Chương 5: Đến ngày tuyển tú
Trịnh Thục Phương
06/09/2024
Đến hẹn lại lên, hôm nay đã đến ngày tôi phải nhập cung để tham gia tuyển tú rồi. Đây là lần đầu tiên tôi đến hoàng cung, tâm trạng dĩ nhiên cũng có phần lo lắng rồi, hôm nay mẹ tôi không đi cùng chỉ có tôi và Liên Ý ngồi xe vào cung thôi
- Uyển Hoa, vào cung con hãy nhớ chú ý lời nói và hành động của mình một chút! Không được tuỳ tiện như ở nhà đâu đó, có biết không?
- Mẹ à...con đã nhớ rồi!
- Liên Ý, ngươi nhớ chăm sóc tiểu thư cho tốt đó! Những thứ cần thiết ta đã sai Tố Tố mang ra xe ngựa rồi!
- Dạ phu nhân yên tâm!
- Được rồi! Mau đi đi...mấy đứa trẻ này! Nhớ cẩn thận đó!
- Dạ...
Tôi và Liên Ý lên xe ngựa, xe từ từ lăn bánh hoà vào dòng người đông đúc ngoài phố chợ. Huống hồ hôm nay lại đông đúc hơn bình thường, chắc là các cô nương khắp nơi cũng lên đường tham gia tuyển tú rồi. Tôi ngồi trong xe thấy có chút tẻ nhạt, bồn chồn, chỉ muốn xem sự náo nhiệt ngoài kia có gì thú vị lại khiến nữ nhân khắp nơi bằng mọi giá muốn giành lấy làm của riêng mình
- Liên Ý, em đoán xem hoàng thượng là người như thế nào?
- Hoàng thượng sao? Em chỉ nghe nói ngài ấy còn khá trẻ lại chỉ mới có một người thê tử là hoàng hậu thôi! Hơn nữa dưới ngài ấy còn có cả Viên thân vương và Kỳ thân vương. Người được gọi là Kỳ thân vương kia vẫn chưa thành thân, em chỉ biết bấy nhiêu đó thôi!
- Xem ra họ cũng chưa có thê thiếp nhiều nhỉ? Lần này chắc kết quả cũng như những lần trước thôi!
- Tiểu thư, người đừng bi quan như vậy chứ, biết đâu lần này có kết quả tốt thì sao?
- Hmmm...đành vậy, còn bao lâu nữa thì chúng ta đến khách điếm?
- Dạ khoảng ba canh giờ nữa ạ!
- Vậy sao? Nếu vậy thì trời cũng tối rồi...
- Dạ đúng vậy, lão gia dặn chúng ta đến khách điếm nghỉ ngơi trước, sáng mai vào cung sẽ thuận tiện hơn!
- Đành vậy! Liên Ý, ta chợp mắt một lát, khi nào đến nơi em gọi ta nhé!
Liên Ý không nói gì chỉ tươi cười gật đầu, tôi liền tranh thủ chợp mắt một lát vì suốt chặng đường đến khách điếm sẽ mệt mỏi lắm
Thoáng chốc xe ngựa đã dừng lại trước một khách điếm, nơi này khách điếm này cũng đông người ra vào, tôi và Liên Ý xuống xe ngựa đi vào trong để thuê một căn phòng nghỉ lại. Phố xá Tây An thật sự đông đúc, tôi thật sự rất muốn đi dạo nhưng ngày mai còn phải vào cung sớm nên đành phải về phòng nghỉ ngơi thôi
- Tiểu thư, em đã bày sẵn thức ăn rồi, người mau đến ăn tối đi!
- Ờm...được, để xem khách điếm có món gì nào!
Tôi từ giường đi đến bàn, nhìn thấy trên bàn nào là thịt kho, canh gà hầm, cải xào thơm phức nóng hổi bụng cũng đã kêu gào rồi. Bây giờ phải mau ăn tối thôi
- Ăn cơm ăn cơm thôi! Liên Ý ăn cơm thôi..,
- Để em xới cơm cho...món này tiểu thư thích nên ăn nhiều một chút!
- Được...được...đùi gà này cho Liên Ý! Không có cha mẹ ta ở đây nên em cứ tự nhiên đi, đừng khách sáo!
- Đa tạ tiểu thư! Chỉ có người yêu thương Liên Ý nhất!
- Từ nhỏ em đã vào Lạc phủ rồi cùng ta lớn lên, ta xem em như em gái vậy! Nên đừng khách sáo những chuyện này nếu chỉ có ta và em!
Liên Ý nghe thấy có hơi buồn một chút, từ nhỏ em ấy đã được đưa đến phủ làm nha hoàn rồi. Em ấy cũng không có thân nhân ở Nam An, nên vẫn theo bầu bạn với tôi từ nhỏ
- Liên Ý, hay là sau khi đi tuyển tú về...ta xin cha mẹ nhận em là nghĩa nữ nhé! Sau này cũng sẽ tìm một lang quân tốt cho em!
- Nhưng lão gia và phu nhân sẽ không chịu đâu ạ! Em làm nha hoàn cho người cũng đã vui rồi!
- Mọi chuyện chờ tuyển tú về ta sẽ tính tiếp! Mau ăn thôi! Còn nghỉ ngơi để mai khởi hành sớm!
Bữa cơm tối của chúng tôi diễn ra vui vẻ, thoải mái không quá nhiều lễ nghi như trong phủ. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi nhìn thấy Liên Ý vui vẻ như vậy! Đứa trẻ này, từ nhỏ đã đi theo tôi, đến y phục đều là mặc lại y phục của tôi mà lớn. Đã có lần tôi xin mẹ mỗi năm may cho Liên Ý một vài bộ quần áo mới, mẹ tôi cũng đồng ý, cha mẹ tôi cũng yêu thương Liên Ý như người thân nên cũng ưu ái em ấy hơn những nha hoàn khác
Vì sự ưu ái đó mà trong phủ không ai dám bắt nạt Liên Ý, em ấy cũng không vì được yêu thương mà ỷ lại mà sinh kiêu căng. Tôi cũng rất thích có chị em chơi cùng nhưng mẹ tôi chỉ sinh mỗi mình tôi thôi, ý định xin cha mẹ tôi nhận Liên Ý làm nghĩa nữ của tôi đã có từ lâu rồi đó thôi, chỉ chờ được chấp nhận
Sáng sớm, tiếng gà đã gáy, những tia nắng đầu ngày đã lên vào khung cửa, tôi vẫn chưa muốn dậy...
- Tiểu thư...người phải dậy thôi! Nếu không dậy sẽ không kịp để lên đường đâu!
Tôi vẫn còn nhắm mắt, lười biếng mà trả lời
- Ờm...hứ...em cho ta ngủ thêm một chút thôi! Ta không dậy nổi...
- Tiểu thư...hôm nay người phải tham gia tuyển tú đó...!
Tôi nghe đến đây làm tôi tỉnh dậy
- Phải rồi! Còn phải chuẩn bị nữa! Không kịp mất!
Tôi ngồi dậy chạy đi rửa mặt, Liên Ý đã chuẩn bị sẵn nước để rửa mặt và nước để tắm từ lâu, tôi ngồi trong bồn tắm mà ngáo ngán, không biết mọi thứ sẽ như thế nào đây
- Tiểu thư, người thích bộ y phục nào? Là màu hồng nhạt hay màu thiên thanh? Còn có cả màu tím nhạt này nữa!
Tôi nhìn đến hoa cả mắt
- Hay là mặc bộ màu tím kia vậy!
- Được!
Liên Ý đến giúp tôi lau khô người rồi mặc y phục, bộ y phục màu tím điểm thêm vài đóa hoa Cát Tường được thêu tỉ mỉ nhìn trông cũng xinh đẹp đó chứ! Thêm trâm bạc hình mây như ý càng làm tôi thích thú, đi tuyển tú không cần quá nổi bật cũng không được quá mờ nhạt, như vầy là vừa đủ rồi!
- Tiểu thư, chúng ta đi thôi!
- Được rồi!
Tôi nở nụ cười với Liên Ý rồi bước lên xe ngựa, từ đoạn đường nhập cung này chỉ hơn nửa canh giờ một chút. Tôi vừa hồi hộp vừa lo sợ, không biết lần này kết quả có khác những lần trước không?
- Uyển Hoa, vào cung con hãy nhớ chú ý lời nói và hành động của mình một chút! Không được tuỳ tiện như ở nhà đâu đó, có biết không?
- Mẹ à...con đã nhớ rồi!
- Liên Ý, ngươi nhớ chăm sóc tiểu thư cho tốt đó! Những thứ cần thiết ta đã sai Tố Tố mang ra xe ngựa rồi!
- Dạ phu nhân yên tâm!
- Được rồi! Mau đi đi...mấy đứa trẻ này! Nhớ cẩn thận đó!
- Dạ...
Tôi và Liên Ý lên xe ngựa, xe từ từ lăn bánh hoà vào dòng người đông đúc ngoài phố chợ. Huống hồ hôm nay lại đông đúc hơn bình thường, chắc là các cô nương khắp nơi cũng lên đường tham gia tuyển tú rồi. Tôi ngồi trong xe thấy có chút tẻ nhạt, bồn chồn, chỉ muốn xem sự náo nhiệt ngoài kia có gì thú vị lại khiến nữ nhân khắp nơi bằng mọi giá muốn giành lấy làm của riêng mình
- Liên Ý, em đoán xem hoàng thượng là người như thế nào?
- Hoàng thượng sao? Em chỉ nghe nói ngài ấy còn khá trẻ lại chỉ mới có một người thê tử là hoàng hậu thôi! Hơn nữa dưới ngài ấy còn có cả Viên thân vương và Kỳ thân vương. Người được gọi là Kỳ thân vương kia vẫn chưa thành thân, em chỉ biết bấy nhiêu đó thôi!
- Xem ra họ cũng chưa có thê thiếp nhiều nhỉ? Lần này chắc kết quả cũng như những lần trước thôi!
- Tiểu thư, người đừng bi quan như vậy chứ, biết đâu lần này có kết quả tốt thì sao?
- Hmmm...đành vậy, còn bao lâu nữa thì chúng ta đến khách điếm?
- Dạ khoảng ba canh giờ nữa ạ!
- Vậy sao? Nếu vậy thì trời cũng tối rồi...
- Dạ đúng vậy, lão gia dặn chúng ta đến khách điếm nghỉ ngơi trước, sáng mai vào cung sẽ thuận tiện hơn!
- Đành vậy! Liên Ý, ta chợp mắt một lát, khi nào đến nơi em gọi ta nhé!
Liên Ý không nói gì chỉ tươi cười gật đầu, tôi liền tranh thủ chợp mắt một lát vì suốt chặng đường đến khách điếm sẽ mệt mỏi lắm
Thoáng chốc xe ngựa đã dừng lại trước một khách điếm, nơi này khách điếm này cũng đông người ra vào, tôi và Liên Ý xuống xe ngựa đi vào trong để thuê một căn phòng nghỉ lại. Phố xá Tây An thật sự đông đúc, tôi thật sự rất muốn đi dạo nhưng ngày mai còn phải vào cung sớm nên đành phải về phòng nghỉ ngơi thôi
- Tiểu thư, em đã bày sẵn thức ăn rồi, người mau đến ăn tối đi!
- Ờm...được, để xem khách điếm có món gì nào!
Tôi từ giường đi đến bàn, nhìn thấy trên bàn nào là thịt kho, canh gà hầm, cải xào thơm phức nóng hổi bụng cũng đã kêu gào rồi. Bây giờ phải mau ăn tối thôi
- Ăn cơm ăn cơm thôi! Liên Ý ăn cơm thôi..,
- Để em xới cơm cho...món này tiểu thư thích nên ăn nhiều một chút!
- Được...được...đùi gà này cho Liên Ý! Không có cha mẹ ta ở đây nên em cứ tự nhiên đi, đừng khách sáo!
- Đa tạ tiểu thư! Chỉ có người yêu thương Liên Ý nhất!
- Từ nhỏ em đã vào Lạc phủ rồi cùng ta lớn lên, ta xem em như em gái vậy! Nên đừng khách sáo những chuyện này nếu chỉ có ta và em!
Liên Ý nghe thấy có hơi buồn một chút, từ nhỏ em ấy đã được đưa đến phủ làm nha hoàn rồi. Em ấy cũng không có thân nhân ở Nam An, nên vẫn theo bầu bạn với tôi từ nhỏ
- Liên Ý, hay là sau khi đi tuyển tú về...ta xin cha mẹ nhận em là nghĩa nữ nhé! Sau này cũng sẽ tìm một lang quân tốt cho em!
- Nhưng lão gia và phu nhân sẽ không chịu đâu ạ! Em làm nha hoàn cho người cũng đã vui rồi!
- Mọi chuyện chờ tuyển tú về ta sẽ tính tiếp! Mau ăn thôi! Còn nghỉ ngơi để mai khởi hành sớm!
Bữa cơm tối của chúng tôi diễn ra vui vẻ, thoải mái không quá nhiều lễ nghi như trong phủ. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi nhìn thấy Liên Ý vui vẻ như vậy! Đứa trẻ này, từ nhỏ đã đi theo tôi, đến y phục đều là mặc lại y phục của tôi mà lớn. Đã có lần tôi xin mẹ mỗi năm may cho Liên Ý một vài bộ quần áo mới, mẹ tôi cũng đồng ý, cha mẹ tôi cũng yêu thương Liên Ý như người thân nên cũng ưu ái em ấy hơn những nha hoàn khác
Vì sự ưu ái đó mà trong phủ không ai dám bắt nạt Liên Ý, em ấy cũng không vì được yêu thương mà ỷ lại mà sinh kiêu căng. Tôi cũng rất thích có chị em chơi cùng nhưng mẹ tôi chỉ sinh mỗi mình tôi thôi, ý định xin cha mẹ tôi nhận Liên Ý làm nghĩa nữ của tôi đã có từ lâu rồi đó thôi, chỉ chờ được chấp nhận
Sáng sớm, tiếng gà đã gáy, những tia nắng đầu ngày đã lên vào khung cửa, tôi vẫn chưa muốn dậy...
- Tiểu thư...người phải dậy thôi! Nếu không dậy sẽ không kịp để lên đường đâu!
Tôi vẫn còn nhắm mắt, lười biếng mà trả lời
- Ờm...hứ...em cho ta ngủ thêm một chút thôi! Ta không dậy nổi...
- Tiểu thư...hôm nay người phải tham gia tuyển tú đó...!
Tôi nghe đến đây làm tôi tỉnh dậy
- Phải rồi! Còn phải chuẩn bị nữa! Không kịp mất!
Tôi ngồi dậy chạy đi rửa mặt, Liên Ý đã chuẩn bị sẵn nước để rửa mặt và nước để tắm từ lâu, tôi ngồi trong bồn tắm mà ngáo ngán, không biết mọi thứ sẽ như thế nào đây
- Tiểu thư, người thích bộ y phục nào? Là màu hồng nhạt hay màu thiên thanh? Còn có cả màu tím nhạt này nữa!
Tôi nhìn đến hoa cả mắt
- Hay là mặc bộ màu tím kia vậy!
- Được!
Liên Ý đến giúp tôi lau khô người rồi mặc y phục, bộ y phục màu tím điểm thêm vài đóa hoa Cát Tường được thêu tỉ mỉ nhìn trông cũng xinh đẹp đó chứ! Thêm trâm bạc hình mây như ý càng làm tôi thích thú, đi tuyển tú không cần quá nổi bật cũng không được quá mờ nhạt, như vầy là vừa đủ rồi!
- Tiểu thư, chúng ta đi thôi!
- Được rồi!
Tôi nở nụ cười với Liên Ý rồi bước lên xe ngựa, từ đoạn đường nhập cung này chỉ hơn nửa canh giờ một chút. Tôi vừa hồi hộp vừa lo sợ, không biết lần này kết quả có khác những lần trước không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.