Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 14: Lãng Mạn.

Mạc Như Quy

14/07/2017

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 14: LÃNG MẠN.

 

Mấy năm này sau khi nền kinh tế phát triển, phương thức giải trí cho người dân cả nước xuất hiện ngày càng nhiều. Ra vào các câu lạc bộ cao cấp, thay phiên nhau chạy xe sang trọng mua du thuyền hạng sang, mọi thứ lan rộng một cách chóng mặt, nhưng nhiệt độ lại không hề giảm.

 

Người có tiền bây giờ, ai mà không muốn tham gia mấy trò hao phí tiền bạc.

 

Trò giải trí đứng đầu trong bảng xếp hạng của mấy năm gần đây đó chính là nuôi ngựa, đua ngựa.

 

Đám công tử thế gia có tên tuổi trong Kinh Thành, ai mà không có một con ngựa thỉnh thoảng lại cho đua mấy vòng.

 

Lúc trước Trang Húc Nhiên cũng từng yêu thích qua, thậm chí nuôi vài con ngựa nhỏ.

 

Nhưng mà về sau hứng thú dần dần phai nhạt, số ngựa Trang Húc Nhiên dưỡng chỉ còn một con có thể tham gia vào mấy trận đấu, số khác nếu không phải là đồ bỏ đi, không phải bị thương, cũng là không thể nào chơi.

 

Sở dĩ Trang Húc Nhiên dẫn Diệp Lăng đến trường đua ngựa, là vì kết thúc trận đấu lần này có người gọi điện thoại cho cậu, nói ngựa của cậu lại thắng trận, cho cậu lời chúc mừng.

 

Nhưng chẳng qua chỉ là một trận thi đấu nhỏ, số tiền thắng được cực ít, Trang Húc Nhiên căn bản là thấy chướng mắt.

 

Người của trường đấu cũng biết Trang Húc Nhiên không thiếu tiền, xem xét tìm cơ hội để gọi cho cậu, chẳng qua chỉ là một phương thức để liên hệ tình cảm. Nhắc nhở Trang Húc Nhiên còn có một con ngựa đua ở chỗ bọn họ, để cậu đừng quên con ngựa này.

 

“Có thích ngựa không?” Trang Húc Nhiên hỏi Diệp Lăng.

 

“Cũng được.” Diệp Lăng cho rằng Trang Húc Nhiên rất thích ngựa, cho nên mới trả lời như vậy.

 

“Ừ, dẫn anh đi xem.”

 

Trang Húc Nhiên cũng đã thật lâu không đến trường đua, đã sắp không nhớ rõ ngựa của mình có bộ dạng gì, dài ngắn như thế nào rồi.

 

Nhân viên trường đua rất nhiệt tình, bọn họ còn tưởng rằng Trang Húc Nhiên sẽ không trở lại, dù sao đã hơn nửa năm không hề đến. Lần này gọi điện thoáng chúc mừng Trang Húc Nhiên, cũng chỉ là ôm một chút hy vọng yếu ớt.

 

Không nghĩ tới Trang Húc Nhiên lập tức đi qua, hơn nữa còn dẫn theo một người bạn.

 

“Trang công tử, gần đây tinh thần của Alexander rất tốt, chúng tôi chuẩn bị để nó tham gia một cuộc đua, nói không chừng có thể đoạt giải quán quân a.” Nhân viên chịu trách nhiệm về Alexander dẫn ngựa ra, cho bọn họ nhìn. Thừa dịp hết lời ca ngợi con ngựa này với Trang Húc Nhiên, tên gọi Alexander, là năm năm trước Trang Húc Nhiên tùy ý đặt cho.

 

“Ngược lại thân thể rất mập mạp tráng kiện.” Trang Húc Nhiên bắt đầu sờ soạng một lượt, nói với Diệp Lăng: “Có muốn sờ một cái không?”

 

Diệp Lăng nhìn qua, lắc đầu với cậu, hắn sợ mấy loại động vật lớn như thế này.

 

“Ha ha, như thế nào, anh sợ?” Trang Húc Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, Diệp Lăng lại có thể sợ ngựa?

 

“…” Diệp Lăng mím môi, không lắc đầu cũng không gật đầu, chính là không muốn thừa nhận mình sợ ngựa.

 

“Cái này thì có gì mà sợ, nó chỉ là một con ngựa, cũng không cắn người.” Trang Húc Nhiên nói, kéo tay Diệp Lăng, đơn giản để lại gần cho hắn sờ soạng hai cái: “Nhìn xem, cảm giác không tệ.”

 

Diệp Lăng nói: “Trơn mượt.” Sờ soạng hai cái, liền phát hiện kỳ thực ngựa cũng không đáng sợ như vậy, hắn liền bình tĩnh lại.

 

“Sờ đầu của nó.”

 

Diệp Lăng do dự, đưa tay sờ đầu Alexander.

 

Alexander phì mũi hắn một cái, khiến Diệp Lăng lại càng hoảng sợ, đang muốn rụt tay lại, Alexander liền liếm tay hắn.

 

Trang Húc Nhiên đứng ngoài quan sát nói: “Xem ra nó rất thích anh.”

 

“A.” Diệp Lăng thể nghiệm qua cảm giác bị đầu lưỡi rửa tay, lộ ra vẻ luống cuống.

 

“Ha ha ha.” Trang Húc Nhiên cười.

 

“Vị tiên sinh này, gần đây hai con Mã vương trước kia mới sinh một đôi ngựa, không bằng đi xem, nếu thích thì có thể dưỡng một con a.” Nhân viên nhìn thấy biểu hiện của Diệp Lăng, cảm thấy hắn là khách hàng tiềm năng, thấy Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên có quen biết, gia cảnh nhà kia khẳng định cũng không tệ.



 

“Thế nào, có muốn nuôi không?” Trang Húc Nhiên hỏi hắn.

 

“Ngựa con, nuôi như thế nào?” Diệp Lăng có chút kỳ quái, hắn cũng không phải ngựa mẹ, làm sao mà nuôi ngựa con.

 

Trang Húc Nhiên cười không dứt, nói với nhân viên: “Đi, dẫn bọn tôi đi xem.”

 

“Được.” Nhân viên cười híp mắt dẫn đường, nếu bán được ngựa con, phần trăm trích cho mình cũng không ít.

 

Diệp Lăng không nói lời nào, mang theo chút hiếu kỳ, đi cạnh Trang Húc Nhiên cùng tiến vào.

 

“Hai con ngựa này được di truyền gen tốt, là Huyết Mã thuần chủng, tính nết an tĩnh lại ngoan ngoãn, trên sân đấu thì bộc phát mạnh mẽ, sau khi lớn lên khẳng định không thua Alexander.” Dẫn bọn họ vào trong chuồng ngựa, hai bé ngựa con đứng hai bên trái phải ngựa mẹ, ngựa con nhàn nhã đứng cạnh ngựa mẹ làm nũng: “Một con là màu đỏ thẫm, một con là màu đen. Màu đỏ thẫm là con cái, màu đen bên này là con đực, đều đã hơn ba tháng. Hai vị nhìn xem có thích con nào không?”

 

Hai con cũng không tệ, Trang Húc Nhiên để Diệp Lăng tự mình nhìn.

 

Diệp Lăng nhìn tới nhìn lui, vẫn là chưa hiểu được: “Nuôi như thế nào?”

 

Trang Húc Nhiên giải thích: “Nuôi trong trường đua, cấp một ít tiền cho đến khi nó trưởng thành. Về sau nó kiếm được tiền cũng là của anh.”

 

Diệp Lăng ngược lại có chút động tâm, tuy rằng hiện tại hắn dùng tiền của Trang Húc Nhiên, nhưng mà trong lòng rất an tâm, bởi vì ba năm nữa sau khi kết thúc việc học, hắn sẽ ra ngoài thay Trang Húc Nhiên làm việc. Có kinh nghiệm của kiếp trước, Diệp Lăng không sợ mình không kiếm được tiền. Diệp Lăng đã sớm nghĩ đến, lúc hắn rời đi sẽ mang toàn bộ tiền trả lại cho Trang Húc Nhiên, thậm chí còn cho Trang Húc Nhiên thêm lợi nhuận, coi như là tiền lãi.

 

“Đó, tôi muốn con ngựa kia.” Sau khi do dự một lát, Diệp Lăng chỉ vào con ngựa màu đỏ thẫm đứng bên ngựa mẹ.

 

“Ừ, rất tốt.” Trang Húc Nhiên không phản đối.

 

“Ánh mắt tiên sinh rất tốt, con ngựa này coi như là ngàn dặm chỉ có một.” Nhân viên làm việc nhanh chóng báo giá: “Trường đua của chúng tôi lấy giá là ba mươi vạn.”

 

Diệp Lăng há to miệng, hắn hoài nghi con ngựa này sau khi lớn lên có thể giúp hắn lấy được lợi nhuận ba mươi vạn hay không.

 

“Ba mươi vạn này là còn chưa kể đến phí tổn để nuôi dưỡng con ngựa này về sau.” Trang Húc Nhiên nhìn thấy biểu lộ của Diệp Lăng, liền nói như vậy, nhưng mà không đợi Diệp Lăng đưa ra ý kiến cậu liền quyết định: “Lấy con ngựa này.”

 

“Quá đắt.” Diệp Lăng thì thầm.

 

“Đừng đau lòng, cũng không phải anh trả.” Trang Húc Nhiên nói: “Đặt tên cho nó đi.”

 

Diệp Lăng vẫn là không tin con ngựa này sau khi lớn lên có thể kiếm được ba mươi vạn thậm chí còn nhiều hơn, hắn bắt đầu lập kế hoạch việc mua bán này không có lời, nếu không con ngựa này vẫn là chia cho Trang Húc Nhiên, về sau không liên quan đến hắn. Diệp Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Gọi là tiểu Nhiên.”

 

Trang Húc Nhiên ngẩn người, sau đó dần chuyển sang biểu tình quái dị, đây chính là một con ngựa cái. Trang Húc Nhiên nhìn nhìn Diệp Lăng, nghiêm mặt nói: “Anh hy vọng nài ngựa sẽ cưỡi nó ra trận đấu?”

 

Phát hiện vẻ mặt Trang Húc Nhiên không đúng, Diệp Lăng nhỏ giọng nói: “Vậy thì không để nó ra thi đấu.” Dù sao Trang Húc Nhiên cũng không thiếu tiền.

 

“…” Trang Húc Nhiên cảm thấy là lạ, tay nắm chặt lan can mà xuất thần.

 

Thời điểm nhân viên làm việc đến, dẫn bọn họ đến ghi đơn đăng ký, còn làm thêm một chút chuyện vụn vặt.

 

“Con ngựa kia bán như thế nào?”

 

“A?” Nhân viên công tác cho là bọn họ thay đổi chủ ý, nói: “Con kia a, cũng giống vậy, ba mươi vạn.”

 

Trang Húc Nhiên nói: “Vậy lấy thêm nó.”

 

Diệp Lăng liếc qua cậu, thoáng cái đã tốn sáu mươi vạn, chỉ vì hai con ngựa có khả năng không tham gia thi đấu. Hắn im lặng rồi im lặng, kẻ có tiền thật chịu chơi.

 

“Tốt Tốt!” Nhân viên công tác nói: “Mời hai vị qua bên này điền thông tin.”

 

Diệp Lăng cũng không tốn nhiều sức lực, chẳng qua là cho con ngựa cái con một cái tên, sau đó ký tên.

 

Tiền là Trang Húc Nhiên trả, ngựa đực con nuôi trên danh nghĩa cậu. Nhân viên công tác hỏi nó tên gì, Trang Húc Nhiên nói: “Gọi là Đại Lăng, Đại trong tiểu đại (lớn, nhỏ), Lăng trong lăng thần (hừng đông, sáng sớm).”

 

Nhân viên công tác cười hì hì nói: “Nghe không rõ còn tưởng là Darling, là một cái tên ngọt ngào.”

 



Lời nói bâng quơ, lại khiến cho Diệp Lăng xấu hổ đỏ mặt, hắn cảm giác Trang Húc Nhiên là cố ý.

 

“Không phải cậu có Alexander rồi.”

 

“Nó lớn rồi, không dễ chơi.” Trang Húc Nhiên phân phó cho nhân viên xong quay qua nói: “Muốn nuôi cho tốt, chúng ta phải thường xuyên qua đây xem.”

 

“Đương nhiên đương nhiên, chúng tôi sẽ chăm sóc rất rất tốt a.” Nhân viên công tác nói, đây chính là ngựa của Trang Húc Nhiên, bọn họ sẽ không thờ ơ.

 

Trên đường trở về, Diệp Lăng cứ cảm thấy trằn trọc khó chịu: “Nếu như là ngựa của chúng ta, nuôi tại trường đua thì có ích gì, cũng không khác gì ngựa đua.” Uổng mất sáu mươi vạn, còn phải dùng tiền chịu trách nhiệm chi tiêu về sau, Diệp Lăng cảm thấy cái này chính là một cuộc mua bán lỗ vốn.

 

“Nếu không thấy tốt lắm, anh mang về nhà nuôi? Có tinh lực sao (tinh thần và thể lực)?” Trang Húc Nhiên liệt kê từng việc cho hắn, chăm ngựa ở nhà thì cần những điều kiện gì.

 

“…” Diệp Lăng liền không nói gì, dù sao cảm giác vẫn là bị mất trắng sáu mươi vạn.

 

Trang Húc Nhiên liếc mắt nhìn Diệp Lăng ở ghế phụ, nhịn không được dùng tay xoa xoa đầu Diệp Lăng.

 

“Đừng nghịch.” Diệp Lăng đưa tay qua ngăn cản, tâm tình có chút hỏng bét, hắn đã là người hơn hai mươi tuổi, Trang Húc Nhiên lại ít hơn vài tuổi.

 

“Làm anh.” Trang Húc Nhiên chậm rãi phun ra hai chữ, lộ ra một chút lưu manh.

 

“…” Diệp Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi dựa vào ghế bắt đầu lim dim.

 

Trang Húc Nhiên chạy ra đến vùng ngoại thành, Diệp Lăng đang ngủ, Trang Húc Nhiên lái xe lên đỉnh núi, Diệp Lăng vẫn đang ngủ.

 

“Này?” Kêu một tiếng, Diệp Lăng vẫn không tỉnh, Trang Húc Nhiên lấy ra một cái chăn từ phía sau đắp lên người hắn, chính mình mở cửa xuống xe, ngồi trên mui xe hút thuốc.

 

Trước mặt là khoảng trời rộng lớn bao la, mặt trời rất nhanh đã lặn.

 

Trong xe, Diệp Lăng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Trang Húc Nhiên phía trước, hắn không lên tiếng, thích nằm trong xe tiếp tục ngủ hơn.

 

Một lúc sau nghe tiếng chuông điện thoại của Trang Húc Nhiên vang lên, cậu nhận cuộc gọi.

 

“Tào Tam Nhi, có chuyện gì?” Là điện thoại của Tào Chính, hẳn là hỏi bọn họ ở đâu, Trang Húc Nhiên nói: “Trên núi, ngủ trong xe, ừ, xem mặt trời lặn, xùy, đó là… Buổi tối không được, rồi nói chuyện sau, nhiều lời, con mẹ nó, cậu có chuyện gì? Không nói, cậu quỳ gối an ủi đi.”

 

Diệp Lăng nghe một lúc, kéo kéo tấm chăn trên người.

 

Trang Húc Nhiên quay người, gõ gõ kính chắn gió: “Đi ra.”

 

Diệp Lăng khoác chăn ra ngoài, vừa mới tỉnh ngủ nên hai mắt đờ đẫn, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Trang Húc Nhiên. Hiện tại bộ dạng của Diệp Lăng có chút khó coi, bởi vì hai mắt ngu dại, mấy sợi tóc vểnh lên.

 

Trang Húc Nhiên nhìn thấy người này như vậy, trong lòng hoàn toàn không có chút nào bất mãn.

 

“Có ngủ được không.”

 

“Được.”

 

Mặt trời lặn, ánh hoàng hôn rực sáng cả bầu trời, Trang Húc Nhiên nắm bả vai Diệp Lăng, xoay mặt hắn qua đây.

 

Hai người lẳng lặng nhìn nhau vài giây, Diệp Lăng nhận được ám chỉ, ấn Trang Húc Nhiên xuống mui xe, hôn xuống.

 

Trang Húc Nhiên ôm vai Diệp Lăng, Diệp Lăng dùng khuỷu tay chống dưới mui xe, ***g ngực liền dán sát ***g ngực Trang Húc Nhiên. Hôn hai ba phút, Diệp Lăng chuẩn bị rút lui, Trang Húc Nhiên lại không cho hắn dừng, tiếp tục chà sát bờ môi, tay với vào quần Diệp Lăng.

 

“Làm gì?” Diệp Lăng cả kinh.

 

“Làm tình.” Trang Húc Nhiên tiếp tục cởi quần hắn.

 

Diệp Lăng dùng ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần nhìn cậu nói: “Đây là bên ngoài.” Hắn là người bảo thủ, như thế nào chấp nhận được? Nhân tiện ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi công cộng tùy thời điểm sẽ có người tới. Diệp Lăng cảm thấy Trang Húc Nhiên điên rồi.

 

“Tốc chiến tốc thắng.” Trang Húc Nhiên nằm trên mui xe nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook