Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 142: Có phải tôi quá dung túng em rồi không?
Lê Trân Ni
02/02/2018
Editor: May
“Có phải tôi quá dung túng em rồi không, khiến em cho rằng nơi này của tôi không có quy củ?”
Tình Không rũ mắt xuống, không có đáp lại, chỉ là nắm tay hơi hơi nắm lại.
“Em là người của tôi, ai động vào em, chính là công khai khiêu khích với tôi, em không muốn thể diện, nhưng tôi không thể, nhà họ Sở cũng không thể, tôi mặc kệ các trước kia các người có quan hệ gì, nhưng sau này đừng để tôi lại thấy em và Sở Vân Triết lại có nửa phần dây dưa.”
Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, không phải trách cứ, lại hơn hẳn trách cứ.
Tình Không chậm rãi đứng lên, ngước mắt đón nhận ánh mắt của anh.
Cô vĩnh viễn đều không thể nhìn thẳng vào anh, không thể ở cùng độ cao của anh quan sát chúng sinh.
Sinh ra đã ở sẵn trên cao nhìn xuống, nhưng trước nay đó đều không phải là ở độ cao của cô.
“Tôi rất cao hứng vì nhân vật nhỏ như mình vậy, có thể đi vào mắt thần của tổng thống anh, thu lưu tôi - chó nhà có tang vào ở kim bích huy hoàng này, cả đời tôi cũng chưa từng gặp qua cuộc sống nhà cao cửa rộng như vậy.”
“Đúng, tôi chọc anh, tôi cầu anh giúp tôi, tôi đáp ứng làm người phụ nữ của anh…… đây hết thảy đều không phải là do anh bức tôi, tôi cam tâm tình nguyện, tôi nên cảm thấy vinh hạnh, tôi đâu còn có thể diện gì?”
“Tôi còn chưa đủ theo khuôn phép cũ sao? Tôi vẫn luôn là con nhỏ quê mùa tự do tản mạn, chẳng phải lúc anh quen tôi liền biết rồi ư?”
“Quan hệ của tôi và Sở Vân Triết, tôi từng nói qua một lần rồi, tôi không tính toán nói lần thứ hai, anh tin cũng tốt, không tin cũng thế, lần này cũng là ngoài ý muốn.”
“Sở Ngự Bắc, anh không ngại hỏi chính mình một chút, hỏi tâm của mình một chút, vì sao cứ phải nuôi tôi ở chỗ này? Anh đi nuôi một thiên kim tiểu thư nghe lời không phải là được rồi ư.”
Cô gái đỏ mắt, chậm rãi nói, cực lực giấu đau xót ở đáy mắt, lại vẫn cứ đâm vào mắt hơi híp lại của người đàn ông.
Cô nói, là nuôi……
Chưa từng có người dám nói với anh như vậy, cô nhóc này ngược lại có năng lực.
Không phải không tin cô, càng không phải cố ý trách cứ cô, chỉ là nhìn thấy Sở Vân Triết vách tường đông cô ở giữa hai tay, anh liền nhịn không được, trong cơn giận dữ....
Về vấn đề vì sao nhất định phải nuôi cô ở bên người này, Sở Ngự Bắc ngược lại chưa từng có nghĩ tới, tùy tâm sở dục theo thói quen, anh muốn làm thế nào, liền làm như thế.
“Có phải tôi quá dung túng em rồi không, khiến em cho rằng nơi này của tôi không có quy củ?”
Tình Không rũ mắt xuống, không có đáp lại, chỉ là nắm tay hơi hơi nắm lại.
“Em là người của tôi, ai động vào em, chính là công khai khiêu khích với tôi, em không muốn thể diện, nhưng tôi không thể, nhà họ Sở cũng không thể, tôi mặc kệ các trước kia các người có quan hệ gì, nhưng sau này đừng để tôi lại thấy em và Sở Vân Triết lại có nửa phần dây dưa.”
Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, không phải trách cứ, lại hơn hẳn trách cứ.
Tình Không chậm rãi đứng lên, ngước mắt đón nhận ánh mắt của anh.
Cô vĩnh viễn đều không thể nhìn thẳng vào anh, không thể ở cùng độ cao của anh quan sát chúng sinh.
Sinh ra đã ở sẵn trên cao nhìn xuống, nhưng trước nay đó đều không phải là ở độ cao của cô.
“Tôi rất cao hứng vì nhân vật nhỏ như mình vậy, có thể đi vào mắt thần của tổng thống anh, thu lưu tôi - chó nhà có tang vào ở kim bích huy hoàng này, cả đời tôi cũng chưa từng gặp qua cuộc sống nhà cao cửa rộng như vậy.”
“Đúng, tôi chọc anh, tôi cầu anh giúp tôi, tôi đáp ứng làm người phụ nữ của anh…… đây hết thảy đều không phải là do anh bức tôi, tôi cam tâm tình nguyện, tôi nên cảm thấy vinh hạnh, tôi đâu còn có thể diện gì?”
“Tôi còn chưa đủ theo khuôn phép cũ sao? Tôi vẫn luôn là con nhỏ quê mùa tự do tản mạn, chẳng phải lúc anh quen tôi liền biết rồi ư?”
“Quan hệ của tôi và Sở Vân Triết, tôi từng nói qua một lần rồi, tôi không tính toán nói lần thứ hai, anh tin cũng tốt, không tin cũng thế, lần này cũng là ngoài ý muốn.”
“Sở Ngự Bắc, anh không ngại hỏi chính mình một chút, hỏi tâm của mình một chút, vì sao cứ phải nuôi tôi ở chỗ này? Anh đi nuôi một thiên kim tiểu thư nghe lời không phải là được rồi ư.”
Cô gái đỏ mắt, chậm rãi nói, cực lực giấu đau xót ở đáy mắt, lại vẫn cứ đâm vào mắt hơi híp lại của người đàn ông.
Cô nói, là nuôi……
Chưa từng có người dám nói với anh như vậy, cô nhóc này ngược lại có năng lực.
Không phải không tin cô, càng không phải cố ý trách cứ cô, chỉ là nhìn thấy Sở Vân Triết vách tường đông cô ở giữa hai tay, anh liền nhịn không được, trong cơn giận dữ....
Về vấn đề vì sao nhất định phải nuôi cô ở bên người này, Sở Ngự Bắc ngược lại chưa từng có nghĩ tới, tùy tâm sở dục theo thói quen, anh muốn làm thế nào, liền làm như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.