Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 3: Trống Vắng
Vin Siêu Nhân
09/07/2015
Trong đêm tối, điện thoại của Lâm rung lên liên hồi. Anh đang tắm ở bên trong nên không nghe, lúc bước ra thì thấy hai cuộc gọi nhỡ…màn hình hiển thị tên Duy Anh. Anh không có ý định gọi lại thì một lúc sau điện thoại lại rung lên. Vẫn cái tên Duy Anh, anh bắt máy
-Lâm à? Sao cậu sang Anh mà không nói cho tôi biết? – Duy Anh lên tiếng như trách cứ
-Sao phải nói trong khi cậu đang đi tuần ở bên Í với cha cậu? – Đối với những người bạn thân thiết của Lâm, anh không dùng giọng lạnh tuyệt đối nhưng chất giọng lạnh tanh của anh vẫn không mất hết
-Tôi về rồi đây. Cậu có về nước tham gia vụ lần này không?
- Vụ gì?
-Cha cậu chưa nói gì với cậu sao? David Cold sẽ xuất hàng cho chúng ta? Cuối tuần này.
-Chưa nói
-Ừ thế thôi, có gì cậu gọi cho tôi nhé. Nếu cậu mà về hãy gọi tôi ra đón! Muộn rồi ngủ đi.
Duy Anh tắt máy, theo như dự đoán thì vụ làm ăn lớn này của họ mới được triển chưa đầy mười phút. Thế nên ông Huy chưa gọi cho anh và báo cho anh biết. Thường thì không có gì là ông Huy không nói với anh. Vì chuyện gì ông cũng không ra mặt mà luôn nhờ Lâm nhúng tay vào.
Anh chưa thể ngủ vì biết sẽ có cuộc gọi đến của ông Huy
Và…
-Lâm à? Con là người hiểu rõ về vũ khí hạt nhân nên lần này…- Ông Huy chưa nói dứt câu thì Lâm đã cắt lời
-Con sẽ tham gia!
-Trong vũ khí còn có thuốc phiện…
Chợt, Lâm khẽ nhíu mày rồi lại trở về nét mặt ban đầu, anh biết đây sẽ là mối nguy hiểm lớn, anh vừa mới nói sẽ tham gia nên không thể rút lại câu nói được , vả lại ông Huy cũng tham gia vụ lần này nên anh phải giúp đỡ ông một tay.
-Con sẽ tham gia! – Lâm nhắc lại lời nói một lần nữa
-Cảm ơn con, ta biết lần nào con tham gia cũng thuận lợi an toàn, vậy nên lần này ta và ông Đình trông cậy cả vào con và Duy Anh đấy!
-Được rồi!
-Ngày mai, con nên có mặt ở nhà luôn. Chuyện học ta cho con gác lại đến khi nào hoàn thành xong nhiệm vụ lần này. Duy Anh sẽ là người triển khai kế hoạch cho con biết, nếu con muốn sửa lại kế hoạch thì hãy lên tiếng nếu con muốn.
Dứt câu, ông nở nụ cười đắc thắng và cúp máy. Lâm gọi điện đến trạm bán vé máy bay đặt lấy một chiếc rồi Lâm đứng dậy khỏi giường và ra ban công đứng. Trong đêm tuyết rơi, một người con trai cao ngạo đứng trước màn đêm khẽ cúi đầu nhìn vào đôi chân của mình, không biết đôi chân này sẽ đi về đâu nếu trái tim anh không được sưởi ấm.
Sáng sớm hôm sau. Vì không ngủ được nên Khải đã dậy từ rất sớm.
Lâm bước xuống nhà, trên tay là một số giấy tờ và một chiếc áo khoác da đen. Cảm giác được Lâm sẽ rời khỏi đây, Khải tiến đến cạnh anh trai mình và hỏi
-Anh định đi đâu à?
-Việt – Lâm khẽ mở lời với Khải, nghe hai từ Việt thôi, Khải cũng đoán được phần nào câu chuyện-Ba triệu anh về đúng không? Chắc lần này có việc quan trọng lắm, anh ráng làm tốt và bảo trọng – Khải mỉm cười nhưng giọng nói man mác buồn. Chính Khải cũng hiểu rõ Lâm luôn bị coi là quân cờ trong tay ông Huy còn Khải thì khá hơn bởi anh ở thế giới ánh sáng, còn Lâm ở thế giới bóng tối. Lâm vỗ vai Khải một cái rồi quay lưng đi
Trên ban công tầng hai, ánh mắt nhìn vào người con trai đang mở cánh cổng to lớn ra và bước đi, ánh mắt lạnh lùng khó đoán. Khi người con trai đó khuất sau cánh cổng, ánh mắt đó rời đi và đôi chân trần nhỏ bé khẽ bước vào trong.
Lâm bắt taxi đến sân bay, nguy hiểm luôn rình rập một người nắm nhiều chức quyền trong thế giới ngầm và thế giới kinh doanh như anh nên khi ở đây một mình, anh sẽ tự bảo vệ mình bằng cách bịt kín mặt. Sẽ không ai nhận ra anh và anh sẽ không bị cản trở
Băng và Khải sẽ tiếp tục công việc ăn sáng như mọi hôm và sẽ đến trường. Hôm nay, Khải sẽ đưa Băng đến trường.
Chiếc xe sang trọng bậc nhất thế giới của Khải tiến vào trong cổng trường lập tức đã gây được rất nhiều sự chú ý. Không cần Khải phải ra mở cửa cho như những quý cô tiểu thư đài các có người cận vệ mở cửa xe cho, Băng tự mở và đi xuống, tách mình ra khỏi Khải nếu không muốn bị tai tiếng. Nhưng đôi tai cô đã vô tình nghe được một số lời không hay. Đều là những lời ghen ghét đố kị.
Đẹp trai à? Thật sự là rất đẹp đó, còn nhà giàu à…rất giàu đó, nhưng lũ học sinh kia có cần phô trương quá thể như vậy không?
Băng bước vào lớp. Những cô học sinh cùng lớp đã nhốn nháo ra nói chuyện với Băng…
-Cậu quen anh chàng đẹp trai đó sao? Quan hệ của hai người là gì vậy…
-Băng à? Xin cậu nói đấy, cậu như này chắc không phải là người yêu của anh Khải đâu nhỉ?
-Cậu là em gái với anh Khải đúng không? Băng à? Chỉ cần cậu gật đầu thôi chúng tớ sẽ không làm phiền nữa.
Vì không muốn bị quấy rầy, Băng vô thức gật đầu trong khi cô chưa bao giờ phải quan tâm đến lời nói xung quanh cả, nhưng lũ học sinh này nói lời chẳng biết giữ lời. Nói là không làm phiền nhưng sau cái gật đầu của Băng, cả lũ xông vào hò hét, con trai cũng hùa vào cổ vũ
-Wow. Học cùng cậu lâu rồi mới biết cậu có anh trai đẹp trai lãng tử như vậy nhé.
-Nghe nói anh Khải với anh Lâm là anh em ruột, vậy thì cậu cũng là em anh Lâm rồi, oa, ngưỡng mộ ghê
-Cậu cho tớ xin số đi.
-Đúng rồi. Cho chúng tớ số hai anh đó đi
Bị làm phiền quá mức, Băng không tỏ thái độ khó chịu nhưng cô cũng rất khó chịu trong lòng, cô đứng dậy, nhanh chóng ghi dòng chữ nhỏ vào mẩu giấy rồi đặt lên bàn và đi ra khỏi đám con gái đó.
Đám con gái tức nổ mắt khi nhận được mẩu giấy vẻn vẹn hai chữ : Không có
Tất cả đều đem ánh mắt nghi ngờ chĩa về hướng Băng đang đi, chẳng lẽ anh em với nhau lại không có số của nhau ư?
Khổ thân! Mọi người đâu biết Băng không dùng điện thoại . Rảnh hơi đâu mà có số của người khác.
Rảo bước đến khuôn viên của trường, nơi muôn hóa khoe sắc, những bông hoa đủ loại màu càng đẹp hơn khi có một lớp tuyết mỏng bao bọc bên trên.
Cô đưa tay vào trong túi quần, tìm kiếm một thứ gì đó quan trọng đối với mình. Nhưng nó đâu rồi…
Một giây sững người lại, cô lục túi lại một lần nữa để chắc chắn nó có biến mất hay không? Và cô không thấy nó đâu. Cô không muốn mất đi nó…tấm hình cậu bé 6 tuổi với chiếc áo màu xanh.
Cô chạy thật nhanh qua lớp tuyết dày rồi qua lớp tuyết mỏng để về lớp, tìm trong cặp sách cũng không thấy tấm hình đó đâu, xung quanh đều không thấy. Gương mặt lạnh lùng khẽ nhìn qua ô cửa sổ.
Đôi chân vô thức chạy đến lớp Khải. Lôi cậu đi trước con mắt ngạc nhiên của Khải. Giờ mới nhìn xuống phía dưới, Khải vô thức nhếch môi cười khi Băng đã nắm tay kéo anh đi, Khải có cảm giác rất hạnh phúc nhưng ngược lại Băng chẳng có cảm giác gì.
Băng kéo Khải đến chỗ để xe của anh. Đưa con mắt nhìn về phía chiếc xe đỗ. Khải biết ý nên mở cửa xe ra. Băng chui vào trong, tìm kiếm…
Đây rồi. Tấm hình đó ở đây. Băng thận trọng cầm tấm hình lên, Khải vô tình liếc được tấm hình nhưng nhìn không rõ, cậu chỉ thấy một màu xanh lướt qua mắt mình. Nhưng có vẻ như tấm hình đó có gì đó thật quen thuộc đối với anh. Băng đi về lớp trước, Khải hơi nghiêng đầu vào xe, lấy ra một tấm hình nhỏ…một cậu con trai 6 tuổi với chiếc áo màu xanh. Anh hơi suy nghĩ nhưng rồi cũng lắc đầu. Băng làm gì có được tấm hình như thế này chứ. Đây là cậu bạn thân của cậu mà, Băng làm sao quen được khi 12 năm qua Băng chưa từng đến Việt .
…
Tối đến.
Khải đánh đàn ghita và hát cho Băng nghe, chất giọng anh rất khỏe và cao, hay đến nỗi Băng như bị thôi miên vào trong lời bài hát, tâm hồn bị thôi miên nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh khó tả.
Anh đang ngân nga giai điệu tình yêu đẹp thay lời tỏ tình khó nói của mình. Bất cứ người con gái nào mà được Khải chăm sóc tận tình, quan tâm lo lắng và hát cho nghe như thế này đều nghĩ Khải đã có tình cảm với mình…nhưng Băng không hề nghĩ vậy, à mà cô không hề suy nghĩ thì đúng hơn.
Tiếng hát của Khải vang khắp căn biệt thự, đến nỗi những người giúp việc trẻ tuổi kia cũng phải ngừng lại mọi hoạt động, im lặng để tiếng hát thôi miên bản thân.
Một ngày trôi qua không có sự xuất hiện của Lâm. Băng cảm thấy thật dễ chịu
Ngày thứ hai, cô cảm thấy bình thường như ngày đầu tiên, vẫn cái cảm giác dễ chịu đó.
Ngày thứ ba…một cảm giác trống vắng khi cô nhìn thấy ly sữa lạnh trên bàn không người thưởng thức.
Thật sự cô rất ghét sữa thế nhưng, cô đã đi đến bàn và uống cạn ly sữa đó. Mùi thơm của sữa còn đọng lại trên môi cô gái nhỏ. Dù sao đi chăng nữa, sữa cũng không bao giờ ngon bằng cafe của cô.
-Anh tưởng em không thích nó? – Khải bước đến, đôi mắt dừng lại tại ly sữa đã cạn rồi dán mắt vào nhìn Băng
-Đói ! – Băng trả lời tảng lờ, cô không hề đói nhưng cô lại nói sai sự thật. Khải mỉm cười vì lần thứ hai cô nói chuyện với anh
-Anh biết em kiệm lời nên không muốn nói ra đúng không? Anh sẽ bảo người giúp việc làm đồ ăn cho em.
-Không cần đâu! - Băng vẫn thờ ơ nhưng giọng có vẻ giảm đi một chút lạnh
Băng quay gót lên phòng. Khải lắc đầu nhìn theo. Chiếm được tình cảm của cô gái này e rằng rất khó đây. Chắc chắn sẽ khó hơn cả đếm sao trên trời.
-Lâm à? Sao cậu sang Anh mà không nói cho tôi biết? – Duy Anh lên tiếng như trách cứ
-Sao phải nói trong khi cậu đang đi tuần ở bên Í với cha cậu? – Đối với những người bạn thân thiết của Lâm, anh không dùng giọng lạnh tuyệt đối nhưng chất giọng lạnh tanh của anh vẫn không mất hết
-Tôi về rồi đây. Cậu có về nước tham gia vụ lần này không?
- Vụ gì?
-Cha cậu chưa nói gì với cậu sao? David Cold sẽ xuất hàng cho chúng ta? Cuối tuần này.
-Chưa nói
-Ừ thế thôi, có gì cậu gọi cho tôi nhé. Nếu cậu mà về hãy gọi tôi ra đón! Muộn rồi ngủ đi.
Duy Anh tắt máy, theo như dự đoán thì vụ làm ăn lớn này của họ mới được triển chưa đầy mười phút. Thế nên ông Huy chưa gọi cho anh và báo cho anh biết. Thường thì không có gì là ông Huy không nói với anh. Vì chuyện gì ông cũng không ra mặt mà luôn nhờ Lâm nhúng tay vào.
Anh chưa thể ngủ vì biết sẽ có cuộc gọi đến của ông Huy
Và…
-Lâm à? Con là người hiểu rõ về vũ khí hạt nhân nên lần này…- Ông Huy chưa nói dứt câu thì Lâm đã cắt lời
-Con sẽ tham gia!
-Trong vũ khí còn có thuốc phiện…
Chợt, Lâm khẽ nhíu mày rồi lại trở về nét mặt ban đầu, anh biết đây sẽ là mối nguy hiểm lớn, anh vừa mới nói sẽ tham gia nên không thể rút lại câu nói được , vả lại ông Huy cũng tham gia vụ lần này nên anh phải giúp đỡ ông một tay.
-Con sẽ tham gia! – Lâm nhắc lại lời nói một lần nữa
-Cảm ơn con, ta biết lần nào con tham gia cũng thuận lợi an toàn, vậy nên lần này ta và ông Đình trông cậy cả vào con và Duy Anh đấy!
-Được rồi!
-Ngày mai, con nên có mặt ở nhà luôn. Chuyện học ta cho con gác lại đến khi nào hoàn thành xong nhiệm vụ lần này. Duy Anh sẽ là người triển khai kế hoạch cho con biết, nếu con muốn sửa lại kế hoạch thì hãy lên tiếng nếu con muốn.
Dứt câu, ông nở nụ cười đắc thắng và cúp máy. Lâm gọi điện đến trạm bán vé máy bay đặt lấy một chiếc rồi Lâm đứng dậy khỏi giường và ra ban công đứng. Trong đêm tuyết rơi, một người con trai cao ngạo đứng trước màn đêm khẽ cúi đầu nhìn vào đôi chân của mình, không biết đôi chân này sẽ đi về đâu nếu trái tim anh không được sưởi ấm.
Sáng sớm hôm sau. Vì không ngủ được nên Khải đã dậy từ rất sớm.
Lâm bước xuống nhà, trên tay là một số giấy tờ và một chiếc áo khoác da đen. Cảm giác được Lâm sẽ rời khỏi đây, Khải tiến đến cạnh anh trai mình và hỏi
-Anh định đi đâu à?
-Việt – Lâm khẽ mở lời với Khải, nghe hai từ Việt thôi, Khải cũng đoán được phần nào câu chuyện-Ba triệu anh về đúng không? Chắc lần này có việc quan trọng lắm, anh ráng làm tốt và bảo trọng – Khải mỉm cười nhưng giọng nói man mác buồn. Chính Khải cũng hiểu rõ Lâm luôn bị coi là quân cờ trong tay ông Huy còn Khải thì khá hơn bởi anh ở thế giới ánh sáng, còn Lâm ở thế giới bóng tối. Lâm vỗ vai Khải một cái rồi quay lưng đi
Trên ban công tầng hai, ánh mắt nhìn vào người con trai đang mở cánh cổng to lớn ra và bước đi, ánh mắt lạnh lùng khó đoán. Khi người con trai đó khuất sau cánh cổng, ánh mắt đó rời đi và đôi chân trần nhỏ bé khẽ bước vào trong.
Lâm bắt taxi đến sân bay, nguy hiểm luôn rình rập một người nắm nhiều chức quyền trong thế giới ngầm và thế giới kinh doanh như anh nên khi ở đây một mình, anh sẽ tự bảo vệ mình bằng cách bịt kín mặt. Sẽ không ai nhận ra anh và anh sẽ không bị cản trở
Băng và Khải sẽ tiếp tục công việc ăn sáng như mọi hôm và sẽ đến trường. Hôm nay, Khải sẽ đưa Băng đến trường.
Chiếc xe sang trọng bậc nhất thế giới của Khải tiến vào trong cổng trường lập tức đã gây được rất nhiều sự chú ý. Không cần Khải phải ra mở cửa cho như những quý cô tiểu thư đài các có người cận vệ mở cửa xe cho, Băng tự mở và đi xuống, tách mình ra khỏi Khải nếu không muốn bị tai tiếng. Nhưng đôi tai cô đã vô tình nghe được một số lời không hay. Đều là những lời ghen ghét đố kị.
Đẹp trai à? Thật sự là rất đẹp đó, còn nhà giàu à…rất giàu đó, nhưng lũ học sinh kia có cần phô trương quá thể như vậy không?
Băng bước vào lớp. Những cô học sinh cùng lớp đã nhốn nháo ra nói chuyện với Băng…
-Cậu quen anh chàng đẹp trai đó sao? Quan hệ của hai người là gì vậy…
-Băng à? Xin cậu nói đấy, cậu như này chắc không phải là người yêu của anh Khải đâu nhỉ?
-Cậu là em gái với anh Khải đúng không? Băng à? Chỉ cần cậu gật đầu thôi chúng tớ sẽ không làm phiền nữa.
Vì không muốn bị quấy rầy, Băng vô thức gật đầu trong khi cô chưa bao giờ phải quan tâm đến lời nói xung quanh cả, nhưng lũ học sinh này nói lời chẳng biết giữ lời. Nói là không làm phiền nhưng sau cái gật đầu của Băng, cả lũ xông vào hò hét, con trai cũng hùa vào cổ vũ
-Wow. Học cùng cậu lâu rồi mới biết cậu có anh trai đẹp trai lãng tử như vậy nhé.
-Nghe nói anh Khải với anh Lâm là anh em ruột, vậy thì cậu cũng là em anh Lâm rồi, oa, ngưỡng mộ ghê
-Cậu cho tớ xin số đi.
-Đúng rồi. Cho chúng tớ số hai anh đó đi
Bị làm phiền quá mức, Băng không tỏ thái độ khó chịu nhưng cô cũng rất khó chịu trong lòng, cô đứng dậy, nhanh chóng ghi dòng chữ nhỏ vào mẩu giấy rồi đặt lên bàn và đi ra khỏi đám con gái đó.
Đám con gái tức nổ mắt khi nhận được mẩu giấy vẻn vẹn hai chữ : Không có
Tất cả đều đem ánh mắt nghi ngờ chĩa về hướng Băng đang đi, chẳng lẽ anh em với nhau lại không có số của nhau ư?
Khổ thân! Mọi người đâu biết Băng không dùng điện thoại . Rảnh hơi đâu mà có số của người khác.
Rảo bước đến khuôn viên của trường, nơi muôn hóa khoe sắc, những bông hoa đủ loại màu càng đẹp hơn khi có một lớp tuyết mỏng bao bọc bên trên.
Cô đưa tay vào trong túi quần, tìm kiếm một thứ gì đó quan trọng đối với mình. Nhưng nó đâu rồi…
Một giây sững người lại, cô lục túi lại một lần nữa để chắc chắn nó có biến mất hay không? Và cô không thấy nó đâu. Cô không muốn mất đi nó…tấm hình cậu bé 6 tuổi với chiếc áo màu xanh.
Cô chạy thật nhanh qua lớp tuyết dày rồi qua lớp tuyết mỏng để về lớp, tìm trong cặp sách cũng không thấy tấm hình đó đâu, xung quanh đều không thấy. Gương mặt lạnh lùng khẽ nhìn qua ô cửa sổ.
Đôi chân vô thức chạy đến lớp Khải. Lôi cậu đi trước con mắt ngạc nhiên của Khải. Giờ mới nhìn xuống phía dưới, Khải vô thức nhếch môi cười khi Băng đã nắm tay kéo anh đi, Khải có cảm giác rất hạnh phúc nhưng ngược lại Băng chẳng có cảm giác gì.
Băng kéo Khải đến chỗ để xe của anh. Đưa con mắt nhìn về phía chiếc xe đỗ. Khải biết ý nên mở cửa xe ra. Băng chui vào trong, tìm kiếm…
Đây rồi. Tấm hình đó ở đây. Băng thận trọng cầm tấm hình lên, Khải vô tình liếc được tấm hình nhưng nhìn không rõ, cậu chỉ thấy một màu xanh lướt qua mắt mình. Nhưng có vẻ như tấm hình đó có gì đó thật quen thuộc đối với anh. Băng đi về lớp trước, Khải hơi nghiêng đầu vào xe, lấy ra một tấm hình nhỏ…một cậu con trai 6 tuổi với chiếc áo màu xanh. Anh hơi suy nghĩ nhưng rồi cũng lắc đầu. Băng làm gì có được tấm hình như thế này chứ. Đây là cậu bạn thân của cậu mà, Băng làm sao quen được khi 12 năm qua Băng chưa từng đến Việt .
…
Tối đến.
Khải đánh đàn ghita và hát cho Băng nghe, chất giọng anh rất khỏe và cao, hay đến nỗi Băng như bị thôi miên vào trong lời bài hát, tâm hồn bị thôi miên nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh khó tả.
Anh đang ngân nga giai điệu tình yêu đẹp thay lời tỏ tình khó nói của mình. Bất cứ người con gái nào mà được Khải chăm sóc tận tình, quan tâm lo lắng và hát cho nghe như thế này đều nghĩ Khải đã có tình cảm với mình…nhưng Băng không hề nghĩ vậy, à mà cô không hề suy nghĩ thì đúng hơn.
Tiếng hát của Khải vang khắp căn biệt thự, đến nỗi những người giúp việc trẻ tuổi kia cũng phải ngừng lại mọi hoạt động, im lặng để tiếng hát thôi miên bản thân.
Một ngày trôi qua không có sự xuất hiện của Lâm. Băng cảm thấy thật dễ chịu
Ngày thứ hai, cô cảm thấy bình thường như ngày đầu tiên, vẫn cái cảm giác dễ chịu đó.
Ngày thứ ba…một cảm giác trống vắng khi cô nhìn thấy ly sữa lạnh trên bàn không người thưởng thức.
Thật sự cô rất ghét sữa thế nhưng, cô đã đi đến bàn và uống cạn ly sữa đó. Mùi thơm của sữa còn đọng lại trên môi cô gái nhỏ. Dù sao đi chăng nữa, sữa cũng không bao giờ ngon bằng cafe của cô.
-Anh tưởng em không thích nó? – Khải bước đến, đôi mắt dừng lại tại ly sữa đã cạn rồi dán mắt vào nhìn Băng
-Đói ! – Băng trả lời tảng lờ, cô không hề đói nhưng cô lại nói sai sự thật. Khải mỉm cười vì lần thứ hai cô nói chuyện với anh
-Anh biết em kiệm lời nên không muốn nói ra đúng không? Anh sẽ bảo người giúp việc làm đồ ăn cho em.
-Không cần đâu! - Băng vẫn thờ ơ nhưng giọng có vẻ giảm đi một chút lạnh
Băng quay gót lên phòng. Khải lắc đầu nhìn theo. Chiếm được tình cảm của cô gái này e rằng rất khó đây. Chắc chắn sẽ khó hơn cả đếm sao trên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.