Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 59: Nếu Lâm Hạc Nguyên biết sẽ không hay

Tô Hoài Hoang

19/01/2023

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.--.- - -.--..- -.. -....-......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..

Trước kia, Lận Thành Duật luôn cảm thấy đời trước đối với y mà nói là một chướng ngại không thể vượt qua.

Một mặt vì đời trước đã thành chấp niệm của y, mặt khác, nó lại là ác mộng của Khương Tiêu.

Y biết trước đây mình làm không tốt thật nên vẫn đang không ngừng nỗ lực bồi thường, nhưng rất nhiều chuyện chịu sự kháng cự của Khương Tiêu, thành ra y làm gì cũng sai, nôn nóng cũng chẳng tìm ra cách. Y vấp phải trắc trở khắp nơi, dốc hết sức lực cũng không có lấy một chút cơ hội.

Khương Tiêu không tin y.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng không phải do Khương Tiêu muốn nhìn y với ánh nhìn trái chiều, xét cho cùng đều do y sai cả.

Sau khi Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên ở bên nhau, ngoại trừ khó chịu, thực ra Lận Thành Duật cũng thấy rõ rất nhiều điều.

Trên đời nhiều người như vậy, y đã từng được thiên vị, hiện tại thì không còn là lựa chọn duy nhất.

Khương Tiêu thích Lâm Hạc Nguyên từ sự bầu bạn lâu dài.

Khương Tiêu là một người quá tốt tính, bị tổn thương chết đi một lần vẫn vui vẻ vô tư, ôm theo hy vọng nỗ lực sống. Người bên cạnh chưa bao giờ thấy anh có gì đặc biệt, chỉ cho rằng anh vốn cần mẫn như vậy, nhưng Lâm Hạc Nguyên lại biết được sự vất vả của anh, cũng nỗ lực giúp người mình thích không vất vả đến thế nữa.

Trên đời khó tìm được người biết bạn vất vả, người vì bạn trả giá.

Trong tình cảm, sợ nhất là một bên tình nguyện. Thấu hiểu lẫn nhau mới là động lòng. Vô số tâm tư phức tạp và vẻ ngoài đều bỏ lại sau lưng, chỉ còn một trái tim thuần khiết nhất làm rung động lòng người.

Thứ mà Lận Thành Duật tốn cả đời mới thấy rõ, chỉ hai tháng Lâm Hạc Nguyên đã hiểu ra.

Kể cả khi Khương Tiêu không có ký ức đời trước thì nếu y và Lâm Hạc Nguyên cùng đứng ở trước mặt anh, Khương Tiêu vẫn sẽ chọn Lâm Hạc Nguyên.

Bây giờ Lận Thành Duật có giày vò mình thế nào đi chăng nữa, y vẫn kém xa sự thuần túy của một học sinh cấp ba thật như Lâm Hạc Nguyên.

Đời trước Khương Tiêu không gặp phải những lựa chọn, chỉ thấy duy mình y. Thế nhưng thuở đầu, lúc anh vất vả mệt mỏi nhất, nỗ lực kiếm từng đồng, Lận Thành Duật lại không sát cánh bên anh. Khi ấy y cố hết sức muốn một lần nữa đứng về nơi cao nên đã đẩy hết những cơ hội bầu bạn về sau.

Y bỏ lỡ thời điểm đó, không thể trách người khác thành công bù đắp vào.

Nhưng dẫu đã hiểu thì y vẫn không cam lòng mất đi nhanh như vậy.

Dù không vì gì cả, y vẫn muốn thấy Khương Tiêu. Nếu có thể hỗ trợ, bất luận ra sao y cũng muốn Khương Tiêu sống tốt hơn chút nữa.

Mấy ngày nữa là tới kỳ thi cuối kỳ.

Khương Tiêu muốn thi tốt, mấy ngày cuối học hành rất nghiêm túc. Lâm Hạc Nguyên muốn chọc anh cũng bị anh nghiêm túc đẩy ra.

Tôi là người muốn thi hạng nhất khối!

Vài ngày sau, có kết quả thi, do trước đó đã cho học sinh các lớp điền vào tờ chia khoa nên phiếu điểm tách thành hai mục khối Tự nhiên và Xã hội.

Quả nhiên Khương Tiêu vẫn xếp hạng một khối Xã hội. Thành tích bạn trai nhỏ của anh cũng không lùi bước, vững vàng đứng đầu khối Tự nhiên.

Đằng sau thành tích còn có kết quả chia khối. Lớp ưu tiên đặc biệt của khối Tự nhiên là lớp số 7, lớp ưu tiên đặc biệt của khối Xã hội là lớp số 1, điều chỉnh phòng học một lần nữa, lớp số 1 ở tầng trên lớp số 7.

May mà không cách quá xa.

Vì thi được hạng nhất nên Khương Tiêu cũng nhận được quà của bạn trai nhỏ.

Một chiếc áo lông vũ giữ ấm rất dày dặn, màu trắng gạo, sau áo có mũ đính viền lông xù, đội cho Khương Tiêu xong, nhìn anh cứ như một chú gấu nhỏ, gấu nhỏ ấm áp.

Do kỳ nghỉ Đông cũng gọi là dài nên Khương Tiêu tiếp tục đi bày sạp ở chợ Xuân năm nay, giữ lại cho mình đủ thời gian làm bài tập nghỉ Đông và mấy ngày có thể đi kiếm tiền.

Trước thềm năm mới, Lâm Hạc Nguyên chưa về quê nhanh như năm ngoái nên trông sạp mấy ngày cùng Khương Tiêu, ngày Tết Tiểu niên*(cúng ông Táo), Khương Tiêu kéo cậu đi đốt pháo hoa.

Bởi vì năm ngoái đốt pháo hoa thú vị quá nên năm nay cũng muốn chia sẻ cho người mình thích.

Trên nền tuyết dưới nhà, mấy que pháo hoa mảnh chỉ bừng sáng mười giây thôi nhưng vẫn đem đến cho người ta một thoáng vui vẻ.



Năm nay Khương Tiêu mua vài loại khác nhau, có một loại giống tên lửa, cắm trên nền tuyết châm lửa xong sẽ thấy một đốm sáng nhỏ lao lên độ cao hai, ba mét rồi nổ tung thành chùm pháo hoa màu đỏ cam to bằng bàn tay, còn kèm theo một tiếng "piu" sắc bén.

Tuy không phải đốt pháo nhưng lúc nó vang, Khương Tiêu vẫn vô thức bịt tai lại, về sau Lâm Hạc Nguyên chạy tới châm lửa giúp anh, sau đó quay về bịt tai giúp anh.

Pháo hoa nhỏ xinh nổ tung trên đầu hai người.

Lận Thành Duật ở trên nhà thấy hết cảnh này.

Y nhớ rõ năm ngoái người được sắp xếp ở Liễu Giang nói với y rằng đầu năm mới Khương Tiêu chơi pháo hoa, thoáng nhìn có vẻ cực kỳ vui. Bây giờ tận mắt chứng kiến, đúng là Khương Tiêu rất vui thật.

Mong muốn của anh ấy trước giờ vốn đã không nhiều lắm.

Ngày ba mươi âm, Lận Thành Duật về nhà ăn Tết.

Nhà họ Lận vốn là vậy, bề ngoài có vẻ hòa thuận vui vẻ, sau lưng lại không biết từng người đang tính toán gì, có điều sau bữa cơm tất niên, ông nội vẫn hỏi một câu bên Hậu Lâm thế nào rồi.

"Cháu đạt được điều mình muốn chưa?"

Ông hỏi như vậy.

Lận Thành Duật nhất thời không đáp lời được.

Y ở Hậu Lâm ra sao có Nhạc Thành quan sát, thực ra ông nội biết rõ cả, ông vẫn muốn hỏi một câu như vậy chẳng qua chỉ để nhắc nhở y rằng lần tự giày vò này thực chất hoàn toàn vô nghĩa.

Nếu xem từ mục đích ban đầu của Lận Thành Duật, nguyện vọng theo đuổi lại được Khương Tiêu của y quả thực đã có thể tuyên cáo thất bại, nhưng khi xem từ góc độ khác, thực ra y đã đạt được.

Y có thể gặp Khương Tiêu thường xuyên, Khương Tiêu sống cũng rất vui vẻ, đây là điều y muốn.

Cuối cùng y không trả lời vấn đề này, chỉ cúi đầu cười khẽ.

Năm mới Khương Tiêu còn đi chợ Xuân bày sạp, Lâm Hạc Nguyên vẫn chưa trở lại. Năm nay anh có rất nhiều khách quen, tính ra không thể kiếm ít hơn năm ngoái được.

Lận Thành Duật vốn nghĩ mình sẽ tới hỗ trợ như năm ngoái, lần này y sẽ yên lặng hơn nhiều, chỉ hỗ trợ thôi, không quấy rầy Khương Tiêu nữa.

Nhưng Khương Tiêu vẫn từ chối, rất cương quyết.

"Nếu Lâm Hạc Nguyên biết sẽ không hay."

Lận Thành Duật đứng đó, nhỏ giọng nói thêm một câu: "Giờ cậu ta không ở đây, chờ cậu ta quay lại, em sẽ đi luôn."

Y nghiến răng, bổ sung câu nữa: "Sẽ không để cậu ta nhìn thấy."

Chỗ khớp xương của Hạ Uyển Uyển bị chút bệnh cũ, năm ngoái giúp Khương Tiêu một ngày xong về liền không dễ chịu, từ đó hễ trời lạnh quá là Khương Tiêu lại không cho bà ra giúp nữa, ngay cả số lần để bà ra ngoài cũng rất hiếm, càng đừng nói đến chuyện bày sạp.

Vì vậy chỗ sạp hàng chỉ còn một mình Khương Tiêu lo liệu, luôn có phần không quán xuyến hết quá nhiều việc.

"Thế cũng không ổn, cậu ấy mà biết trong lòng lại khó chịu." Khương Tiêu nói: "Tôi đã đồng ý ở bên Lâm Hạc Nguyên, sẽ bận tâm đến suy nghĩ của cậu ấy. Nếu cậu cứ nhất quyết muốn ở lại thì tôi sẽ dọn sạp chạy lấy người."

Khương Tiêu bán được chút hàng không dễ dàng gì, vốn đã giành giật từng giây thời gian nghỉ Đông thanh lý hàng hóa kiếm tiền. Lận Thành Duật không dám ngoan cố với anh, sợ không giúp được còn làm trễ nải việc làm ăn của anh, đành lùi lại vài bước, nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng vẫn rời khỏi.

Lúc trước không ở bên Lâm Hạc Nguyên, Khương Tiêu có thể coi như y không tồn tại, giờ thì không được.

Khương Tiêu một lòng với tình cảm của mình. Anh sẽ chủ động tránh đi hiềm nghi, không khiến đối phương khó chịu, huống hồ là bạn trai cũ rất đặc thù như Lận Thành Duật này.

Thuở trước Lận Thành Duật là người yêu kia, bây giờ y lại chính là mối hiềm nghi Khương Tiêu chủ động tránh, hai loại cảm giác này khác biệt ra sao, chỉ chính y mới biết rõ.

Lần này Lâm Hạc Nguyên về sớm mấy ngày, mới mùng ba Tết đã trở lại.

"Gặp hết họ hàng trong nhà rồi, quà cũng đã tặng, mình nghĩ thay vì dành hết thời gian cho bọn họ thì chi bằng trở về gặp cậu."

Năm nay cậu vẫn nhớ mang theo điểm tâm bà nội làm cho Khương Tiêu, có điều Khương Tiêu phát hiện có mấy loại điểm tâm khác bên trong.

Ví dụ như bánh gạo hấp năm nay thêm vài vị, màu tím vị khoai lang tím, còn có một loại màu hồng, chính là vị dâu tây.

Bánh vị dâu tay ăn khang khác, cứng hơn chút, hơi khó nhai, còn dính răng xíu.



"... Cái này là mình làm."

Nói đến đây, Lâm Hạc Nguyên hiếm khi hơi ngại ngùng.

Cậu học làm cùng bà nội, trước đó còn thất bại vài lần, sản phẩm thất bại đều đã bị cậu tiêu hủy, cái mang cho Khương Tiêu là cái cậu làm tốt nhất.

Khương Tiêu thường xuyên nấu ăn. Tay nghề anh rất tuyệt, Lâm Hạc Nguyên cũng muốn thử xem sao.

Khương Tiêu nghiêm túc ăn hết chiếc bánh vị dâu tây kia.

"Mình thấy ngon mà." Khương Tiêu nói: "Ngon hơn cả mấy loại khác."

Lúc nói lời này, ánh mắt anh tương đối chân thành, nói chung Lâm Hạc Nguyên nhìn là tin.

Cậu cười ngốc nghếch một lát, thoáng chốc cảm thấy mình học làm món này vất vả bao nhiêu cũng đáng.

Trên thực tế, Lận Thành Duật cũng đang học nấu ăn.

Trước kia y đã từng làm cơm chiên trứng, nấu trà sữa, cũng từng thử làm vài món ăn đơn giản và điểm tâm ngọt, hiện tại đã ra dáng ra hình.

Qua mấy ngày nữa là tới Tết Nguyên Tiêu, sinh nhật Khương Tiêu lại sắp tới. Mỗi dịp Tết Nguyên Tiêu anh đều làm bánh trôi, ăn ngấy bánh trôi rồi thì chuyển sang sủi cảo, Khương Tiêu cũng biết làm.

Làm bánh trôi dễ hơn chút, Lận Thành Duật nặn bánh với vẻ mặt nghiêm túc, có hai loại nhân là nhân đậu và nhân mè đen, không biết làm sai bước nào mà y nặn ra bánh trôi kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, lúc nấu lên, cái lớn nhất phải to bằng nửa nắm tay y.

Ngoài ra còn có cả mấy cái bánh trôi nhân mè đen to quá, nấu lên bị bục vỏ, nồi nước nấu bánh trông như nấu chè mè đen, nhìn qua kiểu gì cũng không giống bánh trôi, thay vào đó giống một nồi chè mè đen bánh mật.

Thôi, dù sao cũng là đồ mình tự nấu, đừng chê, nếm thử đi.

Chú Nhạc cũng đang ở đây. Từ lúc Lận Thành Duật bắt tay vào nấu nướng, thái độ chú đã bắt đầu thể hiện ra sự không tin tưởng.

Khoảnh khắc đối phương mang bát chè mè đen... à không phải, bát bánh trôi đặt trước mặt chú, toàn thân Nhạc Thành tỏ rõ sự khước từ.

Lận Thành Duật múc một thìa ăn thử cảm nhận trước.

Thực ra mùi vị vẫn tạm ổn, mặc dù chênh lệch về bản chất so với loại Khương Tiêu làm nhưng nhân không tệ, nấu chín xong không đến nỗi nào.

Ngọt ngào.

Nhưng y đã hì hục nấu lâu quá, vốn định để nó làm bữa tối, giờ chỉ đành coi như đồ ăn khuya.

Chỉ một lát sau, tiếng còi xe ba bánh vang lên bíp bíp bíp trong sân.

Đó là xe vận chuyển hàng Khương Tiêu hỏi mượn hàng xóm, còi hơi cũ nên tiếng rè rè, rất dễ nhận ra.

Lận Thành Duật đi đến ban công xem, Khương Tiêu trở về cùng Lâm Hạc Nguyên. Xe ba bánh dừng ở góc, Lâm Hạc Nguyên dọn mấy chiếc thùng lớn xuống giúp Khương Tiêu, sau đó hai người đứng đó, không biết đang nói chuyện gì.

Khương Tiêu như sực nhớ, lấy trong áo ra một chiếc bọc nhỏ, có lẽ là kẹo, cho Lâm Hạc Nguyên ăn một viên như hiến vật quý. Đèn đường chiếu lên gương mặt anh, chiếu cho đôi mắt anh rực sáng tựa đá quý.

Một lúc sau, bọn họ không đứng đấy nữa, đại khái là đi ra sau khu nhà, ở đó có ngã rẽ, người khác không thấy được.

Bát bánh trôi trong tay Lận Thành Duật lập tức mất hết mùi vị.

Y đi về phòng khách, cúi đầu nhìn đồng hồ, gần như là đếm thời gian trôi qua.

Qua khoảng hai mươi phút, tiếng bước chân của Khương Tiêu mới vang lên nơi cầu thang.

Nhà ở đây vẫn dùng cửa gỗ, chỉ cần đến gần là sẽ không khó để nghe được động tĩnh chỗ cầu thang. Tiếng bước chân Khương Tiêu nhẹ nhàng, cũng rất dễ nhận ra.

Trong hai mươi phút y không nhìn tới kia, anh ấy đã làm gì với Lâm Hạc Nguyên đây?

Lận Thành Duật không khỏi suy nghĩ.

Bát bánh trôi trong tay kia đã lạnh ngắt.

Cuối cùng, y vẫn bắc nồi đun nóng nó, một mình chầm chậm ăn hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook