Chương 53: Đêm Hồng Chiêu (1)
Đình Dii
01/10/2024
Giữa khán phòng rộng lớn được thiết kế theo phong cách châu Âu đơn giản nhưng cũng không kém cạnh phần trang nhã, vô số khách mời đại diện từ các tập đoàn doanh nghiệp có tiếng đều hội tụ ở đây vào đêm nay.
Đêm của Hồng Chiêu.
Đình Ngạn Nghiêm cùng con trai đang tất bật tiếp khách quý, trên trán lúc này đã lấm tấm tầng mồ hôi mỏng.
Ông viện cớ còn có người chờ nên đi một lát, để lại Ninh Triển một mình tiếp chuyện với mấy lão còn lại.
Đình Ngạn Nghiêm không khỏi sốt ruột mà đi đi lại lại trước cửa sảnh chờ, ông cứ chốc lại nhìn nghía đồng hồ trên tay rồi trông về phía trước. Nhân vật quan trọng mà ông đích thân mời đến vẫn chưa thấy đâu, liệu người đó có đến.
Đầu năm Hồng Chiêu đã thành công hợp tác với Lục gia ngay từ dự án đầu tiên do Lục Nguyên đứng ra kí kết.
Cũng thật may mắn cho ông rằng Lục gia có mối quan hệ tốt với Vũ Tuyên, Đình Ngạn Nghiêm ngay lập tức nắm bắt cơ hội chủ động bắt cầu tiến tới Vũ Tuyên. Điều đó nhất định không thể chậm trễ bắt buộc phải hoàn thành trong cuối năm và bây giờ chính là thời điểm đó.
Tất cả mọi thứ ông làm đều có nguyên do, đương nhiên không phải là vì lợi cá nhân. Gây dựng một Hồng Chiêu lớn mạnh vững vàng trên thương trường nhằm mục đích để sau khi ông tìm lại được đứa con thất lạc thì phần này sẽ được chia ra cho cả hai người con của ông.
Đây cũng xem như là sự bù đắp cho sự thiếu thốn cho đứa nhỏ kia cũng như việc không có tình thương yêu từ mẹ cho Ninh Triển trong suốt nhiều năm qua. Dù ông biết nhiêu đó sẽ không bao giờ là đủ, cả đời ông đều làm cho những người thương xung quanh phải chịu đau khổ.
Ông trời cuối cùng cũng không phụ công chờ đợi mong mỏi của ông Đình, xe của Quế Quân dần rẻ vào bãi đỗ.
Đình Ngạn Nghiêm mừng ra mặt, ông lấy khăn lau mồ hôi trên trán chỉnh chu lại quần áo sau đó mới bước ra chào đón người.
_Xin chào! Thật vinh hạnh khi được Tuyên thiếu nhận lời mời đến đây, tôi rất vui khi được đón tiếp cậu.
Quế Quân trong xe bước ra đã thấy Đình Ngạn Nghiêm cung kính đứng một bên chào hỏi. Thái độ này chắc chỉ duy trì được lúc hợp tác chưa được thông qua nhỉ. Sau khi được duyệt hẳn thái độ sẽ thay đổi.
Trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt Quế Quân vẫn lịch sự chào hỏi lại.
Hai người một trước một sau lần lượt tiến vào bên trong, Quế Quân vừa đến bầu không khí nơi đây đã có chút thay đối. Mọi người dừng lại bàn tán một chút, thật không tin vào mắt cháu trai của Vũ Tuyên như thế nào lại xuất hiện ở bữa tiệc như này. Trước đây chưa thấy mặt bao giờ, thật hiếm thấy vô cùng, việc lạ như này rất có thể sẽ thành tiêu điểm lên trang nhất trong giới kinh doanh vào ngày mai mất.
Có người còn cho rằng liệu có phải Tuyên Quế Quân vị này sẽ là người kế nhiệm Vũ Tuyên trong tương lai tới đây.
Ở một góc gần đó cháu gái của Đình Ngạn Nghiêm đang cười nói với mấy vị thiếu gia nhà quan khác thì ngưng lại, cô hướng mắt về phía đại sảnh. Ánh mắt bất chợt mở to tràn đầy vẻ ngạc nhiên, là người đó!
_Ninh Triển!
Đình Ninh Triển bị gọi giật ngược lại thì tỏ vẻ không vui, Anh vừa mới tránh thành công mấy lão già phiền toái kia bây giờ lại có việc gì nữa. Anh quay lưng lại liền nhìn thấy Giang Hạ đang bước đi về phía này. Phiền toái kia đi liền có phiền phức khác đến.
_Đình Ninh Triển, anh có nghe thấy em không vậy?
Giang Hạ vừa lại gần đã lập tức chỉ chỏ trách móc anh, cô sờ sờ bằng da bằng thịt thế này mà lúc nào anh cũng lơ cô hết, thật sự là không xem ai ra gì nữa rồi.
Giang Hạ là cháu gái bên họ hàng Đình Ngạn Nghiêm, cô là con gái duy nhất của em gái ông nên hết mực được nuông chiều, từ nhỏ muốn gì thì nhất định phải có đó. Tính tình thì thất thường không mấy đoán được, năm lên mười cô được mẹ đưa đến nhờ Đình Ngạn Nghiêm trông giúp vài ngày tại đây Giang Hạ lần đầu nhìn thấy Ninh Triển đã có thiện cảm muốn chơi chung. Từ đó lúc nào gặp mặt cũng dính anh như sam còn đối với Ninh Triển Giang Hạ không khác gì mớ dây rối mù gỡ mãi không ra và đặc biệt luôn mang xui xẻo đến cho anh.
_Lại có chuyện gì nữa? Chỗ này không phải chỗ vui chơi của em đâu nên tốt nhất là được thì ở không ổn thì phắn về nhà đi.
_Đình Ninh Triển! Anh im lặng đừng cứ suốt ngày chê em. Hôm nay em sẽ cho anh thấy lời lần trước em nói là thật.
Lần trước? Lần trước là khi nào nữa.
Giang Hạ nhìn mặt Ninh Triển là chắc anh không biết gì nữa rồi. Lần trước mà cô nói chính là khoảng đầu tháng tư trong chuyến công tác của Ninh Triển cô xin được đi theo tiện thể du lịch. Nhờ sự quen biết của Ninh Triển nên cô cũng suông sẻ hưởng trọn một vé ngồi khoang hạng nhất và ở đó lại say nắng một anh phi công nhan sắc như thần. Hôm nay bằng một cách thức kỳ diệu nào đó Giang Hạ cô gặp lại anh phi công đó. Cô đúng thật là may mắn, chắc chắn không thể nhầm lẫn được cái nhan sắc trời ban ấy, mỗi góc độ trên gương mặt đều đẹp như tạc tượng chi li hoàn mỹ đến từng cái nhỏ, ôi chuẩn mắt thẩm mỹ cô rồi. Phen này cô phải nắm bắt mới được. Chứng minh lời nói mà cô đã nói với Ninh Triển nếu gặp lại người đó cô sẽ chủ động làm quen.
Đêm của Hồng Chiêu.
Đình Ngạn Nghiêm cùng con trai đang tất bật tiếp khách quý, trên trán lúc này đã lấm tấm tầng mồ hôi mỏng.
Ông viện cớ còn có người chờ nên đi một lát, để lại Ninh Triển một mình tiếp chuyện với mấy lão còn lại.
Đình Ngạn Nghiêm không khỏi sốt ruột mà đi đi lại lại trước cửa sảnh chờ, ông cứ chốc lại nhìn nghía đồng hồ trên tay rồi trông về phía trước. Nhân vật quan trọng mà ông đích thân mời đến vẫn chưa thấy đâu, liệu người đó có đến.
Đầu năm Hồng Chiêu đã thành công hợp tác với Lục gia ngay từ dự án đầu tiên do Lục Nguyên đứng ra kí kết.
Cũng thật may mắn cho ông rằng Lục gia có mối quan hệ tốt với Vũ Tuyên, Đình Ngạn Nghiêm ngay lập tức nắm bắt cơ hội chủ động bắt cầu tiến tới Vũ Tuyên. Điều đó nhất định không thể chậm trễ bắt buộc phải hoàn thành trong cuối năm và bây giờ chính là thời điểm đó.
Tất cả mọi thứ ông làm đều có nguyên do, đương nhiên không phải là vì lợi cá nhân. Gây dựng một Hồng Chiêu lớn mạnh vững vàng trên thương trường nhằm mục đích để sau khi ông tìm lại được đứa con thất lạc thì phần này sẽ được chia ra cho cả hai người con của ông.
Đây cũng xem như là sự bù đắp cho sự thiếu thốn cho đứa nhỏ kia cũng như việc không có tình thương yêu từ mẹ cho Ninh Triển trong suốt nhiều năm qua. Dù ông biết nhiêu đó sẽ không bao giờ là đủ, cả đời ông đều làm cho những người thương xung quanh phải chịu đau khổ.
Ông trời cuối cùng cũng không phụ công chờ đợi mong mỏi của ông Đình, xe của Quế Quân dần rẻ vào bãi đỗ.
Đình Ngạn Nghiêm mừng ra mặt, ông lấy khăn lau mồ hôi trên trán chỉnh chu lại quần áo sau đó mới bước ra chào đón người.
_Xin chào! Thật vinh hạnh khi được Tuyên thiếu nhận lời mời đến đây, tôi rất vui khi được đón tiếp cậu.
Quế Quân trong xe bước ra đã thấy Đình Ngạn Nghiêm cung kính đứng một bên chào hỏi. Thái độ này chắc chỉ duy trì được lúc hợp tác chưa được thông qua nhỉ. Sau khi được duyệt hẳn thái độ sẽ thay đổi.
Trong lòng là vậy nhưng ngoài mặt Quế Quân vẫn lịch sự chào hỏi lại.
Hai người một trước một sau lần lượt tiến vào bên trong, Quế Quân vừa đến bầu không khí nơi đây đã có chút thay đối. Mọi người dừng lại bàn tán một chút, thật không tin vào mắt cháu trai của Vũ Tuyên như thế nào lại xuất hiện ở bữa tiệc như này. Trước đây chưa thấy mặt bao giờ, thật hiếm thấy vô cùng, việc lạ như này rất có thể sẽ thành tiêu điểm lên trang nhất trong giới kinh doanh vào ngày mai mất.
Có người còn cho rằng liệu có phải Tuyên Quế Quân vị này sẽ là người kế nhiệm Vũ Tuyên trong tương lai tới đây.
Ở một góc gần đó cháu gái của Đình Ngạn Nghiêm đang cười nói với mấy vị thiếu gia nhà quan khác thì ngưng lại, cô hướng mắt về phía đại sảnh. Ánh mắt bất chợt mở to tràn đầy vẻ ngạc nhiên, là người đó!
_Ninh Triển!
Đình Ninh Triển bị gọi giật ngược lại thì tỏ vẻ không vui, Anh vừa mới tránh thành công mấy lão già phiền toái kia bây giờ lại có việc gì nữa. Anh quay lưng lại liền nhìn thấy Giang Hạ đang bước đi về phía này. Phiền toái kia đi liền có phiền phức khác đến.
_Đình Ninh Triển, anh có nghe thấy em không vậy?
Giang Hạ vừa lại gần đã lập tức chỉ chỏ trách móc anh, cô sờ sờ bằng da bằng thịt thế này mà lúc nào anh cũng lơ cô hết, thật sự là không xem ai ra gì nữa rồi.
Giang Hạ là cháu gái bên họ hàng Đình Ngạn Nghiêm, cô là con gái duy nhất của em gái ông nên hết mực được nuông chiều, từ nhỏ muốn gì thì nhất định phải có đó. Tính tình thì thất thường không mấy đoán được, năm lên mười cô được mẹ đưa đến nhờ Đình Ngạn Nghiêm trông giúp vài ngày tại đây Giang Hạ lần đầu nhìn thấy Ninh Triển đã có thiện cảm muốn chơi chung. Từ đó lúc nào gặp mặt cũng dính anh như sam còn đối với Ninh Triển Giang Hạ không khác gì mớ dây rối mù gỡ mãi không ra và đặc biệt luôn mang xui xẻo đến cho anh.
_Lại có chuyện gì nữa? Chỗ này không phải chỗ vui chơi của em đâu nên tốt nhất là được thì ở không ổn thì phắn về nhà đi.
_Đình Ninh Triển! Anh im lặng đừng cứ suốt ngày chê em. Hôm nay em sẽ cho anh thấy lời lần trước em nói là thật.
Lần trước? Lần trước là khi nào nữa.
Giang Hạ nhìn mặt Ninh Triển là chắc anh không biết gì nữa rồi. Lần trước mà cô nói chính là khoảng đầu tháng tư trong chuyến công tác của Ninh Triển cô xin được đi theo tiện thể du lịch. Nhờ sự quen biết của Ninh Triển nên cô cũng suông sẻ hưởng trọn một vé ngồi khoang hạng nhất và ở đó lại say nắng một anh phi công nhan sắc như thần. Hôm nay bằng một cách thức kỳ diệu nào đó Giang Hạ cô gặp lại anh phi công đó. Cô đúng thật là may mắn, chắc chắn không thể nhầm lẫn được cái nhan sắc trời ban ấy, mỗi góc độ trên gương mặt đều đẹp như tạc tượng chi li hoàn mỹ đến từng cái nhỏ, ôi chuẩn mắt thẩm mỹ cô rồi. Phen này cô phải nắm bắt mới được. Chứng minh lời nói mà cô đã nói với Ninh Triển nếu gặp lại người đó cô sẽ chủ động làm quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.