Chương 67: Ở Cạnh Cô Ta Là Vì Đứa Con
Tuyền Trần
12/06/2023
"Nghe giọng anh có vẻ mệt, công việc nhiều lắm sao? anh có nghỉ ngơi đủ không?" cô lo lắng hỏi.
[Anh không sao, em đừng lo lắng...con và mọi người vẫn khoẻ chứ?]
"Mọi người vẫn khoẻ, anh nghỉ ngơi đi...hôm khác chúng ta lại nói chuyện"
Kết thúc cuộc gọi, Thiên Vỹ cất điện thoại vào túi. Anh rời khỏi ghế ngồi.
Từng bước chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
...
Tối hôm nay Kris qua phòng ngủ cùng cô, nằm trên giường cả hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ.
Đột nhiên Mộc Nhi hỏi: "Kris à, nếu mẹ cho con một điều ước thì con sẽ ước gì? suy nghĩ thật kĩ nhé!"
Nghe mẹ nói thế, cậu bé suy nghĩ một lúc sau đó liền trả lời điều ước của mình.
"Nếu có một điều ước, con ước Nhi Nhi và Tuấn Tuấn sẽ không bao giờ rời xa nhau, ba người chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời." đúng như mọi người thường nói, trẻ con thường rất ngây thơ và hồn nhiên mà.
Mộc Nhi đưa mắt nhìn con trai mình rồi mỉm cười, bàn tay cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
Thấy con như vậy, bản thân cô cũng không dám nói chuyện cô và anh không thể như trước được nữa.
Mộc Nhi chỉ mong sau này khi lớn lên, Kris sẽ hiểu cho quyết định của mẹ mình.
Mộc Nhi cảm nhận được có cánh tay đang ôm lấy mình, cô đưa ánh mắt nhìn xuống thì thấy Kris đã xà vào lòng mình từ lúc nào.
Cô đặt lên trán của cậu bé một nụ hôn, thủ thỉ bên tai cậu bé: "ngủ ngon nhé con trai, mẹ yêu con."
Cô cũng vương cánh tay ra để có thể ôm cậu bé vào lòng, được ôm con mình như vậy khiến cô nhớ đến ngày tháng trước kia.
Chăm con nhỏ thật sự là điều không dễ dàng đối với những bà mẹ khác, nhưng với Mộc Nhi thì ngược lại.
Cô rất thích điều đó, được bồng thiên thần nhỏ trên tay, ngày ngày chăm sóc nó, chứng kiến khoảnh khắc lớn lên của nó làm cô cảm thấy vui.
...
Sáng hôm sau, trong lúc cô đang chuẩn bị để đưa Kris đến trường thì nhận được tin nhắn từ anh.
[Hôm nay thằng bé có rảnh không? em đưa nó đến nhà anh đi, anh muốn gặp thằng bé bây giờ.]
Chuyện gì vậy? Gia Tuấn tại sao lại đòi gặp mặt Kris?
Trong lòng dù có hơi khó hiểu nhưng không biết sao cô vẫn nghe và làm theo lời anh nói.
Sau khi dùng bữa sáng xong, cô cùng con trai rời đi. Mộc Nhi tập trung lái xe còn Kris vẫn im lặng ngồi kế bên để chờ đến trường.
Nhưng mà, hình như mẹ cậu bé đang chạy nhằm đường, đây...đây đâu phải đường đi đến trường của cậu bé.
"Mẹ ơi, có phải mẹ đi nhầm đường rồi không?" Kris lên tiếng hỏi.
"Không, hôm nay mẹ cho phép con nghỉ một ngày. Lát nữa con sẽ hiểu."
...
"Sao cậu lại bảo tôi nhắn vậy?" Gia Tuấn khó hiểu nhìn tên thuộc hạ của mình.
"Có một vài việc anh chỉ cần nghe theo tôi và không cần hiểu đâu, đợi khi anh khôi phục lại trí nhớ tôi sẽ nói anh nghe." thuộc hạ đáp lời.
"À, đại ca...lát nữa cô ấy đến, anh đừng bảo là do tôi kêu anh làm vậy. Anh cứ tỏ ra bình thường là được, đừng quên làm theo những gì tôi nói lúc nãy"
Gia Tuấn gật đầu thay cho câu trả lời, thuộc hạ sau đó cũng nhanh chóng trở về căn phòng trên tầng để tránh chạm mặt với Mộc Nhi.
Nếu biết anh là người bày ra trò nằm ngoài kế hoạch này, chắc chắn cô ấy sẽ giận anh mất.
Nhưng mà khi nghe Gia Tuấn kể chuyện lúc nãy. Anh lại thấy có gì đó không đúng, thế nên liền bảo đại ca anh gọi cho cô ấy đưa thằng đến.
"Em đến rồi à." thuộc hạ nghe giọng nói của Gia Tuấn văng vẳng ở dưới tầng.
Gia Tuấn bước đến gần cả hai, ánh mắt anh nhìn sang cậu bé đang nắm chặt bàn tay của cô.
Lần khác với những lần trước, anh không cáu gắt, không la cậu bé và cũng không xô cậu bé ra mà ngược lại Gia Tuấn còn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
"Con trai em dễ thương thật đó." anh vui vẻ nói.
"Sao đột nhiên anh lại đòi gặp thằng bé." cô cất lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh. Mong chờ câu trả lời.
"Anh có hơi tò mò và cảm thấy thương xót khi nghe em kể về thằng bé...nếu có thể, em có đồng ý cho anh bước vào cuộc đời em, cho thằng bé có một người ba được không?"
Gia Tuấn nói ra những lời này xong, anh hoàn toàn không tin được chính mình lại trả lời như thế. Đây hoàn toàn không phải là kịch bản mà anh dàn dựng lên.
Mộc Nhi có hơi sửng sốt, môi của cô bắt đầu mấp mấy: "anh nói thật chứ?"
"Là thật, tất cả đều là thật."
"Nhưng mà em không muốn mình làm kẻ thứ ba, em càng không muốn Kris phải khổ."
Anh hiểu cô đang lo lắng điều gì, thế nên Gia Tuấn vội nắm chặt tay cô.
"Cô ta không phải vợ anh, bọn anh vẫn chưa kết hôn. Ở cạnh cô ta chỉ là vì đứa con." giọng nói anh trầm ổn phát ra.
Điều này anh cũng mới biết gần đây, đó là lí do vì sao Gia Tuấn thường hay cáu gắt và lạnh lùng với cô ta hơn trước.
[Anh không sao, em đừng lo lắng...con và mọi người vẫn khoẻ chứ?]
"Mọi người vẫn khoẻ, anh nghỉ ngơi đi...hôm khác chúng ta lại nói chuyện"
Kết thúc cuộc gọi, Thiên Vỹ cất điện thoại vào túi. Anh rời khỏi ghế ngồi.
Từng bước chậm rãi rời khỏi bệnh viện.
...
Tối hôm nay Kris qua phòng ngủ cùng cô, nằm trên giường cả hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ.
Đột nhiên Mộc Nhi hỏi: "Kris à, nếu mẹ cho con một điều ước thì con sẽ ước gì? suy nghĩ thật kĩ nhé!"
Nghe mẹ nói thế, cậu bé suy nghĩ một lúc sau đó liền trả lời điều ước của mình.
"Nếu có một điều ước, con ước Nhi Nhi và Tuấn Tuấn sẽ không bao giờ rời xa nhau, ba người chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời." đúng như mọi người thường nói, trẻ con thường rất ngây thơ và hồn nhiên mà.
Mộc Nhi đưa mắt nhìn con trai mình rồi mỉm cười, bàn tay cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
Thấy con như vậy, bản thân cô cũng không dám nói chuyện cô và anh không thể như trước được nữa.
Mộc Nhi chỉ mong sau này khi lớn lên, Kris sẽ hiểu cho quyết định của mẹ mình.
Mộc Nhi cảm nhận được có cánh tay đang ôm lấy mình, cô đưa ánh mắt nhìn xuống thì thấy Kris đã xà vào lòng mình từ lúc nào.
Cô đặt lên trán của cậu bé một nụ hôn, thủ thỉ bên tai cậu bé: "ngủ ngon nhé con trai, mẹ yêu con."
Cô cũng vương cánh tay ra để có thể ôm cậu bé vào lòng, được ôm con mình như vậy khiến cô nhớ đến ngày tháng trước kia.
Chăm con nhỏ thật sự là điều không dễ dàng đối với những bà mẹ khác, nhưng với Mộc Nhi thì ngược lại.
Cô rất thích điều đó, được bồng thiên thần nhỏ trên tay, ngày ngày chăm sóc nó, chứng kiến khoảnh khắc lớn lên của nó làm cô cảm thấy vui.
...
Sáng hôm sau, trong lúc cô đang chuẩn bị để đưa Kris đến trường thì nhận được tin nhắn từ anh.
[Hôm nay thằng bé có rảnh không? em đưa nó đến nhà anh đi, anh muốn gặp thằng bé bây giờ.]
Chuyện gì vậy? Gia Tuấn tại sao lại đòi gặp mặt Kris?
Trong lòng dù có hơi khó hiểu nhưng không biết sao cô vẫn nghe và làm theo lời anh nói.
Sau khi dùng bữa sáng xong, cô cùng con trai rời đi. Mộc Nhi tập trung lái xe còn Kris vẫn im lặng ngồi kế bên để chờ đến trường.
Nhưng mà, hình như mẹ cậu bé đang chạy nhằm đường, đây...đây đâu phải đường đi đến trường của cậu bé.
"Mẹ ơi, có phải mẹ đi nhầm đường rồi không?" Kris lên tiếng hỏi.
"Không, hôm nay mẹ cho phép con nghỉ một ngày. Lát nữa con sẽ hiểu."
...
"Sao cậu lại bảo tôi nhắn vậy?" Gia Tuấn khó hiểu nhìn tên thuộc hạ của mình.
"Có một vài việc anh chỉ cần nghe theo tôi và không cần hiểu đâu, đợi khi anh khôi phục lại trí nhớ tôi sẽ nói anh nghe." thuộc hạ đáp lời.
"À, đại ca...lát nữa cô ấy đến, anh đừng bảo là do tôi kêu anh làm vậy. Anh cứ tỏ ra bình thường là được, đừng quên làm theo những gì tôi nói lúc nãy"
Gia Tuấn gật đầu thay cho câu trả lời, thuộc hạ sau đó cũng nhanh chóng trở về căn phòng trên tầng để tránh chạm mặt với Mộc Nhi.
Nếu biết anh là người bày ra trò nằm ngoài kế hoạch này, chắc chắn cô ấy sẽ giận anh mất.
Nhưng mà khi nghe Gia Tuấn kể chuyện lúc nãy. Anh lại thấy có gì đó không đúng, thế nên liền bảo đại ca anh gọi cho cô ấy đưa thằng đến.
"Em đến rồi à." thuộc hạ nghe giọng nói của Gia Tuấn văng vẳng ở dưới tầng.
Gia Tuấn bước đến gần cả hai, ánh mắt anh nhìn sang cậu bé đang nắm chặt bàn tay của cô.
Lần khác với những lần trước, anh không cáu gắt, không la cậu bé và cũng không xô cậu bé ra mà ngược lại Gia Tuấn còn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé.
"Con trai em dễ thương thật đó." anh vui vẻ nói.
"Sao đột nhiên anh lại đòi gặp thằng bé." cô cất lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh. Mong chờ câu trả lời.
"Anh có hơi tò mò và cảm thấy thương xót khi nghe em kể về thằng bé...nếu có thể, em có đồng ý cho anh bước vào cuộc đời em, cho thằng bé có một người ba được không?"
Gia Tuấn nói ra những lời này xong, anh hoàn toàn không tin được chính mình lại trả lời như thế. Đây hoàn toàn không phải là kịch bản mà anh dàn dựng lên.
Mộc Nhi có hơi sửng sốt, môi của cô bắt đầu mấp mấy: "anh nói thật chứ?"
"Là thật, tất cả đều là thật."
"Nhưng mà em không muốn mình làm kẻ thứ ba, em càng không muốn Kris phải khổ."
Anh hiểu cô đang lo lắng điều gì, thế nên Gia Tuấn vội nắm chặt tay cô.
"Cô ta không phải vợ anh, bọn anh vẫn chưa kết hôn. Ở cạnh cô ta chỉ là vì đứa con." giọng nói anh trầm ổn phát ra.
Điều này anh cũng mới biết gần đây, đó là lí do vì sao Gia Tuấn thường hay cáu gắt và lạnh lùng với cô ta hơn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.