Chương 22: Du ngoạn
Trịnh Thục Phương
07/09/2024
Màn đêm dần buông xuống, nền trời cũng nhuộm sang màu tím thẫm. Khí trời mát mẻ sau cơn mưa khiến con người ta dễ chịu, tôi ngồi ôm Cầu Nhung bên cạnh Bách Tùng vẫn đang ngồi ăn hạt Bồ Đào. Cái cảnh nhàn nhã này thật khiến tôi có chút buồn tay chân, trong cung bận rộn náo nhiệt bao nhiêu thì trở về phủ càng rảnh rỗi bấy nhiêu (2)
- Cầu Nhung hôm nay đã nặng hơn một chút rồi! Đáng yêu thật!
- Nàng chỉ để tâm đến Cầu Nhung thôi sao?
- Thế chàng muốn sao? Trời mưa thế này nên làm gì chứ?
Bách Tùng dùng tay gõ nhẹ vào trán tôi
- A...đau!
-
Nàng thả Cầu Nhung xuống đi! Chơi với ta!
- Chơi gì chứ?
Bách Tùng không nói gì chỉ bế Cầu Nhung từ tay tôi thả xuống đất, nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau tay tôi. Chàng ấy luôn lau sạch tay tôi mỗi khi tôi ôm Cầu Nhung, rồi sau đó mới tự lau tay mình
- Bàn tay này, phải sạch sẽ mặc dù Cầu Nhung đã được tắm sạch nhưng sau khi chơi cùng nên rửa sạch tay!
- Chàng muốn thiếp chơi gì cùng chàng?
- Chúng ta ném tên đi! Nếu nàng thắng ngày mai ta đưa nàng ra phố chợ dạo chơi!
Tôi nhìn chàng ấy rồi hỏi lại
- Nếu chàng thắng thì sao?
- Nếu ta thắng nàng cùng ta đi du ngoạn!
- Du ngoại ở đâu?
- Bí mật!
Chàng ấy đi đến kệ sách, mang ra một chiếc bình gốm đặt trên bàn và một vài mũi tên. Chàng ấy lấy mũi tên đưa cho tôi rồi nhẹ nhàng chỉ luật chơi cho tôi
- Nếu nàng ném 3 mũi tên này vào trong bình sứ 4 lần thì nàng thắng!
- Được thôi! Trò này dễ mà! Chàng đợi đó!
- Ta không nhường nàng đâu đó! Thế tử, ta nhường nàng trước!
Tôi vén tay áo lên rồi nhắm vào bình gốm trước mặt, thẳng tay ném mũi tên trong tay về phía trước, mũi tên bay về phía trước nhưng không lọt vào trong
- Ơ...trượt mất rồi!
- Xem ta nè!
Chàng ấy nói xong liền cười một cái rồi vung tay ném mũi tên về phía chiếc bình kia, mũi tên thẳng hướng bay vào bình gốm, vậy là chàng ấy đã thắng rồi
- Tới nàng!
Chàng ấy đưa mũi tên cho tôi với vẻ mặt đắc ý của người chiến thắng
- Chàng xem đây! Lần này nhất định thiếp sẽ ném vào trong!
- Được...mời nàng!
Tôi vung tay ném mũi tên kia về phía trước nhưng mũi tên kia cũng không vào mà lọt ra ngoài
- Lại trượt rồi...không chơi nữa! Thiếp không chơi nữa!
- Nè..nàng còn tận hai lần ném tên nữa cơ mà!
- Nhưng mà đã không trúng hai lần rồi!
- Không sao...biết đâu nàng thắng thì sao?
Tôi nói rồi giận dỗi đi qua trường kỷ ngồi xuống, mặt phụng phịu không chơi nữa, chàng ấy ngồi bên cạnh năn nỉ tôi nguôi giận. Rõ là tôi không giỏi những trò này nên không thể thắng được
- Chàng rõ ràng biết thiếp không giỏi những trò này cơ mà!
- Thôi nào! Không giận nữa! Nàng không thích thì chúng ta không chơi nữa!
- Vậy ai thắng? Thiếp muốn đi dạo chợ! (1
- Hay là như vầy đi! Ngày mai ta đưa nàng đi dạo chợ! Đổi lại nàng đi đến vùng Phiên Trúc với ta! Đợt này hoàng thượng bảo ta đến đó làm một số việc, tiện thể chúng ta đi du ngoạn luôn! Nàng thấy sao?
Tôi nghe thấy có chút ngờ vực, có phải nghe lầm không? Làm việc cho hoàng thượng nhưng lại có thể du ngoạn sao?
- Chàng nói thật không?
- Ta đã dối nàng khi nào?
Tôi lại vui vẻ, quên đi chuyện khi nãy. Bách Tùng xoa đầu tôi cưng chiều rồi lại lấy tách trà uống một ngụm, khoé môi kia cong lên như mảnh trăng khuyết
-
- Mau đi ngủ thôi! Đã khuya lắm rồi, sáng mai đi ra phố chợ rồi sẽ lên đường đến Phiên Trúc, nếu không ngủ sớm nàng sẽ mệt đó! (3
- Nhưng hành lý vẫn chưa chuẩn bị cơ mà!
- Nàng cứ nghỉ ngơi trước, ta sẽ chuẩn bị xong nhanh thôi!
- Nhưng...
Bách Tùng không nói gì chỉ cao giọng gọi Liên Ý đến giúp tôi thay y phục để nghỉ ngơi. Tiện thể chàng ấy cũng đến thư phòng chuẩn bị vài thứ mang đến Phiên Trúc. Tôi gỡ đi những thứ trang sức trên tóc, thay y phục trên người, cả ngày hôm nay cũng có chút mệt rồi
- Nghĩa tỷ, tam gia yêu thương tỷ như vậy thật tốt!
- Tốt thật nhưng ta vẫn thích ở Lạc phủ hơn, những ngày trong cung khiến ta cảm thấy gò bó biết bao!
- Bây giờ chẳng phải đã thoải mái hơn rồi sao? Nghĩa tỷ, ngày mai muội sẽ làm một vài món điểm tâm cho tỷ!
- Được rồi! Đa tạ muội! Vài năm nữa ta sẽ tìm một người tốt để gả muội! Có lang quân tốt chăm lo cho muội ngày tháng sau này ta và phụ mẫu cũng an lòng!
- Liên Ý vẫn muốn ở cạnh phụ mẫu thêm vài năm nữa!
- Được...không vội mà!
Tôi nói rồi vỗ nhẹ lên bàn tay của muội ấy, Liên Ý và tôi vốn thân thiết như thế từ bé nên những việc này là bình thường. Muội ấy ra ngoài, tôi cũng lên nằm trên giường mà nhắm mắt sau một ngày dài mệt mỏi. Chiếc giường này thật sự biết cách vỗ về chiếc lưng đau nhức của tôi mà! Không biết Bách Tùng chuẩn bị hành lý khi nào mới xong? Nhưng tôi đã quá buồn ngủ rồi nên mặc kệ chàng ấy bao giờ về cũng được, tôi phải ngủ thôi, phải ngủ thôi...
Chiếc đèn kia vẫn thắp sáng một góc phòng chờ Bách Tùng về tắt nó đi, tôi dường như đã quen với việc chàng ấy thường trở lại phòng trễ hơn bình thường rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.