Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 79: Đại cát đại lợi

Lục Manh Tinh

21/07/2021

Trở về trường bảo vệ cũng xem như là cho mình một kỳ nghỉ, Thiệu Càn Càn ở nhà khoảng chừng một tuần, hằng ngày chỉ ăn ăn ngủ ngủ và giúp đỡ người nhà.

Một ngày trước khi đi, Thiệu Càn Càn đã muốn gặp Lâm Gia Thố vào ngày này, nhưng cô cũng biết, gần đây Lâm Gia Thố bận bịu chân không chạm đất, có lẽ sẽ không có thời gian đến.

Vì thế cô đã chọn giờ nghỉ buổi trưa, mua một ít thức ăn và điểm tâm đến công ty cho anh.

Trước giờ cô chưa từng vào công ty Lâm gia, nhưng mà là kiến trúc cột mốc, nên bình thường cô vẫn đi ngang qua. Đến gần đại sảnh xong, cô gọi điện thoại cho Lâm Gia Thố, nhưng anh không có nhận, Thiệu Càn Càn nghĩ, có lẽ anh đang mở họp.

"Xin chào cô, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?" Quầy lễ tân nhìn thấy cô đi đến, bèn nở nụ cười tiêu chuẩn dò hỏi.

Thiệu Càn Càn: "Có chút đồ muốn đưa cho...... Đưa cho người trong công ty mọi người, nhưng mà tôi gọi anh ấy không nghe, cô xem, có thể để ở đây hay không, rồi đến lúc đó tôi nói cho ảnh, bảo ảnh tới lấy."

Lễ tân: "Xin hỏi là đưa cho vị nào vậy."

Thiệu Càn Càn: "Lâm...... À, Jason, tên là Jason."

"Cô nói là trợ lý riêng của Lâm thiếu, Jason sao."

"Đúng đúng, chính là cậu ta."

"Vâng, vậy phiền cô lưu lại họ tên cùng với phương thức liên lạc nhé."

"Được."

Thiệu Càn Càn tiếp nhận giấy bút, lúc vừa định viết thì đột ngột có người vỗ vỗ vai cô.

"Càn Càn."

Thiệu Càn Càn hoảng sợ, còn chưa kịp quay đầu thì đã thấy hai người lễ tân cung kính hướng phía sau cô nói: "Ngài Lâm."

Thiệu Càn Càn quay đầu lại, "À...... Chào anh Lâm!"

Người tới đúng là chú nhỏ của Lâm Gia Thố, Lâm Thu Trì.

Lâm Thu Trì khẽ gật đầu: "Sao lại ở đây, không gọi điện thoại cho Gia Thố?"

Thiệu Càn Càn chỉ chỉ hai túi đồ: "Chắc là anh ấy đang bận, em tới đưa đồ ăn, để đây là đi ngay."

Lâm Thu Trì trầm ngâm một lát, "Em đi lên đây với anh đi."

"Hả?"

"Đi thẳng đến phòng của nó là được rồi." Nói đoạn, Lâm Thu Trì đi về phía trước.

Thiệu Càn Càn còn chưa kịp nói lời từ chối, cô buông bút trong tay xuống, nói câu xin lỗi với lễ tân rồi xách đồ lên theo.

Hai lễ tân nhìn bóng dáng hai người, nghi hoặc nói: "Bạn gái của...... ngài Lâm?"

"Cái gì vậy, đừng nói bậy, không nghe được vừa rồi anh ấy hỏi có gọi điện cho thiếu gia không à."

"Á...... Vậy cô nói, cô ấy là bạn gái của thiếu gia á."

"Tám mươi phần trăm là phải."

"Tôi nghe nói cô gái kia chơi thể thao điện tử, giỏi lắm ấy."

"Nhận không ra luôn, á vậy sao lúc nãy cô lại không biết."

"Tôi cũng không chơi game, tôi không xem mà, sao tôi biết được."

"Này này, điện thoại điện thoại, tôi lên lục tìm một tí."

"Đúng đúng đúng!"

......

Thiệu Càn Càn đi theo Lâm Thu Trì lên thang máy, Lâm Thu Trì ấn tầng 28, sau đó thì vẫn luôn không nói chuyện. Sau nữa, anh ta dẫn cô đến một cửa phòng làm việc, rất tiện tay mà đẩy vào: "Vào đi, chờ ở đây là được."

"Cảm ơn, anh Lâm."

Lâm Thu Trì hiếm khi hơi cong môi: "Lần sau gặp mặt, có lẽ sẽ đổi xưng hô."

Thiệu Càn Càn: "Hả?"

Lâm Thu Trì chỉ cười không nói, chẳng qua sau đấy lại dừng lại tại chỗ: "Anh hai?"

Phòng làm việc của Lâm Gia Thố vậy mà có người, ông ta ngồi trên sô pha, dường như cũng đang đợi Lâm Gia Thố. Thiệu Càn Càn khi nhìn thấy người nọ thì thoáng sững sờ, tuy rằng đã qua rất lâu, nhưng cô vẫn không quên những lời ông ta đã nói với cô ở nhà hàng trước đây.

Thiệu Càn Càn theo bản năng lui về sau một bước, nhưng người nọ đã quay đầu qua.

Lúc nhìn thấy cô, ông cũng thoáng bất ngờ.



Thiệu Càn Càn biết tránh cũng không tránh được, vì thế khách khí nói: "Chào chú Lâm."

Lâm Duyệt im lặng: "Ừm."

Bây giờ Thiệu Càn Càn không biết nên đứng tiếp hay là nên đi, nhưng ai ngờ là, Lâm Duyệt đột nhiên nói: "Con lại đây ngồi đi."

Thiệu Càn Càn ngẩng đầu nhìn lại, thấy ông là đang nói chuyện với mình, đành phải căng da đầu nhấc chân đi qua.

Lâm Thu Trì cũng đã đi tới, nhưng vừa muốn ngồi xuống đã nghe Lâm Duyệt nói: "Thu Trì, em đến bộ tài vụ một lát, lấy bảng báo cáo hàng tháng ở đó sang đây đi."

Lâm Thu Trì nhíu nhíu mày: "Anh hai?"

"Đi lấy."

Bảng báo cáo cái gì, mấy thứ này để ở bình thường thì sao anh đi lấy cho được, Lâm Thu Trì biết ông cố ý muốn đẩy mình ra.

Lâm Thu Trì chậm rãi liếc mắt nhìn Thiệu Càn Càn, "Được."

Dứt lời, xoay người đi ra ngoài căn phòng. Chẳng qua ngay khoảnh khắc đóng cửa kia, điện thoại của anh cũng kết nối được: "Vâng, chị dâu, là em, em ở chỗ của Gia Thố......"

"Lần này trở về bảo veej?" Lâm Duyệt đột nhiên lên tiếng.

Thiệu Càn Càn vâng một tiếng.

"Con rất sợ chú." Lâm Duyệt uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói.

Thiệu Càn Càn mím môi: "Thật ra cũng không có, chỉ là con không biết nên nói gì."

Lâm Duyệt cười cười: "Con cũng không cần sợ chú, chuyện của con và Gia Thố, chú cũng không nói gì được rồi."

Đôi mắt Thiệu Càn Càn sáng lên: "Ý chú là, chú sẽ không ngăn cản nữa?"

Lâm Duyệt: "Thằng nhóc kia đã giao hẹn với ông nội nó, chỉ cần nó có thể điều hành tốt công ty, thì ai trong chúng ta cũng không đụng tới con, thằng nhãi đó, đúng là hay đến nhằm vào chú."

Thiệu Càn Càn trầm mặc một lát: "Chú ơi, con nghĩ anh ấy cũng không phải là muốn nhằm vào chú, chỉ là muốn đạt được sự thông cảm của chú thôi."

"Người trẻ tuổi các con, chú quản không được cũng không muốn quản." Lâm Duyệt tiếp tục uống trà của ông, vừa uống vừa nói, "Có thời gian rảnh thì nói với Gia Thố một chút, không cần phải thật liều mạng như vậy, chú thả sói đuổi theo nó ở đằng sau à, bận rộn thành bộ dạng đó."

Thiệu Càn Càn: "...... Vâng."

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, chỉ là mỗi người yên lặng ngồi đó, một người uống trà, một người uống nước trái cây.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bất thình lình mở ra, Thiệu Càn Càn tưởng Lâm Gia Thố đã bận xong trở lại, nhưng hóa ra người đến lại là mẹ của anh, Dương Tư Vũ.

"Càn Càn à, đang muốn tìm con cùng đi dạo phố đấy, không ngờ con lại ở đây." Dương Tư Vũ vừa vào cửa đã hấp tấp ngồi xuống bên cạnh Thiệu Càn Càn, "Nghe nói con sắp trở về trụ sở, nếu không chúng ta cùng nhau ăn tối nhé."

Thiệu Càn Càn theo bản năng nhìn thoáng qua Lâm Duyệt, sau đó cười nói: "...... Được ạ."

"Tư Vũ, sao em lại tới công ty." Lâm Duyệt ở giây phút bà xuất kia vẻ mặt liền thay đổi, ánh mắt vẫn luôn nhìn bà, vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Dương Tư Vũ nghe vậy thì liếc nhìn ông: "Em tới thì làm sao, anh cũng tới được mà em thì không à."

"Em...... Anh cũng không nói như vậy."

"Hừ, anh ở riêng với Càn Càn em có thể không tới sao, anh đừng cho rằng em không biết trước đây anh đã làm gì, em cũng sẽ không để anh bắt nạt con dâu của em đâu."

Thiệu Càn Càn hơi hơi trố mắt: "Chuyện đó...... Cô à, không có ——"

"Càn Càn con cứ yên tâm, cô đứng bên này của con." Dương Tư Vũ đánh gãy lời cô, tiếp tục nói với Lâm Duyệt, "Cái tác phong chỉ tay năm ngón này của anh khi nào mới sửa được vậy, em thật sự nhìn không nổi."

Lâm Duyệt chậm rãi đặt tách trà xuống, nhưng có tiếng mà không có miếng, khi nhìn Dương Tư Vũ giọng nói cũng không còn sắc bén nữa: "Anh chỉ tay năm ngón với em lúc nào."

Dương Tư Vũ: "Anh đúng là có!"

"Anh có lúc nào! Em thích đi đâu chơi thì đi đó chơi, thích cái gì thì làm cái đó, anh có ra lệnh em cái gì chưa, đã từng khoa tay múa chân với em sao!"

Dương Tư Vũ: "Cái đó vốn dĩ là chuyện của em, anh ra lệnh cái gì, anh dám khoa tay múa chân sao."

"Em!"

"Em cái gì! Chỉ là không quen nhìn vẻ vênh váo hống hách của Lâm gia mấy người, như thể cả thế giới đều là đẳng cấp thấp ở trước mặt mấy người vậy! À, vẫn may là con trai của em không bị anh dạy hư."

......

Qua qua lại lại, không biết thế nào đã trở thành Dương Tư Vũ đơn phương giận dỗi Lâm Duyệt, mà Lâm Duyệt thì rất bất lực đáp lời.

Thiệu Càn Càn kẹp giữa hai người trưởng bối, ngu ngơ suốt quá trình, muốn nói chút gì đó, cũng không chen lọt miệng được, muốn ngăn cản rồi, nhưng cô quả thật không ngăn cản nổi lửa giận của Dương Tư Vũ.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Thiệu Càn Càn nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên của Lâm Gia Thố thì phảng phất như cả người đều được giải thoát: "Cái đó, con ra ngoài nghe điện thoại ạ!"

Hai người vẫn đang cãi nhau, Thiệu Càn Càn yên lặng mà chuồn khỏi phòng làm việc, giây phút đóng cửa lại ấy, cô nhận điện thoại.



"Alo."

"Chú nhỏ nói em đến công ty, lúc nãy anh bận nên mãi không thấy điện thoại, em chờ anh nhé."

Thiệu Càn Càn vội nói: "Anh ở đâu vậy, qua chỗ em đi."

"Anh mới ra khỏi phòng họp, sẽ đến ngay đây."

"Vâng."

Lâm Gia Thố cúp điện thoại xong cầm văn kiện trong tay giao cho cấp dưới bên cạnh.

"Lâm tổng, chuyện bên XK còn phải tiếp tục tiến thêm sao."

Lâm Gia Thố nghe vậy nhìn cậu ta một cái: "Cậu nói xem, lần trước bởi vì sơ ý mà mất một cái hạng mục, lần này nếu lại bị người khác cướp đi, thì các cậu biết hậu quả?"

Một số người cấp dưới tim nháy mắt đập mạnh: "Vâng, vâng."

"Jason."

"Hội nghị buổi chiều đó chuyển sang ngày mai."

"Anh chắc chắn?"

Lâm Gia Thố quay đầu lại hơi nhìn anh ta, Jason sửng sốt, vội gục đầu xuống: "Vâng."

Lâm Gia Thố hơi hơi gật đầu, đi về phía trước.

Mấy người cấp dưới nhẹ nhàng thở ra: "Gần đây tâm trạng của Lâm tổng không tốt thật......"

"Anh không phải nói nhảm sao, lần trước mất cái hạng mục kia thì anh ấy còn tâm trạng tốt gì nữa."

"Ban nãy mở họp làm tôi sợ muốn chết."

"Phải......"

Mấy người vừa nói xong, thì thấy phía trước cửa, đúng lúc nhìn thấy Lâm Gia Thố bỗng nhiên cười dịu dàng mà ôm một cô gái vào trong ngực.

"???"

"Đệch mợ ai vậy."

"Lâm tổng...... Đang cười sao."

Sau khi mấy người ngơ ngác nhìn, lập tức đều chuyển hướng về phía trợ lý riêng của Lâm Gia Thố, Jason.

Jason đã quen và không thể quen hơn được nữa, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của mọi người, anh ta nhàn nhạt nói: "Lúc nãy bảo tôi sửa thời gian hội nghị là tôi đã biết là do cô ấy đến."

"Ai vậy ai vậy ai vậy, là bạn gái trong lời đồn kia sao?"

Jason: "Nếu không thì sao."

"Tổn thương quá tổn thương quá...... Vừa rồi còn hung dữ ác độc với chúng ta, giây tiếp theo đã lại cười tươi như hoa rồi."

Jason cong cong môi: "Mọi người, quen đi là tốt rồi."

**

Lâm Gia Thố kéo cô đi đến hướng phòng làm việc, Thiệu Càn Càn thoáng do dự nói: "Ba và mẹ anh đang ở bên trong cãi nhau đó."

Lâm Gia Thố dừng một chút, "Bọn họ đều ở trong?"

"Đúng vậy." Thiệu Càn Càn nói, "Em mới từ bên trong ra."

"Chú nhỏ nói em mới một mình ở trong đó với ba anh, ông ấy có nói gì làm khó em không?"

"Không có không có, em thấy ông ấy cũng không còn phản đối chúng ta như vậy rồi." Thiệu Càn Càn nói, "Thật đấy, ông ấy thật sự chưa nói gì quá trớn, chỉ là cô vừa bước vào đã tranh cãi với chú Lâm, còn bảo vệ em nữa......"

Lâm Gia Thố: "Hình như mẹ lại tưởng ba anh ngớ ngẩn rồi, thôi kệ, hai người họ cãi nhau sẽ không dứt được, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, đừng để ý đến bọn họ."

"Này này, nhưng không phải anh rất bận sao, thật ra em chỉ đến đưa cho anh chút đồ thôi."

"Anh không bận đâu." Lâm Gia Thố vẻ mặt chân thành, "Trùng hợp buổi chiều không có một việc nào cả."

Thiệu Càn Càn: "Thật ư?"

"Vô cùng chân thật." Lâm Gia Thố kéo cô chuyển hướng đi sang chỗ thang máy bên kia, dọc đường đúng lúc gặp phải Jason cùng mấy người cấp dưới, thấy dáng vẻ Thiệu Càn Càn vẫn như cũ không tin liền nói, "Không tin thì em hỏi Jason, buổi chiều có phải bọn anh không có việc gì hay không."

Thiệu Càn Càn nghi hoặc mà nhìn về phía trợ lý của anh.

Jason thoáng liếc mắt nhìn Lâm Gia Thố, sau đó cực kỳ lịch sự mà nở một nụ cười tiêu chuẩn với Thiệu Càn Càn: "Đúng vậy, chiều nay Lâm tổng không có việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook