Chương 39: Nuôi khéo
Đình Dii
01/10/2024
_Trùng hợp tôi cũng thích thế.
Hiểu Ngư mặt nóng như nung hai tay chống trên người anh đẩy ra kéo giãn khoảng cách giữa cả hai. Cô nhét lại khăn lông vào tay anh vội đứng dậy phủi phủi tay.
_Tôi...tôi đói bụng nên xuống nhà trước.
Cô xoay người định đi thì cánh tay bị níu lại. Quế Quân kéo lại ôm ngang eo cô, chóp mũi cọ cọ vào vạt váy ngửi lấy mùi nước xả thoang thoảng dịu nhẹ.
_Đừng, tôi dẫn em ra ngoài ăn.
Cô còn định cựa quậy đấy nhưng nghe anh nói thì ngồi xuống, mắt nhìn thẳng anh có chút nghi ngờ vì sao thì không cần phải hỏi nữa. Có thật là sẽ ra ngoài ăn không nhỉ.
_Là thật?... Ăn ở...nhà hàng hả?
Khá giả như anh thì chỉ có dùng bữa ở nhà hàng năm sao cao cấp thôi, sao mà qua loa ở hàng quán bên đường được chứ.
Có thể cô sẽ hưởng lây,
_Chú đi bây giờ hả?
Quế Quân gật đầu, nói cô thay đồ có thể đi. Hiểu Ngư đồng ý, trong lòng có chút vui. Nhanh chân chạy vào phòng thay đồ lấy ra cái váy mặc đi thủy cung lần trước.
_Lấy cái khác đi.
Quế Quân lên tiếng nói cô có thể chọn quần áo khác không nhất thiết phải mặc lại. Hiểu Ngư nhìn trong tủ đồ hiện tại chỉ có quần áo của anh vài bộ đồ ngủ của cô và cái váy này nữa thôi, số còn lại là áo khoác khăn choàng của anh thì phải. Ngoài ra không còn gì khác.
Nhìn biểu hiện đó của cô Quế Quân nghĩ chắc Hiểu Ngư hẳn là bé ngoan ở nhà không biết lục lọi phá phách, cô ở đây cũng khá lâu nhưng vẫn còn rất nhiều thứ không biết. Có đôi khi cô còn đi lạc ở ngoài vườn, không biết là ngc thật hay đùa.
Anh mở ra ngăn tủ khác, Hiểu Ngư tò mò tủ này còn có thể như này nữa sao. Cô ngó qua xem thử thì mắt không khỏi mở to trầm trô, khá nhiều váy áo của phụ nữ, màu sắc cũng đa dạng không kém có vẻ đủ bộ cho mọi loại thời tiết, bên dưới còn có giày cũng khá nhiều kiểu. Cứ ngỡ như đang ở quầy đồ trong khu mua sắm vậy.
Anh nói cô cứ tùy ý lựa chọn còn mình thì lấy đồ vào phòng tắm. Lúc anh trở lại lấy giày và áo khoác thì thấy cô chuẩn bị xong. Váy yếm trơn dài cỡ gối, giày búp bê theo kiểu loli.
_Ừm, không tệ.
Y là đang khen cô đúng không. Thật ra từ lúc anh mở tủ cô đã nghía sẵn đôi giày này rồi, cô từng thấy rất nhiều bạn nữ khác mang khi làm ở tiệm trà quả thật rất đẹp.
Hai người cũng hợp tông màu quá chứ, Quế Quân áo sơ mi màu xanh lục đậm còn cô thiên xanh bơ nhàn nhạt.
_Xong rồi đi thôi.
Cỡ mười phút sau Hiểu Ngư đã đứng trước cửa nhà hàng, cô nhìn mà choáng váng. Mặc dù đã biết trước nhưng không ngờ nó lại khoa trương đến vậy. Trên cùng tòà nhà là cái đồng hồ quả lắc lớn màu vàng cứ sáng lấp la lấp lánh, xung quanh thắp đủ đèn, sáng cứ như ban ngày nhể.
Quế Quân nắm tay cô đi vào trong, vừa vào đã có vô số ánh nhìn hướng về hai người nhưng họ chỉ thoáng qua sau đó lại như cũ. Anh dẫn cô lên tầng hai sau đó lại vào một căn phòng khác, hình như là phòng đặt riêng. Bên trong đã bày sẵn chén đĩa và một số thứ khác, từ đây có thể nhìn ra bên ngoài trông thấy vô số ánh đèn từ các các tòà nhà, tất cả lung linh trông cứ như vườn có đom đóm bay lập loè.
Ở một nhà hàng khác, Trịnh Đông cũng đang dùng bữa tiếc là không có khẩu vị cho lắm. Anh đang phân vân không biết có nên gọi nói Quế Quân về việc kia. Dãy số hiện trên màn hình nhiều lần được anh bấm gọi nhưng lại bị anh ngắt giữa chừng. Rốt cuộc Quế Quân có phải là đã thích cô bé kia rồi hay chỉ đùa giỡn nhất thời, cơ mà giỡn gì cũng mấy tháng trôi qua rồi.
Nhẩm lại thì năm nay tuyết rơi sớm, anh đưa cô bé tới ngay đợt tuyết đầu tiên khoảng cuối tháng mười, uầy chưa gì cũng ba thấy mấy rồi.
(Xong chuyển bay chưa?)
Trịnh Đông gửi tin nhắn cho Quế Quân, một phút rồi hai phút trôi qua vẫn chưa thấy người xem, cuối cùng cũng phải hơn mười phút trôi qua mới có tin nhắn phản hồi. Quả thật muốn liên lạc được với Tuyên dị hợm còn khó hơn lên trời.
[ Rồi nhưng không ở nhà ]
( Khỏi nói ông đây biết ngươi đang ở đâu ]
Không ở nhà thì chắc chắn sẽ tới bả hay club gì đó nhưng bây giờ còn quá sớm để tới đó nên chỉ có thể là Khúc
Triều thôi.
Khúc Triều - Nhà hàng gần Cang Nhị Xuân.
Rất nhanh sau đó khách không mời đã xuất hiện trong phòng ăn của Quế Quân. Trịnh Đông tùy ý mở cửa đi vào mà không cần phải gõ cửa hay xin phép. Dù có bị Quế Quân mắng là bất lịch sự khó trị thì Trịnh Đông cũng bỏ ngoài tai.
Chỉ là sau khi bước vào Trịnh Đông anh có chút bất ngờ, cơ thể đứng khựng lại, còn trố mắt nhìn chăm chăm doạ
Hiểu Ngư đang ngồi an ổn dần trở nên bất ổn.
_Gì đây? Gì đây?
Anh đi lại gần đảo quanh Hiểu Ngư một vòng, ánh mắt hiện rõ tia đánh giá đang không ngừng quét qua người cô.
Người quả thực rất khác so với mấy tháng trước. Da trắng nay lại càng trắng hơn, có tí thịt nhìn vẫn ổn hơn trước rất nhiều.
Trịnh Đông bật cười đi qua kéo ghế ngồi xuống vỗ vai Quế Quân cái bộp.
_Chà! Tuyên thiếu mát tay nhỉ, nuôi khéo thật xém tí tôi còn không nhận ra. Đúng là không tệ, không tệ.
_Cẩn thận cái miệng cậu.
Hiểu Ngư đang ăn thì dừng hẳn, đột nhiên thấy mất tự nhiên quá. Với lại nhìn người đàn ông vừa bước vào này có chút quen quen, cô gặp qua ở đâu rồi thì phải.
_Em ăn tiếp đi đừng để ý.
Quế Quân nói rồi đứng dậy kéo Trịnh Đông ra ngoài nói chuyện. Ánh mắt hình viên đạn đằng đằng sát khí đang không ngừng chỉa về phía Trịnh Đông. Nếu có thể gây sát thương bằng ánh mắt thì Trịnh Đông sớm đã gục dưới
Quế Quân từ năm trung học.
_Lam sao nua?
Anh lấy ra điếu thuốc bật lửa châm rồi đưa lên rít một hơi. Vẫn đang chờ Trịnh Đông lí giải, không phải tự nhiên mà người này đến đây, chắc chăn là có chuyện gì đó lại xảy ra.
_Lâu quá không gặp muốn hỏi thăm cậu chút thôi. Có tiểu mỹ nhân liền ru rú ở nhà quên sạch anh em. Buồn Quế Quân cậu quá!
Thấy Quế Quân vẫn im lặng không nói, sắc mặt doạ người sau làn khói thuốc mờ mờ không thay đổi, Trịnh Đông ho nhẹ một tiếng biết mình không cà rỡn nữa. Nghiêm giọng vào thẳng việc chính.
_Bà nội đến nhà và đã nhìn thấy cô bé kia,..
Hiểu Ngư mặt nóng như nung hai tay chống trên người anh đẩy ra kéo giãn khoảng cách giữa cả hai. Cô nhét lại khăn lông vào tay anh vội đứng dậy phủi phủi tay.
_Tôi...tôi đói bụng nên xuống nhà trước.
Cô xoay người định đi thì cánh tay bị níu lại. Quế Quân kéo lại ôm ngang eo cô, chóp mũi cọ cọ vào vạt váy ngửi lấy mùi nước xả thoang thoảng dịu nhẹ.
_Đừng, tôi dẫn em ra ngoài ăn.
Cô còn định cựa quậy đấy nhưng nghe anh nói thì ngồi xuống, mắt nhìn thẳng anh có chút nghi ngờ vì sao thì không cần phải hỏi nữa. Có thật là sẽ ra ngoài ăn không nhỉ.
_Là thật?... Ăn ở...nhà hàng hả?
Khá giả như anh thì chỉ có dùng bữa ở nhà hàng năm sao cao cấp thôi, sao mà qua loa ở hàng quán bên đường được chứ.
Có thể cô sẽ hưởng lây,
_Chú đi bây giờ hả?
Quế Quân gật đầu, nói cô thay đồ có thể đi. Hiểu Ngư đồng ý, trong lòng có chút vui. Nhanh chân chạy vào phòng thay đồ lấy ra cái váy mặc đi thủy cung lần trước.
_Lấy cái khác đi.
Quế Quân lên tiếng nói cô có thể chọn quần áo khác không nhất thiết phải mặc lại. Hiểu Ngư nhìn trong tủ đồ hiện tại chỉ có quần áo của anh vài bộ đồ ngủ của cô và cái váy này nữa thôi, số còn lại là áo khoác khăn choàng của anh thì phải. Ngoài ra không còn gì khác.
Nhìn biểu hiện đó của cô Quế Quân nghĩ chắc Hiểu Ngư hẳn là bé ngoan ở nhà không biết lục lọi phá phách, cô ở đây cũng khá lâu nhưng vẫn còn rất nhiều thứ không biết. Có đôi khi cô còn đi lạc ở ngoài vườn, không biết là ngc thật hay đùa.
Anh mở ra ngăn tủ khác, Hiểu Ngư tò mò tủ này còn có thể như này nữa sao. Cô ngó qua xem thử thì mắt không khỏi mở to trầm trô, khá nhiều váy áo của phụ nữ, màu sắc cũng đa dạng không kém có vẻ đủ bộ cho mọi loại thời tiết, bên dưới còn có giày cũng khá nhiều kiểu. Cứ ngỡ như đang ở quầy đồ trong khu mua sắm vậy.
Anh nói cô cứ tùy ý lựa chọn còn mình thì lấy đồ vào phòng tắm. Lúc anh trở lại lấy giày và áo khoác thì thấy cô chuẩn bị xong. Váy yếm trơn dài cỡ gối, giày búp bê theo kiểu loli.
_Ừm, không tệ.
Y là đang khen cô đúng không. Thật ra từ lúc anh mở tủ cô đã nghía sẵn đôi giày này rồi, cô từng thấy rất nhiều bạn nữ khác mang khi làm ở tiệm trà quả thật rất đẹp.
Hai người cũng hợp tông màu quá chứ, Quế Quân áo sơ mi màu xanh lục đậm còn cô thiên xanh bơ nhàn nhạt.
_Xong rồi đi thôi.
Cỡ mười phút sau Hiểu Ngư đã đứng trước cửa nhà hàng, cô nhìn mà choáng váng. Mặc dù đã biết trước nhưng không ngờ nó lại khoa trương đến vậy. Trên cùng tòà nhà là cái đồng hồ quả lắc lớn màu vàng cứ sáng lấp la lấp lánh, xung quanh thắp đủ đèn, sáng cứ như ban ngày nhể.
Quế Quân nắm tay cô đi vào trong, vừa vào đã có vô số ánh nhìn hướng về hai người nhưng họ chỉ thoáng qua sau đó lại như cũ. Anh dẫn cô lên tầng hai sau đó lại vào một căn phòng khác, hình như là phòng đặt riêng. Bên trong đã bày sẵn chén đĩa và một số thứ khác, từ đây có thể nhìn ra bên ngoài trông thấy vô số ánh đèn từ các các tòà nhà, tất cả lung linh trông cứ như vườn có đom đóm bay lập loè.
Ở một nhà hàng khác, Trịnh Đông cũng đang dùng bữa tiếc là không có khẩu vị cho lắm. Anh đang phân vân không biết có nên gọi nói Quế Quân về việc kia. Dãy số hiện trên màn hình nhiều lần được anh bấm gọi nhưng lại bị anh ngắt giữa chừng. Rốt cuộc Quế Quân có phải là đã thích cô bé kia rồi hay chỉ đùa giỡn nhất thời, cơ mà giỡn gì cũng mấy tháng trôi qua rồi.
Nhẩm lại thì năm nay tuyết rơi sớm, anh đưa cô bé tới ngay đợt tuyết đầu tiên khoảng cuối tháng mười, uầy chưa gì cũng ba thấy mấy rồi.
(Xong chuyển bay chưa?)
Trịnh Đông gửi tin nhắn cho Quế Quân, một phút rồi hai phút trôi qua vẫn chưa thấy người xem, cuối cùng cũng phải hơn mười phút trôi qua mới có tin nhắn phản hồi. Quả thật muốn liên lạc được với Tuyên dị hợm còn khó hơn lên trời.
[ Rồi nhưng không ở nhà ]
( Khỏi nói ông đây biết ngươi đang ở đâu ]
Không ở nhà thì chắc chắn sẽ tới bả hay club gì đó nhưng bây giờ còn quá sớm để tới đó nên chỉ có thể là Khúc
Triều thôi.
Khúc Triều - Nhà hàng gần Cang Nhị Xuân.
Rất nhanh sau đó khách không mời đã xuất hiện trong phòng ăn của Quế Quân. Trịnh Đông tùy ý mở cửa đi vào mà không cần phải gõ cửa hay xin phép. Dù có bị Quế Quân mắng là bất lịch sự khó trị thì Trịnh Đông cũng bỏ ngoài tai.
Chỉ là sau khi bước vào Trịnh Đông anh có chút bất ngờ, cơ thể đứng khựng lại, còn trố mắt nhìn chăm chăm doạ
Hiểu Ngư đang ngồi an ổn dần trở nên bất ổn.
_Gì đây? Gì đây?
Anh đi lại gần đảo quanh Hiểu Ngư một vòng, ánh mắt hiện rõ tia đánh giá đang không ngừng quét qua người cô.
Người quả thực rất khác so với mấy tháng trước. Da trắng nay lại càng trắng hơn, có tí thịt nhìn vẫn ổn hơn trước rất nhiều.
Trịnh Đông bật cười đi qua kéo ghế ngồi xuống vỗ vai Quế Quân cái bộp.
_Chà! Tuyên thiếu mát tay nhỉ, nuôi khéo thật xém tí tôi còn không nhận ra. Đúng là không tệ, không tệ.
_Cẩn thận cái miệng cậu.
Hiểu Ngư đang ăn thì dừng hẳn, đột nhiên thấy mất tự nhiên quá. Với lại nhìn người đàn ông vừa bước vào này có chút quen quen, cô gặp qua ở đâu rồi thì phải.
_Em ăn tiếp đi đừng để ý.
Quế Quân nói rồi đứng dậy kéo Trịnh Đông ra ngoài nói chuyện. Ánh mắt hình viên đạn đằng đằng sát khí đang không ngừng chỉa về phía Trịnh Đông. Nếu có thể gây sát thương bằng ánh mắt thì Trịnh Đông sớm đã gục dưới
Quế Quân từ năm trung học.
_Lam sao nua?
Anh lấy ra điếu thuốc bật lửa châm rồi đưa lên rít một hơi. Vẫn đang chờ Trịnh Đông lí giải, không phải tự nhiên mà người này đến đây, chắc chăn là có chuyện gì đó lại xảy ra.
_Lâu quá không gặp muốn hỏi thăm cậu chút thôi. Có tiểu mỹ nhân liền ru rú ở nhà quên sạch anh em. Buồn Quế Quân cậu quá!
Thấy Quế Quân vẫn im lặng không nói, sắc mặt doạ người sau làn khói thuốc mờ mờ không thay đổi, Trịnh Đông ho nhẹ một tiếng biết mình không cà rỡn nữa. Nghiêm giọng vào thẳng việc chính.
_Bà nội đến nhà và đã nhìn thấy cô bé kia,..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.