Chương 37
Lam Nguyệt
04/02/2024
Đỗ Hoàng Vỹ dù có tức giận bởi lời nói của anh cũng đành cắn răng chịu đựng đến ngày kết thúc hôn lễ.
" Xin lỗi Mộc Nhiên lần này tôi không thể làm theo ý cô được rồi, tôi phải khiến đám cưới của hai người bọn họ thành một đám cưới khó quên nhất từ trước đến nay! "
Những điều này anh ta chỉ dám nghĩ thầm trong lòng vì đối với người như anh Đỗ Hoàng Vỹ thật không biết dùng lời gì để diễn tả hết con người anh, nói anh vô tình hay đúng hơn là anh tàn nhẫn muốn đẩy cô vào con đường chết ngay từ đầu, thù hận đã che mờ lý trí của anh hay tình yêu của anh dành cho cô không đủ lớn khiến thù hận trong anh không thể xoá mờ mà lại hại cô thành ra như ngày hôm nay.
Trong công việc cả anh và cô đều rất lý trí không để chuyện tư xen vào nhưng khi đụng đến tình yêu như thành một con người thật ích kỷ.
Sự ích kỷ của anh là chiếm hữu kiên quyết trả thù không nghĩ đến cảm nhận của người khác nhất là cô, chỉ tin vào lời nói của kẻ mà anh cho là đáng để anh hy sinh yêu thương vô điều kiện.
Còn sự ích kỷ của cô là lúc nào cũng chỉ nghĩ chỉ yêu một mình anh mặc cho nhiều người ngăn cản cô vẫn kiên quyết trả lại mọi thứ cho anh, thậm chí hy sinh tính mạng vì gia đình anh mà không một lời oán trách, mặc cho anh từng làm nhiều chuyện tổn thương cô nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh, khi có người tỏ tình thì cô lại từ chối còn khuyên người đó không được yêu cô không biết lí lẽ này ở đâu chứ? Đúng là không ai ngang ngược qua hai người bọn họ.
" Tuần sau anh có đến không? "
Mãi mê suy nghĩ Đỗ Hoàng Vỹ bị tiếng nói của anh làm cho giật mình nghe anh hỏi anh ta nhanh chóng lấy lại tâm trạng nhìn thẳng gương mặt không chút hối hận nào của anh thẳng thắn trả lời.
" Tất nhiên sẽ đến vì tôi có một món quà bất ngờ dành tặng cho hai người."
" Anh có ý gì chứ? "
" Ngày đó anh sẽ biết thôi."
Nói rồi Đỗ Hoàng Vỹ đứng lên bước ra khỏi phòng để lại anh một mình ngồi đó với tâm trạng khó hiểu, có gì đó cứ nhói ở trong tim nếu nói anh căm ghét cô cũng không đúng chỉ là anh không thích những việc cô làm với Lâm Tuệ Ý và cả ba anh, anh thừa nhận là anh thích cô nhưng cũng không vì lý do đó mà tha thứ cho cô.
Anh cũng chưa bao giờ muốn cô chết, từ ngày xảy ra chuyện anh luôn cho người tìm kiếm tung tích cô nhưng vẫn không có kết quả gì, rốt cuộc mấy ngày nay cô đã đi đâu khiến anh không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì được, khi thấy sắc mặt bình thường của Đỗ Hoàng Vỹ thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm biết chắc là cô không sao nhưng sao trong lòng có cảm giác mất mát làm anh không thể nào thở nổi.
Sau khi rời khỏi phòng anh Đỗ Hoàng Vỹ đi thẳng về phòng mình với thái độ vô cùng bực nhọc tức giận, vừa vào phòng lấy điện thoại ấn một dãy số lạ.
" Chắc hẳn bác biết con là ai đúng không? "
" Hoàng Vỹ, cháu gọi ta có chuyện gì sao? "
" Cháu có vài chuyện cần nói cho bác biết nên muốn hẹn gặp bác."
" Được, đúng lúc ta cũng đang trên đường đến công ty tham quan một chuyến."
" Vậy cháu sang phòng chủ tịch đợi bác."
" Không cần đâu, ta sẽ đến thẳng phòng của cháu "
Suy đi nghĩ lại Đỗ Hoàng Vỹ cảm thấy chuyện cô mất cũng nên để ông biết vì cô là người mà ông luôn quan tâm lo lắng khi cô còn sống, ông luôn yêu thương giúp đỡ cô trên mọi phương diện vì thế chuyện quan trọng thế này không thể giấu được mặc dù cô từng căn dặn mọi người không ai được nói cho ông biết cuối cùng anh ta vẫn thất hứa với cô.
Về chuyện chuyển nhượng tập đoàn anh ta cũng không có can đảm đưa cho anh chỉ đành nhờ ba anh đưa cho anh, vì anh ta sợ không giữ được bình tĩnh mà nói ra hết sự thật khiến cô không thể an lòng ra đi. Nghe tiếng gõ cửa biết ngay người đó là ai, anh ta lập tức đứng dậy đi ra mở cửa.
" Mời bác vào "
Triệu Thế Hoàng bước vào văn phòng nhìn xung quanh tuy đây không phải là lần đầu tiên ông vào đây, nhớ lúc trước lần ông vào cách đây gần 5 năm so với bây giờ thay đổi rất nhiều tầm mắt dừng lại tờ giấy đặt trên bàn không nhanh không chậm ông ngồi xuống trước mặt là tờ giấy đó.
" Có chuyện gì cháu cứ nói không cần phải căng thẳng như vậy "
" Ngày hôm nay cháu mời bác đến đây có một chuyện muốn nói với bác liên quan đến Mộc Nhiên ".
||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||
" Con bé bị làm sao? "
Trong lòng ông như có vết cứa nhẹ qua vừa đau vừa xót xa, anh ta thấy vẻ mặt lo lắng bất an của ông không khỏi cảm thán nếu như ông biết cô không còn nữa thì sẽ như thế nào, tự nhiên cổ họng anh ta bỗng nhiên nghẹn lại không thốt ra được thành lời.
" Mộc Nhiên … Cô ấy mất rồi."
" Sao có thể như vậy được … con bé mất lúc nào sao giờ này con mới nói với ta? "
" Ngay sau khi Triệu Tử Hiên cứu thoát bác chúng con vừa lúc đến đưa cô ấy đến bệnh viện nhưng do mất nhiều máu trên người lại nhiều vết thương với lại …"
" Cứ nói ta không sao."
" Thật ra cô ấy bị ung thư máu giai đoạn cuối nhưng vẫn kiên quyết giữ lại đứa bé, cuối cùng cả cô ấy và đứa bé không thể cứu được."
" Ung thư máu? Đứa bé? "
Ông như chết lặng toàn thân như từ thiên đường rơi xuống địa ngục một dòng ký ức chạy ngang qua đầu ông, lúc ở trong ngôi nhà hoang cô vì bị bọn người đó đánh đập phun ra rất nhiều máu và chảy máu cam rất nhiều khi đó ông có hỏi nhưng cô lại nói là không sao, vì quá hoảng sợ lo lắng cho cô nên ông cũng không nghĩ được nhiều, vậy tính ra cô vì cứu ông mà mất mạng sao?.
Cô bị ung thư máu sao? Cả đứa bé nữa? Tại sao chuyện quan trọng như thế ông hoàn toàn không hay biết, ông thật không biết cô còn giấu ông bao nhiêu chuyện nữa, từ chuyện cô vì anh hy sinh hạnh phúc của mình còn dám vì anh mà điều tra Lâm Viễn tìm mọi bằng chừng phạm tội của cha con bọn họ để trả lại sự công bằng cho gia đình anh, còn vì ông làm rất nhiều chuyện cả mạng cũng chẳng màn nhưng đến cuối cùng lại chính ông hại đến mất cả mạng cả đứa cháu tội nghiệp đáng thương của ông cũng không thể giữ lại được.
" Lúc biết chuyện này con đã khuyên cô ấy nên bỏ đứa bé vì sức khoẻ cô ấy không cho phép mang thai nhưng cô ấy vẫn muốn giữ đứa bé cho bằng được càng không cho ai nói với Tử Hiên."
" Cả chuyện bệnh tình cô ấy cũng không muốn ai biết, không muốn mọi người lo lắng ngăn cản kế hoạch của cô ấy, tình yêu cô ấy dành cho anh ta thật hèn mọn chỉ dám đứng từ phía sau dõi theo giúp đỡ, hy sinh thầm lặng làm tất cả mọi chuyện chỉ muốn anh ta có cuộc sống như ý hạnh phúc vui vẻ và một đời bình an. Anh ta là tất cả là sự sống của cô ấy cho đến ngày cô ấy mất cũng chưa từng hối hận vì những việc cô ấy đã làm hay việc cô ấy từng yêu anh ta."
" Tử Hiên có biết chuyện này không?"
Triệu Thế Hoàng nói trong nước mắt giọng cũng lạc đi rất nhiều, ông không ngờ đứa bé ngày nào ông yêu thương chăm sóc nay đã rời xa vòng tay gia đình rời xa thế giới bỏ lại tất cả những người yêu thương cô, càng không ngờ cô lại đem lòng yêu thằng con trời đánh của ông không những yêu mà là yêu một cách sâu đậm mù quáng không lối thoát.
Cả đời ông chưa từng mắc nợ ai chỉ duy nhất cô là người ông mắc nợ nhiều nhất có lẽ cả đời cũng chẳng trả hết được, chuyện này nếu để anh biết được liệu có hối hận những gì đã gây ra cho cô hay vẫn không có chút hối hận ngược lại còn cho rằng cô đáng bị như vậy?.
" Cô ấy không cho con nói, nhưng cô ấy có nhờ con một chuyện sẵn bác đến đây con sẽ nói luôn."
Đỗ Hoàng Vỹ đẩy tờ giấy về phía ông, ông cũng không mấy ngạc nhiên cho đến khi cầm tờ giấy lên xem đó chẳng phải là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và tập đoàn Tô Thị sao? Nhưng sao nó lại đứng tên của anh, từng chữ từng chữ một đập vào mắt ông một phen kinh ngạc, anh ta thấy vẻ mặt khó hiểu của ông biết ngay ông đang cần một lời giải thích.
" Đây là món quà mà cô ấy dành tặng cho Tử Hiên cũng là điều cuối cùng cô ấy có thể làm cho nhà họ Triệu. Đó cũng là lý do tại sao cô ấy kiên quyết giành lấy vị trí Giám Đốc điều hành và tìm đủ mọi cách giành lấy bản hợp đồng."
" Thì ra ngay từ đầu con bé đã chuẩn bị hết chỉ đợi đến lúc thích hợp trả lại cho nhà họ Triệu, nhưng tại sao con bé phải làm như vậy chẳng phải tập đoàn Tô Thị là tâm quyết cả đời của Tô Thiên sao? "
" Lúc trước con cũng có hỏi cô ấy vì sao cứ mãi cố chấp làm những chuyện khiến mình tổn thương, cho dù có yêu Tử Hiên nhiều thế nào thì cũng không thể nào phá hoại công sức nhà họ Tô được, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết trả lại tất cả những gì ba cô ấy mắc nợ hai người nhất là Tử Hiên, vì ba cô ấy nợ Tử Hiên một người mẹ thì việc cô ấy sang tên tập đoàn cho Triệu Tử Hiên cũng không hoàn toàn không được."
Cô gái ngốc như cô đúng là giỏi tạo bất ngờ cho người ta thật, cô không những hy sinh cả bản thân để cứu ông còn vì muốn bù đắp lỗi lầm cho ba cô mà ngay cả tập đoàn Tô Thị cô cũng dám sang tên cho anh coi như một món quà giảm bớt gánh nặng trong lòng cô, nhưng liệu anh có xứng đáng để nhận món quà này từ cô hay không?.
" Nhưng vụ tai nạn năm đó không liên quan đến nhà họ Tô, chuyện của mẹ Tử Hiên qua lâu rồi ta cũng không còn nhớ đến nữa cho nên không cần con bé phải trả bất kì thứ gì cả."
Quả thật cô rất ngốc đến mức hết thuốc cứu chữa vì một người đàn ông mạng cũng mất, bị anh đối xử tàn nhẫn vậy mà cô vẫn muốn giữ đứa bé được coi là kết tinh tình yêu giữa hai người, nói đúng hơn chỉ có mình cô yêu đơn phương anh.
Nếu bây giờ cô đứng trước mặt ông chắc chắn sẽ bị ông mắng một trận cho tỉnh ngộ nhưng hiện tại cô còn có thể sao? Đã không thể được rồi, ngay cả cơ hội gặp mặt ông lần cuối cũng không thể nào. Ông thật sự hận bản thân vào lúc cô muốn gặp ông thì ông lại không thể ở bên cạnh đưa tiễn cô lần cuối.
Ông lúc đầu cứ nghĩ cô chỉ là một cô gái tay yếu chân mềm sao có thể một mình chống đối với Lâm Viễn huống gì bên cạnh ông ta còn có Lâm Tuệ Ý, dám ngang nhiên trước mặt mọi người mà vạch tội của ông ta, do cô không biết sống chết là gì hay chán sống ngay cả người như Lâm Viễn mà cô cũng dám đụng đến, cho đến ngày hôm nay ông mới hiểu ra tất cả mọi chuyện, cô lúc nào cũng nghĩ cho nhà họ Triệu vì nhà họ Triệu hy sinh không tiếc thứ gì.
Cô đường đường là tiểu thư của Tô gia, từ nhỏ chưa từng chịu cực khổ hay tổn thương bất kì chuyện gì vậy mà khi lớn lên đem lòng yêu một người đàn ông cứ tưởng hạnh phúc không ngờ là mở đầu cho sự đau thương đầy nước mắt và tuyệt vọng.
Một người con gái tốt như cô có phải Triệu Tử Hiên có mắt như mù mà không nhận ra điểm tốt ở cô, cả hai người ai nấy đều ngốc như nhau, một người thì không nói ra tình cảm trong lòng mình âm thầm hy sinh âm thầm chịu đựng, một người bị hận thù che mờ trái tim không phân biệt được đâu là yêu đâu là hận một người, trong lòng và trong trái tim rõ ràng là có cô vậy mà chỉ vì sự hiểu lầm chưa tìm hiểu lại cho rằng cô là loại người mưu kế thâm độc, rấp tâm hãm hại bạch nguyệt quang của anh mà hành hạ lẫn tinh thần đến thể xác.
" Chuyện năm đó quả thật Tô Thiên là người bị hại nhưng chiếc xe gây ra tai nạn do ông ta cầm lái cũng coi như có liên quan, có lẽ sự ra đi của cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất cho cô ấy, đến một thế giới không có sự đau lòng tổn thương càng không xuất hiện ba chữ Triệu Tử Hiên. Có hai chuyện con muốn nhờ bác, thứ nhất là giúp con đưa tận tay Tử Hiên hợp đồng này, thứ hai là con muốn ngay ngày kết hôn bắt cô ta phải bẻ mặt trước mặt mọi người."
" Được, ta đồng ý."
" Xin lỗi Mộc Nhiên lần này tôi không thể làm theo ý cô được rồi, tôi phải khiến đám cưới của hai người bọn họ thành một đám cưới khó quên nhất từ trước đến nay! "
Những điều này anh ta chỉ dám nghĩ thầm trong lòng vì đối với người như anh Đỗ Hoàng Vỹ thật không biết dùng lời gì để diễn tả hết con người anh, nói anh vô tình hay đúng hơn là anh tàn nhẫn muốn đẩy cô vào con đường chết ngay từ đầu, thù hận đã che mờ lý trí của anh hay tình yêu của anh dành cho cô không đủ lớn khiến thù hận trong anh không thể xoá mờ mà lại hại cô thành ra như ngày hôm nay.
Trong công việc cả anh và cô đều rất lý trí không để chuyện tư xen vào nhưng khi đụng đến tình yêu như thành một con người thật ích kỷ.
Sự ích kỷ của anh là chiếm hữu kiên quyết trả thù không nghĩ đến cảm nhận của người khác nhất là cô, chỉ tin vào lời nói của kẻ mà anh cho là đáng để anh hy sinh yêu thương vô điều kiện.
Còn sự ích kỷ của cô là lúc nào cũng chỉ nghĩ chỉ yêu một mình anh mặc cho nhiều người ngăn cản cô vẫn kiên quyết trả lại mọi thứ cho anh, thậm chí hy sinh tính mạng vì gia đình anh mà không một lời oán trách, mặc cho anh từng làm nhiều chuyện tổn thương cô nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh, khi có người tỏ tình thì cô lại từ chối còn khuyên người đó không được yêu cô không biết lí lẽ này ở đâu chứ? Đúng là không ai ngang ngược qua hai người bọn họ.
" Tuần sau anh có đến không? "
Mãi mê suy nghĩ Đỗ Hoàng Vỹ bị tiếng nói của anh làm cho giật mình nghe anh hỏi anh ta nhanh chóng lấy lại tâm trạng nhìn thẳng gương mặt không chút hối hận nào của anh thẳng thắn trả lời.
" Tất nhiên sẽ đến vì tôi có một món quà bất ngờ dành tặng cho hai người."
" Anh có ý gì chứ? "
" Ngày đó anh sẽ biết thôi."
Nói rồi Đỗ Hoàng Vỹ đứng lên bước ra khỏi phòng để lại anh một mình ngồi đó với tâm trạng khó hiểu, có gì đó cứ nhói ở trong tim nếu nói anh căm ghét cô cũng không đúng chỉ là anh không thích những việc cô làm với Lâm Tuệ Ý và cả ba anh, anh thừa nhận là anh thích cô nhưng cũng không vì lý do đó mà tha thứ cho cô.
Anh cũng chưa bao giờ muốn cô chết, từ ngày xảy ra chuyện anh luôn cho người tìm kiếm tung tích cô nhưng vẫn không có kết quả gì, rốt cuộc mấy ngày nay cô đã đi đâu khiến anh không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì được, khi thấy sắc mặt bình thường của Đỗ Hoàng Vỹ thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm biết chắc là cô không sao nhưng sao trong lòng có cảm giác mất mát làm anh không thể nào thở nổi.
Sau khi rời khỏi phòng anh Đỗ Hoàng Vỹ đi thẳng về phòng mình với thái độ vô cùng bực nhọc tức giận, vừa vào phòng lấy điện thoại ấn một dãy số lạ.
" Chắc hẳn bác biết con là ai đúng không? "
" Hoàng Vỹ, cháu gọi ta có chuyện gì sao? "
" Cháu có vài chuyện cần nói cho bác biết nên muốn hẹn gặp bác."
" Được, đúng lúc ta cũng đang trên đường đến công ty tham quan một chuyến."
" Vậy cháu sang phòng chủ tịch đợi bác."
" Không cần đâu, ta sẽ đến thẳng phòng của cháu "
Suy đi nghĩ lại Đỗ Hoàng Vỹ cảm thấy chuyện cô mất cũng nên để ông biết vì cô là người mà ông luôn quan tâm lo lắng khi cô còn sống, ông luôn yêu thương giúp đỡ cô trên mọi phương diện vì thế chuyện quan trọng thế này không thể giấu được mặc dù cô từng căn dặn mọi người không ai được nói cho ông biết cuối cùng anh ta vẫn thất hứa với cô.
Về chuyện chuyển nhượng tập đoàn anh ta cũng không có can đảm đưa cho anh chỉ đành nhờ ba anh đưa cho anh, vì anh ta sợ không giữ được bình tĩnh mà nói ra hết sự thật khiến cô không thể an lòng ra đi. Nghe tiếng gõ cửa biết ngay người đó là ai, anh ta lập tức đứng dậy đi ra mở cửa.
" Mời bác vào "
Triệu Thế Hoàng bước vào văn phòng nhìn xung quanh tuy đây không phải là lần đầu tiên ông vào đây, nhớ lúc trước lần ông vào cách đây gần 5 năm so với bây giờ thay đổi rất nhiều tầm mắt dừng lại tờ giấy đặt trên bàn không nhanh không chậm ông ngồi xuống trước mặt là tờ giấy đó.
" Có chuyện gì cháu cứ nói không cần phải căng thẳng như vậy "
" Ngày hôm nay cháu mời bác đến đây có một chuyện muốn nói với bác liên quan đến Mộc Nhiên ".
||||| Truyện đề cử: Kiếm Vực Vô Địch |||||
" Con bé bị làm sao? "
Trong lòng ông như có vết cứa nhẹ qua vừa đau vừa xót xa, anh ta thấy vẻ mặt lo lắng bất an của ông không khỏi cảm thán nếu như ông biết cô không còn nữa thì sẽ như thế nào, tự nhiên cổ họng anh ta bỗng nhiên nghẹn lại không thốt ra được thành lời.
" Mộc Nhiên … Cô ấy mất rồi."
" Sao có thể như vậy được … con bé mất lúc nào sao giờ này con mới nói với ta? "
" Ngay sau khi Triệu Tử Hiên cứu thoát bác chúng con vừa lúc đến đưa cô ấy đến bệnh viện nhưng do mất nhiều máu trên người lại nhiều vết thương với lại …"
" Cứ nói ta không sao."
" Thật ra cô ấy bị ung thư máu giai đoạn cuối nhưng vẫn kiên quyết giữ lại đứa bé, cuối cùng cả cô ấy và đứa bé không thể cứu được."
" Ung thư máu? Đứa bé? "
Ông như chết lặng toàn thân như từ thiên đường rơi xuống địa ngục một dòng ký ức chạy ngang qua đầu ông, lúc ở trong ngôi nhà hoang cô vì bị bọn người đó đánh đập phun ra rất nhiều máu và chảy máu cam rất nhiều khi đó ông có hỏi nhưng cô lại nói là không sao, vì quá hoảng sợ lo lắng cho cô nên ông cũng không nghĩ được nhiều, vậy tính ra cô vì cứu ông mà mất mạng sao?.
Cô bị ung thư máu sao? Cả đứa bé nữa? Tại sao chuyện quan trọng như thế ông hoàn toàn không hay biết, ông thật không biết cô còn giấu ông bao nhiêu chuyện nữa, từ chuyện cô vì anh hy sinh hạnh phúc của mình còn dám vì anh mà điều tra Lâm Viễn tìm mọi bằng chừng phạm tội của cha con bọn họ để trả lại sự công bằng cho gia đình anh, còn vì ông làm rất nhiều chuyện cả mạng cũng chẳng màn nhưng đến cuối cùng lại chính ông hại đến mất cả mạng cả đứa cháu tội nghiệp đáng thương của ông cũng không thể giữ lại được.
" Lúc biết chuyện này con đã khuyên cô ấy nên bỏ đứa bé vì sức khoẻ cô ấy không cho phép mang thai nhưng cô ấy vẫn muốn giữ đứa bé cho bằng được càng không cho ai nói với Tử Hiên."
" Cả chuyện bệnh tình cô ấy cũng không muốn ai biết, không muốn mọi người lo lắng ngăn cản kế hoạch của cô ấy, tình yêu cô ấy dành cho anh ta thật hèn mọn chỉ dám đứng từ phía sau dõi theo giúp đỡ, hy sinh thầm lặng làm tất cả mọi chuyện chỉ muốn anh ta có cuộc sống như ý hạnh phúc vui vẻ và một đời bình an. Anh ta là tất cả là sự sống của cô ấy cho đến ngày cô ấy mất cũng chưa từng hối hận vì những việc cô ấy đã làm hay việc cô ấy từng yêu anh ta."
" Tử Hiên có biết chuyện này không?"
Triệu Thế Hoàng nói trong nước mắt giọng cũng lạc đi rất nhiều, ông không ngờ đứa bé ngày nào ông yêu thương chăm sóc nay đã rời xa vòng tay gia đình rời xa thế giới bỏ lại tất cả những người yêu thương cô, càng không ngờ cô lại đem lòng yêu thằng con trời đánh của ông không những yêu mà là yêu một cách sâu đậm mù quáng không lối thoát.
Cả đời ông chưa từng mắc nợ ai chỉ duy nhất cô là người ông mắc nợ nhiều nhất có lẽ cả đời cũng chẳng trả hết được, chuyện này nếu để anh biết được liệu có hối hận những gì đã gây ra cho cô hay vẫn không có chút hối hận ngược lại còn cho rằng cô đáng bị như vậy?.
" Cô ấy không cho con nói, nhưng cô ấy có nhờ con một chuyện sẵn bác đến đây con sẽ nói luôn."
Đỗ Hoàng Vỹ đẩy tờ giấy về phía ông, ông cũng không mấy ngạc nhiên cho đến khi cầm tờ giấy lên xem đó chẳng phải là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần và tập đoàn Tô Thị sao? Nhưng sao nó lại đứng tên của anh, từng chữ từng chữ một đập vào mắt ông một phen kinh ngạc, anh ta thấy vẻ mặt khó hiểu của ông biết ngay ông đang cần một lời giải thích.
" Đây là món quà mà cô ấy dành tặng cho Tử Hiên cũng là điều cuối cùng cô ấy có thể làm cho nhà họ Triệu. Đó cũng là lý do tại sao cô ấy kiên quyết giành lấy vị trí Giám Đốc điều hành và tìm đủ mọi cách giành lấy bản hợp đồng."
" Thì ra ngay từ đầu con bé đã chuẩn bị hết chỉ đợi đến lúc thích hợp trả lại cho nhà họ Triệu, nhưng tại sao con bé phải làm như vậy chẳng phải tập đoàn Tô Thị là tâm quyết cả đời của Tô Thiên sao? "
" Lúc trước con cũng có hỏi cô ấy vì sao cứ mãi cố chấp làm những chuyện khiến mình tổn thương, cho dù có yêu Tử Hiên nhiều thế nào thì cũng không thể nào phá hoại công sức nhà họ Tô được, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết trả lại tất cả những gì ba cô ấy mắc nợ hai người nhất là Tử Hiên, vì ba cô ấy nợ Tử Hiên một người mẹ thì việc cô ấy sang tên tập đoàn cho Triệu Tử Hiên cũng không hoàn toàn không được."
Cô gái ngốc như cô đúng là giỏi tạo bất ngờ cho người ta thật, cô không những hy sinh cả bản thân để cứu ông còn vì muốn bù đắp lỗi lầm cho ba cô mà ngay cả tập đoàn Tô Thị cô cũng dám sang tên cho anh coi như một món quà giảm bớt gánh nặng trong lòng cô, nhưng liệu anh có xứng đáng để nhận món quà này từ cô hay không?.
" Nhưng vụ tai nạn năm đó không liên quan đến nhà họ Tô, chuyện của mẹ Tử Hiên qua lâu rồi ta cũng không còn nhớ đến nữa cho nên không cần con bé phải trả bất kì thứ gì cả."
Quả thật cô rất ngốc đến mức hết thuốc cứu chữa vì một người đàn ông mạng cũng mất, bị anh đối xử tàn nhẫn vậy mà cô vẫn muốn giữ đứa bé được coi là kết tinh tình yêu giữa hai người, nói đúng hơn chỉ có mình cô yêu đơn phương anh.
Nếu bây giờ cô đứng trước mặt ông chắc chắn sẽ bị ông mắng một trận cho tỉnh ngộ nhưng hiện tại cô còn có thể sao? Đã không thể được rồi, ngay cả cơ hội gặp mặt ông lần cuối cũng không thể nào. Ông thật sự hận bản thân vào lúc cô muốn gặp ông thì ông lại không thể ở bên cạnh đưa tiễn cô lần cuối.
Ông lúc đầu cứ nghĩ cô chỉ là một cô gái tay yếu chân mềm sao có thể một mình chống đối với Lâm Viễn huống gì bên cạnh ông ta còn có Lâm Tuệ Ý, dám ngang nhiên trước mặt mọi người mà vạch tội của ông ta, do cô không biết sống chết là gì hay chán sống ngay cả người như Lâm Viễn mà cô cũng dám đụng đến, cho đến ngày hôm nay ông mới hiểu ra tất cả mọi chuyện, cô lúc nào cũng nghĩ cho nhà họ Triệu vì nhà họ Triệu hy sinh không tiếc thứ gì.
Cô đường đường là tiểu thư của Tô gia, từ nhỏ chưa từng chịu cực khổ hay tổn thương bất kì chuyện gì vậy mà khi lớn lên đem lòng yêu một người đàn ông cứ tưởng hạnh phúc không ngờ là mở đầu cho sự đau thương đầy nước mắt và tuyệt vọng.
Một người con gái tốt như cô có phải Triệu Tử Hiên có mắt như mù mà không nhận ra điểm tốt ở cô, cả hai người ai nấy đều ngốc như nhau, một người thì không nói ra tình cảm trong lòng mình âm thầm hy sinh âm thầm chịu đựng, một người bị hận thù che mờ trái tim không phân biệt được đâu là yêu đâu là hận một người, trong lòng và trong trái tim rõ ràng là có cô vậy mà chỉ vì sự hiểu lầm chưa tìm hiểu lại cho rằng cô là loại người mưu kế thâm độc, rấp tâm hãm hại bạch nguyệt quang của anh mà hành hạ lẫn tinh thần đến thể xác.
" Chuyện năm đó quả thật Tô Thiên là người bị hại nhưng chiếc xe gây ra tai nạn do ông ta cầm lái cũng coi như có liên quan, có lẽ sự ra đi của cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất cho cô ấy, đến một thế giới không có sự đau lòng tổn thương càng không xuất hiện ba chữ Triệu Tử Hiên. Có hai chuyện con muốn nhờ bác, thứ nhất là giúp con đưa tận tay Tử Hiên hợp đồng này, thứ hai là con muốn ngay ngày kết hôn bắt cô ta phải bẻ mặt trước mặt mọi người."
" Được, ta đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.