Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Chương 122: Là người yêu
Tô Hoài Hoang
30/03/2023
Năng lực thực tế của người tên Phó Nhược Ngôn này đã đạt tới trình độ ngay cả Khương Tiêu yêu hai lần cũng không kháng cự nổi.
Lát sau, anh như thể sắp không thở nổi, mắt cũng bị hắn ép cho đỏ ửng, chẳng tài nào chạy thoát. Ấy vậy mà anh còn đứng ở chỗ cửa sổ sát đất, bị người ta ghì lên cửa kính hôn đến nỗi không nói nên lời.
Khương Tiêu hoàn toàn bất ngờ.
Không phải Phó Nhược Ngôn chưa yêu ai bao giờ sao?
Khương Tiêu cứ cho rằng khi yêu có lẽ mình phải dẫn đường chỉ lối cho đối phương, thế nhưng Phó Nhược Ngôn thực sự vượt ngoài dự đoán, lực tay còn mạnh hơn cả anh. Bị đối phương giữ eo, đừng nói là đi, đến nhúc nhích cũng khó.
"Đừng vậy..." Qua một lúc, Khương Tiêu thở dốc cất lời, nói mấy chữ thôi cũng rơi rụng: "Phó Nhược Ngôn... Nhược Ngôn à, sau này... sau này chúng ta lại..."
Nhưng Phó Nhược Ngôn nghe Khương Tiêu gọi tên mình thì khí thế toàn thân càng áp đảo hơn.
"Gọi một lần nữa đi." Hắn nói khẽ với Khương Tiêu: "Tiêu Tiêu à, em gọi tên anh lần nữa đi."
Hắn thoáng thả lỏng, Khương Tiêu cứ nghĩ rằng ổn rồi, vì vậy ngoan ngoãn gọi thêm tiếng nữa: "Nhược Ngôn."
"Chúng ta ở bên nhau rồi, Khương Tiêu ơi." Phó Nhược Ngôn nhấm nuốt lại những lời này, tiếp đó nói như thể xác nhận lại: "Khương Tiêu... Niên Niên của anh, đúng không?"
Thấy hắn vậy, Khương Tiêu lại hơi ngây thơ, quên mất chuyện ban nãy chạy không thoát, chẳng hề hay biết lời nói của mình không khác chi đổ thêm dầu vào lửa: "Vâng, Phó Nhược Ngôn, bây giờ anh là bạn trai của em, chúng ta là người yêu của nhau."
Lúc này đây, cả khóe miệng lẫn đuôi mắt của Khương Tiêu đều ửng hồng, do không thở nổi nên vài giọt nước mắt sinh lý bị ép ra, khiến đôi mắt giống hạnh nhân của anh long lanh tựa nho đen.
Anh cứ nghĩ Phó Nhược Ngôn là một người tốt rất đỗi dịu dàng, giống như chưa từng yêu ai.
Thế nhưng vào giờ phút này, "Phó Nhược Ngôn dịu dàng" lại vô cùng muốn giấu Khương Tiêu như vậy đi, chỉ cho mình hắn thấy được.
Sớm muộn gì Khương Tiêu cũng sẽ phát hiện bản tính hắn khác với tưởng tượng.
Sau đấy, Khương Tiêu trợn tròn mắt.
Phó Nhược Ngôn nào có ý định dừng lại.
Hắn lại một lần nữa cúi đầu.
Đang đầu Thu nên Khương Tiêu chỉ mặc một chiếc áo hoodie hơi dài. Chiếc áo đó cũng do Phó Nhược Ngôn chuẩn bị cho anh.
Anh vùi người trong lòng người ta, bị hôn đến run lên, áo cũng dần bị kéo tới eo. Tay Phó Nhược Ngôn có vết chai, khi hắn thong dong vuốt ve eo anh, Khương Tiêu giật mình, không biết bầu không khí này phải kéo dài tới bao giờ.
Mãi cho đến khi có người mở cửa bước vào.
Người đi vào chính là con trai của viện trưởng bệnh viện tư nhân này – người bạn hôm qua Phó Nhược Ngôn nhờ hỗ trợ. Anh ta và Phó Nhược Ngôn được xem như là bạn quen từ nhỏ. Lần này anh ta lấy cớ đưa cơm để vào.
Anh ta cố tình ngăn người giao cơm từ chỗ Phó Nhược Ngôn đặt ở hành lang, sau đó đi vào một cách hết sức hợp lý.
Sớm đã nghe rằng Phó Nhược Ngôn thích một người, vì người đó nên mới quay lại nhà họ Phó, liều mạng bất chấp tất cả, ép bản thân tới mức độ hôm nay.
Song, trước khi theo đuổi được người ta, Phó Nhược Ngôn sẽ không nói bậy gì với bọn họ, sợ bọn họ chiêng trống rùm beng dọa đối phương. Tới tận chuyện bất ngờ hôm qua, anh ta mới lần đầu gặp người trong lòng trong truyền thuyết của Phó Nhược Ngôn.
Thế mà lại là Khương Tiêu ở Vô Hạn.
Không cần Phó Nhược Ngôn phải giới thiệu, vừa nhìn mặt anh ta đã nhận ra người này.
Giới kinh doanh của vùng này không lớn không nhỏ, nhất là với thế hệ trẻ, doanh nhân trẻ tuổi tạo nên thành tích không đến nỗi mọi người đều biết, nhưng ít ra thế hệ thứ hai như bọn họ biết.
Phụ huynh thường lấy những người này ra làm tấm gương để dạy bảo con cái, và Khương Tiêu chính là con nhà người ta đúng tiêu chuẩn.
Hiện nay, Vô Hạn không phải công ty nhỏ mờ nhạt gì, đặc biệt từ khi nhận được khoản đầu tư của Chúng Sâm, nó đã tiến vào nhóm đi đầu trong ngành công nghiệp mới phát triển, đường tương lai không thể đong đếm.
Thậm chí Khương Tiêu còn không phải thế hệ thứ hai của gia đình có tiền có quyền gì. Người ta gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lấy ra làm tấm gương khiến giới trẻ trong chốn thương trường là bọn họ thường xuyên bị phụ huynh răn dạy đến tâm phục khẩu phục, không cách nào phản bác. Xét từ mức độ nào đó thì Khương Tiêu còn nổi tiếng hơn Phó Nhược Ngôn chút.
Nếu hai người kia ở bên nhau, trên phương diện đủ thực lực thì giới tính chẳng tạo thành vấn đề. Vì vậy anh ta mới háo hức mong đợi, trưa nay cố tình tìm cớ giao cơm, cũng muốn qua xem sao.
Kết quả vừa bước vào đã chứng kiến cảnh này.
Ối chà, đây là thế giới của kẻ mạnh ư?
"... Ngại quá." Anh ta loáng cái khiếp sợ, lại không khỏi ngó nhìn thêm vài lần: "Tôi chỉ là người tới giao cơm thôi, quý vị cứ tự nhiên, tự nhiên đi ha."
Nghe tiếng mở cửa, Phó Nhược Ngôn lập tức che kín Khương Tiêu. Bị cắt ngang, đúng là hắn rất khó chịu, ngoảnh lại cho đối phương ánh mắt hình viên đạn, ý tứ hết sức rõ ràng.
Đối phương rất biết điều đi ra ngoài, để cơm lại trên chiếc bàn cạnh cửa, còn nhanh chóng khóa cửa vào.
Nhân cơ hội này, Khương Tiêu thoát khỏi vòng tay Phó Nhược Ngôn.
"Không sao chứ?" Anh hơi lo lắng: "Bạn của anh... biết rồi, anh ấy..."
Phó Nhược Ngôn lại thấy chẳng sao cả. Hắn chỉ không mong Khương Tiêu bị nhìn thấy mà thôi.
Trước đây không ngờ Khương Tiêu trong trạng thái thân mật sẽ có dáng vẻ như vậy. Vừa mềm ấm đáng yêu vừa ngoan ngoãn, còn toát lên chút vẻ quyến rũ khó tả.
"Trước đây bọn họ đã biết chút ít rồi, không sao." Hắn an ủi Khương Tiêu: "Em yên tâm, hai chúng ta ở bên nhau, không ai dám nói gì đâu."
Đừng nói đến đám bạn bên kia, dù là Phó Tông Lâm cũng chẳng đủ năng lực can thiệp ngay vào quyết định của hắn.
"Đi ăn cơm thôi." Phó Nhược Ngôn không giữ bầu không khí này tiếp, về sau còn rất nhiều cơ hội: "Em cũng chưa ăn được là bao mà."
Hắn đã ăn rất nhiều bữa với Khương Tiêu, tuy nhiên lần này lại khác những lần trước.
Hóa ra được ở bên người mình thích thì làm gì cũng thấy ngọt ngào.
Từ khi trở thành người yêu của Khương Tiêu, hắn nhận được hết niềm vui bất ngờ này tới niềm vui bất ngờ khác.
Chiều hôm ấy, Hạ Uyển Uyển thức giấc, Khương Tiêu lập tức nắm tay Phó Nhược Ngôn tới nói với bà chuyện này.
Anh nghĩ thầm: Không cần thiết phải gạt mẹ. Mẹ và Phó Nhược Ngôn đã quen biết rất lâu, trước giờ bà luôn rất hài lòng về anh ấy.
"Tốt quá rồi." Nghe vậy, quả nhiên Hạ Uyển Uyển rất mừng: "Đúng là tin tốt, các con phải ở bên nhau thật hạnh phúc nhé."
Bà vươn tay vỗ vỗ tay Phó Nhược Ngôn, với ánh mắt hiền dịu, bà nói: "Cô đã đến tuổi này rồi, không đưa ra được lời khuyên nào tốt cho các con, nhưng Niên Niên nhà cô ở bên con thì cô rất yên tâm. Niên Niên thích con, dĩ nhiên cô cũng thích con.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Cặp mắt hạnh nhân kia của Hạ Uyển Uyển giống hệt Khương Tiêu. Ban đầu Phó Nhược Ngôn nghĩ rất nhiều lời đảm bảo... nhưng trong mắt cô Hạ, dường như có thể lược bỏ toàn bộ những lời đó rồi.
Không ai đưa ra ý kiến phản đối gì về mối quan hệ này. Thậm chí ông cụ Lận tới thăm sau khi nghe tin Hạ Uyển Uyển nằm viện cũng không nói gì.
Mặc dù ông cụ hơi uể oải nhưng vẫn rất thích đứa cháu Khương Tiêu này, chỉ là nếu thành đôi với cháu mình thì càng tốt hơn.
Tuy nhiên khi tới thăm, chứng kiến dáng vẻ của Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn, ông cũng đã hiểu tình hình hiện tại rốt cuộc là sao.
Chuyện tình cảm không thể ép buộc.
Ông cụ cũng biết chuyện Lận Thành Duật không đuổi kịp, có lẽ ý trời vốn đã vậy rồi.
"Tiếc thật, thằng bé không có cái phúc này, ông cũng vậy." Ông cụ Lận nói với Khương Tiêu: "Không sao hết, Tiểu Khương à, cháu cứ chọn theo ý mình là được rồi. Sau này rảnh hãy đến thăm ông nhé, nếu không muốn gặp Thành Duật thì ông hẹn nhân lúc nó không ở nhà, tránh cho cháu bị khó xử."
Ông cụ sợ Khương Tiêu ngại hiềm nghi nên không gặp cả mình.
Khương Tiêu nhìn thoáng qua Phó Nhược Ngôn. Phó Nhược Ngôn không nói gì, anh gật đầu thưa vâng. Khương Tiêu không có ấn tượng xấu về ông cụ Lận, đối phương luôn đối xử với anh rất tốt.
Người duy nhất đưa ra ý kiến phản đối chắc chỉ có Lận Thành Duật.
Dù trong lòng đã biết điều đó nhưng khi đối mặt với hiện thực, y vẫn không chịu chấp nhận.
Trước đây có một Lâm Hạc Nguyên, giờ lại thêm một Phó Nhược Ngôn, tựa cơn ác mộng tái diễn, sự tra tấn chưa từng ngừng lại.
Y không biết phải hình dung cảm giác đau đớn cõi lòng của mình ra sao, cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt. Mấy ngày nay y chẳng tài nào ngủ nổi, thỉnh thoảng chợp mắt đôi chút cũng gặp ác mộng liên hồi.
Y tới trễ vài tiếng, toàn bộ mọi chuyện đều thay đổi.
Y định đi tìm Khương Tiêu nói về chuyện này nhưng đối phương chẳng rảnh rỗi gì, lại còn không muốn nói chuyện với y. Phó Nhược Ngôn thân là một người bạn trai chính thức, lúc nào cũng bên cạnh Khương Tiêu. Lận Thành Duật không tìm ra cơ hội ở riêng với Khương Tiêu.
Vài ngày sau, cuối cùng y cũng có cơ hội. Phó Nhược Ngôn phải rời đi một chốc để ký hợp đồng, Khương Tiêu đi lẻ, y mới nói chuyện được với anh, dù anh vẫn không tình nguyện.
Y nóng nảy như thể đang vùng vẫy giữa cơn hấp hối.
"Tiêu Tiêu ơi, anh nghe em nói. Em thật lòng xin lỗi anh nhiều lắm vì trước đó đã đến muộn. Lúc nhận được điện thoại của anh em chạy đi luôn, trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, anh trách em kiểu gì cũng được, nhưng mà, nhưng mà... anh có thể... đừng ở bên Phó Nhược Ngôn được không anh? Tiêu Tiêu anh suy nghĩ cẩn thận chút, có lẽ... có lẽ anh chỉ cảm kích anh ta thôi, đó là xúc động nhất thời... Em... ý của em là... anh không thích em hay hận em cũng không quan trọng. Anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần đừng ở bên anh ta, được không anh?"
Lúc nói ra những lời này, y cũng cảm thấy bản thân chẳng biết xấu hổ là gì. Y nào có tư cách yêu cầu Khương Tiêu làm vậy, vì vậy từ ngữ của y lộn xộn, logic thì hỗn loạn.
Song, y hết cách rồi, Khương Tiêu lại lần nữa tiến về phía người khác. Dường như y tốn bao nhiêu thời gian và sức lực cũng chẳng cách nào thay đổi điều này.
Cầu xin cũng được, làm gì cũng tốt. Y mong rằng ánh nến nhỏ yếu giữa mình và Khương Tiêu sẽ không tắt hẳn.
Nghe xong một đoạn dài của y, Khương Tiêu im lặng một lát. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ còn sự điềm nhiên.
"Cậu không cần thiết phải như vậy đâu Lận Thành Duật. Bây giờ chấp nhận hiện thực sẽ giúp cậu thấy dễ chịu hơn nhiều so với tìm tôi nói này nói nọ đấy." Khương Tiêu nói: "Về phần tôi và Phó Nhược Ngôn, tôi ở bên anh ấy không phải vì cảm kích, càng không liên quan tới xúc động nhất thời. Tôi thích anh ấy lâu rồi, thời gian dài trôi qua chỉ khiến tôi có thêm dũng cảm để thừa nhận tình cảm ấy mà thôi."
Nói xong, anh không giải thích thêm gì nữa. Anh không có nghĩa vụ phải giải thích mối quan hệ yêu đương của mình với Lận Thành Duật.
Mấy ngày nay Khương Tiêu chỉ ở bệnh viện. Sau khi đảm bảo Hạ Uyển Uyển thực sự không sao, cuộc sống của anh cũng sắp quay về như cũ, phải đi xem tình hình công ty và xử lý một số văn kiện. Khi anh sắp rời khỏi, Lận Thành Duật định kéo tay anh nói gì đó nhưng thất bại.
Phó Nhược Ngôn về nhanh hơn y tưởng tượng nhiều.
Thấy hắn, Khương Tiêu cũng bất ngờ, hỏi: "Anh ký xong hợp đồng rồi?"
"Ký xong rồi." Phó Nhược Ngôn tiện đà nắm lấy tay anh: "Không phải anh đã nói sẽ dẫn em tới công ty sao? Thế nên anh mới mau mau trở lại. Đi thôi, anh đã đặt nhà hàng để chúng ta ăn cùng nhau vào tối nay rồi."
Khương Tiêu: "Vâng anh."
Lận Thành Duật không giữ được anh. Tại khoảnh khắc đó, muôn vàn suy nghĩ hiện lên trong lòng y, có cả suy nghĩ cực đoan, thế nhưng điều y rõ nhất chính là bất kể y có làm gì đi chăng nữa, Khương Tiêu cũng sẽ không trở về.
Vì vậy, y chẳng thể làm ra điều chi. Sau khi Khương Tiêu rời khỏi, y suy sụp tại đó, dựa lên tường mới gượng nổi thân mình. Tiếp theo, y nhấc tay che kín mặt mình, cảm giác ướt át xuất hiện nơi lòng bàn tay.
Lát sau, anh như thể sắp không thở nổi, mắt cũng bị hắn ép cho đỏ ửng, chẳng tài nào chạy thoát. Ấy vậy mà anh còn đứng ở chỗ cửa sổ sát đất, bị người ta ghì lên cửa kính hôn đến nỗi không nói nên lời.
Khương Tiêu hoàn toàn bất ngờ.
Không phải Phó Nhược Ngôn chưa yêu ai bao giờ sao?
Khương Tiêu cứ cho rằng khi yêu có lẽ mình phải dẫn đường chỉ lối cho đối phương, thế nhưng Phó Nhược Ngôn thực sự vượt ngoài dự đoán, lực tay còn mạnh hơn cả anh. Bị đối phương giữ eo, đừng nói là đi, đến nhúc nhích cũng khó.
"Đừng vậy..." Qua một lúc, Khương Tiêu thở dốc cất lời, nói mấy chữ thôi cũng rơi rụng: "Phó Nhược Ngôn... Nhược Ngôn à, sau này... sau này chúng ta lại..."
Nhưng Phó Nhược Ngôn nghe Khương Tiêu gọi tên mình thì khí thế toàn thân càng áp đảo hơn.
"Gọi một lần nữa đi." Hắn nói khẽ với Khương Tiêu: "Tiêu Tiêu à, em gọi tên anh lần nữa đi."
Hắn thoáng thả lỏng, Khương Tiêu cứ nghĩ rằng ổn rồi, vì vậy ngoan ngoãn gọi thêm tiếng nữa: "Nhược Ngôn."
"Chúng ta ở bên nhau rồi, Khương Tiêu ơi." Phó Nhược Ngôn nhấm nuốt lại những lời này, tiếp đó nói như thể xác nhận lại: "Khương Tiêu... Niên Niên của anh, đúng không?"
Thấy hắn vậy, Khương Tiêu lại hơi ngây thơ, quên mất chuyện ban nãy chạy không thoát, chẳng hề hay biết lời nói của mình không khác chi đổ thêm dầu vào lửa: "Vâng, Phó Nhược Ngôn, bây giờ anh là bạn trai của em, chúng ta là người yêu của nhau."
Lúc này đây, cả khóe miệng lẫn đuôi mắt của Khương Tiêu đều ửng hồng, do không thở nổi nên vài giọt nước mắt sinh lý bị ép ra, khiến đôi mắt giống hạnh nhân của anh long lanh tựa nho đen.
Anh cứ nghĩ Phó Nhược Ngôn là một người tốt rất đỗi dịu dàng, giống như chưa từng yêu ai.
Thế nhưng vào giờ phút này, "Phó Nhược Ngôn dịu dàng" lại vô cùng muốn giấu Khương Tiêu như vậy đi, chỉ cho mình hắn thấy được.
Sớm muộn gì Khương Tiêu cũng sẽ phát hiện bản tính hắn khác với tưởng tượng.
Sau đấy, Khương Tiêu trợn tròn mắt.
Phó Nhược Ngôn nào có ý định dừng lại.
Hắn lại một lần nữa cúi đầu.
Đang đầu Thu nên Khương Tiêu chỉ mặc một chiếc áo hoodie hơi dài. Chiếc áo đó cũng do Phó Nhược Ngôn chuẩn bị cho anh.
Anh vùi người trong lòng người ta, bị hôn đến run lên, áo cũng dần bị kéo tới eo. Tay Phó Nhược Ngôn có vết chai, khi hắn thong dong vuốt ve eo anh, Khương Tiêu giật mình, không biết bầu không khí này phải kéo dài tới bao giờ.
Mãi cho đến khi có người mở cửa bước vào.
Người đi vào chính là con trai của viện trưởng bệnh viện tư nhân này – người bạn hôm qua Phó Nhược Ngôn nhờ hỗ trợ. Anh ta và Phó Nhược Ngôn được xem như là bạn quen từ nhỏ. Lần này anh ta lấy cớ đưa cơm để vào.
Anh ta cố tình ngăn người giao cơm từ chỗ Phó Nhược Ngôn đặt ở hành lang, sau đó đi vào một cách hết sức hợp lý.
Sớm đã nghe rằng Phó Nhược Ngôn thích một người, vì người đó nên mới quay lại nhà họ Phó, liều mạng bất chấp tất cả, ép bản thân tới mức độ hôm nay.
Song, trước khi theo đuổi được người ta, Phó Nhược Ngôn sẽ không nói bậy gì với bọn họ, sợ bọn họ chiêng trống rùm beng dọa đối phương. Tới tận chuyện bất ngờ hôm qua, anh ta mới lần đầu gặp người trong lòng trong truyền thuyết của Phó Nhược Ngôn.
Thế mà lại là Khương Tiêu ở Vô Hạn.
Không cần Phó Nhược Ngôn phải giới thiệu, vừa nhìn mặt anh ta đã nhận ra người này.
Giới kinh doanh của vùng này không lớn không nhỏ, nhất là với thế hệ trẻ, doanh nhân trẻ tuổi tạo nên thành tích không đến nỗi mọi người đều biết, nhưng ít ra thế hệ thứ hai như bọn họ biết.
Phụ huynh thường lấy những người này ra làm tấm gương để dạy bảo con cái, và Khương Tiêu chính là con nhà người ta đúng tiêu chuẩn.
Hiện nay, Vô Hạn không phải công ty nhỏ mờ nhạt gì, đặc biệt từ khi nhận được khoản đầu tư của Chúng Sâm, nó đã tiến vào nhóm đi đầu trong ngành công nghiệp mới phát triển, đường tương lai không thể đong đếm.
Thậm chí Khương Tiêu còn không phải thế hệ thứ hai của gia đình có tiền có quyền gì. Người ta gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lấy ra làm tấm gương khiến giới trẻ trong chốn thương trường là bọn họ thường xuyên bị phụ huynh răn dạy đến tâm phục khẩu phục, không cách nào phản bác. Xét từ mức độ nào đó thì Khương Tiêu còn nổi tiếng hơn Phó Nhược Ngôn chút.
Nếu hai người kia ở bên nhau, trên phương diện đủ thực lực thì giới tính chẳng tạo thành vấn đề. Vì vậy anh ta mới háo hức mong đợi, trưa nay cố tình tìm cớ giao cơm, cũng muốn qua xem sao.
Kết quả vừa bước vào đã chứng kiến cảnh này.
Ối chà, đây là thế giới của kẻ mạnh ư?
"... Ngại quá." Anh ta loáng cái khiếp sợ, lại không khỏi ngó nhìn thêm vài lần: "Tôi chỉ là người tới giao cơm thôi, quý vị cứ tự nhiên, tự nhiên đi ha."
Nghe tiếng mở cửa, Phó Nhược Ngôn lập tức che kín Khương Tiêu. Bị cắt ngang, đúng là hắn rất khó chịu, ngoảnh lại cho đối phương ánh mắt hình viên đạn, ý tứ hết sức rõ ràng.
Đối phương rất biết điều đi ra ngoài, để cơm lại trên chiếc bàn cạnh cửa, còn nhanh chóng khóa cửa vào.
Nhân cơ hội này, Khương Tiêu thoát khỏi vòng tay Phó Nhược Ngôn.
"Không sao chứ?" Anh hơi lo lắng: "Bạn của anh... biết rồi, anh ấy..."
Phó Nhược Ngôn lại thấy chẳng sao cả. Hắn chỉ không mong Khương Tiêu bị nhìn thấy mà thôi.
Trước đây không ngờ Khương Tiêu trong trạng thái thân mật sẽ có dáng vẻ như vậy. Vừa mềm ấm đáng yêu vừa ngoan ngoãn, còn toát lên chút vẻ quyến rũ khó tả.
"Trước đây bọn họ đã biết chút ít rồi, không sao." Hắn an ủi Khương Tiêu: "Em yên tâm, hai chúng ta ở bên nhau, không ai dám nói gì đâu."
Đừng nói đến đám bạn bên kia, dù là Phó Tông Lâm cũng chẳng đủ năng lực can thiệp ngay vào quyết định của hắn.
"Đi ăn cơm thôi." Phó Nhược Ngôn không giữ bầu không khí này tiếp, về sau còn rất nhiều cơ hội: "Em cũng chưa ăn được là bao mà."
Hắn đã ăn rất nhiều bữa với Khương Tiêu, tuy nhiên lần này lại khác những lần trước.
Hóa ra được ở bên người mình thích thì làm gì cũng thấy ngọt ngào.
Từ khi trở thành người yêu của Khương Tiêu, hắn nhận được hết niềm vui bất ngờ này tới niềm vui bất ngờ khác.
Chiều hôm ấy, Hạ Uyển Uyển thức giấc, Khương Tiêu lập tức nắm tay Phó Nhược Ngôn tới nói với bà chuyện này.
Anh nghĩ thầm: Không cần thiết phải gạt mẹ. Mẹ và Phó Nhược Ngôn đã quen biết rất lâu, trước giờ bà luôn rất hài lòng về anh ấy.
"Tốt quá rồi." Nghe vậy, quả nhiên Hạ Uyển Uyển rất mừng: "Đúng là tin tốt, các con phải ở bên nhau thật hạnh phúc nhé."
Bà vươn tay vỗ vỗ tay Phó Nhược Ngôn, với ánh mắt hiền dịu, bà nói: "Cô đã đến tuổi này rồi, không đưa ra được lời khuyên nào tốt cho các con, nhưng Niên Niên nhà cô ở bên con thì cô rất yên tâm. Niên Niên thích con, dĩ nhiên cô cũng thích con.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Cặp mắt hạnh nhân kia của Hạ Uyển Uyển giống hệt Khương Tiêu. Ban đầu Phó Nhược Ngôn nghĩ rất nhiều lời đảm bảo... nhưng trong mắt cô Hạ, dường như có thể lược bỏ toàn bộ những lời đó rồi.
Không ai đưa ra ý kiến phản đối gì về mối quan hệ này. Thậm chí ông cụ Lận tới thăm sau khi nghe tin Hạ Uyển Uyển nằm viện cũng không nói gì.
Mặc dù ông cụ hơi uể oải nhưng vẫn rất thích đứa cháu Khương Tiêu này, chỉ là nếu thành đôi với cháu mình thì càng tốt hơn.
Tuy nhiên khi tới thăm, chứng kiến dáng vẻ của Khương Tiêu và Phó Nhược Ngôn, ông cũng đã hiểu tình hình hiện tại rốt cuộc là sao.
Chuyện tình cảm không thể ép buộc.
Ông cụ cũng biết chuyện Lận Thành Duật không đuổi kịp, có lẽ ý trời vốn đã vậy rồi.
"Tiếc thật, thằng bé không có cái phúc này, ông cũng vậy." Ông cụ Lận nói với Khương Tiêu: "Không sao hết, Tiểu Khương à, cháu cứ chọn theo ý mình là được rồi. Sau này rảnh hãy đến thăm ông nhé, nếu không muốn gặp Thành Duật thì ông hẹn nhân lúc nó không ở nhà, tránh cho cháu bị khó xử."
Ông cụ sợ Khương Tiêu ngại hiềm nghi nên không gặp cả mình.
Khương Tiêu nhìn thoáng qua Phó Nhược Ngôn. Phó Nhược Ngôn không nói gì, anh gật đầu thưa vâng. Khương Tiêu không có ấn tượng xấu về ông cụ Lận, đối phương luôn đối xử với anh rất tốt.
Người duy nhất đưa ra ý kiến phản đối chắc chỉ có Lận Thành Duật.
Dù trong lòng đã biết điều đó nhưng khi đối mặt với hiện thực, y vẫn không chịu chấp nhận.
Trước đây có một Lâm Hạc Nguyên, giờ lại thêm một Phó Nhược Ngôn, tựa cơn ác mộng tái diễn, sự tra tấn chưa từng ngừng lại.
Y không biết phải hình dung cảm giác đau đớn cõi lòng của mình ra sao, cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt. Mấy ngày nay y chẳng tài nào ngủ nổi, thỉnh thoảng chợp mắt đôi chút cũng gặp ác mộng liên hồi.
Y tới trễ vài tiếng, toàn bộ mọi chuyện đều thay đổi.
Y định đi tìm Khương Tiêu nói về chuyện này nhưng đối phương chẳng rảnh rỗi gì, lại còn không muốn nói chuyện với y. Phó Nhược Ngôn thân là một người bạn trai chính thức, lúc nào cũng bên cạnh Khương Tiêu. Lận Thành Duật không tìm ra cơ hội ở riêng với Khương Tiêu.
Vài ngày sau, cuối cùng y cũng có cơ hội. Phó Nhược Ngôn phải rời đi một chốc để ký hợp đồng, Khương Tiêu đi lẻ, y mới nói chuyện được với anh, dù anh vẫn không tình nguyện.
Y nóng nảy như thể đang vùng vẫy giữa cơn hấp hối.
"Tiêu Tiêu ơi, anh nghe em nói. Em thật lòng xin lỗi anh nhiều lắm vì trước đó đã đến muộn. Lúc nhận được điện thoại của anh em chạy đi luôn, trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, anh trách em kiểu gì cũng được, nhưng mà, nhưng mà... anh có thể... đừng ở bên Phó Nhược Ngôn được không anh? Tiêu Tiêu anh suy nghĩ cẩn thận chút, có lẽ... có lẽ anh chỉ cảm kích anh ta thôi, đó là xúc động nhất thời... Em... ý của em là... anh không thích em hay hận em cũng không quan trọng. Anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần đừng ở bên anh ta, được không anh?"
Lúc nói ra những lời này, y cũng cảm thấy bản thân chẳng biết xấu hổ là gì. Y nào có tư cách yêu cầu Khương Tiêu làm vậy, vì vậy từ ngữ của y lộn xộn, logic thì hỗn loạn.
Song, y hết cách rồi, Khương Tiêu lại lần nữa tiến về phía người khác. Dường như y tốn bao nhiêu thời gian và sức lực cũng chẳng cách nào thay đổi điều này.
Cầu xin cũng được, làm gì cũng tốt. Y mong rằng ánh nến nhỏ yếu giữa mình và Khương Tiêu sẽ không tắt hẳn.
Nghe xong một đoạn dài của y, Khương Tiêu im lặng một lát. Trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ còn sự điềm nhiên.
"Cậu không cần thiết phải như vậy đâu Lận Thành Duật. Bây giờ chấp nhận hiện thực sẽ giúp cậu thấy dễ chịu hơn nhiều so với tìm tôi nói này nói nọ đấy." Khương Tiêu nói: "Về phần tôi và Phó Nhược Ngôn, tôi ở bên anh ấy không phải vì cảm kích, càng không liên quan tới xúc động nhất thời. Tôi thích anh ấy lâu rồi, thời gian dài trôi qua chỉ khiến tôi có thêm dũng cảm để thừa nhận tình cảm ấy mà thôi."
Nói xong, anh không giải thích thêm gì nữa. Anh không có nghĩa vụ phải giải thích mối quan hệ yêu đương của mình với Lận Thành Duật.
Mấy ngày nay Khương Tiêu chỉ ở bệnh viện. Sau khi đảm bảo Hạ Uyển Uyển thực sự không sao, cuộc sống của anh cũng sắp quay về như cũ, phải đi xem tình hình công ty và xử lý một số văn kiện. Khi anh sắp rời khỏi, Lận Thành Duật định kéo tay anh nói gì đó nhưng thất bại.
Phó Nhược Ngôn về nhanh hơn y tưởng tượng nhiều.
Thấy hắn, Khương Tiêu cũng bất ngờ, hỏi: "Anh ký xong hợp đồng rồi?"
"Ký xong rồi." Phó Nhược Ngôn tiện đà nắm lấy tay anh: "Không phải anh đã nói sẽ dẫn em tới công ty sao? Thế nên anh mới mau mau trở lại. Đi thôi, anh đã đặt nhà hàng để chúng ta ăn cùng nhau vào tối nay rồi."
Khương Tiêu: "Vâng anh."
Lận Thành Duật không giữ được anh. Tại khoảnh khắc đó, muôn vàn suy nghĩ hiện lên trong lòng y, có cả suy nghĩ cực đoan, thế nhưng điều y rõ nhất chính là bất kể y có làm gì đi chăng nữa, Khương Tiêu cũng sẽ không trở về.
Vì vậy, y chẳng thể làm ra điều chi. Sau khi Khương Tiêu rời khỏi, y suy sụp tại đó, dựa lên tường mới gượng nổi thân mình. Tiếp theo, y nhấc tay che kín mặt mình, cảm giác ướt át xuất hiện nơi lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.