Chương 35
Nhất Diệp Bồ Đề
01/01/2021
Hạ Hi có danh tiếng vô cùng tốt ở đoàn làm phim, cậu vui vẻ giúp người cũng không có dựa vào mác ta đây là đại minh tinh mà có thể hòa mình cùng nhân viên đoàn làm phim, cơ hồ toàn bộ diễn viên cùng nhân viên đều có quan hệ cá nhân rất tốt với cậu, ngoại trừ Kỷ Thư Nhan.
Sau chuyện đó không phải Kỷ Thư Nhan không đi tìm Hạ Hi, nhưng Hạ Hi chẳng hiểu chút nào, ngoài mặt cậu không nhằm vào Kỷ Thư Nhan, lại cũng không tiếp xúc cùng ả, chi tiết nhỏ này rất nhanh được người ta chú ý, khi bị hỏi có phải không hợp với Kỷ Thư Nhan, Hạ Hi chỉ cười nói: “Không phải, tôi cũng không thân với cô ấy, hơn nữa cô ấy hình như cũng không dễ gần.”
Đối phương liền tràn đầy lòng đồng cảm mà gật đầu: “Tôi cũng hiểu được, mỗi lần nói chuyện đều phách lối, hừ, cô ta cũng có phải là đại minh tinh gì đâu.”
Có người lại nói: “Hôm qua không phải phải quay ban đêm sao, toàn bộ diễn viên đều không có vấn đề gì, chỉ mình cô ta nói không thể thức đêm.”
“Có cảnh cô ta phải lội dưới nước, cô nàng lại hỏi nhân viên hậu trường: có nước nóng không?”
“…”
Hạ Hi vô tình khơi mào đề tài, chờ mọi người tranh luận gần xong liền thấp giọng nói: “Được rồi, các người đừng nói nữa, lỡ may bị cô ta nghe được sẽ không tốt.”
“Nghe thấy thì cho nghe thấy, tôi nói đúng sự thật, có cái gì phải sợ!”
“Đúng vậy, chưa bao giờ thấy loại nào như cô ta, tên tuổi thì chẳng ra gì, trước hết phải giã cho một bài cái đã.”
“…”
Khương liêm là người duy nhất biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, năng lực nhẫn nại của chị không bằng Hạ Hi cho nên vừa nghe cậu kể lại đã muốn cầm dao đi chém Kỷ Thư Nhan, đương nhiên chị không có khả năng thực hiện việc này, nhưng mà mấy ngày nay đi đường mà thấy Kỷ Thư Nhan thì như hung thần hận không thể một ngụm nuốt hết đối phương.
Mà Kỷ Thư Nhan đang ở trong hố sâu nước sôi lửa bỏng lại không hề hoảng loạn, mỗi ngày cô ả đều quay phim, sĩ diện như thường, có cảm giác tự đắc mình tài năng hơn người. Nhưng mà cô ả chỉ dám thể hiện với nhân viên thôi, còn trước mặt đạo diễn vẫn làm ra vẻ đáng thương lắm, khoản này kĩ xảo diễn của ả rất tốt, mỗi ngày đều thay đổi cách khiến đạo diễn vui vẻ, cố tình diễn cảnh ăn ý với đạo diễn, cảnh tượng hai người vui vẻ hòa thuận cũng được coi là một cảnh đẹp của đoàn làm phim.
Ngày mùng 1 tháng 1, phim điện ảnh 《 tình cảm chân thành 》công chiếu toàn quốc, Hạ Hi tự tay viết lên Weibo: “Cầu chúc phòng vé đắt khách, tôi đang đợi các bạn, các bạn đã đến chưa? Tái bút Hạ Hi
Ngày mùng 2 tháng 11, chương trình tuyên truyền cho phim 《 tình cảm chân thành 》ra mắt, Hạ Hi cùng nhân viên trong đoàn làm phim cùng nhau xem, không khí trong phòng rất ấm áp, Kỷ Thư Nhan khó chịu nán lại một hồi, một lát sau xám xịt rời đi.
An Văn đi từ ngoài vào rồi ngồi xuống, cô đưa chén canh gà trong tay cho Hạ Hi, cười nói: “Lúc chiều quay phim không phải cậu nói muốn uống canh gà sao?”
Hạ Hi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía An Văn, bên ngoài lập tức vang lên một loạt âm thanh chua chát, có người cố ý nói: “Thật không ngờ An Văn lại có thể đảm đang như vậy, không biết ai có phúc lấy được về nhà.”
“Đúng, sao lại là Hạ Hi, chúng ta đây?”
“Anh cũng muốn muốn uống canh gà?”
“Ôi..được rồi, canh gà này được nấu bởi tình yêu, chúng tôi không uống được.”
“…”
An Văn bị trêu đùa đến mặt đỏ tai hồng, làm ra vẻ hung ác nói: “Đừng đùa nữa, các người không có chuyện gì làm phải không!”
Một đám người nhất thời ồn ào nói: “Xem kìa, An Văn đỏ mặt!”
“Không chỉ mỗi mặt, ngay cả cổ cũng đỏ ửng rồi.”
“Hạ Hi, cậu mau nhận lấy canh gà đi, tốt xấu gì cũng là tâm ý của An Văn đó.”
Đã nói đến nước này, nếu Hạ Hi không tiếp lời, chắc chắn An Văn không xuống đài nổi, cậu bèn nhận lấy, cười nói: “Các người đủ rồi đó, nói vài lời là được rồi, không có chỗ nào chơi nữa sao!”
Mọi người lại cười vang thêm một trận, đêm nay tuy đã xem hết chương trình nhưng Hạ Hi vẫn không ngủ đượ, cậu có thể cảm nhận được những biểu hiện tốt đẹp của An Văn, Hạ Hi cũng không rõ lắm liệu mình có thể đáp lại được không, cậu từng nghĩ sẽ tìm một người mẹ cho Tần Thần, lại không biết liệu nó có thực sự cần một người mẹ hay không.
Quay phim ở trên núi, nên ở cũng là chỗ gần nhất, không khí nơi đây khác hẳn chốn thành thị, bầu không khí ở đây như có sự sống, đi theo từng lỗ chân lông mà chui vào cơ thể, khiến mỗi tế bào đều phơi phới. Bầu trời tối đen khó khăn lắm mới gặp được ánh sao sáng, tô điểm lên tấm màn đen tối tĩnh lặng, Hạ Hi cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, đứng gần ban công hưởng thụ sự yên lặng của đêm khuya.
Cậu chợt nhớ đến trạng thái mình viết trên Weibo, liền mở ra xem bình luận một chút.
Nhưng điều khiến Hạ Hi không ngờ được là cậu phát hiện có một video được làm rất tỉ mỉ gửi đến, video này là do fan hâm mộ của Hạ Hi trên khắp thế giới tập hợp nên, một cô gái viết lên Weibo: “Sau hơn nửa tháng cố gắng các phu nhân cũng thu thập, sản xuất nên video này, trong đó tập hợp hầu hết phim cùng chương trình truyền hình của Hạ Hạ, tóm lại các bạn muốn xem cái gì cũng đều có hết, Hạ Hạ đã xem qua chưa? Các phu nhân chúc phòng vé《 tình cảm chân thành 》luôn chạy! Còn có Hạ Hạ quay phim phải chú ý đến thân thể, các phu nhân vĩnh viễn yêu anh, cho dù phía trước có trải qua gian nan hiểm trở, bản thân anh phải chinh chiến thì phía sau luôn có chúng tôi bảo vệ anh!
Hạ Hi bấm vào video, cảnh tượng đầu tiên không khỏi khiến cậu cảm động, đó là bộ phim cậu diễn vai chính năm 21 tuổi, trong màn hình hiện lên vẻ mặt ngây ngô của thiếu niên lại mang theo sự sạch sẽ không hề nhiễm chút bụi bẩn, ngoài ra trong video còn có các phim truyền hình, phim điện ảnh, một số chương trình giải trí cùng các cuộc phỏng vấn. Video dài đến một tiếng mà Hạ Hi cũng bất tri bất giác xem hết.
Rất nhiều sự kiện xảy ra ngay cả chính cậu cũng quên mất mà fan hâm mộ lại ghi nhớ trong lòng, ánh mắt Hạ Hi có chút ươn ướt, cậu khẽ nở nụ cười, trái tim mềm mại không kiềm được xúc động, nếu như fan hâm mộ yêu thương cậu, cậu cũng có một tình yêu dành cho họ, tình cảm này không nhằm vào bất cứ một người nào cụ thể nhưng đủ để Hạ Hi thể hiện với fan hâm mộ, cậu cảm ơn họ, nếu như không có những cô gái này thì bản thân cậu cũng không đến được với ngày hôm nay.
Hơn nữa cậu phát hiện fan hâm mộ của mình rất dễ bị xúc động, có đôi khi cậu lơ đãng liếc một ánh mắt về phía họ hoặc thể hiện một chút quan tâm, các cô đều không ngần ngại khắc ghi trong tâm trí, sau đó sẽ yêu thương lại cậu gấp trăm nghìn lần.
Cõi lòng Hạ Hi tràn đầy cảm kích khi xem video này, cậu cũng viết: “Cùng tôi đi đến già có được không?”
Chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi, trạng thái trên Weibo này đã được mười nghìn lượt thích, vô số fan hâm mộ rưng rưng nước mắt bày tỏ với Hạ Hi, đồng thời mặt dày tỏ vẻ Hạ Hi rốt cuộc cũng thừa nhận địa vị chính cung của mình, thề nhất định sẽ tiếp tục yêu thương Hạ Hi đến một vạn năm nữa.
Cùng tôi đi đến già có được không?
Được.
Ngày mùng 7 tháng 11, Hạ Hi tạm ngừng quay phim một thời gian, cậu khó có được mấy ngày rảnh rỗi, diễn xong liền lập tức bay về thủ đô. Tối hôm qua Tần Thần gọi điện thoại đến, muốn Hạ Hi đừng quên cuộc thi nhóc tham gia, Hạ Hi ghi nhớ trong lòng làm sao lại quên được.
Máy bay đến thủ đô là khoảng sáu giờ, bởi vì không che giấu tung tích cho nên sân bay lúc này có một nhóm fan lớn. Để phòng tránh sự cố xảy ra, sân bay đã phái nhân viên bảo vệ canh giữ hai bên, ở giữa là lối đi.
Hạ Hi vừa xuất hiện, fan hâm mộ cơ hồ nháy mắt liền náo động, mọi người đồng loạt hô to tên Hạ Hi, thậm chí một số em gái có can đảm còn hét to: Hạ Hi, em yêu anh! Khương Liêm cùng hai vị trợ lý theo sát bên người Hạ Hi, nếu có chuyện gì xảy ra bọn họ có thể đảm bảo chắc chắn che cho Hạ Hi ở phía sau, Hạ Hi cũng thân thiện vẫy tay với fan hâm mộ, mặc dù không nói chuyện cùng nhưng ánh mắt vô cùng ấm áp.
Đi ra khỏi đại sảnh sân bay, Hạ Hi nhanh chóng được hộ tống vào trong xe, cậu nhìn xuyên qua cửa kính ngắm nhìn dòng fan hâm mộ không ngại khổ cực bên ngoài kia.
Khương Liêm cảm thán: “Những em gái này thật nhiệt tình, chờ mấy giờ đồng hồ chỉ để được mấy phút gặp mặt.”
Hạ Hi cười nhẹ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Ai đối xử tốt với cậu, cậu đều vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Hạ Hi dặn lái xe dừng trước cửa nhà trọ, cậu cùng Khương Liêm xuống xe, Ngô Nhất Kỳ với Lưu Vũ thì bảo lái xe đưa đến công ty. Khương Liêm biết Hạ Hi cần đến trường, liền thành thật nói: “Cuộc thi hôm nay chắc chắn có không ít người tham gia, nếu cậu đi vào, khả năng không ai nhận ra là rất nhỏ, nhưng mà thân phận Tần Thần sớm muộn gì cũng không giấu được, cậu vẫn nên nhanh chóng tìm được lý do giải thích đi, ví dụ như nhóc là con nuôi hoặc là do cậu sinh ra? Hy vọng chuyện này sẽ không mang lại hậu quả quá xấu cho cậu.”
Vẻ mặt Hạ Hi nghiêm trọng nói: “Em sẽ công khai thân phận Tần Thần, nhưng không phải bây giờ.”
“Cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, đó cũng không phải là một chuyện nhỏ.”
“Em biết.”
Khương Liêm phất tay, vừa đi vào căn hộ vừa than khổ: “Ôi…không thể để cho công ty biết được, nếu không chắc chắn ông chủ sẽ gửi cho tôi một lưỡi dao mất…”
*******************
Cuộc thi hội họa lớp 2 bắt đầu lúc mười giờ, Hạ Hi đến trường học đúng lúc chín giờ, xe của Tần Duệ Lâm cũng không tiến vào trong trường mà đỗ ở vị trí cực kì dễ thấy. Hạ Hi vốn muốn bỏ qua nhưng khi thấy bóng Tần Thần cậu khẩn cấp giẫm phanh lại, lùi xe lại một chút, hạ cửa xe xuống nói: “Hai người ở đây làm gì?”
Tần Thần ghé mặt lên xửa kính xe, trong con mắt hiển nhiên là hưng phấn: “Daddy, rốt cuộc người cũng tới rồi.”
Tần Duệ Lâm nhìn Hạ Hi thật lâu, hắn mở cửa xe ra, Tần Thần đã chạy đến bên cạnh xe nhanh như chớp Hạ Hi, hắn cũng đi theo đến bên người Hạ Hi nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì. Hạ Hi nói với Tần Thần: “Sao con không đi vào?”
“Con muốn chờ daddy.” Tần Thần nói xong quay lại kỳ quái nói: “Nhưng mà Úc Thậm Hiêncòn chưa tới nữa.”
“Có thể bạn ấy đến muộn một chút.”
Tần Thần lắc đầu: “Con cùng bạn ấy hẹn nhau chín giờ mà, bạn ấy chưa bao giờ đến muộn hết.”
Hạ Hi nghĩ nghĩ, cũng hiểu được chuyện này không tốt lắm, liền nói với Tần Duệ Lâm: “Trước tiên anh mang Thần Thần vào đi, tôi đi xem Tiểu Hiên.”
Tần Duệ Lâm liền nói: “Anh đi cùng em!”
“Không cần, anh chỉ cần chăm sóc Thần Thần tốt là được.”
Tần Duệ Lâm đành gật đầu, Tần Thần hôn nhẹ lên mặt Hạ Hi, ngọt ngào nói: “Daddy con yêu người.”
Hạ Hi cũng hôn nhẹ lên mặt nhóc: “Ba cũng yêu con.”
Tần Duệ Lâm đứng một bên chứng kiến, ánh mắt ngưỡng mộ nhanh chóng đỏ lên.
Úc Thậm Hiên ở trong một cái hẻm cũ kĩ cách trường học đến 20 km, đây là cái hẻm được dựng lên lâu lắm rồi, giờ phần lớn đã bị phá hủy đi, khu vực này năm nay hẳn cũng nằm trong kế hoạch phá bỏ và phải dời đi, điều này đối với gia đình Úc Thậm Hiên là một chuyện tốt, ít nhất có thể được phân cho một căn nhà tốt.
Hạ Hi đậu xe ở đầu ngõ, quãng đường còn lại phải tự mình đi vào, cậu còn đặc biệt chú ý nhìn qua đầu ngõ, nơi này trước đây là chỗ Úc Thậm Hiênvà bà Lý bãn thịt nướng, tuy rằng tay nghề của bà rất tốt nhưng bất đắc dĩ chô này cũng không có nhiều khách hàng cho lắm, cho nên số tiền kiếm ra cũng chỉ miễn cưỡng đủ ấm no.
Đến bây giờ Hạ Hi còn nhớ ngày đó cậu đem Úc Thậm Hiên về, Úc Thậm Hiên đem cho cậu hai xiên thịt dê của bà nội nó, thịt dê dầy dặn, mùi thơm xông vào mũi, đã lâu rồi chưa có món nào hợp khẩu vị cậu như vậy, lập tức giống như quay về thời ấu thơ vậy, chưa bao lâu sau đã ăn hết hai xiên thịt dê.
Vốn cậu muốn trả tiền nhưng bà nội Úc Thậm Hiên kiên quyết không chịu nhận, hiền từ nói cùng lắm chỉ là hai xiên thịt dê không đáng bao tiền, sau này nếu còn muốn ăn chỉ cần Hạ Hi đến lấy là được. Nhưng bây giờ không thấy bà nội Úc Thậm Hiênở chỗ này, hơn nữa Úc Thậm Hiên cũng không đến trường, trong lòng Hạ Hi nhất thời có dự cảm không tốt.
Nhất định là đã có chuyện gì xảy ra, nếu không chuyện đã không như vậy được.
Hạ Hi càng nghĩ bước chân đi càng nhanh, bà nội của Úc Thậm Hiên năm nay 56 tuổi nhưng thoạt nhìn già hơn tuổi rất nhiều, bởi vì hằng năm làm lụng vất vả, nếp nhăn đã che kín hết mặt bà, ngón tay cũng phủ đầy vết chai sạn. Nhưng mặc dù thế nào đi chăng nữa, bà già này lại vô cùng hòa ái, bà còn khuyên bảo Hạ Hi, cho dù nhất thời có được thành công cũng không được nóng nảy kiêu ngạo, cho dù thất bại cũng không thể suy sụp mất đi hy vọng.
Trên năm mươi tuổi, nhưng cụ già này thấu rõ mọi chuyện hơn bất kì ai khác.
Úc gia có một khoảng sân rộng, tuy rằng có nhiều mảnh vỡ nhưng vẫn nhưng vẫn không thể che đậy được giá trị của nó, lúc Hạ Hi qua đã thấy cửa sân mở, hơn nữa còn mơ hồ truyền đến âm thanh khắc khẩu, cậu bỗng dừng lại mốt chút, sau đó dứt khoát chạy vào.
Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến hạ khi không kiềm được tức giận, cậu chứng kiến cảnh một đám đàn ông đem Úc Thậm Hiên và bà nội nó vây vào giữa, bà nội Úc Thậm Hiên còn khổ sở che lấy bụng, có vẻ như lúc xô đẩy đã đụng phải chỗ nào. Mà Úc Thậm Hiên chỉ là một đứa trẻ lại đem hai bảo vệ bà nội sau lưng mình.
Có vẻ như hai bên đã giằng co với nhau lâu rồi.
Hạ Hi tức giận nói: “Mấy người đang làm gì vậy? Mấy người đàn ông lại ăn hiếp một cụ già với trẻ nhỏ!”
Một tên đàn ông mặc áo đổ quay đầu hướng Hạ Hi quát: “Đây không phải chuyện của mày, mau cút đi, không có gì làm thì đi tìm việc đi.”
“Đươc…” Hạ Hi cười lạnh một tiếng, cậu không đánh lại được mấy kẻ này nhưng có thể báo cảnh sát đến xử lý.
Gã cao gầy nhìn thấy Hạ Hi muốn đi ra khỏi sân liền nói: “Đừng cho hắn đi mất, tên này nhất định muốn báo cảnh sát.”
Đầu ngón tay Hạ Hi nắm chặt lấy di dộng, sau đó lại có người ngăn lại, lấy phòng chống là tốt nhất, đối phương thậm chí còn đem cửa cổng đóng lại.
“Như thế nào? Mấy người muốn giết người diệt khẩu?”
Gã đàn ông cao gầy ném tàn thuốc xuống đất, sau đó hung hăng dùng ngón chân nghiền nát nó, gã đi đến trước mặt Hạ Hi, cà phơ cà phất nói: “Giết người thì bọn tao không dám, nhưng mà mày là ai chứ?”
Hạ Hi nói: “Tôi là cha của bạn học Tiểu Hiên.”
“Vậy mày có tư cách gì mà quản? Tao là bà của nó, hắn là dượng của thằng bé, đây là chuyện của nhà chúng tao, tực ngữ đã nói quan thanh liêm khó quản việc nhà, mày cũng sẽ không cũng muốn chiếm một phần nhỉ?”
Người thân? Hạ Hi không khỏi nhíu mày, loại người thân thấy khó khăn thì chạy rất xa, vừa thấy có chuyện tốt liền ra mặt là người thân, còn không bằng không có. Ánh mắt cậu nhìn về phía Úc Thậm Hiên, hỏi: “Tiểu Hiên, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Úc Thậm Hiên rất đáng thương nhìn Hạ Hi, trong mắt đã ngân ngấn nước nói: “Chú, bọn họ muốn giấy chứng nhận bất động sản, đó là của ông nội để lại cho bà con, con đã phải đưa tiền cho bọn họ rồi.”
Người đàn ông cao gầy hừ lạnh một cái, nói: “Số tiền đó có là gì? Nhà này cũng có giá trị vài trăm vạn, năm đó cũng do bọn tao góp tiền mua nhà, dựa vào cái gì mà chúng mày muốn độc chiếm, mau đưa giấy chứng nhận sử dụng bất động sản ra đây, nếu không hôm nay bọn tao quyết không rời đi.”
“Các người muốn bao nhiêu tiền?’
Quang Bàng Nam dùng công phu sư tử ngoạm nói: “Ba trăm vạn, một xu cũng không thể thiếu.”
Hạ Hi không khỏi cảm thấy buồn cười: “Các người dựa vào cái gì mà muốn lấy ba trăm vạn, cái nhà này là di sản thừa kế của Úc Thậm Hiên, cứ coi như người nhà các người trước kia đã góp tiền nhưng pháp luật cũng không thừa nhận. Nếu đã như vậy, cho dù một xu các người cũng khó có thể lấy được!”
Những lời này giống như chọc giận đến mấy người kia, âm thanh chửi bới không ngừng tăng lên, Quang Bàng Nam vừa nói kháy vừa muốn động tay đánh người, bà nội của Úc Thậm Hiên tức giận đến mặt trắng bệch, một kẻ vừa muốn chụp được Úc Thậm Hiên, tay còn chưa đụng đến thằng bé đã bị Hạ Hi đạp cho một cước gục xuống. Hạ Hi ngay lập tức tiến lên ngăn cản hai người trước mặt, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Nếu không đi, tôi cam đoan các người ngay cả một xu cũng không lấy được!”
“ĐM, bọn tao phải sợ mày sao!”
Hạ Hi vươn tay ra phía sau, từng chút nhích đến cạnh khúc gỗ
Có người ra tay trước, Hạ Hi bị hai người giữ lấy hai tay, sau đó không chút nương tay đẩy cậu úp xuống mặt đất. Cậu nhân cơ hộ này chụp lấy đùi của một tên, lại dùng khuỷu tay hung hẳng phản kích, lúc đối phương ngã xuống mặt đất thì tiếp tục nhanh chóng xoay người lại túm lấy kẻ đang ôm cổ mình ở phía sau, cậu ra tay cũng không nhẹ, động tác ác độc có thừa.
Nhưng mà hai tay khó lòng chống lại được bốn người, dần dần Hạ Hi vẫn rơi vào thế hạ phong.
Nhưng vào lúc này, có một người nhảy từ hàng rào xuống, hắn vừa chạm xuống đất liền chộp lấy gậy sắt hùng hổ vọt tới.
Sau chuyện đó không phải Kỷ Thư Nhan không đi tìm Hạ Hi, nhưng Hạ Hi chẳng hiểu chút nào, ngoài mặt cậu không nhằm vào Kỷ Thư Nhan, lại cũng không tiếp xúc cùng ả, chi tiết nhỏ này rất nhanh được người ta chú ý, khi bị hỏi có phải không hợp với Kỷ Thư Nhan, Hạ Hi chỉ cười nói: “Không phải, tôi cũng không thân với cô ấy, hơn nữa cô ấy hình như cũng không dễ gần.”
Đối phương liền tràn đầy lòng đồng cảm mà gật đầu: “Tôi cũng hiểu được, mỗi lần nói chuyện đều phách lối, hừ, cô ta cũng có phải là đại minh tinh gì đâu.”
Có người lại nói: “Hôm qua không phải phải quay ban đêm sao, toàn bộ diễn viên đều không có vấn đề gì, chỉ mình cô ta nói không thể thức đêm.”
“Có cảnh cô ta phải lội dưới nước, cô nàng lại hỏi nhân viên hậu trường: có nước nóng không?”
“…”
Hạ Hi vô tình khơi mào đề tài, chờ mọi người tranh luận gần xong liền thấp giọng nói: “Được rồi, các người đừng nói nữa, lỡ may bị cô ta nghe được sẽ không tốt.”
“Nghe thấy thì cho nghe thấy, tôi nói đúng sự thật, có cái gì phải sợ!”
“Đúng vậy, chưa bao giờ thấy loại nào như cô ta, tên tuổi thì chẳng ra gì, trước hết phải giã cho một bài cái đã.”
“…”
Khương liêm là người duy nhất biết mọi chuyện từ đầu đến cuối, năng lực nhẫn nại của chị không bằng Hạ Hi cho nên vừa nghe cậu kể lại đã muốn cầm dao đi chém Kỷ Thư Nhan, đương nhiên chị không có khả năng thực hiện việc này, nhưng mà mấy ngày nay đi đường mà thấy Kỷ Thư Nhan thì như hung thần hận không thể một ngụm nuốt hết đối phương.
Mà Kỷ Thư Nhan đang ở trong hố sâu nước sôi lửa bỏng lại không hề hoảng loạn, mỗi ngày cô ả đều quay phim, sĩ diện như thường, có cảm giác tự đắc mình tài năng hơn người. Nhưng mà cô ả chỉ dám thể hiện với nhân viên thôi, còn trước mặt đạo diễn vẫn làm ra vẻ đáng thương lắm, khoản này kĩ xảo diễn của ả rất tốt, mỗi ngày đều thay đổi cách khiến đạo diễn vui vẻ, cố tình diễn cảnh ăn ý với đạo diễn, cảnh tượng hai người vui vẻ hòa thuận cũng được coi là một cảnh đẹp của đoàn làm phim.
Ngày mùng 1 tháng 1, phim điện ảnh 《 tình cảm chân thành 》công chiếu toàn quốc, Hạ Hi tự tay viết lên Weibo: “Cầu chúc phòng vé đắt khách, tôi đang đợi các bạn, các bạn đã đến chưa? Tái bút Hạ Hi
Ngày mùng 2 tháng 11, chương trình tuyên truyền cho phim 《 tình cảm chân thành 》ra mắt, Hạ Hi cùng nhân viên trong đoàn làm phim cùng nhau xem, không khí trong phòng rất ấm áp, Kỷ Thư Nhan khó chịu nán lại một hồi, một lát sau xám xịt rời đi.
An Văn đi từ ngoài vào rồi ngồi xuống, cô đưa chén canh gà trong tay cho Hạ Hi, cười nói: “Lúc chiều quay phim không phải cậu nói muốn uống canh gà sao?”
Hạ Hi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía An Văn, bên ngoài lập tức vang lên một loạt âm thanh chua chát, có người cố ý nói: “Thật không ngờ An Văn lại có thể đảm đang như vậy, không biết ai có phúc lấy được về nhà.”
“Đúng, sao lại là Hạ Hi, chúng ta đây?”
“Anh cũng muốn muốn uống canh gà?”
“Ôi..được rồi, canh gà này được nấu bởi tình yêu, chúng tôi không uống được.”
“…”
An Văn bị trêu đùa đến mặt đỏ tai hồng, làm ra vẻ hung ác nói: “Đừng đùa nữa, các người không có chuyện gì làm phải không!”
Một đám người nhất thời ồn ào nói: “Xem kìa, An Văn đỏ mặt!”
“Không chỉ mỗi mặt, ngay cả cổ cũng đỏ ửng rồi.”
“Hạ Hi, cậu mau nhận lấy canh gà đi, tốt xấu gì cũng là tâm ý của An Văn đó.”
Đã nói đến nước này, nếu Hạ Hi không tiếp lời, chắc chắn An Văn không xuống đài nổi, cậu bèn nhận lấy, cười nói: “Các người đủ rồi đó, nói vài lời là được rồi, không có chỗ nào chơi nữa sao!”
Mọi người lại cười vang thêm một trận, đêm nay tuy đã xem hết chương trình nhưng Hạ Hi vẫn không ngủ đượ, cậu có thể cảm nhận được những biểu hiện tốt đẹp của An Văn, Hạ Hi cũng không rõ lắm liệu mình có thể đáp lại được không, cậu từng nghĩ sẽ tìm một người mẹ cho Tần Thần, lại không biết liệu nó có thực sự cần một người mẹ hay không.
Quay phim ở trên núi, nên ở cũng là chỗ gần nhất, không khí nơi đây khác hẳn chốn thành thị, bầu không khí ở đây như có sự sống, đi theo từng lỗ chân lông mà chui vào cơ thể, khiến mỗi tế bào đều phơi phới. Bầu trời tối đen khó khăn lắm mới gặp được ánh sao sáng, tô điểm lên tấm màn đen tối tĩnh lặng, Hạ Hi cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, đứng gần ban công hưởng thụ sự yên lặng của đêm khuya.
Cậu chợt nhớ đến trạng thái mình viết trên Weibo, liền mở ra xem bình luận một chút.
Nhưng điều khiến Hạ Hi không ngờ được là cậu phát hiện có một video được làm rất tỉ mỉ gửi đến, video này là do fan hâm mộ của Hạ Hi trên khắp thế giới tập hợp nên, một cô gái viết lên Weibo: “Sau hơn nửa tháng cố gắng các phu nhân cũng thu thập, sản xuất nên video này, trong đó tập hợp hầu hết phim cùng chương trình truyền hình của Hạ Hạ, tóm lại các bạn muốn xem cái gì cũng đều có hết, Hạ Hạ đã xem qua chưa? Các phu nhân chúc phòng vé《 tình cảm chân thành 》luôn chạy! Còn có Hạ Hạ quay phim phải chú ý đến thân thể, các phu nhân vĩnh viễn yêu anh, cho dù phía trước có trải qua gian nan hiểm trở, bản thân anh phải chinh chiến thì phía sau luôn có chúng tôi bảo vệ anh!
Hạ Hi bấm vào video, cảnh tượng đầu tiên không khỏi khiến cậu cảm động, đó là bộ phim cậu diễn vai chính năm 21 tuổi, trong màn hình hiện lên vẻ mặt ngây ngô của thiếu niên lại mang theo sự sạch sẽ không hề nhiễm chút bụi bẩn, ngoài ra trong video còn có các phim truyền hình, phim điện ảnh, một số chương trình giải trí cùng các cuộc phỏng vấn. Video dài đến một tiếng mà Hạ Hi cũng bất tri bất giác xem hết.
Rất nhiều sự kiện xảy ra ngay cả chính cậu cũng quên mất mà fan hâm mộ lại ghi nhớ trong lòng, ánh mắt Hạ Hi có chút ươn ướt, cậu khẽ nở nụ cười, trái tim mềm mại không kiềm được xúc động, nếu như fan hâm mộ yêu thương cậu, cậu cũng có một tình yêu dành cho họ, tình cảm này không nhằm vào bất cứ một người nào cụ thể nhưng đủ để Hạ Hi thể hiện với fan hâm mộ, cậu cảm ơn họ, nếu như không có những cô gái này thì bản thân cậu cũng không đến được với ngày hôm nay.
Hơn nữa cậu phát hiện fan hâm mộ của mình rất dễ bị xúc động, có đôi khi cậu lơ đãng liếc một ánh mắt về phía họ hoặc thể hiện một chút quan tâm, các cô đều không ngần ngại khắc ghi trong tâm trí, sau đó sẽ yêu thương lại cậu gấp trăm nghìn lần.
Cõi lòng Hạ Hi tràn đầy cảm kích khi xem video này, cậu cũng viết: “Cùng tôi đi đến già có được không?”
Chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi, trạng thái trên Weibo này đã được mười nghìn lượt thích, vô số fan hâm mộ rưng rưng nước mắt bày tỏ với Hạ Hi, đồng thời mặt dày tỏ vẻ Hạ Hi rốt cuộc cũng thừa nhận địa vị chính cung của mình, thề nhất định sẽ tiếp tục yêu thương Hạ Hi đến một vạn năm nữa.
Cùng tôi đi đến già có được không?
Được.
Ngày mùng 7 tháng 11, Hạ Hi tạm ngừng quay phim một thời gian, cậu khó có được mấy ngày rảnh rỗi, diễn xong liền lập tức bay về thủ đô. Tối hôm qua Tần Thần gọi điện thoại đến, muốn Hạ Hi đừng quên cuộc thi nhóc tham gia, Hạ Hi ghi nhớ trong lòng làm sao lại quên được.
Máy bay đến thủ đô là khoảng sáu giờ, bởi vì không che giấu tung tích cho nên sân bay lúc này có một nhóm fan lớn. Để phòng tránh sự cố xảy ra, sân bay đã phái nhân viên bảo vệ canh giữ hai bên, ở giữa là lối đi.
Hạ Hi vừa xuất hiện, fan hâm mộ cơ hồ nháy mắt liền náo động, mọi người đồng loạt hô to tên Hạ Hi, thậm chí một số em gái có can đảm còn hét to: Hạ Hi, em yêu anh! Khương Liêm cùng hai vị trợ lý theo sát bên người Hạ Hi, nếu có chuyện gì xảy ra bọn họ có thể đảm bảo chắc chắn che cho Hạ Hi ở phía sau, Hạ Hi cũng thân thiện vẫy tay với fan hâm mộ, mặc dù không nói chuyện cùng nhưng ánh mắt vô cùng ấm áp.
Đi ra khỏi đại sảnh sân bay, Hạ Hi nhanh chóng được hộ tống vào trong xe, cậu nhìn xuyên qua cửa kính ngắm nhìn dòng fan hâm mộ không ngại khổ cực bên ngoài kia.
Khương Liêm cảm thán: “Những em gái này thật nhiệt tình, chờ mấy giờ đồng hồ chỉ để được mấy phút gặp mặt.”
Hạ Hi cười nhẹ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Ai đối xử tốt với cậu, cậu đều vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Hạ Hi dặn lái xe dừng trước cửa nhà trọ, cậu cùng Khương Liêm xuống xe, Ngô Nhất Kỳ với Lưu Vũ thì bảo lái xe đưa đến công ty. Khương Liêm biết Hạ Hi cần đến trường, liền thành thật nói: “Cuộc thi hôm nay chắc chắn có không ít người tham gia, nếu cậu đi vào, khả năng không ai nhận ra là rất nhỏ, nhưng mà thân phận Tần Thần sớm muộn gì cũng không giấu được, cậu vẫn nên nhanh chóng tìm được lý do giải thích đi, ví dụ như nhóc là con nuôi hoặc là do cậu sinh ra? Hy vọng chuyện này sẽ không mang lại hậu quả quá xấu cho cậu.”
Vẻ mặt Hạ Hi nghiêm trọng nói: “Em sẽ công khai thân phận Tần Thần, nhưng không phải bây giờ.”
“Cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, đó cũng không phải là một chuyện nhỏ.”
“Em biết.”
Khương Liêm phất tay, vừa đi vào căn hộ vừa than khổ: “Ôi…không thể để cho công ty biết được, nếu không chắc chắn ông chủ sẽ gửi cho tôi một lưỡi dao mất…”
*******************
Cuộc thi hội họa lớp 2 bắt đầu lúc mười giờ, Hạ Hi đến trường học đúng lúc chín giờ, xe của Tần Duệ Lâm cũng không tiến vào trong trường mà đỗ ở vị trí cực kì dễ thấy. Hạ Hi vốn muốn bỏ qua nhưng khi thấy bóng Tần Thần cậu khẩn cấp giẫm phanh lại, lùi xe lại một chút, hạ cửa xe xuống nói: “Hai người ở đây làm gì?”
Tần Thần ghé mặt lên xửa kính xe, trong con mắt hiển nhiên là hưng phấn: “Daddy, rốt cuộc người cũng tới rồi.”
Tần Duệ Lâm nhìn Hạ Hi thật lâu, hắn mở cửa xe ra, Tần Thần đã chạy đến bên cạnh xe nhanh như chớp Hạ Hi, hắn cũng đi theo đến bên người Hạ Hi nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì. Hạ Hi nói với Tần Thần: “Sao con không đi vào?”
“Con muốn chờ daddy.” Tần Thần nói xong quay lại kỳ quái nói: “Nhưng mà Úc Thậm Hiêncòn chưa tới nữa.”
“Có thể bạn ấy đến muộn một chút.”
Tần Thần lắc đầu: “Con cùng bạn ấy hẹn nhau chín giờ mà, bạn ấy chưa bao giờ đến muộn hết.”
Hạ Hi nghĩ nghĩ, cũng hiểu được chuyện này không tốt lắm, liền nói với Tần Duệ Lâm: “Trước tiên anh mang Thần Thần vào đi, tôi đi xem Tiểu Hiên.”
Tần Duệ Lâm liền nói: “Anh đi cùng em!”
“Không cần, anh chỉ cần chăm sóc Thần Thần tốt là được.”
Tần Duệ Lâm đành gật đầu, Tần Thần hôn nhẹ lên mặt Hạ Hi, ngọt ngào nói: “Daddy con yêu người.”
Hạ Hi cũng hôn nhẹ lên mặt nhóc: “Ba cũng yêu con.”
Tần Duệ Lâm đứng một bên chứng kiến, ánh mắt ngưỡng mộ nhanh chóng đỏ lên.
Úc Thậm Hiên ở trong một cái hẻm cũ kĩ cách trường học đến 20 km, đây là cái hẻm được dựng lên lâu lắm rồi, giờ phần lớn đã bị phá hủy đi, khu vực này năm nay hẳn cũng nằm trong kế hoạch phá bỏ và phải dời đi, điều này đối với gia đình Úc Thậm Hiên là một chuyện tốt, ít nhất có thể được phân cho một căn nhà tốt.
Hạ Hi đậu xe ở đầu ngõ, quãng đường còn lại phải tự mình đi vào, cậu còn đặc biệt chú ý nhìn qua đầu ngõ, nơi này trước đây là chỗ Úc Thậm Hiênvà bà Lý bãn thịt nướng, tuy rằng tay nghề của bà rất tốt nhưng bất đắc dĩ chô này cũng không có nhiều khách hàng cho lắm, cho nên số tiền kiếm ra cũng chỉ miễn cưỡng đủ ấm no.
Đến bây giờ Hạ Hi còn nhớ ngày đó cậu đem Úc Thậm Hiên về, Úc Thậm Hiên đem cho cậu hai xiên thịt dê của bà nội nó, thịt dê dầy dặn, mùi thơm xông vào mũi, đã lâu rồi chưa có món nào hợp khẩu vị cậu như vậy, lập tức giống như quay về thời ấu thơ vậy, chưa bao lâu sau đã ăn hết hai xiên thịt dê.
Vốn cậu muốn trả tiền nhưng bà nội Úc Thậm Hiên kiên quyết không chịu nhận, hiền từ nói cùng lắm chỉ là hai xiên thịt dê không đáng bao tiền, sau này nếu còn muốn ăn chỉ cần Hạ Hi đến lấy là được. Nhưng bây giờ không thấy bà nội Úc Thậm Hiênở chỗ này, hơn nữa Úc Thậm Hiên cũng không đến trường, trong lòng Hạ Hi nhất thời có dự cảm không tốt.
Nhất định là đã có chuyện gì xảy ra, nếu không chuyện đã không như vậy được.
Hạ Hi càng nghĩ bước chân đi càng nhanh, bà nội của Úc Thậm Hiên năm nay 56 tuổi nhưng thoạt nhìn già hơn tuổi rất nhiều, bởi vì hằng năm làm lụng vất vả, nếp nhăn đã che kín hết mặt bà, ngón tay cũng phủ đầy vết chai sạn. Nhưng mặc dù thế nào đi chăng nữa, bà già này lại vô cùng hòa ái, bà còn khuyên bảo Hạ Hi, cho dù nhất thời có được thành công cũng không được nóng nảy kiêu ngạo, cho dù thất bại cũng không thể suy sụp mất đi hy vọng.
Trên năm mươi tuổi, nhưng cụ già này thấu rõ mọi chuyện hơn bất kì ai khác.
Úc gia có một khoảng sân rộng, tuy rằng có nhiều mảnh vỡ nhưng vẫn nhưng vẫn không thể che đậy được giá trị của nó, lúc Hạ Hi qua đã thấy cửa sân mở, hơn nữa còn mơ hồ truyền đến âm thanh khắc khẩu, cậu bỗng dừng lại mốt chút, sau đó dứt khoát chạy vào.
Nhưng cảnh tiếp theo lại khiến hạ khi không kiềm được tức giận, cậu chứng kiến cảnh một đám đàn ông đem Úc Thậm Hiên và bà nội nó vây vào giữa, bà nội Úc Thậm Hiên còn khổ sở che lấy bụng, có vẻ như lúc xô đẩy đã đụng phải chỗ nào. Mà Úc Thậm Hiên chỉ là một đứa trẻ lại đem hai bảo vệ bà nội sau lưng mình.
Có vẻ như hai bên đã giằng co với nhau lâu rồi.
Hạ Hi tức giận nói: “Mấy người đang làm gì vậy? Mấy người đàn ông lại ăn hiếp một cụ già với trẻ nhỏ!”
Một tên đàn ông mặc áo đổ quay đầu hướng Hạ Hi quát: “Đây không phải chuyện của mày, mau cút đi, không có gì làm thì đi tìm việc đi.”
“Đươc…” Hạ Hi cười lạnh một tiếng, cậu không đánh lại được mấy kẻ này nhưng có thể báo cảnh sát đến xử lý.
Gã cao gầy nhìn thấy Hạ Hi muốn đi ra khỏi sân liền nói: “Đừng cho hắn đi mất, tên này nhất định muốn báo cảnh sát.”
Đầu ngón tay Hạ Hi nắm chặt lấy di dộng, sau đó lại có người ngăn lại, lấy phòng chống là tốt nhất, đối phương thậm chí còn đem cửa cổng đóng lại.
“Như thế nào? Mấy người muốn giết người diệt khẩu?”
Gã đàn ông cao gầy ném tàn thuốc xuống đất, sau đó hung hăng dùng ngón chân nghiền nát nó, gã đi đến trước mặt Hạ Hi, cà phơ cà phất nói: “Giết người thì bọn tao không dám, nhưng mà mày là ai chứ?”
Hạ Hi nói: “Tôi là cha của bạn học Tiểu Hiên.”
“Vậy mày có tư cách gì mà quản? Tao là bà của nó, hắn là dượng của thằng bé, đây là chuyện của nhà chúng tao, tực ngữ đã nói quan thanh liêm khó quản việc nhà, mày cũng sẽ không cũng muốn chiếm một phần nhỉ?”
Người thân? Hạ Hi không khỏi nhíu mày, loại người thân thấy khó khăn thì chạy rất xa, vừa thấy có chuyện tốt liền ra mặt là người thân, còn không bằng không có. Ánh mắt cậu nhìn về phía Úc Thậm Hiên, hỏi: “Tiểu Hiên, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Úc Thậm Hiên rất đáng thương nhìn Hạ Hi, trong mắt đã ngân ngấn nước nói: “Chú, bọn họ muốn giấy chứng nhận bất động sản, đó là của ông nội để lại cho bà con, con đã phải đưa tiền cho bọn họ rồi.”
Người đàn ông cao gầy hừ lạnh một cái, nói: “Số tiền đó có là gì? Nhà này cũng có giá trị vài trăm vạn, năm đó cũng do bọn tao góp tiền mua nhà, dựa vào cái gì mà chúng mày muốn độc chiếm, mau đưa giấy chứng nhận sử dụng bất động sản ra đây, nếu không hôm nay bọn tao quyết không rời đi.”
“Các người muốn bao nhiêu tiền?’
Quang Bàng Nam dùng công phu sư tử ngoạm nói: “Ba trăm vạn, một xu cũng không thể thiếu.”
Hạ Hi không khỏi cảm thấy buồn cười: “Các người dựa vào cái gì mà muốn lấy ba trăm vạn, cái nhà này là di sản thừa kế của Úc Thậm Hiên, cứ coi như người nhà các người trước kia đã góp tiền nhưng pháp luật cũng không thừa nhận. Nếu đã như vậy, cho dù một xu các người cũng khó có thể lấy được!”
Những lời này giống như chọc giận đến mấy người kia, âm thanh chửi bới không ngừng tăng lên, Quang Bàng Nam vừa nói kháy vừa muốn động tay đánh người, bà nội của Úc Thậm Hiên tức giận đến mặt trắng bệch, một kẻ vừa muốn chụp được Úc Thậm Hiên, tay còn chưa đụng đến thằng bé đã bị Hạ Hi đạp cho một cước gục xuống. Hạ Hi ngay lập tức tiến lên ngăn cản hai người trước mặt, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Nếu không đi, tôi cam đoan các người ngay cả một xu cũng không lấy được!”
“ĐM, bọn tao phải sợ mày sao!”
Hạ Hi vươn tay ra phía sau, từng chút nhích đến cạnh khúc gỗ
Có người ra tay trước, Hạ Hi bị hai người giữ lấy hai tay, sau đó không chút nương tay đẩy cậu úp xuống mặt đất. Cậu nhân cơ hộ này chụp lấy đùi của một tên, lại dùng khuỷu tay hung hẳng phản kích, lúc đối phương ngã xuống mặt đất thì tiếp tục nhanh chóng xoay người lại túm lấy kẻ đang ôm cổ mình ở phía sau, cậu ra tay cũng không nhẹ, động tác ác độc có thừa.
Nhưng mà hai tay khó lòng chống lại được bốn người, dần dần Hạ Hi vẫn rơi vào thế hạ phong.
Nhưng vào lúc này, có một người nhảy từ hàng rào xuống, hắn vừa chạm xuống đất liền chộp lấy gậy sắt hùng hổ vọt tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.