Chương 41: Làm loạn
@_minth
07/04/2024
Chỉ hơn một tháng kể từ sau khi cuộc thi “Ý tưởng sáng tạo khởi nghiệp dành cho sinh viên” kết thúc, các tác giả của dự án “Ứng dụng điều trị tâm lý” đã trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết. Tên tuổi của ứng dụng ngày càng vang xa, giúp cho nhóm tác giả có cơ hội lọt vào mắt xanh của các công ty lớn, đồng thời tạo động lực cho những người có nhu cầu muốn tham gia cuộc thi để thể hiện bản thân mình.
Gia Linh quay lại với vòng lặp của cuộc sống ngay sau hôm nhận giải: vừa làm thêm, vừa đi học. Thiên Khôi và Quang Việt cũng dần chìm vào quãng thời gian bận rộn sau thi với mớ công việc riêng, vì vậy độ thân thiết giữa mọi người trong nhóm theo đó cũng giảm đi đáng kể.
Nhưng, chỉ có duy nhất tác giả đại diện chính của dự án là khác biệt.
Ngoại trừ những khi anh có tiết trên trường, cứ hễ đến ca làm của Gia Linh là người ta sẽ thấy Quốc Duy xuất hiện tại quán cà phê với nhiều lí do khác nhau. Sau cùng, có lẽ mục đích đến quán thường xuyên của người khách quen này cuối cùng chỉ là để được gặp em.
“Anh rảnh lắm hay gì?” Gia Linh nhăn mặt đặt cốc trà hoa nhài xuống bàn, liên tiếp chất vấn anh, “Thừa tiền quá hay sao vậy? Bao nhiêu công ty mời anh vào làm kìa, sao không đi đăng ký thực tập đi?”
“Duy, à nhầm, Linh ơi, lại đây lấy nước nè em!” Em chưa kịp nói dứt câu, giọng của Lam Giang - cũng là chị chủ quán, đã vang vọng ra từ bên trong quầy.
“Có cần anh phụ một tay không?” Quốc Duy dường như không hề có ý định trả lời những lời vừa rồi, thậm chí còn hỏi ngược lại em.
“Không.” Em ném cho anh một câu cụt ngủn rồi quay phắt ra sau, tiến về phía chị chủ quán, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, “Tên Duy với tên Linh có giống nhau đâu mà chị nhầm được hay vậy?”
Chị Lam Giang giật mình xoay sang giao tiếp bằng mắt với Ánh Vy đang chuẩn bị thay ca ở trong phòng nghỉ rồi đánh trống lảng: “Khách bàn số bốn đang đợi kìa, để đó tí nữa nước tan đá đấy.”
Gia Linh ngờ vực nhìn hai người đang chột dạ ở đối diện một lúc rồi mới chậm rãi bưng đồ uống ra cho khách, trước lúc đi còn kịp liếc Ánh Vy một cái thay cho lời cảnh cáo.
“Anh Tuấn kìa Linh.” Vị khách tiếp theo đặt chân vào quán ngay lúc Ánh Vy vừa ra khỏi phòng nghỉ, cô bạn theo phản xạ thuận miệng hô lên mà không để ý rằng, sắc mặt của Gia Linh đang dần tối lại.
“Linh!” Thanh Tuấn vui mừng reo lên, nhanh chóng sải bước đến gần em.
Dường như cảm nhận được thứ gì đó không ổn từ biểu cảm khác thường của em, Quốc Duy đã ngay lập tức đứng phắt dậy. Nhưng khi phát hiện thấy kí hiệu dấu “x” xuất hiện trên tay của Ánh Vy, anh lại quyết định ngồi xuống, quan sát kĩ càng những gì đang diễn ra ở khu vực sát quầy.
Vì là thời điểm giữa trưa nên quán chẳng có một mống khách nào khác ngoài Quốc Duy và Thanh Tuấn. Nhờ đó, từ lúc Thanh Tuấn bước vào, không gian trong quán đã trở nên yên tĩnh đến mức bất cứ ai cũng đều có thể nghe rõ từng từ, từng chữ của cuộc trò chuyện giữa Thanh Tuấn và Gia Linh.
“Ra ngoài với anh một lát nhé?” Thanh Tuấn nắm lấy vai em.
“Buông tay, em chuẩn bị về đây.”
“Sao em không trả lời tin nhắn? Còn nghỉ làm ở quán nữa, không lẽ em đang né tránh anh à?”
“Em không rảnh.” Gia Linh hất tay Thanh Tuấn ra, cười khẩy, “Đừng phí công tìm em nữa.”
“Linh, em giải thích rõ ràng đi, rốt cuộc em làm sao thế!?” Thanh Tuấn gần như hét lên, cố gắng chặn đường không cho em rời khỏi.
Thấy biểu cảm khó chịu đang ngày càng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Gia Linh, Quốc Duy cuối cùng cũng chẳng thể ngồi yên nữa. Anh tiến thẳng đến đứng bên cạnh em, cong môi cười nhạt: “Bình tĩnh đi bạn, có gì mà căng thẳng thế. Hay là để hôm sau tiếp tục được không? Giờ Linh bận rồi.”
“Cái gì vậy? Sao tự nhiên lại xen vào chuyện người khác?” Thanh Tuấn trợn tròn mắt, giọng điệu dần lộ ra sự gắt gỏng không thể kìm nén.
Gia Linh khó hiểu liếc sang phía anh, miệng mấp máy như định nói gì đó. Nhưng khi để ý đến vẻ mặt tối sầm của Thanh Tuấn ở đối diện, em lại quyết định đứng im, đẩy mọi việc cho Quốc Duy xử lý, dường như đã nảy ra một kế hoạch gì đó trong đầu.
“Tôi thấy cậu mới là người đang xen vào chuyện người khác đó.” Quốc Duy ngay lập tức nắm bắt được ý tưởng của em, giơ ngón cái chỉ ra phía bên ngoài quán, “Đi thôi.”
Con bé gật đầu, gom đồ, khoác cặp rồi bước theo sau lưng anh, từ đầu đến cuối không mảy may ngoảnh mặt lại nhìn Thanh Tuấn dù chỉ một cái. Mãi cho đến khi bóng hình của Quốc Duy và Gia Linh đã khuất hẳn trong không gian, Thanh Tuấn mới có thể kéo mình thoát ra khỏi cơn sốc vừa rồi. Cậu ta tức giận đập bàn, gằn giọng tra hỏi Ánh Vy:
“Thằng đó là ai vậy? Chưa gặp bao giờ.”
“Anh gọi ai là thằng vậy? Hoàng Quốc Duy, sinh viên năm ba Bách Khoa, trưởng nhóm bên dự án của Linh, đẹp trai, thông minh, tinh tế. Nói thật đừng buồn, anh không có cửa so đâu.” Ánh Vy tiếp tục dọn bàn, nhướng mày giở giọng điệu cợt nhả, “Huống gì người ta còn đi làm giúp Linh mấy tháng không ăn lương, giúp đỡ nó bao nhiêu chuyện. Còn anh, lúc nó cần thì chả bao giờ thấy xuất hiện, giờ tự nhiên đến làm mình làm mẩy cái gì không biết. Em là bạn nó mà còn chả ưa nổi anh.”
“Anh làm sao? Em không thấy thái độ của em đang rất quá đáng à? Anh thích Linh chứ cũng có thích em đâu.”
“Anh thích Linh thì hỏi em về anh Duy làm gì? Sao lúc nãy không hỏi thẳng Linh luôn, để nó đá anh bay thẳng ra khỏi cuộc đời nó? Như thế em càng đỡ phiền.” Ánh Vy cười khẩy.
“Em là nhân viên đấy, đừng có khó chịu với khách kiểu thế.” Thanh Tuấn cắn răng, vẻ mặt không giấu nổi sự bất bình.
“Bên quán mình cũng không nhận khách như bạn đâu ạ.” Chị Lam Giang dường như cũng chẳng thể cố giữ bình tĩnh trong im lặng được nữa, “Nếu bạn không thể cư xử lịch sự như những người khác khi đến quán, chúng mình cũng xin mời bạn quay về. Vui lòng không ở đây gây sự, quán mình không tiếp nổi đâu ạ.”
“Gì?” Thanh Tuấn sốc đến không nói nên lời.
“Vy ơi, tiễn khách giúp chị.”
Ánh Vy ngoan ngoãn gật đầu, bình thản mở toang cánh cửa gỗ nhỏ ra, không nói thêm gì mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Được, hay lắm. Một quán cà phê tồi tàn từ chủ đến nhân viên, ở đó chờ ngày gặp hậu quả đi.” Thanh Tuấn liếc một vòng quanh quán, đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào chị Lam Giang rồi mới quay đầu bước đi.
“Nghe bảo anh ta là trưởng câu lạc bộ gì đấy bên trường Linh, nổi tiếng lắm đấy. Bản mặt cũng ưa nhìn mà sao tính nết lạ thế.” Ánh Vy chạy lại bên cạnh quầy, thì thầm nói nhỏ với chị chủ quán, “Em đoán anh ta sẽ không để yên vụ này đâu.”
“Kệ chứ. Người ta làm loạn ở quán mình như thế, chị cũng chả muốn để yên đâu.” Chị Lam Giang nhún vai như thể không quan tâm, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại dần chuyển sang vẻ đăm chiêu.
“Mệt thật nhỉ, Linh không thích lại anh ta quả là đúng đắn mà.” Ánh Vy thở dài, lắc đầu ngao ngán.
“Thôi được rồi, đừng tám nữa, làm việc chăm chỉ đi cô nương.”
“Dạ vâng, nghe chị Giang hết.”
Gia Linh quay lại với vòng lặp của cuộc sống ngay sau hôm nhận giải: vừa làm thêm, vừa đi học. Thiên Khôi và Quang Việt cũng dần chìm vào quãng thời gian bận rộn sau thi với mớ công việc riêng, vì vậy độ thân thiết giữa mọi người trong nhóm theo đó cũng giảm đi đáng kể.
Nhưng, chỉ có duy nhất tác giả đại diện chính của dự án là khác biệt.
Ngoại trừ những khi anh có tiết trên trường, cứ hễ đến ca làm của Gia Linh là người ta sẽ thấy Quốc Duy xuất hiện tại quán cà phê với nhiều lí do khác nhau. Sau cùng, có lẽ mục đích đến quán thường xuyên của người khách quen này cuối cùng chỉ là để được gặp em.
“Anh rảnh lắm hay gì?” Gia Linh nhăn mặt đặt cốc trà hoa nhài xuống bàn, liên tiếp chất vấn anh, “Thừa tiền quá hay sao vậy? Bao nhiêu công ty mời anh vào làm kìa, sao không đi đăng ký thực tập đi?”
“Duy, à nhầm, Linh ơi, lại đây lấy nước nè em!” Em chưa kịp nói dứt câu, giọng của Lam Giang - cũng là chị chủ quán, đã vang vọng ra từ bên trong quầy.
“Có cần anh phụ một tay không?” Quốc Duy dường như không hề có ý định trả lời những lời vừa rồi, thậm chí còn hỏi ngược lại em.
“Không.” Em ném cho anh một câu cụt ngủn rồi quay phắt ra sau, tiến về phía chị chủ quán, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, “Tên Duy với tên Linh có giống nhau đâu mà chị nhầm được hay vậy?”
Chị Lam Giang giật mình xoay sang giao tiếp bằng mắt với Ánh Vy đang chuẩn bị thay ca ở trong phòng nghỉ rồi đánh trống lảng: “Khách bàn số bốn đang đợi kìa, để đó tí nữa nước tan đá đấy.”
Gia Linh ngờ vực nhìn hai người đang chột dạ ở đối diện một lúc rồi mới chậm rãi bưng đồ uống ra cho khách, trước lúc đi còn kịp liếc Ánh Vy một cái thay cho lời cảnh cáo.
“Anh Tuấn kìa Linh.” Vị khách tiếp theo đặt chân vào quán ngay lúc Ánh Vy vừa ra khỏi phòng nghỉ, cô bạn theo phản xạ thuận miệng hô lên mà không để ý rằng, sắc mặt của Gia Linh đang dần tối lại.
“Linh!” Thanh Tuấn vui mừng reo lên, nhanh chóng sải bước đến gần em.
Dường như cảm nhận được thứ gì đó không ổn từ biểu cảm khác thường của em, Quốc Duy đã ngay lập tức đứng phắt dậy. Nhưng khi phát hiện thấy kí hiệu dấu “x” xuất hiện trên tay của Ánh Vy, anh lại quyết định ngồi xuống, quan sát kĩ càng những gì đang diễn ra ở khu vực sát quầy.
Vì là thời điểm giữa trưa nên quán chẳng có một mống khách nào khác ngoài Quốc Duy và Thanh Tuấn. Nhờ đó, từ lúc Thanh Tuấn bước vào, không gian trong quán đã trở nên yên tĩnh đến mức bất cứ ai cũng đều có thể nghe rõ từng từ, từng chữ của cuộc trò chuyện giữa Thanh Tuấn và Gia Linh.
“Ra ngoài với anh một lát nhé?” Thanh Tuấn nắm lấy vai em.
“Buông tay, em chuẩn bị về đây.”
“Sao em không trả lời tin nhắn? Còn nghỉ làm ở quán nữa, không lẽ em đang né tránh anh à?”
“Em không rảnh.” Gia Linh hất tay Thanh Tuấn ra, cười khẩy, “Đừng phí công tìm em nữa.”
“Linh, em giải thích rõ ràng đi, rốt cuộc em làm sao thế!?” Thanh Tuấn gần như hét lên, cố gắng chặn đường không cho em rời khỏi.
Thấy biểu cảm khó chịu đang ngày càng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Gia Linh, Quốc Duy cuối cùng cũng chẳng thể ngồi yên nữa. Anh tiến thẳng đến đứng bên cạnh em, cong môi cười nhạt: “Bình tĩnh đi bạn, có gì mà căng thẳng thế. Hay là để hôm sau tiếp tục được không? Giờ Linh bận rồi.”
“Cái gì vậy? Sao tự nhiên lại xen vào chuyện người khác?” Thanh Tuấn trợn tròn mắt, giọng điệu dần lộ ra sự gắt gỏng không thể kìm nén.
Gia Linh khó hiểu liếc sang phía anh, miệng mấp máy như định nói gì đó. Nhưng khi để ý đến vẻ mặt tối sầm của Thanh Tuấn ở đối diện, em lại quyết định đứng im, đẩy mọi việc cho Quốc Duy xử lý, dường như đã nảy ra một kế hoạch gì đó trong đầu.
“Tôi thấy cậu mới là người đang xen vào chuyện người khác đó.” Quốc Duy ngay lập tức nắm bắt được ý tưởng của em, giơ ngón cái chỉ ra phía bên ngoài quán, “Đi thôi.”
Con bé gật đầu, gom đồ, khoác cặp rồi bước theo sau lưng anh, từ đầu đến cuối không mảy may ngoảnh mặt lại nhìn Thanh Tuấn dù chỉ một cái. Mãi cho đến khi bóng hình của Quốc Duy và Gia Linh đã khuất hẳn trong không gian, Thanh Tuấn mới có thể kéo mình thoát ra khỏi cơn sốc vừa rồi. Cậu ta tức giận đập bàn, gằn giọng tra hỏi Ánh Vy:
“Thằng đó là ai vậy? Chưa gặp bao giờ.”
“Anh gọi ai là thằng vậy? Hoàng Quốc Duy, sinh viên năm ba Bách Khoa, trưởng nhóm bên dự án của Linh, đẹp trai, thông minh, tinh tế. Nói thật đừng buồn, anh không có cửa so đâu.” Ánh Vy tiếp tục dọn bàn, nhướng mày giở giọng điệu cợt nhả, “Huống gì người ta còn đi làm giúp Linh mấy tháng không ăn lương, giúp đỡ nó bao nhiêu chuyện. Còn anh, lúc nó cần thì chả bao giờ thấy xuất hiện, giờ tự nhiên đến làm mình làm mẩy cái gì không biết. Em là bạn nó mà còn chả ưa nổi anh.”
“Anh làm sao? Em không thấy thái độ của em đang rất quá đáng à? Anh thích Linh chứ cũng có thích em đâu.”
“Anh thích Linh thì hỏi em về anh Duy làm gì? Sao lúc nãy không hỏi thẳng Linh luôn, để nó đá anh bay thẳng ra khỏi cuộc đời nó? Như thế em càng đỡ phiền.” Ánh Vy cười khẩy.
“Em là nhân viên đấy, đừng có khó chịu với khách kiểu thế.” Thanh Tuấn cắn răng, vẻ mặt không giấu nổi sự bất bình.
“Bên quán mình cũng không nhận khách như bạn đâu ạ.” Chị Lam Giang dường như cũng chẳng thể cố giữ bình tĩnh trong im lặng được nữa, “Nếu bạn không thể cư xử lịch sự như những người khác khi đến quán, chúng mình cũng xin mời bạn quay về. Vui lòng không ở đây gây sự, quán mình không tiếp nổi đâu ạ.”
“Gì?” Thanh Tuấn sốc đến không nói nên lời.
“Vy ơi, tiễn khách giúp chị.”
Ánh Vy ngoan ngoãn gật đầu, bình thản mở toang cánh cửa gỗ nhỏ ra, không nói thêm gì mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Được, hay lắm. Một quán cà phê tồi tàn từ chủ đến nhân viên, ở đó chờ ngày gặp hậu quả đi.” Thanh Tuấn liếc một vòng quanh quán, đưa ngón trỏ chỉ thẳng vào chị Lam Giang rồi mới quay đầu bước đi.
“Nghe bảo anh ta là trưởng câu lạc bộ gì đấy bên trường Linh, nổi tiếng lắm đấy. Bản mặt cũng ưa nhìn mà sao tính nết lạ thế.” Ánh Vy chạy lại bên cạnh quầy, thì thầm nói nhỏ với chị chủ quán, “Em đoán anh ta sẽ không để yên vụ này đâu.”
“Kệ chứ. Người ta làm loạn ở quán mình như thế, chị cũng chả muốn để yên đâu.” Chị Lam Giang nhún vai như thể không quan tâm, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại dần chuyển sang vẻ đăm chiêu.
“Mệt thật nhỉ, Linh không thích lại anh ta quả là đúng đắn mà.” Ánh Vy thở dài, lắc đầu ngao ngán.
“Thôi được rồi, đừng tám nữa, làm việc chăm chỉ đi cô nương.”
“Dạ vâng, nghe chị Giang hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.