Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 88: Hay là....anh không được? (3)
Lê Trân Ni
20/12/2017
Editor: May
Âm lượng lời này cùa người đàn ông không cao, chỉ là rất có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi, Tình Không không nghi ngờ anh chỉ nói không thôi chút nào.
“Được thôi, được thôi, rõ ràng là chính anh yêu cầu, cuối cùng không muốn cũng là anh, thẹn quá thành giận……” Giọng nói Tình Không càng ngày càng nhỏ, dù sao cũng không quen thảo luận loại chuyện này với đàn ông.
“Lộ Tình Không, nghe kỹ cho tôi, cô là người của tôi, sau này bảo trì khoảng cách với người đàn ông khác, càng không cần chán ghét cái đề tài này, nếu không tôi không ngại tùy thời tự mình để cô thể nghiệm.” Ngữ khí người đàn ông vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng lời nói ra lại rất bá đạo.
Tình Không trầm mặc, sao anh lại nói câu “cô là người của tôi” đến đúng lý hợp tình như vậy chứ?
Đến bây giờ cô còn không rõ, rốt cuộc anh là ghét bỏ cô còn nhỏ tuổi, hay là ghét bỏ nơi đó của cô nhỏ, hay là anh không được.
Nguyên nhân càng sâu, cô cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
Cô càng không rõ là, anh nói cô là người của anh, cô rốt cuộc phải định vị chính mình như thế nào, hoặc là phải làm cái gì cho anh.
Tình nhân? Xem từ thái độ của Sở Ngự Bắc, cũng không phải, mặc dù có lúc anh nói chuyện khó nghe, nhưng cô cảm giác được tôn trọng, cô càng không có làm hết nghĩa vụ và trách nhiệm của tình nhân.
Bạn gái? Thân phận địa vị cách xa, cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng trình độ thân mật giữa bọn họ giống như xác thật vượt qua giới hạn bạn bè.
Mấy vấn đề có thích, có yêu hay không này cô càng không dám đi nghĩ.
Cho đến tận bây giờ, anh giúp chính mình rất nhiều, mà chính mình tựa hồ chưa từng làm gì cho anh.
Thân thể nói, anh muốn liền cho anh.Tình Không báo với chính mình, nhất định phải bảo vệ tốt tâm của mình, động cái gì cũng có thể, ngàn vạn không thể động tâm!
Nếu không, chỉ sẽ càng yêu hơn lúc yêu Sở Vân Triết gấp trăm lần, ngàn lần……
Tình Không hất hất đầu, tuân theo cách làm lạc quan nhất quán của mình, xem một bước đi một bước đi.
Trước mắt quan trọng nhất chính là làm chuyện cô nhi viện, còn có chính là cần phải biết rõ ràng rốt cuộc Lão Lộ bên kia đã xảy ra chuyện gì.
……
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tình Không ngồi xe của Sở Ngự Bắc ra cửa.
Nói đến xe của Sở Ngự Bắc, hiện tại lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Hôm nay sẽ không người ám sát anh nữa chứ?”
Sở Ngự Bắc đang xem báo chí, nghe được lời này của cô, ngược lại liếc mắt nhìn cô một cái.
“Chuyện mười năm gặp một lần bị cô gặp phải, vận khí không tồi.”
Tình Không ghé vào bên cửa sổ, tức giận mà trừng anh, “Loại vận khí này ai muốn chứ?”
“Lại đây!” Giọng nói lạnh lùng mà trầm thấp vang lên ở trong không gian nhỏ hẹp, có một loại từ tính khác.
Âm lượng lời này cùa người đàn ông không cao, chỉ là rất có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi, Tình Không không nghi ngờ anh chỉ nói không thôi chút nào.
“Được thôi, được thôi, rõ ràng là chính anh yêu cầu, cuối cùng không muốn cũng là anh, thẹn quá thành giận……” Giọng nói Tình Không càng ngày càng nhỏ, dù sao cũng không quen thảo luận loại chuyện này với đàn ông.
“Lộ Tình Không, nghe kỹ cho tôi, cô là người của tôi, sau này bảo trì khoảng cách với người đàn ông khác, càng không cần chán ghét cái đề tài này, nếu không tôi không ngại tùy thời tự mình để cô thể nghiệm.” Ngữ khí người đàn ông vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng lời nói ra lại rất bá đạo.
Tình Không trầm mặc, sao anh lại nói câu “cô là người của tôi” đến đúng lý hợp tình như vậy chứ?
Đến bây giờ cô còn không rõ, rốt cuộc anh là ghét bỏ cô còn nhỏ tuổi, hay là ghét bỏ nơi đó của cô nhỏ, hay là anh không được.
Nguyên nhân càng sâu, cô cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
Cô càng không rõ là, anh nói cô là người của anh, cô rốt cuộc phải định vị chính mình như thế nào, hoặc là phải làm cái gì cho anh.
Tình nhân? Xem từ thái độ của Sở Ngự Bắc, cũng không phải, mặc dù có lúc anh nói chuyện khó nghe, nhưng cô cảm giác được tôn trọng, cô càng không có làm hết nghĩa vụ và trách nhiệm của tình nhân.
Bạn gái? Thân phận địa vị cách xa, cô đến nghĩ cũng không dám nghĩ. Nhưng trình độ thân mật giữa bọn họ giống như xác thật vượt qua giới hạn bạn bè.
Mấy vấn đề có thích, có yêu hay không này cô càng không dám đi nghĩ.
Cho đến tận bây giờ, anh giúp chính mình rất nhiều, mà chính mình tựa hồ chưa từng làm gì cho anh.
Thân thể nói, anh muốn liền cho anh.Tình Không báo với chính mình, nhất định phải bảo vệ tốt tâm của mình, động cái gì cũng có thể, ngàn vạn không thể động tâm!
Nếu không, chỉ sẽ càng yêu hơn lúc yêu Sở Vân Triết gấp trăm lần, ngàn lần……
Tình Không hất hất đầu, tuân theo cách làm lạc quan nhất quán của mình, xem một bước đi một bước đi.
Trước mắt quan trọng nhất chính là làm chuyện cô nhi viện, còn có chính là cần phải biết rõ ràng rốt cuộc Lão Lộ bên kia đã xảy ra chuyện gì.
……
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tình Không ngồi xe của Sở Ngự Bắc ra cửa.
Nói đến xe của Sở Ngự Bắc, hiện tại lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Hôm nay sẽ không người ám sát anh nữa chứ?”
Sở Ngự Bắc đang xem báo chí, nghe được lời này của cô, ngược lại liếc mắt nhìn cô một cái.
“Chuyện mười năm gặp một lần bị cô gặp phải, vận khí không tồi.”
Tình Không ghé vào bên cửa sổ, tức giận mà trừng anh, “Loại vận khí này ai muốn chứ?”
“Lại đây!” Giọng nói lạnh lùng mà trầm thấp vang lên ở trong không gian nhỏ hẹp, có một loại từ tính khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.