Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 30: Thay Đổi Khẩu Vị
Vin Siêu Nhân
13/08/2015
Dù cho “Băng” có lạnh nhạt với mẹ Lâm như thế nào thì bà vẫn yêu quý
nhỏ. Gương mặt thiên thần ấy làm bà cảm thấy xót xa hơn là trách móc. Bà nghĩ, chỉ tại ngày dài bị nhốt một chỗ trong lồng kính, nghe lời xỉ vả
và bị cô gái nào đó rạch mặt lên Băng mới trở nên như vậy. Bà vẫn không
thể nào quên cái ánh mắt yêu thương của Băng nhìn bà và ánh mắt nói lời
tạm biệt khi Băng bỏ trốn.
Càng yêu quý Băng bao nhiêu, bà càng không thích Lina bấy nhiêu. Ngày nào cũng thấy Lina lại gần với Lâm đến phát chán. Tuổi trẻ thật lạ.
Sáng sớm, bà có bảo “Băng” đi siêu thị cùng nhưng nhỏ đã từ chối, kêu là không thích hợp với bên ngoài, nhưng trong thâm tâm nhỏ cũng muốn đi lắm. Vì Lina sợ nhỏ gây rắc rối gì ở bên ngoài nên đã không cho nhỏ đi.
Đi lòng vòng siêu thị, bà mua được rất nhiều đồ, toan mua đồ cho “Băng” nhưng không biết nhỏ thích gì liền gọi điện hỏi Khải. Đáng lẽ bà định hỏi Lâm nhưng Lâm vẫn chưa dùng lại điện thoại .
Khải cũng lắc đầu bó tay, không biết “Băng” thích gì. Một con người sáng nắng chiều mưa như “Băng” chắc không có sở thích.
Bà thấy “Băng” hay mặc váy màu trắng nên đoán rằng đó là sở thích của nhỏ. Thế là bà đến gian hàng bán váy, rất nhiều chiếc váy màu trắng với kiểu dáng khác nhau được bày bẽ thật đẹp mắt. Bà nhìn xung quanh, thấy một người con gái đang quay lưng về phía bà và chọn đồ. Nhìn dáng người nhỏ nhắn ấy bà thấy giống “Băng” nên định ra hỏi cô gái đó mặc size như nào để mua cho “Băng”.
Thấy cô gái đó lựa chiếc váy vào giỏ rồi đi thẳng, bà toan gọi lên nhưng cô gái đó không nghe thấy, gương mặt thiên thần nhưng không cảm xúc lướt nhanh qua những gian hàng khác nhau rồi tìm đến quầy cafe và ghé tạm vào đó.
Về đến nhà, bà bỏ mấy chiếc váy mới lựa được ra và gọi “Băng” xuống thử. Mặt nhỏ không lấy làm vui khi thấy một đống váy trắng nữa, thật ra nhỏ không thích màu trắng chút nào, ngày nào cũng váy trắng khiến nhỏ cảm thấy như bị chèn ép đến khó thở.
Bà đưa hết váy cho “Băng” và kêu nhỏ thử nhưng nhỏ không làm mà chỉ đáp lại cảm ơn. Bà vẫn không than trách mà còn cười nói
-Vậy con giữ lấy nhé, nhìn chúng hợp với con lắm, bây giờ bác sẽ vào nấu bữa trưa, con làm gì thì làm đi
Lina thấy hết mọi chuyện, máu dồn lên đỉnh đầu, trong nhà có hai người con gái, vậy tại sao bà mua váy cho mỗi một người. Bà quá là thiên vị rồi.
-Vứt đi – Lina hất mặt về phía nhỏ, nhỏ không có ý định vứt mà định mang lên phòng cất đi, đề phòng lúc bà hỏi thì có cái mà mang ra. Nhưng Lina đã nói thế nên nhỏ đành nghe theo. Nhỏ túm lại cho vào trong túi rồi mang ra ngoài bỏ vào thùng rác. Lina cười mãn nguyện rồi bon chen vào nấu cơm cùng mẹ Lâm.
Nhỏ Kiều Uyên ngồi sofa xem phim và ăn quà vặt, cuộc sống như một bà hoàng.
Trong bếp, Lina thì thầm to nhỏ với mẹ Lâm, gương mặt bà đang rạng rỡ bỗng chùng xuống mang một vẻ tức giận, nhưng bà buồn hơn rất nhiều.
Bà đang nấu ăn thì gác lại để Lina tự xử rồi chạy ra ngoài. Mở nắp thùng rác thì thấy một đống váy bà mới mua vừa nãy đang nằm trong đó.
Bà nghĩ, dù có cố yêu thương đi chăng nữa mà người khác tỏ ra khó chịu và thờ ơ, thậm chí còn vứt tất cả những thứ mà mình tặng thì hà cớ gì phải quan tâm.
Một cô gái tưởng chừng nhỏ bé và cô độc, tưởng chừng tâm hồn sẽ đẹp và thiên thần, ai ngờ lại hành xử như vậy. Đúng là, tiếp xúc nhiều mới hiểu được lòng người như thế nào.
Bà giận “Băng” và quay sang nói chuyện với Lina, trong lòng Lina vui như mở cờ còn cô gái nhỏ kia không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Đến bữa cơm. Tất cả có mặt đông đủ, hôm nay thêm cả phần của Duy Anh.
Duy Anh là người ngồi vào bàn và cầm đũa đầu tiên. Trên bàn là một bữa ăn thịnh soạn mà dưới vùng quê hẻo lánh như của Kiều Uyên không bao giờ dám mơ ước tới.
Lâm ngồi đối diện “Băng”, Lina ngồi cạnh Lâm và gắp rất nhiều thức ăn vào bát Lâm, anh giữ phép lịch sự nên cứ để đó không bỏ ra. Cũng may là có Duy Anh ở đây nên không gian mới có thêm tiếng nói cười vui vẻ chứ không thì chẳng khác nào mọi người vừa ăn vừa ngủ.
Mẹ Lâm gắp cho “Băng” một miếng thịt nhưng Băng đã hất ra vô cùng bất lịch sự, Khải khẽ chau mày nhìn sự thay đổi của Băng, Lâm không mảy may đến nhưng trong lòng anh cũng đang nghĩ ngợi. Lina vờ lên tiếng trách móc “Băng” không được vô lễ như thế.
Đến lượt Duy Anh gắp cá cho “Băng”, nhỏ cũng bỏ ra và trút vào bát của Duy Anh rồi gắp rau cho mình. Duy Anh vừa ăn vừa khẽ liếc qua “Băng” và nghĩ : Thay đổi khẩu vị là như vậy sao?
Duy Anh tạo thêm không khí bằng câu hỏi
-Em uống cafe không?
“Băng” không trả lời mà gật đầu qua loa, vì biết bữa ăn nào cô gái kia cũng uống cafe nên nhỏ cũng phải như vậy mới tạo thành thói quen chứ nhỏ ghét cafe bằng chết.
Duy Anh đứng lên pha cafe cho “Băng”, thầm nghĩ, tốt lắm, còn khẩu vị này chưa thay đổi.
…
Duy Anh ngồi lại phòng khách, anh bấm tay đoán xem sự khác lạ của thiên thần, lại thêm một sự khác lạ nữa mà anh nhận ra. Thường thì trong nhà Băng không bao giờ đi dép bông, cô chỉ đi chân trần vì cô thích chạm chân vào cái lạnh của sàn nhà, nhưng giờ “Băng của ngày hôm nay” lại mang dép bông.
Băng của ngày hôm qua…đâu rồi.
Duy Anh kéo Khải ra chỗ mình và hỏi rất nhiều điều, những sự thay đổi đến chóng mặt của Băng làm anh không tiếp thu kịp. Anh nghi ngờ hỏi
-Này, có phải Băng bị bệnh không?
-Bệnh gì?
-Thì là cái bệnh lạnh lùng quá xong bùng phát nhanh chóng đó, có khi nào ngày mai Băng ngồi hát karaoke cũng nên.
Duy Anh phán, cái bệnh này thật lạ, nếu Băng mà như thế thì Lâm khác gì, Lâm cũng lạnh lùng mà, chẳng lẽ ngày mai Lâm cười như điên lên giờ. Nghĩ vậy, Duy Anh bất giác rùng mình.
-Đúng chỉ có cậu mới nghĩ ra – Khải cười và kí đầu Duy Anh.
Nếu có người cho anh biết lý do tại sao lại như vậy thì anh cho người ta cả gia tài luôn mất.
Càng yêu quý Băng bao nhiêu, bà càng không thích Lina bấy nhiêu. Ngày nào cũng thấy Lina lại gần với Lâm đến phát chán. Tuổi trẻ thật lạ.
Sáng sớm, bà có bảo “Băng” đi siêu thị cùng nhưng nhỏ đã từ chối, kêu là không thích hợp với bên ngoài, nhưng trong thâm tâm nhỏ cũng muốn đi lắm. Vì Lina sợ nhỏ gây rắc rối gì ở bên ngoài nên đã không cho nhỏ đi.
Đi lòng vòng siêu thị, bà mua được rất nhiều đồ, toan mua đồ cho “Băng” nhưng không biết nhỏ thích gì liền gọi điện hỏi Khải. Đáng lẽ bà định hỏi Lâm nhưng Lâm vẫn chưa dùng lại điện thoại .
Khải cũng lắc đầu bó tay, không biết “Băng” thích gì. Một con người sáng nắng chiều mưa như “Băng” chắc không có sở thích.
Bà thấy “Băng” hay mặc váy màu trắng nên đoán rằng đó là sở thích của nhỏ. Thế là bà đến gian hàng bán váy, rất nhiều chiếc váy màu trắng với kiểu dáng khác nhau được bày bẽ thật đẹp mắt. Bà nhìn xung quanh, thấy một người con gái đang quay lưng về phía bà và chọn đồ. Nhìn dáng người nhỏ nhắn ấy bà thấy giống “Băng” nên định ra hỏi cô gái đó mặc size như nào để mua cho “Băng”.
Thấy cô gái đó lựa chiếc váy vào giỏ rồi đi thẳng, bà toan gọi lên nhưng cô gái đó không nghe thấy, gương mặt thiên thần nhưng không cảm xúc lướt nhanh qua những gian hàng khác nhau rồi tìm đến quầy cafe và ghé tạm vào đó.
Về đến nhà, bà bỏ mấy chiếc váy mới lựa được ra và gọi “Băng” xuống thử. Mặt nhỏ không lấy làm vui khi thấy một đống váy trắng nữa, thật ra nhỏ không thích màu trắng chút nào, ngày nào cũng váy trắng khiến nhỏ cảm thấy như bị chèn ép đến khó thở.
Bà đưa hết váy cho “Băng” và kêu nhỏ thử nhưng nhỏ không làm mà chỉ đáp lại cảm ơn. Bà vẫn không than trách mà còn cười nói
-Vậy con giữ lấy nhé, nhìn chúng hợp với con lắm, bây giờ bác sẽ vào nấu bữa trưa, con làm gì thì làm đi
Lina thấy hết mọi chuyện, máu dồn lên đỉnh đầu, trong nhà có hai người con gái, vậy tại sao bà mua váy cho mỗi một người. Bà quá là thiên vị rồi.
-Vứt đi – Lina hất mặt về phía nhỏ, nhỏ không có ý định vứt mà định mang lên phòng cất đi, đề phòng lúc bà hỏi thì có cái mà mang ra. Nhưng Lina đã nói thế nên nhỏ đành nghe theo. Nhỏ túm lại cho vào trong túi rồi mang ra ngoài bỏ vào thùng rác. Lina cười mãn nguyện rồi bon chen vào nấu cơm cùng mẹ Lâm.
Nhỏ Kiều Uyên ngồi sofa xem phim và ăn quà vặt, cuộc sống như một bà hoàng.
Trong bếp, Lina thì thầm to nhỏ với mẹ Lâm, gương mặt bà đang rạng rỡ bỗng chùng xuống mang một vẻ tức giận, nhưng bà buồn hơn rất nhiều.
Bà đang nấu ăn thì gác lại để Lina tự xử rồi chạy ra ngoài. Mở nắp thùng rác thì thấy một đống váy bà mới mua vừa nãy đang nằm trong đó.
Bà nghĩ, dù có cố yêu thương đi chăng nữa mà người khác tỏ ra khó chịu và thờ ơ, thậm chí còn vứt tất cả những thứ mà mình tặng thì hà cớ gì phải quan tâm.
Một cô gái tưởng chừng nhỏ bé và cô độc, tưởng chừng tâm hồn sẽ đẹp và thiên thần, ai ngờ lại hành xử như vậy. Đúng là, tiếp xúc nhiều mới hiểu được lòng người như thế nào.
Bà giận “Băng” và quay sang nói chuyện với Lina, trong lòng Lina vui như mở cờ còn cô gái nhỏ kia không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Đến bữa cơm. Tất cả có mặt đông đủ, hôm nay thêm cả phần của Duy Anh.
Duy Anh là người ngồi vào bàn và cầm đũa đầu tiên. Trên bàn là một bữa ăn thịnh soạn mà dưới vùng quê hẻo lánh như của Kiều Uyên không bao giờ dám mơ ước tới.
Lâm ngồi đối diện “Băng”, Lina ngồi cạnh Lâm và gắp rất nhiều thức ăn vào bát Lâm, anh giữ phép lịch sự nên cứ để đó không bỏ ra. Cũng may là có Duy Anh ở đây nên không gian mới có thêm tiếng nói cười vui vẻ chứ không thì chẳng khác nào mọi người vừa ăn vừa ngủ.
Mẹ Lâm gắp cho “Băng” một miếng thịt nhưng Băng đã hất ra vô cùng bất lịch sự, Khải khẽ chau mày nhìn sự thay đổi của Băng, Lâm không mảy may đến nhưng trong lòng anh cũng đang nghĩ ngợi. Lina vờ lên tiếng trách móc “Băng” không được vô lễ như thế.
Đến lượt Duy Anh gắp cá cho “Băng”, nhỏ cũng bỏ ra và trút vào bát của Duy Anh rồi gắp rau cho mình. Duy Anh vừa ăn vừa khẽ liếc qua “Băng” và nghĩ : Thay đổi khẩu vị là như vậy sao?
Duy Anh tạo thêm không khí bằng câu hỏi
-Em uống cafe không?
“Băng” không trả lời mà gật đầu qua loa, vì biết bữa ăn nào cô gái kia cũng uống cafe nên nhỏ cũng phải như vậy mới tạo thành thói quen chứ nhỏ ghét cafe bằng chết.
Duy Anh đứng lên pha cafe cho “Băng”, thầm nghĩ, tốt lắm, còn khẩu vị này chưa thay đổi.
…
Duy Anh ngồi lại phòng khách, anh bấm tay đoán xem sự khác lạ của thiên thần, lại thêm một sự khác lạ nữa mà anh nhận ra. Thường thì trong nhà Băng không bao giờ đi dép bông, cô chỉ đi chân trần vì cô thích chạm chân vào cái lạnh của sàn nhà, nhưng giờ “Băng của ngày hôm nay” lại mang dép bông.
Băng của ngày hôm qua…đâu rồi.
Duy Anh kéo Khải ra chỗ mình và hỏi rất nhiều điều, những sự thay đổi đến chóng mặt của Băng làm anh không tiếp thu kịp. Anh nghi ngờ hỏi
-Này, có phải Băng bị bệnh không?
-Bệnh gì?
-Thì là cái bệnh lạnh lùng quá xong bùng phát nhanh chóng đó, có khi nào ngày mai Băng ngồi hát karaoke cũng nên.
Duy Anh phán, cái bệnh này thật lạ, nếu Băng mà như thế thì Lâm khác gì, Lâm cũng lạnh lùng mà, chẳng lẽ ngày mai Lâm cười như điên lên giờ. Nghĩ vậy, Duy Anh bất giác rùng mình.
-Đúng chỉ có cậu mới nghĩ ra – Khải cười và kí đầu Duy Anh.
Nếu có người cho anh biết lý do tại sao lại như vậy thì anh cho người ta cả gia tài luôn mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.