Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 138: Cảm xúc
Tô Hoài Hoang
06/04/2023
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Phó Nhược Ngôn khi ấy không biết đó chính là sự ghen tị xuất phát từ lòng chiếm hữu. Nói chung là hắn khó chịu.
Về sau, hắn không chịu đựng nổi nữa, đành gọi điện thoại cho Lận Thành Duật. Đây cũng là lần đầu tiên Phó Nhược Ngôn chủ động gọi y.
Hắn không vòng vo, cuộc hội thoại rất đơn giản.
"Mọi chuyện đều đã được xử lý ổn thỏa." Phó Nhược Ngôn nói: "Nhưng Khương Tiêu không biết gì hết. Cậu... đừng nói thêm với em ấy."
Lận Thành Duật yên lặng một lát rồi hỏi: "Anh có thể bảo đảm từ nay về sau sẽ không còn chuyện tương tự xảy ra nữa không?"
Phó Nhược Ngôn: "Tôi không bảo đảm với cậu, tôi bảo đảm với Khương Tiêu."
Hắn đợi trong phút chốc, bên kia đáp lời: "Được."
Cuộc trò chuyện của hai người cứ vậy kết thúc, giọng điệu đôi bên cũng không hề khách sáo với nhau.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Phó Nhược Ngôn thoáng thấy thư giãn.
Khương Tiêu không bị làm sao, em ấy sẽ không biết đâu.
Lận Thành Duật cúp máy. Y tựa người bên cửa sổ, ánh nhìn hướng xuống ngắm cây hoa nhài mình vừa trồng trong vườn hôm nay.
Y không ở tại nhà cổ nhà họ Lận. Thay vào đó, dạo này y ở tại khu biệt thự mình đã trang hoàng, cũng chính là căn nhà năm xưa của y và Khương Tiêu.
Biệt thự đã hoàn thiện một thời gian, chỉ là trước đây chưa dọn vào ở. Ban đầu, nó chứa đựng khát khao một ngày nào đó được vào nhà mới sống cùng Khương Tiêu. Về sau Khương Tiêu ở bên Phó Nhược Ngôn rồi, y đau đớn tột cùng, không dám quay về căn hộ này nữa nên vẫn chưa trang trí nơi đây.
Qua Tết, y thấy dấu vết trên người Khương Tiêu, phát điên một trận, sống khốn sống khổ rất lâu, biết bao đêm dài thức trắng. Và rồi, y lại tự thuyết phục bản thân, dần trở nên bình tĩnh.
Tháng trước, y một mình dọn vào căn hộ này.
Lận Thành Duật bắt đầu muốn bình thản tiếp nhận một vài chuyện, dẫu đến giờ y vẫn chưa thể tiếp nhận.
Y vẫn yêu Khương Tiêu, vẫn cực kỳ nhớ nhung anh. Hiện tại ở trong căn phòng này, y những tưởng toàn bộ căn phòng cũng đang nhớ Khương Tiêu cùng y. Cứ vậy... dường như lại bớt vất vả.
Y đã đoán trước được phần nào cuộc gọi ngày hôm nay.
Phó Nhược Ngôn nói chuyện chẳng hề khách sáo. Thế nhưng hắn là bạn trai của Khương Tiêu, có tư cách nói ra rất nhiều điều. Lận Thành Duật thì không có tư cách chối từ.
Khương Tiêu không biết liệu có phải chuyện tốt hay không đây?
Y không rõ lắm.
Có lẽ vào khoảnh khắc này không tồn tại đúng - sai, giống một hạt giống được chôn tại đó, không biết sau này sẽ mọc lên thành gì.
Lận Thành Duật giờ đây như không còn gì để mất nữa. Y chỉ lẳng lặng chờ tại đó, dù đạt được chút ít thôi cũng thấy vui mừng rồi.
Tuy chuyện này đã được giấu nhẹm nhưng sau đó Khương Tiêu vẫn biết đôi chút, có điều anh không rõ lắm.
Chỉ số ít tin tức bị lọt ra ngoài, cũng không có gì để thảo luận, chắc hẳn Phó Thị đã cố tình đè xuống. Sự thay đổi diễn ra ở phía anh chính là việc vệ sĩ luôn theo sát đã rời khỏi. Vì vậy, anh biết rằng không sao nữa rồi.
Khương Tiêu cứ nghĩ bọn họ định làm gì Phó Nhược Ngôn nhưng thất bại, về sau bị lục lại nợ cũ và chịu phạt đúng tội, chẳng có gì đáng nói.
Hình như anh đã hiểu tại sao hôm ấy Phó Nhược Ngôn căng thẳng đến vậy. Trong một lần hẹn hò, anh còn có ý hỏi về chuyện này.
"Có phải anh suýt gặp chuyện không?" Khương Tiêu hỏi hắn, hơi áy náy: "Lẽ ra em phải ở bên anh thay vì đi ra ngoài mới đúng."
"Không sao đâu Tiêu Tiêu, em đừng nghĩ nhiều." Phó Nhược Ngôn nói: "Đã qua cả rồi."
Khương Tiêu nhận thấy lúc nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Phó Nhược Ngôn hơi kỳ, song, anh không nghĩ nhiều.
Do đó, bọn họ không thảo luận thêm.
Nói tiếp về chuyện trái chiều này cũng vô nghĩa. Khương Tiêu chỉ mong anh và Phó Nhược Ngôn có thể quay về cuộc sống yên bình trước đây.
Tuy nhiên vẫn có một việc để lộ ra chút dấu vết.
Còn một người khác không liên quan đến những việc này nhưng đã bị Phó Nhược Ngôn yêu cầu thêm vào xử lý.
- Em trai cùng cha khác mẹ của hắn.
Đệ đệ Phó Minh Tư của hắn sở hữu tính cách y hệt Trần Linh Nguyệt, cực giỏi đóng kịch, trên thực tế rất cứng đầu, tuổi tác lại nhỏ hơn Phó Nhược Ngôn, giờ vẫn chưa lên đến Đại học.
Tuổi nhỏ nên cũng dễ kích động. Cậu ta không rõ tại sao chỉ trong chớp nhoáng, cả cha và mẹ mình đều bị Phó Nhược Ngôn tống vào tù. Ông ngoại luôn đối xử tốt với cậu ta thì lại yếu đi, vào viện lâu lắm rồi chưa ra, ông cũng chẳng còn hơi sức gặp cậu ta.
Cuộc sống trong nhung lụa vốn đang rất tốt đẹp của cậu ta bị đảo lộn chỉ qua một đêm.
Cậu ta giận lắm, muốn tự trả thù, còn muốn đi tìm cánh truyền thông. Nhưng xét cho cùng, vì tuổi nhỏ quá nên chưa kịp làm gì, cậu ta đã bị Phó Nhược Ngôn chặn đứng.
Thực ra giải quyết Phó Minh Tư là chuyện nhỏ. So với cha mẹ mình, cậu ta chẳng có tài cán chi, cũng chẳng làm được gì ra hồn, đứa trẻ mới lớn chừng này không có chút sức mạnh nào trong mắt Phó Nhược Ngôn.
Thế nhưng khi xử lý cậu ta, Phó Nhược Ngôn vẫn hơi giận dữ.
Có lẽ cậu ta từng nghe Trần Linh Nguyệt đề cập đến Khương Tiêu nên lúc nói chuyện nóng đầu, cố tình nhắc về Khương Tiêu để đe dọa hắn.
Cái tên này chẳng khác nào chốt mở cơn giận đang bị Phó Nhược Ngôn cố gắng kìm nén lại.
Trước đó, hắn đã uất nghẹn vì Lận Thành Duật. Hắn vốn cảm thấy mình chưa làm được bất cứ chuyện gì bởi Lận Thành Duật đã xuất hiện và làm hết, đang định tìm nơi bộc phát, nào ngờ Khương Tiêu cũng tới đây.
Mọi chuyện tình cờ vậy đấy.
Dĩ nhiên, Phó Nhược Ngôn sẽ không tự mình làm những chuyện này. Hắn có cả đám tay sai. Hôm đó, hắn ngồi quay lưng ra cửa gọi điện thoại cho bên kia.
Khương Tiêu lặng lẽ tiến vào, định tạo bất ngờ cho hắn.
Dạo gần đây anh thấy Phó Nhược Ngôn đang phải chịu áp lực vô cùng lớn, may mà hôm nay có chút thời gian, anh mới làm một số món ăn yêu thích của Phó Nhược Ngôn, âm thầm tới đây.
Mọi người trong phòng làm việc đều quen anh nên dĩ nhiên sẽ không báo cáo cho Phó Nhược Ngôn. Đến cả mật mã vân tay văn phòng Phó Nhược Ngôn anh còn mở được.
Anh đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của Phó Nhược Ngôn, dù chỉ là một câu nhỏ nhoi.
"... Nó còn nói nữa thì đánh gãy chân nó..."
Phó Nhược Ngôn cũng nhanh nhạy. Khương Tiêu vừa vào, hắn lập tức cúp.
"Em nghe thấy gì sao Tiêu Tiêu?" Hắn hít sâu một hơi: "Anh có thể giải thích, không phải như em nghĩ đâu."
Khương Tiêu nhìn thoáng qua hắn. Anh đứng yên tại đó một lát rồi bước vào, khóa cửa, nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn lên bàn.
"Anh đang nói ai vậy?" Khương Tiêu hỏi hắn: "Anh muốn đánh gãy chân ai?"
Phó Nhược Ngôn căng thẳng đi tới kéo lấy tay anh, tuy nhiên Khương Tiêu lại để hắn ngồi xuống.
"Anh nói lại cẩn thận em nghe." Khương Tiêu nói: "Không cho nói dối. Đó là ai?"
"Em cũng biết, đó là Phó Minh Tư, em trai của anh."
"Em trai anh làm ra chuyện gì đáng để anh phải làm vậy?" Khương Tiêu hỏi.
Phó Nhược Ngôn thấp thỏm liếc anh. Hắn không nhìn ra rốt cuộc Khương Tiêu có giận hay không, đành ngoan ngoãn kể cho anh nghe.
"Vừa nãy anh hơi kích động." Phó Nhược Ngôn bắt đầu sửa chữa: "Nó thực sự rất quá đáng."
Nói xong, hắn lặng lẽ nắm tay Khương Tiêu. Khương Tiêu không buông ra.
"Nếu ảnh hưởng đến công ty thì nên ngăn lại." Khương Tiêu nói, sau đó thở dài: "Cậu ta không liên quan gì đến em, thậm chí chưa gặp mặt lần nào. Nhược Ngôn à, thú thực em cũng không quan tâm cậu ta ra sao, em chỉ quan tâm anh thế nào thôi. Tuổi tác cậu ta còn nhỏ, lỡ gây phiền phức thì chúng ta luôn có nhiều cách khác xử lý. Anh không thể đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm vì sự kích động nhất thời được."
Khương Tiêu có lập trường của mình. Trong tình huống này, việc anh quan tâm Phó Nhược Ngôn hơn thay vì đứng ở góc độ đồng tình là bình thường.
Phó Nhược Ngôn: "Anh biết rồi."
Hắn lo lắng bổ sung một câu: "Là lần đầu thật đó em, anh chỉ nói vậy thôi chứ không làm thật đâu."
"Vậy về sau đừng vậy nữa." Khương Tiêu nhìn hắn: "Dạo này anh chịu áp lực nặng nề quá, Nhược Ngôn à, có rất nhiều giải pháp cho vấn đề, anh đừng biến mình trở thành người mình ghét."
Khương Tiêu đang nghĩ xem mình có nên nghiêm túc hơn không. Song, khi đối diện với người mình thích, thấy vẻ mặt kinh hãi nhìn anh của Phó Nhược Ngôn, anh lại không nghiêm túc nổi.
"Anh xin lỗi." Phó Nhược Ngôn nhỏ giọng xin lỗi anh: "Có phải dọa em rồi?"
Khương Tiêu: "Hơi hơi."
Nhưng thế thì sao bây giờ, bọn họ là người yêu mà. Phó Nhược Ngôn đang gặp chút vấn đề tâm lý, thành ra hơi cực đoan. Anh nổi giận hay bỏ đối phương lại rời đi được thật ư?
Bình thường Phó Nhược Ngôn không như vậy. Khương Tiêu hiểu hắn. Chỉ vì dạo này anh ấy chịu nhiều áp lực quá thôi, chờ thêm một thời gian nữa sẽ ổn.
Khương Tiêu vẫn tin Phó Nhược Ngôn.
Anh nhắc lại vài câu về chuyện này, quan sát hắn gọi điện thoại. Phó Nhược Ngôn lập tức ngoan ngoãn đảm bảo với anh rằng sau này sẽ không kích động nữa, cũng không tiếp tục ầm ĩ thêm.
Hai người cùng nhau ăn xong bữa trưa. Chiều hôm đó, công ty Khương Tiêu có việc, anh nhanh chóng trở về.
Phó Nhược Ngôn đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng Khương Tiêu rời khỏi. Xác định anh đi thật rồi, hắn lại gọi tiếp một cuộc điện thoại.
Bên kia cũng hiểu: "Chị dâu phát hiện à anh?"
"Đừng nói nữa," Phó Nhược Ngôn day mắt: "Em ấy nói rất đúng, tôi kích động quá, lỡ bị người ta nắm thóp thì sau này khó nói. Thôi vậy, Phó Minh Tư chỉ là nhân vật râu ria, chữa khỏi tay nó rồi đưa nó ra ngoài, đừng để nó trở về. Chuyện này cứ kết thúc vậy đi."
Suy cho cùng, Phó Nhược Ngôn cũng chỉ muốn sống yên ổn với Khương Tiêu mà thôi. Những người khác đừng tới quấy rầy hắn là được.
Tuy chưa thể xóa đi một số cảm xúc nhưng hắn có thể tạm thời giấu đi.
Sự thật cũng như mong muốn của hắn. Một thời gian sau, hai người lại ngọt ngào như xưa. Cuộc sống bình yên chiếm phần lớn, không nhiều gợn sóng.
Thời gian trôi qua, Khương Tiêu cũng không ghi tạc chuyện này trong lòng. Bản tính của Phó Nhược Ngôn vẫn dịu dàng, luôn đối xử với anh cực kỳ tốt, sau sự việc đó thì đối xử càng tốt hơn.
Anh thuận lợi ký kết hợp đồng với công ty chuyển phát nhanh, hai bên thành đối tác chính thức. Ăn mừng cùng Phó Nhược Ngôn xong, họ lại lên kế hoạch tiếp cho tương lai.
Vô Hạn đang phát triển rất mạnh mẽ. Lượng người dùng càng ngày càng tăng, so với điều này, số các bên hợp tác của họ dần trở nên không đủ.
Trước đây, nhờ sự trợ giúp của Chúng Sâm, nhiều nhà sản xuất lớn trong nước đã ổn định chỗ đứng. Vì các nhà máy Liễu Giang gần nên cũng đã có rất nhiều hợp đồng được ký kết.
Từ năm ngoái, thông qua mậu dịch thương mại, Diệp Miểu Miểu bắt đầu tiếp xúc với một số thương hiệu nước ngoài và hợp tác thành công. Một số nhà sản xuất còn chủ động tìm đến. Tuy nhiên, vậy thôi thì còn lâu mới đủ.
Bọn họ vẫn treo thương hiệu "Vô Hạn Ưu Tuyển" nhưng phạm vi tiếp xúc sẽ mở rộng hơn nhiều, bao gồm một số doanh nghiệp vừa và nhỏ, thậm chí cả hộ kinh doanh cá thể. Việc ký kết hợp tác với công ty chuyển phát nhanh và việc đối phương sở hữu nguyên một dây chuyền vận chuyển hoàn chỉnh có nghĩa rằng các sản phẩm như trái cây tươi, hàng sống, đồ đông lạnh đều có thể được vận chuyển đường dài.
Chưa có nhiều nhà sản xuất ở Vô Hạn kinh doanh phương diện đó. Vào giai đoạn này, người dùng vẫn chưa hình thành thói quen mua sắm mọi thứ trực tuyến, tạo nên một thị trường trống với tương lai rộng mở.
Vì thế, anh cạn ly với Phó Nhược Ngôn, nói rằng dạo này khả năng phải đi công tác thường xuyên.
- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Phó Nhược Ngôn khi ấy không biết đó chính là sự ghen tị xuất phát từ lòng chiếm hữu. Nói chung là hắn khó chịu.
Về sau, hắn không chịu đựng nổi nữa, đành gọi điện thoại cho Lận Thành Duật. Đây cũng là lần đầu tiên Phó Nhược Ngôn chủ động gọi y.
Hắn không vòng vo, cuộc hội thoại rất đơn giản.
"Mọi chuyện đều đã được xử lý ổn thỏa." Phó Nhược Ngôn nói: "Nhưng Khương Tiêu không biết gì hết. Cậu... đừng nói thêm với em ấy."
Lận Thành Duật yên lặng một lát rồi hỏi: "Anh có thể bảo đảm từ nay về sau sẽ không còn chuyện tương tự xảy ra nữa không?"
Phó Nhược Ngôn: "Tôi không bảo đảm với cậu, tôi bảo đảm với Khương Tiêu."
Hắn đợi trong phút chốc, bên kia đáp lời: "Được."
Cuộc trò chuyện của hai người cứ vậy kết thúc, giọng điệu đôi bên cũng không hề khách sáo với nhau.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Phó Nhược Ngôn thoáng thấy thư giãn.
Khương Tiêu không bị làm sao, em ấy sẽ không biết đâu.
Lận Thành Duật cúp máy. Y tựa người bên cửa sổ, ánh nhìn hướng xuống ngắm cây hoa nhài mình vừa trồng trong vườn hôm nay.
Y không ở tại nhà cổ nhà họ Lận. Thay vào đó, dạo này y ở tại khu biệt thự mình đã trang hoàng, cũng chính là căn nhà năm xưa của y và Khương Tiêu.
Biệt thự đã hoàn thiện một thời gian, chỉ là trước đây chưa dọn vào ở. Ban đầu, nó chứa đựng khát khao một ngày nào đó được vào nhà mới sống cùng Khương Tiêu. Về sau Khương Tiêu ở bên Phó Nhược Ngôn rồi, y đau đớn tột cùng, không dám quay về căn hộ này nữa nên vẫn chưa trang trí nơi đây.
Qua Tết, y thấy dấu vết trên người Khương Tiêu, phát điên một trận, sống khốn sống khổ rất lâu, biết bao đêm dài thức trắng. Và rồi, y lại tự thuyết phục bản thân, dần trở nên bình tĩnh.
Tháng trước, y một mình dọn vào căn hộ này.
Lận Thành Duật bắt đầu muốn bình thản tiếp nhận một vài chuyện, dẫu đến giờ y vẫn chưa thể tiếp nhận.
Y vẫn yêu Khương Tiêu, vẫn cực kỳ nhớ nhung anh. Hiện tại ở trong căn phòng này, y những tưởng toàn bộ căn phòng cũng đang nhớ Khương Tiêu cùng y. Cứ vậy... dường như lại bớt vất vả.
Y đã đoán trước được phần nào cuộc gọi ngày hôm nay.
Phó Nhược Ngôn nói chuyện chẳng hề khách sáo. Thế nhưng hắn là bạn trai của Khương Tiêu, có tư cách nói ra rất nhiều điều. Lận Thành Duật thì không có tư cách chối từ.
Khương Tiêu không biết liệu có phải chuyện tốt hay không đây?
Y không rõ lắm.
Có lẽ vào khoảnh khắc này không tồn tại đúng - sai, giống một hạt giống được chôn tại đó, không biết sau này sẽ mọc lên thành gì.
Lận Thành Duật giờ đây như không còn gì để mất nữa. Y chỉ lẳng lặng chờ tại đó, dù đạt được chút ít thôi cũng thấy vui mừng rồi.
Tuy chuyện này đã được giấu nhẹm nhưng sau đó Khương Tiêu vẫn biết đôi chút, có điều anh không rõ lắm.
Chỉ số ít tin tức bị lọt ra ngoài, cũng không có gì để thảo luận, chắc hẳn Phó Thị đã cố tình đè xuống. Sự thay đổi diễn ra ở phía anh chính là việc vệ sĩ luôn theo sát đã rời khỏi. Vì vậy, anh biết rằng không sao nữa rồi.
Khương Tiêu cứ nghĩ bọn họ định làm gì Phó Nhược Ngôn nhưng thất bại, về sau bị lục lại nợ cũ và chịu phạt đúng tội, chẳng có gì đáng nói.
Hình như anh đã hiểu tại sao hôm ấy Phó Nhược Ngôn căng thẳng đến vậy. Trong một lần hẹn hò, anh còn có ý hỏi về chuyện này.
"Có phải anh suýt gặp chuyện không?" Khương Tiêu hỏi hắn, hơi áy náy: "Lẽ ra em phải ở bên anh thay vì đi ra ngoài mới đúng."
"Không sao đâu Tiêu Tiêu, em đừng nghĩ nhiều." Phó Nhược Ngôn nói: "Đã qua cả rồi."
Khương Tiêu nhận thấy lúc nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Phó Nhược Ngôn hơi kỳ, song, anh không nghĩ nhiều.
Do đó, bọn họ không thảo luận thêm.
Nói tiếp về chuyện trái chiều này cũng vô nghĩa. Khương Tiêu chỉ mong anh và Phó Nhược Ngôn có thể quay về cuộc sống yên bình trước đây.
Tuy nhiên vẫn có một việc để lộ ra chút dấu vết.
Còn một người khác không liên quan đến những việc này nhưng đã bị Phó Nhược Ngôn yêu cầu thêm vào xử lý.
- Em trai cùng cha khác mẹ của hắn.
Đệ đệ Phó Minh Tư của hắn sở hữu tính cách y hệt Trần Linh Nguyệt, cực giỏi đóng kịch, trên thực tế rất cứng đầu, tuổi tác lại nhỏ hơn Phó Nhược Ngôn, giờ vẫn chưa lên đến Đại học.
Tuổi nhỏ nên cũng dễ kích động. Cậu ta không rõ tại sao chỉ trong chớp nhoáng, cả cha và mẹ mình đều bị Phó Nhược Ngôn tống vào tù. Ông ngoại luôn đối xử tốt với cậu ta thì lại yếu đi, vào viện lâu lắm rồi chưa ra, ông cũng chẳng còn hơi sức gặp cậu ta.
Cuộc sống trong nhung lụa vốn đang rất tốt đẹp của cậu ta bị đảo lộn chỉ qua một đêm.
Cậu ta giận lắm, muốn tự trả thù, còn muốn đi tìm cánh truyền thông. Nhưng xét cho cùng, vì tuổi nhỏ quá nên chưa kịp làm gì, cậu ta đã bị Phó Nhược Ngôn chặn đứng.
Thực ra giải quyết Phó Minh Tư là chuyện nhỏ. So với cha mẹ mình, cậu ta chẳng có tài cán chi, cũng chẳng làm được gì ra hồn, đứa trẻ mới lớn chừng này không có chút sức mạnh nào trong mắt Phó Nhược Ngôn.
Thế nhưng khi xử lý cậu ta, Phó Nhược Ngôn vẫn hơi giận dữ.
Có lẽ cậu ta từng nghe Trần Linh Nguyệt đề cập đến Khương Tiêu nên lúc nói chuyện nóng đầu, cố tình nhắc về Khương Tiêu để đe dọa hắn.
Cái tên này chẳng khác nào chốt mở cơn giận đang bị Phó Nhược Ngôn cố gắng kìm nén lại.
Trước đó, hắn đã uất nghẹn vì Lận Thành Duật. Hắn vốn cảm thấy mình chưa làm được bất cứ chuyện gì bởi Lận Thành Duật đã xuất hiện và làm hết, đang định tìm nơi bộc phát, nào ngờ Khương Tiêu cũng tới đây.
Mọi chuyện tình cờ vậy đấy.
Dĩ nhiên, Phó Nhược Ngôn sẽ không tự mình làm những chuyện này. Hắn có cả đám tay sai. Hôm đó, hắn ngồi quay lưng ra cửa gọi điện thoại cho bên kia.
Khương Tiêu lặng lẽ tiến vào, định tạo bất ngờ cho hắn.
Dạo gần đây anh thấy Phó Nhược Ngôn đang phải chịu áp lực vô cùng lớn, may mà hôm nay có chút thời gian, anh mới làm một số món ăn yêu thích của Phó Nhược Ngôn, âm thầm tới đây.
Mọi người trong phòng làm việc đều quen anh nên dĩ nhiên sẽ không báo cáo cho Phó Nhược Ngôn. Đến cả mật mã vân tay văn phòng Phó Nhược Ngôn anh còn mở được.
Anh đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của Phó Nhược Ngôn, dù chỉ là một câu nhỏ nhoi.
"... Nó còn nói nữa thì đánh gãy chân nó..."
Phó Nhược Ngôn cũng nhanh nhạy. Khương Tiêu vừa vào, hắn lập tức cúp.
"Em nghe thấy gì sao Tiêu Tiêu?" Hắn hít sâu một hơi: "Anh có thể giải thích, không phải như em nghĩ đâu."
Khương Tiêu nhìn thoáng qua hắn. Anh đứng yên tại đó một lát rồi bước vào, khóa cửa, nhẹ nhàng đặt hộp đồ ăn lên bàn.
"Anh đang nói ai vậy?" Khương Tiêu hỏi hắn: "Anh muốn đánh gãy chân ai?"
Phó Nhược Ngôn căng thẳng đi tới kéo lấy tay anh, tuy nhiên Khương Tiêu lại để hắn ngồi xuống.
"Anh nói lại cẩn thận em nghe." Khương Tiêu nói: "Không cho nói dối. Đó là ai?"
"Em cũng biết, đó là Phó Minh Tư, em trai của anh."
"Em trai anh làm ra chuyện gì đáng để anh phải làm vậy?" Khương Tiêu hỏi.
Phó Nhược Ngôn thấp thỏm liếc anh. Hắn không nhìn ra rốt cuộc Khương Tiêu có giận hay không, đành ngoan ngoãn kể cho anh nghe.
"Vừa nãy anh hơi kích động." Phó Nhược Ngôn bắt đầu sửa chữa: "Nó thực sự rất quá đáng."
Nói xong, hắn lặng lẽ nắm tay Khương Tiêu. Khương Tiêu không buông ra.
"Nếu ảnh hưởng đến công ty thì nên ngăn lại." Khương Tiêu nói, sau đó thở dài: "Cậu ta không liên quan gì đến em, thậm chí chưa gặp mặt lần nào. Nhược Ngôn à, thú thực em cũng không quan tâm cậu ta ra sao, em chỉ quan tâm anh thế nào thôi. Tuổi tác cậu ta còn nhỏ, lỡ gây phiền phức thì chúng ta luôn có nhiều cách khác xử lý. Anh không thể đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm vì sự kích động nhất thời được."
Khương Tiêu có lập trường của mình. Trong tình huống này, việc anh quan tâm Phó Nhược Ngôn hơn thay vì đứng ở góc độ đồng tình là bình thường.
Phó Nhược Ngôn: "Anh biết rồi."
Hắn lo lắng bổ sung một câu: "Là lần đầu thật đó em, anh chỉ nói vậy thôi chứ không làm thật đâu."
"Vậy về sau đừng vậy nữa." Khương Tiêu nhìn hắn: "Dạo này anh chịu áp lực nặng nề quá, Nhược Ngôn à, có rất nhiều giải pháp cho vấn đề, anh đừng biến mình trở thành người mình ghét."
Khương Tiêu đang nghĩ xem mình có nên nghiêm túc hơn không. Song, khi đối diện với người mình thích, thấy vẻ mặt kinh hãi nhìn anh của Phó Nhược Ngôn, anh lại không nghiêm túc nổi.
"Anh xin lỗi." Phó Nhược Ngôn nhỏ giọng xin lỗi anh: "Có phải dọa em rồi?"
Khương Tiêu: "Hơi hơi."
Nhưng thế thì sao bây giờ, bọn họ là người yêu mà. Phó Nhược Ngôn đang gặp chút vấn đề tâm lý, thành ra hơi cực đoan. Anh nổi giận hay bỏ đối phương lại rời đi được thật ư?
Bình thường Phó Nhược Ngôn không như vậy. Khương Tiêu hiểu hắn. Chỉ vì dạo này anh ấy chịu nhiều áp lực quá thôi, chờ thêm một thời gian nữa sẽ ổn.
Khương Tiêu vẫn tin Phó Nhược Ngôn.
Anh nhắc lại vài câu về chuyện này, quan sát hắn gọi điện thoại. Phó Nhược Ngôn lập tức ngoan ngoãn đảm bảo với anh rằng sau này sẽ không kích động nữa, cũng không tiếp tục ầm ĩ thêm.
Hai người cùng nhau ăn xong bữa trưa. Chiều hôm đó, công ty Khương Tiêu có việc, anh nhanh chóng trở về.
Phó Nhược Ngôn đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng Khương Tiêu rời khỏi. Xác định anh đi thật rồi, hắn lại gọi tiếp một cuộc điện thoại.
Bên kia cũng hiểu: "Chị dâu phát hiện à anh?"
"Đừng nói nữa," Phó Nhược Ngôn day mắt: "Em ấy nói rất đúng, tôi kích động quá, lỡ bị người ta nắm thóp thì sau này khó nói. Thôi vậy, Phó Minh Tư chỉ là nhân vật râu ria, chữa khỏi tay nó rồi đưa nó ra ngoài, đừng để nó trở về. Chuyện này cứ kết thúc vậy đi."
Suy cho cùng, Phó Nhược Ngôn cũng chỉ muốn sống yên ổn với Khương Tiêu mà thôi. Những người khác đừng tới quấy rầy hắn là được.
Tuy chưa thể xóa đi một số cảm xúc nhưng hắn có thể tạm thời giấu đi.
Sự thật cũng như mong muốn của hắn. Một thời gian sau, hai người lại ngọt ngào như xưa. Cuộc sống bình yên chiếm phần lớn, không nhiều gợn sóng.
Thời gian trôi qua, Khương Tiêu cũng không ghi tạc chuyện này trong lòng. Bản tính của Phó Nhược Ngôn vẫn dịu dàng, luôn đối xử với anh cực kỳ tốt, sau sự việc đó thì đối xử càng tốt hơn.
Anh thuận lợi ký kết hợp đồng với công ty chuyển phát nhanh, hai bên thành đối tác chính thức. Ăn mừng cùng Phó Nhược Ngôn xong, họ lại lên kế hoạch tiếp cho tương lai.
Vô Hạn đang phát triển rất mạnh mẽ. Lượng người dùng càng ngày càng tăng, so với điều này, số các bên hợp tác của họ dần trở nên không đủ.
Trước đây, nhờ sự trợ giúp của Chúng Sâm, nhiều nhà sản xuất lớn trong nước đã ổn định chỗ đứng. Vì các nhà máy Liễu Giang gần nên cũng đã có rất nhiều hợp đồng được ký kết.
Từ năm ngoái, thông qua mậu dịch thương mại, Diệp Miểu Miểu bắt đầu tiếp xúc với một số thương hiệu nước ngoài và hợp tác thành công. Một số nhà sản xuất còn chủ động tìm đến. Tuy nhiên, vậy thôi thì còn lâu mới đủ.
Bọn họ vẫn treo thương hiệu "Vô Hạn Ưu Tuyển" nhưng phạm vi tiếp xúc sẽ mở rộng hơn nhiều, bao gồm một số doanh nghiệp vừa và nhỏ, thậm chí cả hộ kinh doanh cá thể. Việc ký kết hợp tác với công ty chuyển phát nhanh và việc đối phương sở hữu nguyên một dây chuyền vận chuyển hoàn chỉnh có nghĩa rằng các sản phẩm như trái cây tươi, hàng sống, đồ đông lạnh đều có thể được vận chuyển đường dài.
Chưa có nhiều nhà sản xuất ở Vô Hạn kinh doanh phương diện đó. Vào giai đoạn này, người dùng vẫn chưa hình thành thói quen mua sắm mọi thứ trực tuyến, tạo nên một thị trường trống với tương lai rộng mở.
Vì thế, anh cạn ly với Phó Nhược Ngôn, nói rằng dạo này khả năng phải đi công tác thường xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.