Chương 26: Kích thích
Gia Mộc
28/07/2020
Đúng như dự đoán Tô Ngọc Uyển lập tức phẫn nộ chất vấn:
– Lý phu nhân các ngươi lúc trước đã đáp ứng phụ thân ta, trước khi ta thành thân sẽ không để cho di nương sinh con trước, sau khi thành thân ba năm nếu vẫn không sinh được nhi tử thì mới cho phép thị thiếp sinh con, bây giờ lại muốn lật lọng. Phụ thân ta vừa qua đời đã bội ước, này cũng thực quá đáng.
Tô Ngọc Uyển tức giận, Lý phu nhân cũng không khó chịu, nhàn nhã nhấp một ngụm trà mới thong thả nói:
– Tình huống có chút thay đổi, ai biết được ngươi lại không thể thành thân như dự tính đâu? Nhà ta mấy đời đều đơn truyền cũng không thể chỉ vì ngươi liền chậm trễ khai chi tán diệp, cho dù là phụ thân ngươi dưới đất biết được cũng không thể nói cái gì.
Tô Ngọc Uyển nếu không muốn lui cửa hôn sự này tự nhiên sẽ có lý do thoái thác, nhưng cục diện hiện tại chính là do một tay nàng sắp xếp, tự nhiên càng phải tích cực đâm vào chỗ đau của Lý phu nhân, thừa thắng xông lên. Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi:
– Lúc trước Lý phu nhân không phải cũng không cho Lý lão gia nạp thiếp hay sao? Càng đừng nói là con vợ lẽ, chẳng lẽ lúc trước phu nhân đây không sợ chậm trễ Lý gia khai chi tán diệp?
Chuyện này Lý phu nhân cũng biết là không hợp lẽ thường, lời nói ra khó nghe, cũng chính là nghịch lân của bà ta. Trước đây có một phu nhân thương hộ cũng nói lời này, bà ta vô cùng tức giận, cũng mặc kệ nhà kia làm sinh ý đồ sơn, không liên quan gì đến Lý gia, trực tiếp mở một cửa hàng sơn đoạt sinh ý của người ta. Nhà kia không có cách nào đành phải đóng cửa, bỏ tiền mở một cửa hàng sách khác, ai ngờ Lý phu nhân cũng không buông tha, tiếp tục mở một cửa hàng sách khác to hơn bên cạnh. Gia chủ nhà kia hết cách, đành phải mang theo thê tử đến quỳ gối nhận sai, bà ta mới bằng lòng bỏ qua. Nhưng nhà kia cũng bị tổn thất rất lớn, sa sút thành tiểu thương hộ. Từ đó về sau không còn ai dám nhắc tới chuyện này nữa.
Bây giờ tức phụ tương lai lại dám chất vấn trước mặt bà ta, Lý phu nhân thật sự cảm thấy Tô Ngọc Uyển đúng là kẻ đầu óc có bệnh, mới hành động khác người như thế, hoàn toàn không nói lý. Bà ta ban đầu còn cho rằng mình sẽ không tức giận, nào ngờ một chiêu này của Tô Ngọc Uyển khiến khí huyết toàn thân xông lên, gân xanh nổi đầy trên mặt.
– Phu nhân, người không sao chứ?
Nha hoàn thiếp thân của Lý phu nhân biết rõ Lý phu nhân không chấp nhận được nhất chính là bị người nhắc đến chuyện này cho nên từ lúc Tô Ngọc Uyển mở lời vẫn luôn chú ý bên này, thấy sắc mặt bà ta không đúng hai người vội vã tiến lên xoa bóp huyệt thái dương, vuốt ngực thuận khí cho bà ta.
Lý phu nhân cũng biết mình luống cuống, vội vàng hít thật sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại. Qua một lúc lâu sau mới dễ chịu một chút, xua xua tay nói với nha hoàn. Lúc này nha hoàn mới thu tay, lui xuống, còn không quên trừng mắt nhìn Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển cũng thực hoảng sợ, bởi vì biết Lý phu nhân xưa nay thân thể luôn khỏe mạnh, cho nên nàng mới dùng lời nói châm chọc bà ta, chỉ là chính nàng cũng không nghĩ tới Lý phu nhân lại phản ứng lớn như vậy, cho nên cũng có chút sợ hãi, sau này có lẽ không nên kích thích bà ta nữa mà Lý phu nhân cũng không cho nàng cơ hội, chờ bình thường trở lại bèn đứng lên nói:
– Chuyện đó không cần thương lượng nữa, nếu không hôn ước này cũng hủy bỏ. Chờ tới lúc ngươi thành thân, những thứ tử, thứ nữ đó đều do ngươi nuôi dưỡng.
Nói xong câu này bà ta cũng xoay người đi luôn, trong lòng đã quyết định chủ ý, cho dù Tô Ngọc Uyển thế nào, Lý Ngọc Minh có phản đối hay không, việc hôn nhân này bà ta nhất định phải lui. Bà còn muốn sống lâu thêm vài năm đâu.
Tô Ngọc Uyển đứng lên tiễn, chờ cho đến khi đoàn người của Lý phu nhân đã hoàn toàn đi khỏi, lại đợi thêm một lát mới mang theo nha hoàn ra cửa. Mãi cho đến khi lên xe ngựa ngồi xuống, Tô Ngọc Uyển mới phát hiện cảm xúc của Lập Xuân cũng Cốc Vũ có chút không đúng, đang lo lắng nhìn mình thì không khỏi buồn cười, duỗi tay ngọc quơ quơ trước mặt hai ngươi nói:
– Mau hồi hồn.
Lập Xuân buồn bã thở dài một hơi, không có tâm tình đùa giỡn:
– Cô nương, người cứ như vậy từ hôn?
– Nào có nhanh như vậy? Bà ấy cũng chỉ mới nói thôi, còn phải trao đổi thiếp canh mới xong.
Nghĩ tới việc về nhà còn phải làm công tác tư tưởng với Ân thị, Tô Ngọc Uyển liền xoa trán, nàng tình nguyện đi sao trà năm ngày cũng không muốn nhìn Ân thị khóc. Lập Xuân lại thở dài, nhưng Cốc Vũ lại chép miệng nói:
– Lý phu nhân đã quyết định chủ ý, việc này đã không còn đường cứu vãn.
Tô Ngọc Uyển quét mắt nhìn hai nha hoàn, minh bạch hai người đây là đang lo lắng cho mình về sau không tìm được nhà chồng tốt, không khỏi cười nói:
– Các ngươi nghĩ lại xem, nếu ta cùng Lý thiếu gia thành thân, sau này phải sống những ngày như thế nào, tâm tình tự nhiên sẽ tốt.
Lập Xuân cùng Cốc Vũ cũng biết Lý Ngọc Minh kia không phải phu quân tốt, trước kia chưa từ hôn, còn hận không thể để cô nương nhà mình nhanh cắt đứt quan hệ với kẻ tham hoa háo sắc kia một chút, nhưng lui thân rồi, lại không khỏi lo được lo mất.
Có thể nói từ sau khi phụ thân qua đời, Tô Ngọc Uyển có thể từng bước thuận lợi đi đến hôm nay cũng một phần nhờ vào sự duy trì ủng hộ và bầu bạn của mấy nha hoàn này. Không riêng gì Lập Xuân, Cốc Vũ mà tất cả những hạ nhân chân chính quan tâm nàng ở trong phủ chỉ sợ cũng đều lo lắng như thế. Vì để bọn họ an tâm, sau khi Tô Ngọc Uyển hồi phủ đã kêu Vương thị tới hỏi:
– Chỗ Lưu quản gia có truyền đến tin tức gì không?
– Có, có, nô tỳ nghe nói cô nương hồi phủ, đang định lại đây báo cáo thì cô nương đã cho người truyền. Chúng ta dựa theo lời phân phó của cô nương, để Trương nhị nương… à chính là phụ nhân làm nghề mai mối trong thôn của Mạnh cô nương. Trương nhị nương nhân lúc Lý thiếu gia tuần tra cửa hàng tơ lụa đã mang Mạnh cô nương đến đó. Lý thiếu gia vừa gặp Mạnh cô nương liền bất chấp khách nhân tiến đến, còn Mạnh cô nương cũng vô cùng kinh hỉ. Hai người hàn huyên một lúc, Lý thiếu liền mời hai người họ đến hậu đường ngồi một lát, cũng không biết đã nói gì mà sau khi ra ngoài, cả ba người liền lên kiệu tới thẳng biệt viện Lý gia ở ngõ Diệp Liễu.
Vương thị nói đến đây liền ngẩng đầu, liếc Tô Ngọc Uyển một cái thấy nàng trên mặt vẫn bình tĩnh, cũng không có phẫn nộ hay đau lòng gì mới tiếp tục nói:
– Mãi đến một canh giờ trước, ba người mới trở ra. Lý thiếu gia phái người đưa Mạnh cô nương cùng Trương nhị nương về nhà, đi theo còn có một ma ma của Lý phủ, một ít tơ lụa cùng thức ăn. Bởi vì không biết Mạnh cô nương có tính toán gì không nên vị kia nhà chúng ta cũng đi theo phái sau, định vào thôn tìm cơ hội hỏi thăm Trương nhị nương, bây giờ còn chưa thấy trở lại, lúc nào hắn về, nô tỳ lại đến bẩm báo.
Bà còn chưa nói xong, Tiết Sương đã vén rèm lên nói:
– Cô nương, Lưu quản gia đã trở lại.
Vương thị lập tức vui vẻ. Tô Ngọc Uyển đang nói chuyện với Vương thị ở thính đường nên cũng không kiêng kị gì, cho Lưu quản gia vào bẩm báo. Lưu An tiến vào hành lễ xong cũng không đợi Tô Ngọc Uyển hỏi, chủ động bẩm báo:
– Cô nương, chuyện kia thành công rồi. Mạnh cô nương cũng thật là… – Hắn lắc lắc đầu, mặt không giấu vẻ khinh thường – Trương nhị nương nói, Lý thiếu gia hứa hẹn với Mạnh cô nương sẽ đặt mua cho nàng một sân viện, khế đất đứng tên nàng ta, lại cho thêm một ngàn lượng, bất quá Lý thiếu còn chưa thành thân nên không tiện nạp thiếp, trước để nàng ở lại trong viện này, chờ hắn thành thân xong sẽ tiếp nàng vào phủ. Mạnh cô nương đáp ứng rồi, chỉ chờ Lý thiếu đưa bạc cùng khế đất tới sẽ theo hắn vào thành.
Đám người Lập Xuân vừa khinh thường hành vi của Mạnh Ánh Tuyết, vừa cảm thấy may mắn. Nếu Lý Ngọc Minh sống chết không chịu từ hôn Lý phu nhân tự nhiên cũng không có biện pháp, chờ Tô Ngọc Uyển vào cửa, còn không biết sẽ tra tấn thế nào đâu, đến lúc đó Tô Ngọc Uyển có thể sống những ngày như thế nào nghĩ thôi cũng biết. Cho nên Tô Ngọc Uyển chỉ có thể từ hôn.
Bây giờ Lý Ngọc Minh đã bị Mạnh Ánh Tuyết quấn lấy, chắc hẳn sẽ không đến mức sống chết ăn vạ cô nương nhà mình mà không chịu từ hôn nữa đi
– Lý phu nhân các ngươi lúc trước đã đáp ứng phụ thân ta, trước khi ta thành thân sẽ không để cho di nương sinh con trước, sau khi thành thân ba năm nếu vẫn không sinh được nhi tử thì mới cho phép thị thiếp sinh con, bây giờ lại muốn lật lọng. Phụ thân ta vừa qua đời đã bội ước, này cũng thực quá đáng.
Tô Ngọc Uyển tức giận, Lý phu nhân cũng không khó chịu, nhàn nhã nhấp một ngụm trà mới thong thả nói:
– Tình huống có chút thay đổi, ai biết được ngươi lại không thể thành thân như dự tính đâu? Nhà ta mấy đời đều đơn truyền cũng không thể chỉ vì ngươi liền chậm trễ khai chi tán diệp, cho dù là phụ thân ngươi dưới đất biết được cũng không thể nói cái gì.
Tô Ngọc Uyển nếu không muốn lui cửa hôn sự này tự nhiên sẽ có lý do thoái thác, nhưng cục diện hiện tại chính là do một tay nàng sắp xếp, tự nhiên càng phải tích cực đâm vào chỗ đau của Lý phu nhân, thừa thắng xông lên. Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi:
– Lúc trước Lý phu nhân không phải cũng không cho Lý lão gia nạp thiếp hay sao? Càng đừng nói là con vợ lẽ, chẳng lẽ lúc trước phu nhân đây không sợ chậm trễ Lý gia khai chi tán diệp?
Chuyện này Lý phu nhân cũng biết là không hợp lẽ thường, lời nói ra khó nghe, cũng chính là nghịch lân của bà ta. Trước đây có một phu nhân thương hộ cũng nói lời này, bà ta vô cùng tức giận, cũng mặc kệ nhà kia làm sinh ý đồ sơn, không liên quan gì đến Lý gia, trực tiếp mở một cửa hàng sơn đoạt sinh ý của người ta. Nhà kia không có cách nào đành phải đóng cửa, bỏ tiền mở một cửa hàng sách khác, ai ngờ Lý phu nhân cũng không buông tha, tiếp tục mở một cửa hàng sách khác to hơn bên cạnh. Gia chủ nhà kia hết cách, đành phải mang theo thê tử đến quỳ gối nhận sai, bà ta mới bằng lòng bỏ qua. Nhưng nhà kia cũng bị tổn thất rất lớn, sa sút thành tiểu thương hộ. Từ đó về sau không còn ai dám nhắc tới chuyện này nữa.
Bây giờ tức phụ tương lai lại dám chất vấn trước mặt bà ta, Lý phu nhân thật sự cảm thấy Tô Ngọc Uyển đúng là kẻ đầu óc có bệnh, mới hành động khác người như thế, hoàn toàn không nói lý. Bà ta ban đầu còn cho rằng mình sẽ không tức giận, nào ngờ một chiêu này của Tô Ngọc Uyển khiến khí huyết toàn thân xông lên, gân xanh nổi đầy trên mặt.
– Phu nhân, người không sao chứ?
Nha hoàn thiếp thân của Lý phu nhân biết rõ Lý phu nhân không chấp nhận được nhất chính là bị người nhắc đến chuyện này cho nên từ lúc Tô Ngọc Uyển mở lời vẫn luôn chú ý bên này, thấy sắc mặt bà ta không đúng hai người vội vã tiến lên xoa bóp huyệt thái dương, vuốt ngực thuận khí cho bà ta.
Lý phu nhân cũng biết mình luống cuống, vội vàng hít thật sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại. Qua một lúc lâu sau mới dễ chịu một chút, xua xua tay nói với nha hoàn. Lúc này nha hoàn mới thu tay, lui xuống, còn không quên trừng mắt nhìn Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển cũng thực hoảng sợ, bởi vì biết Lý phu nhân xưa nay thân thể luôn khỏe mạnh, cho nên nàng mới dùng lời nói châm chọc bà ta, chỉ là chính nàng cũng không nghĩ tới Lý phu nhân lại phản ứng lớn như vậy, cho nên cũng có chút sợ hãi, sau này có lẽ không nên kích thích bà ta nữa mà Lý phu nhân cũng không cho nàng cơ hội, chờ bình thường trở lại bèn đứng lên nói:
– Chuyện đó không cần thương lượng nữa, nếu không hôn ước này cũng hủy bỏ. Chờ tới lúc ngươi thành thân, những thứ tử, thứ nữ đó đều do ngươi nuôi dưỡng.
Nói xong câu này bà ta cũng xoay người đi luôn, trong lòng đã quyết định chủ ý, cho dù Tô Ngọc Uyển thế nào, Lý Ngọc Minh có phản đối hay không, việc hôn nhân này bà ta nhất định phải lui. Bà còn muốn sống lâu thêm vài năm đâu.
Tô Ngọc Uyển đứng lên tiễn, chờ cho đến khi đoàn người của Lý phu nhân đã hoàn toàn đi khỏi, lại đợi thêm một lát mới mang theo nha hoàn ra cửa. Mãi cho đến khi lên xe ngựa ngồi xuống, Tô Ngọc Uyển mới phát hiện cảm xúc của Lập Xuân cũng Cốc Vũ có chút không đúng, đang lo lắng nhìn mình thì không khỏi buồn cười, duỗi tay ngọc quơ quơ trước mặt hai ngươi nói:
– Mau hồi hồn.
Lập Xuân buồn bã thở dài một hơi, không có tâm tình đùa giỡn:
– Cô nương, người cứ như vậy từ hôn?
– Nào có nhanh như vậy? Bà ấy cũng chỉ mới nói thôi, còn phải trao đổi thiếp canh mới xong.
Nghĩ tới việc về nhà còn phải làm công tác tư tưởng với Ân thị, Tô Ngọc Uyển liền xoa trán, nàng tình nguyện đi sao trà năm ngày cũng không muốn nhìn Ân thị khóc. Lập Xuân lại thở dài, nhưng Cốc Vũ lại chép miệng nói:
– Lý phu nhân đã quyết định chủ ý, việc này đã không còn đường cứu vãn.
Tô Ngọc Uyển quét mắt nhìn hai nha hoàn, minh bạch hai người đây là đang lo lắng cho mình về sau không tìm được nhà chồng tốt, không khỏi cười nói:
– Các ngươi nghĩ lại xem, nếu ta cùng Lý thiếu gia thành thân, sau này phải sống những ngày như thế nào, tâm tình tự nhiên sẽ tốt.
Lập Xuân cùng Cốc Vũ cũng biết Lý Ngọc Minh kia không phải phu quân tốt, trước kia chưa từ hôn, còn hận không thể để cô nương nhà mình nhanh cắt đứt quan hệ với kẻ tham hoa háo sắc kia một chút, nhưng lui thân rồi, lại không khỏi lo được lo mất.
Có thể nói từ sau khi phụ thân qua đời, Tô Ngọc Uyển có thể từng bước thuận lợi đi đến hôm nay cũng một phần nhờ vào sự duy trì ủng hộ và bầu bạn của mấy nha hoàn này. Không riêng gì Lập Xuân, Cốc Vũ mà tất cả những hạ nhân chân chính quan tâm nàng ở trong phủ chỉ sợ cũng đều lo lắng như thế. Vì để bọn họ an tâm, sau khi Tô Ngọc Uyển hồi phủ đã kêu Vương thị tới hỏi:
– Chỗ Lưu quản gia có truyền đến tin tức gì không?
– Có, có, nô tỳ nghe nói cô nương hồi phủ, đang định lại đây báo cáo thì cô nương đã cho người truyền. Chúng ta dựa theo lời phân phó của cô nương, để Trương nhị nương… à chính là phụ nhân làm nghề mai mối trong thôn của Mạnh cô nương. Trương nhị nương nhân lúc Lý thiếu gia tuần tra cửa hàng tơ lụa đã mang Mạnh cô nương đến đó. Lý thiếu gia vừa gặp Mạnh cô nương liền bất chấp khách nhân tiến đến, còn Mạnh cô nương cũng vô cùng kinh hỉ. Hai người hàn huyên một lúc, Lý thiếu liền mời hai người họ đến hậu đường ngồi một lát, cũng không biết đã nói gì mà sau khi ra ngoài, cả ba người liền lên kiệu tới thẳng biệt viện Lý gia ở ngõ Diệp Liễu.
Vương thị nói đến đây liền ngẩng đầu, liếc Tô Ngọc Uyển một cái thấy nàng trên mặt vẫn bình tĩnh, cũng không có phẫn nộ hay đau lòng gì mới tiếp tục nói:
– Mãi đến một canh giờ trước, ba người mới trở ra. Lý thiếu gia phái người đưa Mạnh cô nương cùng Trương nhị nương về nhà, đi theo còn có một ma ma của Lý phủ, một ít tơ lụa cùng thức ăn. Bởi vì không biết Mạnh cô nương có tính toán gì không nên vị kia nhà chúng ta cũng đi theo phái sau, định vào thôn tìm cơ hội hỏi thăm Trương nhị nương, bây giờ còn chưa thấy trở lại, lúc nào hắn về, nô tỳ lại đến bẩm báo.
Bà còn chưa nói xong, Tiết Sương đã vén rèm lên nói:
– Cô nương, Lưu quản gia đã trở lại.
Vương thị lập tức vui vẻ. Tô Ngọc Uyển đang nói chuyện với Vương thị ở thính đường nên cũng không kiêng kị gì, cho Lưu quản gia vào bẩm báo. Lưu An tiến vào hành lễ xong cũng không đợi Tô Ngọc Uyển hỏi, chủ động bẩm báo:
– Cô nương, chuyện kia thành công rồi. Mạnh cô nương cũng thật là… – Hắn lắc lắc đầu, mặt không giấu vẻ khinh thường – Trương nhị nương nói, Lý thiếu gia hứa hẹn với Mạnh cô nương sẽ đặt mua cho nàng một sân viện, khế đất đứng tên nàng ta, lại cho thêm một ngàn lượng, bất quá Lý thiếu còn chưa thành thân nên không tiện nạp thiếp, trước để nàng ở lại trong viện này, chờ hắn thành thân xong sẽ tiếp nàng vào phủ. Mạnh cô nương đáp ứng rồi, chỉ chờ Lý thiếu đưa bạc cùng khế đất tới sẽ theo hắn vào thành.
Đám người Lập Xuân vừa khinh thường hành vi của Mạnh Ánh Tuyết, vừa cảm thấy may mắn. Nếu Lý Ngọc Minh sống chết không chịu từ hôn Lý phu nhân tự nhiên cũng không có biện pháp, chờ Tô Ngọc Uyển vào cửa, còn không biết sẽ tra tấn thế nào đâu, đến lúc đó Tô Ngọc Uyển có thể sống những ngày như thế nào nghĩ thôi cũng biết. Cho nên Tô Ngọc Uyển chỉ có thể từ hôn.
Bây giờ Lý Ngọc Minh đã bị Mạnh Ánh Tuyết quấn lấy, chắc hẳn sẽ không đến mức sống chết ăn vạ cô nương nhà mình mà không chịu từ hôn nữa đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.