Chương 16: Điều tra được
Nhất Diệp Bồ Đề
01/01/2021
Hạ Hi bị hỏi khó nhất thời không còn lời nào để nói, ánh mắt cậu vô tình nhìn Tần Duệ Lâm, sau đó liền xoay người đi vào trong trường. Tần Duệ Lâm lập tức phát hiện Hạ Hi giận hờn, trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, cũng lũn cũn chạy đi theo, khác hẳn với vẻ mặt khí phách lãnh ngạo trước đó, Hạ Hi cũng không còn cách nào khác mặc cho Tần Duệ Lâm đi một bên mình muốn nói rồi lại thôi, cũng chưa từng nhìn đối phương một lần.
Một màn này thật khiến hiệu trưởng với Lý Lâm Cương mắt chữ O mồm chữ A, bọn họ đã được chứng kiến khí thế ngang ngược của Tần Duệ Lâm, và hiểu rằng người như hắn tuyệt đối không bao giờ cúi đầu trước mặt người khác, cho nên cảnh tượng này mang đến một sự tương phản mãnh liệt. Hiệu trưởng từng gặp Hạ Hi, cũng hiểu rõ Tần Duệ Lâm rất coi trọng người này, mà Lý Lâm Cương gần đây bạn rộn làm mưa làm gió lại không biết, hắn chỉ cảm giác mơ hồ mình đã từng gặp qua Hạ Hi ở đâu đó, nhưng vẫn không nhớ nổi tên cậu.
Lý Phàm bên cạnh hắn vừa thút tha thút thít vừa lau nước mắt, Lý Lâm Cương thực sự thấy phiền lòng, liền đẩy nó một cái nói: “Đi mau, trở về phòng học đi, đừng đứng chỗ này làm mất mặt tao nữa.”
Tần Duệ Lâm muốn cứu vãn lại làm mất hình tượng trước Hạ Hi.
“Hạ Hi, anh nói thật mọi chuyện cũng đã được xử lí xong, em đừng đi nữa, hơn nữa Thần Thần chắc chắn khôngsẽ không ăn cắp, bây giờ chẳng nhẽ em còn không tin sao?”
“Ngoài ra chuyện lần này là bị nhà trường phóng đại, cho dù tìm ra kẻ trộm thì sao, nói không chừng là chính đứa bé kia làm mất, sau đó vu oan cho con trai mình, chúng ta đừng để ý nhiều như vậy có được không? Chỉ cần chứng minh con trai mình không ăn cắp là được rồi.”
Hạ Hi đột nhiên nói: “Làm sao anh biết Thần Thần không làm chuyện này?”
“A Hi, anh tin tưởng Thần Thần sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này, anh đã hỏi qua con rồi, nó cũng kiên quyết phủ nhận. Còn nữa, trước đây anh đưa cho Thần Thần một cái đồng hồ còn quý giá hơn cái này nữa, cho tới bây giờ nó vẫn chưa thấy con đeo, con không thích mang trang sức đeo tay, vòng đeo tay, sao lại phải đi lấy của người khác, nếu như là nói bán đổi lấy tiền, chừng ấy còn không bằng tiền tiêu vặt anh cho con.”
Hạ Hi bỗng nhiên dừng bước lại, cậu gắt gao trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm, cả giận nói: “Anh có bệnh đúng không?”
Vẻ mặt Tần Duệ Lâm vô tội: “Anh..”
“Nóvẫn là trẻ con, anh cho nó nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Nó sẽ không tiêu lung tung mà.”
“Làm sao anh biết được, nó còn nhỏ, rất dễ dàng bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, lỡ may dùng tiền đi làm chuyện xấu, hỡn nữa chuyện này đối với nó rất không có lợi, còn nhỏ mà đã cho tiêu tiền như vậy sau này nó làm sao biết không dễ kiếm được nhiều tiền? Anh rốt cuộc có muốn con trai là người chăm chỉ có lòng cầu tiến không hay cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, quần áo lụa là!”
Tần Duệ Lâm bị chửi đến ngây người, hắn lo lắng không thôi nói: “Thề có chúa là nó làm cái gì anh đều biết!”
Hạ Hi chạy đến bên cạnh hiệu trưởng, cậu không muốn cãi cọ cùng Tần Duệ Lâm, thái độ hiền hòa nói: “Xin chào hiệu trưởng, tôi là phụ huynh của Tần Thần, có thể kể lại mọi chuyện một chút cho tôi nghe được không?”
Hiệu trưởng hơi khó xử nhìn Tần Duệ Lâm, hắn vừa nhấn mạnh không được phép nhắc lại chuyện này,vậy bây giờ có thể nói hay không?
Hạ Hi nhìn về phía Tần Duệ Lâm, Tần Duệ Lâm bị nhìn đến chột dạ, nôn nóng nói: “Nhìn tôi để làm gì? Làm theo như cậu ấy nói, cậu ấy hỏi cái gì ông đáp cái đấy, không được giấu diếm.”
Hiệu trưởng lúc này mới cười nói: “Ngài Hạ, là như vậy…”
Mọi chuyện được kể lại qua loa, trong lòng Hạ Hi đã có suy nghĩ riêng của mình, cậu lại nói: “Đã điều tra tìm hiểu chưa? Vẫn không tìm được đầu mối nào à?”
“Không có, cũng không có người ngoài vào lớp học.”
“Đồng hồ đeo tay mất lúc nào?”
“Buổi sáng sau tiết ba, Lý Phàm đi WC, trở về liền phát hiện không thấy đồng hồ đeo tay, đúng lúc Tần Thần vừa ngồi ở chỗ của nó.”
“Người trong lớp không phát hiện gì sao?”
“Không có.”
“Tôi có thể đi qua camera một chút được không?’
Hiệu trưởng liền nói: “Đương nhiên có thể.”
Mấy người liền đi đến phòng giám sát, Lý Lâm Cương đã sớm muốn xen mồm vào, lúc này vội vàng la lên: “Thực ra cũng không cần tra xét gì đâu, chúng tôi cũng từ bỏ chiếc đồng hồ rồi, có lẽ là Lý Phàm để quên ở nhà, cậu yên tâm đi, tôi sẽ nói giáo viên làm sáng tỏ hiềm nghi về Tần Thần, tuyệt không để bé bị chuyện này làm ảnh hưởng.”
Lòng Hạ Hi một chút cũng không động, cậu nghiêm mặt nói: “Ba Lý Phàm, tôi không cần biết những lời anh nói vừa rồi là vì cái gì, nhưng chuyện này nhất định phải điều tra ra manh mối, tôi không muốn Tần Thần có vết nhơ này. Huống chi tôi vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, sao lại trùng hợp như vậy, Lý Phàm chỉ đưa đồng hồ cho Tần Thần xem qua, mà Tần Thần lại đến ngồi vào chỗ của bé, đồng hồ của Lý Phàm không thấy tăm hơi, nếu như chỉ bị người ngoài lấy đi thì không nói, bây giờ tôi đang hoài nghi có người cố ý hãm hại Tần Thần.”
Trên mặt mọi người đều mang biểu cảm khó tin, Tần Duệ Lâm cũng kinh ngạc nói: “Không phải phức tạp đến thế chứ?”
Hạ Hi nhìn về phía hiệu trưởng: “Chúng ta đi xem băng camera trước đi.”
Nội dung trong băng camera giống hệt lời nói của hiệu trưởng, từ sáng sớm đến khi mất đồng hồ cũng không có học sinh lớp khác nào vào phòng học, mà tinh thần học sinh trong lớp cũng rất tốt không có gì khác thường. Hạ Hi chăm chú nhìn camera, Tần Duệ Lâm khó có được cơ hội ở chung với Hạ Hi, lúc này tự nhiên cũng sẽ không rời đi trong chốc lát.
Sau khi Hạ Hi thấy Tần Thần, Tần Thần cũng nhìn thấy Hạ Hi, nhóc nhảy nhót như chim nhỏ được giải phóng khỏi lồng sắt, nhào đến trong lòng cậu, ngữ khí còn lộ vẻ ủy khuất: “Mẹ, con rất nhớ người, người có quan tâm đến con không vậy? Người đã đáp ứng không quan tâm đến cha vẫn sẽ muốn con mà, người là người lớn, tại sao lại không giữ lời gì hết?”
Hạ Hi ngồi xổm xuống, cậu ôm Tần Thần, đau xót trong lòng không ai biết, cậu không phải không muốn Tần Thần: “Ở bên ngoài nên gọi là gi?”
Tần Thần nói ngọt: “Ba ba!”
“Ngoan lắm, trong trường học có nghe cô giáo giảng bài không?”
“Nghe, vẫn có mấy câu nghe không hiểu, nhưng mà Úc Thậm Hiên nói cho con biết rồi.”
Tần Duệ Lâm triệt để không được để ý đến, tranh thủ nói: “Úc Thậm Hiên là bé trai dẫn em đến phòng học Thần Thần.”
Hạ Hi lại nói: “Nếu có chuyện gì không thể giải quyết nhất định phải nói cho ba ba cùng cha của con biết được không?”
Tần Thần gật đầu, “Dạ, con biết rồi, nhưng mà bây giờ con không thích bạn cùng lớp, các bạn cũng nghi là con lấy, con nói cho các bạn biết không phải con, các bạn cũng không tin.”
“Bởi vì các bạn vẫn không hiểu con, Thần Thần, con không được ghét các bạn, muốn để cho các bạn hiểu được con là người như thế nào, về sau sẽ không bao giờ không tin con nữa. Giống như con chơi với các bạn, con đối xử tốt với người khác, người khác cũng sẽ đối xử tốt với con, biết chưa?”
Vẻ mặt Tần Thần ngờ nghệch: “Thế nhưng con muốn đối xử tốt với bọn họ thì phải làm thế nào?’
“Có ai gặp khó khăn con hãy giúp bạn, có món ăn ngon cũng hãy chia sẻ với bạn cùng lớp, trong giờ sinh hoạt tìm bạn học chời đùa… Còn nhiều lắm, sau này ba ba sẽ nói cho con biết.”
“Dạ, con rất thích ba ba. ” Tần Thần ôm cổ Hạ Hi: “Cha đều không dạy con những điều này, con cũng chỉ có thể tự học.”
Hạ Hi vuốt ve đầu Tần Thần, Tần Duệ Lâm nhưng cảm thấy lạnh hết cả người, như bộng nhiên bị ngâm nước đá.
Thần Thần cũng không có tin có thể dùng, nhóc nói cho Hạ Hi biết đồng hồ đeo tay là Lý Phàm chủ động đưa cho mình, về phần ngồi ở chỗ của Lý Phàm là do ngoài ý muốn, Lý Phàm ngồi ở phía trước Tần Thần, lúc đó nhóc lên đó ngồi chỉ để tiện chơi đùa với bạn cùng lớp, hơn nữa thời gian cũng không dài.
Việc đã đến nước này, chuyện ăn cắp đồng hồ đeo tay chỉ có thể do Lý Phàm biết, dù sao nó mới là đương sự vụ này.
Hạ Hi không muốn báo cảnh sát, vô luận đồng hồ đeo tay là do ai lấy cậu cũng đều hy vọng không ảnh hưởng đến tiền đồ của học sinh đó, bởi vì một khi vào đồn công an, thì lý lịch không sao rửa sạch nổi. Nhưng cũng không thể mặc kệ không quản được, bằng không đối phương lại kiệu ngạo, nói không chừng sau này còn phạm vào lỗi lớn hơn nữa, đương nhiên chủ yếu là Hạ Hi lo lắng cho Tần Thần, nếu quả thật bởi vì Tần Thần đắc tội với ai đó thì cậu nhất định phải điều tra đến cùng.
Có sự cho phép của Tần Duệ Lâm, tiến triển của Hạ Hi rất thuận lợi, cậu rất nhanh liền gặp được Lý Phàm, hai người đơn độc ngồi trong bàn làm việc. Biểu hiện của Lý Phàm có chút câu nệ, vóc người nó béo, da trắng nõn, hai mắt sưng phù, thoạt nhìn đã biết vừa khóc một trận.
Hạ Hi vô cùng dịu dàng nói: “Lý Phàm, chú muốn hỏi con một vài vấn đề được không?”
Lý Phàm nhìn Hạ Hi, một hồi lâu mới nói, “Con đã thấy chú…”
“Gặp ở đâu?”
“Trong TV, chú diễn đại anh hùng, rất lợi hai!”
“Vậy con có nghe lời đại anh hùng không?”
Lý Phàm do dự một hồi lâu, khẽ gật đầu.
“Con có thể nói cho chú biết, rốt cuộc ai đã lấy đồng hồ đeo tay của con?” cậu nói xong lại nói: “Không thể lừa được chú đâu, nói dối người khác không phải là đứa trẻ ngoan.”
Lý Phàm cúi cầu chơi với ngón tay, một hồi mới thấp giọng nói: “Con không biết.”
Hạ Hi quan sát nét mặt Lý Phàm, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Con đừng nói dối, vì sao không ngẩng đầu lên? Con có thể nhìn thẳng vào mắt chú nói những lời đó không? Con biết vu khống hãm hại người khác là phạm pháp không? Chú không muốn làm cho con tổn thương, thế nhưng Lý Phàm, con phải cho chú biết chân tướng, như vậy chú mới có thể bảo vệ con, con cũng không muốn các chú cảnh sát tham gia vào chuyện này đúng không?
“Con…”
“Con không cần phải sợ, cứ kể rõ mọi chuyện cho chú biết, ai cũng không dám làm tổn thương con, hay con có điều gì khổ tâm đúng không? Hoặc là có kẻ uy hiếp con?’
Câu cuối cùng của cậu phảng phất như nói ra tiếng lòng của Lý Phàm, đứa bé vừa ủy khuất lại sợ hãi, đột nhiên òa khóc rất to, điệu bộ giả vờ nghiêm khắc của Hạ Hi trong nháy mắt không còn cách nào tiếp tục, cậu nhẹ giọng trấn an: “Được rồi, Lý Phàm đừng sợ, đem mọi chuyện con biết nói cho chú biết, chú nhất định sẽ bảo vệ con.”
Lý Phàm khóc đến khàn cả giọng, vừa khóc thút thít vừa nói đứt quãng: “Chú ơi, ngươi đừng báo cảnh sát, con không muốn bị bắt lại, sau này con cũng không dám nữa!”
“Được, vậy con nói cho chú biết đồng hồ đeo tay rốt cuộc ở chỗ nào?”
“Lúc con đi WC đồng hồ đeo tay bị người khác cướp mất, bọn chúng nói con không được nói ra nếu không sẽ đánh con.”
“Con biết bọn họ sao?”
“Không biết, nhưng con đã thấy, bọn họ thường xuyên đánh nhau với tên côn đồ ngoài trường.”
Hạ Hi chăm chú nhìn vào mắt Lý Phàm, nét mặt cậu rất dịu dàng, giọng nói như dẫn theo cỗ mê hoặc lòng người, cậu hạ giọng, như là lo làm Lý Phàm sợ: “Vậy tại sao con lại muốn nói là Tần Thần lấy?”
Lý Phàm càng thêm ủy khuất: “Con không nói, là Cao Nham nói, hắn và kẻ cướp đồng hồ của con học cùng một khối!”
Một màn này thật khiến hiệu trưởng với Lý Lâm Cương mắt chữ O mồm chữ A, bọn họ đã được chứng kiến khí thế ngang ngược của Tần Duệ Lâm, và hiểu rằng người như hắn tuyệt đối không bao giờ cúi đầu trước mặt người khác, cho nên cảnh tượng này mang đến một sự tương phản mãnh liệt. Hiệu trưởng từng gặp Hạ Hi, cũng hiểu rõ Tần Duệ Lâm rất coi trọng người này, mà Lý Lâm Cương gần đây bạn rộn làm mưa làm gió lại không biết, hắn chỉ cảm giác mơ hồ mình đã từng gặp qua Hạ Hi ở đâu đó, nhưng vẫn không nhớ nổi tên cậu.
Lý Phàm bên cạnh hắn vừa thút tha thút thít vừa lau nước mắt, Lý Lâm Cương thực sự thấy phiền lòng, liền đẩy nó một cái nói: “Đi mau, trở về phòng học đi, đừng đứng chỗ này làm mất mặt tao nữa.”
Tần Duệ Lâm muốn cứu vãn lại làm mất hình tượng trước Hạ Hi.
“Hạ Hi, anh nói thật mọi chuyện cũng đã được xử lí xong, em đừng đi nữa, hơn nữa Thần Thần chắc chắn khôngsẽ không ăn cắp, bây giờ chẳng nhẽ em còn không tin sao?”
“Ngoài ra chuyện lần này là bị nhà trường phóng đại, cho dù tìm ra kẻ trộm thì sao, nói không chừng là chính đứa bé kia làm mất, sau đó vu oan cho con trai mình, chúng ta đừng để ý nhiều như vậy có được không? Chỉ cần chứng minh con trai mình không ăn cắp là được rồi.”
Hạ Hi đột nhiên nói: “Làm sao anh biết Thần Thần không làm chuyện này?”
“A Hi, anh tin tưởng Thần Thần sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện này, anh đã hỏi qua con rồi, nó cũng kiên quyết phủ nhận. Còn nữa, trước đây anh đưa cho Thần Thần một cái đồng hồ còn quý giá hơn cái này nữa, cho tới bây giờ nó vẫn chưa thấy con đeo, con không thích mang trang sức đeo tay, vòng đeo tay, sao lại phải đi lấy của người khác, nếu như là nói bán đổi lấy tiền, chừng ấy còn không bằng tiền tiêu vặt anh cho con.”
Hạ Hi bỗng nhiên dừng bước lại, cậu gắt gao trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm, cả giận nói: “Anh có bệnh đúng không?”
Vẻ mặt Tần Duệ Lâm vô tội: “Anh..”
“Nóvẫn là trẻ con, anh cho nó nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Nó sẽ không tiêu lung tung mà.”
“Làm sao anh biết được, nó còn nhỏ, rất dễ dàng bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, lỡ may dùng tiền đi làm chuyện xấu, hỡn nữa chuyện này đối với nó rất không có lợi, còn nhỏ mà đã cho tiêu tiền như vậy sau này nó làm sao biết không dễ kiếm được nhiều tiền? Anh rốt cuộc có muốn con trai là người chăm chỉ có lòng cầu tiến không hay cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, quần áo lụa là!”
Tần Duệ Lâm bị chửi đến ngây người, hắn lo lắng không thôi nói: “Thề có chúa là nó làm cái gì anh đều biết!”
Hạ Hi chạy đến bên cạnh hiệu trưởng, cậu không muốn cãi cọ cùng Tần Duệ Lâm, thái độ hiền hòa nói: “Xin chào hiệu trưởng, tôi là phụ huynh của Tần Thần, có thể kể lại mọi chuyện một chút cho tôi nghe được không?”
Hiệu trưởng hơi khó xử nhìn Tần Duệ Lâm, hắn vừa nhấn mạnh không được phép nhắc lại chuyện này,vậy bây giờ có thể nói hay không?
Hạ Hi nhìn về phía Tần Duệ Lâm, Tần Duệ Lâm bị nhìn đến chột dạ, nôn nóng nói: “Nhìn tôi để làm gì? Làm theo như cậu ấy nói, cậu ấy hỏi cái gì ông đáp cái đấy, không được giấu diếm.”
Hiệu trưởng lúc này mới cười nói: “Ngài Hạ, là như vậy…”
Mọi chuyện được kể lại qua loa, trong lòng Hạ Hi đã có suy nghĩ riêng của mình, cậu lại nói: “Đã điều tra tìm hiểu chưa? Vẫn không tìm được đầu mối nào à?”
“Không có, cũng không có người ngoài vào lớp học.”
“Đồng hồ đeo tay mất lúc nào?”
“Buổi sáng sau tiết ba, Lý Phàm đi WC, trở về liền phát hiện không thấy đồng hồ đeo tay, đúng lúc Tần Thần vừa ngồi ở chỗ của nó.”
“Người trong lớp không phát hiện gì sao?”
“Không có.”
“Tôi có thể đi qua camera một chút được không?’
Hiệu trưởng liền nói: “Đương nhiên có thể.”
Mấy người liền đi đến phòng giám sát, Lý Lâm Cương đã sớm muốn xen mồm vào, lúc này vội vàng la lên: “Thực ra cũng không cần tra xét gì đâu, chúng tôi cũng từ bỏ chiếc đồng hồ rồi, có lẽ là Lý Phàm để quên ở nhà, cậu yên tâm đi, tôi sẽ nói giáo viên làm sáng tỏ hiềm nghi về Tần Thần, tuyệt không để bé bị chuyện này làm ảnh hưởng.”
Lòng Hạ Hi một chút cũng không động, cậu nghiêm mặt nói: “Ba Lý Phàm, tôi không cần biết những lời anh nói vừa rồi là vì cái gì, nhưng chuyện này nhất định phải điều tra ra manh mối, tôi không muốn Tần Thần có vết nhơ này. Huống chi tôi vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, sao lại trùng hợp như vậy, Lý Phàm chỉ đưa đồng hồ cho Tần Thần xem qua, mà Tần Thần lại đến ngồi vào chỗ của bé, đồng hồ của Lý Phàm không thấy tăm hơi, nếu như chỉ bị người ngoài lấy đi thì không nói, bây giờ tôi đang hoài nghi có người cố ý hãm hại Tần Thần.”
Trên mặt mọi người đều mang biểu cảm khó tin, Tần Duệ Lâm cũng kinh ngạc nói: “Không phải phức tạp đến thế chứ?”
Hạ Hi nhìn về phía hiệu trưởng: “Chúng ta đi xem băng camera trước đi.”
Nội dung trong băng camera giống hệt lời nói của hiệu trưởng, từ sáng sớm đến khi mất đồng hồ cũng không có học sinh lớp khác nào vào phòng học, mà tinh thần học sinh trong lớp cũng rất tốt không có gì khác thường. Hạ Hi chăm chú nhìn camera, Tần Duệ Lâm khó có được cơ hội ở chung với Hạ Hi, lúc này tự nhiên cũng sẽ không rời đi trong chốc lát.
Sau khi Hạ Hi thấy Tần Thần, Tần Thần cũng nhìn thấy Hạ Hi, nhóc nhảy nhót như chim nhỏ được giải phóng khỏi lồng sắt, nhào đến trong lòng cậu, ngữ khí còn lộ vẻ ủy khuất: “Mẹ, con rất nhớ người, người có quan tâm đến con không vậy? Người đã đáp ứng không quan tâm đến cha vẫn sẽ muốn con mà, người là người lớn, tại sao lại không giữ lời gì hết?”
Hạ Hi ngồi xổm xuống, cậu ôm Tần Thần, đau xót trong lòng không ai biết, cậu không phải không muốn Tần Thần: “Ở bên ngoài nên gọi là gi?”
Tần Thần nói ngọt: “Ba ba!”
“Ngoan lắm, trong trường học có nghe cô giáo giảng bài không?”
“Nghe, vẫn có mấy câu nghe không hiểu, nhưng mà Úc Thậm Hiên nói cho con biết rồi.”
Tần Duệ Lâm triệt để không được để ý đến, tranh thủ nói: “Úc Thậm Hiên là bé trai dẫn em đến phòng học Thần Thần.”
Hạ Hi lại nói: “Nếu có chuyện gì không thể giải quyết nhất định phải nói cho ba ba cùng cha của con biết được không?”
Tần Thần gật đầu, “Dạ, con biết rồi, nhưng mà bây giờ con không thích bạn cùng lớp, các bạn cũng nghi là con lấy, con nói cho các bạn biết không phải con, các bạn cũng không tin.”
“Bởi vì các bạn vẫn không hiểu con, Thần Thần, con không được ghét các bạn, muốn để cho các bạn hiểu được con là người như thế nào, về sau sẽ không bao giờ không tin con nữa. Giống như con chơi với các bạn, con đối xử tốt với người khác, người khác cũng sẽ đối xử tốt với con, biết chưa?”
Vẻ mặt Tần Thần ngờ nghệch: “Thế nhưng con muốn đối xử tốt với bọn họ thì phải làm thế nào?’
“Có ai gặp khó khăn con hãy giúp bạn, có món ăn ngon cũng hãy chia sẻ với bạn cùng lớp, trong giờ sinh hoạt tìm bạn học chời đùa… Còn nhiều lắm, sau này ba ba sẽ nói cho con biết.”
“Dạ, con rất thích ba ba. ” Tần Thần ôm cổ Hạ Hi: “Cha đều không dạy con những điều này, con cũng chỉ có thể tự học.”
Hạ Hi vuốt ve đầu Tần Thần, Tần Duệ Lâm nhưng cảm thấy lạnh hết cả người, như bộng nhiên bị ngâm nước đá.
Thần Thần cũng không có tin có thể dùng, nhóc nói cho Hạ Hi biết đồng hồ đeo tay là Lý Phàm chủ động đưa cho mình, về phần ngồi ở chỗ của Lý Phàm là do ngoài ý muốn, Lý Phàm ngồi ở phía trước Tần Thần, lúc đó nhóc lên đó ngồi chỉ để tiện chơi đùa với bạn cùng lớp, hơn nữa thời gian cũng không dài.
Việc đã đến nước này, chuyện ăn cắp đồng hồ đeo tay chỉ có thể do Lý Phàm biết, dù sao nó mới là đương sự vụ này.
Hạ Hi không muốn báo cảnh sát, vô luận đồng hồ đeo tay là do ai lấy cậu cũng đều hy vọng không ảnh hưởng đến tiền đồ của học sinh đó, bởi vì một khi vào đồn công an, thì lý lịch không sao rửa sạch nổi. Nhưng cũng không thể mặc kệ không quản được, bằng không đối phương lại kiệu ngạo, nói không chừng sau này còn phạm vào lỗi lớn hơn nữa, đương nhiên chủ yếu là Hạ Hi lo lắng cho Tần Thần, nếu quả thật bởi vì Tần Thần đắc tội với ai đó thì cậu nhất định phải điều tra đến cùng.
Có sự cho phép của Tần Duệ Lâm, tiến triển của Hạ Hi rất thuận lợi, cậu rất nhanh liền gặp được Lý Phàm, hai người đơn độc ngồi trong bàn làm việc. Biểu hiện của Lý Phàm có chút câu nệ, vóc người nó béo, da trắng nõn, hai mắt sưng phù, thoạt nhìn đã biết vừa khóc một trận.
Hạ Hi vô cùng dịu dàng nói: “Lý Phàm, chú muốn hỏi con một vài vấn đề được không?”
Lý Phàm nhìn Hạ Hi, một hồi lâu mới nói, “Con đã thấy chú…”
“Gặp ở đâu?”
“Trong TV, chú diễn đại anh hùng, rất lợi hai!”
“Vậy con có nghe lời đại anh hùng không?”
Lý Phàm do dự một hồi lâu, khẽ gật đầu.
“Con có thể nói cho chú biết, rốt cuộc ai đã lấy đồng hồ đeo tay của con?” cậu nói xong lại nói: “Không thể lừa được chú đâu, nói dối người khác không phải là đứa trẻ ngoan.”
Lý Phàm cúi cầu chơi với ngón tay, một hồi mới thấp giọng nói: “Con không biết.”
Hạ Hi quan sát nét mặt Lý Phàm, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Con đừng nói dối, vì sao không ngẩng đầu lên? Con có thể nhìn thẳng vào mắt chú nói những lời đó không? Con biết vu khống hãm hại người khác là phạm pháp không? Chú không muốn làm cho con tổn thương, thế nhưng Lý Phàm, con phải cho chú biết chân tướng, như vậy chú mới có thể bảo vệ con, con cũng không muốn các chú cảnh sát tham gia vào chuyện này đúng không?
“Con…”
“Con không cần phải sợ, cứ kể rõ mọi chuyện cho chú biết, ai cũng không dám làm tổn thương con, hay con có điều gì khổ tâm đúng không? Hoặc là có kẻ uy hiếp con?’
Câu cuối cùng của cậu phảng phất như nói ra tiếng lòng của Lý Phàm, đứa bé vừa ủy khuất lại sợ hãi, đột nhiên òa khóc rất to, điệu bộ giả vờ nghiêm khắc của Hạ Hi trong nháy mắt không còn cách nào tiếp tục, cậu nhẹ giọng trấn an: “Được rồi, Lý Phàm đừng sợ, đem mọi chuyện con biết nói cho chú biết, chú nhất định sẽ bảo vệ con.”
Lý Phàm khóc đến khàn cả giọng, vừa khóc thút thít vừa nói đứt quãng: “Chú ơi, ngươi đừng báo cảnh sát, con không muốn bị bắt lại, sau này con cũng không dám nữa!”
“Được, vậy con nói cho chú biết đồng hồ đeo tay rốt cuộc ở chỗ nào?”
“Lúc con đi WC đồng hồ đeo tay bị người khác cướp mất, bọn chúng nói con không được nói ra nếu không sẽ đánh con.”
“Con biết bọn họ sao?”
“Không biết, nhưng con đã thấy, bọn họ thường xuyên đánh nhau với tên côn đồ ngoài trường.”
Hạ Hi chăm chú nhìn vào mắt Lý Phàm, nét mặt cậu rất dịu dàng, giọng nói như dẫn theo cỗ mê hoặc lòng người, cậu hạ giọng, như là lo làm Lý Phàm sợ: “Vậy tại sao con lại muốn nói là Tần Thần lấy?”
Lý Phàm càng thêm ủy khuất: “Con không nói, là Cao Nham nói, hắn và kẻ cướp đồng hồ của con học cùng một khối!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.