Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 44: Cô Gái Nhỏ Của Dì Với Vết Thương Chằng Chịt
Vin Siêu Nhân
11/12/2015
Băng cố gượng dậy, dựa vào giường một cái mệt mỏi, khuôn mặt trắng bơ phờ nhìn ra ngoài.
Màn đêm vừa buồn vừa lạnh.
Lâm vừa đi ra khỏi cửa, có cái gì đó nghẹn lại trong tim khi bất chợt lại nhớ đến Băng.
“Giờ này em đang ở đâu? Làm gì? Nhớ ai?” Những câu hỏi dồn dập trong tâm trí như một nỗi ám ảnh không thể nào dứt ra được.
Vài ngày sau, phía bên bác sĩ phẫu thuật hồi âm cho Lâm. Nói rằng đã phẫu thuật thành công, Lâm cũng mừng nên không để ý trong giọng nói của người bác sĩ đó có điều đáng nghi.
Cũng ngày đó, Băng xuất viện, Thiên đưa cô về. Trong suốt quãng đường từ bệnh viện về đến nhà, Băng không hề mở miệng nửa lời khiến Thiên thấy khoảng cách giữa hai người thật sự lớn.
Dư âm của vụ tai nạn vẫn để lại nhiều biến chứng cho Băng khiến cơ thể của cô rất yếu, hiện tại cô không được đi lại nhiều, chỉ nằm để dưỡng lại sức mà thôi.
Tối hôm đó, Khải, Duy Anh và Thiên có đến thăm Băng, cô cũng có nói một vài lời với mấy người nhưng không cười một lần nào, ai nấy đều xót xa. Trái tim cô gái nhỏ lại trở về y như hồi cô mới gặp mọi người .
Mọi người cố tạo ra không khí vui vẻ nhất nhưng Băng vẫn thờ ở, vô cảm. Có lẽ đã đến lúc Băng rời khỏi nơi đây, rời xa mọi người.
Tối muộn, ba người kia mới ra về.
Một lúc sau, chiếc ô tô xanh lam sang trọng đỗ trước cổng ngôi biệt thự nhỏ, Băng đươc đỡ dậy, cô không mang theo một chút đồ đạc gì của mình đi, cô tự nhủ sẽ để lại tất cả mọi thứ thuộc về Việt . Bỏ lại mối tình dang dở không chút níu kéo, bận tâm. Một con người như cô làm việc gì cũng dứt khoát.
Người ta thường nói, cuộc đời là những chuyến đi. Và cuộc đời của cô cũng vậy.
Chiếc máy bay tư nhân mới cất cánh thì có một chuyến bay hạ cánh. Một cô gái vừa đi thì một cô gái khác lại trở lại. Tất cả những gì Băng bỏ lại thì sẽ có người khác thay thế.
Ngày hôm đó, mưa rất to, ông trời trút nước xuống nhân gian như báo oán. Lâm hoàn thành mọi việc và trở lại Việt .
Trái tim băng lãnh tìm lại mảnh đất thân yêu nhưng không thể nào tìm kiếm lại được một tình yêu đúng nghĩa.
“Tình yêu đúng nghĩa như một hồn ma, nó có thể đến bất cứ lúc nào nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy nó”
Lâm ghé vào quán cafe trên đường. Không may đụng trúng một người.
-Băng!
Anh khẽ gọi, giọng nói da diết, nhung nhớ. Cô gái hơi cười rồi quay lại, trưng bộ mặt lạnh nhìn Lâm, thái độ băng lãnh đó khiến Lâm lầm tưởng…
-Em có thể nói chuyện với anh một lúc, được không?
Kiều Uyên thầm cười trong lòng, tất nhiên là được chứ, lý do nhỏ phải chi tất cả tài sản của mình hối lộ bác sĩ để được sống với khuôn mặt in ra tiền này cơ mà.
Lầm và Kiều Uyên ngồi xuống một bàn cạnh khóm trúc sâu bên trong quán. Đó là một góc khuất và yên tĩnh nhất.
Kiều Uyên lạnh mặt không nói gì. Lâm nhìn nhỏ, chợt hỏi:
-Dạo này em về Anh hay đi đâu mà anh không gặp?
-Anh nghĩ tôi có giấy tờ tùy thân để làm visa sao? – Nhỏ cất giọng lạnh lùng, đúng chất giọng hiếm có của Băng. Chính vì câu nói đó mà Lâm đã chắc chắn được “bây giờ trên thế giới này chỉ còn duy nhất em với khuôn mặt này”
Anh lên tiếng giải thích mọi chuyện cặn kẽ, anh còn yêu Băng rất nhiều. cơ hội trước mặt anh không thể bỏ qua. Còn nước còn tát. Trong hàng ngàn tia tuyệt vọng vẫn còn le lói một tia hi vọng.
Cuối cùng, Lâm nhận được cái gật đầu từ người đối diện. Anh vui mừng hơn bao giờ hết mà không biết đó chỉ là hồn ma muốn ám ảnh anh suốt đời.
Băng trở về Anh cùng dì Lam. Nước Anh trong tầm mắt, cô thả hồn mình ở đồng cỏ xanh bất tận, sắc mặt xanh xao giờ cũng đỡ hơn rất nhiều. Dì Lam ngồi xuống cạnh cô, vuốt nhẹ vài lọn tóc vướng trên mặt Băng, ân cần nói:
-Con đỡ hơn nhiều chưa? Con sẽ ở đây mãi chứ?
Băng nhìn dì và gật đầu kèm theo câu nói
-Phiền dì giúp con tìm lại giấy tờ, con không muốn mất quốc tịch, con là người Việt
-Tất nhiên rồi, đến lúc đó dì sẽ đưa con đến tận nơi lấy lại giấy tờ. Ai làm hại con thì dì sẽ không để yên đâu
Dì Lam nói, Băng dựa đầu vào vai dì, khe khẽ nhắm mắt.
Chỉ ở bên dì, cô mới cảm thấy bình yên thế này, cô vô thức gọi “mẹ”, cái từ mà cô chưa hề nhắc đến rất lâu rồi.
Dì Lam xót thương, nhìn Băng dưng dưng lệ, cô gái nhỏ quá dì quá mạnh mẽ, quá lạnh lùng để rồi trong tim biết bao vết cứa chằng chịt.
Màn đêm vừa buồn vừa lạnh.
Lâm vừa đi ra khỏi cửa, có cái gì đó nghẹn lại trong tim khi bất chợt lại nhớ đến Băng.
“Giờ này em đang ở đâu? Làm gì? Nhớ ai?” Những câu hỏi dồn dập trong tâm trí như một nỗi ám ảnh không thể nào dứt ra được.
Vài ngày sau, phía bên bác sĩ phẫu thuật hồi âm cho Lâm. Nói rằng đã phẫu thuật thành công, Lâm cũng mừng nên không để ý trong giọng nói của người bác sĩ đó có điều đáng nghi.
Cũng ngày đó, Băng xuất viện, Thiên đưa cô về. Trong suốt quãng đường từ bệnh viện về đến nhà, Băng không hề mở miệng nửa lời khiến Thiên thấy khoảng cách giữa hai người thật sự lớn.
Dư âm của vụ tai nạn vẫn để lại nhiều biến chứng cho Băng khiến cơ thể của cô rất yếu, hiện tại cô không được đi lại nhiều, chỉ nằm để dưỡng lại sức mà thôi.
Tối hôm đó, Khải, Duy Anh và Thiên có đến thăm Băng, cô cũng có nói một vài lời với mấy người nhưng không cười một lần nào, ai nấy đều xót xa. Trái tim cô gái nhỏ lại trở về y như hồi cô mới gặp mọi người .
Mọi người cố tạo ra không khí vui vẻ nhất nhưng Băng vẫn thờ ở, vô cảm. Có lẽ đã đến lúc Băng rời khỏi nơi đây, rời xa mọi người.
Tối muộn, ba người kia mới ra về.
Một lúc sau, chiếc ô tô xanh lam sang trọng đỗ trước cổng ngôi biệt thự nhỏ, Băng đươc đỡ dậy, cô không mang theo một chút đồ đạc gì của mình đi, cô tự nhủ sẽ để lại tất cả mọi thứ thuộc về Việt . Bỏ lại mối tình dang dở không chút níu kéo, bận tâm. Một con người như cô làm việc gì cũng dứt khoát.
Người ta thường nói, cuộc đời là những chuyến đi. Và cuộc đời của cô cũng vậy.
Chiếc máy bay tư nhân mới cất cánh thì có một chuyến bay hạ cánh. Một cô gái vừa đi thì một cô gái khác lại trở lại. Tất cả những gì Băng bỏ lại thì sẽ có người khác thay thế.
Ngày hôm đó, mưa rất to, ông trời trút nước xuống nhân gian như báo oán. Lâm hoàn thành mọi việc và trở lại Việt .
Trái tim băng lãnh tìm lại mảnh đất thân yêu nhưng không thể nào tìm kiếm lại được một tình yêu đúng nghĩa.
“Tình yêu đúng nghĩa như một hồn ma, nó có thể đến bất cứ lúc nào nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy nó”
Lâm ghé vào quán cafe trên đường. Không may đụng trúng một người.
-Băng!
Anh khẽ gọi, giọng nói da diết, nhung nhớ. Cô gái hơi cười rồi quay lại, trưng bộ mặt lạnh nhìn Lâm, thái độ băng lãnh đó khiến Lâm lầm tưởng…
-Em có thể nói chuyện với anh một lúc, được không?
Kiều Uyên thầm cười trong lòng, tất nhiên là được chứ, lý do nhỏ phải chi tất cả tài sản của mình hối lộ bác sĩ để được sống với khuôn mặt in ra tiền này cơ mà.
Lầm và Kiều Uyên ngồi xuống một bàn cạnh khóm trúc sâu bên trong quán. Đó là một góc khuất và yên tĩnh nhất.
Kiều Uyên lạnh mặt không nói gì. Lâm nhìn nhỏ, chợt hỏi:
-Dạo này em về Anh hay đi đâu mà anh không gặp?
-Anh nghĩ tôi có giấy tờ tùy thân để làm visa sao? – Nhỏ cất giọng lạnh lùng, đúng chất giọng hiếm có của Băng. Chính vì câu nói đó mà Lâm đã chắc chắn được “bây giờ trên thế giới này chỉ còn duy nhất em với khuôn mặt này”
Anh lên tiếng giải thích mọi chuyện cặn kẽ, anh còn yêu Băng rất nhiều. cơ hội trước mặt anh không thể bỏ qua. Còn nước còn tát. Trong hàng ngàn tia tuyệt vọng vẫn còn le lói một tia hi vọng.
Cuối cùng, Lâm nhận được cái gật đầu từ người đối diện. Anh vui mừng hơn bao giờ hết mà không biết đó chỉ là hồn ma muốn ám ảnh anh suốt đời.
Băng trở về Anh cùng dì Lam. Nước Anh trong tầm mắt, cô thả hồn mình ở đồng cỏ xanh bất tận, sắc mặt xanh xao giờ cũng đỡ hơn rất nhiều. Dì Lam ngồi xuống cạnh cô, vuốt nhẹ vài lọn tóc vướng trên mặt Băng, ân cần nói:
-Con đỡ hơn nhiều chưa? Con sẽ ở đây mãi chứ?
Băng nhìn dì và gật đầu kèm theo câu nói
-Phiền dì giúp con tìm lại giấy tờ, con không muốn mất quốc tịch, con là người Việt
-Tất nhiên rồi, đến lúc đó dì sẽ đưa con đến tận nơi lấy lại giấy tờ. Ai làm hại con thì dì sẽ không để yên đâu
Dì Lam nói, Băng dựa đầu vào vai dì, khe khẽ nhắm mắt.
Chỉ ở bên dì, cô mới cảm thấy bình yên thế này, cô vô thức gọi “mẹ”, cái từ mà cô chưa hề nhắc đến rất lâu rồi.
Dì Lam xót thương, nhìn Băng dưng dưng lệ, cô gái nhỏ quá dì quá mạnh mẽ, quá lạnh lùng để rồi trong tim biết bao vết cứa chằng chịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.