Chương 4: Mĩ Nhân Đẹp Nhất Kiều Thành.
Huyền Yizi
15/11/2022
Diệp Châu Anh đứng trước đầu giường, chậm rãi đưa hai tay lên trước ngực để cởi cúc áo, ánh mắt có chút bất mãn nhưng vẫn cắn răng chịu đựng mà làm theo những lời Lục Bách Dịch nói. Còn về phía Lục Bách Dịch, anh nằm trên giường một cách thảnh thơi, hai mắt chăm chú không rời theo từng cử chỉ của Diệp Châu Anh. Thấy cô mỗi việc cởi đồ thôi cũng làm không nên hồn vì thế anh liền quát:
"Cởi nhanh lên! Cô lề mề như vậy muốn câu thời gian đấy à?"
Diệp Châu Anh bị tiếng quát của anh làm cho giật mình, cô đang rất sợ hãi và không dám tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra. Cô đã rất hi vọng Lục Bách Dịch trong suy nghĩ của cô sẽ không đối xử tệ bạc với cô như thế này nhưng sau tất cả mọi thứ cũng chỉ do cô hi vọng hão huyền mà thôi.
Diệp Châu Anh biết đến Lục Bách Dịch qua những tờ tạp chí, những video phỏng vấn của anh ở trên mạng. Lần đầu tiên được thấy anh trên ti vi, cô đã cảm nhận được trái tim mình có gì đó rất lạ. Liệu có phải là tiếng sét ái tình không nhỉ?
Lục Bách Dịch trước truyền thông là một người đàn ông vô cùng phong độ và lịch sự. Nhưng sự thật anh lại là một người đáng sợ hơn bất cứ ai. Diệp Châu Anh đã vỡ mộng về anh, đáng lẽ ra cô không nên hi vọng quá nhiều để bây giờ biết được lại thất vọng tràn trề như vậy.
Chiếc áo ngủ trên người của Diệp Châu Anh từ từ được cởi ra, từng hành động của cô vô cùng chậm chạp và có chút run sợ. Lục Bách Dịch yên lặng ngắm nhìn cơ thể của Châu Anh, ánh mắt lộ rõ vẻ ham muốn của một người đàn ông có nhu cầu cao trước một cô gái có vẻ đẹp tựa như thiên thần. Làn da của cô trắng mịn phát sáng, eo thon bụng phẳng, vòng một đầy đặn căng tràn đúng chuẩn dáng vẻ mà bao nhiêu cô gái ao ước.
Lục Bách Dịch bất chợt nhổm dậy nắm lấy cổ tay của Châu Anh khiến cô ngã nhào lên giường. Bản thân anh khi đứng trước một tuyệt sắc giai nhân như thế này cũng không thể kiềm chế được. Hai tay anh siết chặt lấy cánh tay của Châu Anh, anh nghiêng đầu khẽ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô.
"Ưm…"
Theo phản xạ tự nhiên, Diệp Châu Anh liền co người lại khi môi của anh chạm vào phần cổ của mình. Đây là lần đầu tiên Lục Bách Dịch gần gũi với cô như vậy mà không đuổi cô đi. Anh đã từng nói không muốn chung giường với cô vì sợ cô lây bệnh, nhưng bây giờ thì sao… anh thậm chí còn không ngần ngại dùng miệng của mình trượt trên cơ thể của cô nữa.
Vốn cứ nghĩ đêm nay sẽ không thoát được móng vuốt của Lục Bách Dịch nhưng may mắn thay bên ngoài bất ngờ có người gõ cửa giữa chừng khiến Lục Bách Dịch mất cả hứng.
Cốc... Cốc…
"Thiếu gia, lão gia có chuyện muốn nói với thiếu gia, ông ấy đang chờ anh ở dưới phòng sách ạ."
Giọng nói của cô nữ hầu vang lên vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe nhưng lại khiến Lục Bách Dịch bực mình. Anh lập tức buông tay khỏi người của Châu Anh, liếc mắt nhìn cô rồi từ từ bước xuống giường. Lục Bách Dịch rời đi mà không nói lời nào cả nhưng điều này cũng tốt, bây giờ thì Châu Anh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Cô lặng lẽ kéo áo lên rồi cài lại cúc, hi vọng rằng lúc Lục Bách Dịch quay trở lại sẽ không bắt cô cởi đồ nữa.
Ở dưới phòng đọc sách.
Lục Bách Dịch đứng trước phòng sách của ba mình rồi gõ cửa, nhìn nét mặt của anh là biết anh vẫn đang rất bực mình vì Lục lão gia đã làm anh mất hứng giữa chừng.
"Ba tìm con có chuyện gì không?"
Sau khi được sự đồng ý của ba, Lục Bách Dịch liền mở cửa đi vào.
Anh cho hai tay vào túi quần, đi tới trước mặt ba mình rồi cất tiếng hỏi ông ấy.
Lục lão gia dừng việc đọc sách lại, ông ấy ngẩng đầu nhìn con trai rồi từ tốn nói:
"Ngày mai mày cùng với Châu Anh về Diệp gia một chuyến đi, dù sao thì mày vẫn phải xin lỗi bên thông gia một câu vì đã không có mặt ở đám cưới."
Lục Bách Dịch bất mãn ngay ra mặt, anh hỏi:
"Tại sao con phải làm vậy?"
"Nghe ba nói đây, cho dù mày có không thích Châu Anh thì cũng phải đối xử tốt với con bé. Trước mặt nhà họ Diệp phải cho họ thấy mày yêu thương con bé đến nhường nào nghe rõ chưa?"
"Hừ… ba đang bắt con đóng một vở kịch yêu vợ đấy à?"
"Mày không có quyền từ chối đâu, ngày mai sắp xếp công việc ở công ty rồi dành thời gian đi cùng Châu Anh về nhà mẹ đẻ con bé. Tao sẽ không bỏ qua bất cứ lý do nào nếu mày không tới giống như lúc diễn ra đám cưới đâu."
Nói xong những lời cần nói Lục lão gia liền đứng dậy rời khỏi phòng sách. Trong khi đó Lục Bách Dịch lại vô cùng giận dữ, gương mặt anh xám ngoét lại, cảm giác như mây đen đã phủ kín đầu. Bắt anh giả vờ yêu thương Diệp Châu Anh thì thôi đi giờ lại muốn anh diễn kịch trước mặt nhà họ Diệp, Lục Bách Dịch cảm thấy bản thân mình thật giả tạo.
Đêm hôm đó khi nằm ngủ ở trên giường, Lục Bách Dịch cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được. Bình thường anh thường ngủ muộn nhưng vào giấc rất nhanh nhưng hôm nay có nằm tới bao lâu đi nữa cũng không thể ngủ được. Lục Bách Dịch thở dài quay vào trong tường lúc, ánh mắt anh bất chợt va phải gương mặt xinh đẹp của Diệp Châu Anh, nhìn cô ngủ một cách ngon lành ở bên cạnh lúc này Lục Bách Dịch mới hiểu tại sao bản thân anh ngủ mãi mà không được rồi.
"Chết tiệt!"
Lục Bách Dịch lẩm bẩm tự mắng chửi, không biết là anh đang chửi Châu Anh hay đang chửi chính bản thân mình nữa.
…
Hôm sau.
Sáng hôm đó, Diệp Châu Anh từ từ thức dậy ở trên giường, đêm hôm qua cô ngủ rất ngon và dường như lúc trở về Lục Bách Dịch đã không làm gì cô cả. Hai mắt cô khẽ mở ra thì bất ngờ nhìn thấy Lục Bách Dịch đang thay quần áo. Cô không phải cố ý nhìn cơ thể của anh nhưng phải nói là rất đẹp, Diệp Châu Anh cảm thấy nóng mặt và phải kéo chăn giấu đi gương mặt ngượng ngùng của mình.
Lúc này tim cô đập nhanh quá, thật giống với lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mấy năm trước.
Hồi đó cô cứ nghĩ anh là người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt nhưng giờ cô mới nhận ra đúng là chẳng ai hoàn hảo một cách hoàn toàn hết.
Lục Bách Dịch sau khi thay đồ thì nhanh chóng ngồi vào xe riêng của mình để đi tới tập đoàn Lục thị - tập đoàn mỹ phẩm nổi tiếng nhất ở Kiều Thành.
Chiếc BMW X7 màu đen dừng lại trước cửa công ty, Lục Bách Dịch mở cửa bước xuống đi theo sau là thư ký kèm trợ lý riêng - Trình Tranh. Anh ta là người phụ trách sắp xếp lịch trình cho Lục Bách Dịch vì bản thân là tổng giám đốc nên có rất nhiều việc phải làm.
Sau hai cuộc họp kéo dài liên tiếp trong vòng ba tiếng đồng hồ, Lục Bách Dịch trong bộ dạng mệt mỏi trở về văn phòng. Lúc anh vừa đưa tay mở cửa thì bất chợt bị một giọng nói quen thuộc làm cho giật mình.
"A… tổng giám đốc của tôi về rồi đấy à? Tôi ngồi đây chờ cậu từ sáng tới giờ rồi đấy!"
Chất giọng lanh lảnh lại chua ngoa không khác gì con gái ấy chẳng ai khác chính là Tiêu Đằng - bạn thân của Lục Bách Dịch. Anh ta thản nhiên ngồi trong văn phòng của anh như nhà của mình, đã vậy còn tự ý gác chân lên bàn nữa.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Lục Bách Dịch cất tiếng hỏi.
"Chẳng lẽ phải có chuyện thì tôi mới đến gặp cậu à? Lục Bách Dịch à Lục Bách Dịch, lấy vợ một cái là bắt đầu quên bạn luôn rồi."
Lục Bách Dịch đi đến trước mặt Tiêu Đằng lạnh lùng đá vào cái chân vô ý tứ của anh ta rồi đen mặt:
"Nếu đến đây chỉ để nói linh tinh thì về đi, đừng làm phiền tôi."
"Ấy đừng giận, tôi tới để thông báo cho cậu một chuyện đó là tôi mới mở một quán rượu mới cho nên tối nay nhớ tới ủng hộ tôi đấy nhé."
Tiêu Đằng nổi tiếng là người ăn chơi vì gia đình có điều kiện nên suốt ngày chỉ biết mở quán rượu, khi nào chán thì giải tán. Lục Bách Dịch nghe vậy mới gật đầu cho qua, sau đó Tiêu Đằng liền đứng dậy định rời khỏi văn phòng nhưng vô tình chạm mặt Diệp Châu Anh.
"Cô có phải là Diệp Châu Anh vợ của Lục Bách Dịch không?" Tiêu Đằng lên tiếng hỏi.
Gương mặt của Châu Anh vẫn còn rất ngơ ngác vì Tiêu Đằng cô chưa nhìn thấy bao giờ cả nhưng anh ta lại biết tên cô. Lục Bách Dịch ngẩng mặt lên nhìn hai người họ sau đó lại cắm đầu vào làm việc mà chẳng quan tâm tới.
"À… vâng, tôi là Diệp Châu Anh." Châu Anh khẽ trả lời.
"Chà, cô đúng là rất giống với lời đồn, xinh đẹp cứ như từ trong tranh bước ra vậy. Xin tự giới thiệu với cô, tôi là Tiêu Đằng bạn thân của Lục Bách Dịch, rất vui được gặp cô."
Tiêu Đằng hí hửng giơ tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Diệp Châu Anh. Bạn thân của Lục Bách Dịch thật chẳng lạnh lùng giống anh, đối với cô cũng là thật tâm muốn làm quen.
"Chào anh, còn tôi là Châu Anh."
Sau khi làm quen, Tiêu Đằng liền đẩy Diệp Châu Anh đến trước bàn làm việc của Lục Bách Dịch. Anh ta nói:
"Lục Bách Dịch, vợ cậu đến rồi."
Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại thôi.
"Thì sao?"
"Cái thằng này thật là… vợ cậu tới thì phải đón tiếp vợ cậu chứ?"
"Tôi đang bận."
Tiêu Đằng chép miệng nhìn Lục Bách Dịch chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào làm việc rồi lắc đầu thất vọng. Còn về phía Diệp Châu Anh, đây không phải lần đầu cô bị chồng phũ nên cũng quen rồi.
"Anh Tiêu, tôi không nên làm phiền Bách Dịch làm việc, tôi nghĩ mình nên ra ngoài đợi."
"Sao lại ra ngoài đợi?"
"Không sao đâu, tôi xin phép ra ngoài trước."
Lý do Châu Anh tới đây là vì nghe lời ba chồng mà đến. Hôm nay cả hai người họ phải tới nhà mẹ đẻ của cô để thăm hỏi nhưng xem ra Lục Bách Dịch không muốn đi.
Tiêu Đằng tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Diệp Châu Anh rời khỏi văn phòng sau đó quay sang càu nhàu bạn thân:
"Lục Bách Dịch, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Diệp Châu Anh đẹp như vậy mà còn chê, thật chả hiểu."
"Ra ngoài đi!"
"Cậu không cần đuổi thì tôi cũng đi. Cậu không tiếp vợ cậu thì để tôi tiếp cho nhá?"
"Cởi nhanh lên! Cô lề mề như vậy muốn câu thời gian đấy à?"
Diệp Châu Anh bị tiếng quát của anh làm cho giật mình, cô đang rất sợ hãi và không dám tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra. Cô đã rất hi vọng Lục Bách Dịch trong suy nghĩ của cô sẽ không đối xử tệ bạc với cô như thế này nhưng sau tất cả mọi thứ cũng chỉ do cô hi vọng hão huyền mà thôi.
Diệp Châu Anh biết đến Lục Bách Dịch qua những tờ tạp chí, những video phỏng vấn của anh ở trên mạng. Lần đầu tiên được thấy anh trên ti vi, cô đã cảm nhận được trái tim mình có gì đó rất lạ. Liệu có phải là tiếng sét ái tình không nhỉ?
Lục Bách Dịch trước truyền thông là một người đàn ông vô cùng phong độ và lịch sự. Nhưng sự thật anh lại là một người đáng sợ hơn bất cứ ai. Diệp Châu Anh đã vỡ mộng về anh, đáng lẽ ra cô không nên hi vọng quá nhiều để bây giờ biết được lại thất vọng tràn trề như vậy.
Chiếc áo ngủ trên người của Diệp Châu Anh từ từ được cởi ra, từng hành động của cô vô cùng chậm chạp và có chút run sợ. Lục Bách Dịch yên lặng ngắm nhìn cơ thể của Châu Anh, ánh mắt lộ rõ vẻ ham muốn của một người đàn ông có nhu cầu cao trước một cô gái có vẻ đẹp tựa như thiên thần. Làn da của cô trắng mịn phát sáng, eo thon bụng phẳng, vòng một đầy đặn căng tràn đúng chuẩn dáng vẻ mà bao nhiêu cô gái ao ước.
Lục Bách Dịch bất chợt nhổm dậy nắm lấy cổ tay của Châu Anh khiến cô ngã nhào lên giường. Bản thân anh khi đứng trước một tuyệt sắc giai nhân như thế này cũng không thể kiềm chế được. Hai tay anh siết chặt lấy cánh tay của Châu Anh, anh nghiêng đầu khẽ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô.
"Ưm…"
Theo phản xạ tự nhiên, Diệp Châu Anh liền co người lại khi môi của anh chạm vào phần cổ của mình. Đây là lần đầu tiên Lục Bách Dịch gần gũi với cô như vậy mà không đuổi cô đi. Anh đã từng nói không muốn chung giường với cô vì sợ cô lây bệnh, nhưng bây giờ thì sao… anh thậm chí còn không ngần ngại dùng miệng của mình trượt trên cơ thể của cô nữa.
Vốn cứ nghĩ đêm nay sẽ không thoát được móng vuốt của Lục Bách Dịch nhưng may mắn thay bên ngoài bất ngờ có người gõ cửa giữa chừng khiến Lục Bách Dịch mất cả hứng.
Cốc... Cốc…
"Thiếu gia, lão gia có chuyện muốn nói với thiếu gia, ông ấy đang chờ anh ở dưới phòng sách ạ."
Giọng nói của cô nữ hầu vang lên vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe nhưng lại khiến Lục Bách Dịch bực mình. Anh lập tức buông tay khỏi người của Châu Anh, liếc mắt nhìn cô rồi từ từ bước xuống giường. Lục Bách Dịch rời đi mà không nói lời nào cả nhưng điều này cũng tốt, bây giờ thì Châu Anh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Cô lặng lẽ kéo áo lên rồi cài lại cúc, hi vọng rằng lúc Lục Bách Dịch quay trở lại sẽ không bắt cô cởi đồ nữa.
Ở dưới phòng đọc sách.
Lục Bách Dịch đứng trước phòng sách của ba mình rồi gõ cửa, nhìn nét mặt của anh là biết anh vẫn đang rất bực mình vì Lục lão gia đã làm anh mất hứng giữa chừng.
"Ba tìm con có chuyện gì không?"
Sau khi được sự đồng ý của ba, Lục Bách Dịch liền mở cửa đi vào.
Anh cho hai tay vào túi quần, đi tới trước mặt ba mình rồi cất tiếng hỏi ông ấy.
Lục lão gia dừng việc đọc sách lại, ông ấy ngẩng đầu nhìn con trai rồi từ tốn nói:
"Ngày mai mày cùng với Châu Anh về Diệp gia một chuyến đi, dù sao thì mày vẫn phải xin lỗi bên thông gia một câu vì đã không có mặt ở đám cưới."
Lục Bách Dịch bất mãn ngay ra mặt, anh hỏi:
"Tại sao con phải làm vậy?"
"Nghe ba nói đây, cho dù mày có không thích Châu Anh thì cũng phải đối xử tốt với con bé. Trước mặt nhà họ Diệp phải cho họ thấy mày yêu thương con bé đến nhường nào nghe rõ chưa?"
"Hừ… ba đang bắt con đóng một vở kịch yêu vợ đấy à?"
"Mày không có quyền từ chối đâu, ngày mai sắp xếp công việc ở công ty rồi dành thời gian đi cùng Châu Anh về nhà mẹ đẻ con bé. Tao sẽ không bỏ qua bất cứ lý do nào nếu mày không tới giống như lúc diễn ra đám cưới đâu."
Nói xong những lời cần nói Lục lão gia liền đứng dậy rời khỏi phòng sách. Trong khi đó Lục Bách Dịch lại vô cùng giận dữ, gương mặt anh xám ngoét lại, cảm giác như mây đen đã phủ kín đầu. Bắt anh giả vờ yêu thương Diệp Châu Anh thì thôi đi giờ lại muốn anh diễn kịch trước mặt nhà họ Diệp, Lục Bách Dịch cảm thấy bản thân mình thật giả tạo.
Đêm hôm đó khi nằm ngủ ở trên giường, Lục Bách Dịch cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được. Bình thường anh thường ngủ muộn nhưng vào giấc rất nhanh nhưng hôm nay có nằm tới bao lâu đi nữa cũng không thể ngủ được. Lục Bách Dịch thở dài quay vào trong tường lúc, ánh mắt anh bất chợt va phải gương mặt xinh đẹp của Diệp Châu Anh, nhìn cô ngủ một cách ngon lành ở bên cạnh lúc này Lục Bách Dịch mới hiểu tại sao bản thân anh ngủ mãi mà không được rồi.
"Chết tiệt!"
Lục Bách Dịch lẩm bẩm tự mắng chửi, không biết là anh đang chửi Châu Anh hay đang chửi chính bản thân mình nữa.
…
Hôm sau.
Sáng hôm đó, Diệp Châu Anh từ từ thức dậy ở trên giường, đêm hôm qua cô ngủ rất ngon và dường như lúc trở về Lục Bách Dịch đã không làm gì cô cả. Hai mắt cô khẽ mở ra thì bất ngờ nhìn thấy Lục Bách Dịch đang thay quần áo. Cô không phải cố ý nhìn cơ thể của anh nhưng phải nói là rất đẹp, Diệp Châu Anh cảm thấy nóng mặt và phải kéo chăn giấu đi gương mặt ngượng ngùng của mình.
Lúc này tim cô đập nhanh quá, thật giống với lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mấy năm trước.
Hồi đó cô cứ nghĩ anh là người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt nhưng giờ cô mới nhận ra đúng là chẳng ai hoàn hảo một cách hoàn toàn hết.
Lục Bách Dịch sau khi thay đồ thì nhanh chóng ngồi vào xe riêng của mình để đi tới tập đoàn Lục thị - tập đoàn mỹ phẩm nổi tiếng nhất ở Kiều Thành.
Chiếc BMW X7 màu đen dừng lại trước cửa công ty, Lục Bách Dịch mở cửa bước xuống đi theo sau là thư ký kèm trợ lý riêng - Trình Tranh. Anh ta là người phụ trách sắp xếp lịch trình cho Lục Bách Dịch vì bản thân là tổng giám đốc nên có rất nhiều việc phải làm.
Sau hai cuộc họp kéo dài liên tiếp trong vòng ba tiếng đồng hồ, Lục Bách Dịch trong bộ dạng mệt mỏi trở về văn phòng. Lúc anh vừa đưa tay mở cửa thì bất chợt bị một giọng nói quen thuộc làm cho giật mình.
"A… tổng giám đốc của tôi về rồi đấy à? Tôi ngồi đây chờ cậu từ sáng tới giờ rồi đấy!"
Chất giọng lanh lảnh lại chua ngoa không khác gì con gái ấy chẳng ai khác chính là Tiêu Đằng - bạn thân của Lục Bách Dịch. Anh ta thản nhiên ngồi trong văn phòng của anh như nhà của mình, đã vậy còn tự ý gác chân lên bàn nữa.
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Lục Bách Dịch cất tiếng hỏi.
"Chẳng lẽ phải có chuyện thì tôi mới đến gặp cậu à? Lục Bách Dịch à Lục Bách Dịch, lấy vợ một cái là bắt đầu quên bạn luôn rồi."
Lục Bách Dịch đi đến trước mặt Tiêu Đằng lạnh lùng đá vào cái chân vô ý tứ của anh ta rồi đen mặt:
"Nếu đến đây chỉ để nói linh tinh thì về đi, đừng làm phiền tôi."
"Ấy đừng giận, tôi tới để thông báo cho cậu một chuyện đó là tôi mới mở một quán rượu mới cho nên tối nay nhớ tới ủng hộ tôi đấy nhé."
Tiêu Đằng nổi tiếng là người ăn chơi vì gia đình có điều kiện nên suốt ngày chỉ biết mở quán rượu, khi nào chán thì giải tán. Lục Bách Dịch nghe vậy mới gật đầu cho qua, sau đó Tiêu Đằng liền đứng dậy định rời khỏi văn phòng nhưng vô tình chạm mặt Diệp Châu Anh.
"Cô có phải là Diệp Châu Anh vợ của Lục Bách Dịch không?" Tiêu Đằng lên tiếng hỏi.
Gương mặt của Châu Anh vẫn còn rất ngơ ngác vì Tiêu Đằng cô chưa nhìn thấy bao giờ cả nhưng anh ta lại biết tên cô. Lục Bách Dịch ngẩng mặt lên nhìn hai người họ sau đó lại cắm đầu vào làm việc mà chẳng quan tâm tới.
"À… vâng, tôi là Diệp Châu Anh." Châu Anh khẽ trả lời.
"Chà, cô đúng là rất giống với lời đồn, xinh đẹp cứ như từ trong tranh bước ra vậy. Xin tự giới thiệu với cô, tôi là Tiêu Đằng bạn thân của Lục Bách Dịch, rất vui được gặp cô."
Tiêu Đằng hí hửng giơ tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với Diệp Châu Anh. Bạn thân của Lục Bách Dịch thật chẳng lạnh lùng giống anh, đối với cô cũng là thật tâm muốn làm quen.
"Chào anh, còn tôi là Châu Anh."
Sau khi làm quen, Tiêu Đằng liền đẩy Diệp Châu Anh đến trước bàn làm việc của Lục Bách Dịch. Anh ta nói:
"Lục Bách Dịch, vợ cậu đến rồi."
Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại thôi.
"Thì sao?"
"Cái thằng này thật là… vợ cậu tới thì phải đón tiếp vợ cậu chứ?"
"Tôi đang bận."
Tiêu Đằng chép miệng nhìn Lục Bách Dịch chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào làm việc rồi lắc đầu thất vọng. Còn về phía Diệp Châu Anh, đây không phải lần đầu cô bị chồng phũ nên cũng quen rồi.
"Anh Tiêu, tôi không nên làm phiền Bách Dịch làm việc, tôi nghĩ mình nên ra ngoài đợi."
"Sao lại ra ngoài đợi?"
"Không sao đâu, tôi xin phép ra ngoài trước."
Lý do Châu Anh tới đây là vì nghe lời ba chồng mà đến. Hôm nay cả hai người họ phải tới nhà mẹ đẻ của cô để thăm hỏi nhưng xem ra Lục Bách Dịch không muốn đi.
Tiêu Đằng tiếc nuối nhìn theo bóng lưng của Diệp Châu Anh rời khỏi văn phòng sau đó quay sang càu nhàu bạn thân:
"Lục Bách Dịch, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Diệp Châu Anh đẹp như vậy mà còn chê, thật chả hiểu."
"Ra ngoài đi!"
"Cậu không cần đuổi thì tôi cũng đi. Cậu không tiếp vợ cậu thì để tôi tiếp cho nhá?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.