Trà Ấm Bán Hạ

Chương 28

Vọng Cửu

14/09/2022

Vết trầy da trên cánh tay Khương Âm nhìn rất dọa người, thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ có hơi đau.

Thương tích trên chân cô không nghiêm trọng, sau khi chườm đá qua quít thì cũng không đau lắm, chỉ có tốc độ có hơi chậm một chút.

Vết thương nhìn thì nhiều, thật ra dưỡng mấy ngày là ổn rồi, những vết thương này không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của cô, chỉ có cảm thấy ảnh hưởng tới công việc nhiều hơn.

Vết trầy của Khương Âm vừa đúng nằm ở mắt cá cổ tay là vùng da khá mong manh, lúc đánh chữ dễ ma sát với mặt bàn.

Nhưng dùng điện thoại gõ chữ không chỉ chậm mà thời gian dài cổ tay sẽ đau.

Bình thường Khương Âm dùng máy tính đánh chữ tốc độ khá chậm, dùng điện thoại viết xong trước khi cổ tay hết đau thì không thực tế.

Khương Âm thở dài, khoảng thời gian này chương mới có lẽ là không có rồi.

Cô lại bùng rồi.

Có điều chương mới ngày hôm nay cô đã viết được hơn nửa rồi, vì thế cô đặt máy tính lên bàn trong phòng sách, đứng thẳng người, thõng tay xuống, tốc độ cực kỳ chậm trau chuốt lại số chữ đã viết xong, sau đó đăng lên, đồng thời xin nghỉ với người đọc.

Vốn nghĩ không đọc bình luận mà trực tiếp thoát ra, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bấm vào.

Không khác với cô nghĩ là bao: phần lớn là lo lắng, cũng có tưởng cô lấy cớ...

Nhưng bất ngờ chính là vẫn có người tưởng cô đang yên lặng trước cơn bão, chuẩn bị đánh phủ đầu gởi đao cho các cô ấy.

Cô nói có trật tự, có căn cứ, sắp đem câu văn của mình xem lại từ đầu đến đuôi.

Khương Âm: "..."

Nếu không phải tay bị thương, cô cũng tưởng những lời trong bình luận là thật.

Khương Âm vừa tắt máy tính vừa lắc đầu, quá ác độc quá ác độc.

Dàn ý chính của cô cơ bản đã ngược xong cả rồi, nhưng ở chỗ độc giả, thì ra vẫn có nhiều chỗ ngược như vậy.

Khương Âm ngừng một lát, có không phải bọn họ thích xem những cái đó chứ, ngày ngày đều kêu gào phát đường.

Còn chưa đợi Khương Âm nghĩ rõ, tiếng chuông cửa phòng khách đã vang lên.

Nhớ đến tin nhắn sáng sớm nay, chắc là Phương Tư Nhụy.

Khương Âm cũng không vội, khập khiễng đi đến phòng khách, mở cửa.

"Mau để tớ vào, chị em đến cho cậu một cái ôm ấm áp." Còn chưa thấy người đâu đã nghe thấy tiếng Phương Tư Nhụy lải nhải.

Phương Tư Nhuy xách túi lớn túi nhỏ đi vào, Khương Âm đứng đằng sau dịch nửa bước nhường chỗ cho cô ấy.

"Tối nay hầm canh." Phương Tư Nhụy nháy mắt với Khương Âm, "Tối nay sẽ để cậu nếm thử tay nghề của tớ, bồi bổ tốt cho cậu!"

Nghĩ đến trứng chần nước sôi bóng đêm lần trước, Khương Âm muốn nói lại thôi: "...Không cần đâu."

Không phải Khương Âm không tin tưởng cô ấy, thật ra tay nghề của Khương Âm cũng bình thường, nhưng tay nghề của Phương Tư Nhụy so với cô vẫn kém hơn.

Phương Tư Nhụy: "???"

"Cậu đây là không tin tớ đấy à!" Phương Tư Nhụy bỏ đồ vào tủ lạnh, xoay người bước đến trước mặt Khương Âm, "Một người thương tật như cậu không được ghét bỏ tớ."

Nói xong cô cười tít mắt hỏi: "Cậu được nha, mấy ngày không gặp sao đã thay đổi thế này rồi?"

Theo thói quen ở chung ngày thường của các cô, Phương Tư Nhụy hẳn là đang nói dỗi, nhưng các cô quá quen thuộc rồi, rất hiểu biết lẫn nhau, cho nên Khương Âm nhìn một cái là biết cô ấy nói thật.

Phương Tư Nhụy là thật bụng cảm thấy thế, thậm chí còn có chút tự hào ở trong đó.

Khương Âm: "..."

Cô ấy tự hào cái gì chứ?

Phương Tư Nhụy vỗ vỗ ngực, hào khí vạn trượng: "Cho nên để chúc mừng thời khắc vĩ đại này, tối nay bản đại trù* sẽ chuẩn bị ba món ăn."

*Đại trù: Đầu bếp.

Khương Âm: "Chúc mừng...cái gì?"

Chúc mừng cô bị thương hả?

"Cậu nói xem chúc mừng cái gì!" Phương Tư Nhụy liếc cô một cái, đỡ cô đi đến sô pha ngồi xuống, "Đây là tác phẩm tuyệt vời trong năm nay của tớ."

Khương Âm vẫn không hiểu gì.

Phương Tư Nhụy nói: "Lúc trước tớ nghĩ cũng không dám nghĩ, có thể có ngày nhìn thấy cậu cãi nhau, can ngăn, không phải cả đời mới có sao!"

"Cho nên," Phương Tư Nhụy ngừng một lát rồi bổ sung, "Xếp thứ nhất là cậu có bạn trai, lúc đó tớ chết cũng không hối hận."

Khương Âm: "..."

Ngược lại cũng không đến nỗi nào.



"Đây là thứ hai." Phương Tư Nhụy ngồi thẳng, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém, trong đôi mắt cô cũng mang theo ý cười.

"Hôm nay ra ngoài không mặc áo khoác phải hông." Phương Tư Nhụy nói, "Cậu xem, cho dù không bọc mình kín mít, có phải cũng đâu có chuyện gì hay không."

Nghe đến đây, Khương Âm nhíu mày.

"Có." Ở trước mặt Phương Tư Nhụy Khương Âm không cần che giấu gì cả, "Cánh tay bị đụng, dinh dính nhầy nhầy, buồn nôn lắm."

Phương Tư Nhụy vẻ mặt đầy kinh ngạc: "????! Ôi vãi! Đụng ở tiểu khu cậu à?"

Thấy cô hiểu lầm, Khương Âm vội xua tay, "Là quần áo, kiểu quần áo dinh dính ấy."

"Cậu hù chết tớ rồi!" Phương Tư Nhụy chợt thở phào một hơi, "Tớ còn tưởng ở đây cũng có chuyện như vậy."

"Không ổn, không ổn," Người vẻ mặt vốn còn thả lỏng chợt khẩn trương hẳn lên, "Cậu đừng có nghĩ bậy, nếu cậu sợ thì tớ mua sit hùng hoàng gì đó về thả trong nhà nhé."

Phương Tư Nhụy vội vàng khai thông cho cô: "Nhưng Như Giang thật sự không có chuyện này! Cậu đừng..."

"Tớ không sao." Lúc này Phương Tư Nhụy tựa hồ còn khẩn trương hơn cả cô, Khương Âm vội ngắt lời nói, "Rửa cánh tay rồi, cũng khử trùng nữa, cậu ngửi thử nè."

Khương Âm đưa cánh tay qua, ngửi được mùi cồn còn lưu lại phía trên, Phương Tư Nhụy vẫn có chút lo lắng hỏi lại: "Cậu thật sự không sao?"

"Không sao." Khương Âm xác nhận, gật gật đầu.

Thêm vào bốn năm đại học, cô đã sống ở Như Giang mấy năm, đó giờ chưa từng gặp qua.

Hơn nữa, Phó Lương Dư cũng nói rồi, ở gần, rất thuận tiện, có thể gọi anh ấy.

Nghĩ như vậy, Khương Âm đột nhiên cũng không sợ hãi như vậy nữa.

"Ồ, bảo bối Khương Âm, cậu thật sự trưởng thành rồi." Phương Tư Nhụy làm ra vẻ chực khóc, "Tớ thật sự vui quá."

Tránh đi miệng vết thương trên tay Khương Âm, Khương Tư Nhụy nhào tới, bắt đầu thổ lộ giống như bình thường: "Tớ sớm đã nói cậu có thể mà! Cậu còn lợi hại hơn nhiều người bọn tớ nữa."

"Bớt diễn một chút đi." Khương Âm bật cười, "Cậu thế này đặc biệt giống đang thổi phồng tớ đấy."

"Cái gì mà giống chứ, chính là tớ!" Phương Tư Nhụy nói, "Tớ là fan não tàn của cậu."

Nghe giọng của cô ấy, Khương Âm mỉm cười.

May thay, bên cạnh cô luôn có một người như vậy, giống như không cần lo gặp phải chuyện gì đều sẽ không rời xa người này.

May thay còn có Phương Tư Nhụy.

Trong lòng Khương Âm, Phương Tư Nhụy không chỉ là bạn, mà còn là người nhà của cô, cho dù không có quan hệ huyết thống cũng là một người thân quan trọng.

Mặc dù đã có Phương Tư Nhụy bên cạnh, nhưng Tống Nam nói cũng tới, ngày hôm sau chín giờ đã gõ cửa đưa tin.

"Ai u mẹ ơi!" Lúc Phương Tư Nhụy mở cửa đột nhiên thấy mặt cậu thì bị dọa nhảy dựng, cô ôm ngực nói, "Em trai, lớp da mới của em," cô giơ ngón cái lên, không chút do dự tán thưởng, "Ngầu lắm!"

Qua một đêm, mấy vết bầm tím trên mặt Tống Nam càng nghiêm trọng hơn, cho dù ngày hôm qua đã thấy, Khương Âm vẫn bị dọa một phen.

Vết thương khóe môi, khóe mắt của Tống Nam còn nặng hơn ngày hôm qua.

"Em có sao không?" Khương Âm có chút lo lắng, "Đi bệnh viện khám chưa?"

"Không sao ạ, hôm qua đi rồi, bác sĩ nói dưỡng thương là được rồi." Tống Nam khá vô tâm, cậu không để ý chút nào xua xua tay, "Ngoại trừ có chút dọa người, cảm giác gì em cũng không có."

"Lợi hại lợi hại." Phương Tư Nhụy không chút để tâm khen thưởng, "Chị cũng muốn vỗ tay cho em."

"Nhưng mà Tống Nam này, chị vẫn cho em một lời khuyên," Cô tận tình khuyên bảo, "Lần sau nhớ bảo vệ mặt, mặt mày hốc hác thế nào sao mà tìm bạn gái."

Ai ngờ Tống Nam nghiêm mặt, lắc đầu nói: "Không tìm đâu."

"Sao em lại không muốn tìm bạn gái?" Phương Tư Nhụy trăm mối không được giãi bày, "Cái tuổi này của em..."

"Khụ, em khát!" Thấy vẻ mặt của Tống Nam, Khương Âm vội ngắt lời cô ấy, giả vờ cười lạm dụng đặc quyền, "Ai rót cho tớ ly nước nhỉ?"

"Em rót!" Thấy Khương Âm nói như vậy, Tống Nam hồi phục sinh khí dồi dào, "Mấy hôm nay em sẽ là vệ sĩ độc quyền của chị, làm gì cũng được hết!"

"Chậc," Phương Tư Nhụy liên tục lắc đầu, "Không hổ là chị em không có quan hệ máu mủ, một người không muốn tìm bạn gái, một người không muốn tìm bạn trai."

"!!!!" Động tác rót nước của Tống Nam ngừng lại, mặt đầy vẻ kinh ngạc, "Chị sao chị có thể không muốn tìm bạn trai chứ?!"

Nếu chị cậu không muốn tìm bạn trai thì anh cậu phải làm sao?

Khương Âm: "..."

"Đúng đó." Phương Tư Nhụy ngồi bắt chéo hai chân xem trò cười, thậm chí còn sợ lửa không đủ lớn, còn thêm mắm thêm muối, "Sao cậu có thể không muốn tìm bạn trai chứ?"

Khương Âm nhìn ra Phương Tư Nhụy muốn xem kịch: "???"

Bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm, Khương Âm cả người khó chịu, cô ho một tiếng, nói ý nghĩ đã sớm cắm rễ trong lòng từ sớm: "Tạm thời vẫn chưa cần, bây giờ tớ muốn kiếm tiền hơn."



Trong lòng Khương Âm còn bổ sung thêm: Như vậy sau này có thể ở viện dưỡng lão tốt một chút.

"Đừng mà! Bạn trai của chị biết kiếm tiền!" Tống Nam đặt ly nước xuống, ngồi xuống ghế kê chân cách một bàn trà đối diện với Khương Âm, ngẩng đầu chân thành nhìn cô, "Anh ấy có tiền! Rất có tiền!"

"Chị tìm bạn trai, sau này tiền lương của anh ấy cũng phải nộp lên, tiền chị tiết kiệm có thể tăng lên mấy lần, đến lúc đó làm gì không được chứ!" Tống Nam dẫn dụ từng bước, "Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể yêu đương, cớ sao mà không làm chứ!"

"Đúng vậy đó, cớ sao không làm, đây chính là cuộc sống lý tưởng của tớ!" Phương Tư Nhụy ở bên đổ thêm dầu vào lửa, "Khương Khương ơi, cậu nghĩ thế nào?"

Khương Âm liếc cô ấy một cái, dùng ánh mắt lên án hành vi thiếu đạo đức của cô.

Phương Tư Nhụy nín cười, giả bộ không thấy.

Khương Âm kiên trì đến cùng: "Không nghĩ đến."

"Phải nghĩ đến! Chị, chị nghe em nói, " Tống Nam hăng hái, cậu dời cái ghế lên phía trước một chút, có điệu bộ nhất định phải đẩy mạnh tiêu thụ, "Bạn trai của chị trước tiên có công việc không tồi, mức lương thấp nhất có thể không làm tấm lòng muốn kiếm tiền của chị thất vọng."

Khương Âm: "..."

Cô chỉ muốn tự mình kiếm tiền.

Phương Tư Nhụy ở bên cạnh đáp lời: "Em nói không sai."

"Đúng chứ ạ!" Tống Nam ném cho cô ấy một ánh mắt tán thưởng.

"Thứ hai, anh ấy đẹp trai á!" Thanh âm của Tống Nam cao thêm hai độ, "Cái đẹp ai cũng thích, ai mà có thể không thích trai đẹp chứ!"

Khương Âm không hẻ răng, Phương Tư Nhụy ngược lại rất phối hợp: "Không sai! Không có ai có thể không thích nhìn trai đẹp!"

"Thứ ba, dáng người anh ấy rất được!" Cả người Tống Nam nghiêm túc, "Dáng người cao một mét tám, xứng đáng là móc treo quần áo!"

Tống Nam đẩy mạnh tiêu thụ khoa trương nói: "Còn có cơ bụng!"

"Có cơ bụng á?!" Phương Tư Nhụy kích động.

Khương Âm: "..."

Trực giác trước kia của cô thật đúng, hai người này ở cùng một chỗ thật sự rất ồn.

"Thứ tư, điều quan trọng đến rồi!" Tống Nam vỗ bàn, "Anh ấy nấu ăn ngon nha!"

Nghe đến nấu ăn, mạch suy nghĩ của Khương Âm dừng lại, nhớ đến đêm hôm đó, cuối cùng ngước mắt nhìn Tống Nam.

Lúc này giọng nói của Tống Nam cực kỳ kích động: "Chị em như thế này, để anh ấy chăm sóc nửa năm, chị của em nếu được ít nhất có thể tăng thêm hai mươi cân."

Khương Âm: "..."

Mập thêm hai mươi cân cũng không cần đâu.

Phương Tư Nhụy không nhịn được bật cười: "Được, có thể để cô ấy mập thêm thì tốt, chị thấy cô ấy cũng quá gầy, mập chút thì tốt."

Khương Âm nghiến răng nặn ra ba chữ: "Phương, Tư, Nhụy!"

"Ơi, tớ đây, tớ không vội." Phương Tư Nhụy cho cô một cái hôn gió, "Hỏi thăm giúp cậu xem có đáng tin hay không đó!"

"Tất nhiên đáng tin rồi, em nói nhiều như vậy lẽ nào còn không tin sao?" Tống Nam không vui nói, "Những điều kiện này quá tốt, chị nghĩ xem bây giờ có người dáng cao, chân dài có cơ bụng, nấu cơm, kiếm tiền ở bên chị không?"

Tống Nam nói như đinh đóng cột: "Không có! Đây là người duy nhất!"

Khương Âm: "..."

Hai câu này của Tống Nam nghe sao mà quen tai thế!

Giống như nói với cô lúc gặp lần đầu tiên khi cậu uống say.

Tống Nam quen mồm quen miệng, gặp người là nói sao?!

"Oa, nghe như vậy thật sự rất thích hợp..."

Phương Tư Nhụy vẫn chưa nói xong, những lời còn lại đã bị ánh mắt của Khương Âm đe dọa nghẹn lại, cô vừa cười vừa cho Khương Âm một ánh mắt trấn an.

Đúng lúc Khương Âm đang tìm cớ để thoát khỏi hiện trường phối hôn, may mà Phương Tư Nhụy vẫn còn chút lương tâm, xem trò cười xong liền đổi đề tài.

"Tống Nam ơi," Phương Tư Nhụy đột nhiên hỏi lại: "Người đó tốt như vậy thật sao?"

"Đương nhiên!" Tống Nam vỗ ngực, "Em đảm bảo chỉ có tốt hơn em nói!"

"Người đẹp nhiều tiền, biết nhảy, bên cạnh có thể thiếu phụ nữ sao? Đây là tra nam tiêu biểu đó!" Phương Tư Nhụy liên tục lắc đầu, "Không phù hợp, không phù hợp, Khương Khương nhà chị vẫn thích hợp giữ mình trong sạch."

Tống Nam: "..."

Không phải.

Sao lại rút ra là sống không giữ mình chứ!

Anh cậu rất là trong sạch đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trà Ấm Bán Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook