Chương 5: Giáo huấn
Gia Mộc
19/07/2020
Triệu ma ma vô cùng ủy khuất, cả một đường Hàn ma ma cùng Tô Ngọc Uyển đều
nói chuyện với bà, cho dù bà muốn đi báo tin cũng không tìm được cơ hội nha. Ngụy thị cũng biết bây giờ không phải lúc trách tội cho nên đành
phải quay đầu mỉm cười với Hàn ma ma một chút, trả lời: “Đúng là ta. Xin hỏi ngươi là…”
“Ta là Hàn ma ma nhà thông phán Trần đại nhân của Huy Châu phủ, lão phu nhân nhà ta phái ta đi theo công tử nhà ta tới phúng viếng.” Hàn ma ma khóe miệng mang theo tươi cười nhàn nhạt, hai mắt lại lạnh lẽo sắc bén liếc nhìn Ngụy thị: “Nghe nói lão phu nhân quý phủ thân mình không khỏe, ta vốn định lại đây vấn an, không ngờ lại được chiêm ngưỡng phong thái của nhị phu nhân.” Tươi cười dần biến mất, ánh mắt bà càng thêm lạnh lẽo sắc bén: “Ta lại muốn hỏi nhị phu nhân một chút, bây giờ ở Hưu ninh huyện nhà ai có vườn trà lại không vội vàng đến khuya? Đại lão gia của quý phủ qua đời, đại phòng lại mẫu nhược đệ ấu, đại cô nương không thể không gánh vác sinh kế của cả nhà, đang chuẩn bị đi vườn trà lại nghe lão phu nhân bị bệnh, không nói hai lời liền mặc kệ tất thảy, tới đây thỉnh an hầu tật. Một nữ nhi hiếu thuận như vậy, nhị phu nhân không nói được lời hay thì thôi lại còn trách móc nặng nề như vậy? Thanh danh bất hiếu này một khi truyền ra, mặt mũi Tô gia của các ngươi chẳng phải cũng mất hết? Nhà Nhị phu nhân cũng có nữ nhi mà phải không?”
Ngụy thị bị Hàn ma ma nói đến á khẩu, môi mấp máy nhưng không nói được một lời. Ân thị bị những lời này động tâm, lại nhớ đến chỗ tốt khi trượng phu còn sống, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống. Tam phu nhân Tần thị lạnh lùng nhifn Ngụy thị, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tần thị thành thân nhiều năm, chỉ sinh được hai nữ nhi, thiếu gia của tam phòng là con vợ lẽ, mẹ ruột là một di nương quan hệ với Tần thị cũng không tốt lắm. Cho nên Tần thị bây giờ cũng không có gì trông cậy vào, chỉ mong hai nữ nhi tìm được một nhà chồng tốt. Có như thế, tuổi già nàng mới có nơi nương tựa, nhật tử cũng có thể quá tốt một chút. Đại nữ nhi Tô Ngọc Vân năm nay mười ba tuổi, đang là lúc nghị hôn, nếu lúc này truyền ra tin đồn nữ nhi Tô gia bất hiếu, ảnh hưởng lớn nhất không phải là Tô ngọc Uyển đã đính thân mà là nữ nhi của Tần thị nàng.
Hàn ma ma thấy thế, thân lại là hạ nhân nhà quan lại, cảm giác về sự ưu việt lại càng thêm mãnh liệt, hơi lớn giọng nói: “Tuy nói cô nãi nãi nhà ta khôn còn nữa, biểu lão gia do cô nãi nãi sở sinh cũng không còn, nhưng huyết mạch của hai người họ vẫn còn ở đây. Nhị công tử nhà ta có thể tới đây phúng viếng, chứng tỏ trong mắt lão thái gia nhà ta vẫn chưa đoạn tuyệt với cửa thân thích này. Ai nếu dám khi dễ huyết mạch Trần gia ta, phải chuẩn bị tinh thần gánh vác lửa giận của chúng ta, các ngươi không tin có thể thử một chút xem!”
Ngụy thị bị bà nói càng thêm sợ hãi, lo lắn Tô Trường Đình biết được việc này sẽ trách cứ chính mình, bèn lớn gan cãi lại: “Ai khi dễ nàng? Vừa rồi bất quá chỉ là vài câu vui đùa. Ma ma cũng thật là, sao lại không phân rõ trắng đen như thế?” Nói đoạn quay sang Tô Ngọc Uyển nói: “Uyển tỷ nhi, ngươi nói có phải hay không?” Tô Ngọc Uyển chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái nói: “Không phải.”
Ngụy thị “…” bị hai tiếng này nghẹn thiếu chút nữa không thở được.
Tiểu nữ nhi Tô Ngọc Mân của Tần thị nhịn không được phì cười ra tiếng khiến Tô Ngọc Vân phải vội vàng duỗi tay che miệng muội muội nhà mình lại. Hàn ma ma nhìn Tô Ngọc Uyển, ánh mắt càng thêm tán thưởng. Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Tô trường Đình cũng Tô Trường Phong đang đưa lang trung ra ngoài. Ngụy thị do dự một lát rồi cũng không chào mọi người, vội vàng đứng dậy ra cửa, đến phòng lão phu nhân. Tô Ngọc Uyển liếc mắt nhìn một cái nhưng vẫn không nhúc nhích, Tần thị cũng không động. Nhưng thật ra Ân thị lại bất an đứng dậy, tựa hồ muốn đi theo vấn an lão thái thái.
“Nương, người cứ ngồi đó đi, đợi nhị thúc, tam thúc trở về, hỏi tình huống một chút rồi hẵng đi thỉnh an tổ mẫu. Nếu không mọi người vây lại bên giường tổ mẫu nói chuyện ồn ào lại khiến tổ mẫu phiền lòng.” Tô Ngọc Uyển nhẹ giọng trấn an Ân thị, Ân thị nghe xuôi tai lại ngồi trở về.
Lúc này Tô Trường Đình cùng Tô Trường Phong đã quay lại. Tần thị đứng dậy mở miệng hỏi: “Tướng công, mẫu thân thế nào rồi?” Tô Trường Phong nhìn Tần thị một cái, ho nhẹ một tiếng , lại không trả lời.
Tô Trường Đình đang muốn mở miệng trả lời thay, liền nghe thấy tiếng Ngụy thị vội vàng kêu lên ở chỗ cầu thang: “Tướng công, nhanh lại đây, nương có chuyện muốn nói với ngươi.” Hắn quay đầu thấy Ngụy thị mặt đầy nôn nóng, liên tục hướng vẫn tay. Tô Trường Đình nhíu nhíu mày, vỗ nhẹ vai Tô Trường Phong, rồi nhấc vạt áo trước, bước nhanh qua cửa lên bậc thang. Ân thị lúc này đứng ngồi không yên, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem, lại bị Tần thị một phen giữ chặt: “Đại tẩu, người cứ ngồi đi, nhị tẩu muốn nói chuyện riêng với nhị ca, người vào lúc này không hay lắm. Ân thị xấu hổ, vội vàng ngồi xuống. Tô Trường Phong biết lời này tuy là nói cho Ân thị nghe, cũng là nói cho hắn nghe nên ngừng bước chân, đi vào thiên thính, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lại ngậm miệng không nói gì đến bệnh tình của lão phu nhân.
“Cha, tổ mẫu thế nào rồi?” Tô Ngọc Mân thấy cha không trả lời câu hỏi của mẫu thân, trong lòng có chút bất mãn, nên chạy tới bên người hắn làm nũng hỏi. Tần thị vội vàng mở miệng nói: “Mân tỷ nhi, trở về, đừng nháo cha con, cha mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Tô Trường Phong nhìn nữ nhi một cái gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, cha hơi mệt.” Tô Ngọc Mân mất hứng, mím môi, trở về bên cạnh Tô Ngọc Vân.
Ngụy thị cùng Tô Trường Đình nói chuyện riêng không bao lâu liền có nha hoàn tới nói lão phu nhân đã tỉnh, thỉnh mọi người qua. Tô Ngọc Uyển đỡ Ân thị vào phòng lão phu nhân, liền thấy trên đầu nàng mang đai buộc trán, nửa nằm trên giường, sắc mặt so với ngày thường không khác biệt lắm, chỉ là mắt hơi híp, tựa hồ không có tinh thần lắm, thấy mọi người tiến vào thì hừ hừ hai tiếng. Ân thị từ nhỏ đã bị cha dạy tam tòng tứ đức, hiền huệ vô cùng. Lúc này thấy lão phu nhân như vậy, vội vàng tiến lên thỉnh an. Lão phu nhân nửa mở mắt liếc nàng một cái, hữ khí vô lực nói: “Không có việc gì, bị phong hàn chút thôi” Nói xong kéo tay Ân thị vỗ vỗ tựa như trấn an nàng: “Lão đại không có phúc khí, tuổi trẻ đã đi rồi. Các ngươi phải sống thật tốt, đừng để hắn ở dưới đất còn phải bận tâm, đi không được yên lòng.” Nhắc tới trượng phu, nước mắt Ân thị liền ào ào chảy xuống, kéo tay lão phu nhân khóc không thành tiếng.
Tô Ngọc Uyển biết Tô lão phu nhân đây là diễn kịch cho Hàn ma ma xem, lại nghĩ đến lúc phụ thân còn sống che chở yêu thương bao nhiêu, lúc mất đi lại có bao nhiêu gian khổ ập xuống, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Trong một lúc, mỗi người đều rưng rưng nước mắt, khóc không ngừng được. Hàn ma ma vẫn lẳng lặng đứng sau lưng mọi người giống như người vô hình, không có cảm giác tồn tại. Diễn xong tiết mục mẹ chồng nàng dâu thâm tình, Tô lão phu nhân mới làm như phát hiện ra có người lạ trong phòng, nhìn về phía Hàn ma ma nói: “Vị này chính là…”
Ân thị lau nước mắt, giới thiệu nói: “Đây là Hàn ma ma của Trần gia.” Hàn ma ma lúc này mới tiến lên chào hỏi.
Trần Trác Lãng cùng Hàn ma ma đến, Tô lão thái thái đã sớm biết, trong lòng đối với bọn họ không chịu tới vấn an mình còn tức giận không thôi. Lúc này thấy Hàn ma ma e ngại nhị phòng ức hiếp đại phòng mà không thể không tới thỉnh an mình thì trong lòng vô cùng đắc ý. Bất quá trên mặt nàng lại không dám phô trương, khách khí nói: “Trần lão thái gia cùng lão phu nhân có tâm, đã nhiều ngày trong nhà vội vàng, ta lại chỉ lo thương tâm khổ sở, chiêu đãi không chu toàn, nếu có chỗ nào chậm trễ, còn thỉnh ma ma tha bỏ quá cho.”
“Đại cô nương an bài rất tốt, không có chỗ nào không chu toàn. Hàn ma ma thái độ cũng rất tốt, không hùng hổ dọa người như lúc nói chuyện với Ngụy thị, trên mặt còn lộ ra vài phần quan tâm “Mới nãy nghe nói lão phu nhân thân thể bất an, bây giờ cảm thấy thế nào rồi, không có gì trở ngại chứ?”
“Ta là Hàn ma ma nhà thông phán Trần đại nhân của Huy Châu phủ, lão phu nhân nhà ta phái ta đi theo công tử nhà ta tới phúng viếng.” Hàn ma ma khóe miệng mang theo tươi cười nhàn nhạt, hai mắt lại lạnh lẽo sắc bén liếc nhìn Ngụy thị: “Nghe nói lão phu nhân quý phủ thân mình không khỏe, ta vốn định lại đây vấn an, không ngờ lại được chiêm ngưỡng phong thái của nhị phu nhân.” Tươi cười dần biến mất, ánh mắt bà càng thêm lạnh lẽo sắc bén: “Ta lại muốn hỏi nhị phu nhân một chút, bây giờ ở Hưu ninh huyện nhà ai có vườn trà lại không vội vàng đến khuya? Đại lão gia của quý phủ qua đời, đại phòng lại mẫu nhược đệ ấu, đại cô nương không thể không gánh vác sinh kế của cả nhà, đang chuẩn bị đi vườn trà lại nghe lão phu nhân bị bệnh, không nói hai lời liền mặc kệ tất thảy, tới đây thỉnh an hầu tật. Một nữ nhi hiếu thuận như vậy, nhị phu nhân không nói được lời hay thì thôi lại còn trách móc nặng nề như vậy? Thanh danh bất hiếu này một khi truyền ra, mặt mũi Tô gia của các ngươi chẳng phải cũng mất hết? Nhà Nhị phu nhân cũng có nữ nhi mà phải không?”
Ngụy thị bị Hàn ma ma nói đến á khẩu, môi mấp máy nhưng không nói được một lời. Ân thị bị những lời này động tâm, lại nhớ đến chỗ tốt khi trượng phu còn sống, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống. Tam phu nhân Tần thị lạnh lùng nhifn Ngụy thị, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tần thị thành thân nhiều năm, chỉ sinh được hai nữ nhi, thiếu gia của tam phòng là con vợ lẽ, mẹ ruột là một di nương quan hệ với Tần thị cũng không tốt lắm. Cho nên Tần thị bây giờ cũng không có gì trông cậy vào, chỉ mong hai nữ nhi tìm được một nhà chồng tốt. Có như thế, tuổi già nàng mới có nơi nương tựa, nhật tử cũng có thể quá tốt một chút. Đại nữ nhi Tô Ngọc Vân năm nay mười ba tuổi, đang là lúc nghị hôn, nếu lúc này truyền ra tin đồn nữ nhi Tô gia bất hiếu, ảnh hưởng lớn nhất không phải là Tô ngọc Uyển đã đính thân mà là nữ nhi của Tần thị nàng.
Hàn ma ma thấy thế, thân lại là hạ nhân nhà quan lại, cảm giác về sự ưu việt lại càng thêm mãnh liệt, hơi lớn giọng nói: “Tuy nói cô nãi nãi nhà ta khôn còn nữa, biểu lão gia do cô nãi nãi sở sinh cũng không còn, nhưng huyết mạch của hai người họ vẫn còn ở đây. Nhị công tử nhà ta có thể tới đây phúng viếng, chứng tỏ trong mắt lão thái gia nhà ta vẫn chưa đoạn tuyệt với cửa thân thích này. Ai nếu dám khi dễ huyết mạch Trần gia ta, phải chuẩn bị tinh thần gánh vác lửa giận của chúng ta, các ngươi không tin có thể thử một chút xem!”
Ngụy thị bị bà nói càng thêm sợ hãi, lo lắn Tô Trường Đình biết được việc này sẽ trách cứ chính mình, bèn lớn gan cãi lại: “Ai khi dễ nàng? Vừa rồi bất quá chỉ là vài câu vui đùa. Ma ma cũng thật là, sao lại không phân rõ trắng đen như thế?” Nói đoạn quay sang Tô Ngọc Uyển nói: “Uyển tỷ nhi, ngươi nói có phải hay không?” Tô Ngọc Uyển chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái nói: “Không phải.”
Ngụy thị “…” bị hai tiếng này nghẹn thiếu chút nữa không thở được.
Tiểu nữ nhi Tô Ngọc Mân của Tần thị nhịn không được phì cười ra tiếng khiến Tô Ngọc Vân phải vội vàng duỗi tay che miệng muội muội nhà mình lại. Hàn ma ma nhìn Tô Ngọc Uyển, ánh mắt càng thêm tán thưởng. Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Tô trường Đình cũng Tô Trường Phong đang đưa lang trung ra ngoài. Ngụy thị do dự một lát rồi cũng không chào mọi người, vội vàng đứng dậy ra cửa, đến phòng lão phu nhân. Tô Ngọc Uyển liếc mắt nhìn một cái nhưng vẫn không nhúc nhích, Tần thị cũng không động. Nhưng thật ra Ân thị lại bất an đứng dậy, tựa hồ muốn đi theo vấn an lão thái thái.
“Nương, người cứ ngồi đó đi, đợi nhị thúc, tam thúc trở về, hỏi tình huống một chút rồi hẵng đi thỉnh an tổ mẫu. Nếu không mọi người vây lại bên giường tổ mẫu nói chuyện ồn ào lại khiến tổ mẫu phiền lòng.” Tô Ngọc Uyển nhẹ giọng trấn an Ân thị, Ân thị nghe xuôi tai lại ngồi trở về.
Lúc này Tô Trường Đình cùng Tô Trường Phong đã quay lại. Tần thị đứng dậy mở miệng hỏi: “Tướng công, mẫu thân thế nào rồi?” Tô Trường Phong nhìn Tần thị một cái, ho nhẹ một tiếng , lại không trả lời.
Tô Trường Đình đang muốn mở miệng trả lời thay, liền nghe thấy tiếng Ngụy thị vội vàng kêu lên ở chỗ cầu thang: “Tướng công, nhanh lại đây, nương có chuyện muốn nói với ngươi.” Hắn quay đầu thấy Ngụy thị mặt đầy nôn nóng, liên tục hướng vẫn tay. Tô Trường Đình nhíu nhíu mày, vỗ nhẹ vai Tô Trường Phong, rồi nhấc vạt áo trước, bước nhanh qua cửa lên bậc thang. Ân thị lúc này đứng ngồi không yên, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem, lại bị Tần thị một phen giữ chặt: “Đại tẩu, người cứ ngồi đi, nhị tẩu muốn nói chuyện riêng với nhị ca, người vào lúc này không hay lắm. Ân thị xấu hổ, vội vàng ngồi xuống. Tô Trường Phong biết lời này tuy là nói cho Ân thị nghe, cũng là nói cho hắn nghe nên ngừng bước chân, đi vào thiên thính, tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lại ngậm miệng không nói gì đến bệnh tình của lão phu nhân.
“Cha, tổ mẫu thế nào rồi?” Tô Ngọc Mân thấy cha không trả lời câu hỏi của mẫu thân, trong lòng có chút bất mãn, nên chạy tới bên người hắn làm nũng hỏi. Tần thị vội vàng mở miệng nói: “Mân tỷ nhi, trở về, đừng nháo cha con, cha mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.” Tô Trường Phong nhìn nữ nhi một cái gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, cha hơi mệt.” Tô Ngọc Mân mất hứng, mím môi, trở về bên cạnh Tô Ngọc Vân.
Ngụy thị cùng Tô Trường Đình nói chuyện riêng không bao lâu liền có nha hoàn tới nói lão phu nhân đã tỉnh, thỉnh mọi người qua. Tô Ngọc Uyển đỡ Ân thị vào phòng lão phu nhân, liền thấy trên đầu nàng mang đai buộc trán, nửa nằm trên giường, sắc mặt so với ngày thường không khác biệt lắm, chỉ là mắt hơi híp, tựa hồ không có tinh thần lắm, thấy mọi người tiến vào thì hừ hừ hai tiếng. Ân thị từ nhỏ đã bị cha dạy tam tòng tứ đức, hiền huệ vô cùng. Lúc này thấy lão phu nhân như vậy, vội vàng tiến lên thỉnh an. Lão phu nhân nửa mở mắt liếc nàng một cái, hữ khí vô lực nói: “Không có việc gì, bị phong hàn chút thôi” Nói xong kéo tay Ân thị vỗ vỗ tựa như trấn an nàng: “Lão đại không có phúc khí, tuổi trẻ đã đi rồi. Các ngươi phải sống thật tốt, đừng để hắn ở dưới đất còn phải bận tâm, đi không được yên lòng.” Nhắc tới trượng phu, nước mắt Ân thị liền ào ào chảy xuống, kéo tay lão phu nhân khóc không thành tiếng.
Tô Ngọc Uyển biết Tô lão phu nhân đây là diễn kịch cho Hàn ma ma xem, lại nghĩ đến lúc phụ thân còn sống che chở yêu thương bao nhiêu, lúc mất đi lại có bao nhiêu gian khổ ập xuống, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Trong một lúc, mỗi người đều rưng rưng nước mắt, khóc không ngừng được. Hàn ma ma vẫn lẳng lặng đứng sau lưng mọi người giống như người vô hình, không có cảm giác tồn tại. Diễn xong tiết mục mẹ chồng nàng dâu thâm tình, Tô lão phu nhân mới làm như phát hiện ra có người lạ trong phòng, nhìn về phía Hàn ma ma nói: “Vị này chính là…”
Ân thị lau nước mắt, giới thiệu nói: “Đây là Hàn ma ma của Trần gia.” Hàn ma ma lúc này mới tiến lên chào hỏi.
Trần Trác Lãng cùng Hàn ma ma đến, Tô lão thái thái đã sớm biết, trong lòng đối với bọn họ không chịu tới vấn an mình còn tức giận không thôi. Lúc này thấy Hàn ma ma e ngại nhị phòng ức hiếp đại phòng mà không thể không tới thỉnh an mình thì trong lòng vô cùng đắc ý. Bất quá trên mặt nàng lại không dám phô trương, khách khí nói: “Trần lão thái gia cùng lão phu nhân có tâm, đã nhiều ngày trong nhà vội vàng, ta lại chỉ lo thương tâm khổ sở, chiêu đãi không chu toàn, nếu có chỗ nào chậm trễ, còn thỉnh ma ma tha bỏ quá cho.”
“Đại cô nương an bài rất tốt, không có chỗ nào không chu toàn. Hàn ma ma thái độ cũng rất tốt, không hùng hổ dọa người như lúc nói chuyện với Ngụy thị, trên mặt còn lộ ra vài phần quan tâm “Mới nãy nghe nói lão phu nhân thân thể bất an, bây giờ cảm thấy thế nào rồi, không có gì trở ngại chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.