Chương 43: "Bánh bao trắng biết đi"
Đình Dii
01/10/2024
_Xin chào tôi là Đình Ninh Triển,..tôi có thể biết tên tiểu thư đây?
_Tôi... tôi là...
(Hiểu Ngư!)
Vừa hay Quế Quân cũng nghe xong điện thoại, chưa thấy cô quay lại anh nhìn quanh thì thấy nên lên tiếng gọi.
Hiểu Ngư xoay người lại thấy Quế quân đang đứng chờ mình, cô vội cúi đầu lần nữa nói xin lỗi với người kia rồi quay người bước vội về chỗ Quế Quân.
_Khoan đã, lần sau...
Ninh Triển còn chưa biết được tên thì người đã chạy mất, anh còn muốn hỏi liệu lần sau có thể gặp lại. Hoặc e rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra giữa mấy triệu người trong cái thế giới này. Nhìn người đứng chờ đằng xa, anh nhẩm nghĩ người kia có thể là anh trai hay gì đó của cô bé vừa rồi, chắc vậy chăng?
Lúc nãy anh còn nghe loáng thoáng gì gì Ngư ấy nhỉ, cô bé kia tên thế à.
Đình Ninh Triển như mất vía trong khoảnh khắc người con gái kia ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn một màu trong veo nổi bật trên nền da trắng sáng, ăn mặc thì đúng kiểu đáng yêu chuẩn gu anh rồi. Khắc đó não anh chưa kịp nghĩ thêm gì khác miệng đã vội hỏi tên. Không khéo lại dọa sợ mất con người ta.
_Này Đình Triển đi thôi, ngẩng cái gì vậy? Tôi đằng kia gọi anh muốn khản cổ rồi. Lại thả hồn nơi nào nữa?
_Tôi vừa gặp...
_Gặp?
"Bánh bao trắng biết đi", Ninh Triển cười cười nhất thời nghĩ tới bánh bao thuận miệng phun ra loạt từ khiến đối phương khó hiểu.
_Vừa nãy làm sao vậy? Gặp người quen sao?
Quế Quân định bụng không hỏi nhưng nhìn người lúc nãy lại là đàn ông, nhìn thì ắt hẳn không phải người thường rồi, nội tâm thôi thúc buộc miệng anh nhất định phải hỏi.
_Tôi lỡ đụng trúng người ta thôi.
Hiểu Ngư sờ sờ chóp mũi có chút xấu hố, cũng tại cô mua bánh rồi thì chỉ biết nhìn mỗi bánh mắt mũi để đâu chả biết.
Quế Quân xoa đầu cô nói lần sau nhớ cẩn thận, còn hỏi cô còn muốn mua gì thêm khác hay không. Cô nhìn lại mớ đồ anh vừa thanh toán lúc nãy thôi đã kinh hãi muốn chết rồi còn có thể mua gì thêm nữa chứ. Mấy lần trước ra ngoài lần nào anh cũng tiêu tiền cho cô, có cảm giác một khoảng nợ vô hình nào đó đang dần tích trữ.
_Hay chúng ta trả lại quần áo kia được không, ở nhà tôi cũng có mà.
_Mua rồi không hoàn được.
-"..."
(...)
_Ba à, ra ngoài ăn chút gì đi. Muộn rồi.
_Ba muốn ngồi thêm chút nữa, con cứ ăn trước.
Ông định ngồi đến khi nào nữa vậy, từ lúc anh ra ngoài đến giờ trở lại cũng mấy tiếng trôi qua, người ba đáng thương của anh vẫn ngồi yên trước bài vị của người mẹ quá cố.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh Thu Minh Uyển.
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này là Đình Ngạn Nghiêm cứ cố chấp ngồi đó tự trách mình ngày đó về trể không kịp nhìn mặt vợ, lại còn bất cấn đế lạc mất con vừa mới sinh ít ngày trước đó. Suốt mười mấy năm qua ông như muốn lục tung khắp nơi chỉ mong có chút thông tin về đứa con kia. Người trong nhà còn cho rằng không khéo đứa nhỏ xấu số kia đã theo mẹ.
Nhưng Đình Ngạn Nghiêm không để tai lời thiên hạ, ông cứ khư khư tin vào giấc mơ quái gở kia, đêm mưa gió lớn vợ ông về đứng đó khóc lóc, trách ông tại sao còn chưa tìm được con. "Con của chúng ta" quanh quẩn trong tâm trí ông mãi không dứt được. Suốt bao năm hao mòn tâm trí, sắc dốc ông ngày càng sa sút. Giới báo chí, tin tức bất chính còn nói rằng Đình Ngạn Nghiêm mắc bệnh nan y, tương lai Chiêu Hồng rồi sẽ ngã về đâu.
Ninh Triển đứng dựa người vào cửa, khoanh tay lại nhìn ba mình. Anh đứng mãi ở đấy, ba Đình cũng cảm thấy khó xử cuối cùng cũng chịu đứng lên ra khỏi phòng.
_Chúng ta ra ngoài ăn cơm.
Ninh Triền gật đầu đi theo phía sau ba. Trong đầu anh cứ tồn đọng mớ suy nghĩ liệu có phải anh thật sự có thêm đứa em, nhiều năm như vậy nói không chừng đứa nhỏ kia thật như lời người trong nhà đã nói. Mà nếu có thì tốt nhất hãy là một cô em gái xinh xắn ngoan ngoãn.
_Ngày 10 tháng sau, tập đoàn chúng ta có nên chiêu mộ Tập đoàn Vũ Tuyên tham gia dự án lần này. Dù gì đây cũng là lần đầu hợp tác với bên đó, ba nghĩ thế nào?
_ Cứ thử, so với Hàn Hoa thì Vũ Tuyên tiềm năng hơn rất nhiều. Thành công sẽ là bước tiến lớn cho Chiêu Hồng.
Được rồi đừng nói nữa, mau ăn cơm.
Ninh Triển im lặng không nói nữa, trong lòng đang suy tính điều khác. Thông tin về tập đoàn Vũ Tuyên mà anh cho thám tử điều tra thật sự ít ỏi đến đáng thương, không tìm ra được bất kỳ đầu tơ cũng như phương thức gì.
Nhưng người quen cho biết rằng hiện tập đoàn đang thiếu người kế nhiệm, con cháu nhà đó hầu như không ai hứng thú lắm với cái ghế đầu tập đoàn cũng như loạt chi nhánh phân rã khắp nơi. Người nhà đó tốt tính đến thế à? Trời sinh không chứa bản chất tham lam.
_Tôi... tôi là...
(Hiểu Ngư!)
Vừa hay Quế Quân cũng nghe xong điện thoại, chưa thấy cô quay lại anh nhìn quanh thì thấy nên lên tiếng gọi.
Hiểu Ngư xoay người lại thấy Quế quân đang đứng chờ mình, cô vội cúi đầu lần nữa nói xin lỗi với người kia rồi quay người bước vội về chỗ Quế Quân.
_Khoan đã, lần sau...
Ninh Triển còn chưa biết được tên thì người đã chạy mất, anh còn muốn hỏi liệu lần sau có thể gặp lại. Hoặc e rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra giữa mấy triệu người trong cái thế giới này. Nhìn người đứng chờ đằng xa, anh nhẩm nghĩ người kia có thể là anh trai hay gì đó của cô bé vừa rồi, chắc vậy chăng?
Lúc nãy anh còn nghe loáng thoáng gì gì Ngư ấy nhỉ, cô bé kia tên thế à.
Đình Ninh Triển như mất vía trong khoảnh khắc người con gái kia ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn một màu trong veo nổi bật trên nền da trắng sáng, ăn mặc thì đúng kiểu đáng yêu chuẩn gu anh rồi. Khắc đó não anh chưa kịp nghĩ thêm gì khác miệng đã vội hỏi tên. Không khéo lại dọa sợ mất con người ta.
_Này Đình Triển đi thôi, ngẩng cái gì vậy? Tôi đằng kia gọi anh muốn khản cổ rồi. Lại thả hồn nơi nào nữa?
_Tôi vừa gặp...
_Gặp?
"Bánh bao trắng biết đi", Ninh Triển cười cười nhất thời nghĩ tới bánh bao thuận miệng phun ra loạt từ khiến đối phương khó hiểu.
_Vừa nãy làm sao vậy? Gặp người quen sao?
Quế Quân định bụng không hỏi nhưng nhìn người lúc nãy lại là đàn ông, nhìn thì ắt hẳn không phải người thường rồi, nội tâm thôi thúc buộc miệng anh nhất định phải hỏi.
_Tôi lỡ đụng trúng người ta thôi.
Hiểu Ngư sờ sờ chóp mũi có chút xấu hố, cũng tại cô mua bánh rồi thì chỉ biết nhìn mỗi bánh mắt mũi để đâu chả biết.
Quế Quân xoa đầu cô nói lần sau nhớ cẩn thận, còn hỏi cô còn muốn mua gì thêm khác hay không. Cô nhìn lại mớ đồ anh vừa thanh toán lúc nãy thôi đã kinh hãi muốn chết rồi còn có thể mua gì thêm nữa chứ. Mấy lần trước ra ngoài lần nào anh cũng tiêu tiền cho cô, có cảm giác một khoảng nợ vô hình nào đó đang dần tích trữ.
_Hay chúng ta trả lại quần áo kia được không, ở nhà tôi cũng có mà.
_Mua rồi không hoàn được.
-"..."
(...)
_Ba à, ra ngoài ăn chút gì đi. Muộn rồi.
_Ba muốn ngồi thêm chút nữa, con cứ ăn trước.
Ông định ngồi đến khi nào nữa vậy, từ lúc anh ra ngoài đến giờ trở lại cũng mấy tiếng trôi qua, người ba đáng thương của anh vẫn ngồi yên trước bài vị của người mẹ quá cố.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh Thu Minh Uyển.
Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này là Đình Ngạn Nghiêm cứ cố chấp ngồi đó tự trách mình ngày đó về trể không kịp nhìn mặt vợ, lại còn bất cấn đế lạc mất con vừa mới sinh ít ngày trước đó. Suốt mười mấy năm qua ông như muốn lục tung khắp nơi chỉ mong có chút thông tin về đứa con kia. Người trong nhà còn cho rằng không khéo đứa nhỏ xấu số kia đã theo mẹ.
Nhưng Đình Ngạn Nghiêm không để tai lời thiên hạ, ông cứ khư khư tin vào giấc mơ quái gở kia, đêm mưa gió lớn vợ ông về đứng đó khóc lóc, trách ông tại sao còn chưa tìm được con. "Con của chúng ta" quanh quẩn trong tâm trí ông mãi không dứt được. Suốt bao năm hao mòn tâm trí, sắc dốc ông ngày càng sa sút. Giới báo chí, tin tức bất chính còn nói rằng Đình Ngạn Nghiêm mắc bệnh nan y, tương lai Chiêu Hồng rồi sẽ ngã về đâu.
Ninh Triển đứng dựa người vào cửa, khoanh tay lại nhìn ba mình. Anh đứng mãi ở đấy, ba Đình cũng cảm thấy khó xử cuối cùng cũng chịu đứng lên ra khỏi phòng.
_Chúng ta ra ngoài ăn cơm.
Ninh Triền gật đầu đi theo phía sau ba. Trong đầu anh cứ tồn đọng mớ suy nghĩ liệu có phải anh thật sự có thêm đứa em, nhiều năm như vậy nói không chừng đứa nhỏ kia thật như lời người trong nhà đã nói. Mà nếu có thì tốt nhất hãy là một cô em gái xinh xắn ngoan ngoãn.
_Ngày 10 tháng sau, tập đoàn chúng ta có nên chiêu mộ Tập đoàn Vũ Tuyên tham gia dự án lần này. Dù gì đây cũng là lần đầu hợp tác với bên đó, ba nghĩ thế nào?
_ Cứ thử, so với Hàn Hoa thì Vũ Tuyên tiềm năng hơn rất nhiều. Thành công sẽ là bước tiến lớn cho Chiêu Hồng.
Được rồi đừng nói nữa, mau ăn cơm.
Ninh Triển im lặng không nói nữa, trong lòng đang suy tính điều khác. Thông tin về tập đoàn Vũ Tuyên mà anh cho thám tử điều tra thật sự ít ỏi đến đáng thương, không tìm ra được bất kỳ đầu tơ cũng như phương thức gì.
Nhưng người quen cho biết rằng hiện tập đoàn đang thiếu người kế nhiệm, con cháu nhà đó hầu như không ai hứng thú lắm với cái ghế đầu tập đoàn cũng như loạt chi nhánh phân rã khắp nơi. Người nhà đó tốt tính đến thế à? Trời sinh không chứa bản chất tham lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.