Chương 32: Trở Về.
Mạc Như Quy
14/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 32: TRỞ VỀ.
Tình nhân cùng ra ngoài du lịch, làm sao có thể thiếu được ân ái.
Trên giường lớn trong khách sạn không kiêng nể gì mà đại chiến ba trăm hiệp, là chuyện tuyệt vời đến cỡ nào —— để người nằm dưới nói cho mà biết, quả thật là rất tuyệt, nếu eo không đau chân không nhuyễn lại càng tốt!
Cuồng hoan không tiết chế, rồi sẽ để lại chút di chứng như vậy.
Diệp Lăng nhìn đối phương nằm giống như cá chết, đành phải lấy ra tinh dầu, xoa bóp đơn giản cho Trang Húc Nhiên, như vậy có thể đảm bảo sáng mai Trang Húc Nhiên có thể bò dậy.
Cả người Trang Húc Nhiên đều lưu lại dấu hôn, từng chấm loang lổ, Diệp Lăng nhìn thấy thì có chút xấu hổ.
Không rõ tại sao mình lại điên cuồng như vậy, nếu là lúc trước thì sẽ không….
Trước trọng sinh, khi cùng Trang Húc Nhiên ân ái, Diệp Lăng đều là ôn nhu máy móc, giải quyết chung chung, chính mình không có quá để tâm vào. Mà sau khi trọng sinh, chỉ ngắn ngủi trong vòng hơn một tháng, hành vi đã nhiều lần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ví dụ như lần này…
“Rất không tệ…” Bàn tay Diệp Lăng đặt trên eo mình xoa ấn, Trang Húc Nhiên thở dài khoan khoái, trong lòng lại càng hưởng thụ. Mặc kệ là Diệp Lăng ở trên giường có săn sóc cùng dũng mãnh, hay là những quan tâm ôn nhu sau đó, những thứ này đều là lý do khiến Trang Húc Nhiên hãm sâu.
Diệp Lăng im lặng ấn, dùng ngón tay linh hoạt ấn vào những huyệt vị mấu chốt, ấn cho Trang Húc Nhiên đang vừa đau vừa mềm, lại đặc biệt thoải mái.
“Tay nghề của anh tốt như vậy, trước kia đã học qua sao?” Học qua rồi là học vì ai đây? Nghĩ đến cảnh Diệp Lăng xoa ấn trên thân thể người khác, ánh mắt Trang Húc Nhiên dần âm u.
“… Nhìn video học.” Diệp Lăng thay đổi vị trí ấn.
“Học để ấn cho ai.” Trang Húc Nhiên tò mò.
“Cho cậu.” Diệp Lăng trả lời thành thật, lại thay đổi vị trí, tay nghề thuần thục chính xác.
Trang Húc Nhiên sững sờ, lại cảm thấy rất kinh ngạc rất rung động, nói không rõ là tư vị gì. Suy nghĩ một chút, cậu mạnh mẽ quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng: “Cho tôi?”
“Đúng vậy a.” Diệp Lăng nghi ngờ nhìn lại, bệnh tâm thần lại tái phát?
Không nói dối, ở trong mắt Diệp Lăng không tìm ra dấu vết nói dối, thật sự là vì cậu mà đi học.
“Chúng ta… quen biết chưa lâu.” Giọng nói Trang Húc Nhiên có chút khô khốc, lúc trước khi ở trên giường Diệp Lăng đã từng nói qua, không có tình cảm, mà cậu đã trả lời tình cảm thì có thể bồi dưỡng, vậy bây giờ, xem như là…
“Ừ.” Diệp Lăng vẫn nghi hoặc, giữa hai người thì có quan hệ gì? Có lẽ có, nhưng mà hắn suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra được.
“Vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?” Trang Húc Nhiên đột nhiên hỏi, đếm lại những việc Diệp Lăng đã làm, có cái nào không phải…
“…” Diệp Lăng dừng lại, vấn đề này mình không biết trả lời sao cho tốt, chẳng lẽ nói thẳng ra với Trang Húc Nhiên, đó là do cậu yêu cầu, là kết quả mà cậu dùng tiền mua được? Đoán chừng sẽ bị đâm chết, Diệp Lăng cảm thấy nguy cơ rất cao, đóng chặt miệng lắc đầu không trả lời.
“Nói a, vì cái gì lắc đầu?” Trang Húc Nhiên không hiểu biểu hiện của Diệp Lăng là có ý gì, có chút nôn nóng.
“Tôi…” Diệp Lăng đảo mắt, định nói dối cho xong việc, thế nhưng lời nói dối đến bên miệng vẫn không nói ra được. Nhưng mà nói thật Diệp Lăng sợ bị đâm chết, đồng thời còn có vài nguyên nhân khác, không nghĩ ra được là gì, hắn quyết định chọn lời nói thật có chút dễ nghe.
“Tôi không cân nhắc quá nhiều.”
Đúng vậy, rất nhiều thứ dĩ nhiên phải làm.
Trang Húc Nhiên phiên dịch ra ý tứ chính là, Diệp Lăng kìm lòng không được mà đối tốt với mình, để trong đầu nhớ kỹ.
“Lúc trước tôi uy hiếp anh, anh vẫn còn hận tôi sao?”
Khiến Diệp Lăng dừng lại động tác xoa bóp, Trang Húc Nhiên trở mình kéo Diệp Lăng đối diện với mình, hai người mặt đối mặt mà thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng.
“Sẽ không.” Diệp Lăng giật giật bờ môi, nếu mà nói là hận, thì cũng chưa tới, hắn cảm thấy Trang Húc Nhiên thật đáng thương.
Rõ ràng có tiền như vậy, còn có quyền, rồi phải dùng tiền mới có thể có được người yêu, hơn nữa còn tìm được một người không yêu mình.
“ĐỒ ngốc.” trong lòng Trang Húc Nhiên đau ê ẩm, cậu đã sớm biết tình cảm của mình có biến hóa, nhưng vẫn chưa nắm chắc được Diệp Lăng nghĩ thế nào, đã khẳng định được đáp án, cậu cúi đầu hung hăng hôn xuống môi Diệp Lăng, dùng sức mà gặm cắn.
Diệp Lăng cau mày, có chút đau nhức, nên đẩy cằm của Trang Húc Nhiên ra.
“Xì!” Trang Húc Nhiên buông tha miệng của hắn, biến thành gặm cắn vai, xương quai xanh, lưu lại từng chuỗi dấu vết ái muội.
Thẳng đến khi trên ***g ngực dày rộng của Diệp Lăng đều là dấu tích của mình, Trang Húc Nhiên mới bỏ qua.
“Diệp Lăng.”
“Hả?” Diệp Lăng híp mắt, một bộ dạng muốn ngủ.
Trang Húc Nhiên chui đầu vào hõm vai hắn, nhắm mắt lại hùng hổ nói: “Tôi thấy anh… là người đối với tôi tốt nhất.”
Những lời này khiến Diệp Lăng cảm thấy không chịu nổi, vội vàng lắc đầu nói: “Ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy, đối với cậu tốt nhất phải là người nhà của cậu.” Dù gì vẫn còn bạn bè, bạn thân của cậu có tới ba người.
“A, nghĩ cái gì, cái đó không giống.” Trang Húc Nhiên nói: “… Anh khiến tôi vui vẻ.” Cùng một chỗ đã khiến tâm tình kích động, rung động, vui sướng.
Người nhà bạn bè quả thực rất tốt, nhưng không giống, bọn họ không cung cấp được loại cảm xúc đặc biệt này.
“A.” Diệp Lăng im lặng cập nhật vào não, chẳng lẽ Trang Húc Nhiên là tiểu bạch thái, trong nhà bà ngoại không đau ông nội không thương.
(tiểu bạch thái 小白菜: người xui xẻo, tội nghiệp.)
Cái này quả thực là đáng thương a, có tiền có quyền thì thế nào, không ai yêu thương thì sống làm sao.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng muốn trấn an nên vuốt vuốt lưng Trang Húc Nhiên.
“…” Trang Húc Nhiên mở to miệng, giống như muốn nói cái gì nữa, nhưng mà thủy chung không nói. Cậu không muốn mở miệng đánh tan bầu không khí ấm áp bây giờ, cậu hy vọng bàn tay trên lưng kia vĩnh viễn tồn tại, thẳng đến khi chìm vào giấc ngủ mới thôi.
Hành trình ngắn ngủi ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, buổi sáng mọi người lười biếng mà cùng ra ngoài ăn gì đó. Chỉ là ăn mà thôi, không nghĩ tới đi chơi cái gì, nhiều lắm là câu cá, phơi nắng.
Cùng một chỗ tâm sự, cảm nhận thế giới tự nhiên, trong đầu có loại ý niệm cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm.
Nhưng mà đương nhiên là không thể nào, lập tức phải trở về nơi thành thị bê tông cốt thép kia. Trải qua kỳ nghỉ bốn ngày, đi làm liền đi làm, đến trường liền đến trường.
Trang Húc Nhiên tháo xuống mũ rơm đội trên đầu, che ở trên mặt, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cả người cậu. Nằm bên cạnh là Diệp Lăng, hắn đã sớm che mặt, ngay cả cá mắc câu cũng không có phản ứng, vẫn là Trang Húc Nhiên thay hắn kéo cần.
Thời gian nhàn nhã dần qua, ăn cơm trưa rồi trở lại khu nghỉ mát trên bờ biển, thu dọn đồ đạc rời đi.
Tiếu Chí Hiên cùng Vương Thiến Nghi muốn tiếp tục ra ngoài nghỉ mát, Diêm Chấn Quân cùng Dương Phỉ không biết đi nơi nào, cũng không trở lại Kinh Thành.
“Tào Chính cậu thì sao?” Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng sáng mai sẽ trở lại Kinh Thành, tiếp tục thừa kế thân phận cẩu FA, không biết cậu ta sẽ đến đâu.
“Làm một chuyến xuất ngoại, thăm bà ngoại của tớ.” Tào Chính đã sớm thu thập xong hành lý, tập trung lại sau đó tiêu sái mà bye bye mọi người.
Tất cả mọi người đã đi, chỉ còn lại Trang Húc Nhiên và Diệp Lăng, bọn họ đặt vé máy bay vào ngày mai.
“Đêm nay làm gì?” Đưa mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, bên người thoáng cái trống trải, nhưng mà có Diệp Lăng đứng bên cạnh, Trang Húc Nhiên cũng không cảm thấy quá lạnh lẽo.
Hai người đơn độc lưu lại đến ngày mai, nói thật cảm giác rất chờ mong.
“Ăn cơm, ngủ.” Diệp Lăng nhìn lại cậu, bằng không thì sao?
“…” Trang Húc Nhiên cười cười, đứng ở bậc thang phất phơ gió biển, vạt áo sơ mi trắng bay lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, Cậu đưa tay vào túi quần, lấy ra hộp thuốc lá, bên trong chỉ còn lại ba điếu.
Nhìn thấy Trang Húc Nhiên muốn hút thuốc, Diệp Lăng tự giác cách xa cậu một chút, ngồi ở bậc thang nhìn ra ngoài biển.
Trang Húc Nhiên hút một điếu, liếc mắt nhìn bóng lưng Diệp Lăng, hút một hơi, lại liếc mắt nhìn, một điếu thuốc không quá hai lần liền hút xong.
Đầu lọc ném vào thùng rác bên cạnh, Trang Húc Nhiên đi qua…
Diệp Lăng nhìn đến xuất thần, đột nhiên mặt bị xoay qua, bờ môi cùng đầu lưỡi mang theo mùi thuốc lá hung hăng tiến vào, giống như ma cà rồng muốn hút chết mình, dây dưa không dứt.
“A…” Diệp Lăng để ý không phải là nụ hôn ướt át theo tiêu chuẩn, mà là mùi thuốc lá.
Trang Húc Nhiên nhất định là cố ý, hắn nhíu nhíu mày.
Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, Trang Húc Nhiên lẳng lặng nhìn Diệp Lăng, bất luận thế nào cũng không nghe được một câu: Cậu cai thuốc đi gì gì đó.
Có hơi thất vọng, nếu như là Diệp Lăng yêu cầu, Trang Húc Nhiên nhất định sẽ gật đầu.
“Tôi không nghiện thuốc quá nặng.”
“Ừ.”
Lại nhìn trong chốc lát, Trang Húc Nhiên bật cười, cậu không biết mình kiên trì làm gì, Quanh co lòng vòng căn bản không phải phong cách của mình, sau khi gặp được Diệp Lăng thì quá khẩn trương rồi, một chút chuyện nhỏ đã lầm bà lầm bầm.
“Trang Húc Nhiên về thôi.” Gió biển thổi tới làm tóc bay toán loạn, Diệp Lăng đứng lên, bước hai bước, quay đầu nhìn Trang Húc Nhiên không có theo kịp, hắn vươn tay ra.
Một thoáng đem bàn tay mình giao ra kia, Trang Húc Nhiên thông suốt, cậu chỉ cần một người có thể cho.
Hai màu da có chút khác biệt, bàn tay tự nhiên đan xen, nhàn nhã đi ở khu nghỉ mát không ai quen biết, cả trai lẫn gái lướt qua bên cạnh, cũng sẽ thỉnh thoáng liếc mắt nhìn sang.
Đêm nay giống như lời Diệp Lăng nói, bọn họ ăn no rồi cùng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau ngủ dậy đi đến sân bay, trở lại Kinh Thành Diệp Lăng còn có thể ngủ thêm một giấc nữa, thời gian còn sớm.
“Tôi quay về nhà một chuyến.” Ở trên giường, Trang Húc Nhiên dựa vào người Diệp Lăng, toàn bộ người phía sau lõm xuống dưới, sau lưng là eo của Diệp Lăng.
“A.” Diệp Lăng híp mắt sửng sốt hai giây, mới mở to mắt quay đầu lại, ôm khuôn mặt Trang Húc Nhiên hôn lên một cái: “Tạm biệt.”
Trang Húc Nhiên nhân cơ hội mà vòng tay qua cổ hắn, làm nụ hôn tạm biệt càng sâu.
“Trở về thì vài ngày không thể đến được.”
“Ừ.” Trì độn mà híp híp mắt, Diệp Lăng phất phất tay nói: “Có rãnh cùng nhau đi chơi bóng.”
“Được.” Trang Húc Nhiên nở nụ cười, tâm tình vui sướng mà thu dọn đồ đạc về nhà.
Trong phòng yên tĩnh lại, Diệp Lăng an tâm ngủ.
Trở lại Kinh Thành khôi phục lại trình tự lúc trước, mỗi ngày đều ôn tập, luyện xe, tập thể hình, thời gian trôi qua rất nhanh. Lâu lâu lại gọi điện thoại về cho ba mẹ, về phần em trai em gái, Diệp Lăng sẽ gửi tin nhắn.
Có lẽ là do từ nhỏ giao lưu tương đối ít, hoặc là do tính cách của Diệp Lăng có vấn đề, dẫn đến việc em trai em gái tương đối sợ hắn, không biết làm sao để nói chuyện với hắn.
Kỳ thật cũng là do, với tư cách là anh cả trong nhà, lại được đi học. Diệp Lăng là hy vọng của cả nhà, khó trách khỏi cha mẹ có chút thiên vị. Em trai em gái ngoại trừ ở bên ngoài phải ngước nhìn, nhiều ít cũng sẽ có chút ganh tị và tự ti.
Em gái học cũng không tính là kém, mà bên kia, thành tích của em trai thì hơn cả kém, đối mặt với thành tích ưu tú đến mọi người đều phải khen ngợi của anh trai, nó khẳng định tự ti.
Nhưng Diệp Lăng đối với em trai em gái, không có cảm tưởng không tốt nào khác, hắn giống như những người anh trai khác, muốn kiếm tiền, bảo vệ em trai em gái.
Lần trước Trang Húc Nhiên có giúp gửi cho năm nghìn tệ, Diệp Lăng lập tức nhắn tin hỏi bọn nó, tiền đã nhận được chưa, có đủ không?
Diệp Vân là con gái, dùng tiền tương đối có kế hoạch, một tháng có hai nghìn tệ cơ hồ không biết sử dụng như thế nào.
Nhưng mà mang hai nghìn tệ khiến cô lâm vào tình trạng túng quẫn, trong túi có tiền tâm liền hoảng hốt.
Diệp Hào lại là một đứa nhỏ còn chưa lớn, sau khi hỏi rõ ràng số tiền kia có thể sử dụng nó sẽ dùng ngay lập tức, một tháng dùng đến hơn một nửa.
Nhận được tin nhắn của anh trai, liền hắc hắc mà hồi âm lại, đều mua quần áo mặc đấy, vẫn còn thừa một chút.
Sau đó đầu tháng chín lương đến tay, vẫn có thể tiết kiệm lại.
Sau khi do dự, Diệp Lăng bịa chuyện với bọn nó, nói mình đang làm gia sư, có thể kiếm tiền. Sau đó nói bọn nó từ nay về sau không cần ăn dè bớt uống như vậy nữa, nên dùng tiền liền dùng tiền, bị bệnh phải mua thuốc uống, trời lạnh phải mua áo ấm mặc… đều là những lời dặn dò vụn vặt bình thường.
Em trai em gái tuy rằng sợ Diệp Lăng, nhưng mà đối với việc anh trai quan tâm, vẫn là thật vui vẻ.
Đi ra ngoài làm công thì người nào cũng biết, những thứ quan tâm lo lắng đến từ người thân, là một loại thuốc trợ tim. Có thể giúp bọn họ dù bất luận có nhiều khó khăn gian khổ như thế nào cũng vẫn cảm thấy thanh thản an bình, bởi vì bọn họ là một gia đình, đều vì gia đình mà cố gắng, phương diện này vĩnh viễn không thay đổi.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Trang Húc Nhiên tới đón Diệp Lăng ra ngoài, bọn họ đi đến trường đua ngựa nhìn hai gia hỏa ngựa.
Trời cao mây trắng, ngày nắng gió nhẹ, tựa vào trên lan can nhìn ngựa con chơi đùa, Trang Húc Nhiên quay đầu hỏi: “Lúc trước vì cái gì lấy tên như vậy?”
Nếu như nhớ không lầm, lúc ấy chỉ mới quen biết có vài ngày.
Có thể nói sao?
Diệp Lăng ngậm miệng, không quá muốn thành thật khai báo, con ngựa mắc như vậy, phí nuôi dưỡng mắc như vậy, hắn nuôi không nổi. Lấy cái tên Trang Húc Nhiên, con ngựa kia liền thuộc về Trang Húc Nhiên, không cần hắn trả tiền, cũng không cần trả nợ.
—— Trách không được Trang Húc Nhiên vẫn không hiểu được mạch suy nghĩ của Diệp Lăng.
“Không vì cái gì.” Diệp Lăng khó khăn nói.
“Chẳng lẽ, không phải vì…” Trang Húc Nhiên dừng một chút, cười nói: “ĐƯợc rồi, lúc nào anh muốn nói thì hãy nói.” Cậu nhìn về phía ngựa con đang chơi đùa bên trong, ánh mắt nhu hòa, khuôn mặt tỏa sáng.
Diệp Lăng hiếu kỳ, rốt cuộc Trang Húc Nhiên nghĩ đến đáp án gì?
—— Toàn bộ câu nói của Trang Húc Nhiên là: Chẳng lẽ không phải bởi vì thích tôi sao?
Đương nhiên cái này Diệp Lăng sẽ không biết, thậm chí Trang Húc Nhiên thật lòng thích hắn, không còn là sự yêu thích không công bằng, hắn cũng không biết.
Diệp Lăng vẫn giữ nguyên nhận thức duy nhất đó là: Người yêu rồi sẽ thay đổi rất nhanh, chẳng qua là Trang Húc Nhiên có chút chậm, hơn hai năm vẫn chưa đổi, không biết muốn đợi đến ba năm hay là năm năm.
Nhưng mà Diệp Lăng cho là thời gian của mình đến khi tốt nghiệp đại học, đến lúc đó nói chuyện cho rõ ràng.
Hai người một bên đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, một bên thì trong lòng tính toán chia tay như thế nào, như vậy thật sự có tốt không đây ==
Ai cũng không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì, tự nhiên cho rằng, vẫn có thể chung sống hài hòa như trước, cũng là một loại kỳ tích.
“Ngày mai anh phải đi học, chờ đến thứ tư tôi sẽ đến.” Trước khi chia tay, Trang Húc Nhiên kéo tay Diệp Lăng, trên cổ tay là hai cái đồng hồ giống nhau.
“Ừ.” Diệp Lăng cúi đầu đến gần hôn một cái lên khóe miệng Trang Húc Nhiên: “Tạm biệt, lái xe cẩn thận.”
Nghe được câu tạm biệt vạn năm không đổi, Trang Húc Nhiên cười cười, nắm chặt bàn tay bên dưới lần cuối, liền tách ra.
Kết thúc kỳ nghỉ đối với nhiều người mà nói là rất tàn nhẫn, đặc biệt là vất vả đối với những người đi làm, mỗi năm chỉ có một lần được nghỉ dài ngày, cư nhiên lại trôi qua, lập tức sinh ra đủ loại trạng thái luyến tiếc.
Sinh viên cũng như vậy, ngồi trong phòng học, Diệp Lăng nghe được không ít người phàn nàn.
“Diệp Lăng, ngày nghỉ đến nơi nào chơi?” Người cùng nói chuyện với Diệp Lăng cũng có, dù sao Diệp Lăng cũng không phải là hồng thủy mãnh thú. (tai họa)
Từ sau khi Diệp Lăng thay đổi, kỳ thật người tìm hắn để nói chuyện càng thêm nhiều.
“Đi đến H thị, khu nghỉ mát bên bờ biển.” Nhìn thấy không phải là người đáng ghét, Diệp Lăng cũng có hứng thú nói chuyện phiếm: “Cậu thì sao?” Vị này chính là người của hội sinh viên đấy, trong lớp rất có tên tuổi, tính cách cũng không tệ.
“Ra nước ngoài một chuyến, mệt chết đi được.” Trong lời nói của vị hội sinh viên tiết lộ mấy từ, Diệp Lăng liền đoán được cậu ta đi chỗ nào, liền nói tiếp vài câu, bởi vì cũng tương đối quen thuộc.
“Oa, cậu cũng đi qua?” Vô cùng ngạc nhiên? Liền hàn huyên.
Từ du lịch đến ẩm thực, từ vật phẩm trang sức đến trang phục, ăn, mặc, ở, đi lại, vị hội học sinh lập tức cảm thấy Diệp Lăng rất thành thạo.
Bất động thanh sắc (ngốc), cũng không khoe khoang (không có ý thức kia), hiểu biết rất rộng (bị buộc nhồi nhét), thâm tàng bất lộ (không ai tìm hắn nói chuyện a!)
Diệp Lăng thâm tàng bất lộ, bị vị hội học sinh dán lên nhãn hiệu, đây là người đáng giá có khả năng qua lại dài lâu.
Sau khi trò chuyện xong, Diệp Lăng ngơ ngác phát hiện, chung quanh có rất nhiều người chú ý đến bọn họ ở bên này, cũng đến quá gần rồi a.
Hắn cũng không biết, chuyện bọn họ nói với nhau đều vô cùng huyền ảo, người bình thường không có kinh nghiệm.
“Diệp Lăng, không nghĩ tới trong đầu cậu lại có nhiều thứ như vậy, nhìn không ra a.” Người này giống như đột nhiên từ trên trời rơi xuống .
Cái gì? Cậu nói là Diệp Lăng lúc trước?
Mọi người quyết định quên đi Diệp Lăng lúc trước, cái kia tính là ảo giác được không nào, người ta thấy thế nào cũng không giống như vậy a.
“Bình thường thích đọc sách, địa phương tôi từng đi qua thật ra rất ít, vẫn có rất nhiều nơi còn chưa đi tới.” Dựa vào số lần xuất hành cùng Trang Húc Nhiên ở kiếp trước, có thể kể đến mười năm sau…
“Mục tiêu của cậu là đi khắp thế giới sao?” Mọi người hỏi thăm.
“Có lẽ… là vậy.” Diệp Lăng mê mang, cái này phải xem Trang Húc Nhiên.
“Tớ thấy cậu rất hứng thú với ăn uống!” Một bạn học mập mạp hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Lăng.
“A…” Diệp Lăng tiếp tục bàn về món ăn, thời điểm dùng giọng điệu nghiêm túc miêu tả hương vị, không hiểu sao lại có chút tương phản với lúc đầu, cuối cùng là lời kết thúc: “Tự mình biết làm cơm.”
“A, cậu vậy mà lại biết nấu cơm?” Các nữ sinh nhìn hắn giống như nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ nào đó, đầu năm nay còn có loại con trai biết làm cơm?
“Ừ, học khi còn bé đấy.” Hơn hết có rất nhiều món ăn ngon là sau khi cùng một chỗ với Trang Húc Nhiên mới học được, Diệp Lăng nói tiếp: “Làm một người nội trợ, cũng không khó.” Vì cái gì mọi người đều là một bộ dạng ngạc nhiên?
Diệp Lăng cảm thấy kỳ quái, hắn cho rằng chỉ có Trang Húc Nhiên cùng Tào Chính là cái loại xuất thân từ thân phận thiếu gia mới không làm nội trợ… Không, Trang Húc Nhiên cũng không phải không làm nội trợ, còn có thể cắt hành tây.
“Làm nội trợ rất khó a, cậu cư nhiên làm được?” Đám nữ sinh cảm thấy vô cùng mến mộ, đây tuyệt đối là một người đàn ông tốt a.
“Này này, Chúng tớ cũng sẽ tốt như vậy được không?” Đám nam sinh bắt đầu kháng nghị, Diệp Lăng thoáng cái biến thành công tử có tiền coi như xong đi, còn hiền lành như vậy, rõ ràng là tới cướp hết tài nguyên đúng không nào?
“Diệp Lăng cậu tốt như vậy, có bạn gái chưa.” Hỏi những lời này rõ ràng không phải nữ sinh, mà là nam sinh.
“Không có.” Bị các nữ sinh dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn, Diệp Lăng cảm thấy không được tự nhiên, hắn vội vàng nói: “Nhưng mà tôi có đối tượng cùng một chỗ rồi.”
“A, như vậy a.” Đám nữ sinh thất vọng nói, cho rằng Diệp Lăng đã có mục tiêu đang theo đuổi.
“Chuyện tốt a, tớ đã nói Diệp Lăng đẹp trai như vậy làm sao vẫn còn độc thân.” Nếu như không cùng những nam sinh trong lớp cướp tài nguyên, thì chính là anh em tốt, vì vậy rất nhanh liền kề vai sát cánh.
Vì vậy trở về sau một kỳ nghỉ dài hạn, Diệp Lăng đột nhiên tìm được thứ có thể chung sống hòa hợp với mấy sinh viên.., Cũng đơn giản a.
Tổ ba người phòng 306 nhìn đám người vây xung quanh Diệp Lăng, cảm thấy hiếu kỳ lại xem thường.
“Fuck, cái quái gì vậy, thật là cáo mượn oai hùm.” DƯơng Văn Bân nhìn thấy sắc mặt Tần Hạo Văn không tốt, nhỏ giọng mắng một câu. Một mặt là nịnh nọt Tần Hạo Văn, một mặt là xác thực chuyện mình không ưa Diệp Lăng.
“Xem ra cậu ta thật sự trèo lên được lớp thượng lưu rồi.” Vương Học Trí nhìn thoáng qua, bởi vì người nào đó đang vô cùng nở mày nở mặt.
“Chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, các cậu cho rằng cậu ta thật sự là bạn?” Tần Hạo Văn cười nhạo, dùng ánh mắt tràn ngập trào phúng nhìn về phía Diệp Lăng, cậu nói: “Đám công tử kia người nào mà không tìm được, vì cái gì cứ khăng khăng muốn tìm loại người nghèo kiết xác như cậu ta? Khuôn mặt đẹp thì thế nào, còn không phải là bán mông đấy.” Tự cho là đã biết rõ chân tướng, mỉm cười nói với hai người kia: “Các cậu không biết sao, chơi đàn ông đang là trào lưu, gần đây giới thượng lưu trong Kinh Thành, có rất nhiều.”
Xu hướng này, có một phần đúng là do Trang Húc Nhiên khơi gợi, cùng một hệ trong đám hậu bối.
“Cậu nói… đàn ông có gì tốt mà chơi?” Dương Văn Bân là loại tuyệt đối chỉ yêu thích người khác phái, chỉ thích người đẹp ngực lớn. Chỉ vừa nghĩ tới chính mình áp một người đàn ông khác, đã cảm thấy toàn thân nổi da gà, không được a.
“ĐƯơng nhiên được, chơi đàn ông xinh đẹp tinh xảo, giá so với đàn bà còn muốn đắt hơn.” Tần Hạo Văn trề môi nhìn Diệp Lăng: “Nhìn đi, chẳng phải đã kiếm được bộn tiền rồi sao?”
Cả người toàn đồ hiệu, những thứ đó còn thấy được, những khoản bí mật khác thì còn đến bao nhiêu chứ?
Ngẫm loại loại cấp bậc quý công tử như Tào Chính, thân gia (bản thân và gia đinh) tài phú, Tần Hạo Văn liền có chút ghen tị với Diệp Lăng, khẳng định được không ít.
Cậu dùng tâm tư của mình phỏng đoán tâm tư của Diệp Lăng, nếu mình có cơ hội như vậy, khẳng định vơ vét một khoản lớn, chắc chắn Diệp Lăng cũng giống như vậy.
Nhưng mà Diệp Lăng không phải, không có lòng tham như thế.
Dục vọng của Diệp Lăng có giới hạn, chỉ cần cuộc sống trôi qua thoải mái, không bị người khác khinh bỉ, không cần chân co tay rụt chân, đã rất tốt rồi.
(Nguyên văn là súc thủ súc cước 缩手缩脚)
Mấy thứ đồ cao cấp quý giá gì đó, khu nhà cao cấp hàng tỷ, xe sang trọng hàng nghìn, thậm chí ngay cả một con ngựa ba mươi vạn, Diệp Lăng đều cảm thấy quá đắt, không cần thiết.
Trong đó không tính đồ ăn, hẳn là vì cho dù đồ ăn có đắt thế nào, Diệp Lăng ăn vào trong miệng rồi cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, đây là sở thích duy nhất.
“Diệp Lăng, cùng đi chơi bóng không?” Sau khi tan học, thậm chí đám con trai còn rủ Diệp Lăng ra chơi bóng.
“Được.” Diệp Lăng do dự một chút, vui vẻ gật đầu.
Khi hắn mặc quần áo thì nhìn có chút gầy, khi cởi thì lộ ra dáng người, bạn học cùng lớp không ngờ, thì ra Diệp Lăng thật sự soái như vậy, chẳng những đẹp trai, dáng người cũng đẹp, ngay cả chơi bóng cũng tốt.
“Bà mẹ nó! Trước kia như thế nào không phát hiện? Kỹ thuật của cậu tốt quá a!”
Diệp Lăng mím môi cười cười, kỳ thực kỹ thuật không tốt lắm, chưa từng học qua, cũng chỉ được tính là không quá kém, các bạn quá khách khí rồi.
“Lần sau cùng chơi bóng đi!”
Thời gian giải trí chấm dứt, mọi người cả người đầy mồ hôi cùng nhau rời khỏi sân bóng.
Ban đêm lên BBS, có người nói chuyện về Diệp Lăng, nói Diệp Lăng người ta căn bản không phải là người như vậy, ở chung rất tốt.
Đọc xong lời này khẳng định có người hừ mũi, bạn này nhất định đã bị người nào đó mua chuộc.
Nhưng mà có rất nhiều ID quen thuộc đứng ra nói chuyện, tình huống lại khác nhau, đặc biệt người có quyền trong hội sinh viên cũng lên tiếng, độ tin cậy rất cao.
Cứ như vậy, Diệp Lăng căn bản không biết chuyện gì xảy ra, thanh danh của hắn cứ như vậy được tẩy trắng rồi.
Có người vui có người buồn, vui chính là người nào đó đã được bỏ qua, buồn chính là những người trong cuộc lúc trước —— Lưu Nghệ Hàm.
Nếu như thanh danh của Diệp Lăng được tẩy trắng rồi, người bị chất vấn liền biến thành cậu ta.
Bởi vì, có người đào ra sổ đen của Lưu Nghệ Hàm… Cái này thật sự là bước ngoặt Diệp Lăng chưa từng nghĩ tới, nhìn thấy tư liệu đen kia hắn sợ ngây người.
……………………………
Sói: Có lúc em đã nghĩ thông suốt, rồi chỉ vì vài hành động của anh, em lại rơi vào lưới.
Chương này thấy anh công vs em thụ ông nói gà bà nói vịt, cứ tự đoán suy nghĩ của nhau, cái này người ta gọi là tự mình đa tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 32: TRỞ VỀ.
Tình nhân cùng ra ngoài du lịch, làm sao có thể thiếu được ân ái.
Trên giường lớn trong khách sạn không kiêng nể gì mà đại chiến ba trăm hiệp, là chuyện tuyệt vời đến cỡ nào —— để người nằm dưới nói cho mà biết, quả thật là rất tuyệt, nếu eo không đau chân không nhuyễn lại càng tốt!
Cuồng hoan không tiết chế, rồi sẽ để lại chút di chứng như vậy.
Diệp Lăng nhìn đối phương nằm giống như cá chết, đành phải lấy ra tinh dầu, xoa bóp đơn giản cho Trang Húc Nhiên, như vậy có thể đảm bảo sáng mai Trang Húc Nhiên có thể bò dậy.
Cả người Trang Húc Nhiên đều lưu lại dấu hôn, từng chấm loang lổ, Diệp Lăng nhìn thấy thì có chút xấu hổ.
Không rõ tại sao mình lại điên cuồng như vậy, nếu là lúc trước thì sẽ không….
Trước trọng sinh, khi cùng Trang Húc Nhiên ân ái, Diệp Lăng đều là ôn nhu máy móc, giải quyết chung chung, chính mình không có quá để tâm vào. Mà sau khi trọng sinh, chỉ ngắn ngủi trong vòng hơn một tháng, hành vi đã nhiều lần vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ví dụ như lần này…
“Rất không tệ…” Bàn tay Diệp Lăng đặt trên eo mình xoa ấn, Trang Húc Nhiên thở dài khoan khoái, trong lòng lại càng hưởng thụ. Mặc kệ là Diệp Lăng ở trên giường có săn sóc cùng dũng mãnh, hay là những quan tâm ôn nhu sau đó, những thứ này đều là lý do khiến Trang Húc Nhiên hãm sâu.
Diệp Lăng im lặng ấn, dùng ngón tay linh hoạt ấn vào những huyệt vị mấu chốt, ấn cho Trang Húc Nhiên đang vừa đau vừa mềm, lại đặc biệt thoải mái.
“Tay nghề của anh tốt như vậy, trước kia đã học qua sao?” Học qua rồi là học vì ai đây? Nghĩ đến cảnh Diệp Lăng xoa ấn trên thân thể người khác, ánh mắt Trang Húc Nhiên dần âm u.
“… Nhìn video học.” Diệp Lăng thay đổi vị trí ấn.
“Học để ấn cho ai.” Trang Húc Nhiên tò mò.
“Cho cậu.” Diệp Lăng trả lời thành thật, lại thay đổi vị trí, tay nghề thuần thục chính xác.
Trang Húc Nhiên sững sờ, lại cảm thấy rất kinh ngạc rất rung động, nói không rõ là tư vị gì. Suy nghĩ một chút, cậu mạnh mẽ quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng: “Cho tôi?”
“Đúng vậy a.” Diệp Lăng nghi ngờ nhìn lại, bệnh tâm thần lại tái phát?
Không nói dối, ở trong mắt Diệp Lăng không tìm ra dấu vết nói dối, thật sự là vì cậu mà đi học.
“Chúng ta… quen biết chưa lâu.” Giọng nói Trang Húc Nhiên có chút khô khốc, lúc trước khi ở trên giường Diệp Lăng đã từng nói qua, không có tình cảm, mà cậu đã trả lời tình cảm thì có thể bồi dưỡng, vậy bây giờ, xem như là…
“Ừ.” Diệp Lăng vẫn nghi hoặc, giữa hai người thì có quan hệ gì? Có lẽ có, nhưng mà hắn suy nghĩ thật lâu vẫn không nghĩ ra được.
“Vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?” Trang Húc Nhiên đột nhiên hỏi, đếm lại những việc Diệp Lăng đã làm, có cái nào không phải…
“…” Diệp Lăng dừng lại, vấn đề này mình không biết trả lời sao cho tốt, chẳng lẽ nói thẳng ra với Trang Húc Nhiên, đó là do cậu yêu cầu, là kết quả mà cậu dùng tiền mua được? Đoán chừng sẽ bị đâm chết, Diệp Lăng cảm thấy nguy cơ rất cao, đóng chặt miệng lắc đầu không trả lời.
“Nói a, vì cái gì lắc đầu?” Trang Húc Nhiên không hiểu biểu hiện của Diệp Lăng là có ý gì, có chút nôn nóng.
“Tôi…” Diệp Lăng đảo mắt, định nói dối cho xong việc, thế nhưng lời nói dối đến bên miệng vẫn không nói ra được. Nhưng mà nói thật Diệp Lăng sợ bị đâm chết, đồng thời còn có vài nguyên nhân khác, không nghĩ ra được là gì, hắn quyết định chọn lời nói thật có chút dễ nghe.
“Tôi không cân nhắc quá nhiều.”
Đúng vậy, rất nhiều thứ dĩ nhiên phải làm.
Trang Húc Nhiên phiên dịch ra ý tứ chính là, Diệp Lăng kìm lòng không được mà đối tốt với mình, để trong đầu nhớ kỹ.
“Lúc trước tôi uy hiếp anh, anh vẫn còn hận tôi sao?”
Khiến Diệp Lăng dừng lại động tác xoa bóp, Trang Húc Nhiên trở mình kéo Diệp Lăng đối diện với mình, hai người mặt đối mặt mà thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng.
“Sẽ không.” Diệp Lăng giật giật bờ môi, nếu mà nói là hận, thì cũng chưa tới, hắn cảm thấy Trang Húc Nhiên thật đáng thương.
Rõ ràng có tiền như vậy, còn có quyền, rồi phải dùng tiền mới có thể có được người yêu, hơn nữa còn tìm được một người không yêu mình.
“ĐỒ ngốc.” trong lòng Trang Húc Nhiên đau ê ẩm, cậu đã sớm biết tình cảm của mình có biến hóa, nhưng vẫn chưa nắm chắc được Diệp Lăng nghĩ thế nào, đã khẳng định được đáp án, cậu cúi đầu hung hăng hôn xuống môi Diệp Lăng, dùng sức mà gặm cắn.
Diệp Lăng cau mày, có chút đau nhức, nên đẩy cằm của Trang Húc Nhiên ra.
“Xì!” Trang Húc Nhiên buông tha miệng của hắn, biến thành gặm cắn vai, xương quai xanh, lưu lại từng chuỗi dấu vết ái muội.
Thẳng đến khi trên ***g ngực dày rộng của Diệp Lăng đều là dấu tích của mình, Trang Húc Nhiên mới bỏ qua.
“Diệp Lăng.”
“Hả?” Diệp Lăng híp mắt, một bộ dạng muốn ngủ.
Trang Húc Nhiên chui đầu vào hõm vai hắn, nhắm mắt lại hùng hổ nói: “Tôi thấy anh… là người đối với tôi tốt nhất.”
Những lời này khiến Diệp Lăng cảm thấy không chịu nổi, vội vàng lắc đầu nói: “Ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy, đối với cậu tốt nhất phải là người nhà của cậu.” Dù gì vẫn còn bạn bè, bạn thân của cậu có tới ba người.
“A, nghĩ cái gì, cái đó không giống.” Trang Húc Nhiên nói: “… Anh khiến tôi vui vẻ.” Cùng một chỗ đã khiến tâm tình kích động, rung động, vui sướng.
Người nhà bạn bè quả thực rất tốt, nhưng không giống, bọn họ không cung cấp được loại cảm xúc đặc biệt này.
“A.” Diệp Lăng im lặng cập nhật vào não, chẳng lẽ Trang Húc Nhiên là tiểu bạch thái, trong nhà bà ngoại không đau ông nội không thương.
(tiểu bạch thái 小白菜: người xui xẻo, tội nghiệp.)
Cái này quả thực là đáng thương a, có tiền có quyền thì thế nào, không ai yêu thương thì sống làm sao.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng muốn trấn an nên vuốt vuốt lưng Trang Húc Nhiên.
“…” Trang Húc Nhiên mở to miệng, giống như muốn nói cái gì nữa, nhưng mà thủy chung không nói. Cậu không muốn mở miệng đánh tan bầu không khí ấm áp bây giờ, cậu hy vọng bàn tay trên lưng kia vĩnh viễn tồn tại, thẳng đến khi chìm vào giấc ngủ mới thôi.
Hành trình ngắn ngủi ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, buổi sáng mọi người lười biếng mà cùng ra ngoài ăn gì đó. Chỉ là ăn mà thôi, không nghĩ tới đi chơi cái gì, nhiều lắm là câu cá, phơi nắng.
Cùng một chỗ tâm sự, cảm nhận thế giới tự nhiên, trong đầu có loại ý niệm cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm.
Nhưng mà đương nhiên là không thể nào, lập tức phải trở về nơi thành thị bê tông cốt thép kia. Trải qua kỳ nghỉ bốn ngày, đi làm liền đi làm, đến trường liền đến trường.
Trang Húc Nhiên tháo xuống mũ rơm đội trên đầu, che ở trên mặt, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cả người cậu. Nằm bên cạnh là Diệp Lăng, hắn đã sớm che mặt, ngay cả cá mắc câu cũng không có phản ứng, vẫn là Trang Húc Nhiên thay hắn kéo cần.
Thời gian nhàn nhã dần qua, ăn cơm trưa rồi trở lại khu nghỉ mát trên bờ biển, thu dọn đồ đạc rời đi.
Tiếu Chí Hiên cùng Vương Thiến Nghi muốn tiếp tục ra ngoài nghỉ mát, Diêm Chấn Quân cùng Dương Phỉ không biết đi nơi nào, cũng không trở lại Kinh Thành.
“Tào Chính cậu thì sao?” Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng sáng mai sẽ trở lại Kinh Thành, tiếp tục thừa kế thân phận cẩu FA, không biết cậu ta sẽ đến đâu.
“Làm một chuyến xuất ngoại, thăm bà ngoại của tớ.” Tào Chính đã sớm thu thập xong hành lý, tập trung lại sau đó tiêu sái mà bye bye mọi người.
Tất cả mọi người đã đi, chỉ còn lại Trang Húc Nhiên và Diệp Lăng, bọn họ đặt vé máy bay vào ngày mai.
“Đêm nay làm gì?” Đưa mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, bên người thoáng cái trống trải, nhưng mà có Diệp Lăng đứng bên cạnh, Trang Húc Nhiên cũng không cảm thấy quá lạnh lẽo.
Hai người đơn độc lưu lại đến ngày mai, nói thật cảm giác rất chờ mong.
“Ăn cơm, ngủ.” Diệp Lăng nhìn lại cậu, bằng không thì sao?
“…” Trang Húc Nhiên cười cười, đứng ở bậc thang phất phơ gió biển, vạt áo sơ mi trắng bay lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, Cậu đưa tay vào túi quần, lấy ra hộp thuốc lá, bên trong chỉ còn lại ba điếu.
Nhìn thấy Trang Húc Nhiên muốn hút thuốc, Diệp Lăng tự giác cách xa cậu một chút, ngồi ở bậc thang nhìn ra ngoài biển.
Trang Húc Nhiên hút một điếu, liếc mắt nhìn bóng lưng Diệp Lăng, hút một hơi, lại liếc mắt nhìn, một điếu thuốc không quá hai lần liền hút xong.
Đầu lọc ném vào thùng rác bên cạnh, Trang Húc Nhiên đi qua…
Diệp Lăng nhìn đến xuất thần, đột nhiên mặt bị xoay qua, bờ môi cùng đầu lưỡi mang theo mùi thuốc lá hung hăng tiến vào, giống như ma cà rồng muốn hút chết mình, dây dưa không dứt.
“A…” Diệp Lăng để ý không phải là nụ hôn ướt át theo tiêu chuẩn, mà là mùi thuốc lá.
Trang Húc Nhiên nhất định là cố ý, hắn nhíu nhíu mày.
Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, Trang Húc Nhiên lẳng lặng nhìn Diệp Lăng, bất luận thế nào cũng không nghe được một câu: Cậu cai thuốc đi gì gì đó.
Có hơi thất vọng, nếu như là Diệp Lăng yêu cầu, Trang Húc Nhiên nhất định sẽ gật đầu.
“Tôi không nghiện thuốc quá nặng.”
“Ừ.”
Lại nhìn trong chốc lát, Trang Húc Nhiên bật cười, cậu không biết mình kiên trì làm gì, Quanh co lòng vòng căn bản không phải phong cách của mình, sau khi gặp được Diệp Lăng thì quá khẩn trương rồi, một chút chuyện nhỏ đã lầm bà lầm bầm.
“Trang Húc Nhiên về thôi.” Gió biển thổi tới làm tóc bay toán loạn, Diệp Lăng đứng lên, bước hai bước, quay đầu nhìn Trang Húc Nhiên không có theo kịp, hắn vươn tay ra.
Một thoáng đem bàn tay mình giao ra kia, Trang Húc Nhiên thông suốt, cậu chỉ cần một người có thể cho.
Hai màu da có chút khác biệt, bàn tay tự nhiên đan xen, nhàn nhã đi ở khu nghỉ mát không ai quen biết, cả trai lẫn gái lướt qua bên cạnh, cũng sẽ thỉnh thoáng liếc mắt nhìn sang.
Đêm nay giống như lời Diệp Lăng nói, bọn họ ăn no rồi cùng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau ngủ dậy đi đến sân bay, trở lại Kinh Thành Diệp Lăng còn có thể ngủ thêm một giấc nữa, thời gian còn sớm.
“Tôi quay về nhà một chuyến.” Ở trên giường, Trang Húc Nhiên dựa vào người Diệp Lăng, toàn bộ người phía sau lõm xuống dưới, sau lưng là eo của Diệp Lăng.
“A.” Diệp Lăng híp mắt sửng sốt hai giây, mới mở to mắt quay đầu lại, ôm khuôn mặt Trang Húc Nhiên hôn lên một cái: “Tạm biệt.”
Trang Húc Nhiên nhân cơ hội mà vòng tay qua cổ hắn, làm nụ hôn tạm biệt càng sâu.
“Trở về thì vài ngày không thể đến được.”
“Ừ.” Trì độn mà híp híp mắt, Diệp Lăng phất phất tay nói: “Có rãnh cùng nhau đi chơi bóng.”
“Được.” Trang Húc Nhiên nở nụ cười, tâm tình vui sướng mà thu dọn đồ đạc về nhà.
Trong phòng yên tĩnh lại, Diệp Lăng an tâm ngủ.
Trở lại Kinh Thành khôi phục lại trình tự lúc trước, mỗi ngày đều ôn tập, luyện xe, tập thể hình, thời gian trôi qua rất nhanh. Lâu lâu lại gọi điện thoại về cho ba mẹ, về phần em trai em gái, Diệp Lăng sẽ gửi tin nhắn.
Có lẽ là do từ nhỏ giao lưu tương đối ít, hoặc là do tính cách của Diệp Lăng có vấn đề, dẫn đến việc em trai em gái tương đối sợ hắn, không biết làm sao để nói chuyện với hắn.
Kỳ thật cũng là do, với tư cách là anh cả trong nhà, lại được đi học. Diệp Lăng là hy vọng của cả nhà, khó trách khỏi cha mẹ có chút thiên vị. Em trai em gái ngoại trừ ở bên ngoài phải ngước nhìn, nhiều ít cũng sẽ có chút ganh tị và tự ti.
Em gái học cũng không tính là kém, mà bên kia, thành tích của em trai thì hơn cả kém, đối mặt với thành tích ưu tú đến mọi người đều phải khen ngợi của anh trai, nó khẳng định tự ti.
Nhưng Diệp Lăng đối với em trai em gái, không có cảm tưởng không tốt nào khác, hắn giống như những người anh trai khác, muốn kiếm tiền, bảo vệ em trai em gái.
Lần trước Trang Húc Nhiên có giúp gửi cho năm nghìn tệ, Diệp Lăng lập tức nhắn tin hỏi bọn nó, tiền đã nhận được chưa, có đủ không?
Diệp Vân là con gái, dùng tiền tương đối có kế hoạch, một tháng có hai nghìn tệ cơ hồ không biết sử dụng như thế nào.
Nhưng mà mang hai nghìn tệ khiến cô lâm vào tình trạng túng quẫn, trong túi có tiền tâm liền hoảng hốt.
Diệp Hào lại là một đứa nhỏ còn chưa lớn, sau khi hỏi rõ ràng số tiền kia có thể sử dụng nó sẽ dùng ngay lập tức, một tháng dùng đến hơn một nửa.
Nhận được tin nhắn của anh trai, liền hắc hắc mà hồi âm lại, đều mua quần áo mặc đấy, vẫn còn thừa một chút.
Sau đó đầu tháng chín lương đến tay, vẫn có thể tiết kiệm lại.
Sau khi do dự, Diệp Lăng bịa chuyện với bọn nó, nói mình đang làm gia sư, có thể kiếm tiền. Sau đó nói bọn nó từ nay về sau không cần ăn dè bớt uống như vậy nữa, nên dùng tiền liền dùng tiền, bị bệnh phải mua thuốc uống, trời lạnh phải mua áo ấm mặc… đều là những lời dặn dò vụn vặt bình thường.
Em trai em gái tuy rằng sợ Diệp Lăng, nhưng mà đối với việc anh trai quan tâm, vẫn là thật vui vẻ.
Đi ra ngoài làm công thì người nào cũng biết, những thứ quan tâm lo lắng đến từ người thân, là một loại thuốc trợ tim. Có thể giúp bọn họ dù bất luận có nhiều khó khăn gian khổ như thế nào cũng vẫn cảm thấy thanh thản an bình, bởi vì bọn họ là một gia đình, đều vì gia đình mà cố gắng, phương diện này vĩnh viễn không thay đổi.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Trang Húc Nhiên tới đón Diệp Lăng ra ngoài, bọn họ đi đến trường đua ngựa nhìn hai gia hỏa ngựa.
Trời cao mây trắng, ngày nắng gió nhẹ, tựa vào trên lan can nhìn ngựa con chơi đùa, Trang Húc Nhiên quay đầu hỏi: “Lúc trước vì cái gì lấy tên như vậy?”
Nếu như nhớ không lầm, lúc ấy chỉ mới quen biết có vài ngày.
Có thể nói sao?
Diệp Lăng ngậm miệng, không quá muốn thành thật khai báo, con ngựa mắc như vậy, phí nuôi dưỡng mắc như vậy, hắn nuôi không nổi. Lấy cái tên Trang Húc Nhiên, con ngựa kia liền thuộc về Trang Húc Nhiên, không cần hắn trả tiền, cũng không cần trả nợ.
—— Trách không được Trang Húc Nhiên vẫn không hiểu được mạch suy nghĩ của Diệp Lăng.
“Không vì cái gì.” Diệp Lăng khó khăn nói.
“Chẳng lẽ, không phải vì…” Trang Húc Nhiên dừng một chút, cười nói: “ĐƯợc rồi, lúc nào anh muốn nói thì hãy nói.” Cậu nhìn về phía ngựa con đang chơi đùa bên trong, ánh mắt nhu hòa, khuôn mặt tỏa sáng.
Diệp Lăng hiếu kỳ, rốt cuộc Trang Húc Nhiên nghĩ đến đáp án gì?
—— Toàn bộ câu nói của Trang Húc Nhiên là: Chẳng lẽ không phải bởi vì thích tôi sao?
Đương nhiên cái này Diệp Lăng sẽ không biết, thậm chí Trang Húc Nhiên thật lòng thích hắn, không còn là sự yêu thích không công bằng, hắn cũng không biết.
Diệp Lăng vẫn giữ nguyên nhận thức duy nhất đó là: Người yêu rồi sẽ thay đổi rất nhanh, chẳng qua là Trang Húc Nhiên có chút chậm, hơn hai năm vẫn chưa đổi, không biết muốn đợi đến ba năm hay là năm năm.
Nhưng mà Diệp Lăng cho là thời gian của mình đến khi tốt nghiệp đại học, đến lúc đó nói chuyện cho rõ ràng.
Hai người một bên đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, một bên thì trong lòng tính toán chia tay như thế nào, như vậy thật sự có tốt không đây ==
Ai cũng không biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì, tự nhiên cho rằng, vẫn có thể chung sống hài hòa như trước, cũng là một loại kỳ tích.
“Ngày mai anh phải đi học, chờ đến thứ tư tôi sẽ đến.” Trước khi chia tay, Trang Húc Nhiên kéo tay Diệp Lăng, trên cổ tay là hai cái đồng hồ giống nhau.
“Ừ.” Diệp Lăng cúi đầu đến gần hôn một cái lên khóe miệng Trang Húc Nhiên: “Tạm biệt, lái xe cẩn thận.”
Nghe được câu tạm biệt vạn năm không đổi, Trang Húc Nhiên cười cười, nắm chặt bàn tay bên dưới lần cuối, liền tách ra.
Kết thúc kỳ nghỉ đối với nhiều người mà nói là rất tàn nhẫn, đặc biệt là vất vả đối với những người đi làm, mỗi năm chỉ có một lần được nghỉ dài ngày, cư nhiên lại trôi qua, lập tức sinh ra đủ loại trạng thái luyến tiếc.
Sinh viên cũng như vậy, ngồi trong phòng học, Diệp Lăng nghe được không ít người phàn nàn.
“Diệp Lăng, ngày nghỉ đến nơi nào chơi?” Người cùng nói chuyện với Diệp Lăng cũng có, dù sao Diệp Lăng cũng không phải là hồng thủy mãnh thú. (tai họa)
Từ sau khi Diệp Lăng thay đổi, kỳ thật người tìm hắn để nói chuyện càng thêm nhiều.
“Đi đến H thị, khu nghỉ mát bên bờ biển.” Nhìn thấy không phải là người đáng ghét, Diệp Lăng cũng có hứng thú nói chuyện phiếm: “Cậu thì sao?” Vị này chính là người của hội sinh viên đấy, trong lớp rất có tên tuổi, tính cách cũng không tệ.
“Ra nước ngoài một chuyến, mệt chết đi được.” Trong lời nói của vị hội sinh viên tiết lộ mấy từ, Diệp Lăng liền đoán được cậu ta đi chỗ nào, liền nói tiếp vài câu, bởi vì cũng tương đối quen thuộc.
“Oa, cậu cũng đi qua?” Vô cùng ngạc nhiên? Liền hàn huyên.
Từ du lịch đến ẩm thực, từ vật phẩm trang sức đến trang phục, ăn, mặc, ở, đi lại, vị hội học sinh lập tức cảm thấy Diệp Lăng rất thành thạo.
Bất động thanh sắc (ngốc), cũng không khoe khoang (không có ý thức kia), hiểu biết rất rộng (bị buộc nhồi nhét), thâm tàng bất lộ (không ai tìm hắn nói chuyện a!)
Diệp Lăng thâm tàng bất lộ, bị vị hội học sinh dán lên nhãn hiệu, đây là người đáng giá có khả năng qua lại dài lâu.
Sau khi trò chuyện xong, Diệp Lăng ngơ ngác phát hiện, chung quanh có rất nhiều người chú ý đến bọn họ ở bên này, cũng đến quá gần rồi a.
Hắn cũng không biết, chuyện bọn họ nói với nhau đều vô cùng huyền ảo, người bình thường không có kinh nghiệm.
“Diệp Lăng, không nghĩ tới trong đầu cậu lại có nhiều thứ như vậy, nhìn không ra a.” Người này giống như đột nhiên từ trên trời rơi xuống .
Cái gì? Cậu nói là Diệp Lăng lúc trước?
Mọi người quyết định quên đi Diệp Lăng lúc trước, cái kia tính là ảo giác được không nào, người ta thấy thế nào cũng không giống như vậy a.
“Bình thường thích đọc sách, địa phương tôi từng đi qua thật ra rất ít, vẫn có rất nhiều nơi còn chưa đi tới.” Dựa vào số lần xuất hành cùng Trang Húc Nhiên ở kiếp trước, có thể kể đến mười năm sau…
“Mục tiêu của cậu là đi khắp thế giới sao?” Mọi người hỏi thăm.
“Có lẽ… là vậy.” Diệp Lăng mê mang, cái này phải xem Trang Húc Nhiên.
“Tớ thấy cậu rất hứng thú với ăn uống!” Một bạn học mập mạp hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Lăng.
“A…” Diệp Lăng tiếp tục bàn về món ăn, thời điểm dùng giọng điệu nghiêm túc miêu tả hương vị, không hiểu sao lại có chút tương phản với lúc đầu, cuối cùng là lời kết thúc: “Tự mình biết làm cơm.”
“A, cậu vậy mà lại biết nấu cơm?” Các nữ sinh nhìn hắn giống như nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ nào đó, đầu năm nay còn có loại con trai biết làm cơm?
“Ừ, học khi còn bé đấy.” Hơn hết có rất nhiều món ăn ngon là sau khi cùng một chỗ với Trang Húc Nhiên mới học được, Diệp Lăng nói tiếp: “Làm một người nội trợ, cũng không khó.” Vì cái gì mọi người đều là một bộ dạng ngạc nhiên?
Diệp Lăng cảm thấy kỳ quái, hắn cho rằng chỉ có Trang Húc Nhiên cùng Tào Chính là cái loại xuất thân từ thân phận thiếu gia mới không làm nội trợ… Không, Trang Húc Nhiên cũng không phải không làm nội trợ, còn có thể cắt hành tây.
“Làm nội trợ rất khó a, cậu cư nhiên làm được?” Đám nữ sinh cảm thấy vô cùng mến mộ, đây tuyệt đối là một người đàn ông tốt a.
“Này này, Chúng tớ cũng sẽ tốt như vậy được không?” Đám nam sinh bắt đầu kháng nghị, Diệp Lăng thoáng cái biến thành công tử có tiền coi như xong đi, còn hiền lành như vậy, rõ ràng là tới cướp hết tài nguyên đúng không nào?
“Diệp Lăng cậu tốt như vậy, có bạn gái chưa.” Hỏi những lời này rõ ràng không phải nữ sinh, mà là nam sinh.
“Không có.” Bị các nữ sinh dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn, Diệp Lăng cảm thấy không được tự nhiên, hắn vội vàng nói: “Nhưng mà tôi có đối tượng cùng một chỗ rồi.”
“A, như vậy a.” Đám nữ sinh thất vọng nói, cho rằng Diệp Lăng đã có mục tiêu đang theo đuổi.
“Chuyện tốt a, tớ đã nói Diệp Lăng đẹp trai như vậy làm sao vẫn còn độc thân.” Nếu như không cùng những nam sinh trong lớp cướp tài nguyên, thì chính là anh em tốt, vì vậy rất nhanh liền kề vai sát cánh.
Vì vậy trở về sau một kỳ nghỉ dài hạn, Diệp Lăng đột nhiên tìm được thứ có thể chung sống hòa hợp với mấy sinh viên.., Cũng đơn giản a.
Tổ ba người phòng 306 nhìn đám người vây xung quanh Diệp Lăng, cảm thấy hiếu kỳ lại xem thường.
“Fuck, cái quái gì vậy, thật là cáo mượn oai hùm.” DƯơng Văn Bân nhìn thấy sắc mặt Tần Hạo Văn không tốt, nhỏ giọng mắng một câu. Một mặt là nịnh nọt Tần Hạo Văn, một mặt là xác thực chuyện mình không ưa Diệp Lăng.
“Xem ra cậu ta thật sự trèo lên được lớp thượng lưu rồi.” Vương Học Trí nhìn thoáng qua, bởi vì người nào đó đang vô cùng nở mày nở mặt.
“Chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, các cậu cho rằng cậu ta thật sự là bạn?” Tần Hạo Văn cười nhạo, dùng ánh mắt tràn ngập trào phúng nhìn về phía Diệp Lăng, cậu nói: “Đám công tử kia người nào mà không tìm được, vì cái gì cứ khăng khăng muốn tìm loại người nghèo kiết xác như cậu ta? Khuôn mặt đẹp thì thế nào, còn không phải là bán mông đấy.” Tự cho là đã biết rõ chân tướng, mỉm cười nói với hai người kia: “Các cậu không biết sao, chơi đàn ông đang là trào lưu, gần đây giới thượng lưu trong Kinh Thành, có rất nhiều.”
Xu hướng này, có một phần đúng là do Trang Húc Nhiên khơi gợi, cùng một hệ trong đám hậu bối.
“Cậu nói… đàn ông có gì tốt mà chơi?” Dương Văn Bân là loại tuyệt đối chỉ yêu thích người khác phái, chỉ thích người đẹp ngực lớn. Chỉ vừa nghĩ tới chính mình áp một người đàn ông khác, đã cảm thấy toàn thân nổi da gà, không được a.
“ĐƯơng nhiên được, chơi đàn ông xinh đẹp tinh xảo, giá so với đàn bà còn muốn đắt hơn.” Tần Hạo Văn trề môi nhìn Diệp Lăng: “Nhìn đi, chẳng phải đã kiếm được bộn tiền rồi sao?”
Cả người toàn đồ hiệu, những thứ đó còn thấy được, những khoản bí mật khác thì còn đến bao nhiêu chứ?
Ngẫm loại loại cấp bậc quý công tử như Tào Chính, thân gia (bản thân và gia đinh) tài phú, Tần Hạo Văn liền có chút ghen tị với Diệp Lăng, khẳng định được không ít.
Cậu dùng tâm tư của mình phỏng đoán tâm tư của Diệp Lăng, nếu mình có cơ hội như vậy, khẳng định vơ vét một khoản lớn, chắc chắn Diệp Lăng cũng giống như vậy.
Nhưng mà Diệp Lăng không phải, không có lòng tham như thế.
Dục vọng của Diệp Lăng có giới hạn, chỉ cần cuộc sống trôi qua thoải mái, không bị người khác khinh bỉ, không cần chân co tay rụt chân, đã rất tốt rồi.
(Nguyên văn là súc thủ súc cước 缩手缩脚)
Mấy thứ đồ cao cấp quý giá gì đó, khu nhà cao cấp hàng tỷ, xe sang trọng hàng nghìn, thậm chí ngay cả một con ngựa ba mươi vạn, Diệp Lăng đều cảm thấy quá đắt, không cần thiết.
Trong đó không tính đồ ăn, hẳn là vì cho dù đồ ăn có đắt thế nào, Diệp Lăng ăn vào trong miệng rồi cũng sẽ không cảm thấy đau lòng, đây là sở thích duy nhất.
“Diệp Lăng, cùng đi chơi bóng không?” Sau khi tan học, thậm chí đám con trai còn rủ Diệp Lăng ra chơi bóng.
“Được.” Diệp Lăng do dự một chút, vui vẻ gật đầu.
Khi hắn mặc quần áo thì nhìn có chút gầy, khi cởi thì lộ ra dáng người, bạn học cùng lớp không ngờ, thì ra Diệp Lăng thật sự soái như vậy, chẳng những đẹp trai, dáng người cũng đẹp, ngay cả chơi bóng cũng tốt.
“Bà mẹ nó! Trước kia như thế nào không phát hiện? Kỹ thuật của cậu tốt quá a!”
Diệp Lăng mím môi cười cười, kỳ thực kỹ thuật không tốt lắm, chưa từng học qua, cũng chỉ được tính là không quá kém, các bạn quá khách khí rồi.
“Lần sau cùng chơi bóng đi!”
Thời gian giải trí chấm dứt, mọi người cả người đầy mồ hôi cùng nhau rời khỏi sân bóng.
Ban đêm lên BBS, có người nói chuyện về Diệp Lăng, nói Diệp Lăng người ta căn bản không phải là người như vậy, ở chung rất tốt.
Đọc xong lời này khẳng định có người hừ mũi, bạn này nhất định đã bị người nào đó mua chuộc.
Nhưng mà có rất nhiều ID quen thuộc đứng ra nói chuyện, tình huống lại khác nhau, đặc biệt người có quyền trong hội sinh viên cũng lên tiếng, độ tin cậy rất cao.
Cứ như vậy, Diệp Lăng căn bản không biết chuyện gì xảy ra, thanh danh của hắn cứ như vậy được tẩy trắng rồi.
Có người vui có người buồn, vui chính là người nào đó đã được bỏ qua, buồn chính là những người trong cuộc lúc trước —— Lưu Nghệ Hàm.
Nếu như thanh danh của Diệp Lăng được tẩy trắng rồi, người bị chất vấn liền biến thành cậu ta.
Bởi vì, có người đào ra sổ đen của Lưu Nghệ Hàm… Cái này thật sự là bước ngoặt Diệp Lăng chưa từng nghĩ tới, nhìn thấy tư liệu đen kia hắn sợ ngây người.
……………………………
Sói: Có lúc em đã nghĩ thông suốt, rồi chỉ vì vài hành động của anh, em lại rơi vào lưới.
Chương này thấy anh công vs em thụ ông nói gà bà nói vịt, cứ tự đoán suy nghĩ của nhau, cái này người ta gọi là tự mình đa tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.