Chương 55: Ngoại truyện 5: Xác định
@_minth
12/08/2024
Câu chuyện cuối cùng.
Quốc Duy bật dậy sau cơn ác mộng dài. Anh đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, khẽ cau mày nhìn luồng sáng lẻ loi xuyên qua khe cửa sổ. Căn phòng tối om khiến anh bắt đầu thở dốc, ôm lấy đầu, như thể có gì đó len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí anh, ép anh phải nhớ về những điều anh muốn quên. Nghe tiếng ai đó ở ngoài cửa, anh vội vã rời khỏi phòng, gọi tên em gái, để rồi chợt khựng lại khi thấy người trước mắt.
Gia Linh nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, cầm bình tưới lên, có lẽ vì tập trung quá nên chẳng hề để ý thấy anh đã tỉnh dậy từ bao giờ.
Quốc Duy bất giác tiến đến, ôm lấy con bé từ phía sau. Khi Gia Linh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã gục đầu vào vai em, cảm nhận hương hoa nhài lan tỏa nơi đầu mũi, cố gắng lấy lại từng hơi thở. Em không nói gì thêm, nhẹ nhàng đặt tay mình cạnh tay Quốc Duy, thầm cười khi thấy hai chiếc lắc dường như đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng vàng.
"Sao em đến thế, không phải hôm nay em phải làm ở quán à?" Mãi một lúc sau khi Quốc Duy đã bình tĩnh lại, anh mới chậm rãi mở lời.
"Em tính sang quán thì Nhiên gọi điện mách tội anh hôm qua ngủ muộn, con bé sáng dậy đói, mà gõ cửa mãi anh chả chịu dậy." Gia Linh xoay người, xoa đầu người đối diện, ngó về phía An Nhiên đang ngồi dùng bữa ngoan ngoãn ở bàn ăn, "Phải không Nhiên?"
"Dạ đúng ạ!" An Nhiên đáp vọng ra.
"Con bé này, chị bận rồi em còn làm phiền chị nữa." Quốc Duy thở dài, "Chắc giờ còn kịp, anh đưa em qua đó nhé?"
Gia Linh nhíu mày, dường như không hài lòng mấy với câu trả lời vừa rồi: "Ý là anh không muốn gặp em chứ gì?"
"Không, em nghĩ gì thế." Anh bật cười.
"Người ta lo cho anh nên mới lặn lội đường xa sang mà anh thế đấy." Em bĩu môi, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, "Khỏi cần đưa, em tự đi được."
"Anh xin lỗi, em từ từ đã." Quốc Duy kéo tay em, đặt con bé xuống sô-pha, mân mê bàn tay em, "Em ở lại nhé?"
Gia Linh cười nhạt, gật đầu. Song, em lau nhẹ giọt mồ hôi còn vương trên trán anh, biểu cảm trên gương mặt bỗng trầm xuống.
"Em ăn xong rồi ạ!" An Nhiên hô hào dõng dạc, nhảy xuống khỏi ghế, cắt ngang mạch suy nghĩ của Gia Linh.
"Anh vào rửa mặt đi nhé." Gia Linh đứng dậy, lấy một miếng giấy ăn rồi tiến đến lau miệng cho An Nhiên, thì thầm với con bé, "Nhiên rửa tay rồi vào phòng chơi, chiều anh chị đưa em đi thủy cung nhé."
"Dạ vâng!" Nghe thấy hai từ kia, mắt An Nhiên sáng rực, con bé gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng làm theo lời chị dặn.
Gia Linh dọn bàn ăn, khép hờ mắt, dường như chẳng thể thoát khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Em đặt hai dĩa bánh cuốn lên bàn rồi hướng mắt về phía Quốc Duy đang bước ra khỏi phòng tắm.
"Em sao thế?" Anh ngồi xuống, gỡ lọn tóc rối cho Gia Linh rồi nghiêng đầu.
"Có gì đâu, ăn sáng thôi." Như bị phát hiện, em bối rối trong thoáng chốc, nhưng rồi lập tức cong môi cười.
"Anh vừa mới nghĩ thôi, nhưng mà em có muốn chuyển qua đây sống không?" Quốc Duy nghiêm túc cất tiếng.
Có vẻ lời đề nghị vừa rồi đã thành công khiến Gia Linh dao động. Em ngớ người, trợn tròn mắt nhìn người kia, để mặc đôi đũa đã rơi khỏi tay mình. Dường như vẫn chưa tin vào những gì mình vừa nghe, em hỏi lại: "Anh bảo sao?"
"Anh bảo em đến sống chung với anh." Ngược lại với em, có vẻ Quốc Duy chẳng hề lo lắng chút nào khi nói ra những lời kia.
"Nghĩ kĩ đi rồi hẵng nói chứ anh." Em đưa tay chắn ánh nhìn của anh rồi quay sang chuẩn bị tiếp tục dùng bữa, có vẻ em nghĩ đó chỉ là một lời bâng quơ.
Quốc Duy không đáp, nhưng gương mặt anh lại thoáng nét buồn.
"Khoan, anh nghiêm túc à?" Gia Linh vuốt ngược mái tóc anh ra sau, "Anh nói thật hả?"
Anh lặng lẽ gật đầu, đan lấy bàn tay em.
"Cái đó để em nghĩ đã." Em trút một hơi thở dài, nhẹ nhàng vỗ về người kia, "Anh đừng lo quá, không phải em không thích hay gì đâu. Chỉ là, em lo anh sẽ hối hận thôi, cũng không phải chuyện đơn giản."
"Anh không hối hận." Quốc Duy buồn bã hướng đôi mắt sâu hun hút về phía em, khiến em như chìm trong đại dương rộng lớn, "Không sao, em coi như anh chưa nói gì đi.", anh khươ tay, lắc đầu, che giấu đi biểu cảm trên gương mặt mình bằng một nụ cười gượng.
Suốt ngày hôm ấy, An Nhiên cảm tưởng như có một bức tường nào đó đã ngăn cách hai anh chị mình. Mọi cuộc nói chuyện đều không thoải mái, cũng chẳng ai chịu giãn cơ mặt ra khi nói chuyện với người kia. Lúc đi thủy cung, dù An Nhiên ra sức chỉ mấy con cá trông rất kì lạ để giúp anh chị làm lành, nhưng có vẻ chẳng con nào là có ích. Đáp lại con bé chỉ là những câu trả lời vừa hờ hững, vừa khó hiểu của hai người.
"Anh ơi, sao răng con này nhọn thế?"
"Để tấn công mồi, diện tích bề mặt sẽ nhỏ lại và áp suất tác dụng lên bọn mồi cũng tăng lên, mấy con mồi bị ngoạm chặt thì chắc chắn sẽ không thoát ra được."
"Dạ?"
Nhìn thấy anh chị tỏ ra như vậy, có vẻ trong lòng An Nhiên cũng đã dâng lên không ít cảm giác khó chịu. Đám đông kéo tới chen chúc nhưng An Nhiên vì mải suy nghĩ mà chẳng nghe thấy tiếng anh chị. Lúc con bé kịp trở về thực tại, anh chị đã chẳng còn ở cạnh An Nhiên nữa.
"Anh Duy, Nhiên đâu?" Gia Linh bừng tỉnh, em nhìn quanh, gương mặt bỗng tối sầm xuống.
"Nhiên!" Quốc Duy bắt đầu chạy đi tìm, cố giữ vẻ bình tĩnh trên mình, "Con bé không cầm điện thoại, anh gọi bảo vệ đã."
"Em xin lỗi, do em không để ý." Gia Linh liếc nhìn người đang nghe điện thoại trước mắt, biểu cảm dần chuyển sang lo lắng, tay cũng run lên, em cắn môi không cho phép mình bật khóc.
"Anh cũng nắm tay con bé, em đừng tự trách mình." Quốc Duy cau mày, nắm lấy tay em, "Con bé không đi xa đâu, anh đã dặn con bé nếu bị lạc phải ở yên một chỗ rồi."
Gia Linh cố hít thở đều. Sau ba mươi phút ròng rã, với sự trợ giúp của bảo vệ và máy quay an ninh, cuối cùng anh và em cũng tìm thấy An Nhiên ở một nơi khá xa, có vẻ là bị lạc theo dòng người. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, An Nhiên òa khóc nức nở, chạy đến ôm lấy anh trai mình. Lúc ấy, toàn thân con bé vẫn còn run lên bần bật vì hoảng sợ.
Quốc Duy ôm chặt em gái mình, khẽ trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt cuối cùng cũng được giãn ra. Anh ngó quanh, có vẻ Gia Linh đã rời đi, chỉ để lại cho anh một tin nhắn.
"Em bình tĩnh lại chưa?"
Gia Linh khẽ mở mắt, em mỉm cười khi phát hiện anh đang ngồi bên cạnh, trên tay còn bế An Nhiên đã ngủ say tự lúc nào: "So với em, anh mới là người cần bình tĩnh hơn chứ."
"Đúng nhỉ." Quốc Duy cười nhạt, "Có lẽ vì mẹ anh quý con bé. Mẹ chưa bao giờ muốn anh là con trai bà, nhưng lúc nào cũng gọi tên Nhiên, anh không muốn báu vật cuối cùng của mẹ chịu một chút tổn thương nào cả."
"Hình như cũng không phải anh ạ." Gia Linh đắp áo khoác cho An Nhiên, khẽ phản bác, "Anh trân quý con bé chẳng thua kém gì mẹ mình mà."
"Anh lúc nào cũng thua em nhỉ." Quốc Duy khép hờ mắt, tựa đầu vào lưng ghế.
Một khoảng lặng dài bao trùm lấy không gian riêng của hai đứa. Gia Linh thầm nhìn người bên cạnh mình, có lẽ em cũng đã đưa ra quyết định.
"Em thấy cũng được."
"Sao?" Quốc Duy xoay sang nhìn em.
"Sống chung ấy, em thấy cũng không vấn đề gì, ở bên nhau hai năm rồi. Không phải em không tin tưởng anh đâu, chỉ là chuyện quan trọng thế, em thấy anh nói ra nhẹ nhàng quá nên có hơi lo lắng thôi." Gia Linh nở nụ cười tươi rói, "Em cũng đã nghĩ đến chuyện đó, vì em sợ nhìn thấy anh đau đớn như ngày hôm nay lắm."
"Vậy là, em xác định với anh luôn rồi chứ? Em chắc chắn chứ?" Quốc Duy không cản được biểu cảm vui vẻ của chính mình nữa, ánh mắt anh như đang phát sáng.
"Mong anh mai này giúp đỡ em nhé."
Quốc Duy bật dậy sau cơn ác mộng dài. Anh đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, khẽ cau mày nhìn luồng sáng lẻ loi xuyên qua khe cửa sổ. Căn phòng tối om khiến anh bắt đầu thở dốc, ôm lấy đầu, như thể có gì đó len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí anh, ép anh phải nhớ về những điều anh muốn quên. Nghe tiếng ai đó ở ngoài cửa, anh vội vã rời khỏi phòng, gọi tên em gái, để rồi chợt khựng lại khi thấy người trước mắt.
Gia Linh nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, cầm bình tưới lên, có lẽ vì tập trung quá nên chẳng hề để ý thấy anh đã tỉnh dậy từ bao giờ.
Quốc Duy bất giác tiến đến, ôm lấy con bé từ phía sau. Khi Gia Linh còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã gục đầu vào vai em, cảm nhận hương hoa nhài lan tỏa nơi đầu mũi, cố gắng lấy lại từng hơi thở. Em không nói gì thêm, nhẹ nhàng đặt tay mình cạnh tay Quốc Duy, thầm cười khi thấy hai chiếc lắc dường như đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng vàng.
"Sao em đến thế, không phải hôm nay em phải làm ở quán à?" Mãi một lúc sau khi Quốc Duy đã bình tĩnh lại, anh mới chậm rãi mở lời.
"Em tính sang quán thì Nhiên gọi điện mách tội anh hôm qua ngủ muộn, con bé sáng dậy đói, mà gõ cửa mãi anh chả chịu dậy." Gia Linh xoay người, xoa đầu người đối diện, ngó về phía An Nhiên đang ngồi dùng bữa ngoan ngoãn ở bàn ăn, "Phải không Nhiên?"
"Dạ đúng ạ!" An Nhiên đáp vọng ra.
"Con bé này, chị bận rồi em còn làm phiền chị nữa." Quốc Duy thở dài, "Chắc giờ còn kịp, anh đưa em qua đó nhé?"
Gia Linh nhíu mày, dường như không hài lòng mấy với câu trả lời vừa rồi: "Ý là anh không muốn gặp em chứ gì?"
"Không, em nghĩ gì thế." Anh bật cười.
"Người ta lo cho anh nên mới lặn lội đường xa sang mà anh thế đấy." Em bĩu môi, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, "Khỏi cần đưa, em tự đi được."
"Anh xin lỗi, em từ từ đã." Quốc Duy kéo tay em, đặt con bé xuống sô-pha, mân mê bàn tay em, "Em ở lại nhé?"
Gia Linh cười nhạt, gật đầu. Song, em lau nhẹ giọt mồ hôi còn vương trên trán anh, biểu cảm trên gương mặt bỗng trầm xuống.
"Em ăn xong rồi ạ!" An Nhiên hô hào dõng dạc, nhảy xuống khỏi ghế, cắt ngang mạch suy nghĩ của Gia Linh.
"Anh vào rửa mặt đi nhé." Gia Linh đứng dậy, lấy một miếng giấy ăn rồi tiến đến lau miệng cho An Nhiên, thì thầm với con bé, "Nhiên rửa tay rồi vào phòng chơi, chiều anh chị đưa em đi thủy cung nhé."
"Dạ vâng!" Nghe thấy hai từ kia, mắt An Nhiên sáng rực, con bé gật đầu lia lịa rồi nhanh chóng làm theo lời chị dặn.
Gia Linh dọn bàn ăn, khép hờ mắt, dường như chẳng thể thoát khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Em đặt hai dĩa bánh cuốn lên bàn rồi hướng mắt về phía Quốc Duy đang bước ra khỏi phòng tắm.
"Em sao thế?" Anh ngồi xuống, gỡ lọn tóc rối cho Gia Linh rồi nghiêng đầu.
"Có gì đâu, ăn sáng thôi." Như bị phát hiện, em bối rối trong thoáng chốc, nhưng rồi lập tức cong môi cười.
"Anh vừa mới nghĩ thôi, nhưng mà em có muốn chuyển qua đây sống không?" Quốc Duy nghiêm túc cất tiếng.
Có vẻ lời đề nghị vừa rồi đã thành công khiến Gia Linh dao động. Em ngớ người, trợn tròn mắt nhìn người kia, để mặc đôi đũa đã rơi khỏi tay mình. Dường như vẫn chưa tin vào những gì mình vừa nghe, em hỏi lại: "Anh bảo sao?"
"Anh bảo em đến sống chung với anh." Ngược lại với em, có vẻ Quốc Duy chẳng hề lo lắng chút nào khi nói ra những lời kia.
"Nghĩ kĩ đi rồi hẵng nói chứ anh." Em đưa tay chắn ánh nhìn của anh rồi quay sang chuẩn bị tiếp tục dùng bữa, có vẻ em nghĩ đó chỉ là một lời bâng quơ.
Quốc Duy không đáp, nhưng gương mặt anh lại thoáng nét buồn.
"Khoan, anh nghiêm túc à?" Gia Linh vuốt ngược mái tóc anh ra sau, "Anh nói thật hả?"
Anh lặng lẽ gật đầu, đan lấy bàn tay em.
"Cái đó để em nghĩ đã." Em trút một hơi thở dài, nhẹ nhàng vỗ về người kia, "Anh đừng lo quá, không phải em không thích hay gì đâu. Chỉ là, em lo anh sẽ hối hận thôi, cũng không phải chuyện đơn giản."
"Anh không hối hận." Quốc Duy buồn bã hướng đôi mắt sâu hun hút về phía em, khiến em như chìm trong đại dương rộng lớn, "Không sao, em coi như anh chưa nói gì đi.", anh khươ tay, lắc đầu, che giấu đi biểu cảm trên gương mặt mình bằng một nụ cười gượng.
Suốt ngày hôm ấy, An Nhiên cảm tưởng như có một bức tường nào đó đã ngăn cách hai anh chị mình. Mọi cuộc nói chuyện đều không thoải mái, cũng chẳng ai chịu giãn cơ mặt ra khi nói chuyện với người kia. Lúc đi thủy cung, dù An Nhiên ra sức chỉ mấy con cá trông rất kì lạ để giúp anh chị làm lành, nhưng có vẻ chẳng con nào là có ích. Đáp lại con bé chỉ là những câu trả lời vừa hờ hững, vừa khó hiểu của hai người.
"Anh ơi, sao răng con này nhọn thế?"
"Để tấn công mồi, diện tích bề mặt sẽ nhỏ lại và áp suất tác dụng lên bọn mồi cũng tăng lên, mấy con mồi bị ngoạm chặt thì chắc chắn sẽ không thoát ra được."
"Dạ?"
Nhìn thấy anh chị tỏ ra như vậy, có vẻ trong lòng An Nhiên cũng đã dâng lên không ít cảm giác khó chịu. Đám đông kéo tới chen chúc nhưng An Nhiên vì mải suy nghĩ mà chẳng nghe thấy tiếng anh chị. Lúc con bé kịp trở về thực tại, anh chị đã chẳng còn ở cạnh An Nhiên nữa.
"Anh Duy, Nhiên đâu?" Gia Linh bừng tỉnh, em nhìn quanh, gương mặt bỗng tối sầm xuống.
"Nhiên!" Quốc Duy bắt đầu chạy đi tìm, cố giữ vẻ bình tĩnh trên mình, "Con bé không cầm điện thoại, anh gọi bảo vệ đã."
"Em xin lỗi, do em không để ý." Gia Linh liếc nhìn người đang nghe điện thoại trước mắt, biểu cảm dần chuyển sang lo lắng, tay cũng run lên, em cắn môi không cho phép mình bật khóc.
"Anh cũng nắm tay con bé, em đừng tự trách mình." Quốc Duy cau mày, nắm lấy tay em, "Con bé không đi xa đâu, anh đã dặn con bé nếu bị lạc phải ở yên một chỗ rồi."
Gia Linh cố hít thở đều. Sau ba mươi phút ròng rã, với sự trợ giúp của bảo vệ và máy quay an ninh, cuối cùng anh và em cũng tìm thấy An Nhiên ở một nơi khá xa, có vẻ là bị lạc theo dòng người. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người, An Nhiên òa khóc nức nở, chạy đến ôm lấy anh trai mình. Lúc ấy, toàn thân con bé vẫn còn run lên bần bật vì hoảng sợ.
Quốc Duy ôm chặt em gái mình, khẽ trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, cơ mặt cuối cùng cũng được giãn ra. Anh ngó quanh, có vẻ Gia Linh đã rời đi, chỉ để lại cho anh một tin nhắn.
"Em bình tĩnh lại chưa?"
Gia Linh khẽ mở mắt, em mỉm cười khi phát hiện anh đang ngồi bên cạnh, trên tay còn bế An Nhiên đã ngủ say tự lúc nào: "So với em, anh mới là người cần bình tĩnh hơn chứ."
"Đúng nhỉ." Quốc Duy cười nhạt, "Có lẽ vì mẹ anh quý con bé. Mẹ chưa bao giờ muốn anh là con trai bà, nhưng lúc nào cũng gọi tên Nhiên, anh không muốn báu vật cuối cùng của mẹ chịu một chút tổn thương nào cả."
"Hình như cũng không phải anh ạ." Gia Linh đắp áo khoác cho An Nhiên, khẽ phản bác, "Anh trân quý con bé chẳng thua kém gì mẹ mình mà."
"Anh lúc nào cũng thua em nhỉ." Quốc Duy khép hờ mắt, tựa đầu vào lưng ghế.
Một khoảng lặng dài bao trùm lấy không gian riêng của hai đứa. Gia Linh thầm nhìn người bên cạnh mình, có lẽ em cũng đã đưa ra quyết định.
"Em thấy cũng được."
"Sao?" Quốc Duy xoay sang nhìn em.
"Sống chung ấy, em thấy cũng không vấn đề gì, ở bên nhau hai năm rồi. Không phải em không tin tưởng anh đâu, chỉ là chuyện quan trọng thế, em thấy anh nói ra nhẹ nhàng quá nên có hơi lo lắng thôi." Gia Linh nở nụ cười tươi rói, "Em cũng đã nghĩ đến chuyện đó, vì em sợ nhìn thấy anh đau đớn như ngày hôm nay lắm."
"Vậy là, em xác định với anh luôn rồi chứ? Em chắc chắn chứ?" Quốc Duy không cản được biểu cảm vui vẻ của chính mình nữa, ánh mắt anh như đang phát sáng.
"Mong anh mai này giúp đỡ em nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.