Chương 26: Có hỷ
Trịnh Thục Phương
09/09/2024
Màn đêm tĩnh mịt đã nhường chỗ lại cho ánh bình minh chiếu rọi, lớp sương dày như đã tan đi khi tia nắng đầu ngày. Xe ngựa dừng lại trước một ngôi nhà
nhỏ bên trong cổ trấn, bên ngoài đề ba chữ “ Xuân Thuỷ Cát”, gia nô ra đón tiếp chúng tôi như thể đã quen thuộc. A Vũ cũng nhanh nhảu mang những vật phẩm từ trên xe ngựa vào trong, người gia nô kia cũng ra mời chúng tôi vào trong
- Tam gia, phúc tấn...hai vị đi đường xa đã mệt rồi! Mau vào trong đi, chúng nô tài đã chuẩn bị điểm tâm cho hai vị rồi!
Tôi quay sang nhìn Bách Tùng với sự ngạc nhiên
- Đây là “ Xuân Thuỷ Cát” là nơi bình thường ta hay ở lại những khi xuất cung đến Phiên Trúc! Nàng không cần phải lo sợ không thoải mái! Mau vào trong thôi!
- Thì ra là vậy!
Tôi cũng nổi bước Bách Tùng đi vào trong “ Xuân Thuỷ Cát”, bên trong tuy không có hoa viên rộng như ở Kỳ thân vương phủ nhưng cũng tươm tất, gọn gàng. Bên trong có khoảng ba gian phòng nhỏ đủ cho sáu người ở, một khoảng sân nhỏ làm nơi phơi y phục, tôi có cảm giác bình yên đến lạ, cảm giác cứ như những phu phụ bình thường trong thiên hạ
- Nơi này có thể không rộng như phủ chúng ta nhưng cũng đủ tiện nghi cho
nàng sinh hoạt!
- Nơi này thật sự thiếp rất thích, thật sự muốn nếm trải cảm giác của những đôi phu thê bình thường!
- Nàng thích là được! Mèo ngốc, mau vào trong noãn cát đi!
Tôi gật đầu rồi bước nhanh chân vào noãn cát, bên trong cũng bày trí đơn giản với những vật dụng bằng gỗ, một vài món bằng đồng được chăm chút kỹ lưỡng. Đi đường xa nên tôi cảm thấy mệt, thật sự không muốn ăn gì chỉ muốn uống một ngụm trà, ngoài ra còn cảm thấy muốn nôn khan
*Oẹ...hua...oe*
- Phúc tấn, người không khỏe ở đâu sao?
- Uyển Hoa..nàng không sao chứ?
Tôi vuốt vuốt nơi yết hầu để làm dịu cơn nôn rồi chầm chậm trả lời
- Không... thiếp không sao! Chắc là đi đường xa quá nên mệt thôi!
- Để ta đưa nàng vào trong nghỉ ngơi!
- Không sao...thiếp tự đi được!
Tôi vừa đứng lên đi được vài bước đầu đã có cảm giác choáng ván, mọi thứ trước mắt như trở nên mờ nhạt và nhoè đi, tôi ngã xuống rồi ngất đi trong vòng tay của ai đó
* Bên cạnh giường*
- Phúc tấn đã có hỷ được hai tháng rồi ạ!
- Thật sao? Sức khỏe của nàng ấy và hài nhi phiền ngươi chăm sóc một thời gian!
- Thân vương yên tâm, thần sẽ chăm sóc phúc tấn thật tốt! Tuy nhiên, cơ địa của phúc tấn bị nghén khá nặng, người nên chú ý đến việc ăn uống của phúc tấn!
- Được...ngươi có thể lui rồi!
Bách Tùng ngồi lại bên cạnh giường, thuận tay lấy chiếc khăn lau nhẹ trên trán tôi. Cơ thể thật sự rất mệt mỏi, ngủ thêm một lát chắc sẽ ổn hơn thôi. Tôi nhắm mắt ngủ một lát đã...chàng ấy vẫn bên cạnh chăm tôi từng chút một. Tôi ngáp một cái thật nhẹ, đã ngủ đủ rồi tôi muốn ăn gì đó, ngồi dậy đã
- Ể...nàng cẩn thận một chút! Muốn uống nước sao? Ta lấy cho nàng!
- Thiếp đã ngủ bao nhiêu lâu rồi?
-
- Cũng khá lâu rồi! Nàng ngất đi ta gọi người đến bắt mạch cho nàng, may là sức khỏe của nàng vaanx ổn, chỉ là cần phải cẩn thận!
- Sao phải cẩn thận chứ?
- Nàng đã có hỷ rồi!
Tôi nghe đến đây đã không thể nuốt ngụm trà trong miệng xuống mà lại phun
thẳng ra ngoài, gương mặt hoảng hốt. Đây có phải thật không?
- Có hỷ?
- Phải! Nàng có hỷ!
- Chàng không đùa thiếp chứ? ( 1
- Sao ta phải đùa nàng?
Xem ra chàng ấy nghiêm túc thật, trông không giống như đùa giỡn! Sao tôi lại có hỷ nhanh như vậy được chứ? Tôi vẫn chưa chơi được nhiều mà, lần đầu đến Phiên Trúc đã có hỷ còn chưa kịp thưởng thức vậy mà đã có hỷ rồi...
Tôi ngồi ngây người một chút vì chưa thể chấp nhận được chuyện này, tôi liền đẩy Bách Tùng ra ngoài
- Bách Tùng...chàng có thể ra ngoài một chút được không?
- Tại sao chứ?
- Chàng mau ra ngoài đi...để thiếp yên tĩnh một chút!
- Nàng không ổn ở đâu sao?
- Chàng nhiều lời thật, ra ngoài nhanh đi!
Tôi nổi nóng đẩy chàng ấy khỏi giường, tính nết bắt đầu có chút kỳ quặc nhưng tôi lại khó chịu chàng ấy vô cùng! Ngay lúc này chỉ muốn ở một mình, thật sự chỉ muốn như thế
Được rồi! Ta ra ngoài nhưng nàng cần gì nhớ gọi ta!
- Được!
Tôi nằm trên giường trùm chăn lên người, nằm nhìn lên trần, tôi vẫn chưa nghĩ đến việc làm mẫu thân sớm như vậy. Tôi chỉ mới vừa thành thân với Bách Tùng được nửa năm mà thôi, sao lại nhanh có hỷ như vậy chứ? Lần này tôi còn định đến Phiên Trúc ăn thử những món cá, tôm ở đây nhưng xem ra
không được rồi, có khi còn không được ăn những loại hoa quả nóng nữa...thật sự chán quá đi mất. Nhưng nghĩ lại trong bụng mình có một hài nhi đang tượng hình thì nên vui mừng mới phải, trẻ con đáng yêu nhưng tôi còn quá trẻ! Tôi xoa nhẹ bụng rồi thì thầm
- Hài nhi! Mẫu thân còn trẻ! Con đừng quấy phá mẫu thân nhé! Hãy ở ngoan trong bụng của mẫu thân, phụ thân của con cũng rất yêu thương con nên con phải thật khỏe! Có được không?
Tôi cũng có chút bình tĩnh lại, phải tập thích nghi với việc này càng nhanh càng tốt thôi!
nhỏ bên trong cổ trấn, bên ngoài đề ba chữ “ Xuân Thuỷ Cát”, gia nô ra đón tiếp chúng tôi như thể đã quen thuộc. A Vũ cũng nhanh nhảu mang những vật phẩm từ trên xe ngựa vào trong, người gia nô kia cũng ra mời chúng tôi vào trong
- Tam gia, phúc tấn...hai vị đi đường xa đã mệt rồi! Mau vào trong đi, chúng nô tài đã chuẩn bị điểm tâm cho hai vị rồi!
Tôi quay sang nhìn Bách Tùng với sự ngạc nhiên
- Đây là “ Xuân Thuỷ Cát” là nơi bình thường ta hay ở lại những khi xuất cung đến Phiên Trúc! Nàng không cần phải lo sợ không thoải mái! Mau vào trong thôi!
- Thì ra là vậy!
Tôi cũng nổi bước Bách Tùng đi vào trong “ Xuân Thuỷ Cát”, bên trong tuy không có hoa viên rộng như ở Kỳ thân vương phủ nhưng cũng tươm tất, gọn gàng. Bên trong có khoảng ba gian phòng nhỏ đủ cho sáu người ở, một khoảng sân nhỏ làm nơi phơi y phục, tôi có cảm giác bình yên đến lạ, cảm giác cứ như những phu phụ bình thường trong thiên hạ
- Nơi này có thể không rộng như phủ chúng ta nhưng cũng đủ tiện nghi cho
nàng sinh hoạt!
- Nơi này thật sự thiếp rất thích, thật sự muốn nếm trải cảm giác của những đôi phu thê bình thường!
- Nàng thích là được! Mèo ngốc, mau vào trong noãn cát đi!
Tôi gật đầu rồi bước nhanh chân vào noãn cát, bên trong cũng bày trí đơn giản với những vật dụng bằng gỗ, một vài món bằng đồng được chăm chút kỹ lưỡng. Đi đường xa nên tôi cảm thấy mệt, thật sự không muốn ăn gì chỉ muốn uống một ngụm trà, ngoài ra còn cảm thấy muốn nôn khan
*Oẹ...hua...oe*
- Phúc tấn, người không khỏe ở đâu sao?
- Uyển Hoa..nàng không sao chứ?
Tôi vuốt vuốt nơi yết hầu để làm dịu cơn nôn rồi chầm chậm trả lời
- Không... thiếp không sao! Chắc là đi đường xa quá nên mệt thôi!
- Để ta đưa nàng vào trong nghỉ ngơi!
- Không sao...thiếp tự đi được!
Tôi vừa đứng lên đi được vài bước đầu đã có cảm giác choáng ván, mọi thứ trước mắt như trở nên mờ nhạt và nhoè đi, tôi ngã xuống rồi ngất đi trong vòng tay của ai đó
* Bên cạnh giường*
- Phúc tấn đã có hỷ được hai tháng rồi ạ!
- Thật sao? Sức khỏe của nàng ấy và hài nhi phiền ngươi chăm sóc một thời gian!
- Thân vương yên tâm, thần sẽ chăm sóc phúc tấn thật tốt! Tuy nhiên, cơ địa của phúc tấn bị nghén khá nặng, người nên chú ý đến việc ăn uống của phúc tấn!
- Được...ngươi có thể lui rồi!
Bách Tùng ngồi lại bên cạnh giường, thuận tay lấy chiếc khăn lau nhẹ trên trán tôi. Cơ thể thật sự rất mệt mỏi, ngủ thêm một lát chắc sẽ ổn hơn thôi. Tôi nhắm mắt ngủ một lát đã...chàng ấy vẫn bên cạnh chăm tôi từng chút một. Tôi ngáp một cái thật nhẹ, đã ngủ đủ rồi tôi muốn ăn gì đó, ngồi dậy đã
- Ể...nàng cẩn thận một chút! Muốn uống nước sao? Ta lấy cho nàng!
- Thiếp đã ngủ bao nhiêu lâu rồi?
-
- Cũng khá lâu rồi! Nàng ngất đi ta gọi người đến bắt mạch cho nàng, may là sức khỏe của nàng vaanx ổn, chỉ là cần phải cẩn thận!
- Sao phải cẩn thận chứ?
- Nàng đã có hỷ rồi!
Tôi nghe đến đây đã không thể nuốt ngụm trà trong miệng xuống mà lại phun
thẳng ra ngoài, gương mặt hoảng hốt. Đây có phải thật không?
- Có hỷ?
- Phải! Nàng có hỷ!
- Chàng không đùa thiếp chứ? ( 1
- Sao ta phải đùa nàng?
Xem ra chàng ấy nghiêm túc thật, trông không giống như đùa giỡn! Sao tôi lại có hỷ nhanh như vậy được chứ? Tôi vẫn chưa chơi được nhiều mà, lần đầu đến Phiên Trúc đã có hỷ còn chưa kịp thưởng thức vậy mà đã có hỷ rồi...
Tôi ngồi ngây người một chút vì chưa thể chấp nhận được chuyện này, tôi liền đẩy Bách Tùng ra ngoài
- Bách Tùng...chàng có thể ra ngoài một chút được không?
- Tại sao chứ?
- Chàng mau ra ngoài đi...để thiếp yên tĩnh một chút!
- Nàng không ổn ở đâu sao?
- Chàng nhiều lời thật, ra ngoài nhanh đi!
Tôi nổi nóng đẩy chàng ấy khỏi giường, tính nết bắt đầu có chút kỳ quặc nhưng tôi lại khó chịu chàng ấy vô cùng! Ngay lúc này chỉ muốn ở một mình, thật sự chỉ muốn như thế
Được rồi! Ta ra ngoài nhưng nàng cần gì nhớ gọi ta!
- Được!
Tôi nằm trên giường trùm chăn lên người, nằm nhìn lên trần, tôi vẫn chưa nghĩ đến việc làm mẫu thân sớm như vậy. Tôi chỉ mới vừa thành thân với Bách Tùng được nửa năm mà thôi, sao lại nhanh có hỷ như vậy chứ? Lần này tôi còn định đến Phiên Trúc ăn thử những món cá, tôm ở đây nhưng xem ra
không được rồi, có khi còn không được ăn những loại hoa quả nóng nữa...thật sự chán quá đi mất. Nhưng nghĩ lại trong bụng mình có một hài nhi đang tượng hình thì nên vui mừng mới phải, trẻ con đáng yêu nhưng tôi còn quá trẻ! Tôi xoa nhẹ bụng rồi thì thầm
- Hài nhi! Mẫu thân còn trẻ! Con đừng quấy phá mẫu thân nhé! Hãy ở ngoan trong bụng của mẫu thân, phụ thân của con cũng rất yêu thương con nên con phải thật khỏe! Có được không?
Tôi cũng có chút bình tĩnh lại, phải tập thích nghi với việc này càng nhanh càng tốt thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.