Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 67: Phiên Ngoại 2: Thời Gian.

Mạc Như Quy

14/07/2017

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 67: PHIÊN NGOẠI 2: THỜI GIAN.

“Ài, con đã về nhiều ngày như vậy, mẹ vẫn muốn tìm cơ hội nói chuyện với con một chút. Nhưng mà vì sao, mẹ cảm thấy mấy đứa trưởng thành rồi, độc lập rồi, có nhiều chuyện mà mấy lão già chúng ta không cách nào chen miệng vào được.” Hẳn là khác biệt văn hóa đi, trong lòng mẹ Diệp biết rõ bản thân không được  học hành gì, có mấy lời khả năng nói không đúng, bởi vậy lựa chọn không nói ra, để cho bọn nhỏ tự mình quyết định.

 

Đương nhiên, có thể giúp được một tay bà khẳng định sẽ rất tích cực, ví dụ như chuyện kết hôn này, là chuyện trước mắt tương đối khẩn trương, cũng có đủ khả năng xen vào.

 

“Mẹ, không có gì, chẳng qua là con làm việc mệt mỏi.” Diệp Lăng hơi ngẩng đầu, cố gắng cười với mẹ một cái.

 

Nụ cười kia nói thật, quá mức miễn cưỡng.

 

Mẹ Diệp nói: “Con cho là mẹ mù sao? Đến nước này rồi mà còn nói không có chuyện gi? Con thành thật nói cho mẹ, nếu không hãy nói với cha của con, có chuyện gì khó khăn hãy để mọi người cùng nhau giải quyết!”

 

Diệp Lăng cảm động, cảm thấy biết ơn cha mẹ, nhưng mà hắn lắc đầu: “Không có gì để giải quyết, cứ như vậy đi, con… sẽ kết hôn sinh con, sau đó có khả năng là không đến Kinh Thành làm việc nữa, đến phía Nam thử xem sao.”

 

“Con đứa nhỏ này!” Mẹ Diệp cảm thấy không đúng: “Con a, có phải ở Kinh Thành xảy ra chuyện gì rồi không? A? Không lẽ là nói chuyện yêu đương? Chia tay rồi hả?”

 

Nhìn thấy vẻ mặt đứa con lộ vẻ đau lòng, mẹ Diệp nhanh chóng nghĩ tới phương diện này.

 

Chẳng lẽ con mình nói chuyện yêu đương với một đứa con gái thành phố, sau đó người ta ghét bỏ nó hoàn cảnh gia đình không tốt, liền đá nó?

 

Nhắc tới hai chữ chia tay, rốt cuộc Diệp Lăng không cách nào nhịn được nữa, hắn cúi đầu càng thấp, hung hăng trách mình, không nên.

 

Nếu như đã chia tay, cũng quyết định về nhà kết hôn sinh con, vì cái gì vẫn là không buông bỏ được, để cho cha mẹ lo lắng.

 

“Lăng tử, nếu quả thật có chuyện gì, con nói đi a, ngay cả mẹ cũng không thể nói sao?” Mẹ Diệp nôn nống, sốt ruột cho đứa con cả, rốt cuộc là làm sao vậy?

 

“Mẹ, thật xin lỗi, con xin lỗi mẹ.” Diệp Lăng cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu nói xin lỗi.

 

Mẹ Diệp nhìn thấy vệt nước trên mặt hắn, trái tim nhói một cái, thật sự đã xảy ra chuyện…

 

“Lăng tử! Con không thể như vậy a, có gì khó chịu đừng để trong lòng, con nói đi!” Mẹ Diệp càng nôn nóng, hiện tại bà hận không thể cạy ra miệng đứa con, nói rõ mọi chuyện từ đầu đến đuôi!

 

Nghe được mẹ mình nôn nóng, Diệp Lăng áy náy che mắt của mình, biểu hiện hôm nay của hắn thật sự quá kém.

 

“Mẹ, con… con ra ngoài một chút..” Hắn đứng lên muốn chạy trốn.

 

“Con đứng lại! Không được phép đi!” Mẹ Diệp kéo hắn lại, nắm lấy cánh tay hắn nói: “Nói cho rõ ràng.” Suy nghĩ một chút, gào lên: “Diệp Quốc Cường! Ông đến đây!”

 

Cha Diệp đang ngồi ở phòng khách xem tivi, vội vàng đi vào.

 

“Chuyện gì vậy?” Thấy động tác này, đàm phán không thành rồi hả?

 

“Ông ngồi xuống, ông nói chuyện với Lăng tử, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì!” Mẹ Diệp nghĩ tới nghĩ lui, giao đứa con này cho ông chồng, mình thì ra ngoài trước.

 

“Ahhh, thế nào rồi? Lăng tử?” Cha Diệp ngồi xuống, cũng vỗ vỗ cánh tay để cho hắn ngồi xuống: “Đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Cha, không có việc gì.” Diệp Lăng ổn định lại tâm tình, bình tĩnh nói.

 

Mẹ Diệp mở cửa nói: “Đúng rồi, miệng nó thì một bên nói kết hôn sinh con, nhưng mà trên thực tế nó một chút cũng không muốn cưới vợ, giống như là bị dùng cực hình.” Sau khi nói xong mới đi thật.

 

“Này, mẹ con nói là thật?” Diệp Quốc Cường trợn tròn mắt, nào có đứa con trai nào mà không muốn cưới vợ.

 

“Cha…” Diệp Lăng không muốn lừa gạt cha mình, gật đầu: “Là thật, nhưng mà… con sẽ kết hôn sinh con, đó là phép tắc.”

 

DIệp Quốc Cường chép miệng chậc lưỡi, có chút không biết nói gì: “Quy tắc cái gì a, con trước cứ nói với cha một tiếng, vì cái gì không muốn cưới vợ?”

 

Diệp Lăng vốn là trầm mặc, sau đó thì bất cần mà nói: “Bởi vì không thích con gái.” Bên cạnh đó trong lòng đã có một người.

 

(Nguyên văn là 破罐子破摔 phá quán tử phá suất: chỉ thái độ bất cần, hành động tùy tiện. chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng không cầu tiến.)

 

“A, chuyện này.” Lúc còn trẻ Diệp Quốc Cường cũng đã đi qua không ít nơi, nghe thấy lời này thì điều đầu tiên nghĩ đến đó là, chẳng lẽ con mình thích con trai?

 

Không phải là lần đầu tiên nghe nói, một số công nhân làm việc với ông cũng là nam nam sống chung, một số không lấy nổi vợ, một số lại không muốn kết hôn.

 

“Vâng, nhưng mà… con sẽ lấy một người vợ, cô ấy có thể sinh con là được rồi.” Cùng cha của mình, Diệp Lăng không muốn giấu những lời chôn dấu trong đáy lòng.

 

Tuy rằng hắn biết rõ, đó không phải là chuyện tốt gì.

 

“Lăng tử, con thật sự suy nghĩ kĩ rồi hả?” Diệp Quốc Cường cảm thấy rối bời, một lát lại nghĩ tại sao có thể như vậy, một lát lại nghĩ, con mình làm như vậy có được không: “Con không muốn cưới vợ, bởi vì không thích con gái, vậy con…”

 

Ông nhìn thấy con mình gật đầu, thấp giọng nói: “Con là thích con trai.”

 

Cha Diệp trầm mặc, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì.

 

Thật lâu sau ông thở dài, hỏi cho rõ ràng: “Trong lòng con có một người, là một đứa con trai?”

 

Diệp Lăng nghẹn ngào không nói gì, gật gật đầu, là con trai.

 

“Là ai? Chẳng lẽ là tiểu Nhiên?” Cha Diệp nhớ tới người kia, đứa nhỏ đã tới làm khách nhà mình.

 

Gật đầu lần nữa, Diệp Lăng đã khóc không thành tiếng: “Con chia tay với em ấy rồi.”

 

Cha Diệp chưa từng thấy qua, đứa con ở thất thố như vậy trước mặt mình.

 

Nước mắt rơi đầy mặt, vì sao lại có chuyện như vậy, cứ khăng khăng xảy ra ở trên người con mình.

 

“Con vẫn thích nó? Nó cũng thích con?” Cha Diệp hỏi.

 

“Thích, em ấy cũng thích con.” Nói đến Trang Húc Nhiên có yêu mình không, Diệp Lăng không chút do dự, hắn khẳng định.

 

“Nhà nó có biết không? Đồng ý không?” Cha Diệp hỏi.

 

“Đã biết, không đồng ý.” Diệp Lăng chùi nước mắt, không khống chế được bản thân, cảm thấy rất thất thố.

 

“Cha cũng không đồng ý.” Cha Diệp nói, là câu trả lời đã nằm trong dự đoán của Diệp Lăng.

 

Nhưng mà nghe nói như vậy, trong lòng vẫn rất đau: “Con biết rõ, cho nên… con chưa hề nghĩ tới là sẽ không kết hôn…”

 

Khi đang khóc đến thở không ra hơi, nghe được cha Diệp nói: “Ngày mai quay lại nhà gái, nhà chúng ta không kết thông gia với nhà đó nữa.”

 

Diệp Lăng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn cha mình: “Cha, vì cái gì?”

 

“Tình huống này của con, có thể cưới vợ sao? Có thể đối với con gái người ta được không?” Diệp Quốc Cường nói: “Đừng để cho đến lúc đó lại làm ầm ĩ, dằn vặt mình đến phát điên.” Ông thở dài, vỗ vỗ đầu gối: “Trước cứ như vậy đi, con trước hết cứ suy nghĩ cho rõ ràng.”

 

“…” Diệp Lăng mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, nhưng dĩ nhiên, có chút bằng lòng, có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

 

Quay lại phòng của mình, Diệp Lăng mới bình tĩnh lại, cảm thấy cự kỳ áy náy, thật xin lỗi cha mẹ.

 

Có lẽ mẹ Diệp sẽ biết được tình huống từ miệng cha Diệp, ngày hôm sau trở lại nhà gái, cũng không phản đối gì.

 

Toàn bộ quá trình đều là do mẹ Diệp sắp xếp, lần này đi mang theo muôn phần áy náy, đến để xin lỗi thay con mình.

 

Trở về liền bước sang năm mới rồi, một năm này, trong nhà trôi qua không chút nào vui vẻ.

 

Ngược lại cũng không có khổ sở, chính là buồn phiền.

 

“Tình hình này của Lăng tử, sao có thể được a, ông nhìn nó một chút…” Ban đêm, mẹ Diệp một bên nằm lên giường, một bên lải nhải với chồng mình,

 

Bà lo lắng nhất chính là tình huống của đứa con cả này.

 

“Không được thì có thể làm gì?” Diệp Quốc Cường ngồi trên giường, hút thuốc, khói bao phủ lấy khuôn mặt ông, nhìn không ra biểu lộ gì.

 

Qua năm sau, Diệp Lăng nói muốn đến phía nam làm việc.

 

“Cha, mẹ, con nghĩ muốn đi cho khuây khỏa.” Trước khi đi hắn nói: “Nhiều nhất là một năm, một năm sau đó con khẳng định… có thể kết hôn.”

 

Trì hoãn đến một năm sau, phần tình cảm trong lòng kia đoán chừng có thể cất giấu đi, không bao giờ có thể tổn thương đến mình, cũng không làm tổn thương người bên cạnh.

 

“Được, con đi đi, cho khuây khỏa cũng tốt.”

 



Đứa nhỏ hai mươi lăm, vẫn còn quá trẻ, dễ dàng bị tình cảm chi phối.

 

Cha Diệp thầm hy vọng, Diệp Lăng có thể tự mình buông bỏ, kiên cường đối mặt với cuộc sống.

 

Buổi sáng đầu tháng bảy, Diệp Lăng mang theo vali, đi đến phía nam làm công.

 

Biển người mênh mông, mỗi người đều mang theo niềm hy vọng của mình mà xuất phát, nhưng Diệp Lăng lại không có phương hướng.

 

Hắn nghe nói Quảng Châu phát triển tốt, liền đến nơi này.

 

Trong phạm vi Hải Châu và Liwan, tìm được mấy công ty yêu thích, liền gửi sơ yếu lý lịch qua.

 

(Liwan (荔湾 Liwan) – Phần phía bắc của sông ngọc trai là Quảng Châu cũ. Điểm nổi bật du lịch bao gồm các thuộc địa Shamian, Xiguan Nha Cũ, khu mua sắm Xiangxiajiu và Clan Học viện của Chen. Hải Châu (海 珠 ‘Hǎizhū’) – Nằm ở phía nam của sông Châu Giang, quận ngày càng trở nên tập trung kinh doanh, đặc biệt là bất động sản, kinh doanh. )

 

Diệp Lăng ở trong một khách sạn nhỏ đầy đủ tiện nghi, chờ tin tức.

 

Cuối cùng cả hai công ty cùng báo tin, Diệp Lăng lựa một trong số đó, liền đi làm.

 

Đồng thời ở tại nhà tập thể cho nhân viên, cùng với đồng nghiệp mới tới làm bạn cùng phòng.

 

Vị đồng nghiệp này là người địa phương, hình như cũng là sinh viên mới tốt nghiệp, thoạt nhìn cậu ta có chút lười biếng, ánh mắt lúc nào cũng mơ màng.

 

“Chào, tôi là Trương Duyên.” Trương Duyên dựa vào cánh cửa, trên người là cái áo rộng thùng thình, chỉ có như vậy, mùa đông ở Quảng Châu không quá lạnh, cũng không cần dùng lò sưởi.

 

“Xin chào, tôi là Diệp Lăng.” Giới thiệu xong bản thân, Diệp Lăng mới có lòng tốt nhắc nhở: “Áo của cậu gần tuột rồi.” Hắn là nói đến vai của Trương Duyên, gần lộ ra hết rồi.

 

“Không có tình thú, cái này gọi là thời thượng.” Trương Duyên nở nụ cười, sửa sang lại cho mình  một chút, sau đó quay lại giường tiếp tục ngủ.

 

Trong nhận thức của Diệp Lăng, thời thượng không có nghĩa là lộ da thịt.

 

Hắn kéo vali của mình, bắt đầu sắp xếp.

 

Khu nhà này tổng cộng có khoảng bốn mươi căn phòng, có phòng bếp có toa lét, cũng có đồ gia dụng. Thiết bị lắp đặt thật không có gì để bắt bẻ, hơn nữa còn được sắp xếp rất gọn gàng.

 

Đối diện Trương Duyên có một cái giường, xem ra là chừa cho Diệp Lăng.

 

“Muốn giúp không?” Giọng nói của Trương Duyên không phải là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nằm ở đối diện.

 

“Không cần, cảm ơn cậu.” Diệp Lăng một bên sắp xếp, một bên hỏi: “Cậu không đi làm sao.”

 

Trương Duyên ngáp một cái nói: “Tối hôm qua tăng ca, buồn ngủ, không đi.”

 

Rất bốc đồng, không hiểu sao lại khiến cho Diệp Lăng nhớ tới Trang Húc Nhiên.

 

“Aizz…”

 

“Than thở cái gì?”

 

“Không có.” Diệp Lăng rất nhanh đã sắp xếp xong đồ đạc của mình, muốn ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt.

 

Chỉ thấy Trương Duyên đứng lên, rửa mặt thay quần áo xỏ giày vào.

 

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi mua đồ.”

 

Diệp Lăng sững sờ mà nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu.” Hắn không ngờ đối phương lại tốt như vậy, vậy mà lại tự ý khởi xướng đi mua đồ cho mình.

 

A, một đồng nghiệp tốt.

 

“Ha ha, cậu cũng đừng dễ chọc như vậy được a, tôi là đói bụng. Đi thôi, trước đi cùng tôi ăn cái gì đó.” Trương Duyên cười cười, nghênh ngang dẫn Diệp Lăng đến khu vực bán đồ ăn.

 

Bên cạnh có một tiệm, bán tôm tràng ăn khá ngon.

 

Hai mươi tám tệ một phần, chỉ được một ít, thế nào cũng phải ăn hai ba phần mới có thể no.

 

“Chỗ này bán đắt quá.” Diệp Lăng nhìn nhìn bảng giá cùng số lượng nhận được, cảm khái nói.

 

“Nhưng mà không tồi, tiền lương cũng cao, bằng không làm sao mà nuôi được bản thân.” Trương Duyên ăn từng miếng từng miếng, khuôn mặt xinh đẹp bị cậu ăn đến gần như biến dạng.

 

Sau khi ăn xong, hai người mua vé tàu tốc hành, chuẩn bị đến quảng trường bên cạnh mua đồ.

 

“Không cần trả, tôi có vé.” Trương Duyên phất phất xấp vé trong tay mình, cười hì hì nói: “Ở chỗ này mua xe không có lợi, chính là bắt xe thì dễ dàng hơn.”

 

“A.” Diệp Lăng gật gật đầy, kỳ thật mình cũng không tính mua xe.

 

“Tôi có xe, nhưng mà không lái.” Trương Duyên nói, tay đút túi quần chậm rãi đi, dù sao cậu cũng rất rãnh rỗi.

 

Thời điểm Diệp Lăng mua đồ, Trương Duyên ở một bên nhòm ngó.

 

Cậu phát hiện Diệp Lăng thật ra là người có tiền, mua đồ đều chú ý đến chất lượng.

 

“…” Chỉ có tự bản thân Diệp Lăng mới biết, hắn là do thói quen, mua đồ đều là cùng Trang Húc Nhiên sử dụng, đương nhiên sẽ chọn thứ tốt nhất.

 

Ngày hôm sau chính thức đi làm, làm công việc mà mình quen thuộc, cảm thấy không có gì khó khăn.

 

Diệp Lăng bắt đầu lập kế hoạch mà bù đầu vào làm việc.

 

Vài ngày sau Trương Duyên mới nhắc nhở, mời đồng nghiệp ra ngoài chơi một lần.

 

Hai người lái xe đến nông gia nhạc, xem biểu diễn.

 

Làm những chuyện này, từ đầu tới cuối Diệp Lăng không tập trung, hoặc là nói, từ lúc hắn tới đây đều là như vậy.

 

Hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ, cũng không khiến hắn giải thoát được. Tại hoàn cảnh cô đơn lạnh lẽo nơi này, lại càng nhớ nhung ngày trước.

 

“Uống bia không?” Một người ngồi vào bên cạnh, cầm một lon bia đưa cho Diệp Lăng.

 

“Cảm ơn.” Diệp Lăng sinh ra một loại ảo giác, hắn nghiêng đầu nhìn gò má Trương Duyên, cảm giác như trở lại lúc trước.

 

Kỳ thật bọn họ không giống, giống ở tuổi trẻ, giống ở…

 

“Nhìn tôi làm gì, tôi sẽ nghĩ sai đi đấy, đẹp trai.” Trương Duyên cong khóe miệng cười cười, uống một ngụm bia.

 

“…” Diệp Lăng thu lại ánh mắt, mím môi cười cười.

 

Bia vào có chúng đắng chát, giống như là tâm tình của hắn.

 

Đảo mắt đã đến thanh minh, trong nhà gọi điện cho Diệp Lăng, hỏi hắn thanh minh có về không?

 

Xa như vậy, Diệp Lăng có ý định không muốn về.

 

Mới đi không được bao lâu, trong nhà cũng hiểu hắn, dù sao đi đi về về cũng rất giày vò người.

 

Cha mẹ thay phiên hỏi vài câu về công việc cùng sinh hoạt, liền cúp máy.

 

Diệp Lăng xem lại những tin nhắn của cậu ngày trước, nhàm chán mà nhìn, kỳ thật đã nhìn rất nhiều lần.

 

Trong một đêm mưa thế này, rất muốn gọi cho cậu.

 

Cũng là tháng tư, vào một buổi đêm trời quang mây tạnh, Trương Duyên đột nhiên hỏi hắn: “Đi quán bar chơi không, có đi không a?”

 

“A..” Diệp Lăng không muốn đi.

 

“XXX đến biểu diễn, chỉ hát có hai bài, đi xem a.” Ngôi sao mà Trương Duyên nói, là một ngôi sao của Hồng Kông.

 

Không biết làm sao, Diệp Lăng liền không từ chối.

 

Hắn cho rằng nghe hát xong sẽ quay về, kết quả Trương Duyên kéo hắn đi tiếp, nói là đi hát.

 

Trong tiệm không khí ngột ngạt, cái đó khiến cho Diệp Lăng muốn chạy trốn, hắn nói: “Trương Duyên, chúng ta về thôi.””

 

“Aizz, không nghĩ tới là ầm ĩ như vậy.” Trương Duyên nhíu mày, cho nên kéo Diệp Lăng rời khỏi. Sau khi đi ra cậu nói: Xin lỗi, tôi không biết là ầm ĩ như vậy, thật lâu không cùng bọn họ đến những chỗ này chơi đùa rồi.”



 

“Ừ…” Diệp Lăng lúng túng, bởi vì hồi nãy nhìn thoáng qua, nhìn thấy rất nhiều gái bao. (Chỗ này là bạch hoa hoa, mình nghĩ giống như bạch kiểm.)

 

“Này, cậu không phải là người mới đi?” Đối diện có một công viên, Trương Duyên kéo hắn đi qua, tùy tiện ngồi xuống một ghế đá.

 

“Không phải, tôi đã từng nói chuyện yêu đương rồi.” Diệp Lăng ngồi bên cạnh cậu nói.

 

“Nhìn ra được, tôi cố ý hỏi đấy.” Trương Duyên bóc ra một gói thuốc, rút một điếu nhét vào miệng, hỏi hắn hút không?

 

“Tôi không hút thuốc.” Diệp Lăng bất đắc dĩ, hắn đã nói rất nhiều lần rồi.

 

“Vừa thất tình? Anh thất tình cũng quá lâu đi, hai ba tháng rồi còn chưa hết.” Trương Duyên phun ra một hơi, quạt gió về phía bên kia, cố không cho Diệp Lăng ngừi thấy mùi thuốc.

 

“A.” Có chút lâu, Diệp Lăng sững sờ nghĩ.

 

“Còn tưởng rằng bản thân cậu chính là đồ ngốc như vậy, thì ra là thất tình.” Trương Duyên nở nụ cười, nói với hắn: “Trong nhóm đồng nghiệp của chúng ta có người thích cậu, ám chỉ với cậu mấy lần rồi, cậu một chút cũng không biết.”

 

Lúc trước cho rằng Diệp Lăng giả ngu, về sau mới biết được hắn thật sự ngốc.

 

“A, ai thích tôi?” Diệp Lăng thật sự không biết, trong đầu hiện lên mấy đồng nghiệp, phát hiện không có con gái trẻ tuổi, có cũng là kết hôn rồi, cái kia thì không thể nào a?

 

“Không nói cho cậu biết, tôi không giúp đỡ không công đâu.” Trương Duyên ngậm điếu thuốc nói.

 

“Ha ha.” Diệp Lăng cười ngây ngô, không nói thì coi như xong, hắn cũng không muốn biết rõ.

 

Qua mùng một tháng năm, công ty cho nghỉ ba ngày, Diệp Lăng vẫn là không có cách nào về nhà.

 

Trương Duyên lúc gần đi có hỏi hắn, mời bâng quơ: “Về nhà tôi ăn cơm đi, nhà của tôi ở đối diện bên cầu.”

 

“Không phiền, tự mình nấu là được rồi.” Diệp Lăng từ chối.

 

“Mỗi ngày ăn cơm cậu nấu, thỉnh thoảng phải báo đáp lại một chút.” Trương Duyên bắt buộc phải kéo hắn ra tới cửa: “Không sao, nhà tôi chỉ có hai mẹ con, bà rất tốt.”

 

Cứ như vậy, Diệp Lăng chỉ có thể đi theo.

 

Kỳ thật rất không được tự nhiên, cái này giống như là lúc đối mặt với khách hàng.

 

May mà giống như Trương Duyên nói, bác gái là một người rất hiền lành ôn nhu, làm đồ ăn cũng rất ngon.

 

“Đến phòng tôi chơi máy tính đi.”

 

Tối nay, Diệp Lăng không về khu tập thể, hắn ngủ lại nhà Trương Duyên, cùng ngủ một phòng với Trương Duyên.

 

Từ đó về sau quan hệ giữa Diệp Lăng cùng Trương Duyên càng ngày càng tốt, với những đồng nghiệp khác vẫn là hời hợt như trước. Công việc có tiếp xúc liền tiếp xúc, nếu như không có, sau khi tan tầm cũng không trao đổi.

 

“Vì cái gì cậu không ở nhà?” Diệp Lăng ngẫu nhiên hỏi thăm.

 

“Mẹ của tôi làm muốn quen bạn trai, ở nhà không tiện.” Trương Duyên trả lời hùng hổ.

 

Diệp Lăng cười cười, tâm tình vào mùa hạ rốt cuộc cũng sáng sủa đôi chút.

 

“Cậu đã hai mươi ba rồi, có ý định làm quen hay là kết hôn gì chưa?”

 

“Không có, theo chủ nghĩ độc thân.” Trương Duyên rất tiêu sái, lại vô kỷ luật, cậu nói ngay cả thời gian nuôi chó cùng không muốn rút ra.

 

“A.” Diệp Lăng đương nhiên là hiểu cách sống của đối phương, nhưng mà hắn không có ý kiến gì.

 

“Yêu đương kết hôn quá phiền toái, sinh ra đứa nhỏ còn phải chăm sóc, còn phải cho đi học mua nhà lầu lấy vợ, nghĩ đến liền thấy mệt.” Trương Duyên  cười nói: “Có thời gian còn không bằng đối tốt với mình một chút, đâu có ngốc mà đi tìm phiền toái.”

 

Lời nói phóng khoáng như vậy, là điều mà Diệp Lăng hướng tới.

 

“Nửa năm rồi, anh còn chưa được sao?” Bọn họ nói chuyện, theo thói quen câu được câu mất.

 

“Không biết, không biết là có tính không tốt không.” Diệp Lăng nói, ít nhất so với mấy tháng trước thì tốt hơn rồi, so với cuối năm trước, lại còn tốt hơn. Khi đó căn bản muốn thổ lộ cũng không dám, sợ chính mình nhịn không được: “Aizz, không bằng tôi nói với cậu, cậu cũng đừng cười tôi.”

 

“Ha ha, anh nói đi.” Ngay từ đầu Trương Duyên đã nở nụ cười.

 

“Ừ, người tôi thích là nam.” Không nhìn biểu lộ của Trương Duyên, Diệp Lăng ngồi trên giường mình nhìn xuống chân mà cẩn thận nói: “Hai mươi hai năm đó cùng một chỗ với em ấy, đến bây giờ đã hai lăm tuổi. Kỳ thật tôi đã hai sáu rồi, CMND ghi thiếu một tuổi. Tôi quen em ấy là ở bữa tiệc, em ấy xuất tiền tìm người yêu. Sau khi gặp mặt thì cho tôi một căn phòng, một chiếc xe, một cái thẻ.”

 

“Khụ khụ khụ…” Trương Duyên bị Diệp Lăng, dọa sợ không hề nhẹ.

 

Người ít nói ngờ nghệch thành thật này, anh ta sẽ đi làm người yêu của người khác?

 

Nói không rõ là có cảm giác gì, cảm thấy đáng tiếc đi, điều kiện của Diệp Lăng cũng không tệ, hà tất phải bán mình cho một người đàn ông già… Đúng vậy, trọng điểm là đàn ông a!

 

“Thời điểm mới quen, tôi không quá thích em ấy, bởi vì bản thân tôi không thích con trai. Cùng một chỗ với em ấy, bắt đầu đúng là vì tiền. Hơn nữa em ấy là loại người bá đạo cường thế, cái gì cũng muốn xen vào. Tôi cãi nhau với em ấy, cũng đánh nhau một lần, có nghĩ đến chia tay rồi.” Diệp Lăng cười cười, kỳ thật rất hoài niệm: “Sau đó thì sao, tôi chậm rãi thích em ấy. Em ấy cũng thích tôi, vì tôi mà thay đổi chính mình, thậm chí còn có lần nói với tôi cùng bỏ trốn.”

 

HIện tại nhớ tới, hốc mắt vẫn nóng rực.

 

“Đợi một chút, anh nói người kia, là bao nhiêu tuổi?” Trương Duyên không thể tưởng tượng được hình ảnh kia, thứ cho cậu bất lực.

 

“A, em ấy nhỏ hơn tôi ba tuổi, hai mươi ba.” Diệp Lăng nói.

 

Trương Duyên thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái: “Anh phải nói sớm chứ, tôi xém bị hù chết…”

 

“Xin lỗi, tôi vẫn chưa giới thiệu em ấy với cậu.” Diệp Lăng vội vàng bổ sung bối cảnh của Trang Húc Nhiên: “Em ấy là sinh viên B đại, nhưng mà đã sớm thành lập công ty, hiện tại công ty đã rất tốt. Hơn nữa trong nhà vô cùng…. Nói thế nào đây, cha em ấy là XXX, mẹ là XXX, anh trai là XXX, họ hàng là XXX…”

 

Nói liên tiếp chức vụ cùng tên.

 

“Đệch…” Phản ứng đầu tiên của Trương Duyên chính là chửi tục.

 

“Còn có bạn em ấy, bạn em ấy là…” Bla bla bla bla… Nói một đống, vô cùng thuận miệng. Sau khi nói xong Diệp Lăng liền trầm mặt, hắn phát hiện kỳ thật mình còn nhớ rõ những chuyện này, giống như đã khắc sâu vào bên trong.

 

“Anh thật lợi hại.” Trương Duyên giơ ngón cái cho Diệp Lăng: “Thật là trâu bò, ngay cả quý công tử đỉnh cao, đều bị anh chiếm đóng rồi, anh có cảm giác gì.”

 

Diệp Lăng cảm thấy đau khổ, không phải chia tay rồi sao.

 

“Tôi với em ấy là không thể nào, nhà của tôi là gia đình truyền thống, tư tưởng của bản thân cũng là truyền thống..”

 

“Có quan trọng không? Anh sống chính là vì những luật lệ quy tắc? Để cho người khác nhìn?” Trương Duyên nói: “Tôi năm nay mới hai mươi ba, nhưng mà tôi biết rõ tôi muốn sống như thế nào, tôi nói sống theo chủ nghĩ độc thân cũng không phải là lời nói miệng, là sự thật.”

 

“… Sở dĩ mọi người đều sống trong một hoàn cảnh không giống nhau, cậu không thể hiểu được cảm giác của tôi.” Diệp Lăng thở dài,

 

“Lý do cũng chỉ là lý do, mấu chốt là tự mình nghĩ không muốn, có quyết tâm hay không mà thôi.” Trương Duyên quay lưng đi, quyết định không nói chuyện với Diệp Lăng nữa, Xem ra bọn họ thật sự không hợp.

 

Cậu nói, nếu như anh vẫn còn yêu đối phương, đối phương cũng yêu anh, vậy sao anh lại lựa chọn rời bỏ để kết hôn sinh con, thật sự là quá cặn bã.

 

Làm như vậy, cũng chưa chắc là tốt cho ai.

 

Diệp Lăng mở to hai mắt, ngồi trên giường đến hơn nửa đêm, không chợp mắt nổi.

 

Vào tối chủ nhật ngày mươi lăm tháng tám, nhận được cuộc điện thoại ở dưới quê. Trong điện thoại, cha Diệp nói tới nói lui, nói đến vấn đề không kết hôn.

 

“Lăng từ, hiện tại con đã nghĩ ra chưa?”

 

Diệp Lăng vuốt ngực mình, không thể trả lời câu nói thật lòng.

 

Qua lúc lâu, cha Diệp ở đầu dây bên kia mới nói: “Nếu không còn về nhà đi, về nhà rồi nói.”

 

Không hỏi gì nhiều, Diệp Lăng không quản được miệng mình, một lời nói được.

 

Làm giấy tờ thôi việc, rất nhanh đã xong.

 

Nhưng mà về đến nhà, Trung thu cũng qua, miền quê đã lâu không gặp, khắp nơi một mảnh trời thu.

 

Dường như hơn nửa năm sống uổng phí rồi, Diệp Lăng cảm thấy mình… vẫn là không thể cứu vớt được chính mình.

 

………………………………………………..

PS: cảm thấy a công thật may mắn, cha mẹ tốt, bạn bè tốt, có thể khai sáng đc đầu óc cặn bã nhà anh

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook