Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 327: Đi đâu cũng không an toàn
Lê Trân Ni
12/08/2018
“Mệnh ông ngoại anh, liền ở trong tay của anh, muốn đưa lão nhân gia ông đến trên đường hoàng tuyền, hay là để lão nhân gia ông an hưởng lúc
tuổi già, chính anh nhìn rồi làm đi.”
Sở Ngự Bắc nửa híp mắt nhìn Minh Mị, anh ngược lại xem thường cô, hay là nói cô vốn dĩ chính là người như vậy, mà anh vẫn luôn không có dụng tâm ở trên người cô, anh lại có thể không biết, cô là một người như vậy.
Đây là uy hiếp trần trụi, cảnh tỉnh Sở Ngự Bắc.
“Minh Mị, nếu đây là kết quả cô muốn, tôi có thể thành toàn cô, nhưng mà, tự gánh lấy hậu quả!”
Sở Ngự Bắc cảm thấy chính mình cũng không còn lời gì để nói, rơi xuống mấy câu như thế, liền xoay người rời đi.
Minh Mị nhìn bóng dáng cao lớn vĩ ngạn kia, lưng thẳng tắp, cô chưa từng rõ ràng chính mình muốn cái gì hơn vào thời khắc này.
……
Tình Không lui về sau một bước, cảnh giác mà nhìn Lý Mục Thành.
Anh liếc mắt ngó Tình Không một cái, chậm rãi móc từ túi tiền ra một cái bật lửa, giơ giơ lên ở trước mặt Tình Không.
“Người sẽ xài 60 vạn mua một cái bật lửa, em cảm thấy tôi sẽ thiếu tiền sao?” Lý Mục Thành hỏi lại Tình Không.Tình Không vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thở ra một hơi.
“Vậy anh muốn cái gì?”
Lý Mục Thành mím chặt môi mỏng, chỉ chỉ cô, “Em!”
“Muốn tôi?” Tình Không chỉ chỉ cái mũi của mình, hỏi ngược lại.
“Kinh ngạc như thế làm cái gì? Em vốn dĩ chính là vị hôn thê của tôi.”
Tình Không lắc đầu thành trống bỏi, “Không thể, tôi không thích anh.”
Cô tin tưởng Lý Mục Thành không phải tiểu nhân, càng là quân tử đơn giản trực tiếp, đối thoại càng đơn giản trực tiếp, không cần băn khoăn.
“Cho nên, em vẫn là tính toán đi cầu Sở Ngự Bắc sao?”
Tình Không lắc đầu lần thứ hai, “Tôi tự mình nghĩ cách.” Tình Không yên lặng nhìn anh, “Tôi chỉ cầu anh nói cho tôi biết, tôi mang Lão Lộ đi nơi nào mới có thể an toàn.”
Môi lãnh đạm của Lý Mục Thành mím thành một đường thẳng tắp, nửa ngày sau, mới trả lời nói, “Không có tôi hoặc là Sở Ngự Bắc trợ giúp, nem không mang ông ấy đi được, hoặc là nói, em đi đâu cũng không an toàn.”
Sở Ngự Bắc nửa híp mắt nhìn Minh Mị, anh ngược lại xem thường cô, hay là nói cô vốn dĩ chính là người như vậy, mà anh vẫn luôn không có dụng tâm ở trên người cô, anh lại có thể không biết, cô là một người như vậy.
Đây là uy hiếp trần trụi, cảnh tỉnh Sở Ngự Bắc.
“Minh Mị, nếu đây là kết quả cô muốn, tôi có thể thành toàn cô, nhưng mà, tự gánh lấy hậu quả!”
Sở Ngự Bắc cảm thấy chính mình cũng không còn lời gì để nói, rơi xuống mấy câu như thế, liền xoay người rời đi.
Minh Mị nhìn bóng dáng cao lớn vĩ ngạn kia, lưng thẳng tắp, cô chưa từng rõ ràng chính mình muốn cái gì hơn vào thời khắc này.
……
Tình Không lui về sau một bước, cảnh giác mà nhìn Lý Mục Thành.
Anh liếc mắt ngó Tình Không một cái, chậm rãi móc từ túi tiền ra một cái bật lửa, giơ giơ lên ở trước mặt Tình Không.
“Người sẽ xài 60 vạn mua một cái bật lửa, em cảm thấy tôi sẽ thiếu tiền sao?” Lý Mục Thành hỏi lại Tình Không.Tình Không vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thở ra một hơi.
“Vậy anh muốn cái gì?”
Lý Mục Thành mím chặt môi mỏng, chỉ chỉ cô, “Em!”
“Muốn tôi?” Tình Không chỉ chỉ cái mũi của mình, hỏi ngược lại.
“Kinh ngạc như thế làm cái gì? Em vốn dĩ chính là vị hôn thê của tôi.”
Tình Không lắc đầu thành trống bỏi, “Không thể, tôi không thích anh.”
Cô tin tưởng Lý Mục Thành không phải tiểu nhân, càng là quân tử đơn giản trực tiếp, đối thoại càng đơn giản trực tiếp, không cần băn khoăn.
“Cho nên, em vẫn là tính toán đi cầu Sở Ngự Bắc sao?”
Tình Không lắc đầu lần thứ hai, “Tôi tự mình nghĩ cách.” Tình Không yên lặng nhìn anh, “Tôi chỉ cầu anh nói cho tôi biết, tôi mang Lão Lộ đi nơi nào mới có thể an toàn.”
Môi lãnh đạm của Lý Mục Thành mím thành một đường thẳng tắp, nửa ngày sau, mới trả lời nói, “Không có tôi hoặc là Sở Ngự Bắc trợ giúp, nem không mang ông ấy đi được, hoặc là nói, em đi đâu cũng không an toàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.