Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 90: Quyết định sao?
Ngã Thị Tiếu Tiếu
06/12/2016
Tìm được rắn địa phương, Dương Sóc cùng Cố Diễm phủ túi vải lên, sau đó liền mang người đi.
Đợi đến lúc rắn địa phương kia được buông ra, lỗ mũi và vân vân gì đó đều sưng lên rồi.
“Anh hùng tha mạng, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!” Người kia vừa cầu ông nội vừa xin bà nội.
Dương Sóc mỉm cười nhìn đối phương, “Bọn tôi có chút chyện muốn hỏi thăm anh một chút.”
“Được được, các vị nói! Mặc kệ chuyện gì, các vị cứ nói!” Người kia vội vàng đáp.
Dương Sóc cười, “Bọn tôi muốn tìm Triệu Tranh.”
Bốn ngày sau, rắn địa phương kia khóc thét với Dương Sóc cùng Cố Diễm: “Người kia đang ở bên trong, hắn cũng không phải dễ trêu, tôi đã giúp các vị tìm được hắn, vậy tôi có thể đi chưa? Cũng đừng kêu tôi tiến vào cùng các vị, lưu lại ba phần đường sống, ngày sau gặp lại mới tốt!”
Cũng đã đến nơi này, Cố Diễm cùng Dương Sóc không làm khó gã, vì vậy, sảng khoái thả người đi.
Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đi theo sau bọn người Cố Diễm, lúc này Liễu Phi Tuyết vốn không có ý định đi cùng hắn, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Bốn người đi vào, Triệu Tranh như đã sớm dự liệu được, vậy mà ngồi chờ ở bên trong.
Nhìn thấy người tiến đến, y nhíu mày, “Tôi đã đoán được là các người, các người vẫn phải đến đây.”
Dương Sóc nhìn người này, ánh mắt có chút phức tạp, hắn còn nhớ rõ đối phương chăm sóc mình, nhưng điều kiện tiên quyết là người này lại khiến bản thân biến mất bên cạnh Cố Diễm…
Cố Diễm lạnh lùng nhìn đối phương, “Mày đã biết rõ bọn tao sẽ đến, như vậy cũng đừng lãng phí thời gian, đến cùng trên người Dương Sóc có vấn đề gì, nói!”
“Ha ha…” Triệu Tranh nở nụ cười, “Thật sự là nóng vội mà!”
Thần sắc Cố Diễm lạnh băng, “Mày không muốn nói, bọn tao cũng có biện pháp khiến mày mở miệng.”
Triệu Tranh nhướn mày, “Vậy sao? Vậy tao thật sự muốn nhìn xem rồi! Cố Diễm, lúc này đây, nếu mày không nhìn kỹ Dương Sóc, vậy cũng đừng trách tao…”
Dứt lời, Triệu Tranh dùng tốc độ cực nhanh xông tới chỗ Dương Sóc, nhưng y nhanh, Cố Diễm cũng không chậm.
Cố Diễm nhanh chóng ngăn trước người Dương Sóc, ngược lại tiến hành công kích đối với Triệu Tranh.
Chu Châu không giúp được gì, vì vậy chỉ đứng ở phía sau cùng, ánh mắt Liễu Phi Tuyết phát lạnh, cũng gia nhập hàng ngũ đánh nhau.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, Dương Sóc buồn bực hừ một tiếng, sau đó thế nhưng ngã xuống.
Cố Diễm đành ngừng công kích, ánh mắt rét buốt nhìn thẳng Triệu Tranh, “Mày làm cái gì?”
Triệu Tranh cười ha ha, “Giao cậu ấy cho tao, cậu ấy liền không sao, bằng không, lúc này đây, cậu ấy sợ là sẽ không tỉnh lại nữa!”
Môi Cố Diễm mím lại thật chặt, không nói.
Triệu Tranh tiếp tục nói: “E là cậu ấy đã xuất hiện tình huống như vậy vài lần đi? Bất kể là dị năng hay y thuật đều không có hiệu quả với cậu ấy, có phải không?”
Thần sắc Cố Diễm lạnh hơn, nhưng vẫn không mở miệng.
Triệu Tranh mỉm cười tiếp tục nói, âm thanh mị hoặc, “Giao cậu ấy cho tôi, cậu ấy có thể khỏe lại.”
“Cố Diễm, đừng nghe y, giao Dương Sóc cho y thì sẽ không trở lại được nữa.” Chu Châu vội vàng nói, rất sợ Cố Diễm làm chuyện điên rồ.
Liễu Phi Tuyết cũng nói, “Không cần để ý y nói gì, chúng ta trực tiếp động thủ!”
“Mày phải suy nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu lãng phí sẽ không có lần thứ hai đâu!” Triệu Tranh cười khiêu khích nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Diễm, hiển nhiên, Triệu Tranh đối với quyết định của Cố Diễm cũng rất quan tâm, không, phải nói là rất hứng thú!
Đợi đến lúc rắn địa phương kia được buông ra, lỗ mũi và vân vân gì đó đều sưng lên rồi.
“Anh hùng tha mạng, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!” Người kia vừa cầu ông nội vừa xin bà nội.
Dương Sóc mỉm cười nhìn đối phương, “Bọn tôi có chút chyện muốn hỏi thăm anh một chút.”
“Được được, các vị nói! Mặc kệ chuyện gì, các vị cứ nói!” Người kia vội vàng đáp.
Dương Sóc cười, “Bọn tôi muốn tìm Triệu Tranh.”
Bốn ngày sau, rắn địa phương kia khóc thét với Dương Sóc cùng Cố Diễm: “Người kia đang ở bên trong, hắn cũng không phải dễ trêu, tôi đã giúp các vị tìm được hắn, vậy tôi có thể đi chưa? Cũng đừng kêu tôi tiến vào cùng các vị, lưu lại ba phần đường sống, ngày sau gặp lại mới tốt!”
Cũng đã đến nơi này, Cố Diễm cùng Dương Sóc không làm khó gã, vì vậy, sảng khoái thả người đi.
Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đi theo sau bọn người Cố Diễm, lúc này Liễu Phi Tuyết vốn không có ý định đi cùng hắn, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Bốn người đi vào, Triệu Tranh như đã sớm dự liệu được, vậy mà ngồi chờ ở bên trong.
Nhìn thấy người tiến đến, y nhíu mày, “Tôi đã đoán được là các người, các người vẫn phải đến đây.”
Dương Sóc nhìn người này, ánh mắt có chút phức tạp, hắn còn nhớ rõ đối phương chăm sóc mình, nhưng điều kiện tiên quyết là người này lại khiến bản thân biến mất bên cạnh Cố Diễm…
Cố Diễm lạnh lùng nhìn đối phương, “Mày đã biết rõ bọn tao sẽ đến, như vậy cũng đừng lãng phí thời gian, đến cùng trên người Dương Sóc có vấn đề gì, nói!”
“Ha ha…” Triệu Tranh nở nụ cười, “Thật sự là nóng vội mà!”
Thần sắc Cố Diễm lạnh băng, “Mày không muốn nói, bọn tao cũng có biện pháp khiến mày mở miệng.”
Triệu Tranh nhướn mày, “Vậy sao? Vậy tao thật sự muốn nhìn xem rồi! Cố Diễm, lúc này đây, nếu mày không nhìn kỹ Dương Sóc, vậy cũng đừng trách tao…”
Dứt lời, Triệu Tranh dùng tốc độ cực nhanh xông tới chỗ Dương Sóc, nhưng y nhanh, Cố Diễm cũng không chậm.
Cố Diễm nhanh chóng ngăn trước người Dương Sóc, ngược lại tiến hành công kích đối với Triệu Tranh.
Chu Châu không giúp được gì, vì vậy chỉ đứng ở phía sau cùng, ánh mắt Liễu Phi Tuyết phát lạnh, cũng gia nhập hàng ngũ đánh nhau.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, Dương Sóc buồn bực hừ một tiếng, sau đó thế nhưng ngã xuống.
Cố Diễm đành ngừng công kích, ánh mắt rét buốt nhìn thẳng Triệu Tranh, “Mày làm cái gì?”
Triệu Tranh cười ha ha, “Giao cậu ấy cho tao, cậu ấy liền không sao, bằng không, lúc này đây, cậu ấy sợ là sẽ không tỉnh lại nữa!”
Môi Cố Diễm mím lại thật chặt, không nói.
Triệu Tranh tiếp tục nói: “E là cậu ấy đã xuất hiện tình huống như vậy vài lần đi? Bất kể là dị năng hay y thuật đều không có hiệu quả với cậu ấy, có phải không?”
Thần sắc Cố Diễm lạnh hơn, nhưng vẫn không mở miệng.
Triệu Tranh mỉm cười tiếp tục nói, âm thanh mị hoặc, “Giao cậu ấy cho tôi, cậu ấy có thể khỏe lại.”
“Cố Diễm, đừng nghe y, giao Dương Sóc cho y thì sẽ không trở lại được nữa.” Chu Châu vội vàng nói, rất sợ Cố Diễm làm chuyện điên rồ.
Liễu Phi Tuyết cũng nói, “Không cần để ý y nói gì, chúng ta trực tiếp động thủ!”
“Mày phải suy nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu lãng phí sẽ không có lần thứ hai đâu!” Triệu Tranh cười khiêu khích nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Diễm, hiển nhiên, Triệu Tranh đối với quyết định của Cố Diễm cũng rất quan tâm, không, phải nói là rất hứng thú!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.