Chương 64: Scope 15x
Lục Manh Tinh
21/07/2021
Lâm Gia Thố lúc nào cũng nói thật hay, nhưng cuối cùng về đến nhà vẫn cứ giày vò cô đến nửa đêm.
Ngày hôm sau có tiết học đầu tiên, giây phút Thiệu Càn Càn bị đồng hồ báo thức quấy tỉnh thì hoàn toàn là cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
"Đều tại anh đấy, tối qua đã nói muốn ngủ, anh còn không cho người ta ngủ." Thiệu Càn Càn nằm nghiêng trên gối đầu, nhắm mắt lại, nhấc chân đá anh ngay.
Một chân đạp lên hông của anh, Lâm Gia Thố cợt nhả giữ chặt mắt cá chân của cô: "Ừ, tại anh."
"Bây giờ nói có ích gì, em dậy không nổi......"
Lâm Gia Thố sờ sờ chân cô, ngồi dậy trên giường: "Vậy em ngủ tiếp đi, đợi tí nữa anh gọi em."
"Ò ——"
Lâm Gia Thố nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, tiếp đến đi xuống từ trên giường.
Thiệu Càn Càn thật sự mệt mỏi, sau khi phòng yên tĩnh lại, cô quả nhiên ngủ ngay tức khắc. Không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy cả người được ai đó ôm khỏi giường.
Cô hơi quẫy nước ở trong không khí, mơ mơ màng màng mà mở bừng mắt.
"Heo con lười, đã mua bữa sáng rồi, em nên đi rửa mặt."
Thiệu Càn Càn thấy mình ở trong lồng ngực của anh, nhìn thoáng qua song liền vùi đầu vào trong hõm vai của anh: "Mấy giờ rồi......"
"7 giờ rưỡi."
"Hả?" Thiệu Càn Càn tỉnh táo chút, "Bị muộn rồi sao?"
"Rửa mặt nhanh lên, đợi lát nữa cứ ở trên xe ăn sáng, sẽ không đến trễ."
"Vâng."
Lâm Gia Thố đặt cô trước bồn rửa, "Anh chờ em ở bên ngoài."
Thiệu Càn Càn ngáp một cái: "Vâng......"
Tuy rằng tốc độ của Thiệu Càn Càn đã rất nhanh, nhưng lúc hai người đến trường vẫn muộn mười phút. Chẳng qua vì lớp này là hỗn hợp ba lớp cùng nhau học, đông người, nên khi Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố đi vào từ cửa sau cũng không gây quá nhiều sự chú ý.
Hai người tìm được vị trí ngồi xuống, Thiệu Càn Càn mở sách ra, vững chắc mà ngáp một cái.
"Còn buồn ngủ?" Lâm Gia Thố thoáng nhìn cô, cười nói.
Bàn tay bên dưới của Thiệu Càn Càn ngắt anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh còn có mặt mũi nói, anh biết hôm qua em ngủ mấy tiếng không."
Lâm Gia Thố lộ ra một vẻ mặt xin lỗi: "Lần sau kiềm chế chút."
Thiệu Càn Càn suýt thì trợn trắng mắt: "Lần nào cũng nói như vậy......"
"Thật mà."
"Em không tin." Thiệu Càn Càn ngẩng đầu nhìn giáo sư giảng bài trên bục giảng, "Thôi đừng nói chuyện, nghe giảng bài đi."
Lâm Gia Thố hơi hơi bật cười, "Ừ."
Nói nghe giảng bài, nhưng người nào đó cứ nhắm mắt lại lắng nghe. Lâm Gia Thố liếc xéo cô, không nỡ đánh thức, đành phải rút ra những điểm quan trọng mà thầy nói, đợi đến cuối kỳ giảng hết lại cho cô bạn gái đang ngủ.
"Tôi thấy mới sáng sớm, mà đã có một số em rất uể oải đấy." Tiết học đến một nửa, giáo sư trên bục giảng đột nhiên nói, "Có vẻ như cần gọi các em đứng dậy trả lời câu hỏi để tỉnh táo lại."
Câu đó vừa dứt, sinh viên dưới bục đều lập tức mở to hai mắt.
"Sinh viên nữ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt dựa vào cửa sổ kia, đúng, chính là cái em ngủ đấy, học sinh bên cạnh gọi em ấy tí đi." Trong nháy mắt, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn qua.
Lâm Gia Thố hơi hơi sửng sốt, sau đó hắng hắng giọng, đẩy đẩy Thiệu Càn Càn.
Thiệu Càn Càn hiển nhiên là bị đẩy cho hoảng sợ, thời điểm cô mở mắt ra rõ ràng mang theo kinh ngạc: "Hả?"
Lâm Gia Thố thấp giọng nói: "Thầy gọi em."
Thiệu Càn Càn: "......"
"Càn Càn, là Càn Càn phải không? Được, trông em có vẻ rất buồn ngủ, đứng dậy trả lời câu hỏi của thầy đi." Giáo sư có chút giao tình với ba của cô Thiệu Quảng Ngữ, trước đây cũng đã từng thấy cô đến văn phòng tìm Thiệu Quảng Ngữ, nên mới nhận ra, mà những sinh viên khác trong lớp bởi vì mối quan hệ với Lâm Gia Thố nên đều biết rõ cô sinh viên nổi bật đang lên ấy.
Thiệu Càn Càn vẻ mặt ngơ ngác đứng lên tại chỗ, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, cô hơi ngượng ngùng nói: "Em không biết."
Giáo sư cười ha ha: "Thầy còn chưa đặt câu hỏi mà."
Thiệu Càn Càn: "......"
Lâm Gia Thố khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh đã giơ tay chặn lại. Chỉ là Thiệu Càn Càn vẫn nghe thấy, chân dưới bàn bực bội đá anh một chút.
Lâm Gia Thố nghiêng đầu, lộ ra một vẻ mặt oan ức.
Giáo sư: "Thế này đi, thầy chỉ đặt một câu hỏi đơn giản, các bước cơ bản để phân tích mô hình kinh tế lượng là gì?"
Thiệu Càn Càn suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mấy thứ trò chơi đó, không thuộc tí nào sao mà biết được......
Mà Thiệu Càn Càn trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất, giáo sư thấy vậy cũng không làm khó, chỉ nói: "Vậy sinh viên bên cạnh trả lời giúp em ấy đi. Gia Thố, em trả lời đi."
Lâm Gia Thố đứng dậy, dưới ánh nhìn chăm chú và cười như không cười của giáo sư mà đáp: "Đầu tiên là lý luận kinh tế hoặc là trình bày giả thuyết, sau đó thu thập số liệu, thiết lập các mô hình kinh tế toán học và mô hình kinh tế lượng, tiếp đến phỏng đoán hệ số mô hình cùng kiểm nghiệm giả thiết, lựa chọn mô hình......"
Lâm Gia Thố nói rất trôi chảy, cuối cùng dưới vẻ mặt hài lòng của giáo sư mà ngồi xuống.
"Càn Càn, em cũng ngồi xuống đi."
Thiệu Càn Càn gương mặt ửng đỏ: "Cảm ơn thầy ạ."
Giáo sư gật gật đầu, sau đó mỉm cười uyển chuyển nói, "Gia Thố à, cuối kỳ của vợ em đều giao cho em rồi. Nếu như trong lớp thầy nhiều thêm một đứa ở lại lớp, thầy sẽ chỉ kiếm mình em hỏi đấy."
"Ha ha ha ha ha ha ——"
Phòng học tràn ngập tiếng cười vang, Thiệu Càn Càn xấu hổ đầu đều muốn vùi vào trong sách, nhưng mà tâm trạng của Lâm Gia Thố lại rất tốt: "Dạ, thầy, em sẽ cố gắng."
Thiệu Càn Càn: "............"
**
Một tuần nữa lại trôi qua, vì chuyện trò chơi mà Lâm Gia Thố bận bịu ở công ty Gia Hằng. Còn Thiệu Càn Càn vẫn tiếp tục chơi game và theo dõi những cuộc thi PUBG được tổ chức gần đây tại các quốc gia khác.
Một hôm, khi cô ở ký túc xá thì nhận được điện thoại của Diệp Đĩnh.
"Tôi đang ở trường của cô." Vừa mới bắt máy chỉ nghe một câu như thế, Thiệu Càn Càn không hiểu ra sao, "Hả?"
"Người của LK lại tới tìm cô?"
"Sao cậu lại biết."
"Chuyện đó cô không cần phải để ý, chỉ là tôi nghe nói cô vẫn chưa đi theo kí hợp đồng với họ."
"...... Đúng."
"Nên tôi cũng tới tìm cô." Diệp Đĩnh giọng nói nhạt nhẽo đều đều mang theo dòng điện truyền vào tai cô, "Bọn họ có thể làm được, chúng tôi cũng có thể."
Thiệu Càn Càn cười cười: "Nói đến cũng lạ nhỉ, vì sao sếp của mấy người không đến tìm tôi, mà thành viên của DSG là cậu đấy, cậu cũng không cần huấn luyện sao."
Diệp Đĩnh: "Tôi là đội trưởng, tôi có trách nhiệm đào người cho đội tuyển, cô là người mà tôi nhìn trúng, tôi muốn bắt được."
"Cậu cũng thẳng thắn quá."
"Cảm ơn."
"...... Tôi không có khen cậu."
Diệp Đĩnh phảng phất như không nghe thấy, chỉ nói: "Thời Khê đến nói với cô những gì? Hừm, hay là chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."
Nói đương nhiên là phải nói.
Mười phút sau, Thiệu Càn Càn và Diệp Đĩnh ngồi xuống ở một quán coffee đối diện trường học.
Diệp Đĩnh mở miệng chính là: "Tôi biết thực lực của LK không yếu, nhưng mà so với LK, kinh nghiệm của DSG nhiều hơn......"
"Thật ra anh không cần nói chuyện đó." Thiệu Càn Càn cười cười, đánh gãy lời anh ta, "Tôi biết, thứ LK có thể cho tôi thì mọi người cũng cho tôi được, nhưng tôi không quyết định ngay bởi vì có rất nhiều lý do, giống như trụ sở của các anh ở tận Thượng Hải, mà bây giờ tôi vẫn đang đi học tại tỉnh này, một nam một bắc, tôi không có cách nào làm cả hai, mà LK thì, nó ở ngay bên cạnh tôi. Thực tế thực lực của mọi người đều ngang nhau, tôi chọn cái nào đều được......"
"Thượng Hải không xa." Diệp Đĩnh suy nghĩ một chút, "Bay hai tiếng mà thôi, còn cả việc học, chẳng phải cô sắp vào năm tư đại học sao, năm cuối đại học không có giờ học gì nhỉ."
"Nói thì nói thế, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do, tôi vẫn chưa quyết tâm muốn đi con đường đó."
"Vì sao chưa quyết tâm? Cô cũng biết tuyển thủ chuyên nghiệp là bữa ăn của người trẻ tuổi, tiếp tục qua hai ba năm nữa, có lẽ ngay cả muốn chơi cô cũng không có tư cách, thật ra tôi nghĩ cô vẫn nên tranh thủ ngay lúc thực lực mình đang hùng mạnh mà lưu lại một cái tên trong giới esports đi."
Thiệu Càn Càn hơi hơi sửng sốt, "Cậu như thể rất hiểu biết tôi vậy."
"Tôi nhìn ra được, cô, có khát vọng."
"......"
Thiệu Càn Càn im lặng, rũ mắt nhấp một ngụm cà phê.
"Tôi nói này, cậu cũng mới hai mươi tuổi nhỉ."
Diệp Đĩnh: "Hả?"
Thiệu Càn Càn thoáng lẩm bẩm: "Em trai nhỏ hai mươi tuổi sao nói chuyện già dặn đến vậy được chứ."
Diệp Đĩnh: "...... Phiền cô bỏ mấy từ em trai nhỏ đi."
Thiệu Càn Càn: "Thôi được anh trai nhỏ, cảm ơn cậu đã xem trọng tôi như vậy, tôi sẽ nghiêm túc so sánh, rồi ngẫm lại xem bản thân có muốn đi chuyên nghiệp không."
Diệp Đĩnh gật đầu, sau đó mặt bắt đầu không cảm xúc diễn thuyết "Cô đến đội của họ sẽ có lợi ích và tiền thưởng như thế nào" một lần. Thiệu Càn Càn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng mới phát biểu chút ý kiến.
Cuối cùng giảng giải xong cả rồi, Diệp Đĩnh nhấp một hớp cà phê, nói: "Ừm, những gì nên nói tôi cũng nói hết rồi, cũng sắp tới giờ ăn trưa, tôi mời cô ăn cơm nhé."
"Ơ? Không cần không cần, cậu có việc bận thì đi trước đi."
Diệp Đĩnh: "Lần trước Thời Khê cũng mời cô ăn cơm không phải sao."
Thiệu Càn Càn dở khóc dở cười: "Chuyện đó mà cậu cũng muốn hơn thua sao, thôi, lần trước tại cô ấy đến trường của tôi, cho nên là tôi mời cô ấy ăn cơm, cậu yên tâm, cậu không có thua gì đâu."
Diệp Đĩnh à một tiếng, song không chút nào lưu luyến nói, "Vậy là tốt rồi, thế tôi đi trước."
"...... Ừm."
**
Mấy ngày sau đấy, Thời Khê sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, nhưng phần lời thời gian đều không nói chuyện liên quan đến đội tuyển, mà là một ít chuyện lặt vặt thú vị.
Dần dần, Thiệu Càn Càn bắt đầu dỡ xuống đề phòng trong lòng.
Con người của Thời Khê, thật sự khiến người ta ghét không nổi, cô ấy rộng rãi, hài hước, xinh đẹp, là mẫu người mà con gái đều thích, Thiệu Càn Càn nghĩ, có lẽ hôm đó là do hai người kia hiểu lầm cô ấy, cũng có lẽ cô ấy đã sớm từ bỏ Lâm Gia Thố rồi. Vì thế, cô chủ yếu không cần thiết phải xem cô ấy như tình địch giả tưởng.
Suy nghĩ như vậy xong, Thiệu Càn Càn cũng đã chân chính trò chuyện với Thời Khê, trò chuyện về thể thao điện tử, cô mới phát hiện, mặc dù Thời Khê chơi game không tốt, nhưng có hiểu biết rất sâu rộng về ngành thể thao điện tử ấy, có lẽ hai người họ gần như là hận vì đã gặp nhau quá muộn, rất nhiều lúc còn có thể tám chuyện đến nửa đêm không chịu ngủ.
Ngày nọ, Thiệu Càn Càn về nhà nói với người thân chuyện mình muốn chơi chuyên nghiệp, điều khiến cô vui vẻ là, lần này Thiệu Quảng Ngữ không phản đối cô.
Ông dường như hiểu rõ hàm nghĩa của thể thao điện tử, cũng như hiểu rõ tình yêu thương nồng nhiệt của cô, chỉ nói một câu con không hối hận là được rồi.
Thiệu Càn Càn gặp Lâm Gia Thố xong lập tức báo tin này cho anh.
Thế giới sẩm tối, hai người ngồi trên khán đài của sân thể dục, mắt thấy càng ngày càng nhiều sinh viên ở trên sân thể dục.
"Em suy nghĩ muốn đi đội tuyển nào xong chưa." Lâm Gia Thố hỏi.
Thiệu Càn Càn chống cằm, quay đầu lại cười: "LK và DSG, em sẽ chọn một đội, anh hy vọng em sẽ đến đội nào?"
Lâm Gia Thố mắt hơi ngưng tụ, gần như là nói ngay tức khắc: "LK."
Thiệu Càn Càn nhướng mày: "Lý do?"
"Trụ sở và công ty của LK đều cắm rễ ở đây, DSG thì khác, anh không muốn em ở xa anh quá, nên, anh vẫn luôn hy vọng Thời Khê sẽ lay động được em."
"Thật ra em cũng nghĩ thế, hơn nữa, không chỉ riêng anh, em cũng không muốn xa nhà quá." Thiệu Càn Càn vừa dứt lời lại thở dài, "Nhưng mà em, em lại rất thích DSG."
"Chỉ cần có thể làm được chuyện em muốn làm, đến chỗ nào không giống nhau." Lâm Gia Thố xoa xoa đầu cô, thanh âm mỏng mạnh, dịu dàng cuốn người, "Ngoan, đừng đi quá xa, hãy để anh luôn luôn nhìn thấy em."
Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc thoáng tung bay, Thiệu Càn Càn siết chặt tay anh, cười nhẹ: "Dạ, được."
Ngày hôm sau có tiết học đầu tiên, giây phút Thiệu Càn Càn bị đồng hồ báo thức quấy tỉnh thì hoàn toàn là cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
"Đều tại anh đấy, tối qua đã nói muốn ngủ, anh còn không cho người ta ngủ." Thiệu Càn Càn nằm nghiêng trên gối đầu, nhắm mắt lại, nhấc chân đá anh ngay.
Một chân đạp lên hông của anh, Lâm Gia Thố cợt nhả giữ chặt mắt cá chân của cô: "Ừ, tại anh."
"Bây giờ nói có ích gì, em dậy không nổi......"
Lâm Gia Thố sờ sờ chân cô, ngồi dậy trên giường: "Vậy em ngủ tiếp đi, đợi tí nữa anh gọi em."
"Ò ——"
Lâm Gia Thố nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, tiếp đến đi xuống từ trên giường.
Thiệu Càn Càn thật sự mệt mỏi, sau khi phòng yên tĩnh lại, cô quả nhiên ngủ ngay tức khắc. Không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy cả người được ai đó ôm khỏi giường.
Cô hơi quẫy nước ở trong không khí, mơ mơ màng màng mà mở bừng mắt.
"Heo con lười, đã mua bữa sáng rồi, em nên đi rửa mặt."
Thiệu Càn Càn thấy mình ở trong lồng ngực của anh, nhìn thoáng qua song liền vùi đầu vào trong hõm vai của anh: "Mấy giờ rồi......"
"7 giờ rưỡi."
"Hả?" Thiệu Càn Càn tỉnh táo chút, "Bị muộn rồi sao?"
"Rửa mặt nhanh lên, đợi lát nữa cứ ở trên xe ăn sáng, sẽ không đến trễ."
"Vâng."
Lâm Gia Thố đặt cô trước bồn rửa, "Anh chờ em ở bên ngoài."
Thiệu Càn Càn ngáp một cái: "Vâng......"
Tuy rằng tốc độ của Thiệu Càn Càn đã rất nhanh, nhưng lúc hai người đến trường vẫn muộn mười phút. Chẳng qua vì lớp này là hỗn hợp ba lớp cùng nhau học, đông người, nên khi Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố đi vào từ cửa sau cũng không gây quá nhiều sự chú ý.
Hai người tìm được vị trí ngồi xuống, Thiệu Càn Càn mở sách ra, vững chắc mà ngáp một cái.
"Còn buồn ngủ?" Lâm Gia Thố thoáng nhìn cô, cười nói.
Bàn tay bên dưới của Thiệu Càn Càn ngắt anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh còn có mặt mũi nói, anh biết hôm qua em ngủ mấy tiếng không."
Lâm Gia Thố lộ ra một vẻ mặt xin lỗi: "Lần sau kiềm chế chút."
Thiệu Càn Càn suýt thì trợn trắng mắt: "Lần nào cũng nói như vậy......"
"Thật mà."
"Em không tin." Thiệu Càn Càn ngẩng đầu nhìn giáo sư giảng bài trên bục giảng, "Thôi đừng nói chuyện, nghe giảng bài đi."
Lâm Gia Thố hơi hơi bật cười, "Ừ."
Nói nghe giảng bài, nhưng người nào đó cứ nhắm mắt lại lắng nghe. Lâm Gia Thố liếc xéo cô, không nỡ đánh thức, đành phải rút ra những điểm quan trọng mà thầy nói, đợi đến cuối kỳ giảng hết lại cho cô bạn gái đang ngủ.
"Tôi thấy mới sáng sớm, mà đã có một số em rất uể oải đấy." Tiết học đến một nửa, giáo sư trên bục giảng đột nhiên nói, "Có vẻ như cần gọi các em đứng dậy trả lời câu hỏi để tỉnh táo lại."
Câu đó vừa dứt, sinh viên dưới bục đều lập tức mở to hai mắt.
"Sinh viên nữ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt dựa vào cửa sổ kia, đúng, chính là cái em ngủ đấy, học sinh bên cạnh gọi em ấy tí đi." Trong nháy mắt, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn qua.
Lâm Gia Thố hơi hơi sửng sốt, sau đó hắng hắng giọng, đẩy đẩy Thiệu Càn Càn.
Thiệu Càn Càn hiển nhiên là bị đẩy cho hoảng sợ, thời điểm cô mở mắt ra rõ ràng mang theo kinh ngạc: "Hả?"
Lâm Gia Thố thấp giọng nói: "Thầy gọi em."
Thiệu Càn Càn: "......"
"Càn Càn, là Càn Càn phải không? Được, trông em có vẻ rất buồn ngủ, đứng dậy trả lời câu hỏi của thầy đi." Giáo sư có chút giao tình với ba của cô Thiệu Quảng Ngữ, trước đây cũng đã từng thấy cô đến văn phòng tìm Thiệu Quảng Ngữ, nên mới nhận ra, mà những sinh viên khác trong lớp bởi vì mối quan hệ với Lâm Gia Thố nên đều biết rõ cô sinh viên nổi bật đang lên ấy.
Thiệu Càn Càn vẻ mặt ngơ ngác đứng lên tại chỗ, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, cô hơi ngượng ngùng nói: "Em không biết."
Giáo sư cười ha ha: "Thầy còn chưa đặt câu hỏi mà."
Thiệu Càn Càn: "......"
Lâm Gia Thố khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh đã giơ tay chặn lại. Chỉ là Thiệu Càn Càn vẫn nghe thấy, chân dưới bàn bực bội đá anh một chút.
Lâm Gia Thố nghiêng đầu, lộ ra một vẻ mặt oan ức.
Giáo sư: "Thế này đi, thầy chỉ đặt một câu hỏi đơn giản, các bước cơ bản để phân tích mô hình kinh tế lượng là gì?"
Thiệu Càn Càn suy nghĩ một chút, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mấy thứ trò chơi đó, không thuộc tí nào sao mà biết được......
Mà Thiệu Càn Càn trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất, giáo sư thấy vậy cũng không làm khó, chỉ nói: "Vậy sinh viên bên cạnh trả lời giúp em ấy đi. Gia Thố, em trả lời đi."
Lâm Gia Thố đứng dậy, dưới ánh nhìn chăm chú và cười như không cười của giáo sư mà đáp: "Đầu tiên là lý luận kinh tế hoặc là trình bày giả thuyết, sau đó thu thập số liệu, thiết lập các mô hình kinh tế toán học và mô hình kinh tế lượng, tiếp đến phỏng đoán hệ số mô hình cùng kiểm nghiệm giả thiết, lựa chọn mô hình......"
Lâm Gia Thố nói rất trôi chảy, cuối cùng dưới vẻ mặt hài lòng của giáo sư mà ngồi xuống.
"Càn Càn, em cũng ngồi xuống đi."
Thiệu Càn Càn gương mặt ửng đỏ: "Cảm ơn thầy ạ."
Giáo sư gật gật đầu, sau đó mỉm cười uyển chuyển nói, "Gia Thố à, cuối kỳ của vợ em đều giao cho em rồi. Nếu như trong lớp thầy nhiều thêm một đứa ở lại lớp, thầy sẽ chỉ kiếm mình em hỏi đấy."
"Ha ha ha ha ha ha ——"
Phòng học tràn ngập tiếng cười vang, Thiệu Càn Càn xấu hổ đầu đều muốn vùi vào trong sách, nhưng mà tâm trạng của Lâm Gia Thố lại rất tốt: "Dạ, thầy, em sẽ cố gắng."
Thiệu Càn Càn: "............"
**
Một tuần nữa lại trôi qua, vì chuyện trò chơi mà Lâm Gia Thố bận bịu ở công ty Gia Hằng. Còn Thiệu Càn Càn vẫn tiếp tục chơi game và theo dõi những cuộc thi PUBG được tổ chức gần đây tại các quốc gia khác.
Một hôm, khi cô ở ký túc xá thì nhận được điện thoại của Diệp Đĩnh.
"Tôi đang ở trường của cô." Vừa mới bắt máy chỉ nghe một câu như thế, Thiệu Càn Càn không hiểu ra sao, "Hả?"
"Người của LK lại tới tìm cô?"
"Sao cậu lại biết."
"Chuyện đó cô không cần phải để ý, chỉ là tôi nghe nói cô vẫn chưa đi theo kí hợp đồng với họ."
"...... Đúng."
"Nên tôi cũng tới tìm cô." Diệp Đĩnh giọng nói nhạt nhẽo đều đều mang theo dòng điện truyền vào tai cô, "Bọn họ có thể làm được, chúng tôi cũng có thể."
Thiệu Càn Càn cười cười: "Nói đến cũng lạ nhỉ, vì sao sếp của mấy người không đến tìm tôi, mà thành viên của DSG là cậu đấy, cậu cũng không cần huấn luyện sao."
Diệp Đĩnh: "Tôi là đội trưởng, tôi có trách nhiệm đào người cho đội tuyển, cô là người mà tôi nhìn trúng, tôi muốn bắt được."
"Cậu cũng thẳng thắn quá."
"Cảm ơn."
"...... Tôi không có khen cậu."
Diệp Đĩnh phảng phất như không nghe thấy, chỉ nói: "Thời Khê đến nói với cô những gì? Hừm, hay là chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."
Nói đương nhiên là phải nói.
Mười phút sau, Thiệu Càn Càn và Diệp Đĩnh ngồi xuống ở một quán coffee đối diện trường học.
Diệp Đĩnh mở miệng chính là: "Tôi biết thực lực của LK không yếu, nhưng mà so với LK, kinh nghiệm của DSG nhiều hơn......"
"Thật ra anh không cần nói chuyện đó." Thiệu Càn Càn cười cười, đánh gãy lời anh ta, "Tôi biết, thứ LK có thể cho tôi thì mọi người cũng cho tôi được, nhưng tôi không quyết định ngay bởi vì có rất nhiều lý do, giống như trụ sở của các anh ở tận Thượng Hải, mà bây giờ tôi vẫn đang đi học tại tỉnh này, một nam một bắc, tôi không có cách nào làm cả hai, mà LK thì, nó ở ngay bên cạnh tôi. Thực tế thực lực của mọi người đều ngang nhau, tôi chọn cái nào đều được......"
"Thượng Hải không xa." Diệp Đĩnh suy nghĩ một chút, "Bay hai tiếng mà thôi, còn cả việc học, chẳng phải cô sắp vào năm tư đại học sao, năm cuối đại học không có giờ học gì nhỉ."
"Nói thì nói thế, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do, tôi vẫn chưa quyết tâm muốn đi con đường đó."
"Vì sao chưa quyết tâm? Cô cũng biết tuyển thủ chuyên nghiệp là bữa ăn của người trẻ tuổi, tiếp tục qua hai ba năm nữa, có lẽ ngay cả muốn chơi cô cũng không có tư cách, thật ra tôi nghĩ cô vẫn nên tranh thủ ngay lúc thực lực mình đang hùng mạnh mà lưu lại một cái tên trong giới esports đi."
Thiệu Càn Càn hơi hơi sửng sốt, "Cậu như thể rất hiểu biết tôi vậy."
"Tôi nhìn ra được, cô, có khát vọng."
"......"
Thiệu Càn Càn im lặng, rũ mắt nhấp một ngụm cà phê.
"Tôi nói này, cậu cũng mới hai mươi tuổi nhỉ."
Diệp Đĩnh: "Hả?"
Thiệu Càn Càn thoáng lẩm bẩm: "Em trai nhỏ hai mươi tuổi sao nói chuyện già dặn đến vậy được chứ."
Diệp Đĩnh: "...... Phiền cô bỏ mấy từ em trai nhỏ đi."
Thiệu Càn Càn: "Thôi được anh trai nhỏ, cảm ơn cậu đã xem trọng tôi như vậy, tôi sẽ nghiêm túc so sánh, rồi ngẫm lại xem bản thân có muốn đi chuyên nghiệp không."
Diệp Đĩnh gật đầu, sau đó mặt bắt đầu không cảm xúc diễn thuyết "Cô đến đội của họ sẽ có lợi ích và tiền thưởng như thế nào" một lần. Thiệu Càn Càn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng mới phát biểu chút ý kiến.
Cuối cùng giảng giải xong cả rồi, Diệp Đĩnh nhấp một hớp cà phê, nói: "Ừm, những gì nên nói tôi cũng nói hết rồi, cũng sắp tới giờ ăn trưa, tôi mời cô ăn cơm nhé."
"Ơ? Không cần không cần, cậu có việc bận thì đi trước đi."
Diệp Đĩnh: "Lần trước Thời Khê cũng mời cô ăn cơm không phải sao."
Thiệu Càn Càn dở khóc dở cười: "Chuyện đó mà cậu cũng muốn hơn thua sao, thôi, lần trước tại cô ấy đến trường của tôi, cho nên là tôi mời cô ấy ăn cơm, cậu yên tâm, cậu không có thua gì đâu."
Diệp Đĩnh à một tiếng, song không chút nào lưu luyến nói, "Vậy là tốt rồi, thế tôi đi trước."
"...... Ừm."
**
Mấy ngày sau đấy, Thời Khê sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, nhưng phần lời thời gian đều không nói chuyện liên quan đến đội tuyển, mà là một ít chuyện lặt vặt thú vị.
Dần dần, Thiệu Càn Càn bắt đầu dỡ xuống đề phòng trong lòng.
Con người của Thời Khê, thật sự khiến người ta ghét không nổi, cô ấy rộng rãi, hài hước, xinh đẹp, là mẫu người mà con gái đều thích, Thiệu Càn Càn nghĩ, có lẽ hôm đó là do hai người kia hiểu lầm cô ấy, cũng có lẽ cô ấy đã sớm từ bỏ Lâm Gia Thố rồi. Vì thế, cô chủ yếu không cần thiết phải xem cô ấy như tình địch giả tưởng.
Suy nghĩ như vậy xong, Thiệu Càn Càn cũng đã chân chính trò chuyện với Thời Khê, trò chuyện về thể thao điện tử, cô mới phát hiện, mặc dù Thời Khê chơi game không tốt, nhưng có hiểu biết rất sâu rộng về ngành thể thao điện tử ấy, có lẽ hai người họ gần như là hận vì đã gặp nhau quá muộn, rất nhiều lúc còn có thể tám chuyện đến nửa đêm không chịu ngủ.
Ngày nọ, Thiệu Càn Càn về nhà nói với người thân chuyện mình muốn chơi chuyên nghiệp, điều khiến cô vui vẻ là, lần này Thiệu Quảng Ngữ không phản đối cô.
Ông dường như hiểu rõ hàm nghĩa của thể thao điện tử, cũng như hiểu rõ tình yêu thương nồng nhiệt của cô, chỉ nói một câu con không hối hận là được rồi.
Thiệu Càn Càn gặp Lâm Gia Thố xong lập tức báo tin này cho anh.
Thế giới sẩm tối, hai người ngồi trên khán đài của sân thể dục, mắt thấy càng ngày càng nhiều sinh viên ở trên sân thể dục.
"Em suy nghĩ muốn đi đội tuyển nào xong chưa." Lâm Gia Thố hỏi.
Thiệu Càn Càn chống cằm, quay đầu lại cười: "LK và DSG, em sẽ chọn một đội, anh hy vọng em sẽ đến đội nào?"
Lâm Gia Thố mắt hơi ngưng tụ, gần như là nói ngay tức khắc: "LK."
Thiệu Càn Càn nhướng mày: "Lý do?"
"Trụ sở và công ty của LK đều cắm rễ ở đây, DSG thì khác, anh không muốn em ở xa anh quá, nên, anh vẫn luôn hy vọng Thời Khê sẽ lay động được em."
"Thật ra em cũng nghĩ thế, hơn nữa, không chỉ riêng anh, em cũng không muốn xa nhà quá." Thiệu Càn Càn vừa dứt lời lại thở dài, "Nhưng mà em, em lại rất thích DSG."
"Chỉ cần có thể làm được chuyện em muốn làm, đến chỗ nào không giống nhau." Lâm Gia Thố xoa xoa đầu cô, thanh âm mỏng mạnh, dịu dàng cuốn người, "Ngoan, đừng đi quá xa, hãy để anh luôn luôn nhìn thấy em."
Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc thoáng tung bay, Thiệu Càn Càn siết chặt tay anh, cười nhẹ: "Dạ, được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.