Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi
Chương 23
Hồng Khẩu Bạch Nha
04/05/2022
Chung Nhã Bách đang tưới hoa trong vườn thì chợt nghe thấy một tiếng hét đầy kinh sợ.
Đó là giọng của con trai bà đang gọi Hạ Châu, âm thanh ấy thực sự quá thê lương. Tim Chung Nhã Bách thắt lại, bình tưới trong tay rơi xuống dưới chân kêu “cạch” một tiếng.
Bà hốt hoảng chạy ra ngoài thì thấy Khâu Ngôn Chí đang nằm dưới đất, đùi phải bê bết máu. Chung Nhã Bách cảm thấy mình không thở nổi nữa, chân tay bủn rủn muốn ngã quỵ xuống đất, may sao được Khâu Kình Thương vội chạy ra đỡ được.
Suốt quãng đường đưa Khâu Ngôn Chí tới bệnh viện, Chung Nhã Bách không thể kìm được nước mắt. Đã thế tài xế còn đưa cho bà túi quà rơi dưới đất, nhìn đôi khuyên tai ngọc bích kia, Chung Nhã Bách che miệng mà khóc thành tiếng.
Khâu Kình Thương lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp, vành mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
Hạ Châu cẩn thận ôm Khâu Ngôn Chí, hai tay nắm chặt tay cậu đặt lên trán mình. Hắn nhắm mắt, giọng khản đặc: “Vì con nên em ấy mới thế này.”
Cả đám người lo lắng đưa Khâu Ngôn Chí vào phòng bệnh. Lúc tới bệnh viện, Chung Nhã Bách vẫn khóc không dừng được. Khâu Kình Thương nghiến răng thầm nghĩ nếu chân con trai ông mà có làm sao, ông sẽ không để Hạ Châu được sống tử tế.
Chờ khi bác sĩ xem tình trạng vết thương, nói đây là vết thương ngoài khá nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt, bấy giờ bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, không hoảng loạn nữa.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Khâu Ngôn Chí khoảng hai tiếng đồng hồ, trước khi đi còn nói nếu không có vấn đề gì lớn thì một tiếng sau cậu sẽ tỉnh lại.
Nghe được câu này, Chung Nhã Bách mới ngừng khóc.
Vốn dĩ Trương Dục Hiên gọi điện thoại cho Khâu Ngôn Chí nhưng Hạ Châu lại nghe, lúc ấy cậu ta mới biết Khâu Ngôn Chí bị thương nên đã lập tức khoác vội chiếc áo khoác rồi chạy nhanh tới bệnh viện. Nhìn Khâu Ngôn Chí nằm trên giường, tình trạng cũng không có gì quá nghiêm trọng, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Khâu Kình Thương biết Trương Dục Hiên là bạn của Khâu Ngôn Chí nên cũng yên tâm hơn, bèn dặn dò cậu ta ngồi trông Khâu Ngôn Chí một lát, còn bọn họ và Hạ Châu ra ngoài bàn chuyện.
***
“Đây là video camera hành trình trích được từ chiếc xe đỗ bên đường của con.” Hạ Châu đưa máy tính bảng cho Khâu Kình Thương.
Cảm xúc của Chung Nhã Bách đã ổn định hơn nhiều nhưng khi nghe tới đây bà lại rơi nước mắt. Bà che miệng nghiêng đầu đi, không muốn xem video này chút nào, nhưng Khâu Kình Thương thì cầm lấy. Có Chung Nhã Bách ở đây, ông không mở âm thanh mà chỉ im lặng xem xong video tai nạn dài hai phút này.
Hạ Châu bình tĩnh nói: “Chiếc xe kia xuất hiện quá bất ngờ và không có biển số, đâm người bị thương xong cũng không hề giảm tốc độ. Trước mắt chưa rõ động cơ là gì. Con đã báo cảnh sát rồi, đồng thời cũng âm thầm cho người điều tra. Sau khi bắt được người, nhất định con sẽ bắt hắn đến tạ tội với Ngôn Chí.”
Khâu Kình Thương im lặng một lát, trả máy tính bảng cho Hạ Châu: “Tôi tin tưởng năng lực của cậu.”
Ông ngẩng đầu nói tiếp: “Hạ Châu, chắc cậu cũng hiểu lần này Ngôn Ngôn bị thương hoàn toàn là do cậu. Nếu không có nó, cậu không thể khỏe mạnh đứng ở đây được.”
Hạ Châu cúi đầu, nhỏ giọng: “Con biết.”
“Hạ Châu, tôi biết cậu là người trẻ tuổi có năng lực. Nhưng nói thật ngay từ đầu, tôi rất không đồng ý cuộc hôn nhân giữa cậu và Ngôn Ngôn. Nếu không phải thằng bé quá cố chấp, tôi cũng không…”
Càng nói, giọng Khâu Kình Thương vô thức trở nên nặng nề. Ông ngừng một chốc, ổn định cảm xúc của mình rồi nói tiếp: “Ngôn Ngôn rất thích cậu, nó thích cậu tới mức dùng cả tính mạng mình để cứu cậu…”
“Còn cả vụ đèn treo lúc trước…” Chung Nhã Bách lau nước mắt, cảm thấy không đáng thay cho con trai mình: “Tôi thực sự không hiểu, tại sao nó lại thích cậu đến mức này.”
Hạ Châu im lặng, không nói cho bọn họ biết sự thật về vụ đèn treo. Hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Kình Thương và Chung Nhã Bách, chậm rãi mở miệng: “Con sẽ đối xử tốt với Ngôn Chí, cho dù em ấy muốn làm gì con cũng sẽ chiều ý. Bất kể trong lòng em ấy muốn sao, con đều sẽ thuận theo em ấy, đồng hành cùng em ấy.”
Chung Nhã Bách nói: “Ngôn Ngôn nhà chúng tôi nghĩ gì thì cậu là người rõ nhất. Nó chỉ đơn thuần thích cậu tôi, nó muốn sống với cậu cả đời.”
“Vậy con sẽ sống với em ấy cả đời!”
Giọng Hạ Châu trầm thấp từ tốn, đôi mắt đen láy dâng lên cảm xúc không rõ dưới ánh đèn. Ngữ điệu của hắn bình tĩnh, không sợ hãi nhưng lại khiến cho người ta sinh ra một cảm giác rất kỳ quái.
Dường như câu hứa hẹn này, còn trịnh trọng hơn lời tuyên thệ trong hôn lễ.
Ngay lúc này, tài xế cũng bước ra khỏi thang máy, đưa đồ cho Hạ Châu: “Sếp Hạ, đây là cơm mà cậu dặn mua cho cậu Khâu.”
Chung Nhã Bách nhìn qua cửa sổ kính phòng bệnh, thấy Khâu Ngôn Chí khẽ cử động. Bà lau nước mắt để bản thân thoạt nhìn có tinh thần hơn: “Vào đi, hình như Ngôn Ngôn tỉnh rồi.”
Hạ Châu gật đầu, cầm theo cơm và thức ăn đi về phía phòng bệnh. Hắn đang định mở cửa ra thì trong phòng bệnh truyền tới giọng nói kích động của Khâu Ngôn Chí.
“Tớ sẽ đá bay tên Hạ Châu đó để sống với cậu!”
“Tớ không thèm!!!”
“Dục bấy bì, tớ có thể giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, kiếm tiền nuôi gia đình còn kèm cả làm ấm giường…”
Hạ Châu: “…”
Khâu Kình Thương: “…”
Chung Nhã Bách: “Đợi đã, hình như con trai tôi có gì đó không đúng?”
Chỉ hai phút trước thôi bà còn xúc động lau nước mắt nói con trai mình yêu Hạ Châu đến chết đi sống lại, vậy mà giờ con trai bà đang nói cái gì thế kia?
Nhưng nói thật trong lòng bà có thể thấu hiểu, Ngôn Ngôn luôn nghĩ là làm, khi ấy còn chưa quen Hạ Châu được bao lâu đã khóc lóc đòi kết hôn với người ta, sợi dây tình cảm vốn đã không buộc chặt. Hạ Châu lại không thích Ngôn Ngôn. Lần này cuối cùng Ngôn Ngôn cũng nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị tìm kiếm mùa xuân thứ hai, bà có thể hiểu được.
Dù sao cũng là con trai mình, cán cân trong lòng bà đã lệch từ lâu. Nhưng mà… đối tượng dự bị ngoại tình – cậu nhóc tên Trương Dục Hiên kia trông không được thông minh cho lắm…
Bỏ đi, không thông minh thì thôi, con trai bà đỡ bị người khác lừa gạt. Mang theo tâm trạng phức tạp, Chung Nhã Bách nhìn con rể mở cửa ra.
Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên đồng loạt quay đầu. Mười mắt nhìn nhau, trong phút chốc bầu không khí lúng túng vô cùng.
Bấy giờ Khâu Ngôn Chí mới nhanh chóng suy nghĩ mấy vấn đề trong đầu.
Vấn đề quan trọng đầu tiên chính là, việc cậu có thể nhìn thấy được thế giới này rốt cuộc là do Trương Dục Hiên hay do Hạ Châu đứng bên ngoài?
Mặc dù vế sau có khả năng cao hơn nhưng nếu như do Trương Dục Hiên thì cậu sẽ lập tức đá bay Hạ Châu, lao vào cái ôm ấm áp và hạnh phúc của Dục bấy bì.
“Tôi không có dụ dỗ cậu ấy đâu nhé!” Trương Dục Hiên đứng phắt dậy, căng thẳng nói: “Hơn nữa tôi đã từ chối cậu ấy ngay rồi! Những ngày tháng hạnh phúc gì gì đó cùng cậu ấy, tôi đâu có thèm.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí dùng ánh mắt sắc lẻm đâm Trương Dục Hiên một dao: ‘Trương Dục Hiên! Tớ không ngờ cậu lại là hạng người này đấy, không ngờ cậu lại phản bội tớ như thế! Cái đồ lòng lang dạ sói, trọng sắc khinh bạn!!!’
Trương Dục Hiên nhìn Khâu Ngôn Chí với ánh mắt đáng thương: ‘Tớ còn cách nào nữa đâu. Ánh mắt chồng cậu đáng sợ quá, mẹ cậu tự dưng cười với tớ còn ghê hơn! Với lại, ai cần cậu làm ấm giường hả? Tớ còn phải thủ thân như ngọc vì đàn anh! Sao tớ có thể để cậu vấy bẩn như vậy được?’
Chung Nhã Bách biết Trương Dục Hiên tuyệt đối không thể trở thành con rể tiếp theo của bà, chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát.
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu gằn một tiếng nặng nề.
Khâu Ngôn Chí ngồi nghiêm chỉnh, trong đầu gấp rút suy nghĩ làm thế nào để giải thích với hắn là mình và Trương Dục Hiên trong sạch. Dù sao vừa mới đây thôi cậu còn tuyên bố đá bay Hạ Châu để nhào vào lòng Trương Dục Hiên mà, còn bị bắt ngay tại trận nữa, chứng cứ vô cùng xác thực luôn.
Biểu cảm của Hạ Châu trở nên bình tĩnh, hắn đặt cơm lên chiếc bàn cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nói: “Đừng đùa như vậy trước mặt bố mẹ.”
Khâu Ngôn Chí: “?”
Hạ Châu chủ động mở đường sống cho cậu? Uống nhầm thuốc rồi hả?! Trước đây hắn đâu phải người thế này! Chẳng phải hắn luôn nhỏ nhen, khoái quát mấy lời hung tợn vào mặt cậu sao?! Mỗi lần cậu bị bắt tại trận, hắn toàn muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà?
Với cả không chỉ mình Hạ Châu nghe và cảm nhận ra sự kích động và gấp gáp trong câu nói ấy. Dáng vẻ của Khâu Ngôn Chí kiểu Trương Dục Hiên gật đầu cái thôi, là cậu sẽ lập tức cuốn gói đến nhà người ta ở ngay.
Tình huống này đâu thể lấp liếm bằng một câu nói đùa nhẹ nhàng của Hạ Châu được.
Chung Nhã Bách nhìn Hạ Châu với ánh mắt phức tạp. Giống như một người đàn ông đáng thương, rõ ràng biết bạn đời của mình đi ngoại tình nhưng vì thể diện nên chỉ đành nuốt cục tức xuống giúp người ta che giấu sự thật.
Hạ Châu với tố chất tâm lý mạnh mẽ đã lờ đi ánh nhìn của tất cả mọi người. Hắn bước tới nhấc chiếc bàn ăn gấp bên giường lên, sau đó đặt cơm vừa mua lên bàn rồi nói: “Đói rồi đúng không, ăn ít cơm nhé.”
Khâu Ngôn Chí nhìn cơm canh, giọng điệu có vẻ nghi ngờ: “Anh nấu hả?”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu: “Không phải.”
Khâu Ngôn Chí lập tức vui vẻ nhanh nhẹn mở hộp cơm ra.
“Nếu em thực sự muốn ăn cơm tôi nấu thì tối mai tôi sẽ mang tới cho em.” Hạ Châu nói.
Động tác của Khâu Ngôn Chí lập tức cứng đờ: “…”
Không cần đâu.
“Em muốn ăn gì? Cơm rang hả?” Ánh mắt Hạ Châu dịu dàng.
Mặt Khâu Ngôn Chí lập tức trắng bệch, may sao cậu phản ứng nhanh, vội vàng nắm tay Hạ Châu: “Không cần đâu, em muốn anh ở cạnh em cơ.”
Chậc…
Trương Dục Hiên đứng bên cạnh nghe mà ê hết cả răng.
Chung Nhã Bách và Khâu Kình Thương bắt đầu nghi ngờ lời Khâu Ngôn Chí nói muốn ở với cậu bạn kia, thực sự chỉ là câu đùa vui. Bởi vì hình ảnh Hạ Châu ngồi trước giường bệnh và Khâu Ngôn Chí ngồi trên giường bệnh, mang tới một cảm giác hài hòa đặc biệt không ai xen vào được.
Khâu Ngôn Chí đang ăn cơm chợt nhìn thấy tai của mẹ, cậu cười hì hì khen: “Mẹ, mẹ đeo đôi bông tai này đẹp thật đấy!”
Chung Nhã Bách vươn tay sờ lên bông tai, dịu dàng cười nói: “Mắt thẩm mỹ của Ngôn Ngôn rất được, bông tai con chọn đẹp lắm.”
Khâu Kình Thương ho một tiếng, vươn tay cố ý để lộ chiếc đồng hồ đeo trên tay trái.
Lần đầu tiên Khâu Ngôn Chí trông thấy bộ đáng yêu của bố mình, cậu cười toe toét, khóe mắt cong cong: “Bố cũng thế, đeo đồng hồ lên càng thể hiện phong thái bất phàm.”
Khâu Kình Thương: “Ừm, ánh mắt không tệ.”
Khâu Ngôn Chí: “Là Hạ Châu chọn giúp con đấy ạ.”
Khâu Kình Thương nhìn Hạ Châu, ho thêm tiếng nữa nhưng không nói gì cả.
***
Khâu Ngôn Chí không bị thương xương cốt, cũng không để lại bất cứ hậu di chứng nào nên tình trạng hồi phục rất nhanh. Cậu bèn bảo bố mẹ và Trương Dục Hiên về trước, chỉ để mình Hạ Châu ở bệnh viện với cậu.
“Đúng rồi, Hạ Châu, tại sao lúc xe lao tới anh lại không chạy. Mặc dù tốc độ xe rất nhanh nhưng sao anh cứ đứng yên không cử động thế?” Khâu Ngôn Chí nói.
“Khi xảy ra sự cố bất ngờ, người ta thường không kịp phản ứng.” Hạ Châu ngừng một lát rồi nói: “Huống hồ bản thân tôi… khi gặp tai nạn xe thường sẽ nghĩ về chuyện của quá khứ nên càng không thể di chuyển.”
Khâu Ngôn Chí quăng viên chocolate lên không trung, bắt bằng miệng rồi cắn răng rắc, hỏi chẳng thèm nghĩ: “Chuyện cũ gì cơ?”
Thực ra khi lời vừa bật ra, Khâu Ngôn Chí đã tự mắng mình không có đầu óc. Còn chuyện gì được kia chứ, chính là sự cố tai nạn giao thông khiến Hạ Châu tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình qua đời.
May sao Hạ Châu không tiếp tục chủ đề, hắn nhặt viên chocolate Khâu Ngôn Chí làm rơi xuống giường quăng vào thùng rác, hỏi: “Tại sao em lại cứu tôi?”
Khâu Ngôn Chí giả đò: “Dạ?”
Hạ Châu quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, ánh đèn mờ mờ càng tôn lên đôi mắt đen sâu như mực của hắn. Hắn hỏi lại lần nữa: “Hôm nay lúc chiếc xe vọt đến, sao em lại lao ra cứu tôi?”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, trả lời: “Bởi vì em thích anh.”
Đồng tử Khâu Ngôn Chí rất đen, phản chiếu ánh sáng của chiếc đèn trên đỉnh đầu khiến trong mắt cậu lấp lánh từng điểm sáng. Biểu cảm của cậu thoạt nhìn nghiêm túc thành thật, cậu nhìn thẳng người ta và tỏ tình như vậy rất dễ khiến người ta ảo tưởng rằng cậu vô cùng nặng tình, khiến trái tim không kiềm được mà rung rinh.
Như thể cậu đang nói thật…
Nhưng rõ ràng đều là dối trá!
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu vươn tay che mắt cậu, giọng nói hơi khàn khàn: “Ngủ đi.”
***
Rốt cuộc đây cũng chỉ là một trò chơi.
Giống như lúc cậu bị đèn treo đập hay lần bị trật hông khi trước, trong lần bị xe quẹt này, bác sĩ điều trị cho cậu vẫn là bác sĩ kia. Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình đã quen rồi, dường như cả thế giới này chỉ có một vị bác sĩ này thôi.
Hơn nữa cũng giống như những lần trước, trải qua tay nghề không hề chuyên nghiệp nhưng chẳng ai nghi ngờ của bác sĩ, vết thương của Khâu Ngôn Chí khỏi rất nhanh.
Khâu Ngôn Chí nằm ở bệnh viện ba ngày đã chạy nhảy bình thường. Trong thời gian ấy, Hạ Châu không rời cậu nửa bước.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình sắp quen với việc được Hạ Châu chăm sóc rồi. Hắn dịu dàng đúng mực, chu đáo đúng mực. Cậu nói Hạ Châu không được rời khỏi tầm mắt mình, Hạ Châu cũng nghe theo không rời khỏi cậu một bước.
Rõ ràng Khâu Ngôn Chí chỉ bị thương ở chân nhưng sự chăm sóc của Hạ Châu khiến cậu cảm thấy như tay chân mình đều liệt.
Có điều Khâu Ngôn Chí rất thích điều này.
Nói tóm lại, chỉ cần Hạ Châu không nấu cơm cho cậu ăn, bọn có thể ở bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Ngày Khâu Ngôn Chí xuất viện, cậu bước tới cổng bệnh viện dang rộng hai tay, hít sâu bầu không khí trong lành.
Cậu chợt phát hiện bản thân mình vào trong trò chơi này chẳng làm gì cả, suốt ngày chạy vào bệnh viện, chỉ mỗi nằm viện thôi mà cũng không biết bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ cuối cùng cũng được ra ngoài, thực sự thoải mái cả thể xác và linh hồn, mong rằng sau này không cần phải vào đây nữa.
“Hạ Châu, chúng ta đi ăn một bữa thật hoành tráng nha!” Khâu Ngôn Chí nắm tay Hạ Châu, hưng phấn nói.
Hạ Châu nắm chặt lại tay cậu, quay đầu hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Khâu Ngôn Chí phấn khích: “Ăn lẩu, ăn lẩu đi. Em muốn ăn loại lẩu cay siêu cấp vô địch!!! Mấy ngày ở bệnh viện ăn uống thanh đạm quá, em thực sự không chịu nổi, thật sự muốn ăn vừa mặn vừa…”
Khâu Ngôn Chí chợt im lặng, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào bồn hoa cách đó không xa. Trong lùm cây ấy có một bóng dáng màu vàng, cúi đầu ủ rũ ngồi đó.
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí không nói gì, còn tưởng cậu nhìn thấy ai nhưng nhìn theo tầm mắt của cậu lại chẳng thấy gì hết.
Hạ Châu nghi ngờ gọi cậu một tiếng: “Khâu Ngôn Chí?”
“Anh đứng đây đợi em… đợi em một chút.”
Khâu Ngôn Chí buông lỏng tay, bước từng bước về phía bóng dáng kia.
Cậu cúi người, chiếc bóng bao phủ lên người cục màu vàng, bấy giờ cục màu vàng mới phản ứng, chậm chạp ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, biểu cảm chấn động.
Giọng Khâu Ngôn Chí rét lạnh: “Đại Hoàng, thực sự lâu lắm rồi không gặp đấy nhỉ.”
Toàn thân Đại Hoàng run rẩy, nó vỗ cánh muốn chuồn.
Khâu Ngôn Chí sớm lường trước nó sẽ làm như vậy nên đã nhanh tay bắt lấy. Cậu bóp chặt nó, hung dữ nói: “Còn cử động nữa là ông đây xé rách cánh của mày đấy.”
Đó là giọng của con trai bà đang gọi Hạ Châu, âm thanh ấy thực sự quá thê lương. Tim Chung Nhã Bách thắt lại, bình tưới trong tay rơi xuống dưới chân kêu “cạch” một tiếng.
Bà hốt hoảng chạy ra ngoài thì thấy Khâu Ngôn Chí đang nằm dưới đất, đùi phải bê bết máu. Chung Nhã Bách cảm thấy mình không thở nổi nữa, chân tay bủn rủn muốn ngã quỵ xuống đất, may sao được Khâu Kình Thương vội chạy ra đỡ được.
Suốt quãng đường đưa Khâu Ngôn Chí tới bệnh viện, Chung Nhã Bách không thể kìm được nước mắt. Đã thế tài xế còn đưa cho bà túi quà rơi dưới đất, nhìn đôi khuyên tai ngọc bích kia, Chung Nhã Bách che miệng mà khóc thành tiếng.
Khâu Kình Thương lấy chiếc đồng hồ ra khỏi hộp, vành mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
Hạ Châu cẩn thận ôm Khâu Ngôn Chí, hai tay nắm chặt tay cậu đặt lên trán mình. Hắn nhắm mắt, giọng khản đặc: “Vì con nên em ấy mới thế này.”
Cả đám người lo lắng đưa Khâu Ngôn Chí vào phòng bệnh. Lúc tới bệnh viện, Chung Nhã Bách vẫn khóc không dừng được. Khâu Kình Thương nghiến răng thầm nghĩ nếu chân con trai ông mà có làm sao, ông sẽ không để Hạ Châu được sống tử tế.
Chờ khi bác sĩ xem tình trạng vết thương, nói đây là vết thương ngoài khá nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt, bấy giờ bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, không hoảng loạn nữa.
Bác sĩ xử lý vết thương cho Khâu Ngôn Chí khoảng hai tiếng đồng hồ, trước khi đi còn nói nếu không có vấn đề gì lớn thì một tiếng sau cậu sẽ tỉnh lại.
Nghe được câu này, Chung Nhã Bách mới ngừng khóc.
Vốn dĩ Trương Dục Hiên gọi điện thoại cho Khâu Ngôn Chí nhưng Hạ Châu lại nghe, lúc ấy cậu ta mới biết Khâu Ngôn Chí bị thương nên đã lập tức khoác vội chiếc áo khoác rồi chạy nhanh tới bệnh viện. Nhìn Khâu Ngôn Chí nằm trên giường, tình trạng cũng không có gì quá nghiêm trọng, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Khâu Kình Thương biết Trương Dục Hiên là bạn của Khâu Ngôn Chí nên cũng yên tâm hơn, bèn dặn dò cậu ta ngồi trông Khâu Ngôn Chí một lát, còn bọn họ và Hạ Châu ra ngoài bàn chuyện.
***
“Đây là video camera hành trình trích được từ chiếc xe đỗ bên đường của con.” Hạ Châu đưa máy tính bảng cho Khâu Kình Thương.
Cảm xúc của Chung Nhã Bách đã ổn định hơn nhiều nhưng khi nghe tới đây bà lại rơi nước mắt. Bà che miệng nghiêng đầu đi, không muốn xem video này chút nào, nhưng Khâu Kình Thương thì cầm lấy. Có Chung Nhã Bách ở đây, ông không mở âm thanh mà chỉ im lặng xem xong video tai nạn dài hai phút này.
Hạ Châu bình tĩnh nói: “Chiếc xe kia xuất hiện quá bất ngờ và không có biển số, đâm người bị thương xong cũng không hề giảm tốc độ. Trước mắt chưa rõ động cơ là gì. Con đã báo cảnh sát rồi, đồng thời cũng âm thầm cho người điều tra. Sau khi bắt được người, nhất định con sẽ bắt hắn đến tạ tội với Ngôn Chí.”
Khâu Kình Thương im lặng một lát, trả máy tính bảng cho Hạ Châu: “Tôi tin tưởng năng lực của cậu.”
Ông ngẩng đầu nói tiếp: “Hạ Châu, chắc cậu cũng hiểu lần này Ngôn Ngôn bị thương hoàn toàn là do cậu. Nếu không có nó, cậu không thể khỏe mạnh đứng ở đây được.”
Hạ Châu cúi đầu, nhỏ giọng: “Con biết.”
“Hạ Châu, tôi biết cậu là người trẻ tuổi có năng lực. Nhưng nói thật ngay từ đầu, tôi rất không đồng ý cuộc hôn nhân giữa cậu và Ngôn Ngôn. Nếu không phải thằng bé quá cố chấp, tôi cũng không…”
Càng nói, giọng Khâu Kình Thương vô thức trở nên nặng nề. Ông ngừng một chốc, ổn định cảm xúc của mình rồi nói tiếp: “Ngôn Ngôn rất thích cậu, nó thích cậu tới mức dùng cả tính mạng mình để cứu cậu…”
“Còn cả vụ đèn treo lúc trước…” Chung Nhã Bách lau nước mắt, cảm thấy không đáng thay cho con trai mình: “Tôi thực sự không hiểu, tại sao nó lại thích cậu đến mức này.”
Hạ Châu im lặng, không nói cho bọn họ biết sự thật về vụ đèn treo. Hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Kình Thương và Chung Nhã Bách, chậm rãi mở miệng: “Con sẽ đối xử tốt với Ngôn Chí, cho dù em ấy muốn làm gì con cũng sẽ chiều ý. Bất kể trong lòng em ấy muốn sao, con đều sẽ thuận theo em ấy, đồng hành cùng em ấy.”
Chung Nhã Bách nói: “Ngôn Ngôn nhà chúng tôi nghĩ gì thì cậu là người rõ nhất. Nó chỉ đơn thuần thích cậu tôi, nó muốn sống với cậu cả đời.”
“Vậy con sẽ sống với em ấy cả đời!”
Giọng Hạ Châu trầm thấp từ tốn, đôi mắt đen láy dâng lên cảm xúc không rõ dưới ánh đèn. Ngữ điệu của hắn bình tĩnh, không sợ hãi nhưng lại khiến cho người ta sinh ra một cảm giác rất kỳ quái.
Dường như câu hứa hẹn này, còn trịnh trọng hơn lời tuyên thệ trong hôn lễ.
Ngay lúc này, tài xế cũng bước ra khỏi thang máy, đưa đồ cho Hạ Châu: “Sếp Hạ, đây là cơm mà cậu dặn mua cho cậu Khâu.”
Chung Nhã Bách nhìn qua cửa sổ kính phòng bệnh, thấy Khâu Ngôn Chí khẽ cử động. Bà lau nước mắt để bản thân thoạt nhìn có tinh thần hơn: “Vào đi, hình như Ngôn Ngôn tỉnh rồi.”
Hạ Châu gật đầu, cầm theo cơm và thức ăn đi về phía phòng bệnh. Hắn đang định mở cửa ra thì trong phòng bệnh truyền tới giọng nói kích động của Khâu Ngôn Chí.
“Tớ sẽ đá bay tên Hạ Châu đó để sống với cậu!”
“Tớ không thèm!!!”
“Dục bấy bì, tớ có thể giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, kiếm tiền nuôi gia đình còn kèm cả làm ấm giường…”
Hạ Châu: “…”
Khâu Kình Thương: “…”
Chung Nhã Bách: “Đợi đã, hình như con trai tôi có gì đó không đúng?”
Chỉ hai phút trước thôi bà còn xúc động lau nước mắt nói con trai mình yêu Hạ Châu đến chết đi sống lại, vậy mà giờ con trai bà đang nói cái gì thế kia?
Nhưng nói thật trong lòng bà có thể thấu hiểu, Ngôn Ngôn luôn nghĩ là làm, khi ấy còn chưa quen Hạ Châu được bao lâu đã khóc lóc đòi kết hôn với người ta, sợi dây tình cảm vốn đã không buộc chặt. Hạ Châu lại không thích Ngôn Ngôn. Lần này cuối cùng Ngôn Ngôn cũng nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị tìm kiếm mùa xuân thứ hai, bà có thể hiểu được.
Dù sao cũng là con trai mình, cán cân trong lòng bà đã lệch từ lâu. Nhưng mà… đối tượng dự bị ngoại tình – cậu nhóc tên Trương Dục Hiên kia trông không được thông minh cho lắm…
Bỏ đi, không thông minh thì thôi, con trai bà đỡ bị người khác lừa gạt. Mang theo tâm trạng phức tạp, Chung Nhã Bách nhìn con rể mở cửa ra.
Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên đồng loạt quay đầu. Mười mắt nhìn nhau, trong phút chốc bầu không khí lúng túng vô cùng.
Bấy giờ Khâu Ngôn Chí mới nhanh chóng suy nghĩ mấy vấn đề trong đầu.
Vấn đề quan trọng đầu tiên chính là, việc cậu có thể nhìn thấy được thế giới này rốt cuộc là do Trương Dục Hiên hay do Hạ Châu đứng bên ngoài?
Mặc dù vế sau có khả năng cao hơn nhưng nếu như do Trương Dục Hiên thì cậu sẽ lập tức đá bay Hạ Châu, lao vào cái ôm ấm áp và hạnh phúc của Dục bấy bì.
“Tôi không có dụ dỗ cậu ấy đâu nhé!” Trương Dục Hiên đứng phắt dậy, căng thẳng nói: “Hơn nữa tôi đã từ chối cậu ấy ngay rồi! Những ngày tháng hạnh phúc gì gì đó cùng cậu ấy, tôi đâu có thèm.”
Khâu Ngôn Chí: “…”
Khâu Ngôn Chí dùng ánh mắt sắc lẻm đâm Trương Dục Hiên một dao: ‘Trương Dục Hiên! Tớ không ngờ cậu lại là hạng người này đấy, không ngờ cậu lại phản bội tớ như thế! Cái đồ lòng lang dạ sói, trọng sắc khinh bạn!!!’
Trương Dục Hiên nhìn Khâu Ngôn Chí với ánh mắt đáng thương: ‘Tớ còn cách nào nữa đâu. Ánh mắt chồng cậu đáng sợ quá, mẹ cậu tự dưng cười với tớ còn ghê hơn! Với lại, ai cần cậu làm ấm giường hả? Tớ còn phải thủ thân như ngọc vì đàn anh! Sao tớ có thể để cậu vấy bẩn như vậy được?’
Chung Nhã Bách biết Trương Dục Hiên tuyệt đối không thể trở thành con rể tiếp theo của bà, chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát.
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu gằn một tiếng nặng nề.
Khâu Ngôn Chí ngồi nghiêm chỉnh, trong đầu gấp rút suy nghĩ làm thế nào để giải thích với hắn là mình và Trương Dục Hiên trong sạch. Dù sao vừa mới đây thôi cậu còn tuyên bố đá bay Hạ Châu để nhào vào lòng Trương Dục Hiên mà, còn bị bắt ngay tại trận nữa, chứng cứ vô cùng xác thực luôn.
Biểu cảm của Hạ Châu trở nên bình tĩnh, hắn đặt cơm lên chiếc bàn cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nói: “Đừng đùa như vậy trước mặt bố mẹ.”
Khâu Ngôn Chí: “?”
Hạ Châu chủ động mở đường sống cho cậu? Uống nhầm thuốc rồi hả?! Trước đây hắn đâu phải người thế này! Chẳng phải hắn luôn nhỏ nhen, khoái quát mấy lời hung tợn vào mặt cậu sao?! Mỗi lần cậu bị bắt tại trận, hắn toàn muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà?
Với cả không chỉ mình Hạ Châu nghe và cảm nhận ra sự kích động và gấp gáp trong câu nói ấy. Dáng vẻ của Khâu Ngôn Chí kiểu Trương Dục Hiên gật đầu cái thôi, là cậu sẽ lập tức cuốn gói đến nhà người ta ở ngay.
Tình huống này đâu thể lấp liếm bằng một câu nói đùa nhẹ nhàng của Hạ Châu được.
Chung Nhã Bách nhìn Hạ Châu với ánh mắt phức tạp. Giống như một người đàn ông đáng thương, rõ ràng biết bạn đời của mình đi ngoại tình nhưng vì thể diện nên chỉ đành nuốt cục tức xuống giúp người ta che giấu sự thật.
Hạ Châu với tố chất tâm lý mạnh mẽ đã lờ đi ánh nhìn của tất cả mọi người. Hắn bước tới nhấc chiếc bàn ăn gấp bên giường lên, sau đó đặt cơm vừa mua lên bàn rồi nói: “Đói rồi đúng không, ăn ít cơm nhé.”
Khâu Ngôn Chí nhìn cơm canh, giọng điệu có vẻ nghi ngờ: “Anh nấu hả?”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu: “Không phải.”
Khâu Ngôn Chí lập tức vui vẻ nhanh nhẹn mở hộp cơm ra.
“Nếu em thực sự muốn ăn cơm tôi nấu thì tối mai tôi sẽ mang tới cho em.” Hạ Châu nói.
Động tác của Khâu Ngôn Chí lập tức cứng đờ: “…”
Không cần đâu.
“Em muốn ăn gì? Cơm rang hả?” Ánh mắt Hạ Châu dịu dàng.
Mặt Khâu Ngôn Chí lập tức trắng bệch, may sao cậu phản ứng nhanh, vội vàng nắm tay Hạ Châu: “Không cần đâu, em muốn anh ở cạnh em cơ.”
Chậc…
Trương Dục Hiên đứng bên cạnh nghe mà ê hết cả răng.
Chung Nhã Bách và Khâu Kình Thương bắt đầu nghi ngờ lời Khâu Ngôn Chí nói muốn ở với cậu bạn kia, thực sự chỉ là câu đùa vui. Bởi vì hình ảnh Hạ Châu ngồi trước giường bệnh và Khâu Ngôn Chí ngồi trên giường bệnh, mang tới một cảm giác hài hòa đặc biệt không ai xen vào được.
Khâu Ngôn Chí đang ăn cơm chợt nhìn thấy tai của mẹ, cậu cười hì hì khen: “Mẹ, mẹ đeo đôi bông tai này đẹp thật đấy!”
Chung Nhã Bách vươn tay sờ lên bông tai, dịu dàng cười nói: “Mắt thẩm mỹ của Ngôn Ngôn rất được, bông tai con chọn đẹp lắm.”
Khâu Kình Thương ho một tiếng, vươn tay cố ý để lộ chiếc đồng hồ đeo trên tay trái.
Lần đầu tiên Khâu Ngôn Chí trông thấy bộ đáng yêu của bố mình, cậu cười toe toét, khóe mắt cong cong: “Bố cũng thế, đeo đồng hồ lên càng thể hiện phong thái bất phàm.”
Khâu Kình Thương: “Ừm, ánh mắt không tệ.”
Khâu Ngôn Chí: “Là Hạ Châu chọn giúp con đấy ạ.”
Khâu Kình Thương nhìn Hạ Châu, ho thêm tiếng nữa nhưng không nói gì cả.
***
Khâu Ngôn Chí không bị thương xương cốt, cũng không để lại bất cứ hậu di chứng nào nên tình trạng hồi phục rất nhanh. Cậu bèn bảo bố mẹ và Trương Dục Hiên về trước, chỉ để mình Hạ Châu ở bệnh viện với cậu.
“Đúng rồi, Hạ Châu, tại sao lúc xe lao tới anh lại không chạy. Mặc dù tốc độ xe rất nhanh nhưng sao anh cứ đứng yên không cử động thế?” Khâu Ngôn Chí nói.
“Khi xảy ra sự cố bất ngờ, người ta thường không kịp phản ứng.” Hạ Châu ngừng một lát rồi nói: “Huống hồ bản thân tôi… khi gặp tai nạn xe thường sẽ nghĩ về chuyện của quá khứ nên càng không thể di chuyển.”
Khâu Ngôn Chí quăng viên chocolate lên không trung, bắt bằng miệng rồi cắn răng rắc, hỏi chẳng thèm nghĩ: “Chuyện cũ gì cơ?”
Thực ra khi lời vừa bật ra, Khâu Ngôn Chí đã tự mắng mình không có đầu óc. Còn chuyện gì được kia chứ, chính là sự cố tai nạn giao thông khiến Hạ Châu tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình qua đời.
May sao Hạ Châu không tiếp tục chủ đề, hắn nhặt viên chocolate Khâu Ngôn Chí làm rơi xuống giường quăng vào thùng rác, hỏi: “Tại sao em lại cứu tôi?”
Khâu Ngôn Chí giả đò: “Dạ?”
Hạ Châu quay đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, ánh đèn mờ mờ càng tôn lên đôi mắt đen sâu như mực của hắn. Hắn hỏi lại lần nữa: “Hôm nay lúc chiếc xe vọt đến, sao em lại lao ra cứu tôi?”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, trả lời: “Bởi vì em thích anh.”
Đồng tử Khâu Ngôn Chí rất đen, phản chiếu ánh sáng của chiếc đèn trên đỉnh đầu khiến trong mắt cậu lấp lánh từng điểm sáng. Biểu cảm của cậu thoạt nhìn nghiêm túc thành thật, cậu nhìn thẳng người ta và tỏ tình như vậy rất dễ khiến người ta ảo tưởng rằng cậu vô cùng nặng tình, khiến trái tim không kiềm được mà rung rinh.
Như thể cậu đang nói thật…
Nhưng rõ ràng đều là dối trá!
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu vươn tay che mắt cậu, giọng nói hơi khàn khàn: “Ngủ đi.”
***
Rốt cuộc đây cũng chỉ là một trò chơi.
Giống như lúc cậu bị đèn treo đập hay lần bị trật hông khi trước, trong lần bị xe quẹt này, bác sĩ điều trị cho cậu vẫn là bác sĩ kia. Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình đã quen rồi, dường như cả thế giới này chỉ có một vị bác sĩ này thôi.
Hơn nữa cũng giống như những lần trước, trải qua tay nghề không hề chuyên nghiệp nhưng chẳng ai nghi ngờ của bác sĩ, vết thương của Khâu Ngôn Chí khỏi rất nhanh.
Khâu Ngôn Chí nằm ở bệnh viện ba ngày đã chạy nhảy bình thường. Trong thời gian ấy, Hạ Châu không rời cậu nửa bước.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy mình sắp quen với việc được Hạ Châu chăm sóc rồi. Hắn dịu dàng đúng mực, chu đáo đúng mực. Cậu nói Hạ Châu không được rời khỏi tầm mắt mình, Hạ Châu cũng nghe theo không rời khỏi cậu một bước.
Rõ ràng Khâu Ngôn Chí chỉ bị thương ở chân nhưng sự chăm sóc của Hạ Châu khiến cậu cảm thấy như tay chân mình đều liệt.
Có điều Khâu Ngôn Chí rất thích điều này.
Nói tóm lại, chỉ cần Hạ Châu không nấu cơm cho cậu ăn, bọn có thể ở bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Ngày Khâu Ngôn Chí xuất viện, cậu bước tới cổng bệnh viện dang rộng hai tay, hít sâu bầu không khí trong lành.
Cậu chợt phát hiện bản thân mình vào trong trò chơi này chẳng làm gì cả, suốt ngày chạy vào bệnh viện, chỉ mỗi nằm viện thôi mà cũng không biết bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ cuối cùng cũng được ra ngoài, thực sự thoải mái cả thể xác và linh hồn, mong rằng sau này không cần phải vào đây nữa.
“Hạ Châu, chúng ta đi ăn một bữa thật hoành tráng nha!” Khâu Ngôn Chí nắm tay Hạ Châu, hưng phấn nói.
Hạ Châu nắm chặt lại tay cậu, quay đầu hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Khâu Ngôn Chí phấn khích: “Ăn lẩu, ăn lẩu đi. Em muốn ăn loại lẩu cay siêu cấp vô địch!!! Mấy ngày ở bệnh viện ăn uống thanh đạm quá, em thực sự không chịu nổi, thật sự muốn ăn vừa mặn vừa…”
Khâu Ngôn Chí chợt im lặng, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào bồn hoa cách đó không xa. Trong lùm cây ấy có một bóng dáng màu vàng, cúi đầu ủ rũ ngồi đó.
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí không nói gì, còn tưởng cậu nhìn thấy ai nhưng nhìn theo tầm mắt của cậu lại chẳng thấy gì hết.
Hạ Châu nghi ngờ gọi cậu một tiếng: “Khâu Ngôn Chí?”
“Anh đứng đây đợi em… đợi em một chút.”
Khâu Ngôn Chí buông lỏng tay, bước từng bước về phía bóng dáng kia.
Cậu cúi người, chiếc bóng bao phủ lên người cục màu vàng, bấy giờ cục màu vàng mới phản ứng, chậm chạp ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, biểu cảm chấn động.
Giọng Khâu Ngôn Chí rét lạnh: “Đại Hoàng, thực sự lâu lắm rồi không gặp đấy nhỉ.”
Toàn thân Đại Hoàng run rẩy, nó vỗ cánh muốn chuồn.
Khâu Ngôn Chí sớm lường trước nó sẽ làm như vậy nên đã nhanh tay bắt lấy. Cậu bóp chặt nó, hung dữ nói: “Còn cử động nữa là ông đây xé rách cánh của mày đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.