Chương 2: Cởi Nó Ra!
Huyền Yizi
15/11/2022
"Cô muốn ngủ chung giường với tôi á? Cô định lây bệnh cho tôi đấy à? Nói cho cô biết trước, tôi không muốn ngủ với một kẻ bị bệnh như cô đâu."
Trước những lời nói cay nghiệt phát ra từ miệng của Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh như chết lặng người đi, khóe mắt cay cay ứa ra những giọt lệ mặn chát chảy xuống dưới. Cô run run mím chặt môi dưới, tay nắm lấy vạt váy trông tủi thân vô cùng nhưng dáng vẻ đó của cô chỉ khiến Lục Bách Dịch càng thêm ghét hơn. Diệp Châu Anh khẽ mấp máy môi:
"Bách Dịch, bệnh của em… không có lây nên anh không cần phải lo lắng như vậy."
Nếu lý do Lục Bách Dịch không muốn chung giường với Diệp Châu Anh là lo ngại bệnh tình của cô thì đã không tới mức phải nói ra những lời khiến cô bị tổn thương như thế. Lục Bách Dịch đơn giản không quan tâm đến cảm xúc của cô, không thích sự có mặt của cô ở trong căn phòng này nên mới hành xử như vậy.
Thấy Diệp Châu Anh còn chưa chịu rời đi, Lục Bách Dịch bắt đầu nhìn cô với ánh mắt chán ghét, anh mệt mỏi thốt lên:
"Sao cô có thể chắc chắn bản thân cô sẽ không lây bệnh cho tôi thế? Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, cô mau ra ngoài đi trước khi tôi tự tay đuổi cô ra."
"Lục Bách Dịch, tại sao anh lại ghét em như vậy? Có phải là vì bệnh tình của em không?"
Hai mắt của Diệp Châu Anh rưng rưng đẫm lệ, hiện tại cô đang cảm thấy vô cùng đau lòng khi bị đuổi ra ngoài trong chính đêm tân hôn. Còn chồng cô - Lục Bách Dịch, anh dường như không hề để tâm đến cảm xúc của cô mà chỉ hành động theo cảm tính.
Lục Bách Dịch nhìn chằm chằm vào Diệp Châu Anh, lạnh lùng tiến lên phía trước một bước. Dù không biết anh định làm gì nhưng dáng vẻ cao lớn tỏa ra đầy sát khí của Lục Bách Dịch khiến Châu Anh nuốt nước bọt sợ hãi, cô vô thức lùi lại phía sau, vừa lùi vừa run.
"B… Bách Dịch…"
"Cô có biết vì sao tôi ghét cô trong khi đây mới là lần đầu tiên tôi gặp cô không? Bởi vì Diệp Châu Anh cô đã cướp đi tự do của tôi, khiến cuộc đời tôi phải chôn vùi trong cuộc hôn nhân gò bó với kẻ sắp chết như cô đấy! Lý do đó cô đã hài lòng chưa, Diệp tiểu thư?"
Lục Bách Dịch vừa đay nghiến trả lời câu hỏi của Châu Anh vừa giận dữ giơ ngón trỏ ra chọt mạnh vào bờ vai mảnh khảnh của cô. Diệp Châu Anh chỉ biết cúi mặt không dám ngẩng lên, những lời Lục Bách Dịch vừa nói tất cả đều đúng hết, lỗi là do cô, chính cô đã khiến anh phải sống một cuộc đời tồi tệ khi có một người vợ bệnh tật như mình.
Cuối cùng, Diệp Châu Anh cũng chọn cách rời khỏi căn phòng ấy. Cô lững thững bước xuống dưới nhà, thân ảnh nhỏ bé nhẹ nhàng ngồi xuống sofa. Biệt thự nhà họ Lục tuy to nhưng phòng trống vẫn chưa dọn dẹp, chắc có lẽ đêm nay Diệp Châu Anh cô phải ngủ ở phòng khách lạnh lẽo này rồi.
Khi bản thân còn là Diệp tiểu thư, Châu Anh chưa từng rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Nhưng bây giờ cô là Lục thiếu phu nhân, dù được làm vợ của Lục Bách Dịch nhưng cũng chẳng vui vẻ là mấy. Diệp Châu Anh ngồi co ro trên ghế, cả gian phòng khách rộng lớn tối tăm lạnh lẽo chỉ có mình cô. Sau đó, Châu Anh khẽ nằm xuống mặt ghế, từ từ nhắm mắt lại và hi vọng thời gian mau trôi tới sáng hôm sau.
…
Sáng hôm sau.
"Thiếu… thiếu phu nhân, sao cô lại ngủ ở đây thế này?"
Tiếng hét hớt hải của người hầu trong nhà khiến Diệp Châu Anh chợt tỉnh giấc. Đêm qua cô đã bị đuổi khỏi phòng tân hôn nên mới phải ra đây ngủ.
Diệp Châu Anh không muốn làm to chuyện, cô chỉ mỉm cười rồi lấy bừa một lý do:
"À… thực ra đêm qua tôi… tôi… có ra phòng khách ngồi một chút thì vô tình ngủ quên mất."
Nụ cười của Diệp Châu Anh trông thật tươi nhưng gương mặt nhợt nhạt của cô lại khiến người trong nhà lo lắng. Ai cũng biết bệnh của Châu Anh không thể để cơ thể bị nhiễm lạnh, vậy mà hôm qua cô lại ngủ một mình ở ngoài này như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể rất nhiều.
Quản gia Kim từ bên trong chạy ra, anh ấy đem theo một chiếc chăn nhỏ khoác lên người cho Diệp Châu Anh.
"Thiếu phu nhân, cơ thể cô yếu không nên ngủ ở ngoài này đâu."
Diệp Châu Anh ngước mắt nhìn quản gia Kim, đây đúng là một anh chàng ấm áp biết quan tâm tới người khác không giống như Lục Bách Dịch, vừa vô tâm lại vô tình.
"Cảm ơn anh, quản gia Kim."
"Thiếu phu nhân, cô thực sự không sao chứ? Nếu cô xảy ra chuyện gì chắc chắn chúng tôi sẽ bị ăn mắng mất." những nữ hầu đứng vòng xung quanh run rẩy lo sợ.
Người trong nhà Lục gia ai nấy đều quan tâm tới sức khỏe của Châu Anh, mà lý do cô phải ngủ ở sofa không có liên quan gì tới họ cả.
"Mọi người đừng lo, tôi không sao đâu mà. Tôi xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng."
Diệp Châu Anh đứng dậy rồi đi lên trên phòng, nói thật thì cô cũng cảm thấy cơ thể mình có chút không ổn nhưng chỉ khi lên hẳn tầng hai Diệp Châu Anh mới không gắng gượng được nữa. Cô lảo đảo như sắp ngã nhưng may mắn lại va phải lồng ngực của ai đó nên Châu Anh mới có thể giữ được thăng bằng.
"A… cảm ơn."
Mùi hương nước hoa và bộ trang phục mà người cô vừa va phải thật quen thuộc, Diệp Châu Anh hoảng hốt ngẩng đầu lên thì vô tình bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Lục Bách Dịch. Anh cau mày nhìn cô, miệng lẩm bẩm:
"Chỉ mới ngủ bên ngoài có một đêm mà đã làm bộ làm tình yếu đuối như vậy, Diệp Châu Anh cô đúng là biết cách khiến người khác thương hại."
Việc Diệp Châu Anh cảm thấy cơ thể gặp vấn đề là thật, bởi vì cô đang mang bệnh trong người nên sức khỏe không được như những người khác. Vậy mà trong mắt Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh chỉ đang giả vờ, diễn kịch trước mặt mọi người trên dưới Lục gia để cầu xin sự thương hại.
Sau đó, Lục Bách Dịch lạnh lùng lướt qua người cô. Diệp Châu Anh vội vàng bám tay vào bức tường để giữ thăng bằng. Cô quay đầu nhìn lại, bóng lưng rộng và dáng đi khoan thai đầy quyền lực của Lục Bách Dịch khiến Diệp Châu Anh càng nhìn càng thấy khoảng cách giữa cả hai như bị kéo dãn ra, không thể với tay chạm tới.
Diệp Châu Anh mở cửa bước vào phòng ngủ, rõ ràng đây là căn phòng của hai vợ chồng nhưng người làm vợ như cô lại chẳng được quyền hạn sử dụng. Phải tới khi Lục Bách Dịch không có trong phòng thì Châu Anh mới dám bước vào trong.
Hôm nay cô có lịch đi khám ở bệnh viện nên cần phải giữ một tinh thần thoải mái. Diệp Châu Anh hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân thì cô có xả nước ấm vào trong bồn, cô muốn tắm một chút để cơ thể được sảng khoái.
Diệp Châu Anh búi tóc lên, cô cởi quần áo ra rồi ngồi vào bồn tắm. Đúng là không hổ danh mĩ nhân đẹp nhất Kiều Thành, Diệp Châu Anh chỉ đơn giản là ngồi trong bồn tắm thôi nhưng cũng đẹp tới động lòng người. Mặc dù có tất cả mọi thứ từ gia tài đến nhan sắc nhưng Diệp Châu Anh lại không có cuộc sống hoàn hảo như mọi người nghĩ, bản thân thì mang bệnh khó chữa không những thế còn bị chính chồng ghét bỏ.
Một lát sau, Lục Bách Dịch có quay trở về phòng để lấy ít tài liệu bỏ quên, đúng lúc ấy anh lại bắt gặp Diệp Châu Anh quấn khăn rời khỏi phòng tắm. Vừa nhìn thấy Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh sợ tới mức cứng đơ cả người ra, cô không dám nhìn thẳng vào anh cũng chẳng dám di chuyển. Lục Bách Dịch liếc nhìn cơ thể của Diệp Châu Anh, từ đôi chân thon dài trắng muốt đến xương quai xanh đẹp mê hồn, đặc biệt là vòng một nở nang đang lấp ló phía sau lớp khăn tắm. Nhìn cô gầy như vậy nhưng ngực lại không hề nhỏ, dáng người có chút cân đối lại vừa mắt.
Nhân lúc Lục Bách Dịch đang lấy tài liệu trên mặt bàn Châu Anh liền rón rén đi đến tủ quần áo để lấy đồ mặc. Một tay cô giữ chiếc khăn trên người, một tay tìm quần áo có chút vội vã. Trong lúc lấy quần áo, Diệp Châu Anh cảm nhận được Lục Bách Dịch đang càng lúc càng áp sát lại gần mình, cho tới khi cô quay người lại thì cổ tay bất ngờ bị anh tóm chặt lấy.
"A!"
"Ai cho phép cô dùng khăn của tôi để quấn quanh người cô?"
Diệp Châu Anh nhăn mặt vì đau, bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy cổ tay của cô một cách thô bạo.
"Em… em không biết đây là khăn của anh, em sẽ trả lại cho anh nhưng trước tiên anh có thể buông tay ra có được không?"
Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn Diệp Châu Anh rồi từ từ buông lỏng tay ra. Hai mắt của anh vẫn dán chặt lên cơ thể cô, giọng nói gằn thét vang lên:
"Cởi nó ra ngay lập tức!"
Diệp Châu Anh hoảng sợ che người, cô lúng túng:
"Để… để em vào trong thay đồ rồi sẽ trả cho anh."
Lúc Châu Anh định cầm quần áo vào trong phòng tắm để thay thì bất ngờ bị Lục Bách Dịch kéo lại, anh quăng cô đập thẳng lưng vào bức tường sau đó tiến đến ép sát vào người cô. Tay của Lục Bách Dịch nắm chặt lấy cổ tay của Châu Anh một lần nữa giơ tuốt lên trên đỉnh đầu.
"Tôi nói cô cởi nó ra ngay tại đây chứ không phải vào trong đó nghe rõ chưa?"
Diệp Châu Anh đau đớn tới mức làm rơi quần áo xuống sàn nhà, giọng nói của Lục Bách Dịch giống như cơn mưa bão xối xả trút lên người cô. Nếu cô cởi khăn ngay tại đây thì đồng nghĩa với việc Lục Bách Dịch sẽ nhìn thấy tất cả cơ thể cô mất. Mặc dù đã là vợ chồng nhưng Châu Anh vẫn chưa sẵn sàng để anh nhìn thấy tất cả, cô thực sự không dám làm thế.
Thấy Châu Anh đứng mãi mà không chịu cởi, Lục Bách Dịch bèn đưa tay giằng lấy chiếc khăn, tay anh chạm vào người cô rồi dùng lực kéo thật mạnh.
"Nếu cô không cởi thì để tôi giúp."
Diệp Châu Anh hoảng sợ nắm lấy tay của Lục Bách Dịch để ngăn anh kéo chiếc khăn ra. Cô dùng chút sức lực yếu ớt của mình để cầu xin:
"Lục Bách Dịch, đừng mà… "
Trước những lời nói cay nghiệt phát ra từ miệng của Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh như chết lặng người đi, khóe mắt cay cay ứa ra những giọt lệ mặn chát chảy xuống dưới. Cô run run mím chặt môi dưới, tay nắm lấy vạt váy trông tủi thân vô cùng nhưng dáng vẻ đó của cô chỉ khiến Lục Bách Dịch càng thêm ghét hơn. Diệp Châu Anh khẽ mấp máy môi:
"Bách Dịch, bệnh của em… không có lây nên anh không cần phải lo lắng như vậy."
Nếu lý do Lục Bách Dịch không muốn chung giường với Diệp Châu Anh là lo ngại bệnh tình của cô thì đã không tới mức phải nói ra những lời khiến cô bị tổn thương như thế. Lục Bách Dịch đơn giản không quan tâm đến cảm xúc của cô, không thích sự có mặt của cô ở trong căn phòng này nên mới hành xử như vậy.
Thấy Diệp Châu Anh còn chưa chịu rời đi, Lục Bách Dịch bắt đầu nhìn cô với ánh mắt chán ghét, anh mệt mỏi thốt lên:
"Sao cô có thể chắc chắn bản thân cô sẽ không lây bệnh cho tôi thế? Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, cô mau ra ngoài đi trước khi tôi tự tay đuổi cô ra."
"Lục Bách Dịch, tại sao anh lại ghét em như vậy? Có phải là vì bệnh tình của em không?"
Hai mắt của Diệp Châu Anh rưng rưng đẫm lệ, hiện tại cô đang cảm thấy vô cùng đau lòng khi bị đuổi ra ngoài trong chính đêm tân hôn. Còn chồng cô - Lục Bách Dịch, anh dường như không hề để tâm đến cảm xúc của cô mà chỉ hành động theo cảm tính.
Lục Bách Dịch nhìn chằm chằm vào Diệp Châu Anh, lạnh lùng tiến lên phía trước một bước. Dù không biết anh định làm gì nhưng dáng vẻ cao lớn tỏa ra đầy sát khí của Lục Bách Dịch khiến Châu Anh nuốt nước bọt sợ hãi, cô vô thức lùi lại phía sau, vừa lùi vừa run.
"B… Bách Dịch…"
"Cô có biết vì sao tôi ghét cô trong khi đây mới là lần đầu tiên tôi gặp cô không? Bởi vì Diệp Châu Anh cô đã cướp đi tự do của tôi, khiến cuộc đời tôi phải chôn vùi trong cuộc hôn nhân gò bó với kẻ sắp chết như cô đấy! Lý do đó cô đã hài lòng chưa, Diệp tiểu thư?"
Lục Bách Dịch vừa đay nghiến trả lời câu hỏi của Châu Anh vừa giận dữ giơ ngón trỏ ra chọt mạnh vào bờ vai mảnh khảnh của cô. Diệp Châu Anh chỉ biết cúi mặt không dám ngẩng lên, những lời Lục Bách Dịch vừa nói tất cả đều đúng hết, lỗi là do cô, chính cô đã khiến anh phải sống một cuộc đời tồi tệ khi có một người vợ bệnh tật như mình.
Cuối cùng, Diệp Châu Anh cũng chọn cách rời khỏi căn phòng ấy. Cô lững thững bước xuống dưới nhà, thân ảnh nhỏ bé nhẹ nhàng ngồi xuống sofa. Biệt thự nhà họ Lục tuy to nhưng phòng trống vẫn chưa dọn dẹp, chắc có lẽ đêm nay Diệp Châu Anh cô phải ngủ ở phòng khách lạnh lẽo này rồi.
Khi bản thân còn là Diệp tiểu thư, Châu Anh chưa từng rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Nhưng bây giờ cô là Lục thiếu phu nhân, dù được làm vợ của Lục Bách Dịch nhưng cũng chẳng vui vẻ là mấy. Diệp Châu Anh ngồi co ro trên ghế, cả gian phòng khách rộng lớn tối tăm lạnh lẽo chỉ có mình cô. Sau đó, Châu Anh khẽ nằm xuống mặt ghế, từ từ nhắm mắt lại và hi vọng thời gian mau trôi tới sáng hôm sau.
…
Sáng hôm sau.
"Thiếu… thiếu phu nhân, sao cô lại ngủ ở đây thế này?"
Tiếng hét hớt hải của người hầu trong nhà khiến Diệp Châu Anh chợt tỉnh giấc. Đêm qua cô đã bị đuổi khỏi phòng tân hôn nên mới phải ra đây ngủ.
Diệp Châu Anh không muốn làm to chuyện, cô chỉ mỉm cười rồi lấy bừa một lý do:
"À… thực ra đêm qua tôi… tôi… có ra phòng khách ngồi một chút thì vô tình ngủ quên mất."
Nụ cười của Diệp Châu Anh trông thật tươi nhưng gương mặt nhợt nhạt của cô lại khiến người trong nhà lo lắng. Ai cũng biết bệnh của Châu Anh không thể để cơ thể bị nhiễm lạnh, vậy mà hôm qua cô lại ngủ một mình ở ngoài này như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể rất nhiều.
Quản gia Kim từ bên trong chạy ra, anh ấy đem theo một chiếc chăn nhỏ khoác lên người cho Diệp Châu Anh.
"Thiếu phu nhân, cơ thể cô yếu không nên ngủ ở ngoài này đâu."
Diệp Châu Anh ngước mắt nhìn quản gia Kim, đây đúng là một anh chàng ấm áp biết quan tâm tới người khác không giống như Lục Bách Dịch, vừa vô tâm lại vô tình.
"Cảm ơn anh, quản gia Kim."
"Thiếu phu nhân, cô thực sự không sao chứ? Nếu cô xảy ra chuyện gì chắc chắn chúng tôi sẽ bị ăn mắng mất." những nữ hầu đứng vòng xung quanh run rẩy lo sợ.
Người trong nhà Lục gia ai nấy đều quan tâm tới sức khỏe của Châu Anh, mà lý do cô phải ngủ ở sofa không có liên quan gì tới họ cả.
"Mọi người đừng lo, tôi không sao đâu mà. Tôi xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng."
Diệp Châu Anh đứng dậy rồi đi lên trên phòng, nói thật thì cô cũng cảm thấy cơ thể mình có chút không ổn nhưng chỉ khi lên hẳn tầng hai Diệp Châu Anh mới không gắng gượng được nữa. Cô lảo đảo như sắp ngã nhưng may mắn lại va phải lồng ngực của ai đó nên Châu Anh mới có thể giữ được thăng bằng.
"A… cảm ơn."
Mùi hương nước hoa và bộ trang phục mà người cô vừa va phải thật quen thuộc, Diệp Châu Anh hoảng hốt ngẩng đầu lên thì vô tình bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Lục Bách Dịch. Anh cau mày nhìn cô, miệng lẩm bẩm:
"Chỉ mới ngủ bên ngoài có một đêm mà đã làm bộ làm tình yếu đuối như vậy, Diệp Châu Anh cô đúng là biết cách khiến người khác thương hại."
Việc Diệp Châu Anh cảm thấy cơ thể gặp vấn đề là thật, bởi vì cô đang mang bệnh trong người nên sức khỏe không được như những người khác. Vậy mà trong mắt Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh chỉ đang giả vờ, diễn kịch trước mặt mọi người trên dưới Lục gia để cầu xin sự thương hại.
Sau đó, Lục Bách Dịch lạnh lùng lướt qua người cô. Diệp Châu Anh vội vàng bám tay vào bức tường để giữ thăng bằng. Cô quay đầu nhìn lại, bóng lưng rộng và dáng đi khoan thai đầy quyền lực của Lục Bách Dịch khiến Diệp Châu Anh càng nhìn càng thấy khoảng cách giữa cả hai như bị kéo dãn ra, không thể với tay chạm tới.
Diệp Châu Anh mở cửa bước vào phòng ngủ, rõ ràng đây là căn phòng của hai vợ chồng nhưng người làm vợ như cô lại chẳng được quyền hạn sử dụng. Phải tới khi Lục Bách Dịch không có trong phòng thì Châu Anh mới dám bước vào trong.
Hôm nay cô có lịch đi khám ở bệnh viện nên cần phải giữ một tinh thần thoải mái. Diệp Châu Anh hít một hơi thật sâu rồi mở cửa phòng tắm, sau khi vệ sinh cá nhân thì cô có xả nước ấm vào trong bồn, cô muốn tắm một chút để cơ thể được sảng khoái.
Diệp Châu Anh búi tóc lên, cô cởi quần áo ra rồi ngồi vào bồn tắm. Đúng là không hổ danh mĩ nhân đẹp nhất Kiều Thành, Diệp Châu Anh chỉ đơn giản là ngồi trong bồn tắm thôi nhưng cũng đẹp tới động lòng người. Mặc dù có tất cả mọi thứ từ gia tài đến nhan sắc nhưng Diệp Châu Anh lại không có cuộc sống hoàn hảo như mọi người nghĩ, bản thân thì mang bệnh khó chữa không những thế còn bị chính chồng ghét bỏ.
Một lát sau, Lục Bách Dịch có quay trở về phòng để lấy ít tài liệu bỏ quên, đúng lúc ấy anh lại bắt gặp Diệp Châu Anh quấn khăn rời khỏi phòng tắm. Vừa nhìn thấy Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh sợ tới mức cứng đơ cả người ra, cô không dám nhìn thẳng vào anh cũng chẳng dám di chuyển. Lục Bách Dịch liếc nhìn cơ thể của Diệp Châu Anh, từ đôi chân thon dài trắng muốt đến xương quai xanh đẹp mê hồn, đặc biệt là vòng một nở nang đang lấp ló phía sau lớp khăn tắm. Nhìn cô gầy như vậy nhưng ngực lại không hề nhỏ, dáng người có chút cân đối lại vừa mắt.
Nhân lúc Lục Bách Dịch đang lấy tài liệu trên mặt bàn Châu Anh liền rón rén đi đến tủ quần áo để lấy đồ mặc. Một tay cô giữ chiếc khăn trên người, một tay tìm quần áo có chút vội vã. Trong lúc lấy quần áo, Diệp Châu Anh cảm nhận được Lục Bách Dịch đang càng lúc càng áp sát lại gần mình, cho tới khi cô quay người lại thì cổ tay bất ngờ bị anh tóm chặt lấy.
"A!"
"Ai cho phép cô dùng khăn của tôi để quấn quanh người cô?"
Diệp Châu Anh nhăn mặt vì đau, bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy cổ tay của cô một cách thô bạo.
"Em… em không biết đây là khăn của anh, em sẽ trả lại cho anh nhưng trước tiên anh có thể buông tay ra có được không?"
Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn Diệp Châu Anh rồi từ từ buông lỏng tay ra. Hai mắt của anh vẫn dán chặt lên cơ thể cô, giọng nói gằn thét vang lên:
"Cởi nó ra ngay lập tức!"
Diệp Châu Anh hoảng sợ che người, cô lúng túng:
"Để… để em vào trong thay đồ rồi sẽ trả cho anh."
Lúc Châu Anh định cầm quần áo vào trong phòng tắm để thay thì bất ngờ bị Lục Bách Dịch kéo lại, anh quăng cô đập thẳng lưng vào bức tường sau đó tiến đến ép sát vào người cô. Tay của Lục Bách Dịch nắm chặt lấy cổ tay của Châu Anh một lần nữa giơ tuốt lên trên đỉnh đầu.
"Tôi nói cô cởi nó ra ngay tại đây chứ không phải vào trong đó nghe rõ chưa?"
Diệp Châu Anh đau đớn tới mức làm rơi quần áo xuống sàn nhà, giọng nói của Lục Bách Dịch giống như cơn mưa bão xối xả trút lên người cô. Nếu cô cởi khăn ngay tại đây thì đồng nghĩa với việc Lục Bách Dịch sẽ nhìn thấy tất cả cơ thể cô mất. Mặc dù đã là vợ chồng nhưng Châu Anh vẫn chưa sẵn sàng để anh nhìn thấy tất cả, cô thực sự không dám làm thế.
Thấy Châu Anh đứng mãi mà không chịu cởi, Lục Bách Dịch bèn đưa tay giằng lấy chiếc khăn, tay anh chạm vào người cô rồi dùng lực kéo thật mạnh.
"Nếu cô không cởi thì để tôi giúp."
Diệp Châu Anh hoảng sợ nắm lấy tay của Lục Bách Dịch để ngăn anh kéo chiếc khăn ra. Cô dùng chút sức lực yếu ớt của mình để cầu xin:
"Lục Bách Dịch, đừng mà… "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.