Chương 32
Chanh Sắc Hương Thái
09/11/2023
Lục Minh Kha không dám làm gì, sau khi rời đi với tâm hồn lạc lõng, Tăng Thanh đã gọi xe cứu thương, 'đóng gói' hai con người đang bất tỉnh trong phòng khách rồi đưa lên xe, mọi chuyện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Chỉ cần một bên khơi mào chiến tranh lạnh thì bên kia không muốn cũng phải chấp nhận.
Tăng Thanh không chịu gặp bất kỳ ai trong số họ, cậu thay ổ khóa và bắt đầu cuộc sống một mình, buổi sáng chạy bộ đi mua đồ, buổi chiều học ở nhà, đôi khi đến thư viện và viện bảo tàng một mình, các hoạt động vào buổi tối không cố định, xem TV, chơi game, dọn dẹp mọi thứ gì gì cũng có, nhưng đến cuối cùng thì tắm rửa xong nằm trên giường nhất định phải đọc sách.
Mười ngày sau, Tăng Thanh đi tìm công việc part-time, cậu mới mười sáu tuổi, nhiều nơi không tuyển dụng nên Tăng Thanh trực tiếp vào nhà máy làm dây chuyền lắp ráp. Tăng Thanh còn học được cách dùng sổ tiết kiệm để trả tiền điện nước, đến trường cấp 3 mới phỏng vấn thi viết, làm thủ tục chuyển trường.
Không phải Tăng Thanh không biết ba người họ âm thầm đi theo nhìn trộm cậu, chỉ cần không lộ mặt, Tăng Thanh không thèm để ý.
Mỗi sáng, Lục Minh Kha sẽ khẽ khàng đặt bữa sáng trên cửa, Tăng Thanh nhận chúng. Chung Kí Bạch viết thư cho cậu nhét đầy trong hòm thư, Tăng Thanh không bao giờ lấy chìa khóa mở ra. Tuy Từ Hạo Miểu không dám tới làm phiền, nhưng hoa và quà vẫn như tuyết rơi bay đến trước mặt Tăng Thanh, nhưng tiếc thay, Tăng Thanh nhắm mắt làm ngơ, một số thứ không thể bỏ qua được thì đưa cho đứa nhỏ tám tuổi - con cô hàng xóm.
Nói đến đây, sau khi hạ quyết tâm thoát ra khỏi vòng tròn không hòa nhập, Tăng Thanh mới phát hiện ra bản thân không hề bị mọi người ghét bỏ, hàng xóm nhiệt tình, bác bảo vệ hoà ái, đồng nghiệp tốt tính, bác gái nhảy quảng trường trong công viên cũng cười đến mức không thấy răng mỗi khi gặp Tăng Thanh. Bác gái hỏi Tăng Thanh trông còn nhỏ như vậy sao toàn thấy ra ngoài một mình, bố mẹ đâu? Có anh có chị em gì không?
Tăng Thanh cười nói: "Bọn họ toàn lười chảy thây, cháu ăn xong thường thích ra ngoài đi dạo."
Tăng Thanh vẫn không thể đổi được tật nói dối của mình.
Cuộc sống một mình rất tự do, nhưng nó cũng quá cô đơn.
Nỗi cô đơn bị thế gian bỏ rơi này xâm chiếm rất nhiều đêm tối, Tăng Thanh giấu mình dưới chăn, không khỏi nghĩ: Mày muốn nhả ra sao? Những gì mày từng tha thiết mơ ước giờ đang nằm trong tầm tay, cho dù nó chỉ có hạn sử dụng vài năm thì nó vẫn tồn tại.
Thế nhưng, Tăng Thanh không cam lòng.
Một loại nghẹt uất không tên khiến đầu óc Tăng Thanh choáng váng, sóng nhiệt đẩy cậu vào vùng hoang dã không một bóng người, phong bế bản thân, cũng ngăn chặn người khác.
Kỳ nghỉ hè trôi qua từng ngày, năm ngày trước khi tới trường, có một người tới tìm Tăng Thanh.
*
Năm bản tài liệu được xếp thành hàng, mỗi một bản là đại diện cho một gia đình bình thường có kinh tế ưu việt nhưng lại không hoàn chỉnh, giống như mộng và mảnh ghép hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của Tăng Thanh —— không đơn giản chỉ là gia đình khá giá, vợ chồng hiền lành mà là nhiều năm không có con, vẫn luôn mong muốn nhận nuôi một đứa trẻ mười mấy tuổi hiểu chuyện.
Tăng Thanh không cười nổi nữa, cậu cúi đầu đọc mấy tờ tài liệu, đọc xong thì nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, đây là ý gì?"
Triệu Tĩnh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vội vàng dâng lợi ích cho người khác, cho dù 'người khác' đó là con trai trên danh nghĩa của bà.
Bà ngồi bên cạnh, luôn mang dáng vẻ trịnh thượng như đang bố thí, "Dù gì cũng có tình nghĩa mẹ con, muốn thoả mãn nguyện vọng của cậu cũng không khó. Như cậu thấy, hãy chọn một trong số đó, mấy chuyện còn lại cứ để Chung gia lo là xong."
"Là Lục Minh Kha và Từ Hạo Miểu tìm cho con sao?" Tăng Thanh hỏi.
Triệu Tĩnh gật đầu.
"...... Thiếu gia có biết không? "
"Chọn nhà nào cũng được." Triệu Tĩnh né tránh mà không đáp, gõ gõ một tờ giấy lên mép bàn, thản nhiên nói: "Nhưng đây là tiền đề của mọi thứ, nếu có bất kỳ điều khoản bất mãn hoặc những thứ khác cần thiết, tôi cho phép cậu tìm quản gia để sửa đổi nó bất cứ lúc nào."
Tăng Thanh mở to mắt, thấy tập tài liệu rất quen thuộc —— văn bản thỏa thuận tự nguyện từ bỏ quyền nuôi con.
Phòng khách rơi vào khoảng lặng, cuối cùng Triệu Tĩnh nói: "Tài liệu đều ở đây, cậu cứ việc suy xét."
Bà cầm túi xách đứng dậy, đi vài bước ra cửa, sau đó đột nhiên dừng lại.
Đó là lúc mặt trời buổi sáng nắng chói nhất, ánh sáng chiếu từ trước ra sau, kéo dài bóng của bà ta đến chỗ Tăng Thanh đang ngồi, bà quay lưng về phía Tăng Thanh và nói: "Là Chung gia chúng tôi đối xử với cậu không tốt, nếu cậu muốn sau khi thành niên rời đi, sẽ không có ai ngăn cản cậu."
Bà xuất thân từ một gia đình giàu có, tính cách cao ngạo, những người bà tiếp xúc đều là quan chức cấp cao hoặc những người nổi tiếng giàu có, bà rất coi trọng lễ nghi, ngay từ đầu bà đã coi thường Tăng Thanh — người được sinh ra trong cô nhi viện. Một đứa con hoang thì lấy đâu ra lễ nghĩa? Bất quá là bỏ ra một ít tiền trinh để nuôi mà thôi, nếu không phải là con trai thích bạn chơi cùng này, chắc bà đã cho ít tiền rồi tống cổ đi từ lâu rồi.
Kỳ thật ngay từ đầu cũng không cần thiết lắm, rủi ro khi phẫu thuật tim cho Chung Kí Bạch cực kỳ thấp, thấp hơn một phần một nghìn, Triệu Tĩnh chưa từng để Tăng Thanh vào trong mắt.
Nói bà ích kỷ cũng được, mà vô tình cũng thế. Trước đây Triệu Tĩnh đã từng nghĩ vậy, nhưng bây giờ thì hơi khác một chút, ba hôm trước, mấy đứa nhỏ Từ gia và Lục gia đã đưa ra một yêu cầu vô cùng nực cười với bà, thái độ tụi nhỏ rất cứng rắn, nửa ép nửa thuyết phục để bà từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tăng Thanh, thế nhưng điều khiến bà không ngờ tới lại là thái độ của Chung Kí Bạch.
Đến tận bây giờ, bà vẫn không thể quên được bộ dáng Chung Kí Bạch quỳ gối trước mặt bà ba ngày trước, thiếu niên kiêu ngạo cầu xin bà trước mặt người ngoài, hắn nói: "Mẹ, em ấy sẽ gặp mẹ.... Con xin mẹ, hãy nói lời xin lỗi với em ấy...."
Mấy tư liệu về gia đình là của hai đứa nhỏ kia lựa chọn, bà phải thừa nhận rằng, sau khi biết Tăng Thanh bị bạo lực học đường, bà cũng thấy hơi áy náy, nhưng cũng chỉ là chút ít mà thôi.
Bà đi ra khỏi toà nhà thiết kế nhưng lồng chim bồ câu, không hiểu sao trong lòng nảy lên suy nghĩ kỳ dị, có vẻ như tình cảm mà con trai của bà và cả hai đứa nhỏ kia đối với Tăng Thanh không đơn thuần chỉ là bạn bè, kiểu suy nghĩ chu toàn về mọi thứ như này thì giống như người thân trong gia đình, hoặc là, vợ chồng hơn?
Bà lắc đầu.
Mấy thằng nhóc choai choai, lại cùng giới tính, nói nổi chữ "yêu" không?
- ----
P.s: Chậc, nửa đêm lỡ chân đạp nhầm gãy cái kính trên giường, tui hoang mang không biết mai đi làm kiểu gì, tui cận hơn 6 độ lận @@
Chỉ cần một bên khơi mào chiến tranh lạnh thì bên kia không muốn cũng phải chấp nhận.
Tăng Thanh không chịu gặp bất kỳ ai trong số họ, cậu thay ổ khóa và bắt đầu cuộc sống một mình, buổi sáng chạy bộ đi mua đồ, buổi chiều học ở nhà, đôi khi đến thư viện và viện bảo tàng một mình, các hoạt động vào buổi tối không cố định, xem TV, chơi game, dọn dẹp mọi thứ gì gì cũng có, nhưng đến cuối cùng thì tắm rửa xong nằm trên giường nhất định phải đọc sách.
Mười ngày sau, Tăng Thanh đi tìm công việc part-time, cậu mới mười sáu tuổi, nhiều nơi không tuyển dụng nên Tăng Thanh trực tiếp vào nhà máy làm dây chuyền lắp ráp. Tăng Thanh còn học được cách dùng sổ tiết kiệm để trả tiền điện nước, đến trường cấp 3 mới phỏng vấn thi viết, làm thủ tục chuyển trường.
Không phải Tăng Thanh không biết ba người họ âm thầm đi theo nhìn trộm cậu, chỉ cần không lộ mặt, Tăng Thanh không thèm để ý.
Mỗi sáng, Lục Minh Kha sẽ khẽ khàng đặt bữa sáng trên cửa, Tăng Thanh nhận chúng. Chung Kí Bạch viết thư cho cậu nhét đầy trong hòm thư, Tăng Thanh không bao giờ lấy chìa khóa mở ra. Tuy Từ Hạo Miểu không dám tới làm phiền, nhưng hoa và quà vẫn như tuyết rơi bay đến trước mặt Tăng Thanh, nhưng tiếc thay, Tăng Thanh nhắm mắt làm ngơ, một số thứ không thể bỏ qua được thì đưa cho đứa nhỏ tám tuổi - con cô hàng xóm.
Nói đến đây, sau khi hạ quyết tâm thoát ra khỏi vòng tròn không hòa nhập, Tăng Thanh mới phát hiện ra bản thân không hề bị mọi người ghét bỏ, hàng xóm nhiệt tình, bác bảo vệ hoà ái, đồng nghiệp tốt tính, bác gái nhảy quảng trường trong công viên cũng cười đến mức không thấy răng mỗi khi gặp Tăng Thanh. Bác gái hỏi Tăng Thanh trông còn nhỏ như vậy sao toàn thấy ra ngoài một mình, bố mẹ đâu? Có anh có chị em gì không?
Tăng Thanh cười nói: "Bọn họ toàn lười chảy thây, cháu ăn xong thường thích ra ngoài đi dạo."
Tăng Thanh vẫn không thể đổi được tật nói dối của mình.
Cuộc sống một mình rất tự do, nhưng nó cũng quá cô đơn.
Nỗi cô đơn bị thế gian bỏ rơi này xâm chiếm rất nhiều đêm tối, Tăng Thanh giấu mình dưới chăn, không khỏi nghĩ: Mày muốn nhả ra sao? Những gì mày từng tha thiết mơ ước giờ đang nằm trong tầm tay, cho dù nó chỉ có hạn sử dụng vài năm thì nó vẫn tồn tại.
Thế nhưng, Tăng Thanh không cam lòng.
Một loại nghẹt uất không tên khiến đầu óc Tăng Thanh choáng váng, sóng nhiệt đẩy cậu vào vùng hoang dã không một bóng người, phong bế bản thân, cũng ngăn chặn người khác.
Kỳ nghỉ hè trôi qua từng ngày, năm ngày trước khi tới trường, có một người tới tìm Tăng Thanh.
*
Năm bản tài liệu được xếp thành hàng, mỗi một bản là đại diện cho một gia đình bình thường có kinh tế ưu việt nhưng lại không hoàn chỉnh, giống như mộng và mảnh ghép hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của Tăng Thanh —— không đơn giản chỉ là gia đình khá giá, vợ chồng hiền lành mà là nhiều năm không có con, vẫn luôn mong muốn nhận nuôi một đứa trẻ mười mấy tuổi hiểu chuyện.
Tăng Thanh không cười nổi nữa, cậu cúi đầu đọc mấy tờ tài liệu, đọc xong thì nhỏ giọng hỏi: "Phu nhân, đây là ý gì?"
Triệu Tĩnh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vội vàng dâng lợi ích cho người khác, cho dù 'người khác' đó là con trai trên danh nghĩa của bà.
Bà ngồi bên cạnh, luôn mang dáng vẻ trịnh thượng như đang bố thí, "Dù gì cũng có tình nghĩa mẹ con, muốn thoả mãn nguyện vọng của cậu cũng không khó. Như cậu thấy, hãy chọn một trong số đó, mấy chuyện còn lại cứ để Chung gia lo là xong."
"Là Lục Minh Kha và Từ Hạo Miểu tìm cho con sao?" Tăng Thanh hỏi.
Triệu Tĩnh gật đầu.
"...... Thiếu gia có biết không? "
"Chọn nhà nào cũng được." Triệu Tĩnh né tránh mà không đáp, gõ gõ một tờ giấy lên mép bàn, thản nhiên nói: "Nhưng đây là tiền đề của mọi thứ, nếu có bất kỳ điều khoản bất mãn hoặc những thứ khác cần thiết, tôi cho phép cậu tìm quản gia để sửa đổi nó bất cứ lúc nào."
Tăng Thanh mở to mắt, thấy tập tài liệu rất quen thuộc —— văn bản thỏa thuận tự nguyện từ bỏ quyền nuôi con.
Phòng khách rơi vào khoảng lặng, cuối cùng Triệu Tĩnh nói: "Tài liệu đều ở đây, cậu cứ việc suy xét."
Bà cầm túi xách đứng dậy, đi vài bước ra cửa, sau đó đột nhiên dừng lại.
Đó là lúc mặt trời buổi sáng nắng chói nhất, ánh sáng chiếu từ trước ra sau, kéo dài bóng của bà ta đến chỗ Tăng Thanh đang ngồi, bà quay lưng về phía Tăng Thanh và nói: "Là Chung gia chúng tôi đối xử với cậu không tốt, nếu cậu muốn sau khi thành niên rời đi, sẽ không có ai ngăn cản cậu."
Bà xuất thân từ một gia đình giàu có, tính cách cao ngạo, những người bà tiếp xúc đều là quan chức cấp cao hoặc những người nổi tiếng giàu có, bà rất coi trọng lễ nghi, ngay từ đầu bà đã coi thường Tăng Thanh — người được sinh ra trong cô nhi viện. Một đứa con hoang thì lấy đâu ra lễ nghĩa? Bất quá là bỏ ra một ít tiền trinh để nuôi mà thôi, nếu không phải là con trai thích bạn chơi cùng này, chắc bà đã cho ít tiền rồi tống cổ đi từ lâu rồi.
Kỳ thật ngay từ đầu cũng không cần thiết lắm, rủi ro khi phẫu thuật tim cho Chung Kí Bạch cực kỳ thấp, thấp hơn một phần một nghìn, Triệu Tĩnh chưa từng để Tăng Thanh vào trong mắt.
Nói bà ích kỷ cũng được, mà vô tình cũng thế. Trước đây Triệu Tĩnh đã từng nghĩ vậy, nhưng bây giờ thì hơi khác một chút, ba hôm trước, mấy đứa nhỏ Từ gia và Lục gia đã đưa ra một yêu cầu vô cùng nực cười với bà, thái độ tụi nhỏ rất cứng rắn, nửa ép nửa thuyết phục để bà từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tăng Thanh, thế nhưng điều khiến bà không ngờ tới lại là thái độ của Chung Kí Bạch.
Đến tận bây giờ, bà vẫn không thể quên được bộ dáng Chung Kí Bạch quỳ gối trước mặt bà ba ngày trước, thiếu niên kiêu ngạo cầu xin bà trước mặt người ngoài, hắn nói: "Mẹ, em ấy sẽ gặp mẹ.... Con xin mẹ, hãy nói lời xin lỗi với em ấy...."
Mấy tư liệu về gia đình là của hai đứa nhỏ kia lựa chọn, bà phải thừa nhận rằng, sau khi biết Tăng Thanh bị bạo lực học đường, bà cũng thấy hơi áy náy, nhưng cũng chỉ là chút ít mà thôi.
Bà đi ra khỏi toà nhà thiết kế nhưng lồng chim bồ câu, không hiểu sao trong lòng nảy lên suy nghĩ kỳ dị, có vẻ như tình cảm mà con trai của bà và cả hai đứa nhỏ kia đối với Tăng Thanh không đơn thuần chỉ là bạn bè, kiểu suy nghĩ chu toàn về mọi thứ như này thì giống như người thân trong gia đình, hoặc là, vợ chồng hơn?
Bà lắc đầu.
Mấy thằng nhóc choai choai, lại cùng giới tính, nói nổi chữ "yêu" không?
- ----
P.s: Chậc, nửa đêm lỡ chân đạp nhầm gãy cái kính trên giường, tui hoang mang không biết mai đi làm kiểu gì, tui cận hơn 6 độ lận @@
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.