Chương 21: Ra ngoài
Đình Dii
01/10/2024
Anh van nho ne!
Xem ra lần này cô không mắc lừa. Hiểu Ngư lúc này mới yên tâm nằm yên. Cô chớp chớp mắt nhìn gương mặt an tĩnh của anh lúc ngủ, dần dà cô cũng lim dim thiếp đi. Trong lòng còn nghĩ lúc ngủ người này cũng không đáng sợ
[am.
Giữa trưa Quế Quân là người dậy trước, bên cạnh Hiểu Ngư vẫn còn đang ngủ say. Hai bàn tay chả biết sao cứ nắm chặt cánh tay anh, cô co người lại hệt như hình dáng con tôm luộc.
Anh cẩn thận kê gối nằm lại cho cô, hành động hết sức nhẹ nhàng từ việc xuống giường lấy quần áo và vào phòng tắm.
Lúc Quế Quân vệ sinh thay quần áo gần xong thì Hiểu Ngư cũng lơ mơ tỉnh dậy. Cô chống tay ngồi dậy, tầm mắt đảo qua lại nhìn xung quanh.
Trong phòng yên ắng không có ai, cô ngủ bao lâu rồi nhỉ?
Cô ngồi thừ người ra đó, đầu óc mong lung mãi đến khi Quế Quân từ phòng tắm đi ra cô mới giật mình.
_Tắm đi, rồi ăn cơm...
_Em ngủ quá giờ trưa rồi.
Ở nhà anh ăn mặc thoải mái, quần thể thao cùng áo len dài đơn giản nhưng nhìn vẫn rất cuốn mắt. Hiểu Ngư nhìn mãi không thôi, anh đeo đồng hồ xong thấy cô vẫn thừ người ra đó.
Không nhịn được nên lại gần gõ đầu cô một cái.
_Dang 8 dau?
Hiểu Ngư bị đau đưa tay lên xoa xoa đầu, nhìn mặt anh sau đó lại nhìn xuống gối. Cô đột nhiên nằm phich lại xuống giường, hai tay duỗi thẳng. Cả người rướn lên một cái sau đó liền thả lỏng.
Quế Quân hơi bất ngờ trước hành động của cô, cô là đang...?
_Ha... mệt quá không dậy nổi nữa.
Anh nhìn cô nhíu mày một cái, lẽ ra người mệt là anh mới phải.
_Vậy ở nhà nghỉ ngơi?
_Không được.
Cô từ trên giường đứng dậy, lúc này chiều cao ngang ngửa với Quế Quân đang đứng dưới sàn.
_Chú lại lừa người.
_Không phải mệt sao?
-Ớ nhà nghỉ ngơi.
Quế Quân vẫn đang muốn đùa cô một chút nên giọng điệu có chút dứt khoát khẳng định.
Hiểu Ngư hơi mếu, biết ngay mà lần nào cũng vậy. Lần nào cô cũng là đứa ngu ngốc ai nói gì cũng tin.
_Chú đã hứa rồi mà, tôi cũng...
Cô xấu hổ đến mức không nói ra được chuyện kia. Tinh thần phút chốc tụt dốc không phanh, mặt cô ỉu xìu ngầm chấp nhận.
Nếu còn đôi co lát nữa người thiệt vẫn là cô. Sau một thời gian ở cùng người đàn ông này cô nhận ra và chấp nhận chịu đựng mình thật sự chỉ là món đồ được mua về, tùy ý người quyết định.
_Nói em ngốc không sai.
Quế Quân ôm eo cô bế cắp nách lên như bế đứa trẻ, vô cùng dễ dàng với dáng người nhỏ con như cô.
Hiểu Ngư không kháng cự mặc anh.
_An xong sẽ đi chơi. Được không?
_Thật sao?
_Um.
Anh nói cô liền tin ngay, căn bản không có khả năng nhận biết đâu là thật đâu là dối.
_Tắm trước, bẫn chết đi được.
Hiểu Ngư gật đầu, hai tay cũng hợp tác ôm lấy cổ anh. Bộ ng.ực theo đó được áp sát vào người Quế Quân. Cách lớp áo mỏng tang anh cảm nhận rõ độ mềm mại đàn hồi của nó, cả người âm thầm điều chỉnh hô hấp. Một thân nhịn xuống.
(...]
_Chú! Nhanh lên...
Hiểu Ngư váy áo xinh xắn đứng một bên thúc giục Quế Quân đang chỉnh chu quần áo.
Anh diện trên người áo len cổ lọ quần âu cùng với áo khoác mangto dài vừa phải. Quần áo phẳng phiu, đường may tinh tế kết hợp tông màu hài hòa tất cả trông vô cùng chỉnh tề. Người khác nhìn vào khó lòng biết anh đã ba mươi.
_Lại đây.
Hiểu Ngư đang vội mà người này cứ thế này thế kia, cô có chút chau mày nghe theo anh đi lại.
Quế Quân lấy trong tủ ra một cái áo khoác lông cáo nhạt màu. Cẩn thận mặc vào đóng cúc giúp cô, sau cùng lại nói thêm.
_Được rồi, mặc như lúc nãy ra ngoài sẽ thành cá đông mất...
Hiểu Ngư vẫn đang gật gù ngắm nghía cái áo, tay nhỏ thích thú sờ qua vuốt lại trên vạt áo. Lớp lông bên ngoài phải nói là còn mịn mượt hơn cả tơ lụa thượng hạng. Cô nhìn áo mặc trên người dáng vẻ yêu thích hiện rõ căn bản những lời anh nói không có cơ hội lọt vào màng nhĩ.
Không ngờ có một ngày cô được mặc những thứ đẹp đẽ như này.
_Cảm ơn!
_Có thể đi được chưa?
-Um...
Không cần đợi anh, cô nhanh chóng mở cửa phòng đi một hơi xuống nhà, bây giờ cô cũng biết rõ xíu xiu lối đi trong dinh thự nên không lo lắng bị lạc nữa đâu. Quế Quân bật cười theo sau,
Thích đến vậy à?
Ra đến gara Hiểu Ngư đứng sững lại, nơi này cũng thật rộng quá đi chưa dừng lại ở đây còn có hẳn năm sáu xe ô tô gì đó, tất cả đều một màu đen.
Quế Quân cầm chìa khóa lại gần chiếc Maybach S650, mở cửa bên ghế lái phụ để đó còn mình thì vào xe trước khởi động máy.
Động cơ xe êm nhẹ vang lên, hai bên đèn xe chợt sáng lên nhấp nháy rồi dừng lại. Hiểu Ngư đi lại ngây ngốc nhìn anh nhất thời không biết phải như thế nào.
Quế Quân trong xe nhìn cô ở bên ngoài lại đứng đơ ra, cô ngước mắt nhìn cô sau đó nhướng mày nhìn ngược lại chỗ ghế còn trông ý bảo lên xe.
Hiểu Ngư bước lên sau đó đặt mông ngồi xuống, cảm nhận đầu tiên ôi trời êm vô cùng.
Quế Quân hơi chồm tới đóng cửa, sau đó cài dây an toàn giúp cô. Cô tròn mắt nhìn mọi thứ trong xe đầy kinh ngạc.
Đến cả trong xe cũng đẹp quá đi!
Xe sau đó lăn bánh từ từ ra khỏi khuôn viên dinh thự ra đường lớn.
Hiếu Ngư tâm trạng vui vẻ, tinh thần cũng vô cùng phấn chấn. Sau bữa cơm cô cứ cười mãi không ngưng. Rất lâu rồi cô mới được ra ngoài, đã thế là đi chơi không phải gì khác
Quế Quân nhìn cô ngốc nghếch cứ cười mãi anh bất giác cũng cong môi theo.
Thật mong chờ chuyến đi.
Xem ra lần này cô không mắc lừa. Hiểu Ngư lúc này mới yên tâm nằm yên. Cô chớp chớp mắt nhìn gương mặt an tĩnh của anh lúc ngủ, dần dà cô cũng lim dim thiếp đi. Trong lòng còn nghĩ lúc ngủ người này cũng không đáng sợ
[am.
Giữa trưa Quế Quân là người dậy trước, bên cạnh Hiểu Ngư vẫn còn đang ngủ say. Hai bàn tay chả biết sao cứ nắm chặt cánh tay anh, cô co người lại hệt như hình dáng con tôm luộc.
Anh cẩn thận kê gối nằm lại cho cô, hành động hết sức nhẹ nhàng từ việc xuống giường lấy quần áo và vào phòng tắm.
Lúc Quế Quân vệ sinh thay quần áo gần xong thì Hiểu Ngư cũng lơ mơ tỉnh dậy. Cô chống tay ngồi dậy, tầm mắt đảo qua lại nhìn xung quanh.
Trong phòng yên ắng không có ai, cô ngủ bao lâu rồi nhỉ?
Cô ngồi thừ người ra đó, đầu óc mong lung mãi đến khi Quế Quân từ phòng tắm đi ra cô mới giật mình.
_Tắm đi, rồi ăn cơm...
_Em ngủ quá giờ trưa rồi.
Ở nhà anh ăn mặc thoải mái, quần thể thao cùng áo len dài đơn giản nhưng nhìn vẫn rất cuốn mắt. Hiểu Ngư nhìn mãi không thôi, anh đeo đồng hồ xong thấy cô vẫn thừ người ra đó.
Không nhịn được nên lại gần gõ đầu cô một cái.
_Dang 8 dau?
Hiểu Ngư bị đau đưa tay lên xoa xoa đầu, nhìn mặt anh sau đó lại nhìn xuống gối. Cô đột nhiên nằm phich lại xuống giường, hai tay duỗi thẳng. Cả người rướn lên một cái sau đó liền thả lỏng.
Quế Quân hơi bất ngờ trước hành động của cô, cô là đang...?
_Ha... mệt quá không dậy nổi nữa.
Anh nhìn cô nhíu mày một cái, lẽ ra người mệt là anh mới phải.
_Vậy ở nhà nghỉ ngơi?
_Không được.
Cô từ trên giường đứng dậy, lúc này chiều cao ngang ngửa với Quế Quân đang đứng dưới sàn.
_Chú lại lừa người.
_Không phải mệt sao?
-Ớ nhà nghỉ ngơi.
Quế Quân vẫn đang muốn đùa cô một chút nên giọng điệu có chút dứt khoát khẳng định.
Hiểu Ngư hơi mếu, biết ngay mà lần nào cũng vậy. Lần nào cô cũng là đứa ngu ngốc ai nói gì cũng tin.
_Chú đã hứa rồi mà, tôi cũng...
Cô xấu hổ đến mức không nói ra được chuyện kia. Tinh thần phút chốc tụt dốc không phanh, mặt cô ỉu xìu ngầm chấp nhận.
Nếu còn đôi co lát nữa người thiệt vẫn là cô. Sau một thời gian ở cùng người đàn ông này cô nhận ra và chấp nhận chịu đựng mình thật sự chỉ là món đồ được mua về, tùy ý người quyết định.
_Nói em ngốc không sai.
Quế Quân ôm eo cô bế cắp nách lên như bế đứa trẻ, vô cùng dễ dàng với dáng người nhỏ con như cô.
Hiểu Ngư không kháng cự mặc anh.
_An xong sẽ đi chơi. Được không?
_Thật sao?
_Um.
Anh nói cô liền tin ngay, căn bản không có khả năng nhận biết đâu là thật đâu là dối.
_Tắm trước, bẫn chết đi được.
Hiểu Ngư gật đầu, hai tay cũng hợp tác ôm lấy cổ anh. Bộ ng.ực theo đó được áp sát vào người Quế Quân. Cách lớp áo mỏng tang anh cảm nhận rõ độ mềm mại đàn hồi của nó, cả người âm thầm điều chỉnh hô hấp. Một thân nhịn xuống.
(...]
_Chú! Nhanh lên...
Hiểu Ngư váy áo xinh xắn đứng một bên thúc giục Quế Quân đang chỉnh chu quần áo.
Anh diện trên người áo len cổ lọ quần âu cùng với áo khoác mangto dài vừa phải. Quần áo phẳng phiu, đường may tinh tế kết hợp tông màu hài hòa tất cả trông vô cùng chỉnh tề. Người khác nhìn vào khó lòng biết anh đã ba mươi.
_Lại đây.
Hiểu Ngư đang vội mà người này cứ thế này thế kia, cô có chút chau mày nghe theo anh đi lại.
Quế Quân lấy trong tủ ra một cái áo khoác lông cáo nhạt màu. Cẩn thận mặc vào đóng cúc giúp cô, sau cùng lại nói thêm.
_Được rồi, mặc như lúc nãy ra ngoài sẽ thành cá đông mất...
Hiểu Ngư vẫn đang gật gù ngắm nghía cái áo, tay nhỏ thích thú sờ qua vuốt lại trên vạt áo. Lớp lông bên ngoài phải nói là còn mịn mượt hơn cả tơ lụa thượng hạng. Cô nhìn áo mặc trên người dáng vẻ yêu thích hiện rõ căn bản những lời anh nói không có cơ hội lọt vào màng nhĩ.
Không ngờ có một ngày cô được mặc những thứ đẹp đẽ như này.
_Cảm ơn!
_Có thể đi được chưa?
-Um...
Không cần đợi anh, cô nhanh chóng mở cửa phòng đi một hơi xuống nhà, bây giờ cô cũng biết rõ xíu xiu lối đi trong dinh thự nên không lo lắng bị lạc nữa đâu. Quế Quân bật cười theo sau,
Thích đến vậy à?
Ra đến gara Hiểu Ngư đứng sững lại, nơi này cũng thật rộng quá đi chưa dừng lại ở đây còn có hẳn năm sáu xe ô tô gì đó, tất cả đều một màu đen.
Quế Quân cầm chìa khóa lại gần chiếc Maybach S650, mở cửa bên ghế lái phụ để đó còn mình thì vào xe trước khởi động máy.
Động cơ xe êm nhẹ vang lên, hai bên đèn xe chợt sáng lên nhấp nháy rồi dừng lại. Hiểu Ngư đi lại ngây ngốc nhìn anh nhất thời không biết phải như thế nào.
Quế Quân trong xe nhìn cô ở bên ngoài lại đứng đơ ra, cô ngước mắt nhìn cô sau đó nhướng mày nhìn ngược lại chỗ ghế còn trông ý bảo lên xe.
Hiểu Ngư bước lên sau đó đặt mông ngồi xuống, cảm nhận đầu tiên ôi trời êm vô cùng.
Quế Quân hơi chồm tới đóng cửa, sau đó cài dây an toàn giúp cô. Cô tròn mắt nhìn mọi thứ trong xe đầy kinh ngạc.
Đến cả trong xe cũng đẹp quá đi!
Xe sau đó lăn bánh từ từ ra khỏi khuôn viên dinh thự ra đường lớn.
Hiếu Ngư tâm trạng vui vẻ, tinh thần cũng vô cùng phấn chấn. Sau bữa cơm cô cứ cười mãi không ngưng. Rất lâu rồi cô mới được ra ngoài, đã thế là đi chơi không phải gì khác
Quế Quân nhìn cô ngốc nghếch cứ cười mãi anh bất giác cũng cong môi theo.
Thật mong chờ chuyến đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.