Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 46

Từ Từ Đồ Chi

01/06/2024

Mấy ngày nay cảnh sát Trà Lê có chút tâm sự.

Trước khi đến Nại Lạc, để điều tra vụ buôn lậu, anh và Úc Bách đã bắt đầu mối quan hệ yêu đương thực tập. Ở Nại Lạc giúp người trong truyện giải quyết vấn đề đồng thời ở nơi tha hương đất lạ đã đưa anh và Úc Bách gần nhau hơn, bước sang thời kỳ yêu đương nồng nàn.

Từ sau khi từ Nại Lạc trở về, bộ não quyền lực nhất sở cảnh sát, người gần như bị tình yêu làm cho mù quáng, cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo.

Dường như có chỗ nào đó không ổn.

Khoảnh khắc người xuyên truyện tranh Úc Bách này đến đây chính là lúc anh vừa mới biết được chân tướng thế giới truyện tranh không lâu, còn lo lắng tận thế đã đến, nhưng khi đó thế giới này kỳ thật tương đương ổn định, cơ bản mà nói thì những lo lắng của Trà Lê ngày ấy đều là những lo lắng vô căn cứ.

Nhưng mà ngay khi người xuyên truyện tranh Úc Bác vừa tới thì cộng sự thân thiết của Trà Lê lại đột nhiên mất tích, trên đường đi tìm kiếm cộng sự, Trà Lê và Úc Bách liên thủ vạch trần bí mật kinh thiên động địa của Vị Bảo Biện, sau đó hai người lại ở bên trong thành phố Noah này phát hiện còn có một thế giới truyện tranh đen tối “Lạc lối ở Nại Lạc” ẩn giấu trong đó.

Những điều trên khiến cho Trà Lê không thể không nảy sinh hai suy đoán trái ngược nhau:

Một là, người xuyên truyện tranh Úc Bách đã đến, đã làm cho BUG của thế giới truyện tranh càng trở nên nhiều hơn, tính không ổn định của thế giới cũng dần dần bộc lộ ra.

Hai là, có lẽ căn bản không hề có người xuyên truyện tranh gì cả, nhân vật chính trong truyện tranh thành phố Noah này liệu có phải chính là “người xuyên truyện tranh” Úc Bách hay không?

Giả sử rằng truyện tranh Thành phố Noah là một câu chuyện với chủ đề xuyên truyện tranh, Úc Bách 2.0 đúng là nhân vật chính trong câu chuyện này…Khi đó Úc Bách tự nhận nhận thức rằng mình là một vị khách đến từ thế giới thực, hơn nữa bản thân còn tin chắc rằng mình xuyên vào truyện tranh, điều này cũng rất hợp lý, bởi nhận thức này chính là bối cảnh thiết lập của nhân vật chính.

Nếu giả thiết này được thành lập, vậy thì anh, cảnh sát Trà Lê rất có thể cũng chỉ là một CP được Thần Sáng Thế giao cho nhân vật chính Úc Bách mà thôi: Câu chuyện về “Người xuyên truyện tranh quỷ kế đa đoan” cùng với “thổ dân truyện tranh bày mưu lập kế”, nắm tay nhau cùng nhau điều tra vụ án.

…Truyện tranh này cũng không quá tệ.

Tất nhiên, Trà Lê cũng không nghi ngờ tình cảm của Úc Bách đối với mình.

Nhìn từ bên ngoài, lời nói và hành động của Úc Bách cho thấy hắn thực sự thích anh.

Nhìn từ bên trong, động thái trên giao diện thông tin của Úc Bách cũng được phản ánh đầy đủ, đâu chỉ thích là thích anh thôi đâu, phải nói là yêu anh đến chết đi sống lại.

Nghĩ đến đây, Trà Lê lập tức lật xem giao diện thông tin của Úc Bách.

Hai người đang đi làm, Úc Bách đang gõ bàn phím máy tính, viết báo cáo kết thúc vụ án đường công nghiệp cho Trà Lê, đôi tai chó chăn cừu Đức dựng thẳng tắp ở trên đầu.

Trà Lê lần đầu tiên nhìn vào màn hình máy tính, rất hài lòng với biểu hiện của chó chăn cừu Đức…à không phải, rất hài lòng với biểu hiện của cảnh sát thực tập. Sau đó anh mới quay đi xem tin tức của Úc Bách vừa mới nhảy ra.

Chuyên mục kinh nghiệm cá nhân trải qua đã trở nên phong phú hơn, bổ sung thêm quá trình ngắn gọn về việc Úc Bách trở thành cảnh sát tập sự và cùng Trà Lê giải quyết một vụ án lớn.

Trà Lê cuộn tiến trình xuống phía dưới để xem trạng thái thời gian thực của Úc Bách.

Thời gian thực*: Một người lập kế hoạch với thu nhập hàng năm một triệu ấy thế mà lại đi làm bài tập về nhà cho bà xã ở trong thế giới truyện tranh 555.

Trà Lê: – …

Hệ thống, bạn ổn chứ? 555 là gì?

Hơn nữa, ai là bà xã còn chưa xác định đâu đấy!

……

Tóm lại, vẫn có thể nhìn ra Úc Bách thực sự rất yêu anh. Ai có thể viết báo cáo cho anh đây? Ngoại trừ cộng sự cũng chỉ có Úc Bách mà thôi.

Trà Lê không hề nghi ngờ về sự chân thành của Úc Bách đối với mình, điều khiến anh nghi ngờ chỉ là thời điểm Úc Bách xuất hiện và hàng loạt thay đổi xảy ra ở thành phố Noah sau khi Úc Bách xuất hiện.

Anh không xác định suy đoán nào của mình rốt cuộc cái nào mới là chính xác. Nhưng thế giới này chắc chắn có vấn đề. Rốt cuộc là vấn đề gì?

Úc Bách gõ dấu chấm câu cuối cùng, kết thúc công việc. Vừa quay đầu sang, hắn đã nhìn thấy hiệu ứng đặc biệt cuộn len rối tung trên đỉnh đầu Trà Lê, anh đang ngây người nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Hắn cho rằng Trà Lê lại đang choáng váng về các con chữ, bèn đưa tay gãi gãi cằm Trà Lê, động tác này giống như đang trêu chọc con mèo quýt mập ở nhà của hắn.

Trà Lê cũng không cảm thấy không ổn, khi anh ngừng suy nghĩ thì cuộn len đã biến mất, giật mình nói:

– Anh viết xong rồi á? Ôi anh lợi hại quá đi!…Trên đời này sao lại có người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa tài hoa như anh vậy chứ!!!

Cảnh sát Trà Lê chưa bao giờ keo kiệt với những lời khen ngợi.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Úc Bách đã dần dần có thể khống chế được mình không dễ đỏ mặt lên nữa, thoải mái nói:

– Cũng bình thường thôi, vốn dĩ anh tốt nghiệp khoa văn, kỳ thật viết lách cũng là chuyên ngành của anh.

Có thể không đỏ mặt đã là tiến bộ lớn, nhưng biểu hiện của hắn cũng không phải hoàn toàn không thẹn thùng, bởi vì…cảnh sát thực tập xuất hiện tai máy bay rồi.

– …

Phụt, Trà Lê quyết định không nói cho hắn biết, phòng ngừa hắn biết rồi sẽ lại che giấu cái này đi thì mất vui.

Úc Bách không biết gì cả có đôi tai máy bay nhút nhát nhưng vẫn bày ra dáng vẻ như một người đàn ông trưởng thành chín chắn, đề nghị:

– Hiện tại không còn việc gì làm nữa, em có muốn ra ngoài chút không?

Trà Lê lập tức quên đi phiền muộn của mình, nói:

– Em muốn ăn lẩu Oden!

Đôi tình nhân trẻ nam nam đến cửa hàng tiện lợi cùng nhau mua oden.

Phía trước quầy tính tiền có một hàng người, hai người đứng ở cuối hàng, hôm nay hai người đều không mặc đồng phục, bình tĩnh nắm tay nhau.

Úc Bách nhìn thấy đồ dùng kế hoạch hóa gia đình trên kệ bên cạnh, ánh mắt dừng lại vài giây, thế giới này đã có thứ này rồi, liệu có phải chứng minh rằng có thể…

Bên cạnh, Trà Lê cũng trở nên mất tập trung, suy nghĩ đang nhảy qua nhảy lại giữa “Thế giới đầy rẫy những âm mưu không xác định” và “Bạn trai mình quá đẹp trai, lại còn rất yêu mình”, một cái đầu lớn với hai cuộn len rối rắm, sắp phải đi khám khoa thần kinh rồi.

Úc Bách nói:

– Lát mình đi uống cà phê nhé?

Quán cà phê họ hay lui tới yên tĩnh, rất ít người, các cặp đôi thường xuyên hẹn hò ở đó, lời đề nghị của Úc Bách giống như một lời ám chỉ thầm lặng.



Trà Lê vui vẻ nói:

– Được nha! Hôm nay chúng ta còn chưa hôn nhau đó, chỗ đó rất phù hợp để hôn nhau.

– … – Úc Bách nội tâm kiềm chế bị Trà Lê thẳng thắn làm cho dở khóc dở cười.

Người thanh toán tiền đằng trước vừa lúc đã xong.

Nhân viên thu ngân cũng nghe được lời Trà Lê nói, giọng tức giận:

– Còn chưa qua à! Rốt cuộc hai người có thanh toán không?

Úc Bách tâm tình rất tốt, căn bản không so đo với người ta, bước lên để thanh toán, Trà Lê lại ngăn hắn lại, nói với nhân viên thu ngân:

– Thái độ phục vụ của anh như vậy là sao? Đừng tưởng rằng lẩu Oden của cửa hàng này ngon thì muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không phải là loại người ham ăn chỉ vì đồ ăn ngon thì không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nhé.

– … – Úc Bách nghĩ thầm trong bụng, anh thấy em đúng là vậy đấy.

Nhân viên thu ngân giơ máy quét mã QR lên, nói rất đúng lý hợp tình:

– Tất nhiên là vì tôi ghen tị với hai người rồi. Không nhìn thấy tôi còn độc thân đây à? Tôi ghét nhất những đôi yêu nhau khoe cơm chó trước mặt tôi. Tôi còn đứng ở đây để thu tiền là bởi vì tôi có đạo đức nghề nghiệp. Nhanh lên, nhanh thanh toán tiền rồi đi mau đi!

Lần này thì Úc Bách không nhịn được nữa lấy di động ra bắt đầu gọi đến số khiếu nại dán ở ngay trên trên tường bên cạnh. Trà Lê cũng nổi bão lớn, tỏ vẻ hôm nay không thèm ăn lẩu Oden này nữa, cũng không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa đối với thái độ ác nghiệt của nhân viên thu ngân cửa hàng này.

Nhân viên thu ngân của cửa hàng cự cãi lại hai câu, thấy hai người không hề tỏ ra nhượng bộ thì đột nhiên im lặng, nghiêng người lấy trong ngăn tủ ra một cái túi, bắt đầu lục lọi trong đó.

Úc Bách lo anh ta lấy bình xịt hơi cay hay gì đó ra, vội vàng kéo Trà Lê bảo anh lùi lại, nhưng nhân viên chỉ lấy ra một tờ giấy gấp.

– Không cần khiếu nại tôi. – Nhân viên cửa hàng nói, – Tôi cũng không muốn vậy đâu. Tôi bị bệnh.

Thứ anh ta lấy ra là giấy khám bệnh chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng, thời gian chẩn đoán chính là ngày hôm qua.

Trà Lê và Úc Bách: – …

– Anh đã có bệnh rồi thì đừng đi làm nữa. Bệnh này phải yên tĩnh nghỉ ngơi. – Trà Lê quan tâm nói.

Nhân viên cửa hàng lạnh lùng nói:

– Tôi không muốn nghỉ ngơi hay sao? Còn chẳng phải bởi vì người nào cũng phải là người có ích cho xã hội. Tôi ở nhà dưỡng bệnh thì có ích gì cho xã hội đây?

Trà Lê thấy anh ta lại như sắp phát bệnh, vội an ủi:

– Anh hãy bình tĩnh một chút.

Nhân viên cửa hàng nói:

– Nếu hai người bây giờ lập tức chia tay, tôi sẽ bình tĩnh lại.

Trà Lê nói:

– Anh bị bệnh cũng không thể như vậy. Chúng tôi đi chỗ khác yêu nhau là được…Sau này cũng sẽ không tới chỗ cửa hàng này để mua lẩu oden nữa là được chứ gì.

Lúc này, Úc Bách nhìn thấy mặt dưới quầy hàng cạnh cửa đột nhiên có một bàn tay rụt rè đưa ra, mò mẫm trên kệ, cuối cùng chạm vào một dải kẹo cao su.

Trà Lê phát hiện Úc Bách đang nhìn bên kia thì cũng nhìn theo, sắc mặt lập tức biến đổi, kêu lên:

– Bắt ăn trộm!

Anh đang muốn xông lên đè người kia lại, thế nhưng nhân viên cố chấp hoang tưởng đột nhinee ném khẩu súng quét mã qua, chỉ nghe “ối” một tiếng, rồi sau đó có thứ gì đó đập xuống đất. Cả ba người đều nhìn qua, tên ăn trộm đã bị súng quét mã đập trúng mà ngất xỉu tại chỗ.

Nhân viên cửa hàng phát tiết được cảm xúc, triệu chứng thuyên giảm, bình tĩnh nói:

– Tôi sẽ gọi cảnh sát.

– Chúng tôi chính là cảnh sát. – Trà Lê nói, – Để tôi xử lý.

Tên trộm vẫn còn choáng váng, hai mắt xoay tròn, Trà Lê cẩn thận nhìn cậu ta, nhận ra cậu ta, nói:

– Sao lại là cậu?

Úc Bách hỏi:

– Đây là ai vậy?

Trà Lê nói:

– Hình như em đã kể với anh rồi, em từng bắt được một tên ăn trộm hàng ngày ăn trộm kẹo cao su ở cửa hàng tiện lợi, chính là nó. Lần trước cũng là em bắt và chuyển giao lại cho những người khác trong tổ. Em cho là đã phán quyết rồi, sao cậu ta vẫn còn liên tục gây án bên ngoài vậy?

Hai người mang tên ăn trộm về sở cảnh sát, Trà Lê còng tay cậu ta vào bàn, bảo Úc Bách ghi biên bản, mình thì thẩm vấn.

Úc Bách bối rối, hắn chưa làm ghi chép biên bản bao giờ, không biết phải viết như thế nào. Trà Lê hướng dẫn hắn:

– Trước tiên anh viết tiêu đề rõ ràng, mô tả phần cốt lõi của vụ án, giống như vụ án này… Anh chỉ cần viết, kẻ trộm kẹo cao su.

Úc Bách: – …

Trà Lê bắt đầu thẩm vấn tên trộm và lấy ra vật chứng vừa mới thu giữ, ngoài thanh kẹo cao su bị trộm từ cửa hàng tiện lợi, anh còn tìm thấy rất nhiều kẹo cao su trong túi của tên trộm, có tổng cộng 19 thanh kẹo cao su với nhiều hương vị khác nhau.

Úc Bách nhìn thấy, không khỏi cảm thán, Trà Lê thật sự là thiên tài trong việc đặt tên, hắn viết tựa đề xuống “Hồ sơ phạm tội của kẻ trộm kẹo cao su”.

Trà Lê đưa mắt nhìn, giơ ngón cái với hắn.

Tên trộm mới hai mươi tuổi, hình thức không đẹp cũng không xấu, lúc này một tay bị còng, một tay che mặt, vừa khóc vừa nói:

– Em không muốn làm vậy đâu, em thật sự không muốn…

Giống như cái máy đọc n lần.



Trà Lê thấy cậu ta còn nhỏ tuổi, cũng không phải là kẻ đại gian đại ác, giọng điệu ôn hòa hơn:

– Em nhìn em đi, sớm biết có ngày hôm nay tại sao lúc trước lại đi làm việc đó? Tại sao lại ăn trộm nhiều kẹo cao su vậy? Em ăn hết được không? Ăn nhiều thứ đó sẽ bị sâu răng, cơ cắn sẽ bị to lên, đây không phải là thói quen hay ho gì đâu.

Tên trộm lau nước mắt hỏi:

– Cơ cắn bị to tức là sao ạ?

– Chính là sẽ biến thành mặt hamster đấy. – Trà Lê phồng má để minh họa cho hình ảnh và nói, – Biến thành như này này, muốn khôi phục lại như ban đầu thì phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, em thấy sợ chưa?

Úc Bách vừa ghi chép biên bản vừa buồn cười sắp chết.

Tên trộm nói:

– Đáng sợ quá…Nhưng mà em không ăn kẹo cao su ạ.

Trà Lê:

–? Thế em ăn trộm nhiều kẹo cao su làm gì? Chỉ để lãng phí lực lượng cảnh sát hả?

Đang thẩm vấn thì tổ trưởng Tổ trọng án bước nhanh đi vào, nói với Trà Lê:

– Đừng thẩm vấn nữa.

Trà Lê thắc mắc:

– Vì sao ạ?

Tổ trưởng ra hiệu cho Trà Lê đi sang một bên nói chuyện.

Úc Bách cũng dừng việc ghi chép, bước tới nghe hai người họ đang nói gì.

Tổ trưởng nói:

– Sao em lại bắt người này nữa vậy?

Trà Lê hiểu ra:

– Lần trước là anh thả cậu ta đúng không?

Tổ trưởng giải thích:

– Lần trước người nhà của cậu ta đến bảo lãnh và mang theo hồ sơ bệnh án. Người này được chẩn đoán mắc chứng rối loạn kiểm soát ý chí.

Trà Lê không hiểu:

– Tức là gì?

– Chính là … – Tổ trưởng suy nghĩ rồi nói, – Nói một cách đơn giản thì đó là bệnh trộm cắp. Nhìn thấy kẹo cao su thì chỉ muốn trộm lấy, trên thực tế lại không hề ăn kẹo cao su, chính là bệnh tâm thần không thể kiểm soát được hành vi của bản thân. Em mau thả người ta đi, cái này không định tội được đâu.

Trà Lê rất bất mãn:

– Thế nghĩa là tất cả những căn bệnh hỗn loạn và bệnh nhân tâm thần đều có kim bài miễn tội phải không?

– Tuy rằng chỉ là kẹo cao su thôi, nhưng thương gia vẫn bị tổn thất, nếu như ngày nào cậu ta cũng ăn trộm như thế, vậy thì số lượng sẽ rất nhiều. – Úc Bách vô cùng tán đồng quan điểm của Trà Lê.

– Người nhà cậu ta lần trước đã hứa rồi, sẽ bồi thường theo giá thị trường. Mau thả cậu ta đi đi. – Tổ trưởng nói.

Trà Lê bực bội trở về bên này, vẫn có chút không muốn bỏ cuộc, anh kiểm tra giao diện thông tin của nghi phạm, xác nhận cậu ta không giả vờ ốm nên đành phải bỏ cuộc.

Úc Bách mở khóa còng tay cho tên trộm. Trà Lê nói:

– Em…trở về nhà thì nên đi điều trị, hoặc là phải trở thành người ngay thẳng. Chỉ mong em sẽ sớm bình phục.

Tên trộm buồn bã đi rồi.

Úc Bách đi vào phòng trà nước pha hai ly đồ uống rồi mang tới, mình thì uống theo phong cách Mỹ, còn pha một ly latte cho Trà Lê.

– Có phải hôm nay là sao Thủy Nghịch hành không, lẩu oden cũng chẳng được ăn. – Trà Lê ủ rũ nói.

Úc Bách nói:

– Chỉ một chốc thôi mà chúng ta đã gặp phải hai bệnh nhân tâm thần rồi. Số lượng bệnh tâm thần trong thành phố Noah cao như vậy hay sao?

Trà Lê nói:

– Em không biết, lần đầu tiên em gặp tình huống này đó.

Một đồng nghiệp ngồi đối diện xen vào:

– Có một quản trị viên ở bộ phận lưu trữ bên cạnh. Anh ấy cũng được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lo âu hoặc một số bệnh tâm thần khác. Anh ấy vừa mới xin nghỉ ốm nửa năm.

Một đồng nghiệp khác cho biết:

– Tôi cũng có một người bạn làm việc tại bệnh viện, bạn tôi nói rằng gần đây có rất nhiều người đến khám bác sĩ tâm thần và rất khó hẹn được trước bác sĩ chuyên khoa. Người hiện đại có lẽ áp lực quá lớn đi.

– … – Úc Bách nhìn khắp văn phòng, các đồng nghiệp hoặc đang xem phim truyền hình, đang ăn đồ ăn nhẹ hoặc đang trò chuyện nhóm, vừa rồi hắn còn đụng phải một cặp nữ cảnh sát đang yêu đương trong phòng trà nước.

Từ lâu hắn đã phát hiện ra rằng trong toàn bộ Tổ trọng án cũng chỉ có Trà Lê là người duy nhất làm việc, những người khác thì đều là làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, gần đây, xu hướng không lành mạnh này ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Nhìn chung cư dân của thành phố Noah hầu hết họ đều có trạng thái giống như những đồng nghiệp trong sở cảnh sát, làm việc nhàn nhã, không phải làm nô lệ trong nhà, không có áp bức giai cấp, một xã hội phúc lợi cao cho tất cả mọi người, vui chơi giải trí cũng rất phát triển. Như thế này thì có gì mà áp lực?

Trà Lê cũng rất khó hiểu, nói:

– Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người nào không biết còn tưởng thành phố Noah đang rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Hết chương 46

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook