Chương 16: Đã lâu không gặp
Dương
04/06/2023
Đôi mắt của Mặc Thuần Ngôn có vài điểm đặc biệt.
Trước kia khi còn cầu học tại Quang Minh, vốn dĩ là gốc người Kỳ Châu nên hắn có đồng tử xanh đạm. Màu mắt này theo hắn đến khi hắn mất tích trong trận Ngọc Đường, mãi đến thời gian sau khi cùng hội ngộ tại Nguyên Diệu Phòng, người ta mới thấy màu mắt hắn chuyển đỏ. Hầu hết trưởng bối thời kỳ ấy đều không quá nghi vấn về màu mắt này. Đôi mắt của Ma Tộc không chỉ đơn thuần thành màu dựa theo thời tiết khí hậu như ở Nhân Giới; còn thể hiện cả mức độ phát triển của hệ Ma vận trong cơ thể. Kỳ thực màu mắt ban đầu của hắn không hề thay đổi, chẳng qua khi thể hiện ra để người khác nhìn thấy lại không phải màu sắc nguyên bản mà thôi.
Điều đó có nghĩa là, nếu đôi mắt của hắn chuyển sang một người không có hệ Ma vận, nó vẫn sẽ giữ nguyên màu xanh đạm.
Điều này quan trọng, bởi đôi mắt màu xanh đạm đó giờ đang ở trên người Huyễn Giai Thần.
Mặc Thuần Ngôn thoáng kích động mà bất cẩn, không suy tính nhiều vận một cỗ ma lực hướng về phía y.
Trước đó, hắn không nghĩ Huyễn Giai Thần có liên quan đến sự việc năm xưa.
Viển vông, một người như y? Không thể nào.
Huyễn Giai Thần qua tấm mạng đen của hắn không chút biểu tình, nhưng dường như cũng có phần sửng sốt. Khi cỗ ma lực chớp mắt tiến tới gần, Huyễn Giai Thần mới miễn cưỡng né tránh. Rừng lá yên tĩnh bỗng nhiên xao động, y dường như muốn nói, sau lại cắn chặt răng, lặng lẽ triệu ra linh kiếm.
Mặc Thuần Ngôn bạo tới một lần ma khí rơi vào khoảng không, tạo tiếng động không nhỏ. Lớp lá trúc khô dưới thảm đất ồn ào bị xao xác phá lên trên, Huyễn Giai Thần nhẹ đáp xuống. Ngọc Vân trên tay y phát ra ánh sáng khiết đạm, so với bạch y đang vận trên người càng là hòa hợp không vướng chút hồng trần dư ba. Mặc Thuần Ngôn so với y đối mặt cách một trượng. Hắn chậm chùng xuống đôi mắt. Nhiều năm qua, vẫn là bộ dạng thanh cao đạo mạo, tiên trưởng Ngũ Phái thật khiến người khác ngoài kính trong phục.
Một thân phong trần nhơ nhuốc như hắn cùng y giao lưu thật không còn thích hợp nữa. Mặc Thuần Ngôn lòng dạ hẹp hòi, sớm đã không thích nổi loại khiết nhục sạch sẽ này nữa rồi.
"Thuần Ngôn..."
"Tên của ta cũng không sạch sẽ gì, đừng gọi nữa."
Qua mạng đen mờ đi đến vài phần, hắn không thấy biểu cảm của Huyễn Giai Thần là gì. Cũng không muốn biết. Bỗng nhiên khi biết y cùng sự kiện không mấy vẻ vang trước đây của bản thân có dính dáng, Mặc Thuần Ngôn liền cả người bài xích. Mặc dù ký ức cũng không mấy rõ ràng, đến bảy tám phần Mặc Thuần Ngôn tin rằng Huyễn Giai Thần đại khái là kẻ cướp đi đôi mắt của hắn vào đỉnh chiến. Chỉ dựa vào năng lực của y, loại giả thuyết này vô cùng có lý.
Chỉ là nếu chỉ có thế, Mặc Thuần Ngôn cũng có thể miễn cưỡng tiếp tục chạy, nhất định không muốn cùng một đám người tìm hiểu sâu chuyện cũ vẻ vang làm gì. Vấn đề là, có lẽ Huyễn Giai Thần hẳn đã biết hắn sống lại khi ở Dư Đàm. Y đã có ý định tìm hắn đến cùng, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản cùng nhau ngồi một chỗ nói chuyện uống trà. Huống hồ, y không giống Hạ Cẩm Vân, càng không giống huynh đệ trên Quang Minh Phái. Hắn thật sự không muốn ở lại tận hưởng trò vui này, nhưng nếu không ở lại nói chuyện cho ra hồn, Huyễn Giai Thần nhất định không buông tha hắn.
Ma khí dưới lòng đất cuồn cuộn trôi, Huyễn Giai Thần trở bước.
Thật xin lỗi, Mặc Thuần Ngôn muốn giải quyết xong, nhưng không muốn nói chuyện.
Kỳ thực Ngọc Vân đã triệu ở trên tay, hắn không hiểu Huyễn Giai Thần vì cái gì mà chưa vận kiếm. Mặc Thuần Ngôn hạ sâu đấu lạp, nắm chặt lòng bàn tay. Ma khí vận động hỗn loạn, từ khắp mạch đất nổ lên tiếng vang lớn, đất đá văng lên tứ tung.Trước mắt chỉ có mờ ảnh nắng bụi, hắn trong lòng thoáng lạnh, ma lực trong lòng bàn tay tụ lại, đột ngột xuất đến muốn lấy mạng người này ở cự li gần.
Sắc kiếm lạnh sáng, gọi thành một đường cung lớn, ngay lập tực bị bàn tay hắn chặn lại. Chênh lệch khí tụ lớn, mờ ảnh tan dần. Mặc Thuần Ngôn nheo mắt. Không thấy thân ảnh người kia đâu nữa.
Tiếng đinh đang nhẹ vọng vào trong tay, hương tuyết tùng thanh lạnh lặng lẽ bao vây.
Khi kịp nhận ra, cả hai bàn tay hắn sớm đã bị khóa chặt. Ngọc Vân từ nơi nào hất tung đấu lạp của hắn lên, trong phút chốc, mắt đối mắt.
Tiếng đinh đang thả rơi cùng đấu lạp chạm xuống nền đất đá khô cằn vừa qua một trận náo loạn. Huyễn Giai Thần kiên định nhìn hắn, sâu thẳm trong đôi mắt ẩn ẩn có thứ gì mềm mại tan ra.
" Ngươi về rồi."
*
"..."
Mặc Thuần Ngôn im lặng ngồi một bên âm thầm toát mồ hôi lạnh. Quay sang bên cạnh chỉ thấy Huyễn Giai Thần vô cùng thong thả ngồi uống trà.
Biến thành tình cảnh gì rồi?
Huyễn Giai Thần nhấp một ngụm trà nhạt, cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, đành điềm đạm đặt chén trà xuống.
"Ta không phải tới bắt ngươi."
Mặc Thuần Ngôn thanh thản mỉm cười.
Hắn kỳ thực không nghĩ việc này. Hắn cũng không có ý định cùng Huyễn Giai Thần ở tiểu xá ăn bánh uống trà.
Mặc Thuần Ngôn nhìn mặt không biểu tình của y mà bồi hồi trong gió rất lâu. Cái này... thật khó nói, chẳng lẽ hỏi rằng ngươi tìm ta có chuyện gì?
Đánh nhau một trận, xong trận ngồi uống trà, hỏi rằng: " Lâu nay thế nào? Tìm ta có chuyện gì?"
Thật quá nực cười.
Mặc Thuần Ngôn trong phút trầm mặc bỗng ngộ ra một điều, chết đi không dễ gì, chết đi sống lại càng khó hơn.
Huyễn Giai Thần để ý chén trà của hắn đã nguội. Sóng mắt y khẽ động.
"Sao bỗng nhiên lại lạ lẫm ta như vậy?"
"..."
Giai Thần Quân, chúng ta không nên như thế này sao? Ý ngài là thân thiết hơn một chút?
Mặc Thuần Ngôn tạm thời không dọn dẹp nổi mớ bòng bong trong đầu.
Huyễn Giai Thần thấy hắn một mực im lặng, có hơi cau mày. Y giúp hắn đổi trà trong chén. Mặc Thuần Ngôn nhìn y một lòng đầy nghi hoặc. Không chỉ riêng việc y có mắt của hắn đối với việc hắn sống lại Huyễn Giai Thần cũng không quá bất ngờ, không một tia hoài nghi mà tiếp nhận chuyện hắn sau ba mươi năm chết đi sống lại.
Mặc Thuần Ngôn đặc biệt không biết hiện tại y đang suy nghĩ điều gì.
"Mắt của ngươi..."
Hỏi thẳng kỳ thực rất thất lễ. Thật ra chính hắn cũng chưa chắc rằng liệu đôi mắt của hắn có phải do y đoạt mất không. Thật ra, chính hắn cũng không biết đôi mắt này làm sao mà mất đi. Hắn đành phải thừa nhận, vừa rồi đúng là tức giận nhất thời. Hơn nữa, đôi mắt này ghép lên gương mặt của Huyễn Giai Thần, thật sự rất lạnh lùng.
Chính là giống một người hoàn toàn xa lạ.
Thế nhưng trái với suy nghĩ của hắn, Huyễn Giai Thần lại bị câu hỏi này làm ngây ra một hồi. Mặc Thuần Ngôn không hiểu tại sao y lại phản ứng như vậy, có chút mờ mịt. Huyễn Giai Thần vẫn giữ chén trà trên tay, chậm chạp hỏi lại hắn:
"Ngươi không nhớ gì sao?"
Hả?
Mặc Thuần Ngôn ngốc nghếch cười: không nhớ gì nữa rồi.
Trong đầu hắn hiện tại còn một khoảng trống. Từ khi tỉnh lại ở vực Ma Linh đến nay đã gần hai tuần, nhưng những ký ức đó vẫn không tiếp tục trở về. Hắn biết đoạn thời gian đó có xảy ra nhiều chuyện, nhưng hoàn toàn không thể hình dung ra được.
Huyễn Giai Thần biết thời kỳ đó sao?
Thời gian đó hai người vẫn còn gặp lại nhau sao?
Mặc Thuần Ngôn mơ hồ trong một ngàn dấu hỏi chấm.
Huyễn Giai Thần thấy gương mặt ngu ngốc của Mặc Thuần Ngôn, tạm thời không biết bày ra biểu cảm gì. Cuối cùng đành nhàn nhạt trả lời:
" Quên rồi thì bỏ đi."
"...??"
Hẳn là sự kiện cũng không tốt đẹp gì.
Từ trước đến giờ Huyễn Giai Thần vẫn luôn như vậy, nhưng hiện tại hắn chịu không nổi không khí này. Người này so với trước đây hắn không chút quen biết. Hoặc cũng có thể, ba mươi năm đã qua rồi.
Mặc Thuần Ngôn hít thở khó khăn.
Huyễn Giai Thần từ đầu đến cuối nhìn hắn, lặng lẽ lấy từ trong ngực áo ra một cuốn sổ cũ. Cuốn sổ tay dày, in lại dấu ấn thời gian, cũng rõ ràng dấu vết được lật mở nhiều lần. Mặc Thuần Ngôn tròn mắt nhìn.
Cuốn sổ này...
Huyễn Giai Thần vô cùng thong thả, chậm rãi hỏi:
"Ngươi về cũng được một thời gian rồi, hẳn đã biết thế cục hiện tại?"
Mặc Thuần Ngôn mờ mịt không biết y đang muốn hướng tới điều gì. Huyễn Giai Thần nói tiếp:
"Ngươi không muốn lộ diện, ta sẽ không tố giác. Ngươi không muốn trở về Ma Giới, ta sẽ bao che cho ngươi."
Mặc Thuần Ngôn chỉ còn biết đứng bất động. Trong đồng tử sâu thẳm kia, giống như chiếu được toàn bộ ý đồ của hắn. Huyễn Giai Thần không nói nữa, im lặng quan sát phản ứng của hắn.
"Ý ngươi là gì?"
Huyễn Giai Thần có hỏi có đáp:
"Ta muốn ngươi đi cùng ta."
Trước kia khi còn cầu học tại Quang Minh, vốn dĩ là gốc người Kỳ Châu nên hắn có đồng tử xanh đạm. Màu mắt này theo hắn đến khi hắn mất tích trong trận Ngọc Đường, mãi đến thời gian sau khi cùng hội ngộ tại Nguyên Diệu Phòng, người ta mới thấy màu mắt hắn chuyển đỏ. Hầu hết trưởng bối thời kỳ ấy đều không quá nghi vấn về màu mắt này. Đôi mắt của Ma Tộc không chỉ đơn thuần thành màu dựa theo thời tiết khí hậu như ở Nhân Giới; còn thể hiện cả mức độ phát triển của hệ Ma vận trong cơ thể. Kỳ thực màu mắt ban đầu của hắn không hề thay đổi, chẳng qua khi thể hiện ra để người khác nhìn thấy lại không phải màu sắc nguyên bản mà thôi.
Điều đó có nghĩa là, nếu đôi mắt của hắn chuyển sang một người không có hệ Ma vận, nó vẫn sẽ giữ nguyên màu xanh đạm.
Điều này quan trọng, bởi đôi mắt màu xanh đạm đó giờ đang ở trên người Huyễn Giai Thần.
Mặc Thuần Ngôn thoáng kích động mà bất cẩn, không suy tính nhiều vận một cỗ ma lực hướng về phía y.
Trước đó, hắn không nghĩ Huyễn Giai Thần có liên quan đến sự việc năm xưa.
Viển vông, một người như y? Không thể nào.
Huyễn Giai Thần qua tấm mạng đen của hắn không chút biểu tình, nhưng dường như cũng có phần sửng sốt. Khi cỗ ma lực chớp mắt tiến tới gần, Huyễn Giai Thần mới miễn cưỡng né tránh. Rừng lá yên tĩnh bỗng nhiên xao động, y dường như muốn nói, sau lại cắn chặt răng, lặng lẽ triệu ra linh kiếm.
Mặc Thuần Ngôn bạo tới một lần ma khí rơi vào khoảng không, tạo tiếng động không nhỏ. Lớp lá trúc khô dưới thảm đất ồn ào bị xao xác phá lên trên, Huyễn Giai Thần nhẹ đáp xuống. Ngọc Vân trên tay y phát ra ánh sáng khiết đạm, so với bạch y đang vận trên người càng là hòa hợp không vướng chút hồng trần dư ba. Mặc Thuần Ngôn so với y đối mặt cách một trượng. Hắn chậm chùng xuống đôi mắt. Nhiều năm qua, vẫn là bộ dạng thanh cao đạo mạo, tiên trưởng Ngũ Phái thật khiến người khác ngoài kính trong phục.
Một thân phong trần nhơ nhuốc như hắn cùng y giao lưu thật không còn thích hợp nữa. Mặc Thuần Ngôn lòng dạ hẹp hòi, sớm đã không thích nổi loại khiết nhục sạch sẽ này nữa rồi.
"Thuần Ngôn..."
"Tên của ta cũng không sạch sẽ gì, đừng gọi nữa."
Qua mạng đen mờ đi đến vài phần, hắn không thấy biểu cảm của Huyễn Giai Thần là gì. Cũng không muốn biết. Bỗng nhiên khi biết y cùng sự kiện không mấy vẻ vang trước đây của bản thân có dính dáng, Mặc Thuần Ngôn liền cả người bài xích. Mặc dù ký ức cũng không mấy rõ ràng, đến bảy tám phần Mặc Thuần Ngôn tin rằng Huyễn Giai Thần đại khái là kẻ cướp đi đôi mắt của hắn vào đỉnh chiến. Chỉ dựa vào năng lực của y, loại giả thuyết này vô cùng có lý.
Chỉ là nếu chỉ có thế, Mặc Thuần Ngôn cũng có thể miễn cưỡng tiếp tục chạy, nhất định không muốn cùng một đám người tìm hiểu sâu chuyện cũ vẻ vang làm gì. Vấn đề là, có lẽ Huyễn Giai Thần hẳn đã biết hắn sống lại khi ở Dư Đàm. Y đã có ý định tìm hắn đến cùng, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản cùng nhau ngồi một chỗ nói chuyện uống trà. Huống hồ, y không giống Hạ Cẩm Vân, càng không giống huynh đệ trên Quang Minh Phái. Hắn thật sự không muốn ở lại tận hưởng trò vui này, nhưng nếu không ở lại nói chuyện cho ra hồn, Huyễn Giai Thần nhất định không buông tha hắn.
Ma khí dưới lòng đất cuồn cuộn trôi, Huyễn Giai Thần trở bước.
Thật xin lỗi, Mặc Thuần Ngôn muốn giải quyết xong, nhưng không muốn nói chuyện.
Kỳ thực Ngọc Vân đã triệu ở trên tay, hắn không hiểu Huyễn Giai Thần vì cái gì mà chưa vận kiếm. Mặc Thuần Ngôn hạ sâu đấu lạp, nắm chặt lòng bàn tay. Ma khí vận động hỗn loạn, từ khắp mạch đất nổ lên tiếng vang lớn, đất đá văng lên tứ tung.Trước mắt chỉ có mờ ảnh nắng bụi, hắn trong lòng thoáng lạnh, ma lực trong lòng bàn tay tụ lại, đột ngột xuất đến muốn lấy mạng người này ở cự li gần.
Sắc kiếm lạnh sáng, gọi thành một đường cung lớn, ngay lập tực bị bàn tay hắn chặn lại. Chênh lệch khí tụ lớn, mờ ảnh tan dần. Mặc Thuần Ngôn nheo mắt. Không thấy thân ảnh người kia đâu nữa.
Tiếng đinh đang nhẹ vọng vào trong tay, hương tuyết tùng thanh lạnh lặng lẽ bao vây.
Khi kịp nhận ra, cả hai bàn tay hắn sớm đã bị khóa chặt. Ngọc Vân từ nơi nào hất tung đấu lạp của hắn lên, trong phút chốc, mắt đối mắt.
Tiếng đinh đang thả rơi cùng đấu lạp chạm xuống nền đất đá khô cằn vừa qua một trận náo loạn. Huyễn Giai Thần kiên định nhìn hắn, sâu thẳm trong đôi mắt ẩn ẩn có thứ gì mềm mại tan ra.
" Ngươi về rồi."
*
"..."
Mặc Thuần Ngôn im lặng ngồi một bên âm thầm toát mồ hôi lạnh. Quay sang bên cạnh chỉ thấy Huyễn Giai Thần vô cùng thong thả ngồi uống trà.
Biến thành tình cảnh gì rồi?
Huyễn Giai Thần nhấp một ngụm trà nhạt, cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, đành điềm đạm đặt chén trà xuống.
"Ta không phải tới bắt ngươi."
Mặc Thuần Ngôn thanh thản mỉm cười.
Hắn kỳ thực không nghĩ việc này. Hắn cũng không có ý định cùng Huyễn Giai Thần ở tiểu xá ăn bánh uống trà.
Mặc Thuần Ngôn nhìn mặt không biểu tình của y mà bồi hồi trong gió rất lâu. Cái này... thật khó nói, chẳng lẽ hỏi rằng ngươi tìm ta có chuyện gì?
Đánh nhau một trận, xong trận ngồi uống trà, hỏi rằng: " Lâu nay thế nào? Tìm ta có chuyện gì?"
Thật quá nực cười.
Mặc Thuần Ngôn trong phút trầm mặc bỗng ngộ ra một điều, chết đi không dễ gì, chết đi sống lại càng khó hơn.
Huyễn Giai Thần để ý chén trà của hắn đã nguội. Sóng mắt y khẽ động.
"Sao bỗng nhiên lại lạ lẫm ta như vậy?"
"..."
Giai Thần Quân, chúng ta không nên như thế này sao? Ý ngài là thân thiết hơn một chút?
Mặc Thuần Ngôn tạm thời không dọn dẹp nổi mớ bòng bong trong đầu.
Huyễn Giai Thần thấy hắn một mực im lặng, có hơi cau mày. Y giúp hắn đổi trà trong chén. Mặc Thuần Ngôn nhìn y một lòng đầy nghi hoặc. Không chỉ riêng việc y có mắt của hắn đối với việc hắn sống lại Huyễn Giai Thần cũng không quá bất ngờ, không một tia hoài nghi mà tiếp nhận chuyện hắn sau ba mươi năm chết đi sống lại.
Mặc Thuần Ngôn đặc biệt không biết hiện tại y đang suy nghĩ điều gì.
"Mắt của ngươi..."
Hỏi thẳng kỳ thực rất thất lễ. Thật ra chính hắn cũng chưa chắc rằng liệu đôi mắt của hắn có phải do y đoạt mất không. Thật ra, chính hắn cũng không biết đôi mắt này làm sao mà mất đi. Hắn đành phải thừa nhận, vừa rồi đúng là tức giận nhất thời. Hơn nữa, đôi mắt này ghép lên gương mặt của Huyễn Giai Thần, thật sự rất lạnh lùng.
Chính là giống một người hoàn toàn xa lạ.
Thế nhưng trái với suy nghĩ của hắn, Huyễn Giai Thần lại bị câu hỏi này làm ngây ra một hồi. Mặc Thuần Ngôn không hiểu tại sao y lại phản ứng như vậy, có chút mờ mịt. Huyễn Giai Thần vẫn giữ chén trà trên tay, chậm chạp hỏi lại hắn:
"Ngươi không nhớ gì sao?"
Hả?
Mặc Thuần Ngôn ngốc nghếch cười: không nhớ gì nữa rồi.
Trong đầu hắn hiện tại còn một khoảng trống. Từ khi tỉnh lại ở vực Ma Linh đến nay đã gần hai tuần, nhưng những ký ức đó vẫn không tiếp tục trở về. Hắn biết đoạn thời gian đó có xảy ra nhiều chuyện, nhưng hoàn toàn không thể hình dung ra được.
Huyễn Giai Thần biết thời kỳ đó sao?
Thời gian đó hai người vẫn còn gặp lại nhau sao?
Mặc Thuần Ngôn mơ hồ trong một ngàn dấu hỏi chấm.
Huyễn Giai Thần thấy gương mặt ngu ngốc của Mặc Thuần Ngôn, tạm thời không biết bày ra biểu cảm gì. Cuối cùng đành nhàn nhạt trả lời:
" Quên rồi thì bỏ đi."
"...??"
Hẳn là sự kiện cũng không tốt đẹp gì.
Từ trước đến giờ Huyễn Giai Thần vẫn luôn như vậy, nhưng hiện tại hắn chịu không nổi không khí này. Người này so với trước đây hắn không chút quen biết. Hoặc cũng có thể, ba mươi năm đã qua rồi.
Mặc Thuần Ngôn hít thở khó khăn.
Huyễn Giai Thần từ đầu đến cuối nhìn hắn, lặng lẽ lấy từ trong ngực áo ra một cuốn sổ cũ. Cuốn sổ tay dày, in lại dấu ấn thời gian, cũng rõ ràng dấu vết được lật mở nhiều lần. Mặc Thuần Ngôn tròn mắt nhìn.
Cuốn sổ này...
Huyễn Giai Thần vô cùng thong thả, chậm rãi hỏi:
"Ngươi về cũng được một thời gian rồi, hẳn đã biết thế cục hiện tại?"
Mặc Thuần Ngôn mờ mịt không biết y đang muốn hướng tới điều gì. Huyễn Giai Thần nói tiếp:
"Ngươi không muốn lộ diện, ta sẽ không tố giác. Ngươi không muốn trở về Ma Giới, ta sẽ bao che cho ngươi."
Mặc Thuần Ngôn chỉ còn biết đứng bất động. Trong đồng tử sâu thẳm kia, giống như chiếu được toàn bộ ý đồ của hắn. Huyễn Giai Thần không nói nữa, im lặng quan sát phản ứng của hắn.
"Ý ngươi là gì?"
Huyễn Giai Thần có hỏi có đáp:
"Ta muốn ngươi đi cùng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.