Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!
Chương 74: Sau này cô ấy do tôi quản (3)
Lê Trân Ni
12/12/2017
Editor: May
Trên thực tế, Lộ Tình Không rất muốn cáo mượn oai hùm một phen, hung hăng mà giáo huấn những người này một trận.
Nhưng mà, cô cảm thấy thù của mình, phải do tự mình báo mới sảng khoái, hồ ly lại giảo hoạt, cũng luôn có lúc lão hổ không ở đây, cuối cùng vẫn là do chính mình quá yếu.
“Bôi nhọ em trộm cái gì?” Sở Ngự Bắc lại hỏi.
“Nói là trang sức quý báu?”
“Em lấy sao?”
Lộ Tình Không lắc lắc đầu, liếc anh một cái, “Đương nhiên không có, tôi chướng mắt đồ vật của cô ta.”
Sở Ngự Bắc gật đầu, chỉ chỉ đồ trên cổ Lộ Phồn Tinh, “Lấy tới đây!”
Lời này, anh là nói với Phồn Tinh.
Ngữ khí của Sở Ngự Bắc nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
Lộ Phồn Tinh thụ sủng nhược kinh, tim đập thật sự mau, đây là lần đầu tiên phó tổng thống đại nhân nói chuyện với cô, anh thật sự rất soái, còn muốn soái hơn tất cả người đàn ông cô đã gặp qua.
Cô ta tựa hồ đã bị mê hoặc, bắt lấy dây chuyền quý báu giá trị liên thành trên cổ kia đưa qua.Mắt còn nhìn chằm chằm vào Sở Ngự Bắc.
Sở Ngự Bắc không có liếc cô ta thêm một cái, lại một động tác, Tiểu Thất đại gia xoay người bay vọt một cái, cái dây chuyền kia liền đến miệng nó, “cạch cạch……” vài tiếng, nghiền thành vô số mảnh nhỏ.
“Dây chuyền của tôi……” Lộ Phồn Tinh phục hồi tinh thần lại, trơ mắt nhìn, lại không dám cử động một chút.
Sở Ngự Bắc vân đạm phong khinh nói một câu với Tình Không, “Không thể gánh chịu tội danh vô ích, trở về đi.”
Lộ Tình Không tuy rằng không muốn cáo mượn oai hùm, nhưng giờ phút này thật sự cảm thấy rất hả giận.
Đồ vật cô dùng hết lực lượng toàn thân cũng không lay động được, bị Sở Ngự Bắc nhẹ nhàng bâng quơ giải quyết.
Nhưng mà, cô cũng không có lập tức đi cùng Sở Ngự Bắc, cô không có quên mục đích mình tới đây, chỉ bằng tiếng “đừng” của Lộ Viễn Kiều kia, Tình Không cảm thấy, cho dù dùng hết tất cả, cũng là đáng giá.
“Lão Lộ, chúng ta trở về đi.” Cô không biết những lời này của mình còn có bao nhiêu phân lượng, dù sao chính mình và ông không có quan hệ huyết thống, mà, những người này lại là người nhà thật sự của ông.
“Tình Không, ba còn có chút chuyện cần giải quyết, con đi về trước đi.”
“Lão Lộ……” Đáp án trong dự đoán trước, nhưng Tình Không vẫn cảm thấy rất bị thương.
Trên thực tế, Lộ Tình Không rất muốn cáo mượn oai hùm một phen, hung hăng mà giáo huấn những người này một trận.
Nhưng mà, cô cảm thấy thù của mình, phải do tự mình báo mới sảng khoái, hồ ly lại giảo hoạt, cũng luôn có lúc lão hổ không ở đây, cuối cùng vẫn là do chính mình quá yếu.
“Bôi nhọ em trộm cái gì?” Sở Ngự Bắc lại hỏi.
“Nói là trang sức quý báu?”
“Em lấy sao?”
Lộ Tình Không lắc lắc đầu, liếc anh một cái, “Đương nhiên không có, tôi chướng mắt đồ vật của cô ta.”
Sở Ngự Bắc gật đầu, chỉ chỉ đồ trên cổ Lộ Phồn Tinh, “Lấy tới đây!”
Lời này, anh là nói với Phồn Tinh.
Ngữ khí của Sở Ngự Bắc nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
Lộ Phồn Tinh thụ sủng nhược kinh, tim đập thật sự mau, đây là lần đầu tiên phó tổng thống đại nhân nói chuyện với cô, anh thật sự rất soái, còn muốn soái hơn tất cả người đàn ông cô đã gặp qua.
Cô ta tựa hồ đã bị mê hoặc, bắt lấy dây chuyền quý báu giá trị liên thành trên cổ kia đưa qua.Mắt còn nhìn chằm chằm vào Sở Ngự Bắc.
Sở Ngự Bắc không có liếc cô ta thêm một cái, lại một động tác, Tiểu Thất đại gia xoay người bay vọt một cái, cái dây chuyền kia liền đến miệng nó, “cạch cạch……” vài tiếng, nghiền thành vô số mảnh nhỏ.
“Dây chuyền của tôi……” Lộ Phồn Tinh phục hồi tinh thần lại, trơ mắt nhìn, lại không dám cử động một chút.
Sở Ngự Bắc vân đạm phong khinh nói một câu với Tình Không, “Không thể gánh chịu tội danh vô ích, trở về đi.”
Lộ Tình Không tuy rằng không muốn cáo mượn oai hùm, nhưng giờ phút này thật sự cảm thấy rất hả giận.
Đồ vật cô dùng hết lực lượng toàn thân cũng không lay động được, bị Sở Ngự Bắc nhẹ nhàng bâng quơ giải quyết.
Nhưng mà, cô cũng không có lập tức đi cùng Sở Ngự Bắc, cô không có quên mục đích mình tới đây, chỉ bằng tiếng “đừng” của Lộ Viễn Kiều kia, Tình Không cảm thấy, cho dù dùng hết tất cả, cũng là đáng giá.
“Lão Lộ, chúng ta trở về đi.” Cô không biết những lời này của mình còn có bao nhiêu phân lượng, dù sao chính mình và ông không có quan hệ huyết thống, mà, những người này lại là người nhà thật sự của ông.
“Tình Không, ba còn có chút chuyện cần giải quyết, con đi về trước đi.”
“Lão Lộ……” Đáp án trong dự đoán trước, nhưng Tình Không vẫn cảm thấy rất bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.