Chương 34
Lam Nguyệt
04/02/2024
Đôi mắt của ông lúc này có vài giọt nước rơi xuống hốc mắt đỏ lên rất nhiều, một người đàn ông nghiêm nghị bề ngoài tỏ ra điềm đạm, lạnh lùng, có phần tàn nhẫn trong thương trường không ngờ có một ngày phải rơi nước mắt trước mặt người khác, lúc mẹ anh mất ông luôn kìm nén cảm xúc trước mặt mọi người chỉ khi về đến nhà ông mới tìm một góc ôm tấm hình của bà mà khóc nức nở như đứa trẻ vừa mất món đồ chơi yêu quý nhất.
Cô nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt có nhiều nếp nhăn và dấu chân chiêm do thời gian khắc nghiệt mài dũa trở thành một người không còn cảm xúc, làm việc rất vô tình và quyết đoán thì trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, đây là lần đầu tiên tận mắt thấy ông ấy khóc vì cô nếu những gì cô làm có thể đánh đổi những giọt nước mắt của ông vào lúc này cũng rất xứng đáng.
Ông rất muốn khuyên ngăn cô nhưng căn bản không thể mở miệng được vì cổ họng như ai đó bóp làm cho nghẹn lại không cất thành lời, ông tự trách bản thân mình không giữ được lời hứa với ba cô chăm sóc cô thật tốt, không để ai làm tổn thương đến cô nhưng cuối cùng ông vẫn chậm một bước.
Nếu như ông ấy về sớm hơn một chút đã kịp thời ngăn chặn được việc trả thù của anh, mọi chuyện cũng không trở thành cục diện khó giải quyết như ngày hôm nay.
Cô định mở miệng nói điều gì đó với Triệu Thế Hoàng đột nhiên cổ họng nóng rát khó chịu vị tanh nồng xọc thẳng lên cổ họng, bất ngờ phun ra một ngụm máu, máu cũng theo đó chảy ra từ mũi sắc mặt Tô Mộc Nhiên tái nhợt tất cả hành động vừa rồi của cô đều được thu vào tầm mắt của ông, ông định mở miệng kêu người nhưng đã bị cô ngăn cản lắc đầu nhìn ông.
" Con không sao, nghỉ một lát sẽ khoẻ lại thôi không cần làm phiền người khác đâu ạ."
" Đã thành ra như vậy còn nói không sao, tính khí con quả thật rất giống ông ấy đều cố chấp như nhau. Không cần biết người khác nghỉ mình như thế nào chỉ cần điều mình thích nhất định làm cho bằng được, con cứ như vậy kêu ta làm sao đối mặt với ông ấy chứ? "
" Chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại, so với những gì bác và anh ấy chịu đựng năm đó thì có là gì. Bác có thể hứa với con một chuyện được không? "
" Nếu liên quan đến an nguy của con thì không cần phải nói, ta sẽ không hứa! "
" Những chuyện con đã và đang làm không chỉ thay ba con trả nợ cho nhà họ Triệu mà còn vì Tử Hiên, anh ấy là người đàn ông mà đời này con yêu và muốn bảo vệ hy sinh nhất, tuy anh ấy dùng thù hận ở bên cạnh con nhưng con lại dùng cả trái tim cả sinh mạng để yêu anh ấy. Cũng chính anh ấy là người tiếp cho con nhiều sức mạnh để có thể đối phó với bọn họ, dù anh ấy có hận con thế nào có căm ghét con ra sao cũng không hối hận những chuyện đã làm vì anh ấy, cho nên chuyện mà con muốn bác hứa với con đó là dù con có gặp chuyện gì bác không được nói sự thật cho anh ấy biết cứ để anh ấy hiểu lầm, nghi ngờ và hận con đi chỉ có như vậy con mới yên tâm được."
Triệu Thế Hoàng như chết lặng bởi lời nói của cô, ông không ngờ cô yêu con trai ông nhiều đến mức có thể hy sinh mọi thứ cả tính mạng cũng chẳng quan tâm, nếu cô yêu anh tại sao không trực tiếp giải thích cho anh biết mọi chuyện mà phải giấu đến tận hôm nay?.
Suy nghĩ chợt thoáng qua liền bị dập tắt bởi ông là người hiểu rõ đứa con trai này của ông nhất định sẽ không tin vào lời không có căn cứ xác thực, anh chỉ tin những gì bản thân tận mắt chứng kiến.
Rốt cuộc cô yêu anh đến mức nào lại khiến cô bất chấp tất cả hy sinh cho anh, yêu thương anh, bảo vệ anh, Triệu Thế Hoàng rất muốn biết lý do tại sao cô có thể vì một người không phân biệt trắng đen đúng sai như anh mà phí cả tuổi thanh xuân chấp nhận vì anh đánh đổi nhiều thứ đến vậy.
Những gì cô làm ông đều biết hết nhưng với một người cố chấp cứng đầu như cô sao có thể nghe lời khuyên từ ông, đến khi ông có đủ khả năng ngăn cản thì đã muộn rồi, vừa về nước ông ấy đã bị Lâm Viễn bắt đã vậy còn làm liên luỵ đến cô, đứa bé mà ông nghĩ sẽ là con dâu nhà họ Triệu lại sắp mất mạng trong tay ông.
Lúc này Tô Mộc Nhiên nhìn thẳng vào gương mặt vô cùng lo lắng của ông, ánh mắt có vài phần tức giận không cam tâm thì cô biết chắc ông ấy sẽ không đồng ý với thỉnh cầu của cô, cô cũng biết rõ nguyên nhân không đồng ý nên cũng im lặng không muốn làm ông khó xử, bỗng nhiên cô chợt nhớ tới điều gì liền cúi người xuống nhìn chiếc bụng nhỏ nơi có một thiên thần ở trong đó, vừa rồi bị bọn người đó hành hạ không biết có ảnh hưởng đến đứa bé hay không, cô rất muốn đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng an ủi thiên thần trong đó nhưng tay cô đang bị trói không thể làm gì được hơn chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Thầm suy nghĩ nếu như ngày hôm nay cô không thể thoát được lưỡi hái tử thần chẳng phải đứa bé của cô và anh chung số phận với cô luôn sao? Giá như đứa bé xuất hiện sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác nhưng cuộc đời làm gì có hai từ " Giá Như." chỉ trách cô không có duyên với đứa bé.
Tiếng giày cao gót nện dưới nền gạch lạnh lẽo đúng lúc giúp cô thoát khỏi dòng suy nghĩ đau lòng, Lâm Tuệ Ý bước vào cùng với gương mặt nhiều vết bầm chi chít, quần áo thì tả tơi giống như vừa bị người khác đánh đập, nhận ra điều gì đó không đúng nếu như bị đánh phải nghe tiếng động đằng này người của cô ta đều ở đây suốt cả buổi, cô không ngờ vì muốn anh hiểu lầm căm ghét cô mà cô ta dùng đến thủ đoạn đê hèn như vậy. Đột nhiên cô ta phát ra tiếng cười đáng sợ vang khắp căn nhà.
" Tô Mộc Nhiên, tận hưởng giây phút cuối cùng của cô đi vì không lâu nụ cười đó sẽ không còn xuất hiện trên gương mặt khiến người ta chán ghét của cô nữa "
" Chị nghĩ sau khi tôi chết chị sẽ có được hạnh phúc và thứ mình mong muốn sao? Nhìn dáng vẻ bây giờ của chị thật khiến người khác buồn cười."
Giọng nói Tô Mộc Nhiên vừa vang lên đã khiến gương mặt của cô ta tối sầm lại, hai tay nắm chặt định vung tay đánh cô vừa hay có người chạy vào nói nhỏ với cô ta điều gì đó chỉ thấy miệng cô ta nở nụ cười gian manh, hai người đàn ông đứng kế bên kéo cô ta vào một góc tường lấy dây trói tay chân lại.
" Lâm Tuệ Ý, chị học ở học viện sân khấu điện ảnh à? Sao diễn kịch tốt như vậy, tôi quên mất người như chị thì có chuyện gì chẳng dám làm."
" Tốt nhất cô nên để dành sức giải thích với Tử Hiên đi, để tôi xem cô giải thích thế nào khi anh ấy tận mắt thấy tôi trong bộ dạng thế này … Haha."
Với tính cách của anh khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, cô đối với anh lúc nào cũng là hạn con gái thích dùng thủ đoạn hãm hại người con gái anh yêu, nên dù cô có giải thích anh cũng không bao giờ tin cô.
Nếu anh đã nghi ngờ, không yêu cô vậy hãy để lần này cô đóng vai ác dù gì trong mắt anh cô chưa bao giờ là một cô gái lương thiện vì thế cô không cần phải tỏ ra lương thiện trước mặt anh.
Tiếng động cơ rất lớn từ từ tắt hẳn dừng ngay trước ngôi nhà, quay sang nhìn người kế bên bắt đầu la hét kêu cứu bất giác khiến môi cô cong lên nụ cười chua xót bi thương, ba anh lúc này cũng hiểu hết mọi chuyện vừa mở miệng đã bị ánh mắt cầu xin cùng hành động lắc đầu của cô liền khựng lại nuốt ngược nước mắt vào trong thầm cầu mong hy vọng cô bình an thoát khỏi chỗ này.
" Rầm " cánh cửa mở ra Triệu Tử Hiên tức giận đi vào trong khiến mọi người đều kinh ngạc, chỉ có một người gương mặt vẫn bình lặng, thấy gương mặt đằng đằng sát khí của anh không ai dám xông lên chỉ lùi về sau. Không chờ cô phản ứng Lâm Tuệ Ý thấy anh bước vào liền khóc nức nở gọi tên anh còn đích thân chỉ tay về phía cô.
" Chính cô ta cho người bắt bác trai, em nhận được tin liền đến đây cô ta không những không thả người còn bắt cả em uy hiếp anh, nhưng không ngờ trời cao có mắt đến cả người của cô ta cũng phản cô ta! "
Lâm Tuệ Ý nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt cô ta chảy ra mỗi lúc một nhiều, tay ôm lấy người anh cả người dựa vào khuôn ngực ấm áp của anh, khoảnh khắc đó cô ta đã biết rõ lời nói của cô ta và lời thanh minh của cô bên nào nặng hơn rồi.
Lúc này cô mới dời tầm mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc lạnh như dao bất giác làm cô thu lại tầm nhìn, từ lúc anh bước vào căn nhà tầm mắt chưa bao giờ nhìn lấy cô một lần đến khi nhìn lại dùng ánh mắt tức giận, căm phẫn, sắc lạnh như muốn cô biến mất khỏi ngay lập tức, sự khinh bỉ cùng chán ghét của anh nó hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng và lãnh khóc.
" Là cô? Tôi không ngờ cô lại dùng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này để đối phó với tôi, tại sao cô năm lần bảy lượt hãm hại Tuệ Ý giờ đến ngay cả ba tôi cô cũng không tha, không lẽ cô muốn dùng cách mà ba cô đã làm với gia đình tôi năm đó! "
Vừa dứt lời hai bên má cô cảm giác như có luồng điện vừa chạy ngang qua, hai bên má truyền đến một cơn đau khủng khiếp " Chát " đến cả ba anh còn phải giật mình, lời nói cũng trở nên khó khăn không thể mở miệng được vì trước khi anh vào cô ta đã cho người bịt miệng ông ấy lại, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở nhìn thẳng vào mắt anh.
" Anh nói tôi độc ác? Vậy sao anh không nhìn lại ai hãm hại ba tôi khiến ông ấy ra nông nổi như ngày hôm nay, chính cô ta là người cướp đi người ba mà tôi yêu thương nhất, cho nên những gì cô ta nhận hoàn toàn xứng đáng! Còn một chuyện anh nên nhớ dù chúng ta ở bên nhau vì bản hợp đồng hôn nhân nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ anh, anh vì người phụ nữ khác mà đánh vợ mình sao? Ngay cả giải thích anh cũng không cho tôi cơ hội? "
Đúng vậy, anh dựa vào đâu mà nói cô độc ác chứ chẳng phải do họ ép cô sao? Rõ ràng anh biết Lâm Viễn hại ba cô cả cô ta cũng có liên quan đến vậy mà anh vẫn một mực tin cô ta không chút nghi ngờ, anh như vậy là yêu cô ta nên mới tin tưởng hay yêu đến vô phương cứu chữa.
Giọng nói lạnh giá của anh như con dao sắc nhọn đâm xuyên qua tim cô không chút lưu tình vết đâm lập tức rỉ máu tươi nhưng không thể ngăn chặn con dao kia tiếp tục dấn sâu vào.
" Tô Mộc Nhiên, Tuệ Ý sẽ không cướp thứ gì của cô, cô ấy cũng không cướp đi người đàn ông của cô, bởi vì … Từ đầu đến cuối tôi đều là của cô ấy! "
Nghe gì không Tô Mộc Nhiên? Tiếng trái tim vỡ vụn thành mảnh tan nát cõi lòng, đúng thật cô hồ đồ rồi tự nhiên đi nói mấy lời đó lại làm trò cười cho thiên hạ, giờ phút này cô có thể hoàn toàn buông bỏ mọi thứ vì cô nhận ra người đàn ông này mãi mãi sẽ không thuộc về cô [ Triệu Tử Hiên, chúng ta đến đây thôi! Đoạn đường về sau em sẽ không bước cùng anh được nữa rồi ].
Từ lúc bước chân vào căn nhà đến giờ anh mới để ý sắc mặt cô rất lạ, nhạt nhợt không còn chút sức sống, tuy anh rất hận cô vì đã làm hại đến người nhà và người con gái anh yêu nhưng anh lại đau lòng khi thấy khắp người cô tàn vết thương, nhưng rồi anh nhanh chóng gạt bỏ dòng suy nghĩ ra khỏi đầu, cô bị như vậy chẳng phải là quả báo về những chuyện cô đã làm sao? Tại sao anh phải quan tâm cô, cũng không thể phủ nhận trong lòng cứ dâng lên cảm giác bất an như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
" Hiên, đột nhiên em có chút chóng mặt, anh dẫn em đi khỏi chỗ đáng sợ này được không? Nơi này thật bi ai! "
Cô ta lấy tay xoa xoa trán, đôi mắt liếc Tô Mộc Nhiên ngồi thẩn thơ ở đó ý cười trong mắt càng sâu hơn, kế hoạch coi như thành công một nữa chỉ đợi có người báo tin cô đã chết thì cô ta mới vui vẻ làm Triệu phu nhân.
Triệu Tử Hiên liền ra lệnh cho người của anh đưa ba anh ra ngoài, còn anh cúi người xuống để cô ta nép vào khuôn ngực săn chắc ấm áp của anh, như nhớ điều gì đó chợt cô lên tiếng nói với theo.
" Hy vọng bác giữ đúng lời hứa lúc nãy!"
Cả anh và ba anh đều xoay người lại nhưng cô lại nhìn về phía ông ấy nở nụ cười thật tươi như thể muốn ông ấy nhớ mãi nụ cười cuối cùng của cuộc đời cô, anh ẩm Lâm Tuệ Ý bước ra cửa từ đầu đến cuối đều không ngoảnh đầu lại.
Ba anh định mở miệng cầu xin anh hãy cứu lấy cô nhưng cuối cùng vẫn chậm trễ cánh cửa đã đóng lại cũng giống như số phận cô theo cánh cửa mà khép lại vĩnh viễn.
Sau hết thảy mọi chuyện cô nhận ra bấy lâu nay cô chẳng có được thứ gì, hạnh phúc cùng tình yêu thoáng qua như một cơn gió, có vươn tay níu kéo cách mấy chỉ có thể cảm giác cái lạnh run thấu tận tim gan, sờ không được giữ lại càng không, thứ đọng lại chỉ có cảm giác tê tái, cô không có tình yêu không có hạnh phúc tất cả đều không có.
" Đến cuối cùng em vẫn không đủ can đảm đứng trước mặt anh nói lời tạm biệt. Kiếp này chúng ta hữu duyên vô phận, nhưng nếu kiếp sau chúng ta có duyên gặp lại nhau em thà chọn cô đơn cũng không muốn nối tiếp đoạn tình cảm này với anh nữa. Chúc anh một đời bình an! "
Điều tuyệt vọng nhất trên đời này có lẽ chính là cố chấp yêu một người không nên yêu, chấp niệm với đoạn tình cảm mình dành cho họ, ngốc nghếch muốn ở bên cạnh người ấy. Cô yêu anh sâu sắc nhưng tình yêu của cô chưa bao giờ và cũng không bao giờ chạm tới trái tim anh, vì người anh yêu là Lâm Tuệ Ý.
Xung quanh căn nhà chỉ còn lại mình cô, môi khẽ cong lên một nụ cười thê lương, bi thương, cơn đau trong cổ họng càng ngày khó chịu cuồn cuộn sau đó phun ra một ngụm máu, cô nhìn xuống nền gạch lạnh lẽo xuất hiện một màu đỏ tươi trong thật chói mắt, đây quả thật là quả báo cho những việc cô làm, những sai lầm ba cô phạm phải nên cô đâu có quyền trách bất kì ai chỉ có thể tự làm tự chịu mà thôi.
Trước lúc anh đến đây ba anh có từng hỏi cô rất nhiều câu, nhưng chỉ duy nhất một câu làm cô không cần suy nghĩ nở nụ cười thật tươi mà trả lời.
" Tại sao con phải làm vậy? Nếu như con yêu thằng bé tại sao không giải thích mọi chuyện cho nó hiểu? "
" Yêu một người không cần thiết phải nói hay giải thích với họ những gì xảy ra, cứ để anh ấy hận con, chán ghét con biết đâu như vậy sẽ là cách tốt nhất cho cả hai, cần gì phải níu giữ một người mà trái tim họ không hướng về phía mình chứ! "
" Không lẽ con chấp nhận đứng nhìn thằng bé lấy người phụ nữ độc ác đó về làm vợ sao? Như vậy công sức của con và sự hy sinh của con chẳng phải …"
Triệu Thế Hoàng thấy cô im lặng đôi mắt nhìn về một hướng nào đó trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó bỗng nhiên lời nói cũng theo hành động của cô mà dừng lại, sau đó ông thu tầm mắt nhìn sang nơi khác cố gắng gạt bỏ những lời định nói ra.
Lời nói của ông, cô đơn nhiên hiểu rõ hơn ai hết nhưng mọi chuyện đã thành ra như vậy có thể không chấp nhận được sao, cô rất muốn bản thân mình có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như bao người nhưng số phận và ông trời nào cho cô tội nguyện với những điều xa vời đó, bởi vì trách nhiệm cô phải gánh vác trên vai đang từng bước dần rút sức lực của cô, từng ngày khiến cô mệt mỏi chồng chất mọi lo toan.
Người khiến anh tổn thương, khiến trong lòng anh có một vết thương mãi mãi không bao giờ lành là gia đình cô, dù là hiểu lầm hay không giữa cô và anh như có một bức tường vô hình ngăn cách chẳng thể nào chạm vào nhau hoà thành một hơi thở được, vì người xứng đáng có được tình yêu của anh không ai khác ngoài Lâm Tuệ Ý.
Cô yêu anh đến mức tê tâm liệt phế đau khổ tột cùng, nhưng vẫn không một lời oán trách những hành động anh từng làm với cô bởi đó là do cô tự nguyện, chấp nhận hy sinh đánh cược tình cảm ở nơi anh cho dù anh dùng sự chán ghét, khinh bỉ hận thù đối với cô, tình yêu cô dành cho anh không phải ngu ngốc hết thuốc chữa mà là bảo vệ người mình yêu có được cuộc sống hạnh phúc và một đời bình an.
Có người từng hỏi cô " Có phải yêu anh đến điên rồi hay không tại sao ngay từ đầu biết anh là một người lãnh khốc vô tâm tàn nhẫn, thậm chí hận gia đình cô tận xương tuỷ vậy thì vì lý do gì lại chấp nhận vì anh mà đánh đổi nhiều thứ trong khi anh không hề yêu cô? " Vì điều gì chứ? Ngay cả thân cô lúc đầu cũng tự hỏi bản thân mình rằng nguyên nhân gì nhưng cuối cùng vẫn thốt ra một chữ " Yêu “.
Nếu nói cô yêu anh số hai không ai dám dành số một, đúng là cô yêu anh sắp phát điên lên rồi nhưng đối với cô tình yêu không phải là chiếm hữu giữ họ mãi bên cạnh mình, có đôi khi chỉ cần đứng từ xa nhìn thấy họ hạnh phúc vui vẻ thì mọi tổn thương trong lòng chịu đựng cũng sẽ tan biến theo nụ cười của họ.
" Không cam tâm, không đành lòng khi người mình yêu bị cướp trước mặt à? "
" Cho dù cô không cam tâm cũng đâu thể làm gì được bọn họ, bởi vì trong tay cô chẳng còn gì cả chi bằng cô giao cho tôi quyền điều hành tập đoàn Tô Thị biết đâu nghĩ lại chút tình tôi sẽ cho cô một con đường sống "
Tô Mộc Nhiên mãi mê đắm chìm vào dòng suy nghĩ chợt có một giọng nói vừa nghe qua đã không thể nào nhét được nổi vào tai, thu lại ánh nhìn chuyển sang người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, trên tay còn cầm một sắp tài liệu thật làm cô chẳng muốn nhìn đến, chưa bao giờ cô cảm thấy ông ta thật phiền phức như lúc này.
Do cô nghe lầm những gì ông ta nói hay do ông ta thật sự không hiểu cô muốn gì? Ông ta nghĩ ngày hôm nay cô chấp nhận đến đây thì cô có thể trở ra ngoài sao chẳng phải dù cô có kí vào hay không ông ta vẫn giết chết cô, nhưng nếu cô có chết nhất định phải kéo ông ta theo cùng cô, ông ta chỉ nói đúng một điều hiện tại cô chẳng còn gì ngoài thân xác mỗi lúc yếu dần đến cả lời nói cũng không thể nói rõ ràng.
" Nếu tôi không đồng ý ông sẽ giết chết tôi? "
" Cô nghĩ hiện tại cô đủ sức để gánh vác cả tập đoàn lớn sao? Tuy hiện tại Triệu Thế Hoàng được cứu thoát nhưng cô đừng quên một khi Tuệ Ý được gả sang nhà họ Triệu chỉ cần tôi lên tiếng tất cả trên dưới Triệu gia lập tức biến mất khỏi Trung Quốc, cô thông minh vậy chắc hiểu ý tôi muốn nói gì đúng không? "
Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh không chút động tĩnh, nhìn vào khó ai nhận ra cô đang suy nghĩ gì, tuy sắc mặt không thay đổi nhưng hai tay lúc này đang nắm chặt vào nhau đến bật máu, ông ta nói rất nhiều chỉ duy nhất một chuyện khiến đôi mắt cô ánh lên tia tức giận nhưng cũng nhanh chóng biết mất đến cả Lâm Viễn còn thoáng giật mình.
Từng lời nói của Lâm Viễn đều lọt vào tai cô không xót một chữ, tính cách làm việc của ông ta cô hiểu rất rõ chuyện gì mà ông ta nói ra nhất định sẽ làm được, suy nghĩ một lúc khoé môi nhếch lên vẻ đắc ý hiện trên gương mặt nhạt nhợt của cô, ông ta dựa vào đâu mà ra điều kiện với cô chứ?.
Nếu như ông ta nghĩ Triệu Tử Hiên là một người dễ đối phó thì ông ta đã đánh giá anh quá thấp, chưa kể ba anh nhiều năm hoạt động trên thương trường như vậy còn điều hành cả hệ thống công ty từ nhỏ đến lớn thì đủ biết ông ấy là người như thế nào, ông ta đủ tư cách để đối đầu với họ sao? Cho nên việc đó không cần một người ngoài như cô nhúng tay vào.
" Vậy ông nghĩ sau khi có được quyền điều hành tập đoàn Tô Thị thì ông vẫn có thể ngồi yên được vị trí đó? Những chuyện ông đã làm với gia đình tôi nhất là ba tôi theo ông tôi sẽ đồng ý hay là không? Ông biết tại sao Lâm Gia Minh lại đứng về phía tôi mà không ủng hộ việc làm của ông không? "
" Vì anh ta không thể chấp nhận một người ba độc ác, máu lạnh, người mà lúc nào cũng lợi dụng anh ta chỉ vì mục đích riêng mặc cho anh ta từng ngăn cản. Ông lợi dụng Tử Hiên yêu Lâm Tuệ Ý mà ép anh ấy cưới cô ta, sau khi kết hôn xong cô ta chính thức là Triệu phu nhân như vậy việc chiếm lấy tập đoàn Triệu Thị và cả việc sát hại người nhà họ Triệu của ông coi như thành công mĩ mãn.”
" Ông luôn miệng nói những thứ ông làm vì muốn tốt cho anh ta, nhưng ông đã bao giờ hỏi thật sự điều anh ta cần là thứ gì hay chưa hay ông luôn áp đặt suy nghĩ của ông vào anh ta, thất bại lớn nhất của người làm ba mẹ là để con mình cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. À còn chuyện này tôi quên nói cho ông biết đứa bé trong bụng Lâm Tuệ Ý lúc trước thật ra là con của ba tôi cũng chính cô ta làm mất đứa bé chứ không phải tôi! "
Đôi đồng tử của ông ta co giản, hiện tại sắc mặt như một con chó sói hoang dã đôi mắt ánh lên sự khát máu, trong đầu ông ta cứ chạy qua chạy câu hỏi đứa bé là con của ba cô sao?.
Hai tay Lâm Viễn lúc này đầy sự tức giận khi cô nói đứa con gái mà ông ta tin tưởng nhất lại làm những chuyện mất mặt nhà họ Lâm sau lưng ông ta, là do ông ta cưng chìu Lâm Tuệ Ý đến sinh hư hay bản tính cô ta vốn đã như vậy, Lâm Viễn càng tức giận bao nhiêu trong mắt cô ý cười hiện rõ bấy nhiêu.
Ông ta không thể tin được đứa bé ấy lại là con của ba cô, lúc Lâm Tuệ thông báo mang thai ông ta cứ nghĩ là con anh nên mới bắt anh kết hôn với cô ta ai ngờ đứa bé lại là con của người đàn ông mà lúc nào ông ta cũng muốn hại chết, nét mặt tức giận sau đó nhanh chóng biến mất thay vào đó là một gương mặt lạnh như băng.
" Xem ra cô đã mất không ít thời gian điều tra về tôi nhỉ? Nhưng mấy chuyện đó đã không còn quan trọng chẳng phải ông ta cũng đang trả giá về những việc mà ông ta làm sao, hiện tại điều mà tôi quan tâm nhất là nhanh chóng làm cô biến mất khỏi thế giới này! "
Dứt lời Lâm Viễn đi về phía cô sắc mặt vẫn không thay đổi sau đó ra lệnh cho người cởi trói kéo cô đứng dậy tiến về chiếc bàn, trên đó đã để sẵn một tờ giấy và cây bút, nhìn sơ qua một lượt dòng chữ trên tờ giấy " Hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Tô Thị." trong thật chói mắt.
Ý tứ trong lời của ông ta chín mười phần cô cũng hiểu và biết được bước tiếp theo ông ta sẽ làm gì cô, dù cô có kí hay không thì cô cũng phải chết, cuối cùng cô lại chết trong tay của kẻ mà cô ngày đêm tìm đủ mọi cách hãm hại, đúng là ông trời chưa từng nhân từ với cô.
Đứng ở khoảng cách gần nhất Lâm Viễn mới nhìn kỹ người con gái đang đứng trước mặt, tuy cô là con gái của Tô Thiên người mà lúc nào ông ta cũng muốn giết nhưng không hiểu sao trong lòng ông ta vào lúc này lại thương xót số phận cô, có lẽ đây chính là hồng nhan bạc phận mà người ta thường hay nói, càng hơn hết không thể xuống tay giết chết cô, ông ta đưa tay xoa xoa thái dương nhanh chóng gạt dòng cảm xúc phức tạp trong đầu, dù sao đi nữa cô đã biết quá nhiều bí mật về nhà họ Lâm không thể giữ cô lại vì sợ một ngày nào đó không xa cô sẽ phá hỏng mọi công sức của ông ta.
" Mạng sống nhà họ Triệu đều dựa vào quyết định của cô cho nên phải suy nghĩ cho thật kỹ! "
Ông ta thấy cô đang phân vân suy nghĩ giữa kí và không thì cúi người nói nhỏ vào tai cô, lời nói vừa rồi của ông ta làm cô giật mình khôi phục nét mặt lúc đầu, ngước mặt đối diện với ông ta không chút lo lắng sợ hãi.
Gương mặt cô vẫn rất tỉnh lặng cứ như trên cơ thể chưa từng có vết thương nào làm cô đau được, trong lòng thầm nghĩ ông ta vậy mà dám lấy tính mạng người nhà họ Triệu ra để uy hiếp cô đúng là người như ông ta để đạt được mục đích chuyện gì cũng dám làm, coi như ông ta lợi hại vì biết được điểm yếu của cô là người nhà anh mà chơi trò đánh đòn tâm lý với cô.
Không cần thời gian suy nghĩ cô nhanh chóng cầm lấy tờ giấy xé một cách dứt khoác khiến mọi người xung quanh mở to đôi mắt nhìn theo hành động của cô, cơn tức giận nén trong lòng chỉ vì hành động của cô mà bọc phát không nhanh không chậm Lâm Viễn ra hiệu cho hai người đàn ông trực tiếp dạy dỗ cô, mặc cho bị hành hạ cỡ nào cô tuyệt đối không kêu la không cầu xin, ông ta không thể tin nổi cô vậy mà không chịu mở miệng cầu xin ông ta dù nữa lời.
" Không sợ hành động vừa rồi của cô sẽ lấy mạng người đàn ông cô yêu nhất à? Cô đừng thách thức giới hạn của tôi nếu để nó vượt khỏi tầm kiểm soát thì tôi không dám đảm bảo tính mạng cô còn giữ được hay không! "
" Chuyện sống chết của anh ta liên quan gì đến tôi, tính mạng của tôi hiện đang nằm trong tay ông muốn giết hay giữ tuỳ vào ông tôi không có ý kiến, nhưng có một chuyện tôi phải nhắc ông trước những gì ông làm con gái ông sẽ là người lãnh hậu quả, tôi đã chuẩn bị cho cô ta một món quà đặc biệt "
" Cô là đang uy hiếp tôi? Đừng tưởng tình cảm cô dành cho cậu ta tôi không nhận ra và cả những gì cô làm cho cậu ta cũng chỉ để chuộc lại lỗi lầm ba cô mắc phải, tôi không biết phải nói cô suy tình hay ngu ngốc khi đặt trái tim sai chỗ."
" Ông muốn nghĩ thế nào đó là tuỳ ông thôi, nhưng mà hợp đồng bị xé rồi tôi xem ông làm sao có được chúng đây? Dù cho tôi có hy sinh cả mạng tôi cũng sẽ không để tập đoàn rơi vào tay một kẻ máu lạnh vô lương tâm như ông! "
Cô nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt có nhiều nếp nhăn và dấu chân chiêm do thời gian khắc nghiệt mài dũa trở thành một người không còn cảm xúc, làm việc rất vô tình và quyết đoán thì trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, đây là lần đầu tiên tận mắt thấy ông ấy khóc vì cô nếu những gì cô làm có thể đánh đổi những giọt nước mắt của ông vào lúc này cũng rất xứng đáng.
Ông rất muốn khuyên ngăn cô nhưng căn bản không thể mở miệng được vì cổ họng như ai đó bóp làm cho nghẹn lại không cất thành lời, ông tự trách bản thân mình không giữ được lời hứa với ba cô chăm sóc cô thật tốt, không để ai làm tổn thương đến cô nhưng cuối cùng ông vẫn chậm một bước.
Nếu như ông ấy về sớm hơn một chút đã kịp thời ngăn chặn được việc trả thù của anh, mọi chuyện cũng không trở thành cục diện khó giải quyết như ngày hôm nay.
Cô định mở miệng nói điều gì đó với Triệu Thế Hoàng đột nhiên cổ họng nóng rát khó chịu vị tanh nồng xọc thẳng lên cổ họng, bất ngờ phun ra một ngụm máu, máu cũng theo đó chảy ra từ mũi sắc mặt Tô Mộc Nhiên tái nhợt tất cả hành động vừa rồi của cô đều được thu vào tầm mắt của ông, ông định mở miệng kêu người nhưng đã bị cô ngăn cản lắc đầu nhìn ông.
" Con không sao, nghỉ một lát sẽ khoẻ lại thôi không cần làm phiền người khác đâu ạ."
" Đã thành ra như vậy còn nói không sao, tính khí con quả thật rất giống ông ấy đều cố chấp như nhau. Không cần biết người khác nghỉ mình như thế nào chỉ cần điều mình thích nhất định làm cho bằng được, con cứ như vậy kêu ta làm sao đối mặt với ông ấy chứ? "
" Chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại, so với những gì bác và anh ấy chịu đựng năm đó thì có là gì. Bác có thể hứa với con một chuyện được không? "
" Nếu liên quan đến an nguy của con thì không cần phải nói, ta sẽ không hứa! "
" Những chuyện con đã và đang làm không chỉ thay ba con trả nợ cho nhà họ Triệu mà còn vì Tử Hiên, anh ấy là người đàn ông mà đời này con yêu và muốn bảo vệ hy sinh nhất, tuy anh ấy dùng thù hận ở bên cạnh con nhưng con lại dùng cả trái tim cả sinh mạng để yêu anh ấy. Cũng chính anh ấy là người tiếp cho con nhiều sức mạnh để có thể đối phó với bọn họ, dù anh ấy có hận con thế nào có căm ghét con ra sao cũng không hối hận những chuyện đã làm vì anh ấy, cho nên chuyện mà con muốn bác hứa với con đó là dù con có gặp chuyện gì bác không được nói sự thật cho anh ấy biết cứ để anh ấy hiểu lầm, nghi ngờ và hận con đi chỉ có như vậy con mới yên tâm được."
Triệu Thế Hoàng như chết lặng bởi lời nói của cô, ông không ngờ cô yêu con trai ông nhiều đến mức có thể hy sinh mọi thứ cả tính mạng cũng chẳng quan tâm, nếu cô yêu anh tại sao không trực tiếp giải thích cho anh biết mọi chuyện mà phải giấu đến tận hôm nay?.
Suy nghĩ chợt thoáng qua liền bị dập tắt bởi ông là người hiểu rõ đứa con trai này của ông nhất định sẽ không tin vào lời không có căn cứ xác thực, anh chỉ tin những gì bản thân tận mắt chứng kiến.
Rốt cuộc cô yêu anh đến mức nào lại khiến cô bất chấp tất cả hy sinh cho anh, yêu thương anh, bảo vệ anh, Triệu Thế Hoàng rất muốn biết lý do tại sao cô có thể vì một người không phân biệt trắng đen đúng sai như anh mà phí cả tuổi thanh xuân chấp nhận vì anh đánh đổi nhiều thứ đến vậy.
Những gì cô làm ông đều biết hết nhưng với một người cố chấp cứng đầu như cô sao có thể nghe lời khuyên từ ông, đến khi ông có đủ khả năng ngăn cản thì đã muộn rồi, vừa về nước ông ấy đã bị Lâm Viễn bắt đã vậy còn làm liên luỵ đến cô, đứa bé mà ông nghĩ sẽ là con dâu nhà họ Triệu lại sắp mất mạng trong tay ông.
Lúc này Tô Mộc Nhiên nhìn thẳng vào gương mặt vô cùng lo lắng của ông, ánh mắt có vài phần tức giận không cam tâm thì cô biết chắc ông ấy sẽ không đồng ý với thỉnh cầu của cô, cô cũng biết rõ nguyên nhân không đồng ý nên cũng im lặng không muốn làm ông khó xử, bỗng nhiên cô chợt nhớ tới điều gì liền cúi người xuống nhìn chiếc bụng nhỏ nơi có một thiên thần ở trong đó, vừa rồi bị bọn người đó hành hạ không biết có ảnh hưởng đến đứa bé hay không, cô rất muốn đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng an ủi thiên thần trong đó nhưng tay cô đang bị trói không thể làm gì được hơn chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Thầm suy nghĩ nếu như ngày hôm nay cô không thể thoát được lưỡi hái tử thần chẳng phải đứa bé của cô và anh chung số phận với cô luôn sao? Giá như đứa bé xuất hiện sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác nhưng cuộc đời làm gì có hai từ " Giá Như." chỉ trách cô không có duyên với đứa bé.
Tiếng giày cao gót nện dưới nền gạch lạnh lẽo đúng lúc giúp cô thoát khỏi dòng suy nghĩ đau lòng, Lâm Tuệ Ý bước vào cùng với gương mặt nhiều vết bầm chi chít, quần áo thì tả tơi giống như vừa bị người khác đánh đập, nhận ra điều gì đó không đúng nếu như bị đánh phải nghe tiếng động đằng này người của cô ta đều ở đây suốt cả buổi, cô không ngờ vì muốn anh hiểu lầm căm ghét cô mà cô ta dùng đến thủ đoạn đê hèn như vậy. Đột nhiên cô ta phát ra tiếng cười đáng sợ vang khắp căn nhà.
" Tô Mộc Nhiên, tận hưởng giây phút cuối cùng của cô đi vì không lâu nụ cười đó sẽ không còn xuất hiện trên gương mặt khiến người ta chán ghét của cô nữa "
" Chị nghĩ sau khi tôi chết chị sẽ có được hạnh phúc và thứ mình mong muốn sao? Nhìn dáng vẻ bây giờ của chị thật khiến người khác buồn cười."
Giọng nói Tô Mộc Nhiên vừa vang lên đã khiến gương mặt của cô ta tối sầm lại, hai tay nắm chặt định vung tay đánh cô vừa hay có người chạy vào nói nhỏ với cô ta điều gì đó chỉ thấy miệng cô ta nở nụ cười gian manh, hai người đàn ông đứng kế bên kéo cô ta vào một góc tường lấy dây trói tay chân lại.
" Lâm Tuệ Ý, chị học ở học viện sân khấu điện ảnh à? Sao diễn kịch tốt như vậy, tôi quên mất người như chị thì có chuyện gì chẳng dám làm."
" Tốt nhất cô nên để dành sức giải thích với Tử Hiên đi, để tôi xem cô giải thích thế nào khi anh ấy tận mắt thấy tôi trong bộ dạng thế này … Haha."
Với tính cách của anh khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, cô đối với anh lúc nào cũng là hạn con gái thích dùng thủ đoạn hãm hại người con gái anh yêu, nên dù cô có giải thích anh cũng không bao giờ tin cô.
Nếu anh đã nghi ngờ, không yêu cô vậy hãy để lần này cô đóng vai ác dù gì trong mắt anh cô chưa bao giờ là một cô gái lương thiện vì thế cô không cần phải tỏ ra lương thiện trước mặt anh.
Tiếng động cơ rất lớn từ từ tắt hẳn dừng ngay trước ngôi nhà, quay sang nhìn người kế bên bắt đầu la hét kêu cứu bất giác khiến môi cô cong lên nụ cười chua xót bi thương, ba anh lúc này cũng hiểu hết mọi chuyện vừa mở miệng đã bị ánh mắt cầu xin cùng hành động lắc đầu của cô liền khựng lại nuốt ngược nước mắt vào trong thầm cầu mong hy vọng cô bình an thoát khỏi chỗ này.
" Rầm " cánh cửa mở ra Triệu Tử Hiên tức giận đi vào trong khiến mọi người đều kinh ngạc, chỉ có một người gương mặt vẫn bình lặng, thấy gương mặt đằng đằng sát khí của anh không ai dám xông lên chỉ lùi về sau. Không chờ cô phản ứng Lâm Tuệ Ý thấy anh bước vào liền khóc nức nở gọi tên anh còn đích thân chỉ tay về phía cô.
" Chính cô ta cho người bắt bác trai, em nhận được tin liền đến đây cô ta không những không thả người còn bắt cả em uy hiếp anh, nhưng không ngờ trời cao có mắt đến cả người của cô ta cũng phản cô ta! "
Lâm Tuệ Ý nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt cô ta chảy ra mỗi lúc một nhiều, tay ôm lấy người anh cả người dựa vào khuôn ngực ấm áp của anh, khoảnh khắc đó cô ta đã biết rõ lời nói của cô ta và lời thanh minh của cô bên nào nặng hơn rồi.
Lúc này cô mới dời tầm mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc lạnh như dao bất giác làm cô thu lại tầm nhìn, từ lúc anh bước vào căn nhà tầm mắt chưa bao giờ nhìn lấy cô một lần đến khi nhìn lại dùng ánh mắt tức giận, căm phẫn, sắc lạnh như muốn cô biến mất khỏi ngay lập tức, sự khinh bỉ cùng chán ghét của anh nó hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng và lãnh khóc.
" Là cô? Tôi không ngờ cô lại dùng thủ đoạn dơ bẩn hèn hạ này để đối phó với tôi, tại sao cô năm lần bảy lượt hãm hại Tuệ Ý giờ đến ngay cả ba tôi cô cũng không tha, không lẽ cô muốn dùng cách mà ba cô đã làm với gia đình tôi năm đó! "
Vừa dứt lời hai bên má cô cảm giác như có luồng điện vừa chạy ngang qua, hai bên má truyền đến một cơn đau khủng khiếp " Chát " đến cả ba anh còn phải giật mình, lời nói cũng trở nên khó khăn không thể mở miệng được vì trước khi anh vào cô ta đã cho người bịt miệng ông ấy lại, cô cố gắng điều chỉnh hơi thở nhìn thẳng vào mắt anh.
" Anh nói tôi độc ác? Vậy sao anh không nhìn lại ai hãm hại ba tôi khiến ông ấy ra nông nổi như ngày hôm nay, chính cô ta là người cướp đi người ba mà tôi yêu thương nhất, cho nên những gì cô ta nhận hoàn toàn xứng đáng! Còn một chuyện anh nên nhớ dù chúng ta ở bên nhau vì bản hợp đồng hôn nhân nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là vợ anh, anh vì người phụ nữ khác mà đánh vợ mình sao? Ngay cả giải thích anh cũng không cho tôi cơ hội? "
Đúng vậy, anh dựa vào đâu mà nói cô độc ác chứ chẳng phải do họ ép cô sao? Rõ ràng anh biết Lâm Viễn hại ba cô cả cô ta cũng có liên quan đến vậy mà anh vẫn một mực tin cô ta không chút nghi ngờ, anh như vậy là yêu cô ta nên mới tin tưởng hay yêu đến vô phương cứu chữa.
Giọng nói lạnh giá của anh như con dao sắc nhọn đâm xuyên qua tim cô không chút lưu tình vết đâm lập tức rỉ máu tươi nhưng không thể ngăn chặn con dao kia tiếp tục dấn sâu vào.
" Tô Mộc Nhiên, Tuệ Ý sẽ không cướp thứ gì của cô, cô ấy cũng không cướp đi người đàn ông của cô, bởi vì … Từ đầu đến cuối tôi đều là của cô ấy! "
Nghe gì không Tô Mộc Nhiên? Tiếng trái tim vỡ vụn thành mảnh tan nát cõi lòng, đúng thật cô hồ đồ rồi tự nhiên đi nói mấy lời đó lại làm trò cười cho thiên hạ, giờ phút này cô có thể hoàn toàn buông bỏ mọi thứ vì cô nhận ra người đàn ông này mãi mãi sẽ không thuộc về cô [ Triệu Tử Hiên, chúng ta đến đây thôi! Đoạn đường về sau em sẽ không bước cùng anh được nữa rồi ].
Từ lúc bước chân vào căn nhà đến giờ anh mới để ý sắc mặt cô rất lạ, nhạt nhợt không còn chút sức sống, tuy anh rất hận cô vì đã làm hại đến người nhà và người con gái anh yêu nhưng anh lại đau lòng khi thấy khắp người cô tàn vết thương, nhưng rồi anh nhanh chóng gạt bỏ dòng suy nghĩ ra khỏi đầu, cô bị như vậy chẳng phải là quả báo về những chuyện cô đã làm sao? Tại sao anh phải quan tâm cô, cũng không thể phủ nhận trong lòng cứ dâng lên cảm giác bất an như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
" Hiên, đột nhiên em có chút chóng mặt, anh dẫn em đi khỏi chỗ đáng sợ này được không? Nơi này thật bi ai! "
Cô ta lấy tay xoa xoa trán, đôi mắt liếc Tô Mộc Nhiên ngồi thẩn thơ ở đó ý cười trong mắt càng sâu hơn, kế hoạch coi như thành công một nữa chỉ đợi có người báo tin cô đã chết thì cô ta mới vui vẻ làm Triệu phu nhân.
Triệu Tử Hiên liền ra lệnh cho người của anh đưa ba anh ra ngoài, còn anh cúi người xuống để cô ta nép vào khuôn ngực săn chắc ấm áp của anh, như nhớ điều gì đó chợt cô lên tiếng nói với theo.
" Hy vọng bác giữ đúng lời hứa lúc nãy!"
Cả anh và ba anh đều xoay người lại nhưng cô lại nhìn về phía ông ấy nở nụ cười thật tươi như thể muốn ông ấy nhớ mãi nụ cười cuối cùng của cuộc đời cô, anh ẩm Lâm Tuệ Ý bước ra cửa từ đầu đến cuối đều không ngoảnh đầu lại.
Ba anh định mở miệng cầu xin anh hãy cứu lấy cô nhưng cuối cùng vẫn chậm trễ cánh cửa đã đóng lại cũng giống như số phận cô theo cánh cửa mà khép lại vĩnh viễn.
Sau hết thảy mọi chuyện cô nhận ra bấy lâu nay cô chẳng có được thứ gì, hạnh phúc cùng tình yêu thoáng qua như một cơn gió, có vươn tay níu kéo cách mấy chỉ có thể cảm giác cái lạnh run thấu tận tim gan, sờ không được giữ lại càng không, thứ đọng lại chỉ có cảm giác tê tái, cô không có tình yêu không có hạnh phúc tất cả đều không có.
" Đến cuối cùng em vẫn không đủ can đảm đứng trước mặt anh nói lời tạm biệt. Kiếp này chúng ta hữu duyên vô phận, nhưng nếu kiếp sau chúng ta có duyên gặp lại nhau em thà chọn cô đơn cũng không muốn nối tiếp đoạn tình cảm này với anh nữa. Chúc anh một đời bình an! "
Điều tuyệt vọng nhất trên đời này có lẽ chính là cố chấp yêu một người không nên yêu, chấp niệm với đoạn tình cảm mình dành cho họ, ngốc nghếch muốn ở bên cạnh người ấy. Cô yêu anh sâu sắc nhưng tình yêu của cô chưa bao giờ và cũng không bao giờ chạm tới trái tim anh, vì người anh yêu là Lâm Tuệ Ý.
Xung quanh căn nhà chỉ còn lại mình cô, môi khẽ cong lên một nụ cười thê lương, bi thương, cơn đau trong cổ họng càng ngày khó chịu cuồn cuộn sau đó phun ra một ngụm máu, cô nhìn xuống nền gạch lạnh lẽo xuất hiện một màu đỏ tươi trong thật chói mắt, đây quả thật là quả báo cho những việc cô làm, những sai lầm ba cô phạm phải nên cô đâu có quyền trách bất kì ai chỉ có thể tự làm tự chịu mà thôi.
Trước lúc anh đến đây ba anh có từng hỏi cô rất nhiều câu, nhưng chỉ duy nhất một câu làm cô không cần suy nghĩ nở nụ cười thật tươi mà trả lời.
" Tại sao con phải làm vậy? Nếu như con yêu thằng bé tại sao không giải thích mọi chuyện cho nó hiểu? "
" Yêu một người không cần thiết phải nói hay giải thích với họ những gì xảy ra, cứ để anh ấy hận con, chán ghét con biết đâu như vậy sẽ là cách tốt nhất cho cả hai, cần gì phải níu giữ một người mà trái tim họ không hướng về phía mình chứ! "
" Không lẽ con chấp nhận đứng nhìn thằng bé lấy người phụ nữ độc ác đó về làm vợ sao? Như vậy công sức của con và sự hy sinh của con chẳng phải …"
Triệu Thế Hoàng thấy cô im lặng đôi mắt nhìn về một hướng nào đó trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó bỗng nhiên lời nói cũng theo hành động của cô mà dừng lại, sau đó ông thu tầm mắt nhìn sang nơi khác cố gắng gạt bỏ những lời định nói ra.
Lời nói của ông, cô đơn nhiên hiểu rõ hơn ai hết nhưng mọi chuyện đã thành ra như vậy có thể không chấp nhận được sao, cô rất muốn bản thân mình có được cuộc sống vui vẻ hạnh phúc như bao người nhưng số phận và ông trời nào cho cô tội nguyện với những điều xa vời đó, bởi vì trách nhiệm cô phải gánh vác trên vai đang từng bước dần rút sức lực của cô, từng ngày khiến cô mệt mỏi chồng chất mọi lo toan.
Người khiến anh tổn thương, khiến trong lòng anh có một vết thương mãi mãi không bao giờ lành là gia đình cô, dù là hiểu lầm hay không giữa cô và anh như có một bức tường vô hình ngăn cách chẳng thể nào chạm vào nhau hoà thành một hơi thở được, vì người xứng đáng có được tình yêu của anh không ai khác ngoài Lâm Tuệ Ý.
Cô yêu anh đến mức tê tâm liệt phế đau khổ tột cùng, nhưng vẫn không một lời oán trách những hành động anh từng làm với cô bởi đó là do cô tự nguyện, chấp nhận hy sinh đánh cược tình cảm ở nơi anh cho dù anh dùng sự chán ghét, khinh bỉ hận thù đối với cô, tình yêu cô dành cho anh không phải ngu ngốc hết thuốc chữa mà là bảo vệ người mình yêu có được cuộc sống hạnh phúc và một đời bình an.
Có người từng hỏi cô " Có phải yêu anh đến điên rồi hay không tại sao ngay từ đầu biết anh là một người lãnh khốc vô tâm tàn nhẫn, thậm chí hận gia đình cô tận xương tuỷ vậy thì vì lý do gì lại chấp nhận vì anh mà đánh đổi nhiều thứ trong khi anh không hề yêu cô? " Vì điều gì chứ? Ngay cả thân cô lúc đầu cũng tự hỏi bản thân mình rằng nguyên nhân gì nhưng cuối cùng vẫn thốt ra một chữ " Yêu “.
Nếu nói cô yêu anh số hai không ai dám dành số một, đúng là cô yêu anh sắp phát điên lên rồi nhưng đối với cô tình yêu không phải là chiếm hữu giữ họ mãi bên cạnh mình, có đôi khi chỉ cần đứng từ xa nhìn thấy họ hạnh phúc vui vẻ thì mọi tổn thương trong lòng chịu đựng cũng sẽ tan biến theo nụ cười của họ.
" Không cam tâm, không đành lòng khi người mình yêu bị cướp trước mặt à? "
" Cho dù cô không cam tâm cũng đâu thể làm gì được bọn họ, bởi vì trong tay cô chẳng còn gì cả chi bằng cô giao cho tôi quyền điều hành tập đoàn Tô Thị biết đâu nghĩ lại chút tình tôi sẽ cho cô một con đường sống "
Tô Mộc Nhiên mãi mê đắm chìm vào dòng suy nghĩ chợt có một giọng nói vừa nghe qua đã không thể nào nhét được nổi vào tai, thu lại ánh nhìn chuyển sang người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, trên tay còn cầm một sắp tài liệu thật làm cô chẳng muốn nhìn đến, chưa bao giờ cô cảm thấy ông ta thật phiền phức như lúc này.
Do cô nghe lầm những gì ông ta nói hay do ông ta thật sự không hiểu cô muốn gì? Ông ta nghĩ ngày hôm nay cô chấp nhận đến đây thì cô có thể trở ra ngoài sao chẳng phải dù cô có kí vào hay không ông ta vẫn giết chết cô, nhưng nếu cô có chết nhất định phải kéo ông ta theo cùng cô, ông ta chỉ nói đúng một điều hiện tại cô chẳng còn gì ngoài thân xác mỗi lúc yếu dần đến cả lời nói cũng không thể nói rõ ràng.
" Nếu tôi không đồng ý ông sẽ giết chết tôi? "
" Cô nghĩ hiện tại cô đủ sức để gánh vác cả tập đoàn lớn sao? Tuy hiện tại Triệu Thế Hoàng được cứu thoát nhưng cô đừng quên một khi Tuệ Ý được gả sang nhà họ Triệu chỉ cần tôi lên tiếng tất cả trên dưới Triệu gia lập tức biến mất khỏi Trung Quốc, cô thông minh vậy chắc hiểu ý tôi muốn nói gì đúng không? "
Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh không chút động tĩnh, nhìn vào khó ai nhận ra cô đang suy nghĩ gì, tuy sắc mặt không thay đổi nhưng hai tay lúc này đang nắm chặt vào nhau đến bật máu, ông ta nói rất nhiều chỉ duy nhất một chuyện khiến đôi mắt cô ánh lên tia tức giận nhưng cũng nhanh chóng biết mất đến cả Lâm Viễn còn thoáng giật mình.
Từng lời nói của Lâm Viễn đều lọt vào tai cô không xót một chữ, tính cách làm việc của ông ta cô hiểu rất rõ chuyện gì mà ông ta nói ra nhất định sẽ làm được, suy nghĩ một lúc khoé môi nhếch lên vẻ đắc ý hiện trên gương mặt nhạt nhợt của cô, ông ta dựa vào đâu mà ra điều kiện với cô chứ?.
Nếu như ông ta nghĩ Triệu Tử Hiên là một người dễ đối phó thì ông ta đã đánh giá anh quá thấp, chưa kể ba anh nhiều năm hoạt động trên thương trường như vậy còn điều hành cả hệ thống công ty từ nhỏ đến lớn thì đủ biết ông ấy là người như thế nào, ông ta đủ tư cách để đối đầu với họ sao? Cho nên việc đó không cần một người ngoài như cô nhúng tay vào.
" Vậy ông nghĩ sau khi có được quyền điều hành tập đoàn Tô Thị thì ông vẫn có thể ngồi yên được vị trí đó? Những chuyện ông đã làm với gia đình tôi nhất là ba tôi theo ông tôi sẽ đồng ý hay là không? Ông biết tại sao Lâm Gia Minh lại đứng về phía tôi mà không ủng hộ việc làm của ông không? "
" Vì anh ta không thể chấp nhận một người ba độc ác, máu lạnh, người mà lúc nào cũng lợi dụng anh ta chỉ vì mục đích riêng mặc cho anh ta từng ngăn cản. Ông lợi dụng Tử Hiên yêu Lâm Tuệ Ý mà ép anh ấy cưới cô ta, sau khi kết hôn xong cô ta chính thức là Triệu phu nhân như vậy việc chiếm lấy tập đoàn Triệu Thị và cả việc sát hại người nhà họ Triệu của ông coi như thành công mĩ mãn.”
" Ông luôn miệng nói những thứ ông làm vì muốn tốt cho anh ta, nhưng ông đã bao giờ hỏi thật sự điều anh ta cần là thứ gì hay chưa hay ông luôn áp đặt suy nghĩ của ông vào anh ta, thất bại lớn nhất của người làm ba mẹ là để con mình cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. À còn chuyện này tôi quên nói cho ông biết đứa bé trong bụng Lâm Tuệ Ý lúc trước thật ra là con của ba tôi cũng chính cô ta làm mất đứa bé chứ không phải tôi! "
Đôi đồng tử của ông ta co giản, hiện tại sắc mặt như một con chó sói hoang dã đôi mắt ánh lên sự khát máu, trong đầu ông ta cứ chạy qua chạy câu hỏi đứa bé là con của ba cô sao?.
Hai tay Lâm Viễn lúc này đầy sự tức giận khi cô nói đứa con gái mà ông ta tin tưởng nhất lại làm những chuyện mất mặt nhà họ Lâm sau lưng ông ta, là do ông ta cưng chìu Lâm Tuệ Ý đến sinh hư hay bản tính cô ta vốn đã như vậy, Lâm Viễn càng tức giận bao nhiêu trong mắt cô ý cười hiện rõ bấy nhiêu.
Ông ta không thể tin được đứa bé ấy lại là con của ba cô, lúc Lâm Tuệ thông báo mang thai ông ta cứ nghĩ là con anh nên mới bắt anh kết hôn với cô ta ai ngờ đứa bé lại là con của người đàn ông mà lúc nào ông ta cũng muốn hại chết, nét mặt tức giận sau đó nhanh chóng biến mất thay vào đó là một gương mặt lạnh như băng.
" Xem ra cô đã mất không ít thời gian điều tra về tôi nhỉ? Nhưng mấy chuyện đó đã không còn quan trọng chẳng phải ông ta cũng đang trả giá về những việc mà ông ta làm sao, hiện tại điều mà tôi quan tâm nhất là nhanh chóng làm cô biến mất khỏi thế giới này! "
Dứt lời Lâm Viễn đi về phía cô sắc mặt vẫn không thay đổi sau đó ra lệnh cho người cởi trói kéo cô đứng dậy tiến về chiếc bàn, trên đó đã để sẵn một tờ giấy và cây bút, nhìn sơ qua một lượt dòng chữ trên tờ giấy " Hợp đồng chuyển nhượng tập đoàn Tô Thị." trong thật chói mắt.
Ý tứ trong lời của ông ta chín mười phần cô cũng hiểu và biết được bước tiếp theo ông ta sẽ làm gì cô, dù cô có kí hay không thì cô cũng phải chết, cuối cùng cô lại chết trong tay của kẻ mà cô ngày đêm tìm đủ mọi cách hãm hại, đúng là ông trời chưa từng nhân từ với cô.
Đứng ở khoảng cách gần nhất Lâm Viễn mới nhìn kỹ người con gái đang đứng trước mặt, tuy cô là con gái của Tô Thiên người mà lúc nào ông ta cũng muốn giết nhưng không hiểu sao trong lòng ông ta vào lúc này lại thương xót số phận cô, có lẽ đây chính là hồng nhan bạc phận mà người ta thường hay nói, càng hơn hết không thể xuống tay giết chết cô, ông ta đưa tay xoa xoa thái dương nhanh chóng gạt dòng cảm xúc phức tạp trong đầu, dù sao đi nữa cô đã biết quá nhiều bí mật về nhà họ Lâm không thể giữ cô lại vì sợ một ngày nào đó không xa cô sẽ phá hỏng mọi công sức của ông ta.
" Mạng sống nhà họ Triệu đều dựa vào quyết định của cô cho nên phải suy nghĩ cho thật kỹ! "
Ông ta thấy cô đang phân vân suy nghĩ giữa kí và không thì cúi người nói nhỏ vào tai cô, lời nói vừa rồi của ông ta làm cô giật mình khôi phục nét mặt lúc đầu, ngước mặt đối diện với ông ta không chút lo lắng sợ hãi.
Gương mặt cô vẫn rất tỉnh lặng cứ như trên cơ thể chưa từng có vết thương nào làm cô đau được, trong lòng thầm nghĩ ông ta vậy mà dám lấy tính mạng người nhà họ Triệu ra để uy hiếp cô đúng là người như ông ta để đạt được mục đích chuyện gì cũng dám làm, coi như ông ta lợi hại vì biết được điểm yếu của cô là người nhà anh mà chơi trò đánh đòn tâm lý với cô.
Không cần thời gian suy nghĩ cô nhanh chóng cầm lấy tờ giấy xé một cách dứt khoác khiến mọi người xung quanh mở to đôi mắt nhìn theo hành động của cô, cơn tức giận nén trong lòng chỉ vì hành động của cô mà bọc phát không nhanh không chậm Lâm Viễn ra hiệu cho hai người đàn ông trực tiếp dạy dỗ cô, mặc cho bị hành hạ cỡ nào cô tuyệt đối không kêu la không cầu xin, ông ta không thể tin nổi cô vậy mà không chịu mở miệng cầu xin ông ta dù nữa lời.
" Không sợ hành động vừa rồi của cô sẽ lấy mạng người đàn ông cô yêu nhất à? Cô đừng thách thức giới hạn của tôi nếu để nó vượt khỏi tầm kiểm soát thì tôi không dám đảm bảo tính mạng cô còn giữ được hay không! "
" Chuyện sống chết của anh ta liên quan gì đến tôi, tính mạng của tôi hiện đang nằm trong tay ông muốn giết hay giữ tuỳ vào ông tôi không có ý kiến, nhưng có một chuyện tôi phải nhắc ông trước những gì ông làm con gái ông sẽ là người lãnh hậu quả, tôi đã chuẩn bị cho cô ta một món quà đặc biệt "
" Cô là đang uy hiếp tôi? Đừng tưởng tình cảm cô dành cho cậu ta tôi không nhận ra và cả những gì cô làm cho cậu ta cũng chỉ để chuộc lại lỗi lầm ba cô mắc phải, tôi không biết phải nói cô suy tình hay ngu ngốc khi đặt trái tim sai chỗ."
" Ông muốn nghĩ thế nào đó là tuỳ ông thôi, nhưng mà hợp đồng bị xé rồi tôi xem ông làm sao có được chúng đây? Dù cho tôi có hy sinh cả mạng tôi cũng sẽ không để tập đoàn rơi vào tay một kẻ máu lạnh vô lương tâm như ông! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.