Chương 53: Ác chiêu
Gia Mộc
13/08/2020
Tô Trường Đình nghe xong lời này cũng không giận còn cười nói: “Ngươi làm sao lại không biết? Bên ngoài đều truyền khắp rồi. Thịnh ca nhi có biết không?”
Ngọn nguồn sự tình trên đường trở về Lập Xuân đã giải thích với hai người bọn họ, cho nên Tô Thế Thịnh cho dù không rõ ràng lắm nhưng cũng tin tưởng Tô Ngọc Uyển hơn là Tô Trường Đình nên lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Tô Trường Đình lúc này mới đem mũi nhọn chỉ về Tô Ngọc Uyển: “Uyển tỷ nhi, không phải nhị thúc nói ngươi, cha ngươi nếu trước lúc lâm chung đã truyền cho ngươi bí phương sao trà, sao ngươi lại giấu giếm đệ đệ, chẳng lẽ là muốn sau này mang tới nhà chồng, lấy bí phương nhà chúng ta cho ngươi khác kiếm tiền hay sao?”
Tô Ngọc Uyển cách bình phong cười như không cười nhìn Tô Trường Đình nói: “Nhị thúc cái gì cũng không biết lại nói như vậy, ta nghe thế nào lại thấy giống như người đang muốn châm ngòi ly gián tình cảm tỷ đệ chúng ta, chỉ e thiên hạ không loạn vậy?”
Trán Tô Trường Đình nổi gân xanh, tưởng nói chuyện lại bị Tô Ngọc Uyển chắn trước, cao giọng nói: “Nhị thúc vừa mở miệng liền nói bí phương này là lúc cha ta lâm chung truyền lại, chẳng lẽ người cho là do tổ phụ truyền lại, nên cũng muốn lấy một phần?”
“Chẳng lẽ không phải? Rõ ràng là do tổ phụ ngươi truyền xuống, cha ngươi độc chiếm. Hắn cũng thật khôn khéo, sinh thời không dám lấy ra dùng, đợi đến lúc chết mới để ngươi lấy ra tới, nói là ngươi tự nghĩ ra được, cả nhà các ngươi đánh bàn tính cũng thật tốt.”
Tô Ngọc Uyển bị hắn nói tức giận mà cười lên, nàng biết nhị thúc là kẻ mặt dày vô sỉ, nhưng không ngờ còn có thể vô sỉ tới mức này.
“Nhị thúc là muốn nói, tổ phụ ta vì muốn tránh người mà lúc sinh thời cho dù có bí phương tốt như vậy cũng không lấy ra dùng mà cất giấu vài thập niên, tới lúc lâm chung mới truyền lại cho cha ta, mà cha ta lại vì tránh ngươi cũng không lấy ra dùng, đợi đến lúc lâm chung mới truyền lại cho ta sao? Ngươi có bao nhiêu xấu xa mới khiến người ta ghét bỏ, nhân thân phòng bị tới mức này a!”
Tô Ngọc Vân ngồi phía sau Tần thị nghe được lời này nhịn không được phì cười ra tiếng, chỉ là thấy không ổn nên vội vàng bụm miệng lại khiến khuôn mặt căng trướng đỏ bừng, giấu đầu sau lưng Tần thị không dám thò ra.
Tô Ngọc Lăng hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, bất quá nàng ta cũng thấy lời châm chọc này của Tô Ngọc Uyển có hơi quá mức, khiến cả phòng mất hết mặt mũi, sắc mặt cũng khó coi vài phần.
Tô Trường Phong lại không sợ nhị ca hắn. Từ nhỏ đến lớn quan hệ của hai người cũng không tốt, chỉ là huynh đệ cùng một mẹ nếu nháo cương lên ngược lại sẽ khiến Tô Trường Thanh chê cười cho nên dưới sự quản thúc của Tô lão phu nhân hai phòng mới duy trì hòa thuận chút. Bây giờ Tô Trường Thanh đã qua đời, lại bởi vì Tô Trường Đình đánh chuột làm vỡ bình ngọc, ảnh hưởng hôn sự của Tô Ngọc Vân, quan hệ của Ngụy thị cùng Tần thị như nước với lửa thì quan hệ của hai huynh đệ cũng xấu đi không ít. Tô Trường Phong từ trước đến nay đều không tán đồng hành vi cướp đoạt tài sản đại phòng này nên cũng lười cho Tô Trường Đình mặt mũi, hé miệng cười ha ha.
Tô Trường Đình da mặt dày, lời châm chọc này của Tô Ngọc Uyển cũng chỉ xem như gãi ngứa mà thôi nhưng bị đệ đệ ruột thịt cười nhạo như vậy thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Nếu đã bị người ta xé rách mặt, hắn cũng lười ngụy trang, hung tợn nói: “Mặc kệ thế nào đây cũng là bí phương sao trà của Tô gia chúng ta, ngươi mau mang ra đây, đừng nghĩ tới chuyện độc chiếm.”
“Bí phương của Tô gia các ngươi, không truyền cho ngươi, cũng không truyền cho Xương ca nhi, Thịnh ca nhi mà lại truyền cho một cô nương sắp gả như ta, ngươi đi hỏi một chút xem trên đời còn có chuyện kỳ lạ như thế sao?” Tô Ngọc Uyển trên mặt trào phúng càng sâu nói tiếp: “Nhị thúc, huy thương chúng ta quan trọng nhất là nhân nghĩa cùng tín, ngươi muốn cướp đoạt bí phương cũng đừng nên trắng trợn như thế, chừa cho Tô gia chút mặt mũi có được hay không?”
“Thật giỏi cho một Uyển tỷ nhi!” Tô Trường Đình dùng sức vỗ bàn, đứng lên vén tay áo muốn sang đánh người: “Ta nếu không giáo huấn ngươi một chút, ngươi liền không biết tôn ti trưởng ấu!”
“Nhị ca, có chuyện gì từ từ nói.” Tô Trường Phong bắt lấy tay Tô Trường Đình.
“Lăn sang một bên.” Tô Trường Đình dùng sức đẩy hắn sang một bên, chỉ vào mặt hắn nói: “Ngươi cũng đừng giả làm người tốt, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Bí phương sao trà ta cũng không tin ngươi không muốn lấy, còn ở đó giả vờ cái gì!”
Tô Trường phong cứng đờ, lạnh lùng liếc Tô Trường Đình một cái tự mình tìm cớ: “Ta mới lười quản ngươi.” Rồi cũng ngồi xuống không nói.
Bình phong bên kia, Tô Ngọc Uyển nhếch môi cười lạnh.
Tam thúc này của nàng, nếu không liên quan đến lợi ích lớn hắn cũng có thể làm người tốt. Nhưng hiện tại ác danh đều do Tô Trường Đình đến gánh, chuyện thương thiên hại lý cũng do hắn ta làm, chính mình cái gì cũng không làm lại vô duyên vô cớ nhận được chỗ tốt, hắn ta (Tô Trường Phong) tự nhiên là sẽ không ngăn cản Tô Trường Đình.
Tô Trường Phong không ngăn cản nhưng huynh đệ Tô Thế Thịnh cùng Tô Thế Xương lại không thể để Tô Trường Đình xuống tay, mỗi người một bên kéo lại, không cho hắn sang bên kia bình phong.
Tô Trường Đình bị vướng, nhưng Ngụy thị lại không có trở ngại gì. Tô Ngọc Uyển ngồi phía sau Ân thị, Tô Ngọc Lăng bên cạnh, chỉ cách Ngụy thị một cách tay, Ngụy thị liền vươn tay muốn cho Tô Ngọc Uyển một cái tát. Tô Ngọc Uyển sớm đã có chuẩn bị nên lui về phía sau hai bước tránh được, sau đó lại bước nhanh ra sau Tô Ngọc Lăng, móc ra chủy thủ nhắm vào cổ Tô Ngọc Lăng nói: “Để ta xem ai dám động đến một sợi tóc của đại phòng!”
Trong phòng tức khắc yên tĩnh.
Ai cũng không nghĩ tới sự tình thế nhưng lại nháo đến mức này, càng không nghĩ tới Tô Ngọc Uyển sẽ động đến dao kiếm.
“Ngươi…ngươi đừng làm bậy.” Tô Ngọc Lăng sợ hãi tới mức trên mặt cắt không còn hột máu, ngồi im ở kia không dám nhúc nhích, chỉ sợ Tô Ngọc Uyển động tay một cái, chủy thủ sắc bén kia liền rạch lên da mình.
“Uyển tỷ nhi, có chuyện gì từ từ nói.” Tần thị đứng lên nói.
Bà ta tuy không muốn lo chuyện bao đồng, cũng thực hận hai phòng đánh nhau làm liên lụy nhà mình, nhưng nếu Tô Ngọc Uyển giết Tô Ngọc Lăng, một phòng bọn họ cũng không có chỗ nào tốt… còn có ai dám cưới nữ nhi Tô gia nữa, hai nữ nhi của nàng chẳng phải cũng sẽ bị liên lụy sao?
Tô lão phu nhân cũng sợ hãi kêu lên: “Uyển tỷ nhi, mau bỏ dao xuống, mau mau…”
Tô Ngọc Uyển lại bất vi sở động, nâng mắt lạnh lùng nhìn Tô Trường Đình: “Bí phương sao trà kia là do chính ta tự mình cân nhắc mà thành, đừng lấy cớ cưỡng từ đoạt lí mà chiếm đoạt của ta. Các ngươi nếu dám bức, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chúng ta cùng theo cha ta đoàn tụ, hỏi hắn một chút xem có truyền bí phương gì cho ta không?”
“Ách” Tô Trường Đình đứng ở đó nghẹn họng, không biết phải nói thế nào cho phải.
Hắn tuy hỗn xược nhưng lá gan cũng không lớn, nếu không ngần ấy năm cũng sẽ không chỉ động chân tay một chút mà không dám phát ra đại chiêu. Nay vừa thấy Tô Ngọc Uyển ra tay tàn nhẫn, hắn liền sợ hãi.
Ngọn nguồn sự tình trên đường trở về Lập Xuân đã giải thích với hai người bọn họ, cho nên Tô Thế Thịnh cho dù không rõ ràng lắm nhưng cũng tin tưởng Tô Ngọc Uyển hơn là Tô Trường Đình nên lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Tô Trường Đình lúc này mới đem mũi nhọn chỉ về Tô Ngọc Uyển: “Uyển tỷ nhi, không phải nhị thúc nói ngươi, cha ngươi nếu trước lúc lâm chung đã truyền cho ngươi bí phương sao trà, sao ngươi lại giấu giếm đệ đệ, chẳng lẽ là muốn sau này mang tới nhà chồng, lấy bí phương nhà chúng ta cho ngươi khác kiếm tiền hay sao?”
Tô Ngọc Uyển cách bình phong cười như không cười nhìn Tô Trường Đình nói: “Nhị thúc cái gì cũng không biết lại nói như vậy, ta nghe thế nào lại thấy giống như người đang muốn châm ngòi ly gián tình cảm tỷ đệ chúng ta, chỉ e thiên hạ không loạn vậy?”
Trán Tô Trường Đình nổi gân xanh, tưởng nói chuyện lại bị Tô Ngọc Uyển chắn trước, cao giọng nói: “Nhị thúc vừa mở miệng liền nói bí phương này là lúc cha ta lâm chung truyền lại, chẳng lẽ người cho là do tổ phụ truyền lại, nên cũng muốn lấy một phần?”
“Chẳng lẽ không phải? Rõ ràng là do tổ phụ ngươi truyền xuống, cha ngươi độc chiếm. Hắn cũng thật khôn khéo, sinh thời không dám lấy ra dùng, đợi đến lúc chết mới để ngươi lấy ra tới, nói là ngươi tự nghĩ ra được, cả nhà các ngươi đánh bàn tính cũng thật tốt.”
Tô Ngọc Uyển bị hắn nói tức giận mà cười lên, nàng biết nhị thúc là kẻ mặt dày vô sỉ, nhưng không ngờ còn có thể vô sỉ tới mức này.
“Nhị thúc là muốn nói, tổ phụ ta vì muốn tránh người mà lúc sinh thời cho dù có bí phương tốt như vậy cũng không lấy ra dùng mà cất giấu vài thập niên, tới lúc lâm chung mới truyền lại cho cha ta, mà cha ta lại vì tránh ngươi cũng không lấy ra dùng, đợi đến lúc lâm chung mới truyền lại cho ta sao? Ngươi có bao nhiêu xấu xa mới khiến người ta ghét bỏ, nhân thân phòng bị tới mức này a!”
Tô Ngọc Vân ngồi phía sau Tần thị nghe được lời này nhịn không được phì cười ra tiếng, chỉ là thấy không ổn nên vội vàng bụm miệng lại khiến khuôn mặt căng trướng đỏ bừng, giấu đầu sau lưng Tần thị không dám thò ra.
Tô Ngọc Lăng hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, bất quá nàng ta cũng thấy lời châm chọc này của Tô Ngọc Uyển có hơi quá mức, khiến cả phòng mất hết mặt mũi, sắc mặt cũng khó coi vài phần.
Tô Trường Phong lại không sợ nhị ca hắn. Từ nhỏ đến lớn quan hệ của hai người cũng không tốt, chỉ là huynh đệ cùng một mẹ nếu nháo cương lên ngược lại sẽ khiến Tô Trường Thanh chê cười cho nên dưới sự quản thúc của Tô lão phu nhân hai phòng mới duy trì hòa thuận chút. Bây giờ Tô Trường Thanh đã qua đời, lại bởi vì Tô Trường Đình đánh chuột làm vỡ bình ngọc, ảnh hưởng hôn sự của Tô Ngọc Vân, quan hệ của Ngụy thị cùng Tần thị như nước với lửa thì quan hệ của hai huynh đệ cũng xấu đi không ít. Tô Trường Phong từ trước đến nay đều không tán đồng hành vi cướp đoạt tài sản đại phòng này nên cũng lười cho Tô Trường Đình mặt mũi, hé miệng cười ha ha.
Tô Trường Đình da mặt dày, lời châm chọc này của Tô Ngọc Uyển cũng chỉ xem như gãi ngứa mà thôi nhưng bị đệ đệ ruột thịt cười nhạo như vậy thì sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Nếu đã bị người ta xé rách mặt, hắn cũng lười ngụy trang, hung tợn nói: “Mặc kệ thế nào đây cũng là bí phương sao trà của Tô gia chúng ta, ngươi mau mang ra đây, đừng nghĩ tới chuyện độc chiếm.”
“Bí phương của Tô gia các ngươi, không truyền cho ngươi, cũng không truyền cho Xương ca nhi, Thịnh ca nhi mà lại truyền cho một cô nương sắp gả như ta, ngươi đi hỏi một chút xem trên đời còn có chuyện kỳ lạ như thế sao?” Tô Ngọc Uyển trên mặt trào phúng càng sâu nói tiếp: “Nhị thúc, huy thương chúng ta quan trọng nhất là nhân nghĩa cùng tín, ngươi muốn cướp đoạt bí phương cũng đừng nên trắng trợn như thế, chừa cho Tô gia chút mặt mũi có được hay không?”
“Thật giỏi cho một Uyển tỷ nhi!” Tô Trường Đình dùng sức vỗ bàn, đứng lên vén tay áo muốn sang đánh người: “Ta nếu không giáo huấn ngươi một chút, ngươi liền không biết tôn ti trưởng ấu!”
“Nhị ca, có chuyện gì từ từ nói.” Tô Trường Phong bắt lấy tay Tô Trường Đình.
“Lăn sang một bên.” Tô Trường Đình dùng sức đẩy hắn sang một bên, chỉ vào mặt hắn nói: “Ngươi cũng đừng giả làm người tốt, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Bí phương sao trà ta cũng không tin ngươi không muốn lấy, còn ở đó giả vờ cái gì!”
Tô Trường phong cứng đờ, lạnh lùng liếc Tô Trường Đình một cái tự mình tìm cớ: “Ta mới lười quản ngươi.” Rồi cũng ngồi xuống không nói.
Bình phong bên kia, Tô Ngọc Uyển nhếch môi cười lạnh.
Tam thúc này của nàng, nếu không liên quan đến lợi ích lớn hắn cũng có thể làm người tốt. Nhưng hiện tại ác danh đều do Tô Trường Đình đến gánh, chuyện thương thiên hại lý cũng do hắn ta làm, chính mình cái gì cũng không làm lại vô duyên vô cớ nhận được chỗ tốt, hắn ta (Tô Trường Phong) tự nhiên là sẽ không ngăn cản Tô Trường Đình.
Tô Trường Phong không ngăn cản nhưng huynh đệ Tô Thế Thịnh cùng Tô Thế Xương lại không thể để Tô Trường Đình xuống tay, mỗi người một bên kéo lại, không cho hắn sang bên kia bình phong.
Tô Trường Đình bị vướng, nhưng Ngụy thị lại không có trở ngại gì. Tô Ngọc Uyển ngồi phía sau Ân thị, Tô Ngọc Lăng bên cạnh, chỉ cách Ngụy thị một cách tay, Ngụy thị liền vươn tay muốn cho Tô Ngọc Uyển một cái tát. Tô Ngọc Uyển sớm đã có chuẩn bị nên lui về phía sau hai bước tránh được, sau đó lại bước nhanh ra sau Tô Ngọc Lăng, móc ra chủy thủ nhắm vào cổ Tô Ngọc Lăng nói: “Để ta xem ai dám động đến một sợi tóc của đại phòng!”
Trong phòng tức khắc yên tĩnh.
Ai cũng không nghĩ tới sự tình thế nhưng lại nháo đến mức này, càng không nghĩ tới Tô Ngọc Uyển sẽ động đến dao kiếm.
“Ngươi…ngươi đừng làm bậy.” Tô Ngọc Lăng sợ hãi tới mức trên mặt cắt không còn hột máu, ngồi im ở kia không dám nhúc nhích, chỉ sợ Tô Ngọc Uyển động tay một cái, chủy thủ sắc bén kia liền rạch lên da mình.
“Uyển tỷ nhi, có chuyện gì từ từ nói.” Tần thị đứng lên nói.
Bà ta tuy không muốn lo chuyện bao đồng, cũng thực hận hai phòng đánh nhau làm liên lụy nhà mình, nhưng nếu Tô Ngọc Uyển giết Tô Ngọc Lăng, một phòng bọn họ cũng không có chỗ nào tốt… còn có ai dám cưới nữ nhi Tô gia nữa, hai nữ nhi của nàng chẳng phải cũng sẽ bị liên lụy sao?
Tô lão phu nhân cũng sợ hãi kêu lên: “Uyển tỷ nhi, mau bỏ dao xuống, mau mau…”
Tô Ngọc Uyển lại bất vi sở động, nâng mắt lạnh lùng nhìn Tô Trường Đình: “Bí phương sao trà kia là do chính ta tự mình cân nhắc mà thành, đừng lấy cớ cưỡng từ đoạt lí mà chiếm đoạt của ta. Các ngươi nếu dám bức, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chúng ta cùng theo cha ta đoàn tụ, hỏi hắn một chút xem có truyền bí phương gì cho ta không?”
“Ách” Tô Trường Đình đứng ở đó nghẹn họng, không biết phải nói thế nào cho phải.
Hắn tuy hỗn xược nhưng lá gan cũng không lớn, nếu không ngần ấy năm cũng sẽ không chỉ động chân tay một chút mà không dám phát ra đại chiêu. Nay vừa thấy Tô Ngọc Uyển ra tay tàn nhẫn, hắn liền sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.