Chương 129: Ở đồn cảnh sát thị trấn Hopedale (1)
Samurai Đen
10/05/2020
“Henry! Tôi không nghĩ được là cậu lại chạy tới đồn cảnh sát của tôi.”
“Cảnh sát trưởng Rick! Tôi có thể không tới sao! Chúng ta là hàng xóm! Thị trấn xinh đẹp của ngài xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát thị trấn Mendon tất nhiên phải đến rồi.” Henry cười nói.
Cảnh sát trưởng Rick tỏ vẻ hài lòng với lời nói của Henry, nhưng ông vẫn nghiêm mặt nói: “Được rồi, phó cảnh sát trưởng Henry! Cậu không lừa được lão già này đâu. Cậu tới đồn là vì chàng thanh niên Tony đó thôi.”
Henry nói: “Đúng là không thể qua mặt được ngài, cảnh sát trưởng!”
“Cậu nghe qua tình hình rồi chứ?” Cảnh sát trưởng Rick nói.
Henry đáp: “Trên đường đến đây, tôi đã nghe qua sự việc từ cấp dưới của ngài rồi.”
“Theo nhận định ban đầu thì đây là hành động tự vệ… chỉ có điều, số người chết… 8 người, dù 8 tên đó là một lũ súc sinh, nó cũng là một vấn đề rất lớn. Henry, tôi phải báo cáo với tiểu bang thế nào đây? Còn đám phóng viên nữa. Đầu tôi giờ giống như một quả bom vậy.” Cảnh sát trưởng Rick, có chút căng thẳng nói.
Henry nói: “Rick, ngài nghĩ quá nhiều chăng? Cứ đúng sự thật mà báo cáo thôi. Mấy người bị Tony giết chết trong lúc tự vệ, chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường. Ngài đã tra được lai lịch của chúng chưa?”
Cảnh sát trưởng Rick nói: “Theo dữ liệu của cảnh sát liên bang, thì chúng đều là thành viên của băng đảng mô tô Shark, lũ tội phạm két tiếng ở thành phố Providence.”
Henry không ngờ tới nói: “Băng đảng tội phạm của bang Rhode Island? Chúng làm cái gì ở thị trấn Hopedale vậy?”
“Tôi biết thì cần gì phải đau đầu thế này. Ngoài đám người bị Tony giết, còn một đám khác bị cậu ta đánh bị thương, tất cả đều đang nằm trong bệnh viện chữa trị. Vụ việc này thật sự quá rắc rối.”
Henry nghi hoặc hỏi: “Những kẻ bị thương đó? Chúng…”
Cảnh sát trưởng Rick giải thích cho Henry nói: “Theo như lời khai của Tony và những gì tôi điều tra được, thì có một đám người muốn bắt giữ cháu gái của lão Wes, chủ nhân của bến thuyền nơi xảy ra vụ án, để uy hiếp ông ta trong một vụ làm ăn. Tony ra tay ngăn cản, đánh gục bọn chúng trên bến thuyền. Lúc đó lại bất ngờ xuất hiện băng đảng Shark, chúng nổ súng về phía Tony buộc cậu ta phải trốn vào cửa hàng bán đồ câu. Cuộc đấu súng diễn ra bên trong của hàng… kết quả của cuộc đấu súng thì cậu cũng biết rồi đấy.”
Giải thích qua cho Henry hiểu, Rick hướng Henry hỏi: “Henry, cậu có thể nói cho tôi biết Tony là một chàng trai thế nào không? Rốt cuộc cậu ta mới chỉ 18 tuổi… chuyện xảy ra ở bến thuyền, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
“Nói thật với ngài cảnh sát trưởng, tôi cũng không biết phải nói gì với ngài về Tony. Tôi chỉ biết một điều, Tony là một cậu bé lương thiện. Gầy đây thì biểu hiện của cậu luôn làm người ta phải bất ngờ và nó đều là những điều tốt đẹp. Ngoài ra thì Tony đã từng một mình hạ vài tên tội phạm có tổ chức, khi chúng phạm tội ở thị trấn của tôi, còn giúp chúng tôi trong vụ đồn cảnh sát của thị trấn bị tập kích. Mấy hôm trước, cảnh sát Boston cũng có gọi điện đến đồn cảnh sát của thị trấn và nói về chuyện Tony đã giúp họ bắn giữ một tên tội phạm nguy hiểm. Đấy là tất cả những gì tôi biết về Tony trong thời gian gần đây.”
Cảnh sát trưởng Rick, nghe Henry nói thì hiểu được một phần nào đó về con người Tony, nhưng ông vẫn co chút không tin vào những gì mình nghe được nói: “… Nhưng Tony mới chỉ 18 tuổi à. Sao cậu ý có thể…”
“Trong một vài trường hợp, tuổi tác không phải là thước đo để nói về năng lực của họ.” Henry nói.
“Có lẽ vậy...” Cảnh sát trưởng Rick nói, rồi ông trầm ngâm trong giấy lát, suy nghĩ điều gì đó trước khi nói:
“Trước khi nghe những điều cậu nói về Tony. Tôi vốn cho rắng đám người định bắt giữ cháu của lão Wes và băng Shark là cùng một bọn. Băng Shark vì lý do nào đó, không trực tiếp nhúng tay vào vụ việc này từ đầu. Chỉ tới khi thấy đồng bọn thất bại, chúng mới ra tay trợ giúp. Nhưng không ngờ lại thất bại trong tay Tony. Hiện giờ tôi lại nghĩ tới một khả năng, đó là băng Shark xuất hiện ở bến thuyền vì Tony.”
Henry hiểu ý của Cảnh sát trưởng Rick nói: “Sao có thể… không… Có khả năng này thật. Vì tổ chức tội phạm trước đây Tony đối đầu ở thị trấn Mendon, có khả năng là người của bọn chúng. Chỉ có điều, đám người này mấy hôm trước đã chết trong vụ việc xảy ra ở trụ sở của FBI rồi. Và FBI vẫn chưa điều tra ra được tổ chức đứng sau lưng chúng. Không nhẽ…”
Cảnh sát trưởng Rick nghe vậy cảm thấy sự việc không hề đơn giản chút nào nói: “Henry, sự việc có vẻ phức tạp hơn tôi nghĩ… Cậu cần chia sẻ thông tin về chuyện cậu vừa nói với tôi… vụ việc này có lẽ phải giao cho FBI xử lý rồi. Nó nằm ngoài khả năng của chúng ta.”
Rick và Henry loánh thoáng suy đoán ra được một phần nhỏ của vụ việc và họ đã đúng ở vài khía cạch. Tuy vậy, nó chỉ là một góc nhỏ bé trong tảng băng chìm khổng lồ mà thôi.
Tony lúc này đang ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát. Cậu không hề bị còng tay hay có cảnh sát giám sát bên cạnh. Mà cậu đang ngồi thản nhiên trong phòng ăn bánh pizza.
“Cậu lo rồi chứ, Tony?” Người hỏi Tony là lão Wes, người cho cậu thuê ca nô.
Tony nói: “Cám ơn ông! Cháu no rồi và chiếc bánh rất ngon.”
Lão Wes nói: “Bà lão nhà tôi mà nghe được khen thì sẽ rất vui,”
“Cháu gái ông sao rồi?” Tony lo lắng cho cháu gái của Wes hỏi.
“Con bé tỉnh rồi, nhưng còn rất sợ hãi, lũ súc sinh đó sao có thể đánh con bé được chứ. Sao chúng có thể ra tay với một đứa trẻ.” Lão Wes tức giận nói.
Tony nói: “Wes, bọn chúng muốn gì ở ông?”
“Chúng muốn bến thuyền của tôi. Nhưng lại đưa ra một cái giá rẻ mạt, tôi không đồng ý bán… chúng liền giở trò đe dọa. Tôi không nghĩ được sự việc lại phát triển đến mức độ này. Tony, tôi xin lỗi cậu! Vì đã khiến cậu bị cuốn vào chuyện này. Cậu không đáng bị như vậy.” Wes nói.
“Cảnh sát trưởng Rick! Tôi có thể không tới sao! Chúng ta là hàng xóm! Thị trấn xinh đẹp của ngài xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát thị trấn Mendon tất nhiên phải đến rồi.” Henry cười nói.
Cảnh sát trưởng Rick tỏ vẻ hài lòng với lời nói của Henry, nhưng ông vẫn nghiêm mặt nói: “Được rồi, phó cảnh sát trưởng Henry! Cậu không lừa được lão già này đâu. Cậu tới đồn là vì chàng thanh niên Tony đó thôi.”
Henry nói: “Đúng là không thể qua mặt được ngài, cảnh sát trưởng!”
“Cậu nghe qua tình hình rồi chứ?” Cảnh sát trưởng Rick nói.
Henry đáp: “Trên đường đến đây, tôi đã nghe qua sự việc từ cấp dưới của ngài rồi.”
“Theo nhận định ban đầu thì đây là hành động tự vệ… chỉ có điều, số người chết… 8 người, dù 8 tên đó là một lũ súc sinh, nó cũng là một vấn đề rất lớn. Henry, tôi phải báo cáo với tiểu bang thế nào đây? Còn đám phóng viên nữa. Đầu tôi giờ giống như một quả bom vậy.” Cảnh sát trưởng Rick, có chút căng thẳng nói.
Henry nói: “Rick, ngài nghĩ quá nhiều chăng? Cứ đúng sự thật mà báo cáo thôi. Mấy người bị Tony giết chết trong lúc tự vệ, chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường. Ngài đã tra được lai lịch của chúng chưa?”
Cảnh sát trưởng Rick nói: “Theo dữ liệu của cảnh sát liên bang, thì chúng đều là thành viên của băng đảng mô tô Shark, lũ tội phạm két tiếng ở thành phố Providence.”
Henry không ngờ tới nói: “Băng đảng tội phạm của bang Rhode Island? Chúng làm cái gì ở thị trấn Hopedale vậy?”
“Tôi biết thì cần gì phải đau đầu thế này. Ngoài đám người bị Tony giết, còn một đám khác bị cậu ta đánh bị thương, tất cả đều đang nằm trong bệnh viện chữa trị. Vụ việc này thật sự quá rắc rối.”
Henry nghi hoặc hỏi: “Những kẻ bị thương đó? Chúng…”
Cảnh sát trưởng Rick giải thích cho Henry nói: “Theo như lời khai của Tony và những gì tôi điều tra được, thì có một đám người muốn bắt giữ cháu gái của lão Wes, chủ nhân của bến thuyền nơi xảy ra vụ án, để uy hiếp ông ta trong một vụ làm ăn. Tony ra tay ngăn cản, đánh gục bọn chúng trên bến thuyền. Lúc đó lại bất ngờ xuất hiện băng đảng Shark, chúng nổ súng về phía Tony buộc cậu ta phải trốn vào cửa hàng bán đồ câu. Cuộc đấu súng diễn ra bên trong của hàng… kết quả của cuộc đấu súng thì cậu cũng biết rồi đấy.”
Giải thích qua cho Henry hiểu, Rick hướng Henry hỏi: “Henry, cậu có thể nói cho tôi biết Tony là một chàng trai thế nào không? Rốt cuộc cậu ta mới chỉ 18 tuổi… chuyện xảy ra ở bến thuyền, thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
“Nói thật với ngài cảnh sát trưởng, tôi cũng không biết phải nói gì với ngài về Tony. Tôi chỉ biết một điều, Tony là một cậu bé lương thiện. Gầy đây thì biểu hiện của cậu luôn làm người ta phải bất ngờ và nó đều là những điều tốt đẹp. Ngoài ra thì Tony đã từng một mình hạ vài tên tội phạm có tổ chức, khi chúng phạm tội ở thị trấn của tôi, còn giúp chúng tôi trong vụ đồn cảnh sát của thị trấn bị tập kích. Mấy hôm trước, cảnh sát Boston cũng có gọi điện đến đồn cảnh sát của thị trấn và nói về chuyện Tony đã giúp họ bắn giữ một tên tội phạm nguy hiểm. Đấy là tất cả những gì tôi biết về Tony trong thời gian gần đây.”
Cảnh sát trưởng Rick, nghe Henry nói thì hiểu được một phần nào đó về con người Tony, nhưng ông vẫn co chút không tin vào những gì mình nghe được nói: “… Nhưng Tony mới chỉ 18 tuổi à. Sao cậu ý có thể…”
“Trong một vài trường hợp, tuổi tác không phải là thước đo để nói về năng lực của họ.” Henry nói.
“Có lẽ vậy...” Cảnh sát trưởng Rick nói, rồi ông trầm ngâm trong giấy lát, suy nghĩ điều gì đó trước khi nói:
“Trước khi nghe những điều cậu nói về Tony. Tôi vốn cho rắng đám người định bắt giữ cháu của lão Wes và băng Shark là cùng một bọn. Băng Shark vì lý do nào đó, không trực tiếp nhúng tay vào vụ việc này từ đầu. Chỉ tới khi thấy đồng bọn thất bại, chúng mới ra tay trợ giúp. Nhưng không ngờ lại thất bại trong tay Tony. Hiện giờ tôi lại nghĩ tới một khả năng, đó là băng Shark xuất hiện ở bến thuyền vì Tony.”
Henry hiểu ý của Cảnh sát trưởng Rick nói: “Sao có thể… không… Có khả năng này thật. Vì tổ chức tội phạm trước đây Tony đối đầu ở thị trấn Mendon, có khả năng là người của bọn chúng. Chỉ có điều, đám người này mấy hôm trước đã chết trong vụ việc xảy ra ở trụ sở của FBI rồi. Và FBI vẫn chưa điều tra ra được tổ chức đứng sau lưng chúng. Không nhẽ…”
Cảnh sát trưởng Rick nghe vậy cảm thấy sự việc không hề đơn giản chút nào nói: “Henry, sự việc có vẻ phức tạp hơn tôi nghĩ… Cậu cần chia sẻ thông tin về chuyện cậu vừa nói với tôi… vụ việc này có lẽ phải giao cho FBI xử lý rồi. Nó nằm ngoài khả năng của chúng ta.”
Rick và Henry loánh thoáng suy đoán ra được một phần nhỏ của vụ việc và họ đã đúng ở vài khía cạch. Tuy vậy, nó chỉ là một góc nhỏ bé trong tảng băng chìm khổng lồ mà thôi.
Tony lúc này đang ngồi trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát. Cậu không hề bị còng tay hay có cảnh sát giám sát bên cạnh. Mà cậu đang ngồi thản nhiên trong phòng ăn bánh pizza.
“Cậu lo rồi chứ, Tony?” Người hỏi Tony là lão Wes, người cho cậu thuê ca nô.
Tony nói: “Cám ơn ông! Cháu no rồi và chiếc bánh rất ngon.”
Lão Wes nói: “Bà lão nhà tôi mà nghe được khen thì sẽ rất vui,”
“Cháu gái ông sao rồi?” Tony lo lắng cho cháu gái của Wes hỏi.
“Con bé tỉnh rồi, nhưng còn rất sợ hãi, lũ súc sinh đó sao có thể đánh con bé được chứ. Sao chúng có thể ra tay với một đứa trẻ.” Lão Wes tức giận nói.
Tony nói: “Wes, bọn chúng muốn gì ở ông?”
“Chúng muốn bến thuyền của tôi. Nhưng lại đưa ra một cái giá rẻ mạt, tôi không đồng ý bán… chúng liền giở trò đe dọa. Tôi không nghĩ được sự việc lại phát triển đến mức độ này. Tony, tôi xin lỗi cậu! Vì đã khiến cậu bị cuốn vào chuyện này. Cậu không đáng bị như vậy.” Wes nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.