Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 9: Em Yêu Anh Vì...tấm Hình?
Vin Siêu Nhân
09/07/2015
Trời lộng gió, cơn gió tít mù thổi bụi bặm lên không trung, ngoài đường đang là giờ cao điểm, xe cộ chạy tấp nập như không có điểm dừng. Lâm bước ra từ một quán bar, Thiên và Duy Anh bước ra từ một quán cafe ngay cạnh đó và ba người đã chạm mặt nhau.
-Lâm à? Tối nay tôi muốn sang nhà cậu dùng bữa – Duy Anh nháy mắt tinh nghịch, câu nói nghe có vẻ giống đùa nhưng trong thâm tâm anh nghĩ đó là thật.
-Được thôi! – Lâm gật đầu đồng ý, Duy Anh chỉ hỏi lấy lệ vậy thôi chứ anh muốn sang ăn lúc nào chẳng được, kể cả Lâm từ chối anh cũng tự vác xác đến nếu thích. Từ lâu Duy Anh cũng có khái niệm nhà của Lâm, Khải và Thiên đều là nhà của anh.
-Hình như mục đích của cậu không đơn giản chỉ là dùng bữa! – Thiên dửng dưng nói, câu nói chạm đến “tim đen” của Duy Anh và xoáy sâu nó xuống vực thẳm, Duy Anh hơi nhột người, quay sang cười cười với Thiên
-Cậu đang nghĩ gì vậy?
Ngay cả Duy Anh cũng không rõ trong sâu thẳm con tim mình anh đang yêu một người con gái theo đúng nghĩa một tình yêu, từ trước đến nay anh chưa rung động trước ai thật sự, và đến bây giờ tâm hồn anh vẫn chứa đựng rất nhiều ý nghĩa khác nhau về cái gọi là tình yêu, anh không thể phân biệt được đâu là yêu thương thật sự đâu là vui chơi qua đường. Anh và Lâm là con người của bóng tối, đi đến đâu cũng toát lên hơi lạnh của bóng tối, không biết phải vì lý do ấy không mà cả hai người đều không có cảm xúc với con gái. Còn Thiên và Khải thì không thể nào đếm được số mối tình của họ, nếu có hỏi ai là mối tình đầu của Thiên hoặc Khải thì chính họ còn không nhớ rõ. Nhắc đến “đào hoa” không thể không nhắc đến hai cái tên lừng danh – Vương Chí Khải và Hoàng Tuấn Thiên
-Tôi nghĩ cậu đang để ý đến cô gái đó! – Thiên nhếch mép thành nụ cười hình bán nguyệt, tay anh vô thức đặt lên vai Lâm như cũng muốn ám chỉ Lâm giống Duy Anh.
Duy Anh chưa xác định được Băng đang ở vị trí nào trong tim anh nhưng đối với Lâm thì khác. Lâm đã xác định được vị trí của Băng ở trong tim mình. Một vị trí đặc biệt quan trọng. Tim có bốn ngăn dành cho giới tính khác thì Lâm đã có đủ ba ngăn chứa ba người.
Đầu tiên là người mẹ kính yêu của anh. Thứ hai là cô gái nhỏ trong quá khứ và bây giờ là Băng. Có lẽ chỉ cần Băng nữa thôi, tim anh không cần ai, có lẽ ngăn thứ tư anh sẽ để trống.
Anh không biết mình có thay đổi quá nhanh không khi chưa gặp Băng, anh vẫn luôn nhớ về cô gái kia, còn bây giờ thì đã khác. Nhưng cuộc đời vốn dĩ phải vậy thôi, dù sao anh cô độc ba năm qua cũng đã quá đủ rồi, anh phải mở trái tim mình ra một lần nữa để đón cô gái cuối cùng thật sự mà anh yêu vào chứ!
-Cậu đừng nghĩ quá nhiều như vậy chứ? – Duy Anh cười và gãi đầu vụng về, đến bao giờ anh mới thú nhận với con tim là mình đang vương vấn một hình bóng, thời gian sau liệu có câu trả lời chính đáng với anh không? Cứ thế con tim anh lại rơi vào trầm mặc.
-Tôi nghĩ mỗi thế chứ nhiều đâu! – Thiên chọc ngoáy Duy Anh, sau câu nói đó lại một đợt gió khác nổi lên, trời sần sần những đám mây nặng hạt.
Mưa!
Cơn mưa bắt đầu ập xuống, người người chạy đi trú mưa, cả ba người cũng không khác. Phố đông nhộn nhịp bống chốc vắng hẳn người qua lại. Có lẽ ban ngày nắng gay gắt nên lúc mưa mới có sấm chớp nhiều như lúc này đây. Những tia chớp nháy liên tục làm sáng một mảng trời.
-Thiên, cậu không định đi ăn cùng sao? – Duy Anh hỏi khi thấy Thiên quay xe về hướng khác anh và Lâm
-Không? Diễm sợ mưa, tôi không để em gái mình ở nhà một mình đâu! – Thiên cười rồi đưa tay lên vẫy vẫy thay câu chào rồi lao xe đi
Rồi. Những chiếc xe thể thao hàng hiệu phóng trong màn mưa, ngang nhiên để những giọt nước bắn tung tóe lên không trung.
Trở về biệt thự Vương gia, bữa tối đã được chuẩn bị xong, những món ăn hấp dẫn được trải đầy chiếc bàn xoay tròn.
Lâm lên tắm, Duy Anh nhảy luôn vào bàn ăn và không quên gọi Băng.
Cô bước ra với bộ váy trắng tinh khôi, tóc xõa dài và những giọt nước mát lạnh còn vương lại ở đuôi tóc, lại một lần nữa hình ảnh cô làm đốn tim Duy Anh, anh nhìn cô mãi cho đến khi có tiếng ho nhẹ của Khải vang lên:
-Cậu ở lại đây à?
-Tất nhiên!
Trong bữa ăn, Duy Anh với Khải huyên thuyên đủ thứ chuyện từ trên trời xuống đất, Lâm và Băng chỉ im lặng và nghe họ nói.
Ăn xong, Băng chơi cờ với Duy Anh, Lâm lại bị việc của bang kéo đi.
12h đêm.
Lâm trở về, mang trên mình một vết thương khá dài ở cánh tay, hôm nay có lẽ do anh bị thương nên mới trở về sớm hơn thường ngày.
Trời vẫn âm ỉ mưa, Băng vẫn đứng đợi ai đó về.
Vẫn cái quan tâm dửng dưng ấy, thấy Lâm bị thương, cô lại lên phòng băng bó cho anh, ở cạnh anh lâu rồi cô vẫn lạnh lùng như chính anh vậy, nhưng người ta có nói lạnh lùng quan tâm bằng trái tim
-Bị sao vậy? – Băng lên tiếng hỏi, Lâm chợt đưa đôi mắt hổ phách của mình lên nhìn đôi môi thốt ra ba chữ của Băng, Lâm lắc đầu cho qua, anh không muốn nói là anh đi đánh nhau vì hiện tại hình như cô chưa biết công việc của anh là gì.
Có một điều anh thắc mắc từ rất lâu, dù mệt mỏi cỡ nào anh cũng thường tự hỏi mình tại sao em lại thay đổi nhanh chóng như vậy?
Anh không có nhiều thời gian ở cạnh Băng khi về nước nên chưa có cơ hội hỏi Băng, nhân tiện Băng đang ở đây, anh muốn hỏi cô, anh muốn nói suy nghĩ bao lâu trong lòng mình:
-Tại sao hôm đó…em lại thay đổi như vậy?
Băng hiểu Lâm đang nhắc đến việc gì? Cô không ngạc nhiên cho lắm nhưng mắt cô sáng rực lên khi cô nhìn về phía giường anh, cạnh tấm ảnh lớn là mẹ anh còn một tấm ảnh nhỏ được cài ở đó. Chợt, cô thốt lên:
-Tấm hình!
Lâm liếc mắt về hướng Băng đang nhìn rồi sau đó lại xoay đầu nhìn cô khó hiểu, Băng với tay lấy tấm hình, miệng khẽ nở nụ cười nhẹ, Lâm cũng nhận thức được Băng đang cười, cô đang vui.
Nhưng! Tại sao Băng lại có thái độ như vậy? Tấm hình đó liên quan gì đến cô?
-Em quen cậu ta à? – Lâm hỏi, trong lòng bỗng có cảm giác bất an, một cơn gió thoảng qua như cướp đi một thứ gì đó quan trọng của anh mà không muốn trả lại, gió đi rồi anh cũng không thể nào đuổi kịp được
-Quen? Cậu ta? – Băng nhắc lại bằng câu hỏi cụt lủn. Cô hơi nghiêng đầu nhìn Lâm, hai mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, Băng chợt nhận ra một điều khác lạ giữa Lâm và cậu bé trong hình.
-Cậu bé này là? – Băng hỏi tiếp, ánh mắt nhìn Lâm đầy giông bão
-Thiên! Bạn anh. – Lâm trả lời, ngoài trời càng nổi gió to hơn, dường như tim anh đang dần co thắt mạnh mẽ, nhịp đập không ổn định. Anh cố hít thở nhẹ để lấy lại nhịp đập ổn định cho mình nhưng sao anh cảm thấy lo lắng quá vậy.
-Thiên? – Cô nhắc đến cái tên này, hình như đã xuất hiện lần nào đó rồi. Cô cố nhớ lại, hình ảnh chàng trai đưa tay ra và cô đã nắm lấy, một cái bắt tay xã giao. Hình ảnh hôm đó chợt hiện về.
-Em cần tôi? Vì gì? – Lâm khẽ hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Băng tìm câu trả lời , anh hi vọng đó là câu trả lời thích đáng, đừng làm anh đau lòng.
-Tấm hình! – Băng trả lời cụt lụt, vòng băng giá quanh cô hiện lên rõ rệt, lạnh lẽo.
-Chắc em yêu tôi cũng vì…?
-Tấm hình!
Bấy giờ Băng mới nhận ra, Lâm có mắt hổ phách còn cậu bé trong hình có đôi mắt nâu, hiện lên trong tâm trí cô là hình ảnh chàng trai có đôi mắt nâu cười và bắt tay với cô hôm đó. Lòng cô bỗng rối bời nhưng cô đã trả lời dứt khoát một cách vô tâm, vô tình, cô đã cứa vào tim Lâm một vết dao sâu hoắm, dứt ra không được …
Lâm cười nhạt như đã hiểu ra phần vào của câu chuyện đầy bi thương này, anh không muốn quan tâm sâu vào chuyện của người khác nhưng lần này có lẽ anh muốn hiểu rõ mọi chuyện.
-Tấm hình này liên quan gì đến em?
-Người đó…- Băng nhìn vào tấm hình, khẽ nói - Là thanh mai trúc mã – lời nói của cô khiến một lần nữa tim anh chết lặng, đau như vậy mà tại sao anh cứ cố muốn hỏi, đau như vậy mà sao anh cứ muốn biết.!
Vừa nãy ăn tối xong, Khải có đưa cho anh tấm hình của Thiên và nói rằng thấy nó ở phòng Băng. Theo suy nghĩ của anh, chắc chắn khi về nước, lúc chào tạm biệt Băng anh đã làm rơi tấm hình, Băng thấy nó mới đuổi theo anh, nói cần anh. Đó là suy nghĩ của anh, đó là sự thật nhưng anh không muốn mọi chuyện lại xảy ra như thế.
-Em với cậu ấy biết nhau từ bé? – Lâm gắng hỏi, giọng anh lạnh hẳn so với ban đầu vì anh cố che đi đau khổ từ bên trong. Làm sao đây khi anh lại gục ngã vì một người con gái…không yêu anh.
Băng gật đầu, giọng lạnh tanh – Có lẽ anh ấy không nhận ra!
-Em ra khỏi phòng anh đi, anh muốn yên tĩnh – Lâm cúi đầu xuống nói nếu anh là người đàn ông yếu đuối thì có lẽ nước mắt anh đã chạm xuống nền đất rồi. Anh nhìn xuống mặt đất, một khoảng không nhất định, anh cố tìm nơi nào đó để anh đỡ đau hơn nhưng không thể… anh đang bị nhốt bởi chính con tim Băng
-Em muốn gặp Thiên! – Băng cầm tấm hình nhỏ đứng lên, đôi mắt to tròn, trong veo dường như đang rất mong chờ. Cô đã từng…một chút thôi…một chút có tình cảm với Lâm…một chút làm cô rung động…nhưng bây giờ con tim cô lại tìm về vạch xuất phát.
-Ngay bây giờ? – Lâm nheo mắt, trong lòng anh đang có ngọn lửa nóng dữ dội, bên ngoài mưa gió ướt át nhưng không ướt bằng khóe mắt con tim anh.
-Uhm – Băng vội vã gật đầu kiểu như sợ mất Thiên ngay lập tức.
-Vậy em thu dọn đồ luôn đi. Anh sẽ đưa em sang đấy ở với cậu ta – Lâm lạnh nhạt nói , người khác nhìn vào tưởng chừng anh đang xua đuổi nhưng thực chất nói ra mấy điều này anh đau lắm.
-Cảm ơn! – Băng quay người về phòng, những lời cô nói luôn làm tổn thương người khác, thà cô giữ mãi im lặng còn hơn, Băng là thế…cô không bao giờ để ý đến tâm trạng của người khác, cô luôn nói những gì lòng mình nghĩ, chất giọng thiên thần ấy đưa Lâm lên trời cao rồi lại đẩy anh xuống vực thẳm.
Phải chăng con đường tình nào cũng có dốc, nếu có dốc thì phải có lên, có xuống, bây giờ anh đang rơi vào tình trạng xuống dốc đó sao?
Từng hạt mưa bay vô tình. Lạnh! Lạnh lắm!
Cho t.g xin nhận xét với nha!! ~~~ ♥♥
-Lâm à? Tối nay tôi muốn sang nhà cậu dùng bữa – Duy Anh nháy mắt tinh nghịch, câu nói nghe có vẻ giống đùa nhưng trong thâm tâm anh nghĩ đó là thật.
-Được thôi! – Lâm gật đầu đồng ý, Duy Anh chỉ hỏi lấy lệ vậy thôi chứ anh muốn sang ăn lúc nào chẳng được, kể cả Lâm từ chối anh cũng tự vác xác đến nếu thích. Từ lâu Duy Anh cũng có khái niệm nhà của Lâm, Khải và Thiên đều là nhà của anh.
-Hình như mục đích của cậu không đơn giản chỉ là dùng bữa! – Thiên dửng dưng nói, câu nói chạm đến “tim đen” của Duy Anh và xoáy sâu nó xuống vực thẳm, Duy Anh hơi nhột người, quay sang cười cười với Thiên
-Cậu đang nghĩ gì vậy?
Ngay cả Duy Anh cũng không rõ trong sâu thẳm con tim mình anh đang yêu một người con gái theo đúng nghĩa một tình yêu, từ trước đến nay anh chưa rung động trước ai thật sự, và đến bây giờ tâm hồn anh vẫn chứa đựng rất nhiều ý nghĩa khác nhau về cái gọi là tình yêu, anh không thể phân biệt được đâu là yêu thương thật sự đâu là vui chơi qua đường. Anh và Lâm là con người của bóng tối, đi đến đâu cũng toát lên hơi lạnh của bóng tối, không biết phải vì lý do ấy không mà cả hai người đều không có cảm xúc với con gái. Còn Thiên và Khải thì không thể nào đếm được số mối tình của họ, nếu có hỏi ai là mối tình đầu của Thiên hoặc Khải thì chính họ còn không nhớ rõ. Nhắc đến “đào hoa” không thể không nhắc đến hai cái tên lừng danh – Vương Chí Khải và Hoàng Tuấn Thiên
-Tôi nghĩ cậu đang để ý đến cô gái đó! – Thiên nhếch mép thành nụ cười hình bán nguyệt, tay anh vô thức đặt lên vai Lâm như cũng muốn ám chỉ Lâm giống Duy Anh.
Duy Anh chưa xác định được Băng đang ở vị trí nào trong tim anh nhưng đối với Lâm thì khác. Lâm đã xác định được vị trí của Băng ở trong tim mình. Một vị trí đặc biệt quan trọng. Tim có bốn ngăn dành cho giới tính khác thì Lâm đã có đủ ba ngăn chứa ba người.
Đầu tiên là người mẹ kính yêu của anh. Thứ hai là cô gái nhỏ trong quá khứ và bây giờ là Băng. Có lẽ chỉ cần Băng nữa thôi, tim anh không cần ai, có lẽ ngăn thứ tư anh sẽ để trống.
Anh không biết mình có thay đổi quá nhanh không khi chưa gặp Băng, anh vẫn luôn nhớ về cô gái kia, còn bây giờ thì đã khác. Nhưng cuộc đời vốn dĩ phải vậy thôi, dù sao anh cô độc ba năm qua cũng đã quá đủ rồi, anh phải mở trái tim mình ra một lần nữa để đón cô gái cuối cùng thật sự mà anh yêu vào chứ!
-Cậu đừng nghĩ quá nhiều như vậy chứ? – Duy Anh cười và gãi đầu vụng về, đến bao giờ anh mới thú nhận với con tim là mình đang vương vấn một hình bóng, thời gian sau liệu có câu trả lời chính đáng với anh không? Cứ thế con tim anh lại rơi vào trầm mặc.
-Tôi nghĩ mỗi thế chứ nhiều đâu! – Thiên chọc ngoáy Duy Anh, sau câu nói đó lại một đợt gió khác nổi lên, trời sần sần những đám mây nặng hạt.
Mưa!
Cơn mưa bắt đầu ập xuống, người người chạy đi trú mưa, cả ba người cũng không khác. Phố đông nhộn nhịp bống chốc vắng hẳn người qua lại. Có lẽ ban ngày nắng gay gắt nên lúc mưa mới có sấm chớp nhiều như lúc này đây. Những tia chớp nháy liên tục làm sáng một mảng trời.
-Thiên, cậu không định đi ăn cùng sao? – Duy Anh hỏi khi thấy Thiên quay xe về hướng khác anh và Lâm
-Không? Diễm sợ mưa, tôi không để em gái mình ở nhà một mình đâu! – Thiên cười rồi đưa tay lên vẫy vẫy thay câu chào rồi lao xe đi
Rồi. Những chiếc xe thể thao hàng hiệu phóng trong màn mưa, ngang nhiên để những giọt nước bắn tung tóe lên không trung.
Trở về biệt thự Vương gia, bữa tối đã được chuẩn bị xong, những món ăn hấp dẫn được trải đầy chiếc bàn xoay tròn.
Lâm lên tắm, Duy Anh nhảy luôn vào bàn ăn và không quên gọi Băng.
Cô bước ra với bộ váy trắng tinh khôi, tóc xõa dài và những giọt nước mát lạnh còn vương lại ở đuôi tóc, lại một lần nữa hình ảnh cô làm đốn tim Duy Anh, anh nhìn cô mãi cho đến khi có tiếng ho nhẹ của Khải vang lên:
-Cậu ở lại đây à?
-Tất nhiên!
Trong bữa ăn, Duy Anh với Khải huyên thuyên đủ thứ chuyện từ trên trời xuống đất, Lâm và Băng chỉ im lặng và nghe họ nói.
Ăn xong, Băng chơi cờ với Duy Anh, Lâm lại bị việc của bang kéo đi.
12h đêm.
Lâm trở về, mang trên mình một vết thương khá dài ở cánh tay, hôm nay có lẽ do anh bị thương nên mới trở về sớm hơn thường ngày.
Trời vẫn âm ỉ mưa, Băng vẫn đứng đợi ai đó về.
Vẫn cái quan tâm dửng dưng ấy, thấy Lâm bị thương, cô lại lên phòng băng bó cho anh, ở cạnh anh lâu rồi cô vẫn lạnh lùng như chính anh vậy, nhưng người ta có nói lạnh lùng quan tâm bằng trái tim
-Bị sao vậy? – Băng lên tiếng hỏi, Lâm chợt đưa đôi mắt hổ phách của mình lên nhìn đôi môi thốt ra ba chữ của Băng, Lâm lắc đầu cho qua, anh không muốn nói là anh đi đánh nhau vì hiện tại hình như cô chưa biết công việc của anh là gì.
Có một điều anh thắc mắc từ rất lâu, dù mệt mỏi cỡ nào anh cũng thường tự hỏi mình tại sao em lại thay đổi nhanh chóng như vậy?
Anh không có nhiều thời gian ở cạnh Băng khi về nước nên chưa có cơ hội hỏi Băng, nhân tiện Băng đang ở đây, anh muốn hỏi cô, anh muốn nói suy nghĩ bao lâu trong lòng mình:
-Tại sao hôm đó…em lại thay đổi như vậy?
Băng hiểu Lâm đang nhắc đến việc gì? Cô không ngạc nhiên cho lắm nhưng mắt cô sáng rực lên khi cô nhìn về phía giường anh, cạnh tấm ảnh lớn là mẹ anh còn một tấm ảnh nhỏ được cài ở đó. Chợt, cô thốt lên:
-Tấm hình!
Lâm liếc mắt về hướng Băng đang nhìn rồi sau đó lại xoay đầu nhìn cô khó hiểu, Băng với tay lấy tấm hình, miệng khẽ nở nụ cười nhẹ, Lâm cũng nhận thức được Băng đang cười, cô đang vui.
Nhưng! Tại sao Băng lại có thái độ như vậy? Tấm hình đó liên quan gì đến cô?
-Em quen cậu ta à? – Lâm hỏi, trong lòng bỗng có cảm giác bất an, một cơn gió thoảng qua như cướp đi một thứ gì đó quan trọng của anh mà không muốn trả lại, gió đi rồi anh cũng không thể nào đuổi kịp được
-Quen? Cậu ta? – Băng nhắc lại bằng câu hỏi cụt lủn. Cô hơi nghiêng đầu nhìn Lâm, hai mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, Băng chợt nhận ra một điều khác lạ giữa Lâm và cậu bé trong hình.
-Cậu bé này là? – Băng hỏi tiếp, ánh mắt nhìn Lâm đầy giông bão
-Thiên! Bạn anh. – Lâm trả lời, ngoài trời càng nổi gió to hơn, dường như tim anh đang dần co thắt mạnh mẽ, nhịp đập không ổn định. Anh cố hít thở nhẹ để lấy lại nhịp đập ổn định cho mình nhưng sao anh cảm thấy lo lắng quá vậy.
-Thiên? – Cô nhắc đến cái tên này, hình như đã xuất hiện lần nào đó rồi. Cô cố nhớ lại, hình ảnh chàng trai đưa tay ra và cô đã nắm lấy, một cái bắt tay xã giao. Hình ảnh hôm đó chợt hiện về.
-Em cần tôi? Vì gì? – Lâm khẽ hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Băng tìm câu trả lời , anh hi vọng đó là câu trả lời thích đáng, đừng làm anh đau lòng.
-Tấm hình! – Băng trả lời cụt lụt, vòng băng giá quanh cô hiện lên rõ rệt, lạnh lẽo.
-Chắc em yêu tôi cũng vì…?
-Tấm hình!
Bấy giờ Băng mới nhận ra, Lâm có mắt hổ phách còn cậu bé trong hình có đôi mắt nâu, hiện lên trong tâm trí cô là hình ảnh chàng trai có đôi mắt nâu cười và bắt tay với cô hôm đó. Lòng cô bỗng rối bời nhưng cô đã trả lời dứt khoát một cách vô tâm, vô tình, cô đã cứa vào tim Lâm một vết dao sâu hoắm, dứt ra không được …
Lâm cười nhạt như đã hiểu ra phần vào của câu chuyện đầy bi thương này, anh không muốn quan tâm sâu vào chuyện của người khác nhưng lần này có lẽ anh muốn hiểu rõ mọi chuyện.
-Tấm hình này liên quan gì đến em?
-Người đó…- Băng nhìn vào tấm hình, khẽ nói - Là thanh mai trúc mã – lời nói của cô khiến một lần nữa tim anh chết lặng, đau như vậy mà tại sao anh cứ cố muốn hỏi, đau như vậy mà sao anh cứ muốn biết.!
Vừa nãy ăn tối xong, Khải có đưa cho anh tấm hình của Thiên và nói rằng thấy nó ở phòng Băng. Theo suy nghĩ của anh, chắc chắn khi về nước, lúc chào tạm biệt Băng anh đã làm rơi tấm hình, Băng thấy nó mới đuổi theo anh, nói cần anh. Đó là suy nghĩ của anh, đó là sự thật nhưng anh không muốn mọi chuyện lại xảy ra như thế.
-Em với cậu ấy biết nhau từ bé? – Lâm gắng hỏi, giọng anh lạnh hẳn so với ban đầu vì anh cố che đi đau khổ từ bên trong. Làm sao đây khi anh lại gục ngã vì một người con gái…không yêu anh.
Băng gật đầu, giọng lạnh tanh – Có lẽ anh ấy không nhận ra!
-Em ra khỏi phòng anh đi, anh muốn yên tĩnh – Lâm cúi đầu xuống nói nếu anh là người đàn ông yếu đuối thì có lẽ nước mắt anh đã chạm xuống nền đất rồi. Anh nhìn xuống mặt đất, một khoảng không nhất định, anh cố tìm nơi nào đó để anh đỡ đau hơn nhưng không thể… anh đang bị nhốt bởi chính con tim Băng
-Em muốn gặp Thiên! – Băng cầm tấm hình nhỏ đứng lên, đôi mắt to tròn, trong veo dường như đang rất mong chờ. Cô đã từng…một chút thôi…một chút có tình cảm với Lâm…một chút làm cô rung động…nhưng bây giờ con tim cô lại tìm về vạch xuất phát.
-Ngay bây giờ? – Lâm nheo mắt, trong lòng anh đang có ngọn lửa nóng dữ dội, bên ngoài mưa gió ướt át nhưng không ướt bằng khóe mắt con tim anh.
-Uhm – Băng vội vã gật đầu kiểu như sợ mất Thiên ngay lập tức.
-Vậy em thu dọn đồ luôn đi. Anh sẽ đưa em sang đấy ở với cậu ta – Lâm lạnh nhạt nói , người khác nhìn vào tưởng chừng anh đang xua đuổi nhưng thực chất nói ra mấy điều này anh đau lắm.
-Cảm ơn! – Băng quay người về phòng, những lời cô nói luôn làm tổn thương người khác, thà cô giữ mãi im lặng còn hơn, Băng là thế…cô không bao giờ để ý đến tâm trạng của người khác, cô luôn nói những gì lòng mình nghĩ, chất giọng thiên thần ấy đưa Lâm lên trời cao rồi lại đẩy anh xuống vực thẳm.
Phải chăng con đường tình nào cũng có dốc, nếu có dốc thì phải có lên, có xuống, bây giờ anh đang rơi vào tình trạng xuống dốc đó sao?
Từng hạt mưa bay vô tình. Lạnh! Lạnh lắm!
Cho t.g xin nhận xét với nha!! ~~~ ♥♥
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.