Chương 25
Từ Từ Đồ Chi
01/02/2024
Nhóm các thiếu nữ mua kem trước rồi cùng nhau ra về vừa nói vừa cười.
Úc Bách cũng mua được hai cái kem, đưa chiếc có vị trà cho Trà Lê.
Trà Lê hãy còn đang ngơ ngác, sau khi ăn một miếng, lực chú ý đột nhiên kéo lại, ánh mắt sáng ngời hỏi Úc Bách:
– Vì sao mỗi lần cùng anh ăn cái gì anh cũng đều chọn đúng vị tôi thích thế?
Úc Bách nói:
– Cũng không phải quá chuẩn như vậy đâu…Tôi chỉ thấy anh không kén ăn, nhưng anh lại thích những món ăn có màu sắc tươi rực rỡ hơn trong số các loại thực phẩm khác nhau mà thôi.
Trà Lê suy nghĩ một chút, rất không xác định hỏi lại:
– Thật vậy à? Tôi cũng không để ý mấy.
– Nó sắp tan hết rồi kìa. – Úc Bách nhắc nhở anh.
Hai người vừa ăn kem vừa bước vào cổng lớn khu biệt thự gần đó, đi bộ dọc lối đi dưới bóng cây về phía nhà thiếu niên mặc quần thể thao.
– Mấy cô bé học sinh vừa rồi í, – Trà Lê hỏi, – Anh có cho rằng họ bị quét flash không?
Úc Bách nói:
– Tôi không biết. Cái này cũng không có cách nào chứng thực được, đương sự bị chiếu sáng hiển nhiên sẽ không nhớ được trải nghiệm bị chiếu sáng.
Trà Lê thở dài một hơi, nói:
– Tôi chưa bao giờ ngờ rằng lại có một bí mật lớn như vậy đằng sau tỷ lệ tội phạm bằng 0 đối với trẻ vị thành niên.
Úc Bách nghĩ đến nội dung tài liệu thi công chức mà mình đang “ôn tập” nói:
– Chức năng nhiệm vụ của văn phòng Vị Bảo Biện số 2 là giám thị và cải tạo những trẻ vị thành niên phạm tội. Chẳng trách hiện tại đội 2 đang phải đối mặt với kết cục bị bãi bỏ.
Đơn vị thứ nhất chịu trách nhiệm bảo vệ, đơn vị thứ hai chịu trách nhiệm giám sát, người đàn ông mặc đồ đen vừa rồi đã nói, anh ta đang thực hiện “nhiệm vụ hằng ngày là bảo vệ sự phát triển lành mạnh của trẻ vị thành niên”, có thể thấy được một khi trong thành phố Noah có trẻ vị thành niên bị nhận định là có hành vi bất lương, đơn vị số 1 sẽ phái nhân viên mặc đồ đen đi thực hiện cái gọi là sửa chữa đứa trẻ.
Nói một cách khác, trẻ vị thành niên chỉ hơi có manh mối phạm tội trái pháp luật thôi đã bị bóp chết từ giai đoạn đầu, bởi vậy đơn vị số 2 gần như là nơi không có đất dụng võ.
Trà Lê chỉ lắng nghe, về tri thức cơ cấu chính phủ và các vấn đề chính trị thời sự, người xuyên truyện tranh Úc Bách còn hiểu biết và nắm chắc nhiều cả người địa phương là mình.
Úc Bách nói tiếp:
– Hai tháng trước, Tòa thị chính thông báo sẽ tổ chức một phiên điều trần vào cuối quý và yêu cầu đại diện của mọi tầng lớp trong thành phố bỏ phiếu về việc có nên bãi bỏ đơn vị số 2 của Vị Bảo Biện hay không. Về phần Văn phòng Vị Bảo Biện, trong suốt quá trình không có phản ứng gì đối với quyết định của Tòa thị chính, cũng không quan tâm có nên giữ lại Văn phòng thứ hai hay không. Nội bộ Vị Bảo Biện chắc chắn biết rõ, chỉ cần Văn phòng số 1 thực hiện đúng công việc của mình thì Văn phòng số 2 sẽ thực sự không cần thiết phải tồn tại nữa.
Trà Lê hoài nghi nói:
– Chả lẽ toà thị chính cũng biết? Những người quản lý thành phố Noah cũng biết, bọn trẻ đang được bảo vệ bằng cách này…
– Cũng không loại trừ khả năng này. – Úc Bách nói, – Tuy nhiên, xét đến mức độ công khai và minh bạch trong công việc chính quyền của thành phố Noah, Úc Tùng có một người em trai từ nhỏ đến lớn đều không nên thân, rõ ràng là cá lọt lướt của công cụ sữa chữa, thế Úc Tùng làm thế nào mà đạt được số phiếu cao ủng hộ lên được vị trí tổng thư ký? Cho nên tôi nghiêng về suy nghĩ tin tưởng nhóm những người quản lý của thành phố cũng không biết Vị Bảo Biện đang làm gì, trước khi hai hành động bị chúng ta phá hỏng thì đám nhân viên mặc đồ đen này chưa từng thất thủ bao giờ.
Nhóm người mặc đồ đen không cần tiếp túc với trẻ vị thành niên, chỉ cần đến trước mặt họ, dùng vật giống hình cây bút chiếu ánh sáng một cái, thời gian hai giây là hoàn thành việc “sửa chữa”, nhưng lại không hề ảnh hưởng đối với người trưởng thành.
Cho dù lúc đang làm việc bị người khác nhìn thấy thì cũng chỉ cho rằng những người mặc đồ đen đang chơi đùa mà thôi.
Trà Lê căm phẫn nói:
– Chờ xem, lần này tôi phải đi vạch trần toàn bộ chuyện xấu của bọ ra, không cho Vị Bảo Biện tiếp tục làm xằng làm bậy nữa.
– Là chúng ta. – Úc Bách cười sửa lại, – Tà không thể thắng chính, tôi vô cùng có lòng tin đối với hành vi chính nghĩa của chúng ta.
Trà Lê nói:
– Hiện tại điều tôi lo lắng duy nhất là những đứa trẻ đã bị chiếu ánh sáng kia, cậu thiếu niên lần trước chắc là cũng bị sửa chữa rồi, sự thay đổi của cậu nhóc làm tôi cứ thấy lo lo thế nào ấy.
Hai người đi tới bên ngoài cửa nhà của thiếu niên mặc quần áo thể thao.
Trong sân, hai người trung niên một nam một nữ đang giúp nhau mặc những bộ trang phục thú bông cồng kềnh. Úc Bách chưa từng gặp hai người này, Trà Lê lúc sáng sớm tới tìm hiểu tình hình thì đã gặp họ rồi, thấp giọng nói với hắn:
– Đây là bố mẹ của cậu nhóc kia.
Buổi sáng, lúc hai vợ chồng này ra ngoài có bàn bạc với nhau chuẩn bị một món quà cho cậu con trai nhỏ đang sa sút cảm xúc để động viên cậu vui lên. Bây giờ cả hai đã chuẩn bị xong, lén lút đi vào sân nhà mình, lần lượt hóa trang thành khủng long và cá mập, có vẻ như đây là một trong những điều bất ngờ dành cho con trai họ.
Trà Lê và Úc Bách đứng ở dưới bóng cây, nhìn cá mập và khủng long cùng nhau đi đến trước cửa nhà, khủng long vươn cái tay ngắn nhỏ ra ấn chuông cửa.
Cánh cửa vào nhà được mở ra, thiếu niên ngơ ngác nhìn hai con quái vật đang phát ra âm thanh “gàoooo”, ngay sau đó nhận ra đó là giọng nói biết là bố mẹ trêu chọc mình, cậu nhào tới ôm lấy cá mập, lại túm lấy gai trên lưng khủng long, khủng long không cho cậu đụng vào, bắt đầu chạy khắp quanh sân, hai bàn tay ngắn nhỏ nhìn vô cùng buồn cười, thiếu niên cùng với cá mập cười rất to, cả nhà rất hoà thuận vui vẻ.
Thiếu niên u sầu nhiều ngày sau khi đã quên mất đi nguyên nhân u sầu cuối cùng đã tìm lại được niềm vui vẻ đã mất đi của mình.
Trà Lê bước về phía trước nửa bước, vươn tay vô thức nắm lấy hàng rào, nghiêng người về phía trước, như muốn cảm nhận rõ ràng hơn tất cả những điều này.
Khủng long và cá mập vây quanh thiếu niên đi vào trong nhà.
Cánh cửa ngôi nhà hạnh phúc này đã đóng lại trước mắt Trà Lê.
Úc Bách nhìn chăm chú sườn mặt của Trà Lê, trên sườn mặt đó hiện rõ sự hâm mộ và buồn bã, Úc Bách nhíu mày lại, trong mắt cũng toát lên một chút khổ sở.
– Cậu nhóc không sao cả. – Úc Bách dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, – Anh tận mắt nhìn thấy rồi đó, cậu nhóc chỉ bị sửa chữa phần yêu sớm thôi, đã quên hết những đau khổ vì thất tình, những mặt khác chắc sẽ không bị ảnh hưởng đâu.
– …Ừ, tốt rồi. – Trà Lê buông bàn tay đang nắm rào chắn ra, cả người như rơi vào mê man.
Hai người ăn trưa xong thì đi đến văn phòng Vị Bảo Biện gặp vị trưởng phòng của đơn vị số một kia theo hẹn vào lúc hai giờ chiều.
– Cơm cũng ăn không vào, cái này không giống anh chút nào. – Úc Bách lái xe nói, – Anh lo gặp Vị Bảo Biện thì đánh nhau à? Hay là chúng ta gọi vài người tới giúp đỡ, nếu sở cảnh sát không tiện thì tôi gọi mấy chấp sự trong nhà tới giúp nhé, nghe nói họ người nào cũng có tuyệt kỹ riêng.
Trà Lê nói:
– Tôi không lo lắng, cũng không sợ đánh nhau. Tôi chỉ tâm trạng không tốt thôi.
Úc Bách nói:
– Có chuyện gì thì anh nói tôi nghe đi.
– Tôi nghĩ… – Trà Lê cảm thấy nói ra rất không hay, lại không muốn nói nữa, chỉ nói, – Cũng không có gì cả, tôi chỉ nghĩ đến cậu nhóc kia thôi, cậu ta với bạn của mình cứ thế mà quên đi đối phương, quên mất đi người mà mình từng thích, cũng quên đi mình đã từng được đối phương thích, nghĩ cứ thấy tàn nhẫn làm sao ấy.
Úc Bách lặng thinh một lát, phụ hoạ:
– Đúng vậy.
Văn phòng Vị Bảo Biện nằm ở khu phố cũ cách xa khu trung tâm thành phố Noah, được bao quanh bởi các tòa nhà thấp tầng, Trà Lê chỉ huy Úc Bách rẽ trái rẽ phải rồi dừng ở bên ngoài cổng một toà nhà bốn tầng.
Có một tấm bảng có chữ đen trên nền trắng treo trên cửa, có một phòng bảo vệ, phòng bảo vệ mở cửa sổ nhỏ ra, có một nhân viên bảo vệ ở bên trong đó, Trà Lê nói rõ mục đích đến, bảo vệ gọi điện thoại để xác nhận, xác nhận đúng là có hẹn khách đến liền cho hai người đi vào.
Hai người bước vào tòa nhà nhỏ, bước vào sảnh tầng một rồi đi thẳng lên cầu thang, hai bên có hai bức tường, trên một bức tường treo một biểu ngữ thư pháp, “Hãy để mọi trẻ vị thành niên lớn lên khỏe mạnh, đó là sứ mệnh trọn đời và hạnh phúc của chúng tôi”. Trên mặt bức tường bên kia treo vô số cờ thưởng, sau khi bức tường đầy, ít nhất còn treo thêm hai lớp, tầng chồng lớp, nhìn thoáng qua, tất cả đều là cờ thưởng cảm ơn của “phụ huynh của xxx”, “phụ huynh của xxx” và cả chữ ký của họ.
Úc Bách và Trà Lê đứng giữa hai bức tường đối mặt nhau, cảm thấy bàng hoàng khó tả.
Có người từ phía sau đi vào, hai người họ hoàn hồn lại, thấy đó là bảo vệ cầm theo cây lau nhà cùng thùng nước muốn đi lên tầng trên quét tước vệ sinh.
– Cho cháu hỏi Văn phòng số 1… – Trà Lê lên tiếng, phát hiện giọng mình khàn đi, nói, – Văn phòng số 1 ở đâu vậy ạ?
– Văn phòng số 2 đóng cửa rồi, trong toà nhà này chỉ có văn phòng số 1 thôi. – Bảo vệ chỉ cho hai người biết vị trí của văn phòng của Trưởng phòng.
Hai người đi lên tầng ba, người đàn ông mặc đồ đen mà bọn họ nhìn thấy lúc sáng đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy hai người đi lên, cười nói:
– Hai người đúng giờ lắm, mời đi bên này.
Toàn bộ hành lang mờ mịt ánh sáng, Trà Lê và Úc Bách bước vào trong đó, cảm giác như đang bò vào bụng rắn. Người đàn ông mặc đồ đen dẫn cả hai đến cửa phòng tiếp khách và ra hiệu cho họ đi vào.
Úc Bách lo lắng bên trong có mai phục, Trà Lê lại rất gan lớn đi vào phòng trước, Úc Bách cũng bám sát theo vào sau. Vừa đến giữa phòng, mấy người mặc đồ đen từ bên ngoài lao vào ầm ĩ, bao vây Úc Bách và Trà Lê.
Trà Lê đặt tay lên sau hông chuẩn bị rút súng bất cứ lúc nào.
Úc Bách phản xạ nhanh chắn ở trước người anh, nói:
– Mọi người bình tĩnh…Tôi là em trai của Úc Tùng.
Những người mặc đồ đen nhìn nhau, trong gian phòng hiện lên vô số khung bong bóng đầy dấu chấm hỏi.
Úc Bách cũng: –?
Hắn hạ thấp giọng hỏi Trà Lê:
– Anh trai tôi không có chút danh tiếng nào hả?
Trà Lê khó khăn giải thích:
– Anh định dùng tên tuổi của tổng thư ký để dọa kẻ địch à? Anh nghĩ cái gì thế? Ở thành phố Noah chúng tôi dù là hắc bạch lưỡng đạo cũng không dựa vào quan hệ cạp váy này đâu, anh có là em trai của thị trưởng thì cũng vô dụng thôi.
Những người áo đen gật đầu lia lịa, tỏ ý Trà Lê nói đúng.
– … – Có vẻ như trình độ tư tưởng đạo đức của Úc Bách này rất thấp, hắn cứng ngắc giải thích, – Tôi không phải ý đó, tôi chỉ là giới thiệu đơn giản, để đừng đánh nhau nửa ngày mới biết tìm lầm người thôi.
– Có lý lắm. – Trà Lê cũng tự giới thiệu, – Tôi là cảnh sát Trà Lê của sở cảnh sát phân khu Bagel, người trẻ tuổi nhất nhận được Huy chương Bạc “khắc tinh của tội phạm’ của Thành phố Noah.
Những người áo đen đồng loạt: –!!!
Đồng thời cả đám đồng loạt lui về phía sau, bị uy danh của cảnh sát làm cho hoảng sợ.
– … – Úc Bách đỡ trán, mợ nó cái tình tiết ra oai kiểu gì thế này.
Lúc này, người đàn ông mặc đồ đen ở cửa nhường đường cho một lối đi, tư thế đại boss lên sân khấu rồi.
Trà Lê và Úc Bách đều cảnh giác nhìn về phía cửa.
Một người bước đi vững vàng, lên tiếng là một giọng nữ sang sảng:
– Xin chào mọi người!
Trưởng phòng của văn phòng số 1 là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, mái tóc hơi xoăn được búi gọn gàng sau gáy, dáng vẻ rất tao nhã và khí chất.
Trà Lê và Úc Bách đều lộ vẻ căng thẳng.
Úc Bách gần như là theo bản năng nắm lấy tay Trà Lê.
Trà Lê cũng không để ý chi tiết này nhưng cũng theo phản xạ mà nắm lấy tay Úc Bách.
Trưởng phòng văn phòng số 1 đi vào trong phòng, kinh ngạc nhìn những người mặc đồ đen kia:
– Các cậu túm tụm ở đây làm gì thế?
Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu tiến lên một bước, rụt rè nói:
– Thấy bảo có cảnh sát tới đập phòng ạ?
Trưởng phòng nói:
– Rồi sao, các anh còn muốn xa luân chiến hả?
– À không ạ, chúng tôi đến xem. – Người đàn ông mặc đồ đen nói, – Nghe nói người này ngày hôm qua chỉ dùng hai chiêu mà đã đánh cho số 7 lăn lê bò toài. Mà số 45 chạy nhanh như vậy mà cũng không thoát khỏi nanh vuốt của anh ta, thế nên chúng tôi tới để xem anh ta lợi hại thế nào.
Trà Lê được khen còn có chút ngượng ngùng.
Úc Bách: – …
Trưởng phòng nói với hai người:
– Xin lỗi, chúng tôi cũng không phải làm khó hai cậu, mời hai người tới là có việc cần hai người hỗ trợ. Đi dẫn số 7 vào đây.
Số 7 bị mang lên.
Gã chính là nhân viên mặc đồ đen đi tu sửa con trai cộng sự nhưng thất thủ không thành công, bị Trà Lê còng tay, cuối cùng lại thành công chạy thoát được.
– Có thể phiền anh cảnh sát tháo còng tay cho anh ta được không? Chúng tôi đã dùng đủ biện pháp mà đều không mở được còng tay này. – Trưởng phòng khách sáo nói.
Úc Bách: – …
Trà Lê vui vẻ nói:
– Khó mở lắm đấy, đã là còng tay của tôi chỉ có tôi mới mở được thôi.
Anh mở còng tay cho số 7, số 7 mừng đến mức nước mắt rưng rưng ôm quyền chắp tay cảm kích cảm ơn Trà Lê. Suốt cả một ngày, anh ta ăn cơm uống nước phải nhờ người khác bón, đi WC xả nước còn phải nhờ người giúp đỡ, một số người áo đen khác chỉ muốn cười nhạo anh ta, có một số người thì có động cơ thầm kín, tóm lại là lập thời gian biểu, vài người tay phiên nhau đỡ chim cho anh ta. Anh ta chỉ muốn yên lành làm một người độc thân cao quý, nào có nghĩ được lòng người lại hiểm ác như thế.
Vài phút sau, Trưởng phòng mời Trà Lê và Úc Bách ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp khách.
Có người bước vào mang trà đã pha, chính là bảo vệ gác cổng kia.
Chờ ông ta đi ra ngoài rồi, Trà Lê cố bày ra vẻ uy hiếp, chất vấn Trưởng phòng:
– Công cụ sửa chữa kia chị giải thích thế nào đây?
Trưởng phòng lại rất bình thản như không nói:
– Như các cậu đã chứng kiến, công việc của Vị Bảo Biện chính là vậy đó.
Trà Lê choáng váng nói:
– Chị quả là quá kiêu ngạo.
Trưởng phòng nói:
– Từ khi mới thành lập Vị Bảo Biện đã được giao chức năng nhiệm vụ như vậy rồi, chúng tôi phải bảo đảm mỗi một trẻ vị thành niên đều có thể khỏe mạnh trưởng thành, đây là trách nhiệm của chúng tôi…
Đây là những lời nguyên văn trên bức tường bên ngoài, Úc Bách ngắt lời bà ta:
– Tôi đã biên tập chuyện các người dùng công cụ sửa chữa để cưỡng bức can thiệp vào sự phát triển của thanh thiếu niên thành tài liệu và gửi cho tổng thư ký Úc Tùng, hành vi này của các người không thể nào chấp nhận được, sẽ nhanh chóng bị chấm dứt.
Trà Lê kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đánh ánh mắt “yên tâm” cho Trà Lê.
Nói là “tài liệu” nhưng thực chất chỉ là một tin nhắn hai mươi mấy chữ, Úc Bách vì dự phòng trong trường hợp không khống chế được tình hình nên vẫn báo tin cho Úc Tùng.
Trưởng phòng quan sát Úc Bách, nói:
– Tôi biết cậu, cậu là đứa trẻ duy nhất trong thành phố Noah tránh được công cụ sửa chữa kể từ khi tôi nhậm chức đến nay.
Úc Bách nói:
– Tôi quá may mắn.
– Đến khi tôi phát hiện ra thì cậu đã trưởng thành rồi. – Trưởng phòng nói, – Đây sẽ trở thành sự hối tiếc cả đời của tôi và là vết nhơ duy nhất trên sự nghiệp Vị Bảo Biện của tôi. Lẽ ra cậu không phải như thế này…danh tiếng xấu tệ, không có cống hiến gì cho xã hội, người nào mỗi khi nhắc đến cậu đều như nói đến một trò cười.
Úc Bách nở nụ cười trào phúng.
Đang nói những câu cay nghiệt, Trưởng phòng lại hiền từ nhìn Úc Bách, nói:
– Nếu tôi phát hiện ra cậu sớm hơn thì sẽ sữa chữa cậu sớm hơn, cậu sẽ giống như những đứa trẻ khác được yêu thích, được chờ mong, chứ không phải mang dáng vẻ như hiện tại.
Úc Bách lại cười lạnh.
Trà Lê lại ngơ ngác nhìn Trưởng phòng.
–? – Úc Bách thấy cảnh sát không có phản ứng gì đành phải phát huy tính năng động chủ động lên tiếng, – Chị cứ việc đắm chìm trong sự cố chấp và ảo tưởng của chị đi, cũng không đến mấy ngày nữa thôi chúng tôi sẽ công khai tất cả những gì các người đã làm, sẽ không cho phép các người tiếp tục thao túng và làm ô uế tâm trí của những đứa trẻ nữa.
Trưởng phòng mỉm cười:
– Tôi đây rửa mắt mong chờ.
Về bản chất, Úc Bách quỷ kế đa đoan có một tử huyệt, đó chính là không am hiểu trong việc đối xử với các trưởng bối và cấp trên là nữ.
Khí chất của vị Trưởng phòng này khiến cho hắn nhớ đến một người phụ nữ trung niên nào đó trong thế giới ba chiều, mỗi lần gặp nhau đều khiến cho hai đùi hắn run rẩy, và tâm lý nhanh chóng bị thao túng.
Đồng thời hắn cũng cảm giác được Trà Lê giống như không hề tập trung, vì sao lại thế?
Hắn không nói gì cả, vừa nãy hắn vẫn luôn nắm lấy tay Trà Lê, lúc này hơi dùng sức siết chặt một chút để nhắc nhở Trà Lê.
Trà Lê giật mình bừng tỉnh, nhìn sang hắn, lại nhìn Trưởng phòng, nói:
– Thế…cộng sự của tôi có phải bị các người bắt không?
Trưởng phòng không hiểu gì cả:
– Cộng sự của cậu? Chắc cũng là cảnh sát đúng không? Chúng tôi bắt cảnh sát làm gì?
Trà Lê nói:
– Có phải anh ấy…đã nhìn thấy sự thật về công cụ sửa chữa của các người nên các người bắt anh ấy…để diệt khẩu không?
Anh càng nói càng không tự tin, giống như sự việc cũng không phải như vậy.
– Tất nhiên là không rồi. – Trưởng phòng nhìn chăm chú vào Trà Lê, nói, – Cậu cho rằng tôi mời cậu tới là để diệt khẩu cậu hả?
Trà Lê cũng khá rụt rè trước mặt bà ta, nói:
– Chị mời chúng tôi…để mở còng cho người kia.
Trưởng phòng cười lên:
– Ngoài cái này ra cậu không có thu hoạch gì hay sao?
Trà Lê: – …
Úc Bách chú ý tới trán và sau gáy của anh đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh rất căng thẳng, trong lòng đang run rẩy kịch liệt.
Ra khỏi Vị Bảo Biện rồi, Trà Lê gục đầu đi lên xe, Úc Bách hỏi anh, anh cũng không có phản ứng.
Úc Bách cao giọng gọi tên anh, anh mới như bừng tỉnh trong mộng, tưởng mình lái xe mà luống cuống chân tay cài dây an toàn.
– Anh bị làm sao vậy? – Úc Bách ngăn động tác của anh lại, dùng sức nắm lấy cổ tay anh, nói, – Từ lúc đi vào anh đã là lạ rồi, chúng ta tới để làm gì? Anh còn nhớ không? Chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Trà Lê lộ rõ xấu hổ trên mặt, một tay cài dây an toàn, giống như đứa trẻ phạm lỗi cúi đầu xuống nói:
– Tôi xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của anh rồi.
–! – Úc Bách không nhịn nổi nữa, hạ giọng xuống nói, – Không không, tôi không trách anh, đây là công việc của anh, là việc anh muốn làm, tôi chỉ đi theo anh…Có thể nói cho tôi biết anh đang suy nghĩ gì không?
Trà Lê ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ mù mịt, nói:
– Anh nói đúng, từ lúc đi vào tôi…từ lúc đi vào tôi đã bị chị ta thuyết phục.
Úc Bách ngạc nhiên:
–? Nghĩa là gì cơ?
Úc Bách bối rối thật rồi.
Hắn nêu ra hàng loạt câu hỏi, gần như đang thẩm vấn Trà Lê:
– Anh bị thuyết phục có nghĩa là gì? Anh cũng cho rằng tiếp nhận công cụ sửa chữa là hợp lý? Anh tán đồng bọn họ đối phó với những đứa trẻ đó phải không?
– Không phải, tôi cảm thấy công cụ sửa chữa không hợp lý, tôi không ủng hộ tất cả những đứa trẻ bị đối xử như vậy, thế nhưng mà… – Trà Lê nhìn thẳng vào Úc Bách, – Cậu nhóc kia chính là trường hợp đặc biệt, nỗi khổ sở yêu sớm đã được sửa chữa, đây không phải chuyện xấu. Là anh đã nói.
Úc Bách: – …
Hắn lặng thinh không nói gì cả, nhận ra mình đang mắc kẹt trong một nghịch lý.
Mà sở dĩ hắn nói như vậy là có hai nguyên nhân.
Một là để ngăn Trà Lê cảm thấy áy náy khi đứa trẻ kia bị sửa chữa ở ngay trước mặt anh.
Hai là…hắn không có tình cảm với những nhân vật qua đường trong thế giới truyện tranh.
– Có thể bị động sửa lại khuyết điểm để trở thành một đứa trẻ ngoan theo mong muốn của bố mẹ. – Trà Lê nói, – Đối với một số thanh thiếu niên thì có lẽ đây không phải chuyện xấu. Chúng ta không nên coi vấn đề này một cách tuyệt đối như vậy, anh nói có đúng không?
Anh dùng ánh mắt mong đợi nhìn Úc Bách, hy vọng Úc Bách sẽ tán đồng với mình.
Thế nhưng Úc Bách lại phản bác lại anh:
– Yêu cầu của bố mẹ nhất định là đúng hay sao? Huống chi lựa chọn cuộc sống không chỉ có đúng sai.
Trà Lê lộ ra biểu cảm cái hiểu cái không.
Nhân vật truyện tranh hai mươi lăm tuổi và Úc Bách hai mươi lăm tuổi, rõ ràng hai mươi lăm tuổi không giống nhau.
– Tôi là người đồng tính luyến ái. – Úc Bách nói, – Nếu thế giới kia của chúng tôi cũng có Vị Bảo Biện và công cụ sửa chữa, trước khi tôi 18 tuổi tôi sẽ bị Vị Bảo Biện chiếu ánh sáng, vậy thì về sau tôi nhìn thấy nam giới thì sẽ ghê tởm buồn nôn, cảm thấy đồng tính luyến ái nên phải bị thiêu chết, anh có cho rằng điều này là đúng không?
Trà Lê mù mịt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói:
– Nhưng nếu nơi đó của anh có thật, anh bị chiếu sáng, bố mẹ anh có lẽ sẽ không bỏ rơi anh.
Úc Bách mở to hai mắt, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Trà Lê nói:
– Thời điểm bố mẹ rời khỏi tôi, họ cũng không nói cho tôi biết lý do, tôi nghĩ có lẽ tôi thực sự không bị chiếu sáng, nếu như tôi đã bị sửa chữa thành đứa trẻ mà họ thích, trở thành đứa trẻ mà họ mong muốn, họ sẽ không từ bỏ tôi như thế.
– … – Úc Bách nhất thời không biết nên nói gì.
Hồi lâu sau, hắn đưa tay ra xoa đầu Trà Lê, giống như an ủi một người bạn nhỏ.
Hết chương 25
Úc Bách cũng mua được hai cái kem, đưa chiếc có vị trà cho Trà Lê.
Trà Lê hãy còn đang ngơ ngác, sau khi ăn một miếng, lực chú ý đột nhiên kéo lại, ánh mắt sáng ngời hỏi Úc Bách:
– Vì sao mỗi lần cùng anh ăn cái gì anh cũng đều chọn đúng vị tôi thích thế?
Úc Bách nói:
– Cũng không phải quá chuẩn như vậy đâu…Tôi chỉ thấy anh không kén ăn, nhưng anh lại thích những món ăn có màu sắc tươi rực rỡ hơn trong số các loại thực phẩm khác nhau mà thôi.
Trà Lê suy nghĩ một chút, rất không xác định hỏi lại:
– Thật vậy à? Tôi cũng không để ý mấy.
– Nó sắp tan hết rồi kìa. – Úc Bách nhắc nhở anh.
Hai người vừa ăn kem vừa bước vào cổng lớn khu biệt thự gần đó, đi bộ dọc lối đi dưới bóng cây về phía nhà thiếu niên mặc quần thể thao.
– Mấy cô bé học sinh vừa rồi í, – Trà Lê hỏi, – Anh có cho rằng họ bị quét flash không?
Úc Bách nói:
– Tôi không biết. Cái này cũng không có cách nào chứng thực được, đương sự bị chiếu sáng hiển nhiên sẽ không nhớ được trải nghiệm bị chiếu sáng.
Trà Lê thở dài một hơi, nói:
– Tôi chưa bao giờ ngờ rằng lại có một bí mật lớn như vậy đằng sau tỷ lệ tội phạm bằng 0 đối với trẻ vị thành niên.
Úc Bách nghĩ đến nội dung tài liệu thi công chức mà mình đang “ôn tập” nói:
– Chức năng nhiệm vụ của văn phòng Vị Bảo Biện số 2 là giám thị và cải tạo những trẻ vị thành niên phạm tội. Chẳng trách hiện tại đội 2 đang phải đối mặt với kết cục bị bãi bỏ.
Đơn vị thứ nhất chịu trách nhiệm bảo vệ, đơn vị thứ hai chịu trách nhiệm giám sát, người đàn ông mặc đồ đen vừa rồi đã nói, anh ta đang thực hiện “nhiệm vụ hằng ngày là bảo vệ sự phát triển lành mạnh của trẻ vị thành niên”, có thể thấy được một khi trong thành phố Noah có trẻ vị thành niên bị nhận định là có hành vi bất lương, đơn vị số 1 sẽ phái nhân viên mặc đồ đen đi thực hiện cái gọi là sửa chữa đứa trẻ.
Nói một cách khác, trẻ vị thành niên chỉ hơi có manh mối phạm tội trái pháp luật thôi đã bị bóp chết từ giai đoạn đầu, bởi vậy đơn vị số 2 gần như là nơi không có đất dụng võ.
Trà Lê chỉ lắng nghe, về tri thức cơ cấu chính phủ và các vấn đề chính trị thời sự, người xuyên truyện tranh Úc Bách còn hiểu biết và nắm chắc nhiều cả người địa phương là mình.
Úc Bách nói tiếp:
– Hai tháng trước, Tòa thị chính thông báo sẽ tổ chức một phiên điều trần vào cuối quý và yêu cầu đại diện của mọi tầng lớp trong thành phố bỏ phiếu về việc có nên bãi bỏ đơn vị số 2 của Vị Bảo Biện hay không. Về phần Văn phòng Vị Bảo Biện, trong suốt quá trình không có phản ứng gì đối với quyết định của Tòa thị chính, cũng không quan tâm có nên giữ lại Văn phòng thứ hai hay không. Nội bộ Vị Bảo Biện chắc chắn biết rõ, chỉ cần Văn phòng số 1 thực hiện đúng công việc của mình thì Văn phòng số 2 sẽ thực sự không cần thiết phải tồn tại nữa.
Trà Lê hoài nghi nói:
– Chả lẽ toà thị chính cũng biết? Những người quản lý thành phố Noah cũng biết, bọn trẻ đang được bảo vệ bằng cách này…
– Cũng không loại trừ khả năng này. – Úc Bách nói, – Tuy nhiên, xét đến mức độ công khai và minh bạch trong công việc chính quyền của thành phố Noah, Úc Tùng có một người em trai từ nhỏ đến lớn đều không nên thân, rõ ràng là cá lọt lướt của công cụ sữa chữa, thế Úc Tùng làm thế nào mà đạt được số phiếu cao ủng hộ lên được vị trí tổng thư ký? Cho nên tôi nghiêng về suy nghĩ tin tưởng nhóm những người quản lý của thành phố cũng không biết Vị Bảo Biện đang làm gì, trước khi hai hành động bị chúng ta phá hỏng thì đám nhân viên mặc đồ đen này chưa từng thất thủ bao giờ.
Nhóm người mặc đồ đen không cần tiếp túc với trẻ vị thành niên, chỉ cần đến trước mặt họ, dùng vật giống hình cây bút chiếu ánh sáng một cái, thời gian hai giây là hoàn thành việc “sửa chữa”, nhưng lại không hề ảnh hưởng đối với người trưởng thành.
Cho dù lúc đang làm việc bị người khác nhìn thấy thì cũng chỉ cho rằng những người mặc đồ đen đang chơi đùa mà thôi.
Trà Lê căm phẫn nói:
– Chờ xem, lần này tôi phải đi vạch trần toàn bộ chuyện xấu của bọ ra, không cho Vị Bảo Biện tiếp tục làm xằng làm bậy nữa.
– Là chúng ta. – Úc Bách cười sửa lại, – Tà không thể thắng chính, tôi vô cùng có lòng tin đối với hành vi chính nghĩa của chúng ta.
Trà Lê nói:
– Hiện tại điều tôi lo lắng duy nhất là những đứa trẻ đã bị chiếu ánh sáng kia, cậu thiếu niên lần trước chắc là cũng bị sửa chữa rồi, sự thay đổi của cậu nhóc làm tôi cứ thấy lo lo thế nào ấy.
Hai người đi tới bên ngoài cửa nhà của thiếu niên mặc quần áo thể thao.
Trong sân, hai người trung niên một nam một nữ đang giúp nhau mặc những bộ trang phục thú bông cồng kềnh. Úc Bách chưa từng gặp hai người này, Trà Lê lúc sáng sớm tới tìm hiểu tình hình thì đã gặp họ rồi, thấp giọng nói với hắn:
– Đây là bố mẹ của cậu nhóc kia.
Buổi sáng, lúc hai vợ chồng này ra ngoài có bàn bạc với nhau chuẩn bị một món quà cho cậu con trai nhỏ đang sa sút cảm xúc để động viên cậu vui lên. Bây giờ cả hai đã chuẩn bị xong, lén lút đi vào sân nhà mình, lần lượt hóa trang thành khủng long và cá mập, có vẻ như đây là một trong những điều bất ngờ dành cho con trai họ.
Trà Lê và Úc Bách đứng ở dưới bóng cây, nhìn cá mập và khủng long cùng nhau đi đến trước cửa nhà, khủng long vươn cái tay ngắn nhỏ ra ấn chuông cửa.
Cánh cửa vào nhà được mở ra, thiếu niên ngơ ngác nhìn hai con quái vật đang phát ra âm thanh “gàoooo”, ngay sau đó nhận ra đó là giọng nói biết là bố mẹ trêu chọc mình, cậu nhào tới ôm lấy cá mập, lại túm lấy gai trên lưng khủng long, khủng long không cho cậu đụng vào, bắt đầu chạy khắp quanh sân, hai bàn tay ngắn nhỏ nhìn vô cùng buồn cười, thiếu niên cùng với cá mập cười rất to, cả nhà rất hoà thuận vui vẻ.
Thiếu niên u sầu nhiều ngày sau khi đã quên mất đi nguyên nhân u sầu cuối cùng đã tìm lại được niềm vui vẻ đã mất đi của mình.
Trà Lê bước về phía trước nửa bước, vươn tay vô thức nắm lấy hàng rào, nghiêng người về phía trước, như muốn cảm nhận rõ ràng hơn tất cả những điều này.
Khủng long và cá mập vây quanh thiếu niên đi vào trong nhà.
Cánh cửa ngôi nhà hạnh phúc này đã đóng lại trước mắt Trà Lê.
Úc Bách nhìn chăm chú sườn mặt của Trà Lê, trên sườn mặt đó hiện rõ sự hâm mộ và buồn bã, Úc Bách nhíu mày lại, trong mắt cũng toát lên một chút khổ sở.
– Cậu nhóc không sao cả. – Úc Bách dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, – Anh tận mắt nhìn thấy rồi đó, cậu nhóc chỉ bị sửa chữa phần yêu sớm thôi, đã quên hết những đau khổ vì thất tình, những mặt khác chắc sẽ không bị ảnh hưởng đâu.
– …Ừ, tốt rồi. – Trà Lê buông bàn tay đang nắm rào chắn ra, cả người như rơi vào mê man.
Hai người ăn trưa xong thì đi đến văn phòng Vị Bảo Biện gặp vị trưởng phòng của đơn vị số một kia theo hẹn vào lúc hai giờ chiều.
– Cơm cũng ăn không vào, cái này không giống anh chút nào. – Úc Bách lái xe nói, – Anh lo gặp Vị Bảo Biện thì đánh nhau à? Hay là chúng ta gọi vài người tới giúp đỡ, nếu sở cảnh sát không tiện thì tôi gọi mấy chấp sự trong nhà tới giúp nhé, nghe nói họ người nào cũng có tuyệt kỹ riêng.
Trà Lê nói:
– Tôi không lo lắng, cũng không sợ đánh nhau. Tôi chỉ tâm trạng không tốt thôi.
Úc Bách nói:
– Có chuyện gì thì anh nói tôi nghe đi.
– Tôi nghĩ… – Trà Lê cảm thấy nói ra rất không hay, lại không muốn nói nữa, chỉ nói, – Cũng không có gì cả, tôi chỉ nghĩ đến cậu nhóc kia thôi, cậu ta với bạn của mình cứ thế mà quên đi đối phương, quên mất đi người mà mình từng thích, cũng quên đi mình đã từng được đối phương thích, nghĩ cứ thấy tàn nhẫn làm sao ấy.
Úc Bách lặng thinh một lát, phụ hoạ:
– Đúng vậy.
Văn phòng Vị Bảo Biện nằm ở khu phố cũ cách xa khu trung tâm thành phố Noah, được bao quanh bởi các tòa nhà thấp tầng, Trà Lê chỉ huy Úc Bách rẽ trái rẽ phải rồi dừng ở bên ngoài cổng một toà nhà bốn tầng.
Có một tấm bảng có chữ đen trên nền trắng treo trên cửa, có một phòng bảo vệ, phòng bảo vệ mở cửa sổ nhỏ ra, có một nhân viên bảo vệ ở bên trong đó, Trà Lê nói rõ mục đích đến, bảo vệ gọi điện thoại để xác nhận, xác nhận đúng là có hẹn khách đến liền cho hai người đi vào.
Hai người bước vào tòa nhà nhỏ, bước vào sảnh tầng một rồi đi thẳng lên cầu thang, hai bên có hai bức tường, trên một bức tường treo một biểu ngữ thư pháp, “Hãy để mọi trẻ vị thành niên lớn lên khỏe mạnh, đó là sứ mệnh trọn đời và hạnh phúc của chúng tôi”. Trên mặt bức tường bên kia treo vô số cờ thưởng, sau khi bức tường đầy, ít nhất còn treo thêm hai lớp, tầng chồng lớp, nhìn thoáng qua, tất cả đều là cờ thưởng cảm ơn của “phụ huynh của xxx”, “phụ huynh của xxx” và cả chữ ký của họ.
Úc Bách và Trà Lê đứng giữa hai bức tường đối mặt nhau, cảm thấy bàng hoàng khó tả.
Có người từ phía sau đi vào, hai người họ hoàn hồn lại, thấy đó là bảo vệ cầm theo cây lau nhà cùng thùng nước muốn đi lên tầng trên quét tước vệ sinh.
– Cho cháu hỏi Văn phòng số 1… – Trà Lê lên tiếng, phát hiện giọng mình khàn đi, nói, – Văn phòng số 1 ở đâu vậy ạ?
– Văn phòng số 2 đóng cửa rồi, trong toà nhà này chỉ có văn phòng số 1 thôi. – Bảo vệ chỉ cho hai người biết vị trí của văn phòng của Trưởng phòng.
Hai người đi lên tầng ba, người đàn ông mặc đồ đen mà bọn họ nhìn thấy lúc sáng đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn thấy hai người đi lên, cười nói:
– Hai người đúng giờ lắm, mời đi bên này.
Toàn bộ hành lang mờ mịt ánh sáng, Trà Lê và Úc Bách bước vào trong đó, cảm giác như đang bò vào bụng rắn. Người đàn ông mặc đồ đen dẫn cả hai đến cửa phòng tiếp khách và ra hiệu cho họ đi vào.
Úc Bách lo lắng bên trong có mai phục, Trà Lê lại rất gan lớn đi vào phòng trước, Úc Bách cũng bám sát theo vào sau. Vừa đến giữa phòng, mấy người mặc đồ đen từ bên ngoài lao vào ầm ĩ, bao vây Úc Bách và Trà Lê.
Trà Lê đặt tay lên sau hông chuẩn bị rút súng bất cứ lúc nào.
Úc Bách phản xạ nhanh chắn ở trước người anh, nói:
– Mọi người bình tĩnh…Tôi là em trai của Úc Tùng.
Những người mặc đồ đen nhìn nhau, trong gian phòng hiện lên vô số khung bong bóng đầy dấu chấm hỏi.
Úc Bách cũng: –?
Hắn hạ thấp giọng hỏi Trà Lê:
– Anh trai tôi không có chút danh tiếng nào hả?
Trà Lê khó khăn giải thích:
– Anh định dùng tên tuổi của tổng thư ký để dọa kẻ địch à? Anh nghĩ cái gì thế? Ở thành phố Noah chúng tôi dù là hắc bạch lưỡng đạo cũng không dựa vào quan hệ cạp váy này đâu, anh có là em trai của thị trưởng thì cũng vô dụng thôi.
Những người áo đen gật đầu lia lịa, tỏ ý Trà Lê nói đúng.
– … – Có vẻ như trình độ tư tưởng đạo đức của Úc Bách này rất thấp, hắn cứng ngắc giải thích, – Tôi không phải ý đó, tôi chỉ là giới thiệu đơn giản, để đừng đánh nhau nửa ngày mới biết tìm lầm người thôi.
– Có lý lắm. – Trà Lê cũng tự giới thiệu, – Tôi là cảnh sát Trà Lê của sở cảnh sát phân khu Bagel, người trẻ tuổi nhất nhận được Huy chương Bạc “khắc tinh của tội phạm’ của Thành phố Noah.
Những người áo đen đồng loạt: –!!!
Đồng thời cả đám đồng loạt lui về phía sau, bị uy danh của cảnh sát làm cho hoảng sợ.
– … – Úc Bách đỡ trán, mợ nó cái tình tiết ra oai kiểu gì thế này.
Lúc này, người đàn ông mặc đồ đen ở cửa nhường đường cho một lối đi, tư thế đại boss lên sân khấu rồi.
Trà Lê và Úc Bách đều cảnh giác nhìn về phía cửa.
Một người bước đi vững vàng, lên tiếng là một giọng nữ sang sảng:
– Xin chào mọi người!
Trưởng phòng của văn phòng số 1 là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, mái tóc hơi xoăn được búi gọn gàng sau gáy, dáng vẻ rất tao nhã và khí chất.
Trà Lê và Úc Bách đều lộ vẻ căng thẳng.
Úc Bách gần như là theo bản năng nắm lấy tay Trà Lê.
Trà Lê cũng không để ý chi tiết này nhưng cũng theo phản xạ mà nắm lấy tay Úc Bách.
Trưởng phòng văn phòng số 1 đi vào trong phòng, kinh ngạc nhìn những người mặc đồ đen kia:
– Các cậu túm tụm ở đây làm gì thế?
Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu tiến lên một bước, rụt rè nói:
– Thấy bảo có cảnh sát tới đập phòng ạ?
Trưởng phòng nói:
– Rồi sao, các anh còn muốn xa luân chiến hả?
– À không ạ, chúng tôi đến xem. – Người đàn ông mặc đồ đen nói, – Nghe nói người này ngày hôm qua chỉ dùng hai chiêu mà đã đánh cho số 7 lăn lê bò toài. Mà số 45 chạy nhanh như vậy mà cũng không thoát khỏi nanh vuốt của anh ta, thế nên chúng tôi tới để xem anh ta lợi hại thế nào.
Trà Lê được khen còn có chút ngượng ngùng.
Úc Bách: – …
Trưởng phòng nói với hai người:
– Xin lỗi, chúng tôi cũng không phải làm khó hai cậu, mời hai người tới là có việc cần hai người hỗ trợ. Đi dẫn số 7 vào đây.
Số 7 bị mang lên.
Gã chính là nhân viên mặc đồ đen đi tu sửa con trai cộng sự nhưng thất thủ không thành công, bị Trà Lê còng tay, cuối cùng lại thành công chạy thoát được.
– Có thể phiền anh cảnh sát tháo còng tay cho anh ta được không? Chúng tôi đã dùng đủ biện pháp mà đều không mở được còng tay này. – Trưởng phòng khách sáo nói.
Úc Bách: – …
Trà Lê vui vẻ nói:
– Khó mở lắm đấy, đã là còng tay của tôi chỉ có tôi mới mở được thôi.
Anh mở còng tay cho số 7, số 7 mừng đến mức nước mắt rưng rưng ôm quyền chắp tay cảm kích cảm ơn Trà Lê. Suốt cả một ngày, anh ta ăn cơm uống nước phải nhờ người khác bón, đi WC xả nước còn phải nhờ người giúp đỡ, một số người áo đen khác chỉ muốn cười nhạo anh ta, có một số người thì có động cơ thầm kín, tóm lại là lập thời gian biểu, vài người tay phiên nhau đỡ chim cho anh ta. Anh ta chỉ muốn yên lành làm một người độc thân cao quý, nào có nghĩ được lòng người lại hiểm ác như thế.
Vài phút sau, Trưởng phòng mời Trà Lê và Úc Bách ngồi trên ghế sofa trong phòng tiếp khách.
Có người bước vào mang trà đã pha, chính là bảo vệ gác cổng kia.
Chờ ông ta đi ra ngoài rồi, Trà Lê cố bày ra vẻ uy hiếp, chất vấn Trưởng phòng:
– Công cụ sửa chữa kia chị giải thích thế nào đây?
Trưởng phòng lại rất bình thản như không nói:
– Như các cậu đã chứng kiến, công việc của Vị Bảo Biện chính là vậy đó.
Trà Lê choáng váng nói:
– Chị quả là quá kiêu ngạo.
Trưởng phòng nói:
– Từ khi mới thành lập Vị Bảo Biện đã được giao chức năng nhiệm vụ như vậy rồi, chúng tôi phải bảo đảm mỗi một trẻ vị thành niên đều có thể khỏe mạnh trưởng thành, đây là trách nhiệm của chúng tôi…
Đây là những lời nguyên văn trên bức tường bên ngoài, Úc Bách ngắt lời bà ta:
– Tôi đã biên tập chuyện các người dùng công cụ sửa chữa để cưỡng bức can thiệp vào sự phát triển của thanh thiếu niên thành tài liệu và gửi cho tổng thư ký Úc Tùng, hành vi này của các người không thể nào chấp nhận được, sẽ nhanh chóng bị chấm dứt.
Trà Lê kinh ngạc nhìn hắn. Hắn đánh ánh mắt “yên tâm” cho Trà Lê.
Nói là “tài liệu” nhưng thực chất chỉ là một tin nhắn hai mươi mấy chữ, Úc Bách vì dự phòng trong trường hợp không khống chế được tình hình nên vẫn báo tin cho Úc Tùng.
Trưởng phòng quan sát Úc Bách, nói:
– Tôi biết cậu, cậu là đứa trẻ duy nhất trong thành phố Noah tránh được công cụ sửa chữa kể từ khi tôi nhậm chức đến nay.
Úc Bách nói:
– Tôi quá may mắn.
– Đến khi tôi phát hiện ra thì cậu đã trưởng thành rồi. – Trưởng phòng nói, – Đây sẽ trở thành sự hối tiếc cả đời của tôi và là vết nhơ duy nhất trên sự nghiệp Vị Bảo Biện của tôi. Lẽ ra cậu không phải như thế này…danh tiếng xấu tệ, không có cống hiến gì cho xã hội, người nào mỗi khi nhắc đến cậu đều như nói đến một trò cười.
Úc Bách nở nụ cười trào phúng.
Đang nói những câu cay nghiệt, Trưởng phòng lại hiền từ nhìn Úc Bách, nói:
– Nếu tôi phát hiện ra cậu sớm hơn thì sẽ sữa chữa cậu sớm hơn, cậu sẽ giống như những đứa trẻ khác được yêu thích, được chờ mong, chứ không phải mang dáng vẻ như hiện tại.
Úc Bách lại cười lạnh.
Trà Lê lại ngơ ngác nhìn Trưởng phòng.
–? – Úc Bách thấy cảnh sát không có phản ứng gì đành phải phát huy tính năng động chủ động lên tiếng, – Chị cứ việc đắm chìm trong sự cố chấp và ảo tưởng của chị đi, cũng không đến mấy ngày nữa thôi chúng tôi sẽ công khai tất cả những gì các người đã làm, sẽ không cho phép các người tiếp tục thao túng và làm ô uế tâm trí của những đứa trẻ nữa.
Trưởng phòng mỉm cười:
– Tôi đây rửa mắt mong chờ.
Về bản chất, Úc Bách quỷ kế đa đoan có một tử huyệt, đó chính là không am hiểu trong việc đối xử với các trưởng bối và cấp trên là nữ.
Khí chất của vị Trưởng phòng này khiến cho hắn nhớ đến một người phụ nữ trung niên nào đó trong thế giới ba chiều, mỗi lần gặp nhau đều khiến cho hai đùi hắn run rẩy, và tâm lý nhanh chóng bị thao túng.
Đồng thời hắn cũng cảm giác được Trà Lê giống như không hề tập trung, vì sao lại thế?
Hắn không nói gì cả, vừa nãy hắn vẫn luôn nắm lấy tay Trà Lê, lúc này hơi dùng sức siết chặt một chút để nhắc nhở Trà Lê.
Trà Lê giật mình bừng tỉnh, nhìn sang hắn, lại nhìn Trưởng phòng, nói:
– Thế…cộng sự của tôi có phải bị các người bắt không?
Trưởng phòng không hiểu gì cả:
– Cộng sự của cậu? Chắc cũng là cảnh sát đúng không? Chúng tôi bắt cảnh sát làm gì?
Trà Lê nói:
– Có phải anh ấy…đã nhìn thấy sự thật về công cụ sửa chữa của các người nên các người bắt anh ấy…để diệt khẩu không?
Anh càng nói càng không tự tin, giống như sự việc cũng không phải như vậy.
– Tất nhiên là không rồi. – Trưởng phòng nhìn chăm chú vào Trà Lê, nói, – Cậu cho rằng tôi mời cậu tới là để diệt khẩu cậu hả?
Trà Lê cũng khá rụt rè trước mặt bà ta, nói:
– Chị mời chúng tôi…để mở còng cho người kia.
Trưởng phòng cười lên:
– Ngoài cái này ra cậu không có thu hoạch gì hay sao?
Trà Lê: – …
Úc Bách chú ý tới trán và sau gáy của anh đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh rất căng thẳng, trong lòng đang run rẩy kịch liệt.
Ra khỏi Vị Bảo Biện rồi, Trà Lê gục đầu đi lên xe, Úc Bách hỏi anh, anh cũng không có phản ứng.
Úc Bách cao giọng gọi tên anh, anh mới như bừng tỉnh trong mộng, tưởng mình lái xe mà luống cuống chân tay cài dây an toàn.
– Anh bị làm sao vậy? – Úc Bách ngăn động tác của anh lại, dùng sức nắm lấy cổ tay anh, nói, – Từ lúc đi vào anh đã là lạ rồi, chúng ta tới để làm gì? Anh còn nhớ không? Chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Trà Lê lộ rõ xấu hổ trên mặt, một tay cài dây an toàn, giống như đứa trẻ phạm lỗi cúi đầu xuống nói:
– Tôi xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của anh rồi.
–! – Úc Bách không nhịn nổi nữa, hạ giọng xuống nói, – Không không, tôi không trách anh, đây là công việc của anh, là việc anh muốn làm, tôi chỉ đi theo anh…Có thể nói cho tôi biết anh đang suy nghĩ gì không?
Trà Lê ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ mù mịt, nói:
– Anh nói đúng, từ lúc đi vào tôi…từ lúc đi vào tôi đã bị chị ta thuyết phục.
Úc Bách ngạc nhiên:
–? Nghĩa là gì cơ?
Úc Bách bối rối thật rồi.
Hắn nêu ra hàng loạt câu hỏi, gần như đang thẩm vấn Trà Lê:
– Anh bị thuyết phục có nghĩa là gì? Anh cũng cho rằng tiếp nhận công cụ sửa chữa là hợp lý? Anh tán đồng bọn họ đối phó với những đứa trẻ đó phải không?
– Không phải, tôi cảm thấy công cụ sửa chữa không hợp lý, tôi không ủng hộ tất cả những đứa trẻ bị đối xử như vậy, thế nhưng mà… – Trà Lê nhìn thẳng vào Úc Bách, – Cậu nhóc kia chính là trường hợp đặc biệt, nỗi khổ sở yêu sớm đã được sửa chữa, đây không phải chuyện xấu. Là anh đã nói.
Úc Bách: – …
Hắn lặng thinh không nói gì cả, nhận ra mình đang mắc kẹt trong một nghịch lý.
Mà sở dĩ hắn nói như vậy là có hai nguyên nhân.
Một là để ngăn Trà Lê cảm thấy áy náy khi đứa trẻ kia bị sửa chữa ở ngay trước mặt anh.
Hai là…hắn không có tình cảm với những nhân vật qua đường trong thế giới truyện tranh.
– Có thể bị động sửa lại khuyết điểm để trở thành một đứa trẻ ngoan theo mong muốn của bố mẹ. – Trà Lê nói, – Đối với một số thanh thiếu niên thì có lẽ đây không phải chuyện xấu. Chúng ta không nên coi vấn đề này một cách tuyệt đối như vậy, anh nói có đúng không?
Anh dùng ánh mắt mong đợi nhìn Úc Bách, hy vọng Úc Bách sẽ tán đồng với mình.
Thế nhưng Úc Bách lại phản bác lại anh:
– Yêu cầu của bố mẹ nhất định là đúng hay sao? Huống chi lựa chọn cuộc sống không chỉ có đúng sai.
Trà Lê lộ ra biểu cảm cái hiểu cái không.
Nhân vật truyện tranh hai mươi lăm tuổi và Úc Bách hai mươi lăm tuổi, rõ ràng hai mươi lăm tuổi không giống nhau.
– Tôi là người đồng tính luyến ái. – Úc Bách nói, – Nếu thế giới kia của chúng tôi cũng có Vị Bảo Biện và công cụ sửa chữa, trước khi tôi 18 tuổi tôi sẽ bị Vị Bảo Biện chiếu ánh sáng, vậy thì về sau tôi nhìn thấy nam giới thì sẽ ghê tởm buồn nôn, cảm thấy đồng tính luyến ái nên phải bị thiêu chết, anh có cho rằng điều này là đúng không?
Trà Lê mù mịt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói:
– Nhưng nếu nơi đó của anh có thật, anh bị chiếu sáng, bố mẹ anh có lẽ sẽ không bỏ rơi anh.
Úc Bách mở to hai mắt, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Trà Lê nói:
– Thời điểm bố mẹ rời khỏi tôi, họ cũng không nói cho tôi biết lý do, tôi nghĩ có lẽ tôi thực sự không bị chiếu sáng, nếu như tôi đã bị sửa chữa thành đứa trẻ mà họ thích, trở thành đứa trẻ mà họ mong muốn, họ sẽ không từ bỏ tôi như thế.
– … – Úc Bách nhất thời không biết nên nói gì.
Hồi lâu sau, hắn đưa tay ra xoa đầu Trà Lê, giống như an ủi một người bạn nhỏ.
Hết chương 25
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.