Chương 57
Từ Từ Đồ Chi
01/06/2024
Cảnh sát Trà Lê tốt bụng nhìn cả người Úc Bách toàn là bùn với bùn, còn lạnh đến run rẩy lên, anh giục hắn đi lên tầng tắm rửa thay quần áo.
Úc Bách nghĩ rằng mình sẽ bị đuổi đi ngây người ra hồi lâu mới chậm chạp cởi giày ra, đi chân không lên tầng.
Trà Lê ôm còn mèo vàng híp mắt ngủ gà ngủ gật, đứng tại chỗ đờ đẫn rất lâu.
Anh không thể đưa ra phản ứng chính xác trước lời giải thích của Úc Bách.
Lý trí nói cho anh biết, Úc Bách không hề nói dối, trên thực tế Úc Bách chưa từng nói dối anh, ít nhất trong vô số lần lật xem giao diện thông tin, siêu năng lực sẽ không lừa gạt anh vẫn luôn nói cho anh biết, Úc Bách là một người chân thành và tốt bụng.
Nhưng mặt tình cảm lại đánh bại anh, tình yêu là một thứ trừu tượng, các bên liên quan có thể không nhất thiết phải biết họ có yêu hay không. Úc Bách không yêu Chiêm Tinh, nhưng lại vì cậu ấy mà tiến vào truyện tranh làm một người trong sách, thật sự là vô cùng có nghĩa khí.
Nhưng sao mà Chiêm Tình mới chỉ có mười chín tuổi thôi?
Trà Lê nhìn mình trong tấm gương soi toàn thân, anh có khuôn mặt trẻ con, nhưng nhìn tổng thể thì trông anh vẫn là một thanh niên cảnh sát 25 tuổi chín chắn trưởng thành.
Úc Bách đi tắm xong, thay quần áo rồi chậm chạm bước xuống cầu thang.
Trà Lê ôm mèo ngồi trên sô pha, lần đầu tiên gay gắt nói:
– Anh đó, thật là người tốt.
Úc Bách: – …
Trà Lê nói:
– Hay là chúng ta kết nghĩa làm anh em đi? Anh chắc chắn sẽ tuân thủ lời hứa, cùng em cùng ngày cùng tháng cùng năm đi SPA.
– … – Úc Bách bất đắc dĩ bước đứng ở cầu thang không dám đi đến chỗ Trà Lê, nhẹ giọng hỏi, – Còn chưa hỏi em, em đã đến nhà thự trưởng…xác nhận chưa?
Vẻ gay gắt nói mát của Trà Lê tan biến, do dự gật đầu.
Anh đi nhà thự trưởng ngoại trừ muốn xác nhận thân phận của học sinh cấp ba thì còn mang mục đích khác, chính là đi xác nhận tình trạng cơ thể của thự trưởng.
Gần đây mỗi lần gặp thự trưởng, thự trưởng đều gầy rộc đi mà mắt thường đều có thể nhìn thấy được. Trà Lê lật xem giao diện thông tin của thự trưởng, xác nhận cân nặng của ông đã giảm xuống gần mười lăm kg so với lần xem không lâu trước đây.
Lúc chạng vạng anh với Úc Bách ở cuộc nói chuyện sau cùng ở cầu thang sân thượng trong cơn mưa bão, Úc Bách nói cho anh biết, mấu chốt để giải quyết vấn đề này, có lẽ là họa sĩ truyện tranh xây dựng thế giới truyện tranh muốn họ học cách đối mặt với cái chết.
Là bởi vì nội tâm của họa sĩ truyện tranh kháng cự lại sự biến mất của sự sống, cho nên thành phố Noah không tồn tại chứng bệnh có thể cướp đi sinh mạng, những người sống ở đây có thể sống vô thời hạn, mà điều này đã tạo thành cảm xúc bi quan giống như virus không ngừng lan rộng ở trong Thành phố Noah.
Trà Lê căn bản không hiểu đây là cái gì, hỏi:
– Có phải thự trưởng đang mắc căn bệnh mà anh nói đến không?
Úc Bách vẫn đứng ở mép cầu thang nói:
– Anh không thể xác định, anh chỉ nghi ngờ thế thôi. Mỗi lần gặp anh đều cảm nhận được sự thay đổi của chú ấy. Em có chắc không?
– Em không biết. – Trà Lê nói, – Chú ấy đã sụt cân rất nhiều, nhưng lại không có dấu hiệu bệnh tật nào trên giao diện thông tin của chú cả.
Hai người đều lặng im mấy giây, thế giới này hiện tại không có bệnh nan y, trong giao diện thông tin của thự trưởng dĩ nhiên là không thể từ không thành có.
Trà Lê nói:
– Vì sao là thự trưởng?
– Thự trưởng… – Úc Bách nói, – Anh chỉ có thể nói cho em biết suy đoán của anh, cái sân ở nhà thự trưởng rất giống bối cảnh sân vườn trong bức ảnh cũ của Chiêm Tinh. Lúc ấy cậu ấy nói với anh bức ảnh đó được chụp trong nhà ông nội cậu ấy. Sau khi bố mẹ cậu ấy bỏ đi, cậu ấy sống cùng ông nội, về sau ông nội cậu ấy bởi vì…mắc căn bệnh này mà …đã rời xa cậu ấy.
Trong bất giác Trà Lê cũng không biết nên đồng tình với Chiêm Tinh hay là đồng tình với hình tượng thự trưởng được phỏng chiếu ra từ hình ảnh ông nội của Chiêm Tinh nữa.
– Em thật sự không hiểu, làm thế nào mới đối mặt được với cái chết? – Trà Lê quả thực sắp điên rồi, nói, – Là muốn em ở trong lòng mặc niệm chú ấy sinh bệnh, chú ấy sắp chết thì không ngừng nguyền rủa chú, chờ chú bị em nguyền rủa chết đi rồi, là có thể giải quyết được mấy vấn đề trước mặt này phải không?
Anh nói xong lại muốn khóc.
Úc Bách vội nói:
– Không nhất định phải như thế, em đừng vội kết luận, chúng ta có thể nghĩ ra những cách không quá xấu xa….
Trà Lê nói:
– Bây giờ trong đầu em rất hỗn loạn, em không thể hiểu Chiêm Tinh, cũng không thể hiểu được anh.
Anh cố gắng bình tĩnh lại, nói với Úc Bách:
– Anh có thể đến đây ngồi, phòng khách nhà em rộng rãi, anh không cần phải đứng xa như vậy.
Úc Bách đi tới, dè dặt ngồi ghế sofa ngoài cùng.
– Khi em đi rồi. – Úc Bách nói, – Anh đi về nhà…Trên đường về nhà, anh cẩn thận nhớ lại, nghĩ thật kỹ về tính nguy cơ của xã hội một lần nữa.
Trà Lê nói:
– Là sự kiện Vị Bảo Biện ạ?
– Đúng vậy. – Úc Bách nói, – Nếu anh nhớ không nhầm, cơ hội giải quyết vụ việc Vị Bảo Biện chính là quan niệm của em xoay chuyển, khi em tiếp nhận công cụ sửa chữa là xấu xa và không nên tồn tại, trẻ em nên trưởng thành một cách tự do, em mới chiến thắng bị trưởng văn phòng số một tẩy não, bấy giờ chúng ta mới chiến thắng cái xấu xa của Vị Bảo Biện.
Trà Lê trì độn nói:
– Ờ, hình như là vậy…Thảo nào mỗi lần đều phải viết báo cáo kết thúc vụ án, vụ án này là anh viết hộ em, em không nghiền ngẫm lại, giờ cũng sắp quên hết rồi.
Úc Bách nói:
– Cho nên mấu chốt giải quyết vấn đề nằm ở những thay đổi trong nhận thức của em.
Trà Lê đột nhiên phản ứng lại, bất mãn nói:
– Này, anh không được coi em là họa sĩ truyện tranh của anh đâu.
– … – Úc Bách đành phải nói, – Những gì anh nói là dựa trên tình hình hiện tại mà anh rút ra kết luận. Có lẽ còn có những khả năng khác, nhưng mà anh rất ngốc, anh không thể nghĩ được.
Trà Lê chế nhạo:
– Anh còn ngốc á? Anh quá thông minh thì đúng hơn.
Úc Bách lại yên lặng.
Trà Lê hoàn toàn không biết làm thế nào để thay đổi nhận thức của mình.
Cái chết có ý nghĩa gì? Mọi người nên sống tốt mới phải chứ.
Anh không nghĩ ra được, không lý giải được, cũng theo bản năng mà trốn tránh vấn đề này, ngộ nhỡ anh thật sự thay đổi nhận thức của mình, cho rằng con người phải chết, thế thì thự trưởng có phải là sẽ…hay không.
Anh rất buồn, đều viết ở trên mặt, cọng tóc ngốc cũng ủ rũ mà nằm rạp xuống.
Dường như Úc Bách biết anh đang nghĩ gì, cũng không tiếp tục nói nữa.
Sau một trận mưa lớn, âm thanh vù vù của APP Trung tâm Thông tin Cảnh sát đã ngừng lại, các chấm đỏ ngày càng ít đi.
Có lẽ đêm mưa thích hợp đi ngủ, mà ngủ luôn làm tinh thần và cảm xúc của con người ta dễ chịu đi rất nhiều. Trong đêm yên tĩnh này, bên ngoài có mưa phùn, phòng khách thắp đèn ấm áp, trên sô pha có hai người đàn ông trẻ tuổi vô cùng phiền muộn.
Ngay khi Úc Bách cảm thấy Trà Lê cũng cần nghỉ ngơi ngủ, muốn lớn tiếng nhắc nhở hắn, Trà Lê liền lên tiếng trước.
– Chiêm Tinh là người thế nào ạ?
Úc Bách ngây ra.
Trà Lê hạ ánh mắt xuống, ngón tay chậm rãi vuốt ve lông con mèo vàng, nói:
– Em muốn biết, anh nói cho em biết đi.
– Cậu ấy… – Úc Bách trầm mặc nửa phút mới nói, – Cậu ấy không thích nói chuyện mấy, cũng không thích chơi, ngày ngày ngoại trừ đi học ra thì chỉ ở trong nhà đọc truyện tranh, vẽ truyện tranh. Những lúc được nghỉ thì một hai tháng cũng không bước ra khỏi nhà.
Trà Lê nói:
– Em thích nói chuyện, hơn nữa em không thích ở rịt trong nhà.
Anh nhấn mạnh điểm khác biệt giữa mình và Chiêm Tinh.
Lại hỏi Úc Bách:
– Có phải anh thường đến nhà cậu ấy và vẽ tranh với cậu ấy không?
Úc Bách nói:
– Không có. Nội dung công việc của anh không liên quan gì đến hội họa, anh chịu trách nhiệm đóng gói và quảng bá tranh của các họa sĩ truyện tranh thành sản phẩm. Anh và nhóm họa sĩ truyện tranh hoạt động độc lập.
Trà Lê nói:
– Chúng ta cùng nhau ăn cơm, những món mà anh chọn cho em có phải là những món mà cậu ấy thích không?
Úc Bách nói:
– Không… Cậu ấy dường như không có hứng thú đặc biệt nào với đồ ăn. Cậu ấy bình thường chuyên đặt cơm hộp bên ngoài. Trong ấn tượng của anh thì cậu ấy thích nhất là những đồ ăn nhanh như MacDonald KFC…
Hắn giải thích cho Trà Lê đó là gì, ở trong thành phố Noah anh cũng từng nhìn thấy cửa hàng tương ứng.
Trà Lê giật mình nói:
– Sao cậu ta lại thích ăn những thứ mà em trai em thích vậy? Có phải cậu ấy không thích ăn bắp cải tím không, bởi vì bắp cải tím làm lưỡi tím đen?
– Cái này…anh cũng không biết. – Úc Bách nói.
– Sao anh ngay cả cái này cũng không biết? – Trà Lê nói, – Không phải các anh quen biết nhau ba năm à? Anh có tính cách chu đáo như vậy, em không tin từ bấy đến nay anh không săn sóc cậu ấy.
Úc Bách nói:
– Cậu ấy ít khi bày tỏ suy nghĩ nội tâm của mình. Trong công việc hay cuộc sống, anh thường dựa vào phỏng đoán để tìm hiểu xem cậu ấy thích cái gì.
Trà Lê không hiểu:
– Em không phải cậu ấy, em không phải như vậy. Nói thế thì, em trai em càng có khả năng hơn, nó chính là đứa nói một đằng nghĩ một nẻo.
Úc Bách không bình luận gì về vấn đề này.
Trà Lê lại phủ định ngay:
– Nhưng mà em trai em chỉ là một học sinh trung học bình thường thôi.
Úc Bách mới chỉ cùng học sinh cấp ba nói chuyện mấy lần, hắn hiểu biết rất nông cạn đối với học sinh cấp ba.
– Xem ra quan hệ của anh với Chiêm Tinh cũng không tốt lắm. – Trà Lê kỳ lạ nhìn Úc Bách, nói, – Sao cậu ấy lại thích anh được? Vì sao anh lại phải vì cậu ấy mà xuyên vào truyện tranh?
Úc Bách cũng ngước mắt lên, trong nháy mắt chạm vào mắt Trà Lê, hắn vừa căng thẳng vừa lo lắng, nhưng lần này Trà Lê không dời ánh mắt đi, điều này khiến Úc Bách cảm thấy thoải mái.
– Quan hệ giữa anh và Chiêm Tinh thực ra vẫn…tốt. – Úc Bách giải thích.
Là người lập kế hoạch và là người vẽ truyện tranh theo hợp đồng, họ đã làm việc cùng nhau được ba năm, hợp tác rất vui vẻ. Mà ở trong sinh hoạt, Úc Bách chăm sóc Chiêm Tinh không thân không thích như em trai, trong ba năm qua, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người em trai Chiêm Tinh quái gở ít nói lại có tình cảm như vậy với mình.
Khi mà Chiêm Tinh thổ lộ, hắn đã không chút suy nghĩ mà uyển chuyển từ chối với lý do chính đáng.
Úc Bách nói:
– Nhưng sau lần đó, anh cho rằng cậu ấy sẽ giận dỗi một thời gian, kết quả là cậu ấy lại rộng lượng hơn rất nhiều, vẽ tranh càng tích cực hơn. Trước kia cậu ấy không thích đến phòng làm việc tham gia hội nghị, sau lần đó thì bằng lòng đến đó, nhiệt tình với mọi người hơn, cũng không nhắc tới chuyện tỏ tình với anh nữa. Anh còn tưởng cậu ấy đã trưởng thành rồi, chín chắn hơn.
Mãi cho đến một ngày, Úc Bách đến nhà cậu ấy để đưa hợp đồng, gõ cửa không ai mở, bèn ấn mật mã đi vào, phát hiện Chiêm Tinh nuốt viên sủi tự sát…Bấy giờ hắn mới biết Chiêm Tinh mắc phải bệnh trầm cảm ánh nắng nghiêm trọng.
Chiêm Tinh tạm dừng công tác, Úc Bách giúp cậu làm thủ tục nghỉ học tạm thời, hy vọng cậu có thể chuyên tâm chữa bệnh để khỏe lên.
Cùng lúc đó, sự phát triển của phòng làm việc truyện tranh gặp phải bình cảnh, sau khi Chiêm Tinh tạm nghỉ việc thì càng trở nên tệ hơn.
Sau đó chính là sự việc mà Trà Lê đã biết, Úc Bách nhận lời giới thiệu của người trung gian, muốn kéo quan hệ với một người thầy trong nghề, may là Úc Bách đã dừng lại đúng lúc, nhưng sự việc này đã khiến Chiêm Tinh hiểu lầm hắn.
– Cậu ấy chất vấn anh, nhục mạ anh, anh giải thích cậu ấy cũng không nghe. – Úc Bách nói, – Ngày hôm sau cậu ấy biến mất, nửa năm sau, anh mới phát hiện một tuần sau khi cãi vã với anh cậu ấy đã một mình tiến vào truyện tranh.
Trà Lê không nhịn được nói:
– Nhưng đây không hoàn toàn là trách nhiệm của anh, cậu ấy có bệnh mà…Em không phải mắng cậu ấy đâu.
Úc Bách khẽ thở dài, nói:
– Thời điểm anh vừa mới tốt nghiệp, anh không muốn nghe lời bố mẹ về nhà thi công chức nên đã nộp đơn xin việc vào một công ty Internet lớn, làm công việc khác với chuyên ngành đã học, vài lần đổi vị trí công việc, và cuối cùng trở thành biên tập viên kế hoạch tại một nền tảng truyện tranh thuộc sở hữu của một công ty lớn.
Hắn ở trên mạng nhìn thấy những tác phẩm truyện tranh ngắn của Chiêm Tinh, đầy trí tưởng tượng tiên tiến vượt mức quy định, nhưng vì nguyên nhân chủ đề nên rất không được ưa chuộng.
Hắn là người ngoài nghề đối với truyện tranh, chỉ nhìn ra được kỹ năng vẽ của cậu ấy rất vững chắc, nhưng hắn có nền tảng chuyên môn về văn học và có khả năng phán đoán rất nhạy bén về câu chuyện, hắn ý thức được tác phẩm của Chiêm Tinh có lẽ là bảo bối cấp độ thiên tài.
Về sau sự phát triển của Chiêm Tinh cũng đã chứng thực tầm nhìn khám phá Chiêm Tinh của hắn là chính xác, bộ truyện đầu tiên đăng trên nền tảng trực tuyến đã đạt được kết quả bùng nổ, gần như cùng lúc đó, Chiêm Tinh được nhận vào Học viện Mỹ thuật với thành tích đứng thứ hai của cả nước.
Chiêm Tinh – Họa sĩ thiếu niên truyện tranh trẻ tuổi nhất một lần thành danh, nhanh chóng trở nên nổi tiếng, mà Úc Bách người lập kế hoạch đứng đằng sau thì đã kiếm được hũ vàng đầu tiên.
Sau đó không lâu Úc Bách đã dùng số tiền này bắt đầu kinh doanh riêng và mở phòng làm việc truyện tranh, Chiêm Tinh không chút do dự trở thành họa sĩ truyện tranh đầu tiên được phòng làm việc ký hợp đồng.
Úc Bách nói:
– Lúc ấy anh 22 tuổi, vẫn còn là một kẻ ngốc, trong lòng mang rất nhiều tức giận, chỉ muốn càng sớm càng tốt chứng tỏ bản thân với gia đình, không có người nào xem trọng anh, về sau hãy để họ chống mắt nhìn anh đi, anh không hề cho rằng đó là hành vi sáng suốt. Khi đó anh thật sự quá nóng vội, nếu không có Chiêm Tinh gia nhập, phòng làm việc nhiều nhất ba tháng sẽ bị sập ngay.
Trà Lê lại có chút khó chịu, anh không quen biết Úc Bách ngu ngốc 22 tuổi, dù rằng Úc Bách 25 tuổi cũng vẫn là đồ ngốc, nhưng mà đồ ngốc 22 tuổi kia anh cũng rất muốn nhìn thấy nha.
– Em tin anh, quan hệ hai người rất tốt. – Trà Lê ỉu xìu nói, – Cậu ấy thích anh là đương nhiên, anh vì cậu ấy mà xuyên vào truyện tranh cũng rất hợp lý. Em muốn đi ngủ.
Lần này thì Úc Bách không nghe theo mà nói:
– Em không muốn nghe hết à? Đã biết nhiều như vậy rồi.
Trà Lê giận dỗi:
– Là em sai rồi, em không nên hỏi! Vì sao em còn muốn tự ngược bản thân chứ? Em đã bị câu chuyện của hai người làm cho tức chết rồi, vậy anh kể tiếp đi, để em nghe xem còn chuyện gì cảm động hơn nữa không.
– … – Úc Bách cũng ủ rũ, thấp giọng nói, – Thời điểm anh quen biết Chiêm Tinh thì cậu ấy mới 17 tuổi, rất gầy, rất thấp bé, da cũng bởi vì đi ra ngoài vẽ thực vật mà rất đen, hình thức… giống em trai em, giống một con khỉ con.
Trà Lê: – …
Úc Bách nói:
– Anh nhìn cậu ấy lớn lên, ngoài quan hệ là đồng nghiệp hợp tác ra, anh coi cậu ấy như quý nhân trong sự nghiệp của mình, trong cuộc sống anh cũng coi cậu ấy như người nhà của mình.
Trà Lê không nhịn được nói:
– Anh không thích cậu ấy một chút nào hay sao? Lúc cậu ấy thổ lộ anh không xao động chút nào ư?
Úc Bách hỏi lại:
– Em có từng nghĩ mình sẽ yêu đương với học sinh cấp ba bao giờ chưa?
Trà Lê nói:
– Em còn lâu mới muốn yêu đương với con khỉ nhỏ kia!
Úc Bách: – …
– Nhưng mà cậu ấy xinh đẹp nha. – Trà Lê nói, – Anh có nói là bọn em giống nhau? Em cảm thấy em rất đẹp.
Úc Bách nói:
– Em đương nhiên là rất đẹp…Anh không thích Chiêm Tinh, không liên quan đến chuyện cậu ta đẹp hay không đẹp, trong lòng anh chưa bao giờ coi cậu ấy là đối tượng để yêu đương cả.
Trà Lê nói:
– Vậy sao anh lại muốn vào để theo đuổi cậu ấy? Anh cho rằng mình có lỗi với cậu ấy, nên phải bồi thường bản thân mình cho cậu ấy hay sao?
Úc Bách nghiêm túc giải thích:
– Anh quyết định xuyên vào truyện tranh, không phải bởi vì thấy có lỗi với cậu ấy, mà là chuyện này chỉ có anh có thể làm, đây là trách nhiệm anh không thể thoái thác, anh không thể trơ mắt nhìn cậu ấy ở trong trạng thái này đi chết được…Khi anh quyết định rời khỏi thế giới thực tiến vào để cùng cậu ấy duy trì sự vận hành của thế giới truyện tranh, cùng với lúc đưa ra quyết định này anh cũng đã từ bỏ cuộc sống của mình, anh muốn tới là một thế giới truyện tranh, toàn bộ thế giới đều là những nhân vật trong sách, chỉ có anh và cậu ấy là hai người thật… Em hiểu không?
– Em không hiểu. – Trà Lê rất không thích cách nói này, muốn trở mặt mắng hắn, anh cố gắng không nghĩ đến câu thô tục, chỉ nói, – Anh là đồ chó xấu xa.
– … – Úc Bách thiếu chút nữa không chống đỡ nổi, – Ừ đúng, đó chỉ là suy nghĩ hẹp hòi trước khi tiến vào thôi, về sau anh biết anh sai rồi. Sự hiểu biết của anh về thế giới truyện tranh và người trong truyện tranh đều sai rồi.
Trà Lê nói:
– Dù sao thì em cũng hoàn toàn khác với họa sĩ truyện tranh mà anh miêu tả, anh đúng là có mắt không tròng.
Úc Bách thừa nhận”
– Phải, anh thật sự là có mắt không tròng.
Trà Lê nói tiếp:
– Anh có nói vậy em cũng không tha thứ cho anh đâu.
Sắc mặt Úc Bách ảm đạm đi trông thấy.
Trà Lê thấy hắn như vậy càng thừa thắng xông lên bồi thêm một câu:
– Chúng ta đã chia tay rồi, em không thể nào tha thứ cho anh được, anh không được ở lại nhà em nữa.
Nói xong anh đặt con mèo xuống sô pha, đứng dậy bước nhanh đi lên tầng. Úc Bách bị bỏ lại ở đó, không biết nên thức thời mà rời đi hay là nên đuổi theo.
Rất nhanh, Trà Lê lại đi xuống ném cho Úc Bách một cái chăn, lạnh lùng nói:
– Anh ngủ ở sô pha đi.
Úc Bách: – …
Trà Lê tiếp tục bày ra vẻ hung dữ:
– Ngày mai anh về nhà anh đi! Giờ hơn nửa đêm về nhà, người nhà anh sẽ lo lắng.
Tầng trên và tầng dưới, hai người ngủ riêng, cả hai đều trằn trọc.
Con mèo không muốn ngủ trên ghế sofa với chủ cũ nên tự mình chạy lên tầng, Trà Lê cũng không đuổi nó, nó nằm nép vào bên gối Trà Lê và ngủ ngon lành.
Trong đầu Trà Lê không ngừng suy nghĩ lại tất cả những gì Úc Bách đã nói. Cuối cùng, anh đưa tay chạm vào râu của con mèo và bắt đầu đếm từng cái một trong im lặng:
Anh ấy thích Trà Lê, anh ấy thích Chiêm Tinh, anh ấy thích Trà Lê, anh ấy thích Chiêm Tinh……
Con mèo vặn vẹo đầu khó chịu, vì thế toàn bộ đều đếm trượt.
Thật là khó chịu quá đi a a a a! Có thể làm gì để bớt lo lắng không!
Trà Lê nôn nóng ngồi dậy, phát điên mà cào tóc mình thành một cái ổ gà, sau đó nặng nề nằm xuống.
Úc Bách đang ngủ trên ghế sofa ở tầng dưới nhớ lại lần đầu tiên hắn xuyên truyện tranh đã ngủ ở tại đây. Đêm đó, hắn với Trà Lê ăn bữa tối, đi theo Trà Lê đi điều tra vụ án, hắn làm tài xế cho Trà Lê.
Chiếc xe chạy chậm rãi dưới bầu trời đầy sao như nhung, kèm theo tiếng côn trùng kêu ríu rít giữa thiên nhiên xung quanh và thỉnh thoảng đom đóm bay trên tán cây ven đường – đây là một trải nghiệm mới lạ mà hắn trước đây chưa từng có, cùng với thế giới khác hoàn toàn trong tưởng tượng, và một “Chiêm Tinh” hoàn toàn khác biệt.
Trà Lê là chàng trai ngây thơ hoạt bát, nhạy bén và đáng yêu, từ trước đến nay Úc Bách chưa từng thấy một mặt như này lộ ra của “Chiêm Tinh” cả.
Sư tử bằng đá nhổ ra bóng, bị Trà Lê nhặt lên, nhét vào trong miệng sư tử đá, còn vỗ vỗ miệng nó để nó đóng miệng lại, lại dùng ánh mắt đắc ý nhìn Úc Bách như là đang nói: Xem đi người xuyên truyện tranh kia! Có phải nơi này của chúng tôi rất thú vị không!
Úc Bách phối hợp lộ ra vẻ kinh ngạc, Trà Lê lập tức cười rộ lên, cả người đều là những bông hoa nhỏ và những ngôi sao vỡ.
Đêm đó hắn đi theo Trà Lê đi vào ngôi nhà trong lành và lãng mạn này, Trà Lê lôi kéo hắn cùng hắn tâm sự, hắn muốn hiểu biết về thành phố Noah, Trà Lê muốn hiểu biết về thế giới bên ngoài.
Nhưng giống như cuối cùng, bọn họ chỉ càng hiểu biết về nhau nhiều hơn mà thôi
Khi màn đêm buông xuống, Trà Lê nằm ngủ ở trên sô pha, hắn cẩn thận mà quan sát khuôn mặt đang ngủ của Trà Lê.
Đây là lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm hắn cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch.
Trong thế giới truyện tranh nơi hắn không có chút kỳ vọng nào, tại sao lại có một chàng trai lý tưởng như vậy dành cho hắn.
Đêm đó, cơn gió đêm nhẹ thổi qua hoa diên vĩ ngoài cửa, Úc Bách nằm bên cạnh Trà Lê đang ngủ say, tình yêu chưa bao giờ đến thăm hắn đã bước đến rồi.
Hết chương 57
Úc Bách nghĩ rằng mình sẽ bị đuổi đi ngây người ra hồi lâu mới chậm chạp cởi giày ra, đi chân không lên tầng.
Trà Lê ôm còn mèo vàng híp mắt ngủ gà ngủ gật, đứng tại chỗ đờ đẫn rất lâu.
Anh không thể đưa ra phản ứng chính xác trước lời giải thích của Úc Bách.
Lý trí nói cho anh biết, Úc Bách không hề nói dối, trên thực tế Úc Bách chưa từng nói dối anh, ít nhất trong vô số lần lật xem giao diện thông tin, siêu năng lực sẽ không lừa gạt anh vẫn luôn nói cho anh biết, Úc Bách là một người chân thành và tốt bụng.
Nhưng mặt tình cảm lại đánh bại anh, tình yêu là một thứ trừu tượng, các bên liên quan có thể không nhất thiết phải biết họ có yêu hay không. Úc Bách không yêu Chiêm Tinh, nhưng lại vì cậu ấy mà tiến vào truyện tranh làm một người trong sách, thật sự là vô cùng có nghĩa khí.
Nhưng sao mà Chiêm Tình mới chỉ có mười chín tuổi thôi?
Trà Lê nhìn mình trong tấm gương soi toàn thân, anh có khuôn mặt trẻ con, nhưng nhìn tổng thể thì trông anh vẫn là một thanh niên cảnh sát 25 tuổi chín chắn trưởng thành.
Úc Bách đi tắm xong, thay quần áo rồi chậm chạm bước xuống cầu thang.
Trà Lê ôm mèo ngồi trên sô pha, lần đầu tiên gay gắt nói:
– Anh đó, thật là người tốt.
Úc Bách: – …
Trà Lê nói:
– Hay là chúng ta kết nghĩa làm anh em đi? Anh chắc chắn sẽ tuân thủ lời hứa, cùng em cùng ngày cùng tháng cùng năm đi SPA.
– … – Úc Bách bất đắc dĩ bước đứng ở cầu thang không dám đi đến chỗ Trà Lê, nhẹ giọng hỏi, – Còn chưa hỏi em, em đã đến nhà thự trưởng…xác nhận chưa?
Vẻ gay gắt nói mát của Trà Lê tan biến, do dự gật đầu.
Anh đi nhà thự trưởng ngoại trừ muốn xác nhận thân phận của học sinh cấp ba thì còn mang mục đích khác, chính là đi xác nhận tình trạng cơ thể của thự trưởng.
Gần đây mỗi lần gặp thự trưởng, thự trưởng đều gầy rộc đi mà mắt thường đều có thể nhìn thấy được. Trà Lê lật xem giao diện thông tin của thự trưởng, xác nhận cân nặng của ông đã giảm xuống gần mười lăm kg so với lần xem không lâu trước đây.
Lúc chạng vạng anh với Úc Bách ở cuộc nói chuyện sau cùng ở cầu thang sân thượng trong cơn mưa bão, Úc Bách nói cho anh biết, mấu chốt để giải quyết vấn đề này, có lẽ là họa sĩ truyện tranh xây dựng thế giới truyện tranh muốn họ học cách đối mặt với cái chết.
Là bởi vì nội tâm của họa sĩ truyện tranh kháng cự lại sự biến mất của sự sống, cho nên thành phố Noah không tồn tại chứng bệnh có thể cướp đi sinh mạng, những người sống ở đây có thể sống vô thời hạn, mà điều này đã tạo thành cảm xúc bi quan giống như virus không ngừng lan rộng ở trong Thành phố Noah.
Trà Lê căn bản không hiểu đây là cái gì, hỏi:
– Có phải thự trưởng đang mắc căn bệnh mà anh nói đến không?
Úc Bách vẫn đứng ở mép cầu thang nói:
– Anh không thể xác định, anh chỉ nghi ngờ thế thôi. Mỗi lần gặp anh đều cảm nhận được sự thay đổi của chú ấy. Em có chắc không?
– Em không biết. – Trà Lê nói, – Chú ấy đã sụt cân rất nhiều, nhưng lại không có dấu hiệu bệnh tật nào trên giao diện thông tin của chú cả.
Hai người đều lặng im mấy giây, thế giới này hiện tại không có bệnh nan y, trong giao diện thông tin của thự trưởng dĩ nhiên là không thể từ không thành có.
Trà Lê nói:
– Vì sao là thự trưởng?
– Thự trưởng… – Úc Bách nói, – Anh chỉ có thể nói cho em biết suy đoán của anh, cái sân ở nhà thự trưởng rất giống bối cảnh sân vườn trong bức ảnh cũ của Chiêm Tinh. Lúc ấy cậu ấy nói với anh bức ảnh đó được chụp trong nhà ông nội cậu ấy. Sau khi bố mẹ cậu ấy bỏ đi, cậu ấy sống cùng ông nội, về sau ông nội cậu ấy bởi vì…mắc căn bệnh này mà …đã rời xa cậu ấy.
Trong bất giác Trà Lê cũng không biết nên đồng tình với Chiêm Tinh hay là đồng tình với hình tượng thự trưởng được phỏng chiếu ra từ hình ảnh ông nội của Chiêm Tinh nữa.
– Em thật sự không hiểu, làm thế nào mới đối mặt được với cái chết? – Trà Lê quả thực sắp điên rồi, nói, – Là muốn em ở trong lòng mặc niệm chú ấy sinh bệnh, chú ấy sắp chết thì không ngừng nguyền rủa chú, chờ chú bị em nguyền rủa chết đi rồi, là có thể giải quyết được mấy vấn đề trước mặt này phải không?
Anh nói xong lại muốn khóc.
Úc Bách vội nói:
– Không nhất định phải như thế, em đừng vội kết luận, chúng ta có thể nghĩ ra những cách không quá xấu xa….
Trà Lê nói:
– Bây giờ trong đầu em rất hỗn loạn, em không thể hiểu Chiêm Tinh, cũng không thể hiểu được anh.
Anh cố gắng bình tĩnh lại, nói với Úc Bách:
– Anh có thể đến đây ngồi, phòng khách nhà em rộng rãi, anh không cần phải đứng xa như vậy.
Úc Bách đi tới, dè dặt ngồi ghế sofa ngoài cùng.
– Khi em đi rồi. – Úc Bách nói, – Anh đi về nhà…Trên đường về nhà, anh cẩn thận nhớ lại, nghĩ thật kỹ về tính nguy cơ của xã hội một lần nữa.
Trà Lê nói:
– Là sự kiện Vị Bảo Biện ạ?
– Đúng vậy. – Úc Bách nói, – Nếu anh nhớ không nhầm, cơ hội giải quyết vụ việc Vị Bảo Biện chính là quan niệm của em xoay chuyển, khi em tiếp nhận công cụ sửa chữa là xấu xa và không nên tồn tại, trẻ em nên trưởng thành một cách tự do, em mới chiến thắng bị trưởng văn phòng số một tẩy não, bấy giờ chúng ta mới chiến thắng cái xấu xa của Vị Bảo Biện.
Trà Lê trì độn nói:
– Ờ, hình như là vậy…Thảo nào mỗi lần đều phải viết báo cáo kết thúc vụ án, vụ án này là anh viết hộ em, em không nghiền ngẫm lại, giờ cũng sắp quên hết rồi.
Úc Bách nói:
– Cho nên mấu chốt giải quyết vấn đề nằm ở những thay đổi trong nhận thức của em.
Trà Lê đột nhiên phản ứng lại, bất mãn nói:
– Này, anh không được coi em là họa sĩ truyện tranh của anh đâu.
– … – Úc Bách đành phải nói, – Những gì anh nói là dựa trên tình hình hiện tại mà anh rút ra kết luận. Có lẽ còn có những khả năng khác, nhưng mà anh rất ngốc, anh không thể nghĩ được.
Trà Lê chế nhạo:
– Anh còn ngốc á? Anh quá thông minh thì đúng hơn.
Úc Bách lại yên lặng.
Trà Lê hoàn toàn không biết làm thế nào để thay đổi nhận thức của mình.
Cái chết có ý nghĩa gì? Mọi người nên sống tốt mới phải chứ.
Anh không nghĩ ra được, không lý giải được, cũng theo bản năng mà trốn tránh vấn đề này, ngộ nhỡ anh thật sự thay đổi nhận thức của mình, cho rằng con người phải chết, thế thì thự trưởng có phải là sẽ…hay không.
Anh rất buồn, đều viết ở trên mặt, cọng tóc ngốc cũng ủ rũ mà nằm rạp xuống.
Dường như Úc Bách biết anh đang nghĩ gì, cũng không tiếp tục nói nữa.
Sau một trận mưa lớn, âm thanh vù vù của APP Trung tâm Thông tin Cảnh sát đã ngừng lại, các chấm đỏ ngày càng ít đi.
Có lẽ đêm mưa thích hợp đi ngủ, mà ngủ luôn làm tinh thần và cảm xúc của con người ta dễ chịu đi rất nhiều. Trong đêm yên tĩnh này, bên ngoài có mưa phùn, phòng khách thắp đèn ấm áp, trên sô pha có hai người đàn ông trẻ tuổi vô cùng phiền muộn.
Ngay khi Úc Bách cảm thấy Trà Lê cũng cần nghỉ ngơi ngủ, muốn lớn tiếng nhắc nhở hắn, Trà Lê liền lên tiếng trước.
– Chiêm Tinh là người thế nào ạ?
Úc Bách ngây ra.
Trà Lê hạ ánh mắt xuống, ngón tay chậm rãi vuốt ve lông con mèo vàng, nói:
– Em muốn biết, anh nói cho em biết đi.
– Cậu ấy… – Úc Bách trầm mặc nửa phút mới nói, – Cậu ấy không thích nói chuyện mấy, cũng không thích chơi, ngày ngày ngoại trừ đi học ra thì chỉ ở trong nhà đọc truyện tranh, vẽ truyện tranh. Những lúc được nghỉ thì một hai tháng cũng không bước ra khỏi nhà.
Trà Lê nói:
– Em thích nói chuyện, hơn nữa em không thích ở rịt trong nhà.
Anh nhấn mạnh điểm khác biệt giữa mình và Chiêm Tinh.
Lại hỏi Úc Bách:
– Có phải anh thường đến nhà cậu ấy và vẽ tranh với cậu ấy không?
Úc Bách nói:
– Không có. Nội dung công việc của anh không liên quan gì đến hội họa, anh chịu trách nhiệm đóng gói và quảng bá tranh của các họa sĩ truyện tranh thành sản phẩm. Anh và nhóm họa sĩ truyện tranh hoạt động độc lập.
Trà Lê nói:
– Chúng ta cùng nhau ăn cơm, những món mà anh chọn cho em có phải là những món mà cậu ấy thích không?
Úc Bách nói:
– Không… Cậu ấy dường như không có hứng thú đặc biệt nào với đồ ăn. Cậu ấy bình thường chuyên đặt cơm hộp bên ngoài. Trong ấn tượng của anh thì cậu ấy thích nhất là những đồ ăn nhanh như MacDonald KFC…
Hắn giải thích cho Trà Lê đó là gì, ở trong thành phố Noah anh cũng từng nhìn thấy cửa hàng tương ứng.
Trà Lê giật mình nói:
– Sao cậu ta lại thích ăn những thứ mà em trai em thích vậy? Có phải cậu ấy không thích ăn bắp cải tím không, bởi vì bắp cải tím làm lưỡi tím đen?
– Cái này…anh cũng không biết. – Úc Bách nói.
– Sao anh ngay cả cái này cũng không biết? – Trà Lê nói, – Không phải các anh quen biết nhau ba năm à? Anh có tính cách chu đáo như vậy, em không tin từ bấy đến nay anh không săn sóc cậu ấy.
Úc Bách nói:
– Cậu ấy ít khi bày tỏ suy nghĩ nội tâm của mình. Trong công việc hay cuộc sống, anh thường dựa vào phỏng đoán để tìm hiểu xem cậu ấy thích cái gì.
Trà Lê không hiểu:
– Em không phải cậu ấy, em không phải như vậy. Nói thế thì, em trai em càng có khả năng hơn, nó chính là đứa nói một đằng nghĩ một nẻo.
Úc Bách không bình luận gì về vấn đề này.
Trà Lê lại phủ định ngay:
– Nhưng mà em trai em chỉ là một học sinh trung học bình thường thôi.
Úc Bách mới chỉ cùng học sinh cấp ba nói chuyện mấy lần, hắn hiểu biết rất nông cạn đối với học sinh cấp ba.
– Xem ra quan hệ của anh với Chiêm Tinh cũng không tốt lắm. – Trà Lê kỳ lạ nhìn Úc Bách, nói, – Sao cậu ấy lại thích anh được? Vì sao anh lại phải vì cậu ấy mà xuyên vào truyện tranh?
Úc Bách cũng ngước mắt lên, trong nháy mắt chạm vào mắt Trà Lê, hắn vừa căng thẳng vừa lo lắng, nhưng lần này Trà Lê không dời ánh mắt đi, điều này khiến Úc Bách cảm thấy thoải mái.
– Quan hệ giữa anh và Chiêm Tinh thực ra vẫn…tốt. – Úc Bách giải thích.
Là người lập kế hoạch và là người vẽ truyện tranh theo hợp đồng, họ đã làm việc cùng nhau được ba năm, hợp tác rất vui vẻ. Mà ở trong sinh hoạt, Úc Bách chăm sóc Chiêm Tinh không thân không thích như em trai, trong ba năm qua, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người em trai Chiêm Tinh quái gở ít nói lại có tình cảm như vậy với mình.
Khi mà Chiêm Tinh thổ lộ, hắn đã không chút suy nghĩ mà uyển chuyển từ chối với lý do chính đáng.
Úc Bách nói:
– Nhưng sau lần đó, anh cho rằng cậu ấy sẽ giận dỗi một thời gian, kết quả là cậu ấy lại rộng lượng hơn rất nhiều, vẽ tranh càng tích cực hơn. Trước kia cậu ấy không thích đến phòng làm việc tham gia hội nghị, sau lần đó thì bằng lòng đến đó, nhiệt tình với mọi người hơn, cũng không nhắc tới chuyện tỏ tình với anh nữa. Anh còn tưởng cậu ấy đã trưởng thành rồi, chín chắn hơn.
Mãi cho đến một ngày, Úc Bách đến nhà cậu ấy để đưa hợp đồng, gõ cửa không ai mở, bèn ấn mật mã đi vào, phát hiện Chiêm Tinh nuốt viên sủi tự sát…Bấy giờ hắn mới biết Chiêm Tinh mắc phải bệnh trầm cảm ánh nắng nghiêm trọng.
Chiêm Tinh tạm dừng công tác, Úc Bách giúp cậu làm thủ tục nghỉ học tạm thời, hy vọng cậu có thể chuyên tâm chữa bệnh để khỏe lên.
Cùng lúc đó, sự phát triển của phòng làm việc truyện tranh gặp phải bình cảnh, sau khi Chiêm Tinh tạm nghỉ việc thì càng trở nên tệ hơn.
Sau đó chính là sự việc mà Trà Lê đã biết, Úc Bách nhận lời giới thiệu của người trung gian, muốn kéo quan hệ với một người thầy trong nghề, may là Úc Bách đã dừng lại đúng lúc, nhưng sự việc này đã khiến Chiêm Tinh hiểu lầm hắn.
– Cậu ấy chất vấn anh, nhục mạ anh, anh giải thích cậu ấy cũng không nghe. – Úc Bách nói, – Ngày hôm sau cậu ấy biến mất, nửa năm sau, anh mới phát hiện một tuần sau khi cãi vã với anh cậu ấy đã một mình tiến vào truyện tranh.
Trà Lê không nhịn được nói:
– Nhưng đây không hoàn toàn là trách nhiệm của anh, cậu ấy có bệnh mà…Em không phải mắng cậu ấy đâu.
Úc Bách khẽ thở dài, nói:
– Thời điểm anh vừa mới tốt nghiệp, anh không muốn nghe lời bố mẹ về nhà thi công chức nên đã nộp đơn xin việc vào một công ty Internet lớn, làm công việc khác với chuyên ngành đã học, vài lần đổi vị trí công việc, và cuối cùng trở thành biên tập viên kế hoạch tại một nền tảng truyện tranh thuộc sở hữu của một công ty lớn.
Hắn ở trên mạng nhìn thấy những tác phẩm truyện tranh ngắn của Chiêm Tinh, đầy trí tưởng tượng tiên tiến vượt mức quy định, nhưng vì nguyên nhân chủ đề nên rất không được ưa chuộng.
Hắn là người ngoài nghề đối với truyện tranh, chỉ nhìn ra được kỹ năng vẽ của cậu ấy rất vững chắc, nhưng hắn có nền tảng chuyên môn về văn học và có khả năng phán đoán rất nhạy bén về câu chuyện, hắn ý thức được tác phẩm của Chiêm Tinh có lẽ là bảo bối cấp độ thiên tài.
Về sau sự phát triển của Chiêm Tinh cũng đã chứng thực tầm nhìn khám phá Chiêm Tinh của hắn là chính xác, bộ truyện đầu tiên đăng trên nền tảng trực tuyến đã đạt được kết quả bùng nổ, gần như cùng lúc đó, Chiêm Tinh được nhận vào Học viện Mỹ thuật với thành tích đứng thứ hai của cả nước.
Chiêm Tinh – Họa sĩ thiếu niên truyện tranh trẻ tuổi nhất một lần thành danh, nhanh chóng trở nên nổi tiếng, mà Úc Bách người lập kế hoạch đứng đằng sau thì đã kiếm được hũ vàng đầu tiên.
Sau đó không lâu Úc Bách đã dùng số tiền này bắt đầu kinh doanh riêng và mở phòng làm việc truyện tranh, Chiêm Tinh không chút do dự trở thành họa sĩ truyện tranh đầu tiên được phòng làm việc ký hợp đồng.
Úc Bách nói:
– Lúc ấy anh 22 tuổi, vẫn còn là một kẻ ngốc, trong lòng mang rất nhiều tức giận, chỉ muốn càng sớm càng tốt chứng tỏ bản thân với gia đình, không có người nào xem trọng anh, về sau hãy để họ chống mắt nhìn anh đi, anh không hề cho rằng đó là hành vi sáng suốt. Khi đó anh thật sự quá nóng vội, nếu không có Chiêm Tinh gia nhập, phòng làm việc nhiều nhất ba tháng sẽ bị sập ngay.
Trà Lê lại có chút khó chịu, anh không quen biết Úc Bách ngu ngốc 22 tuổi, dù rằng Úc Bách 25 tuổi cũng vẫn là đồ ngốc, nhưng mà đồ ngốc 22 tuổi kia anh cũng rất muốn nhìn thấy nha.
– Em tin anh, quan hệ hai người rất tốt. – Trà Lê ỉu xìu nói, – Cậu ấy thích anh là đương nhiên, anh vì cậu ấy mà xuyên vào truyện tranh cũng rất hợp lý. Em muốn đi ngủ.
Lần này thì Úc Bách không nghe theo mà nói:
– Em không muốn nghe hết à? Đã biết nhiều như vậy rồi.
Trà Lê giận dỗi:
– Là em sai rồi, em không nên hỏi! Vì sao em còn muốn tự ngược bản thân chứ? Em đã bị câu chuyện của hai người làm cho tức chết rồi, vậy anh kể tiếp đi, để em nghe xem còn chuyện gì cảm động hơn nữa không.
– … – Úc Bách cũng ủ rũ, thấp giọng nói, – Thời điểm anh quen biết Chiêm Tinh thì cậu ấy mới 17 tuổi, rất gầy, rất thấp bé, da cũng bởi vì đi ra ngoài vẽ thực vật mà rất đen, hình thức… giống em trai em, giống một con khỉ con.
Trà Lê: – …
Úc Bách nói:
– Anh nhìn cậu ấy lớn lên, ngoài quan hệ là đồng nghiệp hợp tác ra, anh coi cậu ấy như quý nhân trong sự nghiệp của mình, trong cuộc sống anh cũng coi cậu ấy như người nhà của mình.
Trà Lê không nhịn được nói:
– Anh không thích cậu ấy một chút nào hay sao? Lúc cậu ấy thổ lộ anh không xao động chút nào ư?
Úc Bách hỏi lại:
– Em có từng nghĩ mình sẽ yêu đương với học sinh cấp ba bao giờ chưa?
Trà Lê nói:
– Em còn lâu mới muốn yêu đương với con khỉ nhỏ kia!
Úc Bách: – …
– Nhưng mà cậu ấy xinh đẹp nha. – Trà Lê nói, – Anh có nói là bọn em giống nhau? Em cảm thấy em rất đẹp.
Úc Bách nói:
– Em đương nhiên là rất đẹp…Anh không thích Chiêm Tinh, không liên quan đến chuyện cậu ta đẹp hay không đẹp, trong lòng anh chưa bao giờ coi cậu ấy là đối tượng để yêu đương cả.
Trà Lê nói:
– Vậy sao anh lại muốn vào để theo đuổi cậu ấy? Anh cho rằng mình có lỗi với cậu ấy, nên phải bồi thường bản thân mình cho cậu ấy hay sao?
Úc Bách nghiêm túc giải thích:
– Anh quyết định xuyên vào truyện tranh, không phải bởi vì thấy có lỗi với cậu ấy, mà là chuyện này chỉ có anh có thể làm, đây là trách nhiệm anh không thể thoái thác, anh không thể trơ mắt nhìn cậu ấy ở trong trạng thái này đi chết được…Khi anh quyết định rời khỏi thế giới thực tiến vào để cùng cậu ấy duy trì sự vận hành của thế giới truyện tranh, cùng với lúc đưa ra quyết định này anh cũng đã từ bỏ cuộc sống của mình, anh muốn tới là một thế giới truyện tranh, toàn bộ thế giới đều là những nhân vật trong sách, chỉ có anh và cậu ấy là hai người thật… Em hiểu không?
– Em không hiểu. – Trà Lê rất không thích cách nói này, muốn trở mặt mắng hắn, anh cố gắng không nghĩ đến câu thô tục, chỉ nói, – Anh là đồ chó xấu xa.
– … – Úc Bách thiếu chút nữa không chống đỡ nổi, – Ừ đúng, đó chỉ là suy nghĩ hẹp hòi trước khi tiến vào thôi, về sau anh biết anh sai rồi. Sự hiểu biết của anh về thế giới truyện tranh và người trong truyện tranh đều sai rồi.
Trà Lê nói:
– Dù sao thì em cũng hoàn toàn khác với họa sĩ truyện tranh mà anh miêu tả, anh đúng là có mắt không tròng.
Úc Bách thừa nhận”
– Phải, anh thật sự là có mắt không tròng.
Trà Lê nói tiếp:
– Anh có nói vậy em cũng không tha thứ cho anh đâu.
Sắc mặt Úc Bách ảm đạm đi trông thấy.
Trà Lê thấy hắn như vậy càng thừa thắng xông lên bồi thêm một câu:
– Chúng ta đã chia tay rồi, em không thể nào tha thứ cho anh được, anh không được ở lại nhà em nữa.
Nói xong anh đặt con mèo xuống sô pha, đứng dậy bước nhanh đi lên tầng. Úc Bách bị bỏ lại ở đó, không biết nên thức thời mà rời đi hay là nên đuổi theo.
Rất nhanh, Trà Lê lại đi xuống ném cho Úc Bách một cái chăn, lạnh lùng nói:
– Anh ngủ ở sô pha đi.
Úc Bách: – …
Trà Lê tiếp tục bày ra vẻ hung dữ:
– Ngày mai anh về nhà anh đi! Giờ hơn nửa đêm về nhà, người nhà anh sẽ lo lắng.
Tầng trên và tầng dưới, hai người ngủ riêng, cả hai đều trằn trọc.
Con mèo không muốn ngủ trên ghế sofa với chủ cũ nên tự mình chạy lên tầng, Trà Lê cũng không đuổi nó, nó nằm nép vào bên gối Trà Lê và ngủ ngon lành.
Trong đầu Trà Lê không ngừng suy nghĩ lại tất cả những gì Úc Bách đã nói. Cuối cùng, anh đưa tay chạm vào râu của con mèo và bắt đầu đếm từng cái một trong im lặng:
Anh ấy thích Trà Lê, anh ấy thích Chiêm Tinh, anh ấy thích Trà Lê, anh ấy thích Chiêm Tinh……
Con mèo vặn vẹo đầu khó chịu, vì thế toàn bộ đều đếm trượt.
Thật là khó chịu quá đi a a a a! Có thể làm gì để bớt lo lắng không!
Trà Lê nôn nóng ngồi dậy, phát điên mà cào tóc mình thành một cái ổ gà, sau đó nặng nề nằm xuống.
Úc Bách đang ngủ trên ghế sofa ở tầng dưới nhớ lại lần đầu tiên hắn xuyên truyện tranh đã ngủ ở tại đây. Đêm đó, hắn với Trà Lê ăn bữa tối, đi theo Trà Lê đi điều tra vụ án, hắn làm tài xế cho Trà Lê.
Chiếc xe chạy chậm rãi dưới bầu trời đầy sao như nhung, kèm theo tiếng côn trùng kêu ríu rít giữa thiên nhiên xung quanh và thỉnh thoảng đom đóm bay trên tán cây ven đường – đây là một trải nghiệm mới lạ mà hắn trước đây chưa từng có, cùng với thế giới khác hoàn toàn trong tưởng tượng, và một “Chiêm Tinh” hoàn toàn khác biệt.
Trà Lê là chàng trai ngây thơ hoạt bát, nhạy bén và đáng yêu, từ trước đến nay Úc Bách chưa từng thấy một mặt như này lộ ra của “Chiêm Tinh” cả.
Sư tử bằng đá nhổ ra bóng, bị Trà Lê nhặt lên, nhét vào trong miệng sư tử đá, còn vỗ vỗ miệng nó để nó đóng miệng lại, lại dùng ánh mắt đắc ý nhìn Úc Bách như là đang nói: Xem đi người xuyên truyện tranh kia! Có phải nơi này của chúng tôi rất thú vị không!
Úc Bách phối hợp lộ ra vẻ kinh ngạc, Trà Lê lập tức cười rộ lên, cả người đều là những bông hoa nhỏ và những ngôi sao vỡ.
Đêm đó hắn đi theo Trà Lê đi vào ngôi nhà trong lành và lãng mạn này, Trà Lê lôi kéo hắn cùng hắn tâm sự, hắn muốn hiểu biết về thành phố Noah, Trà Lê muốn hiểu biết về thế giới bên ngoài.
Nhưng giống như cuối cùng, bọn họ chỉ càng hiểu biết về nhau nhiều hơn mà thôi
Khi màn đêm buông xuống, Trà Lê nằm ngủ ở trên sô pha, hắn cẩn thận mà quan sát khuôn mặt đang ngủ của Trà Lê.
Đây là lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm hắn cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch.
Trong thế giới truyện tranh nơi hắn không có chút kỳ vọng nào, tại sao lại có một chàng trai lý tưởng như vậy dành cho hắn.
Đêm đó, cơn gió đêm nhẹ thổi qua hoa diên vĩ ngoài cửa, Úc Bách nằm bên cạnh Trà Lê đang ngủ say, tình yêu chưa bao giờ đến thăm hắn đã bước đến rồi.
Hết chương 57
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.