Chương 29: Kế hoạch
Trịnh Thục Phương
12/09/2024
Sáng hôm sau, tôi dặn dò Liên Ý chuyện Bách Tùng đã nhờ hôm qua, tôi mong những manh mối nhỏ kia sẽ tìm được để giúp chàng ấy sớm bắt được toán người làm loạn kia. Liên Ý là lần đầu tham gia vào những việc này nên có chút lo sợ, tôi ngược lại rất thích thú những việc này, đành phải chỉ dẫn muội ấy vậy! (2)
- Liên Ý, muội đến đây một chút!
- Nghĩa tỷ!
- Hôm qua, Bách Tùng có việc muốn nhờ muội! Ta nghĩ việc này liên quan đến chuyện đám người làm loạn ở kinh thành. Hôm nay, tỷ muội chúng ta ra ngoài tìm hỏi thêm một vài tiệm vải nữa để hỏi mua loại vải thượng hạng kia xem như thế nào!
- Nhưng hôm trước chẳng phải là không mua được sao? Hôm nay, chúng ta mua bằng cách nào chứ?
- Chúng ta sẽ nhận là người thân của Lý huyện lệnh!
- Nghĩa tỷ..làm như vậy có được không?
- Không phải sợ! Là Bách Tùng bảo chúng ta làm vậy! Tiện thể hôm nay ta cũng muốn đến tiệm dược liệu một chút! (2)
- Nếu như vậy, chút nữa khi xế trời, tỷ muội chúng ta cùng ra ngoài! Muội cũng muốn uống nước nhà là!
- Được! Chút nữa chúng ta cùng đi!
Liên Ý vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của tôi rồi lui ra ngoài làm vài việc vặt. Tiết trời hôm nay mát mẻ, tôi ra ngoài hiên đứng nhìn những chậu hoa bên ngoài sân. Ánh nắng dịu dàng chiếu lên những khóm hoa như càng khiến cho chúng trở nên lung linh hơn bao giờ hết, bây giờ đã vào mùa mưa nên nắng sáng bỗng trở nên khan hiếm một chút. Thời tiết thế này cũng tốt, có chút nắng cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ, thoải mái biết bao
Chuyến đi này chúng tôi không đưa Cầu Nhung đi cùng nên có chút buồn chán, nếu có Cầu Nhung ở đây thật sự rất vui, tôi sẽ đỡ buồn tay chân hơn rất nhiều! Mùi thức ăn từ bếp bay đến thơm ngát, hình như hôm nay có thịt kho Đông Pha, canh trứng và cả ngó sen xào. Nhìn khói tỏa ra từ ống khói hoà vào nền trời tạo thành một mảng màu trắng như mây trời, khung cảnh nơi này cứ yên bình như vậy tôi thật muốn ở đây lâu hơn (2)
Cứ nghĩ hôm nay trời sẽ không mưa nhưng đến tầm trưa nắng cũng chẳng gắt hơn, nền trời lại xám xịt, chỉ mong chiều nay trời đừng mưa để tôi và Liên Ý còn ra ngoài. Cơm trưa được dọn lên, những hôm gần Bách Tùng thường chỉ cùng tôi ăn cơm tối vì ban ngày chàng ấy còn ra ngoài lo công việc. Bữa cơm trưa thường chỉ có tôi và Liên Ý
-
- Ăn cơm thôi!
Nghĩa tỷ...muội thấy trời đã sắp mưa rồi, không biết chiều nay sẽ thế nào đây?
Tôi nhìn ra nền trời bên ngoài đang kéo mây đen, gió cũng bắt đầu thổi, lòng lại có chút lo lắng không biết Bách Tùng bên ngoài có an toàn không?
- Ta nghĩ sẽ không sao đâu! Nè...mau ăn cơm thôi! Thịt kho hôm nay thơm quá, ta sắp không chịu nổi rồi!
- Để muội gắp cho tỷ! Tỷ phải ăn thật nhiều để hài tử trong bụng lớn lên khỏe mạnh!
Tôi cũng gắp cho muội ấy một miếng thức ăn vào chén rồi trêu chọc
- Của muội! Ăn nhiều cho mau lớn!
Bữa cơm cứ rộn rã như vậy nhiều lúc cũng khiến tôi nhớ phụ mẫu ở quê nhà, bây giờ cả tôi và Liên Ý đều không ở Lạc phủ thì bữa cơm của phụ mẫu tôi cũng chỉ có họ thui thủi với nhau mà thôi. Tiếng lách tách trên mái hiện bắt đầu vang đều như một bản hoà tấu với tiếng gió và lá cây xào xạc, trời lại mưa, gió cứ thổi từng cơn qua khung cửa sổ mang theo cả hơi ẩm của hơi nước. Bên trong gian phòng là bữa cơm đầm ấm của tôi và Liên Ý, nếu không có muội ấy tôi sẽ cô đơn đến chết mất
Cơn mưa cũng đã tạnh, trời ngả về chiều, sau cơn mưa tầm tã khi nãy thì sân nhà đã động lại những vũng nước nhỏ trên mặt. Tôi và Liên Ý bắt đầu ra ngoài, mỗi người một chiếc dù che đi hạt mưa còn lấy phất trên không. Mem theo lối ra phố chợ bên ngoài, tôi và Liên Ý đến một tiệm vải khác cũng có tiếng trong vùng để hỏi mua vải. Chúng tôi bước vào trong nhìn thấy những xấp vải ngày hôm trước ở cửa tiệm bên cạnh, liền dò hỏi
- Ông chủ, ở đây loại vải nào đắc nhất?
- Hai vị cô nương! Mời qua đây! Vải loại đắc nhất của chúng tôi chỉ có loại này là lụa sen, loại lụa này rất mềm và chắc! Cô nương mau xem thử đi!
Ông chủ dẫn tôi đến chiếc kệ bên kia, lấy ra một chiếc hộp đựng bên trong một tấm vải lụa bóng đẹp màu trắng, sờ vào cảm giác rất mát và mềm. Khác hẳn với tấm vải hôm trước tôi mua, tấm vải óng ánh như hạt sương đọng lại trên lá sen. Tôi liền hỏi ông chủ giá tiền của tấm vải ấy và ngỏ ý muốn mua lại
- Ông chủ, vải này giá bao nhiêu? Tiệm của ông còn bao nhiêu tấm, chúng tôi muốn mua hết!
- Cô nương, vải này giá một lượng vàng! Cô nương mua bao nhiêu tấm?
- Ta muốn mua hết số vải ông có trong tiệm!
- E là không được! Ta chỉ có thể bán cho cô được một đến hai tấm thôi! Số còn lại, là của Lý huyện lệnh đã đặt trước rồi! (2)
- Thật ngại quá! Chúng tôi là người quen được Lý huyện lệnh giới thiệu đến đây nhưng lại chỉ mua được hai tấm vải này thật sự đáng tiếc quá!
- Cô nương là người thân của Lý huyện lệnh sao? Vậy thì số vải này cô muốn mua bao nhiêu tuỳ ý nhưng đừng mua hết có được không?
- Được vậy ta lấy hai tấm! Màu này và xanh đậm kia!
- Liên Ý, muội đến đây một chút!
- Nghĩa tỷ!
- Hôm qua, Bách Tùng có việc muốn nhờ muội! Ta nghĩ việc này liên quan đến chuyện đám người làm loạn ở kinh thành. Hôm nay, tỷ muội chúng ta ra ngoài tìm hỏi thêm một vài tiệm vải nữa để hỏi mua loại vải thượng hạng kia xem như thế nào!
- Nhưng hôm trước chẳng phải là không mua được sao? Hôm nay, chúng ta mua bằng cách nào chứ?
- Chúng ta sẽ nhận là người thân của Lý huyện lệnh!
- Nghĩa tỷ..làm như vậy có được không?
- Không phải sợ! Là Bách Tùng bảo chúng ta làm vậy! Tiện thể hôm nay ta cũng muốn đến tiệm dược liệu một chút! (2)
- Nếu như vậy, chút nữa khi xế trời, tỷ muội chúng ta cùng ra ngoài! Muội cũng muốn uống nước nhà là!
- Được! Chút nữa chúng ta cùng đi!
Liên Ý vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của tôi rồi lui ra ngoài làm vài việc vặt. Tiết trời hôm nay mát mẻ, tôi ra ngoài hiên đứng nhìn những chậu hoa bên ngoài sân. Ánh nắng dịu dàng chiếu lên những khóm hoa như càng khiến cho chúng trở nên lung linh hơn bao giờ hết, bây giờ đã vào mùa mưa nên nắng sáng bỗng trở nên khan hiếm một chút. Thời tiết thế này cũng tốt, có chút nắng cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ, thoải mái biết bao
Chuyến đi này chúng tôi không đưa Cầu Nhung đi cùng nên có chút buồn chán, nếu có Cầu Nhung ở đây thật sự rất vui, tôi sẽ đỡ buồn tay chân hơn rất nhiều! Mùi thức ăn từ bếp bay đến thơm ngát, hình như hôm nay có thịt kho Đông Pha, canh trứng và cả ngó sen xào. Nhìn khói tỏa ra từ ống khói hoà vào nền trời tạo thành một mảng màu trắng như mây trời, khung cảnh nơi này cứ yên bình như vậy tôi thật muốn ở đây lâu hơn (2)
Cứ nghĩ hôm nay trời sẽ không mưa nhưng đến tầm trưa nắng cũng chẳng gắt hơn, nền trời lại xám xịt, chỉ mong chiều nay trời đừng mưa để tôi và Liên Ý còn ra ngoài. Cơm trưa được dọn lên, những hôm gần Bách Tùng thường chỉ cùng tôi ăn cơm tối vì ban ngày chàng ấy còn ra ngoài lo công việc. Bữa cơm trưa thường chỉ có tôi và Liên Ý
-
- Ăn cơm thôi!
Nghĩa tỷ...muội thấy trời đã sắp mưa rồi, không biết chiều nay sẽ thế nào đây?
Tôi nhìn ra nền trời bên ngoài đang kéo mây đen, gió cũng bắt đầu thổi, lòng lại có chút lo lắng không biết Bách Tùng bên ngoài có an toàn không?
- Ta nghĩ sẽ không sao đâu! Nè...mau ăn cơm thôi! Thịt kho hôm nay thơm quá, ta sắp không chịu nổi rồi!
- Để muội gắp cho tỷ! Tỷ phải ăn thật nhiều để hài tử trong bụng lớn lên khỏe mạnh!
Tôi cũng gắp cho muội ấy một miếng thức ăn vào chén rồi trêu chọc
- Của muội! Ăn nhiều cho mau lớn!
Bữa cơm cứ rộn rã như vậy nhiều lúc cũng khiến tôi nhớ phụ mẫu ở quê nhà, bây giờ cả tôi và Liên Ý đều không ở Lạc phủ thì bữa cơm của phụ mẫu tôi cũng chỉ có họ thui thủi với nhau mà thôi. Tiếng lách tách trên mái hiện bắt đầu vang đều như một bản hoà tấu với tiếng gió và lá cây xào xạc, trời lại mưa, gió cứ thổi từng cơn qua khung cửa sổ mang theo cả hơi ẩm của hơi nước. Bên trong gian phòng là bữa cơm đầm ấm của tôi và Liên Ý, nếu không có muội ấy tôi sẽ cô đơn đến chết mất
Cơn mưa cũng đã tạnh, trời ngả về chiều, sau cơn mưa tầm tã khi nãy thì sân nhà đã động lại những vũng nước nhỏ trên mặt. Tôi và Liên Ý bắt đầu ra ngoài, mỗi người một chiếc dù che đi hạt mưa còn lấy phất trên không. Mem theo lối ra phố chợ bên ngoài, tôi và Liên Ý đến một tiệm vải khác cũng có tiếng trong vùng để hỏi mua vải. Chúng tôi bước vào trong nhìn thấy những xấp vải ngày hôm trước ở cửa tiệm bên cạnh, liền dò hỏi
- Ông chủ, ở đây loại vải nào đắc nhất?
- Hai vị cô nương! Mời qua đây! Vải loại đắc nhất của chúng tôi chỉ có loại này là lụa sen, loại lụa này rất mềm và chắc! Cô nương mau xem thử đi!
Ông chủ dẫn tôi đến chiếc kệ bên kia, lấy ra một chiếc hộp đựng bên trong một tấm vải lụa bóng đẹp màu trắng, sờ vào cảm giác rất mát và mềm. Khác hẳn với tấm vải hôm trước tôi mua, tấm vải óng ánh như hạt sương đọng lại trên lá sen. Tôi liền hỏi ông chủ giá tiền của tấm vải ấy và ngỏ ý muốn mua lại
- Ông chủ, vải này giá bao nhiêu? Tiệm của ông còn bao nhiêu tấm, chúng tôi muốn mua hết!
- Cô nương, vải này giá một lượng vàng! Cô nương mua bao nhiêu tấm?
- Ta muốn mua hết số vải ông có trong tiệm!
- E là không được! Ta chỉ có thể bán cho cô được một đến hai tấm thôi! Số còn lại, là của Lý huyện lệnh đã đặt trước rồi! (2)
- Thật ngại quá! Chúng tôi là người quen được Lý huyện lệnh giới thiệu đến đây nhưng lại chỉ mua được hai tấm vải này thật sự đáng tiếc quá!
- Cô nương là người thân của Lý huyện lệnh sao? Vậy thì số vải này cô muốn mua bao nhiêu tuỳ ý nhưng đừng mua hết có được không?
- Được vậy ta lấy hai tấm! Màu này và xanh đậm kia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.