Chương 63: Doạ Ma
Tuyền Trần
12/06/2023
Buổi tối khi về đến nhà cô tâm sự với Miên Miên những chuyện hôm nay cô gặp phải.
Đối với cô, Miên Miên như một người tri kỉ mà cô vô cùng trân trọng, bởi những khi có chuyện không vui cô ấy luôn là người ở bên tâm sự cùng cô.
Im lặng ngồi kế bên nghe chuyện cô kể một lúc, Miên Miên vội cất lời: "vậy giờ chị tính sao? hay là em...đưa Kris về lại bên Sing..."
Mộc Nhi nhìn vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ này, cô hoàn toàn hiểu được trong lòng cô ấy đang lo lắng chuyện gì.
Cô nắm lấy tay Miên Miên, nhẹ giọng đáp lại:
"Chị biết em đang lo lắng cho sự an toàn của thằng bé cũng như sự an toàn chị nhưng em cứ yên tâm, chị sẽ có cách riêng.
Nếu cảm thấy không ổn...chị sẽ bảo em đưa thằng bé về bên đó."
Điều cô gái này lo lắng không phải nằm ở Gia Tuấn mà là Vy Vy, nếu lỡ không may ả vô tình biết được chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Kris cũng như Mộc Nhi.
Và nếu như Mộc Nhi đã có cách giải quyết, thì thân phận của một người trợ lý kiêm bảo mẫu như cô cũng chẳng giám xen vào quá nhiều.
Miên Miên luôn nhắc nhở bản thân làm tốt công việc mà mình được giao, bởi cô không thấy Mộc Nhi buồn.
Có lẽ bản thân cô từ rất lâu cũng đã xem Mộc Nhi là người thân của mình, một người chị gái ấm áp, yêu thương cô hết mực.
...
"Linh...Linh...t...tôi ở bên này." nghe âm thanh khe khẽ như ai đó đang kêu mình, cô vội quay đầu lại
"Thì ra là anh ở đây, làm nãy giờ tôi đi kiếm anh mệt muốn chết...cô chủ đâu?" Linh nói.
"Đang thay đồ rồi...cô coi vào giúp cô ấy đi" cậu chỉ tay về hướng phía sau lưng, Linh cũng nhanh chân đi về hướng đó.
Cô giúp Mộc Nhi thay đồ cũng như hoá trang cho giống thật nhất, sau một lúc cuối cùng cả hai cũng đã xong.
"Ổn rồi đó cô chủ...ả ta mà nhìn thấy chắc chắn sẽ hoảng sợ cho xem."
Cô và Linh quay trở lại chỗ của thuộc hạ và bắt đầu hành động.
...
Đồng hồ điểm đúng 11 giờ 30 phút tối, bên trong căn phòng Vy Vy vẫn đang say giấc.
Hôm nay vì Gia Minh đòi ngủ cùng bà nên cô ta mới có thể thoải mái như vậy.
Trong lúc cô ta vẫn đang ngủ say, cánh cửa bên ngoài ban công từ từ hé ra, bước chân nhẹ nhàng di chuyển trên sàn.
Cô đến bên giường, mái tóc dài xõa xuống kèm theo một vài sợi tóc chạm nhẹ vào người con gái đang ngủ trên giường khiến cô ta hơi chau mày.
Ánh mắt từ từ hé mở, Vy Vy có chút hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch, đôi mắt có vài giọt máu đọng lại của người đang ngồi nhìn mình.
Nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt của ả cũng khiến Mộc Nhi vô cùng thích thú, cô là đang muốn dùng chuyện này khiến tâm trí của ả ta không ổn định.
Điều đó cũng khiến cho ả ngày càng xuống sắc, nếu Gia Tuấn thấy cảnh này sẽ thêm chán ghét ả. Phần lợi lúc đó sẽ thuộc về cô.
Cô muốn ả hiểu cảm giác lúc đó của cô hoặc thậm chí là nhiều hơn thế.
"Mộc...M...Mộc Nhi..." mặt Vy Vy đã trở nên tái mét khi nhận ra cô.
"Cô còn nhớ tôi chứ?" giọng nói ghê rợn làm người khác phải dựng cả tóc gáy của Mộc Nhi vang lên.
"M...Mộc Nhi, tha cho tôi...Gia...Gia Tuấn, là anh ta nợ cô chứ không phải tôi...cô đừng về đây tìm tôi..."
Ả ta lúc này chỉ muốn lập tức chạy ra khỏi phòng, Mộc Nhi về tìm cô ta rồi sẽ có lần sau. Cô ấy là đang muốn kéo cô đi theo.
"Có muốn đi cùng tôi không?" bàn tay của Mộc Nhi đưa lên bóp cổ ả ta khiến ả liên tục vùng vẫy.
"Không...M...Mộc Nhi, k...không...tôi không phải là người hại cô..." Vy Vy khó khăn nói.
Mộc Nhi nhìn thấy ả ta trong tình trạng như hiện tại, cô vội cười lớn.
"Kẻ nào đã đắt tội với tôi đều phải chết...cô chết đi..." bàn tay của cô lại gia tăng sức lực.
Vy Vy nghe tiếng bước chân bên ngoài cầu thang, ả ta vui mừng vì đó có thể là Gia Tuấn.
"C...cứu, Gia Tuấn...cứu em." âm thanh khe khẽ gọi tên Gia Tuấn bên ngoài với hy vọng anh có thể nghe được.
Mộc Nhi lúc này cũng đã buông tay khỏi cổ của ả ta, cô nói: "tôi nhất định sẽ trở lại...cô sẽ không may mắn như vậy đâu."
Trong lúc cô nói thì ả đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
...
Nghe ả nói, sắc mặt của Gia Tuấn có chút nghi ngờ ả lại giở trò.
"Cô điên à, nhà tôi trước giờ làm gì có ma...hay là cô đắt tội với ai nên lo sợ, mà nếu cảm thấy ở nơi này không được, hãy mau cút khỏi đây.
Tôi không ép cô phải ở lại nên đừng giở trò...cô nhớ để con ở lại đây. Sau này tôi sẽ tìm người phụ nữ làm mẹ thằng bé thay cô."
Những lời của Gia Tuấn nói như nhát dao đâm thẳng vào tim của Vy Vy, anh thật sự đã rất chán cô ta?
Bây giờ lại muốn tìm người khác thay thế vị trí của cô trong lòng Gia Minh? tìm người phụ nữ khác làm mẹ của thằng bé?
Không, nhất định Vy Vy sẽ không để điều này xảy ra.
"Gia Tuấn, anh đừng lạnh lùng với em như thế được không?" Vy Vy nhanh chóng đi đến trước mặt anh bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Tránh đường" anh cất lời nhưng vẫn không thèm liếc nhìn ả lấy một cái, hôm nay gặp chuyện không vui nên anh mới muốn đi xuống bếp lấy rượu uống để giải sầu thì lại bị cô ta làm phiền.
"Tôi bảo cô tránh đường có nghe không hả?" anh mất kiên nhẫn quát lớn vào mặt ả ta.
Lúc Gia Tuấn định đẩy ả sang một bên, ả liền nhanh chóng ngồi xuống nắm lấy ống quần của anh, khóc lóc cầu xin Gia Tuấn.
"Tuấn...anh đừng lạnh lùng với em như vậy nữa, e...em biết mình không phải là người vợ tốt, người con dâu thảo hay kể cả việc làm mẹ cũng vậy nhưng xin anh đó. Xin anh đừng lạnh nhạt với em như vậy!
Anh hãy nghĩ tới tình cảm bao năm qua của chúng ta, em cũng sẽ cố gắng thay đổi chỉ cần, chỉ cần...anh đừng lạnh lùng với em như vậy nữa...xin anh, em không thể sống thiếu anh và con đâu Tuấn...e...em không muốn mất cả hai." ả ta nói trong sự nghẹn ngào.
Thật ra nếu không có hai người là anh cùng với thằng bé đó thì ả cũng sẽ sống tốt, chỉ là ả không thể sống thiếu cái gia tài đồ sộ này.
Đối với cô, Miên Miên như một người tri kỉ mà cô vô cùng trân trọng, bởi những khi có chuyện không vui cô ấy luôn là người ở bên tâm sự cùng cô.
Im lặng ngồi kế bên nghe chuyện cô kể một lúc, Miên Miên vội cất lời: "vậy giờ chị tính sao? hay là em...đưa Kris về lại bên Sing..."
Mộc Nhi nhìn vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ này, cô hoàn toàn hiểu được trong lòng cô ấy đang lo lắng chuyện gì.
Cô nắm lấy tay Miên Miên, nhẹ giọng đáp lại:
"Chị biết em đang lo lắng cho sự an toàn của thằng bé cũng như sự an toàn chị nhưng em cứ yên tâm, chị sẽ có cách riêng.
Nếu cảm thấy không ổn...chị sẽ bảo em đưa thằng bé về bên đó."
Điều cô gái này lo lắng không phải nằm ở Gia Tuấn mà là Vy Vy, nếu lỡ không may ả vô tình biết được chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Kris cũng như Mộc Nhi.
Và nếu như Mộc Nhi đã có cách giải quyết, thì thân phận của một người trợ lý kiêm bảo mẫu như cô cũng chẳng giám xen vào quá nhiều.
Miên Miên luôn nhắc nhở bản thân làm tốt công việc mà mình được giao, bởi cô không thấy Mộc Nhi buồn.
Có lẽ bản thân cô từ rất lâu cũng đã xem Mộc Nhi là người thân của mình, một người chị gái ấm áp, yêu thương cô hết mực.
...
"Linh...Linh...t...tôi ở bên này." nghe âm thanh khe khẽ như ai đó đang kêu mình, cô vội quay đầu lại
"Thì ra là anh ở đây, làm nãy giờ tôi đi kiếm anh mệt muốn chết...cô chủ đâu?" Linh nói.
"Đang thay đồ rồi...cô coi vào giúp cô ấy đi" cậu chỉ tay về hướng phía sau lưng, Linh cũng nhanh chân đi về hướng đó.
Cô giúp Mộc Nhi thay đồ cũng như hoá trang cho giống thật nhất, sau một lúc cuối cùng cả hai cũng đã xong.
"Ổn rồi đó cô chủ...ả ta mà nhìn thấy chắc chắn sẽ hoảng sợ cho xem."
Cô và Linh quay trở lại chỗ của thuộc hạ và bắt đầu hành động.
...
Đồng hồ điểm đúng 11 giờ 30 phút tối, bên trong căn phòng Vy Vy vẫn đang say giấc.
Hôm nay vì Gia Minh đòi ngủ cùng bà nên cô ta mới có thể thoải mái như vậy.
Trong lúc cô ta vẫn đang ngủ say, cánh cửa bên ngoài ban công từ từ hé ra, bước chân nhẹ nhàng di chuyển trên sàn.
Cô đến bên giường, mái tóc dài xõa xuống kèm theo một vài sợi tóc chạm nhẹ vào người con gái đang ngủ trên giường khiến cô ta hơi chau mày.
Ánh mắt từ từ hé mở, Vy Vy có chút hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch, đôi mắt có vài giọt máu đọng lại của người đang ngồi nhìn mình.
Nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt của ả cũng khiến Mộc Nhi vô cùng thích thú, cô là đang muốn dùng chuyện này khiến tâm trí của ả ta không ổn định.
Điều đó cũng khiến cho ả ngày càng xuống sắc, nếu Gia Tuấn thấy cảnh này sẽ thêm chán ghét ả. Phần lợi lúc đó sẽ thuộc về cô.
Cô muốn ả hiểu cảm giác lúc đó của cô hoặc thậm chí là nhiều hơn thế.
"Mộc...M...Mộc Nhi..." mặt Vy Vy đã trở nên tái mét khi nhận ra cô.
"Cô còn nhớ tôi chứ?" giọng nói ghê rợn làm người khác phải dựng cả tóc gáy của Mộc Nhi vang lên.
"M...Mộc Nhi, tha cho tôi...Gia...Gia Tuấn, là anh ta nợ cô chứ không phải tôi...cô đừng về đây tìm tôi..."
Ả ta lúc này chỉ muốn lập tức chạy ra khỏi phòng, Mộc Nhi về tìm cô ta rồi sẽ có lần sau. Cô ấy là đang muốn kéo cô đi theo.
"Có muốn đi cùng tôi không?" bàn tay của Mộc Nhi đưa lên bóp cổ ả ta khiến ả liên tục vùng vẫy.
"Không...M...Mộc Nhi, k...không...tôi không phải là người hại cô..." Vy Vy khó khăn nói.
Mộc Nhi nhìn thấy ả ta trong tình trạng như hiện tại, cô vội cười lớn.
"Kẻ nào đã đắt tội với tôi đều phải chết...cô chết đi..." bàn tay của cô lại gia tăng sức lực.
Vy Vy nghe tiếng bước chân bên ngoài cầu thang, ả ta vui mừng vì đó có thể là Gia Tuấn.
"C...cứu, Gia Tuấn...cứu em." âm thanh khe khẽ gọi tên Gia Tuấn bên ngoài với hy vọng anh có thể nghe được.
Mộc Nhi lúc này cũng đã buông tay khỏi cổ của ả ta, cô nói: "tôi nhất định sẽ trở lại...cô sẽ không may mắn như vậy đâu."
Trong lúc cô nói thì ả đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
...
Nghe ả nói, sắc mặt của Gia Tuấn có chút nghi ngờ ả lại giở trò.
"Cô điên à, nhà tôi trước giờ làm gì có ma...hay là cô đắt tội với ai nên lo sợ, mà nếu cảm thấy ở nơi này không được, hãy mau cút khỏi đây.
Tôi không ép cô phải ở lại nên đừng giở trò...cô nhớ để con ở lại đây. Sau này tôi sẽ tìm người phụ nữ làm mẹ thằng bé thay cô."
Những lời của Gia Tuấn nói như nhát dao đâm thẳng vào tim của Vy Vy, anh thật sự đã rất chán cô ta?
Bây giờ lại muốn tìm người khác thay thế vị trí của cô trong lòng Gia Minh? tìm người phụ nữ khác làm mẹ của thằng bé?
Không, nhất định Vy Vy sẽ không để điều này xảy ra.
"Gia Tuấn, anh đừng lạnh lùng với em như thế được không?" Vy Vy nhanh chóng đi đến trước mặt anh bày ra vẻ mặt đáng thương.
"Tránh đường" anh cất lời nhưng vẫn không thèm liếc nhìn ả lấy một cái, hôm nay gặp chuyện không vui nên anh mới muốn đi xuống bếp lấy rượu uống để giải sầu thì lại bị cô ta làm phiền.
"Tôi bảo cô tránh đường có nghe không hả?" anh mất kiên nhẫn quát lớn vào mặt ả ta.
Lúc Gia Tuấn định đẩy ả sang một bên, ả liền nhanh chóng ngồi xuống nắm lấy ống quần của anh, khóc lóc cầu xin Gia Tuấn.
"Tuấn...anh đừng lạnh lùng với em như vậy nữa, e...em biết mình không phải là người vợ tốt, người con dâu thảo hay kể cả việc làm mẹ cũng vậy nhưng xin anh đó. Xin anh đừng lạnh nhạt với em như vậy!
Anh hãy nghĩ tới tình cảm bao năm qua của chúng ta, em cũng sẽ cố gắng thay đổi chỉ cần, chỉ cần...anh đừng lạnh lùng với em như vậy nữa...xin anh, em không thể sống thiếu anh và con đâu Tuấn...e...em không muốn mất cả hai." ả ta nói trong sự nghẹn ngào.
Thật ra nếu không có hai người là anh cùng với thằng bé đó thì ả cũng sẽ sống tốt, chỉ là ả không thể sống thiếu cái gia tài đồ sộ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.