Chương 14
Lam Nguyệt
04/02/2024
Lâm Tuệ Ý nghe đến đây bất giác lùi về sau miệng không nói nên lời, cô từ đầu đến cuối im lặng mặc kệ bọn họ muốn nói gì làm gì, Triệu Tử Hiên luôn để ý đến sắc mặt của cô từ lúc bước vào nhà đến giờ vẫn không thay đổi, anh thấy cô không phản ứng gì trong lòng đã khó chịu giờ còn khó chịu hơn đến mức bức người, Lâm Tuệ Ý thấy anh không để ý cô ta khiến cô ta bấu tay chặt vào chiếc váy.
" Mình thấy trong người không được khỏe cậu đưa mình về phòng đi "
Cô nắm tay Thiên Di kéo lên lầu, Đỗ Hoàng Vỹ thì ngồi ở sofa phòng khách cô ta cũng vì muốn chọc tức anh ta liền quay sang đòi anh dìu lên phòng, vì cô ta đang mang thai nên anh cuối người xuống ẩm cô ta lên lầu một cách nhẹ nhàng không muốn cô ta có bất kì thương tổn nào, hành động vừa rồi của anh làm cho Đỗ Hoàng Vỹ chán ghét ra mặt vớ tay lấy tờ báo đọc không muốn quan tâm đến anh và cô ta.
Sau khi lên đến phòng cô ta kiểng chân lên đặt vào môi anh một nụ hôn anh cũng nhẹ nhàng đáp trả, cô ta rời khỏi môi anh di chuyển xuống cổ bàn tay gỡ từng nút áo sơ mi của anh thuận thế kéo anh ngã xuống giường, anh đưa tay vào trong chiếc váy của cô ta không ngừng vuốt ve cưng chiều khiến cả cơ thể cô ta run nhẹ lên càng làm dục vọng anh trõi dậy đột nhiên anh dừng động tác lại, chợt nhớ đến sắc mặt cô bình thản không thèm để ý đến anh lần nào và cuộc gọi lúc trưa.
" Cô ấy không sao rồi cũng may có bác sĩ Lâm đến kịp lúc "
" Bác sĩ Lâm? "
" Lâm Gia Minh "
Nghe đến đây anh muốn lập tức tìm cô hỏi cho rõ, nhưng chẳng phải lúc đó anh đang ở cạnh cô ta sao, anh liền nhớ đến lúc gặp cô trong quán nước cô và anh ta chẳng phải đang xem mắt nhau sao? Trong lòng bỗng khó chịu muốn đánh người dể trút giận ngay lập tức, mỗi lần nhìn thấy cô đi chung với người đàn ông khác anh lập tức muốn tìm cô để phát tiết vì muốn để cô biết chỉ có anh mới được phép đụng vào người cô ngoài ra không ai được phép hết kể cả Đỗ Hoàng Vỹ [ Thì ra cô ấy muốn ly hôn là vì anh ta, hay cho Tô Mộc Nhiên cô dám ngang nhiên vì người đàn ông khác mà đòi ly hôn với tôi ].
Anh cũng không thể nào hiểu nổi anh đang làm gì nhưng khi nhìn thấy cô không được vui hay không được khỏe giống như lúc sáng trong lòng anh như có hàng ngàn con kiến đang bò, lúc sáng từ trong phòng tắm bước ra đập vào mắt anh hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn nằm dưới nền gạch lạnh lẽo tim anh bỗng nhói lên anh không thể giải thích được đó là cảm giác gì chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh không muốn cô có chuyện gì mặc dù anh rất hận cô nhưng đối với anh chuyện gì ra chuyện nấy.
Nhưng sau đó anh quyết định để cô nằm lại phòng anh vì sợ mọi người thấy sẽ gây khó dễ cho cô, anh muốn nhìn thấy cô tỉnh lại mới yên tâm đúng lúc điện thoại anh nhận được cuộc gọi của Lâm Tuệ Ý, cô ta nói thấy trong người khó chịu cứ ăn vào thì nôn ra hết, anh lúc này không biết có đến chỗ cô ta hay ở lại đợi cô tỉnh dậy rồi đi, nhưng dù sao cô ta vẫn là người anh yêu và quan trọng nhất với anh.
Triệu Tử Hiên liền rời khỏi người cô ta chỉnh lại quần áo khiến cô ta thất vọng, hụt hẩng, anh không nói gì với cô ta cứ thế xoay người bỏ đi ra ngoài để cô ta nằm trên giường đầy tức tối trong lòng, anh xuống lầu thấy Đỗ Hoàng Vỹ vẫn còn ngồi ở sofa đọc báo bước đến lên tiếng.
" Lúc nãy anh nói vậy có ý gì? "
" Không có gì hết "
Đỗ Hoàng Vỹ đang ngồi ở sofa trên tay vẫn còn cầm tờ báo, miệng trả lời câu hỏi của anh một cách hờ hững không để ý đến sắc mặt tối sầm lại của anh.
" Chúc mừng anh sắp lên chức ba "
"..... "
" Chắc anh thắc mắc tại sao tôi lại biết chuyện này đúng không? "
" Cũng không ngạc nhiên lắm Tô Mộc Nhiên cũng biết chuyện? "
" Từ bao giờ anh quan tâm đến chuyện cô ấy có biết hay không vậy? Anh nên quan tâm cô ta thì tốt hơn, Tô Mộc Nhiên đã có chúng tôi lo rồi "
" Dù gì trên danh nghĩa cô ta cũng là vợ tôi, anh không có quyền thay tôi chăm sóc cô ta! "
Triệu Tử Hiên bỏ lên lầu không quên ném cho anh ta ánh mắt sắc lạnh, cảnh cáo. Trên phòng cô lúc này Thiên Di đang ngồi vắt chéo chân đong đưa đôi chân dài trên chiếc ghế xoay, tay cầm bịt bánh snack của cô bỏ vào miệng hết miếng này đến miếng khác, mặc cho người nào đó ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mình.
" Cậu định ngồi đó đến khi nào? "
" Mình còn định ở đây luôn cơ "
" Đây là nhà Triệu Tử Hiên không phải nhà mình "
" Thì sao? "
" Còn Đỗ Hoàng Vỹ cậu định bỏ mặc anh ta luôn à? "
Lúc này Thiên Di mới nhớ ra Đỗ Hoàng Vỹ đang ngồi dưới nhà liền đứng lên chạy ra khỏi phòng, cánh cửa phòng đóng lại lúc này cô mới thấy được tự do, cảm giác vừa rồi giống như kẻ tội phạm bị giám sát, vừa chợp mắt cánh cửa lại mở ra tiếng bước chân càng ngày tiến lại gần cô, lúc đầu cô cứ tưởng anh nên cũng không buồn mà mở mắt nhưng sau một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì mở mắt ra đập vào mắt cô là Lâm Tuệ Ý.
" Tô Mộc Nhiên cô đừng có diễn trước mặt tôi "
Lâm Tuệ Ý vào phòng nắm chặt cằm cô gằng giọng ánh mắt đáng sợ đến mức cô không dám nhúc nhích hay la lên, hành dộng của cô ta càng làm cho cô sợ hãi, cổ họng khô khóc.
" Chị điên thật rồi! "
" Đúng tôi điên rồi! Cô và ba cô đều đáng ghét như nhau "
" Ba tôi thì liên quan gì đến chị? "
" Ông ta... chẳng phải là người hại chết mẹ của Tử Hiên sao, kẻ thù của gia đình anh ấy cũng là kẻ thù của tôi "
Nhìn thấy sắc mặt dò xét của cô, cô ta biết bản thân vừa lỡ lời liền thu lại lời nói, nhưng trong ánh mắt của cô ta Tô Mộc Nhiên thấy như đang che giấu một bí mật không muốn người khác biết đến, nghe tiếng bước chân bên ngoài cô ta biết ngay là anh liền kéo cô về phía cô ta cố ý như cô đang xô cô ta ngã xuống sàn nhà vậy, cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra thì Triệu Tử Hiên từ bên ngoài bước vào, hình ảnh trước mắt làm anh không thể tin vào mắt mình được người con gái anh yêu nằm dưới sàn máu từ hạ thân chảy ra khá nhiều, cô chưa hết bàn hoàng thì hứng trọn hai cái tán từ anh " CHÁT "
" Cô là người phụ nữ độc ác nhất tôi từng gặp, cô ấy và đứa bé mà có chuyện gì tôi bắt cô phải trả cái giá rất đắt cho việc mình làm! "
" Em không có đẩy chị ta anh hãy tin em "
Quản gia dưới nhà nhìn thấy anh ẩm cô ta chạy ra xe trên tay còn dính máu làm cho ông hoảng hốt chạy lên phòng cô, vừa bước đến cửa ông thấy cô ngồi thụp xuống sàn nhà ôm mặt khóc, ông bước đến cạnh cô ngồi xuống ôm cô trấn an, lúc này cô mới ngước mặt lên nhìn ông.
" Con không có đẩy chị ta, chú có tin con không? "
" Ta tất nhiên tin con, nhưng chuyện trước mắt thiếu gia sẽ không tin lời con "
Từ lúc anh ẩm cô ta ra khỏi phòng cô luôn thắc mắc tại sao cô ta lại nói những lời nói đó với cô chẳng lẽ giữa cô ta và ba cô có liên quan gì nhau sao? Nhất định cô phải điều tra cho rõ từng chuyện một, nghĩ đến đây cô lập tức đứng dậy cảm ơn ông rồi lấy áo khoác bước ra khỏi phòng.
Tô Mộc Nhiên bắt taxi đến nhà Đỗ Hoàng Vỹ, chiếc xe dừng trước cửa nhà anh ta, một người đàn ông trung niên ra mở cửa mời cô vào nhà, từ xa cô nhìn thấy xe của Thiên Di miệng cong lên nụ cười [ Mới đây mà sống chung rồi sao? Tiến triển cũng khá nhanh đấy ].
Bước vào đến cửa đã nghe tiếng cười giỡn của đôi bạn trẻ nào đó, thấy cô Thiên Di cũng khá ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô. Đỗ Hoàng Vỹ vẫn ngồi ở phòng khách gương mặt cứ như không có chuyện gì xảy ra.
" Cô đã đụng phải ổ kiến lửa rồi! "
" Anh đã biết chuyện rồi sao? "
" Lúc nãy vô tình hỏi về công việc thôi nhưng nghe giọng anh ta khẩn trương gấp gáp biết ngay là có chuyện, anh ta nói chính cô là người đẩy cô ta té sẩy thai "
" Sẩy thai sao? "
Chỉ là một cái va chạm nhẹ không đến mức sảy thai đấy chứ? Là do cô ta cố ý té ngã để hại cô hay là cố ý té ngã để mất đứa bé. Nếu thật sự là cô ta muốn vu khống cho cô tội giết chết đứa bé thì cô ta thật sự quá độc ác và tàn nhẫn, cô không biết để có được anh cô ta còn làm những chuyện gì nữa.
" Nếu cô ta yêu Triệu Tử Hiên nhiều đến mức hại Mộc Nhiên vậy tại sao năm đó lại rời xa anh ta trong lúc khó khăn nhất? "
" Thật ra thứ cô ta muốn không phải là tình yêu của Triệu Tử Hiên mà là vị trí Triệu phu nhân "
" Như vậy chẳng phải quá dễ sao chỉ cần cô ta nói thì anh ta sẽ đồng ý thôi, cần gì phải hại người vô tội?"
" Đây cũng là điều anh thắc mắc "
Cô ngồi im lặng nghe anh ta nói lúc này cô chợt nhớ chuyện lúc nãy, không đợi anh ta nói tiếp cô lên tiếng trước.
" Vì tôi chính là vật cản đường của cô ta "
Thiên Di và Đỗ Hoàng Vỹ trố mắt nhìn nhau tại sao cô có thể nói ra những lời đó một cách hết sức bình thường như biết trước mọi chuyện. Thiên Di nhích người sang ngồi kế cô đưa tay lên trán cô và trán mình.
" Cậu yêu anh ta nên ngốc luôn rồi sao thừa biết chị ta muốn hại cậu mà cậu có thể bình thản vậy sao? "
" Vậy cậu nói mình nghe thử xem bây giờ mình phải làm gì, giết chết cô ta à? Tôi đang nghi ngờ giữa ba tôi và cô ta có gì đó mờ ám "
" Ý của cô là gì? "
" Lúc Thiên Đi vừa ra khỏi phòng tôi Lâm Tuệ Ý liền đi vào nói những lời rất kì lạ quan trọng là cô ta luôn miệng nói tại tôi và ba tôi cô ta mới như vậy "
" Nói vậy quan hệ giữa hai người bọn không hề bình thường như chúng ta nghĩ "
Đúng là cô yêu anh nhưng cũng không đến mức lấy trứng chọi đá, cô nhịn không phải sợ cô ta chỉ là cô muốn điều tra rõ mọi chuyện thật kỹ rồi mới hành động, nói chuyện được một lúc nhìn đồng hồ đã 10h tối, cô định chào tạm biệt hai người họ ra về để chuẩn bị cho ngày mai đúng lúc điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến cô giật mình, nhìn kỹ số điện thoại gọi đến là số của mẹ cô, giọng nói nức nở, gấp gáp vang lên.
" Mộc Nhiên.... Hức... ba con gặp tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện "
" Được con đến ngay!"
Cô lập tức đứng dậy cầm túi xách chạy thật nhanh ra ngoài, Thiên Di và Đỗ Hoàng Vỹ bất ngờ trước hành động của cô sau đó cũng chạy theo cô đưa cô đến bệnh viện trên đường đi cô kể cho hai người họ nghe mọi chuyện, Thiên Di chỉ biết ôm cô trấn an động viên cô phải thật mạnh mẽ nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe của bản thân.
Vừa đến bệnh viện cô nhanh chân chạy vào phòng cấp cứu thấy mẹ cô ngồi ngay ở ghế chờ trước phòng cấp cứu áo mẹ cô dính một mảng máu của ba cô, cô bước đến cạnh ôm bà mà trấn an dù cô và ông có mâu thuẫn hay không hợp nhau thì ông cũng là người nuôi dưỡng, dạy dỗ cô được như ngày hôm nay trong người cô vẫn chảy dòng máu nhà họ Tô.
" Mẹ, sao ba lại gặp tai nạn? "
" Hôm nay ba con có cuộc hợp cổ đông nên từ chiều ông ấy đã ra khỏi nhà, linh cảm có chuyện gì đó xảy ra nên bà con điện thoại cho ông ấy nhưng gọi hoài không thấy trả lời, một lát sau có người gọi đến báo ông ấy bị tai nạn "
Lúc này cô mới nhớ đến ngày mai là ngày mở cuộc hợp cổ đông bầu lại vị trí Giám Đốc nên ngày hôm nay ba cô mới đi gặp cổ đông trước để thuận lợi cho việc bầu cử. Nhưng cổ đông trong công ty không phải có anh trong đó sao " Nếu cô ấy và đứa bé có chuyện gì tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá rất đắt cho việc mình làm " câu nói của anh cứ văng vẳng trong đầu cô, hy vọng mọi chuyện không như cô nghĩ, nếu không cô không biết phải làm sao mới đúng ba cô là người hại chết mẹ anh, còn anh lại hại ba cô có phải mọi chuyên nên kết thúc rồi không?.
Đỗ Hoàng Vỹ nhìn ra được cô đang suy nghĩ chuyện gì, liền kéo cô sang chỗ khác nói chuyện, Thiên Di thấy vậy cũng tò mò đi theo.
" Tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này dùm cô, nhưng tôi tin chuyện này không liên quan đến Triệu Tử Hiên "
" Nhưng nếu mọi chuyện do anh ấy làm thì sao? Có phải chúng tôi không ai nợ ai nữa đúng không? "
" Hãy cho tôi chút thời gian "
" Không cần đâu! Tôi không trách anh ấy càng không có tư cách làm ầm ỷ lên, cứ để mọi chuyện kết thúc ở đây đi, anh đưa Thiên Di về giúp tôi "
Anh ta chưa kịp nói hết câu cô đã cắt ngang lời anh ta, Đỗ Hoàng Vỹ chưa bao giờ thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô như lúc này cả bản thân anh ta cũng đang thắc mắc liệu chuyện này có liên quan đến anh không? Thiên Di nhìn thấy cô trong bộ dạng như vậy càng không yên tâm để cô lại một mình, sau một hồi thuyết phục cô cũng đồng ý cho Thiên Di ở lại tất nhiên anh ta cũng ở lại vì Thiên Di ở đâu anh ta ở đó.
Sau hơn 1 tiếng cấp cứu bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra, cô thấy vậy liền chạy đến hỏi thăm tình hình của ba cô.
" Ba tôi ông ấy sao rồi? "
" Do ông ấy mất nhiều máu và chấn thương phần đầu khá nặng nên lâm vào tình trạng hôn mê sâu "
" Vậy khi nào ông ấy tỉnh lại? "
" Rất khó nói, phải dựa vào ý chí của ông ấy, nhưng cơ hội tỉnh dậy rất thấp "
" Mình thấy trong người không được khỏe cậu đưa mình về phòng đi "
Cô nắm tay Thiên Di kéo lên lầu, Đỗ Hoàng Vỹ thì ngồi ở sofa phòng khách cô ta cũng vì muốn chọc tức anh ta liền quay sang đòi anh dìu lên phòng, vì cô ta đang mang thai nên anh cuối người xuống ẩm cô ta lên lầu một cách nhẹ nhàng không muốn cô ta có bất kì thương tổn nào, hành động vừa rồi của anh làm cho Đỗ Hoàng Vỹ chán ghét ra mặt vớ tay lấy tờ báo đọc không muốn quan tâm đến anh và cô ta.
Sau khi lên đến phòng cô ta kiểng chân lên đặt vào môi anh một nụ hôn anh cũng nhẹ nhàng đáp trả, cô ta rời khỏi môi anh di chuyển xuống cổ bàn tay gỡ từng nút áo sơ mi của anh thuận thế kéo anh ngã xuống giường, anh đưa tay vào trong chiếc váy của cô ta không ngừng vuốt ve cưng chiều khiến cả cơ thể cô ta run nhẹ lên càng làm dục vọng anh trõi dậy đột nhiên anh dừng động tác lại, chợt nhớ đến sắc mặt cô bình thản không thèm để ý đến anh lần nào và cuộc gọi lúc trưa.
" Cô ấy không sao rồi cũng may có bác sĩ Lâm đến kịp lúc "
" Bác sĩ Lâm? "
" Lâm Gia Minh "
Nghe đến đây anh muốn lập tức tìm cô hỏi cho rõ, nhưng chẳng phải lúc đó anh đang ở cạnh cô ta sao, anh liền nhớ đến lúc gặp cô trong quán nước cô và anh ta chẳng phải đang xem mắt nhau sao? Trong lòng bỗng khó chịu muốn đánh người dể trút giận ngay lập tức, mỗi lần nhìn thấy cô đi chung với người đàn ông khác anh lập tức muốn tìm cô để phát tiết vì muốn để cô biết chỉ có anh mới được phép đụng vào người cô ngoài ra không ai được phép hết kể cả Đỗ Hoàng Vỹ [ Thì ra cô ấy muốn ly hôn là vì anh ta, hay cho Tô Mộc Nhiên cô dám ngang nhiên vì người đàn ông khác mà đòi ly hôn với tôi ].
Anh cũng không thể nào hiểu nổi anh đang làm gì nhưng khi nhìn thấy cô không được vui hay không được khỏe giống như lúc sáng trong lòng anh như có hàng ngàn con kiến đang bò, lúc sáng từ trong phòng tắm bước ra đập vào mắt anh hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn nằm dưới nền gạch lạnh lẽo tim anh bỗng nhói lên anh không thể giải thích được đó là cảm giác gì chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh không muốn cô có chuyện gì mặc dù anh rất hận cô nhưng đối với anh chuyện gì ra chuyện nấy.
Nhưng sau đó anh quyết định để cô nằm lại phòng anh vì sợ mọi người thấy sẽ gây khó dễ cho cô, anh muốn nhìn thấy cô tỉnh lại mới yên tâm đúng lúc điện thoại anh nhận được cuộc gọi của Lâm Tuệ Ý, cô ta nói thấy trong người khó chịu cứ ăn vào thì nôn ra hết, anh lúc này không biết có đến chỗ cô ta hay ở lại đợi cô tỉnh dậy rồi đi, nhưng dù sao cô ta vẫn là người anh yêu và quan trọng nhất với anh.
Triệu Tử Hiên liền rời khỏi người cô ta chỉnh lại quần áo khiến cô ta thất vọng, hụt hẩng, anh không nói gì với cô ta cứ thế xoay người bỏ đi ra ngoài để cô ta nằm trên giường đầy tức tối trong lòng, anh xuống lầu thấy Đỗ Hoàng Vỹ vẫn còn ngồi ở sofa đọc báo bước đến lên tiếng.
" Lúc nãy anh nói vậy có ý gì? "
" Không có gì hết "
Đỗ Hoàng Vỹ đang ngồi ở sofa trên tay vẫn còn cầm tờ báo, miệng trả lời câu hỏi của anh một cách hờ hững không để ý đến sắc mặt tối sầm lại của anh.
" Chúc mừng anh sắp lên chức ba "
"..... "
" Chắc anh thắc mắc tại sao tôi lại biết chuyện này đúng không? "
" Cũng không ngạc nhiên lắm Tô Mộc Nhiên cũng biết chuyện? "
" Từ bao giờ anh quan tâm đến chuyện cô ấy có biết hay không vậy? Anh nên quan tâm cô ta thì tốt hơn, Tô Mộc Nhiên đã có chúng tôi lo rồi "
" Dù gì trên danh nghĩa cô ta cũng là vợ tôi, anh không có quyền thay tôi chăm sóc cô ta! "
Triệu Tử Hiên bỏ lên lầu không quên ném cho anh ta ánh mắt sắc lạnh, cảnh cáo. Trên phòng cô lúc này Thiên Di đang ngồi vắt chéo chân đong đưa đôi chân dài trên chiếc ghế xoay, tay cầm bịt bánh snack của cô bỏ vào miệng hết miếng này đến miếng khác, mặc cho người nào đó ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mình.
" Cậu định ngồi đó đến khi nào? "
" Mình còn định ở đây luôn cơ "
" Đây là nhà Triệu Tử Hiên không phải nhà mình "
" Thì sao? "
" Còn Đỗ Hoàng Vỹ cậu định bỏ mặc anh ta luôn à? "
Lúc này Thiên Di mới nhớ ra Đỗ Hoàng Vỹ đang ngồi dưới nhà liền đứng lên chạy ra khỏi phòng, cánh cửa phòng đóng lại lúc này cô mới thấy được tự do, cảm giác vừa rồi giống như kẻ tội phạm bị giám sát, vừa chợp mắt cánh cửa lại mở ra tiếng bước chân càng ngày tiến lại gần cô, lúc đầu cô cứ tưởng anh nên cũng không buồn mà mở mắt nhưng sau một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì mở mắt ra đập vào mắt cô là Lâm Tuệ Ý.
" Tô Mộc Nhiên cô đừng có diễn trước mặt tôi "
Lâm Tuệ Ý vào phòng nắm chặt cằm cô gằng giọng ánh mắt đáng sợ đến mức cô không dám nhúc nhích hay la lên, hành dộng của cô ta càng làm cho cô sợ hãi, cổ họng khô khóc.
" Chị điên thật rồi! "
" Đúng tôi điên rồi! Cô và ba cô đều đáng ghét như nhau "
" Ba tôi thì liên quan gì đến chị? "
" Ông ta... chẳng phải là người hại chết mẹ của Tử Hiên sao, kẻ thù của gia đình anh ấy cũng là kẻ thù của tôi "
Nhìn thấy sắc mặt dò xét của cô, cô ta biết bản thân vừa lỡ lời liền thu lại lời nói, nhưng trong ánh mắt của cô ta Tô Mộc Nhiên thấy như đang che giấu một bí mật không muốn người khác biết đến, nghe tiếng bước chân bên ngoài cô ta biết ngay là anh liền kéo cô về phía cô ta cố ý như cô đang xô cô ta ngã xuống sàn nhà vậy, cô chưa kịp hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra thì Triệu Tử Hiên từ bên ngoài bước vào, hình ảnh trước mắt làm anh không thể tin vào mắt mình được người con gái anh yêu nằm dưới sàn máu từ hạ thân chảy ra khá nhiều, cô chưa hết bàn hoàng thì hứng trọn hai cái tán từ anh " CHÁT "
" Cô là người phụ nữ độc ác nhất tôi từng gặp, cô ấy và đứa bé mà có chuyện gì tôi bắt cô phải trả cái giá rất đắt cho việc mình làm! "
" Em không có đẩy chị ta anh hãy tin em "
Quản gia dưới nhà nhìn thấy anh ẩm cô ta chạy ra xe trên tay còn dính máu làm cho ông hoảng hốt chạy lên phòng cô, vừa bước đến cửa ông thấy cô ngồi thụp xuống sàn nhà ôm mặt khóc, ông bước đến cạnh cô ngồi xuống ôm cô trấn an, lúc này cô mới ngước mặt lên nhìn ông.
" Con không có đẩy chị ta, chú có tin con không? "
" Ta tất nhiên tin con, nhưng chuyện trước mắt thiếu gia sẽ không tin lời con "
Từ lúc anh ẩm cô ta ra khỏi phòng cô luôn thắc mắc tại sao cô ta lại nói những lời nói đó với cô chẳng lẽ giữa cô ta và ba cô có liên quan gì nhau sao? Nhất định cô phải điều tra cho rõ từng chuyện một, nghĩ đến đây cô lập tức đứng dậy cảm ơn ông rồi lấy áo khoác bước ra khỏi phòng.
Tô Mộc Nhiên bắt taxi đến nhà Đỗ Hoàng Vỹ, chiếc xe dừng trước cửa nhà anh ta, một người đàn ông trung niên ra mở cửa mời cô vào nhà, từ xa cô nhìn thấy xe của Thiên Di miệng cong lên nụ cười [ Mới đây mà sống chung rồi sao? Tiến triển cũng khá nhanh đấy ].
Bước vào đến cửa đã nghe tiếng cười giỡn của đôi bạn trẻ nào đó, thấy cô Thiên Di cũng khá ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô. Đỗ Hoàng Vỹ vẫn ngồi ở phòng khách gương mặt cứ như không có chuyện gì xảy ra.
" Cô đã đụng phải ổ kiến lửa rồi! "
" Anh đã biết chuyện rồi sao? "
" Lúc nãy vô tình hỏi về công việc thôi nhưng nghe giọng anh ta khẩn trương gấp gáp biết ngay là có chuyện, anh ta nói chính cô là người đẩy cô ta té sẩy thai "
" Sẩy thai sao? "
Chỉ là một cái va chạm nhẹ không đến mức sảy thai đấy chứ? Là do cô ta cố ý té ngã để hại cô hay là cố ý té ngã để mất đứa bé. Nếu thật sự là cô ta muốn vu khống cho cô tội giết chết đứa bé thì cô ta thật sự quá độc ác và tàn nhẫn, cô không biết để có được anh cô ta còn làm những chuyện gì nữa.
" Nếu cô ta yêu Triệu Tử Hiên nhiều đến mức hại Mộc Nhiên vậy tại sao năm đó lại rời xa anh ta trong lúc khó khăn nhất? "
" Thật ra thứ cô ta muốn không phải là tình yêu của Triệu Tử Hiên mà là vị trí Triệu phu nhân "
" Như vậy chẳng phải quá dễ sao chỉ cần cô ta nói thì anh ta sẽ đồng ý thôi, cần gì phải hại người vô tội?"
" Đây cũng là điều anh thắc mắc "
Cô ngồi im lặng nghe anh ta nói lúc này cô chợt nhớ chuyện lúc nãy, không đợi anh ta nói tiếp cô lên tiếng trước.
" Vì tôi chính là vật cản đường của cô ta "
Thiên Di và Đỗ Hoàng Vỹ trố mắt nhìn nhau tại sao cô có thể nói ra những lời đó một cách hết sức bình thường như biết trước mọi chuyện. Thiên Di nhích người sang ngồi kế cô đưa tay lên trán cô và trán mình.
" Cậu yêu anh ta nên ngốc luôn rồi sao thừa biết chị ta muốn hại cậu mà cậu có thể bình thản vậy sao? "
" Vậy cậu nói mình nghe thử xem bây giờ mình phải làm gì, giết chết cô ta à? Tôi đang nghi ngờ giữa ba tôi và cô ta có gì đó mờ ám "
" Ý của cô là gì? "
" Lúc Thiên Đi vừa ra khỏi phòng tôi Lâm Tuệ Ý liền đi vào nói những lời rất kì lạ quan trọng là cô ta luôn miệng nói tại tôi và ba tôi cô ta mới như vậy "
" Nói vậy quan hệ giữa hai người bọn không hề bình thường như chúng ta nghĩ "
Đúng là cô yêu anh nhưng cũng không đến mức lấy trứng chọi đá, cô nhịn không phải sợ cô ta chỉ là cô muốn điều tra rõ mọi chuyện thật kỹ rồi mới hành động, nói chuyện được một lúc nhìn đồng hồ đã 10h tối, cô định chào tạm biệt hai người họ ra về để chuẩn bị cho ngày mai đúng lúc điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến cô giật mình, nhìn kỹ số điện thoại gọi đến là số của mẹ cô, giọng nói nức nở, gấp gáp vang lên.
" Mộc Nhiên.... Hức... ba con gặp tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện "
" Được con đến ngay!"
Cô lập tức đứng dậy cầm túi xách chạy thật nhanh ra ngoài, Thiên Di và Đỗ Hoàng Vỹ bất ngờ trước hành động của cô sau đó cũng chạy theo cô đưa cô đến bệnh viện trên đường đi cô kể cho hai người họ nghe mọi chuyện, Thiên Di chỉ biết ôm cô trấn an động viên cô phải thật mạnh mẽ nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe của bản thân.
Vừa đến bệnh viện cô nhanh chân chạy vào phòng cấp cứu thấy mẹ cô ngồi ngay ở ghế chờ trước phòng cấp cứu áo mẹ cô dính một mảng máu của ba cô, cô bước đến cạnh ôm bà mà trấn an dù cô và ông có mâu thuẫn hay không hợp nhau thì ông cũng là người nuôi dưỡng, dạy dỗ cô được như ngày hôm nay trong người cô vẫn chảy dòng máu nhà họ Tô.
" Mẹ, sao ba lại gặp tai nạn? "
" Hôm nay ba con có cuộc hợp cổ đông nên từ chiều ông ấy đã ra khỏi nhà, linh cảm có chuyện gì đó xảy ra nên bà con điện thoại cho ông ấy nhưng gọi hoài không thấy trả lời, một lát sau có người gọi đến báo ông ấy bị tai nạn "
Lúc này cô mới nhớ đến ngày mai là ngày mở cuộc hợp cổ đông bầu lại vị trí Giám Đốc nên ngày hôm nay ba cô mới đi gặp cổ đông trước để thuận lợi cho việc bầu cử. Nhưng cổ đông trong công ty không phải có anh trong đó sao " Nếu cô ấy và đứa bé có chuyện gì tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá rất đắt cho việc mình làm " câu nói của anh cứ văng vẳng trong đầu cô, hy vọng mọi chuyện không như cô nghĩ, nếu không cô không biết phải làm sao mới đúng ba cô là người hại chết mẹ anh, còn anh lại hại ba cô có phải mọi chuyên nên kết thúc rồi không?.
Đỗ Hoàng Vỹ nhìn ra được cô đang suy nghĩ chuyện gì, liền kéo cô sang chỗ khác nói chuyện, Thiên Di thấy vậy cũng tò mò đi theo.
" Tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này dùm cô, nhưng tôi tin chuyện này không liên quan đến Triệu Tử Hiên "
" Nhưng nếu mọi chuyện do anh ấy làm thì sao? Có phải chúng tôi không ai nợ ai nữa đúng không? "
" Hãy cho tôi chút thời gian "
" Không cần đâu! Tôi không trách anh ấy càng không có tư cách làm ầm ỷ lên, cứ để mọi chuyện kết thúc ở đây đi, anh đưa Thiên Di về giúp tôi "
Anh ta chưa kịp nói hết câu cô đã cắt ngang lời anh ta, Đỗ Hoàng Vỹ chưa bao giờ thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô như lúc này cả bản thân anh ta cũng đang thắc mắc liệu chuyện này có liên quan đến anh không? Thiên Di nhìn thấy cô trong bộ dạng như vậy càng không yên tâm để cô lại một mình, sau một hồi thuyết phục cô cũng đồng ý cho Thiên Di ở lại tất nhiên anh ta cũng ở lại vì Thiên Di ở đâu anh ta ở đó.
Sau hơn 1 tiếng cấp cứu bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra, cô thấy vậy liền chạy đến hỏi thăm tình hình của ba cô.
" Ba tôi ông ấy sao rồi? "
" Do ông ấy mất nhiều máu và chấn thương phần đầu khá nặng nên lâm vào tình trạng hôn mê sâu "
" Vậy khi nào ông ấy tỉnh lại? "
" Rất khó nói, phải dựa vào ý chí của ông ấy, nhưng cơ hội tỉnh dậy rất thấp "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.