Chương 51: Mơ ước
Gia Mộc
12/08/2020
Tô Ngọc Uyển đắc ý cười: “Trà ta mới sao đấy, uống ngon không? Chờ ta bán xong kiếm được một khoản lớn sẽ cho ngươi tiền mua váy mới.”
“Oa, ngươi thật lợi hại.” Tạ Phương Linh hai mắt tỏa sáng nhìn Tô Ngọc Uyển từ trên xuống dưới một lượt, tấm tắc khen ngợi: “Ngươi chẳng lẽ là thần tiên tỷ tỷ hạ phàm? Sao lạo giỏi như thế chứ?”
Tô Ngọc Uyển cũng hếch cằm, vung tay áo giả dạng tư thái cao nhân trong mắt không chứa nổi hạt cát nói: “Phàm nhân, còn không mau hạ bái?”
Hai người cười đùa một trận, lại nói thêm chút chuyện, Tạ Phương Linh mới cáo từ rời đi. Tô Ngọc Uyển đưa cho nàng hai bao trà mới nói: “Bá phụ thích uống trà, ta sao được trà ngon cũng muốn đưa qua một ít hiếu kính, nhưng đại tang bất tiện nên vẫn còn đang phiền não đâu, ngươi hôm nay đến vừa lúc mang về giúp ta. Chỗ này là hai cân trà, ngươi nói bá phụ cứ uống đừng tiếc, có khách tới cứ lấy ra dùng xem như giúp ta quảng bá. Chỗ ta vẫn còn rất nhiều, nếu hết ta lại cho người mang tới.” Lại chỉ vào một cái bao khác nói: “bao này cho ngươi.”
Tạ Phương Linh cũng không khách khí, kêu nha hoàn đón lấy rồi nháy mắt với Tô Ngọc Uyển: “Ta đi rồi ngươi cứ đợi mà xem, có chuyện gì ta sẽ viết thư cho ngươi.”
…………………………
Tạ phu nhân quả nhiên không phụ mong đợi, ngày thứ hai sau khi yến khách, chân tướng liên quan đến việc Lý gia từ hôn và dung mạo Tô Ngọc Uyển không bị ảnh hưởng bao nhiêu đã truyền ra khắp Hưu Ninh thành. Lý phu nhân, cùng nhị phu nhân Ngụy thị của Tô gia đi đến đâu cũng đều bị người ta nhìn với ánh mắt ý vị thâm trường, đợi hai người đi qua lại tụ lại bàn tán khiến cả hai càng thêm hận Tô Ngọc Uyển.
Tạ Phương Linh viết thư miêu tả những chuyện này một lần cho Tô Ngọc Uyển, từng chữ đều toát ra hưng phấn, cũng nói phụ thân nàng rất thích trà Tô Ngọc Uyển đưa, mấy hôm nay đều lấy ra chiêu đã khách nhân, nếu ai hỏi trà này từ đâu tới đều sẽ nhắc tới trà sạn Diệp gia, Tô Ngọc Uyển nàng cứ chuẩn bị ngồi đếm tiền đi.
Tô Ngọc Uyển đọc thư cũng rất cao hứng, đề bút hồi thư cho Tạ Phương Linh, cảm tạ nàng cùng huyện lệnh đã giúp, lại gói hai cân trà rồi cho người đưa cả đi.
Chạng vạng ngày thứ hai sau khi thu được tin, Hạ Chí vui vẻ tới bẩm báo: “Cô nương, tam phu nhân cùng nhị phu nhân đang cãi nhau.”
“Sao lại cãi nhau?” Tô Ngọc Uyển đang xem sách cũng không ngẩng đầu lên hỏi lại.
“Nghe nói nhị cô nương kéo hỏng váy của tam cô nương.”
Tô Ngọc Uyển cười cũng không hỏi thăm tỉ mỉ.
Ngụy thị ương ngạnh lại thích ở trước mặt Tô lão phu nhân chia rẽ quan hệ của lão phu nhân cùng Tần thị, khiến bà ấy mỗi ngày đều nhắc tới chuyện Tần thị không sinh được con trai. Tần thị vốn đã oán hận chồng chất, hơn nữa từ sau khi Tô Trường Thanh qua đời, nhị phòng giở trò ám toán đại phòng khiến bà ấy càng thêm chướng mắt. Lần này nhị phòng hãm hại Tô Ngọc Uyển làm liên lụy hôn nhân của nữ nhi nhà mình, oán khí của Tần thị rốt cuộc cũng bộc phát, mỗi ngày đều tìm Ngụy thị cãi nhau.
Tần thị không ngang ngược như Ngụy thị nhưng lại rất có tâm kế, chẳng qua là ngày thường không phát tác mà thôi. Lần này bà ấy cố ý muốn bới lông tìm vết, Ngụy thị làm sao có chỗ trốn, ba ngày hai trận ồn ào lên. Tô Trường Phong cũng không quen nhìn tác phong hành sự của nhị ca nên mặc kệ bà. Tô lão phu nhân vì chuyện lời đồn mất hết mặt mũi nên cũng bất mãn Ngụy thị, dứt khoát mặc kệ không quản, Tần thị lại càng làm tới, nháo đến hai phòng gà chó không yên.
“Phu nhân đâu? Đang làm gì?” Tô Ngọc Uyển hỏi.
“Phu nhân đang sao chép kinh thư.” Nói đến chuyện này Hạ Chí cùng Lập Xuân đều có chút cổ quái.
Gần đây Lê ma ma cả ngày đều nói bên tai Ân thị về chuyện mấy quả phụ trong thành, nói mấy người biết quy củ lễ nghĩa đều tĩnh tâm thủ tiết, không mấy khi ra cửa, chỉ ở nhà tĩnh tâm, dưỡng hoa cỏ, sao chép kinh phật. Lại nói Tô lão phu nhân dù sao cũng có hai nhi tử thân sinh phụng dưỡng, Ân thị là tẩu tẩu đang phải thủ tiết nếu qua đó, hai thúc thúc lại phải tránh đi, ngược lại làm cản trở niềm vui đoàn viên của nhân gia người ta.
Ân thị vốn là người không có chủ ý, nghe xong cũng thấy có lý, cảm thấy mình trước kia thường đi thỉnh an bà bà cũng không phải chuyên tốt nên lập tức an tĩnh trong viện tĩnh tu, trừ bỏ mùng một cùng mười lăm đi thỉnh an thì không qua đó thêm một lần nào nữa. Cho dù có thỉnh an cũng chỉ thỉnh an một cái, ngồi thêm một chút liền cáo từ. Nếu Tô lão phu nhân có lôi kéo bà nói chuyện nhị phòng, tam phòng, bà liền nói mình là góa phụ, không tiện quản việc của đệ muội, khiến Tô lão phu nhân nghẹn họng trân trối, một câu cũng không nói được thành lời.
Ngụy thị gần đây bị Tần thị làm cho sứt đầu mẻ trán, trong lòng vô cùng buồn bực, khó khăn lắm mới gặp Ân thị tới thỉnh an, liền muốn phát tiết lên đầu bà. Lại không nghĩ tới lúc mình mắng chửi thì Ân thị lại thấp giọng tụng kinh, chỉ xem như gió thoảng bên tai; muốn động thủ lại bị Cốc Vũ ngăn cản, chẳng những không thương tổn được một sợi tóc của Ân thị cùng Cốc Vũ, ngược lại còn bị thương, khiến bà ta vô cùng tức giận. Tô Trường Đình bởi vì tin đồn bên ngoài nên bị người ta khinh bỉ không ít, hắn cũng không tự cảnh tỉnh chính mình, chỉ cảm thấy nhà mẹ đẻ Ngụy thị liên lụy mình nên cũng không còn hòa nhã như trước, phu thê hai người nhiều ngày nay cũng tranh cãi không ít.
Nghe được tin mẫu thân có thể tĩnh tâm qua ngày, lại không đi chỗ lão phu nhân nữa, Tô Ngọc Uyển cũng yên tâm. Nàng buông quyển sách trên tay, gọi Lập Xuân mài mực, chuẩn bị luyện chữ.
Nhưng mà nhị phòng cùng tam phòng ồn ào đến túi bụi, làm sao lại bỏ qua cho đầu sỏ gây tội đại phòng này được. Ngày thứ hai Tô Ngọc Uyển vừa ăn sáng xong đã nghe tiểu nha hoàn tới bẩm: “Cô nương, lão phu nhân cho người tới gọi phu nhân cùng cô nương qua đó.”
“Đã hỏi thăm bên đó có chuyện gì chưa?”
Tiểu nha hoàn này tên là Đoan Ngọ, là nha hoàn nhị đẳng trong viện, lúc đám người Lập Xuân ở đây nàng không có cơ hội hầu hạ trước mặt Tô Ngọc Uyển. Nàng lại là tiểu cô nương có chí tiến thủ, luôn tận lực làm tốt bổn phận của mình. Vì thế, chỉ cần là chuyện do nàng bẩm báo, tất sẽ đi hỏi thăm ngọn nguồn rành mạch, đề phòng lúc Tô Ngọc Uyển hỏi đến lại không trả lời được.
“Nghe nói tối hôm qua nhị lão gia uống rượu trở về cùng nhị phu nhân náo loạn một hồi. Nô tỳ tìm người ở ngoại viện hỏi thăm, nguyên lai là nhị lão gia nghe nói trà Sạn của chúng ta ra một loại trà mới, muốn bán giá cao, nên kêu nhị phu nhân qua chỗ cô nương, phỏng chừng là vì phương pháp sao trà mới của nhà chúng ta.”
Đoan Ngọ mồm miệng lanh lợi, phân tích rõ ràng không khỏi khiến Tô Ngọc Uyển nhìn nàng thêm vài lần.
“Thân thể mẹ ngươi có đỡ hơn chưa? Đệ đệ thế nào rồi?” Tô Ngọc Uyển hỏi.
Đoan Ngọ là người hầu Tô phủ, phụ thân nàng ban đầu cũng là người hầu của Tô Trường Thanh, bởi vì biết chữ nên sau khi phụ thân qua đời, Tô Ngọc Uyển đã an bài ông ấy đến phòng thu chi giúp đỡ, mẫu thân nàng thì làm việc ở tú phòng, thời gian trước mới sinh con trai, bởi vì khó sinh, nên hiện giờ vẫn còn đang điều dưỡng.
Nhắc đến việc này, Đoan Ngọ liền cảm kích: “Đã tốt hơn một chút rồi ạ, mẹ nô tỳ nói, nếu không nhờ nhân sâm của cô nương ban cho, nô tỳ liền không có nương cùng đệ đệ. Nương còn nói nô tỳ phải ở đây dụng tâm làm việc, báo đáp cô nương.”
“Oa, ngươi thật lợi hại.” Tạ Phương Linh hai mắt tỏa sáng nhìn Tô Ngọc Uyển từ trên xuống dưới một lượt, tấm tắc khen ngợi: “Ngươi chẳng lẽ là thần tiên tỷ tỷ hạ phàm? Sao lạo giỏi như thế chứ?”
Tô Ngọc Uyển cũng hếch cằm, vung tay áo giả dạng tư thái cao nhân trong mắt không chứa nổi hạt cát nói: “Phàm nhân, còn không mau hạ bái?”
Hai người cười đùa một trận, lại nói thêm chút chuyện, Tạ Phương Linh mới cáo từ rời đi. Tô Ngọc Uyển đưa cho nàng hai bao trà mới nói: “Bá phụ thích uống trà, ta sao được trà ngon cũng muốn đưa qua một ít hiếu kính, nhưng đại tang bất tiện nên vẫn còn đang phiền não đâu, ngươi hôm nay đến vừa lúc mang về giúp ta. Chỗ này là hai cân trà, ngươi nói bá phụ cứ uống đừng tiếc, có khách tới cứ lấy ra dùng xem như giúp ta quảng bá. Chỗ ta vẫn còn rất nhiều, nếu hết ta lại cho người mang tới.” Lại chỉ vào một cái bao khác nói: “bao này cho ngươi.”
Tạ Phương Linh cũng không khách khí, kêu nha hoàn đón lấy rồi nháy mắt với Tô Ngọc Uyển: “Ta đi rồi ngươi cứ đợi mà xem, có chuyện gì ta sẽ viết thư cho ngươi.”
…………………………
Tạ phu nhân quả nhiên không phụ mong đợi, ngày thứ hai sau khi yến khách, chân tướng liên quan đến việc Lý gia từ hôn và dung mạo Tô Ngọc Uyển không bị ảnh hưởng bao nhiêu đã truyền ra khắp Hưu Ninh thành. Lý phu nhân, cùng nhị phu nhân Ngụy thị của Tô gia đi đến đâu cũng đều bị người ta nhìn với ánh mắt ý vị thâm trường, đợi hai người đi qua lại tụ lại bàn tán khiến cả hai càng thêm hận Tô Ngọc Uyển.
Tạ Phương Linh viết thư miêu tả những chuyện này một lần cho Tô Ngọc Uyển, từng chữ đều toát ra hưng phấn, cũng nói phụ thân nàng rất thích trà Tô Ngọc Uyển đưa, mấy hôm nay đều lấy ra chiêu đã khách nhân, nếu ai hỏi trà này từ đâu tới đều sẽ nhắc tới trà sạn Diệp gia, Tô Ngọc Uyển nàng cứ chuẩn bị ngồi đếm tiền đi.
Tô Ngọc Uyển đọc thư cũng rất cao hứng, đề bút hồi thư cho Tạ Phương Linh, cảm tạ nàng cùng huyện lệnh đã giúp, lại gói hai cân trà rồi cho người đưa cả đi.
Chạng vạng ngày thứ hai sau khi thu được tin, Hạ Chí vui vẻ tới bẩm báo: “Cô nương, tam phu nhân cùng nhị phu nhân đang cãi nhau.”
“Sao lại cãi nhau?” Tô Ngọc Uyển đang xem sách cũng không ngẩng đầu lên hỏi lại.
“Nghe nói nhị cô nương kéo hỏng váy của tam cô nương.”
Tô Ngọc Uyển cười cũng không hỏi thăm tỉ mỉ.
Ngụy thị ương ngạnh lại thích ở trước mặt Tô lão phu nhân chia rẽ quan hệ của lão phu nhân cùng Tần thị, khiến bà ấy mỗi ngày đều nhắc tới chuyện Tần thị không sinh được con trai. Tần thị vốn đã oán hận chồng chất, hơn nữa từ sau khi Tô Trường Thanh qua đời, nhị phòng giở trò ám toán đại phòng khiến bà ấy càng thêm chướng mắt. Lần này nhị phòng hãm hại Tô Ngọc Uyển làm liên lụy hôn nhân của nữ nhi nhà mình, oán khí của Tần thị rốt cuộc cũng bộc phát, mỗi ngày đều tìm Ngụy thị cãi nhau.
Tần thị không ngang ngược như Ngụy thị nhưng lại rất có tâm kế, chẳng qua là ngày thường không phát tác mà thôi. Lần này bà ấy cố ý muốn bới lông tìm vết, Ngụy thị làm sao có chỗ trốn, ba ngày hai trận ồn ào lên. Tô Trường Phong cũng không quen nhìn tác phong hành sự của nhị ca nên mặc kệ bà. Tô lão phu nhân vì chuyện lời đồn mất hết mặt mũi nên cũng bất mãn Ngụy thị, dứt khoát mặc kệ không quản, Tần thị lại càng làm tới, nháo đến hai phòng gà chó không yên.
“Phu nhân đâu? Đang làm gì?” Tô Ngọc Uyển hỏi.
“Phu nhân đang sao chép kinh thư.” Nói đến chuyện này Hạ Chí cùng Lập Xuân đều có chút cổ quái.
Gần đây Lê ma ma cả ngày đều nói bên tai Ân thị về chuyện mấy quả phụ trong thành, nói mấy người biết quy củ lễ nghĩa đều tĩnh tâm thủ tiết, không mấy khi ra cửa, chỉ ở nhà tĩnh tâm, dưỡng hoa cỏ, sao chép kinh phật. Lại nói Tô lão phu nhân dù sao cũng có hai nhi tử thân sinh phụng dưỡng, Ân thị là tẩu tẩu đang phải thủ tiết nếu qua đó, hai thúc thúc lại phải tránh đi, ngược lại làm cản trở niềm vui đoàn viên của nhân gia người ta.
Ân thị vốn là người không có chủ ý, nghe xong cũng thấy có lý, cảm thấy mình trước kia thường đi thỉnh an bà bà cũng không phải chuyên tốt nên lập tức an tĩnh trong viện tĩnh tu, trừ bỏ mùng một cùng mười lăm đi thỉnh an thì không qua đó thêm một lần nào nữa. Cho dù có thỉnh an cũng chỉ thỉnh an một cái, ngồi thêm một chút liền cáo từ. Nếu Tô lão phu nhân có lôi kéo bà nói chuyện nhị phòng, tam phòng, bà liền nói mình là góa phụ, không tiện quản việc của đệ muội, khiến Tô lão phu nhân nghẹn họng trân trối, một câu cũng không nói được thành lời.
Ngụy thị gần đây bị Tần thị làm cho sứt đầu mẻ trán, trong lòng vô cùng buồn bực, khó khăn lắm mới gặp Ân thị tới thỉnh an, liền muốn phát tiết lên đầu bà. Lại không nghĩ tới lúc mình mắng chửi thì Ân thị lại thấp giọng tụng kinh, chỉ xem như gió thoảng bên tai; muốn động thủ lại bị Cốc Vũ ngăn cản, chẳng những không thương tổn được một sợi tóc của Ân thị cùng Cốc Vũ, ngược lại còn bị thương, khiến bà ta vô cùng tức giận. Tô Trường Đình bởi vì tin đồn bên ngoài nên bị người ta khinh bỉ không ít, hắn cũng không tự cảnh tỉnh chính mình, chỉ cảm thấy nhà mẹ đẻ Ngụy thị liên lụy mình nên cũng không còn hòa nhã như trước, phu thê hai người nhiều ngày nay cũng tranh cãi không ít.
Nghe được tin mẫu thân có thể tĩnh tâm qua ngày, lại không đi chỗ lão phu nhân nữa, Tô Ngọc Uyển cũng yên tâm. Nàng buông quyển sách trên tay, gọi Lập Xuân mài mực, chuẩn bị luyện chữ.
Nhưng mà nhị phòng cùng tam phòng ồn ào đến túi bụi, làm sao lại bỏ qua cho đầu sỏ gây tội đại phòng này được. Ngày thứ hai Tô Ngọc Uyển vừa ăn sáng xong đã nghe tiểu nha hoàn tới bẩm: “Cô nương, lão phu nhân cho người tới gọi phu nhân cùng cô nương qua đó.”
“Đã hỏi thăm bên đó có chuyện gì chưa?”
Tiểu nha hoàn này tên là Đoan Ngọ, là nha hoàn nhị đẳng trong viện, lúc đám người Lập Xuân ở đây nàng không có cơ hội hầu hạ trước mặt Tô Ngọc Uyển. Nàng lại là tiểu cô nương có chí tiến thủ, luôn tận lực làm tốt bổn phận của mình. Vì thế, chỉ cần là chuyện do nàng bẩm báo, tất sẽ đi hỏi thăm ngọn nguồn rành mạch, đề phòng lúc Tô Ngọc Uyển hỏi đến lại không trả lời được.
“Nghe nói tối hôm qua nhị lão gia uống rượu trở về cùng nhị phu nhân náo loạn một hồi. Nô tỳ tìm người ở ngoại viện hỏi thăm, nguyên lai là nhị lão gia nghe nói trà Sạn của chúng ta ra một loại trà mới, muốn bán giá cao, nên kêu nhị phu nhân qua chỗ cô nương, phỏng chừng là vì phương pháp sao trà mới của nhà chúng ta.”
Đoan Ngọ mồm miệng lanh lợi, phân tích rõ ràng không khỏi khiến Tô Ngọc Uyển nhìn nàng thêm vài lần.
“Thân thể mẹ ngươi có đỡ hơn chưa? Đệ đệ thế nào rồi?” Tô Ngọc Uyển hỏi.
Đoan Ngọ là người hầu Tô phủ, phụ thân nàng ban đầu cũng là người hầu của Tô Trường Thanh, bởi vì biết chữ nên sau khi phụ thân qua đời, Tô Ngọc Uyển đã an bài ông ấy đến phòng thu chi giúp đỡ, mẫu thân nàng thì làm việc ở tú phòng, thời gian trước mới sinh con trai, bởi vì khó sinh, nên hiện giờ vẫn còn đang điều dưỡng.
Nhắc đến việc này, Đoan Ngọ liền cảm kích: “Đã tốt hơn một chút rồi ạ, mẹ nô tỳ nói, nếu không nhờ nhân sâm của cô nương ban cho, nô tỳ liền không có nương cùng đệ đệ. Nương còn nói nô tỳ phải ở đây dụng tâm làm việc, báo đáp cô nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.