Chương 39: Sao trà
Gia Mộc
06/08/2020
“Đó là đương nhiên.” Mấy hộ trồng trà gần Diệp gia viên lập tức lên tiếng phụ họa.
Lại có người cao giọng hỏi: “Hoàng quản sự, có người nhờ ta hỏi giúp, tiên diệp của mấy người trồng trà bội ước trong vụ trà Minh Tiền lần trước, các ngươi có thu hay không?”
Mấy người trồng chè đứng xa xa đằng kia, vừa nghe được lời này thì ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Hoàng quản sự. Bọn họ chính là những người bội ước lần trước, sợ Hoàng quản sự sẽ không cho mình chút mặt mũi nên không dám đến hỏi, chỉ phải nhờ người giúp.
Quả nhiên Hoàng quả sự nghe được lời này thì hừ lạnh nói: “Lá trà đó của bọn họ chúng ta cũng không dám thu, bằng không lỡ như lại xé bỏ hiệp ước thêm lần nữa, chúng ta cũng không chịu nổi lăn lộn.”
Mấy nông dân kia cảm thấy xấu hổ không thôi. Một người kéo kéo tay áo đồng bọn, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đợi thêm một chút đi, lúc này đi rất dễ bị chú ý, trước cứ theo chân bọn họ.”
Những người khác nghe vậy cũng chỉ liếc bọn họ một cái rồi thôi, chuyển sang vây quay quanh Hoàng quản sự hỏi: “Chúng ta có thể đăng ký trước hay không, cũng xem như không uổng công hôm nay đến một chuyến.”
“Đúng vậy, đăng ký trước một chút đi.” Những người khác cũng nhao nhao đồng tình.
“Được, không thành vấn đề.” Hoàng quản sự gật đầu, lập tức lấy giấy mực ra bắt đầu lập danh sách đăng ký.
Mấy hộ trồng chè cũng đem tên cùng sản lượng tiên diệp mà mình có thể cung ứng báo lên xong mới rời đi.
… …… …… …… …… …… …… …… …….
Lúc này ở vườn trà của nhị phòng, Tô Trường Đình cũng đã nhận được tin tức, nhíu mày nói: “Nàng muốn làm gì?”
Từ lúc cây trà Tùng La ra đời đến nay, mọi người ngoại trừ sản lượng trà của chính nhà mình trồng được ra thì cũng chỉ thu chè sô của nhà khác mà thôi. Tiên diệp một khi hái xuống nếu không sao chế kịp sẽ bị biến đen làm ảnh hưởng phẩm chất của trà thành phẩm. Hiện tại đã tới mùa thu trà, thợ sao trà tốt sớm đã bị người ta mời hết, Tô Ngọc Uyển biết đi đâu tìm người? Một khi không tìm đủ thợ sao trà, những tiên diệp đó chẳng phải sẽ biến chất hay sao?
Quản sự trong vườn trà của hắn cũng lắc lắc đầu nói: “Thật đúng là không biết đại cô nương đang nghĩ gì, việc này dù sao cũng chỉ là tốn công vô ích.”
Tô Trường Đình cười lạnh: “Còn có thể nghĩ gì? Đại khái là đề phòng ta lại ra tay mà thôi. Nhưng nàng lại không nghĩ tới, sản lượng trà xuân có bao nhiêu lớn, núi Tùng La tuy nói không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, nàng có thể thu mua bao nhiêu tiên diệp, lại sao chế thành nhiều ít chè sô còn khó nói, huống hồ giá trà xuân lại chỉ bằng một nửa của Minh Tiền trà. Số lượng nhiều, giá cả lại thấp, cách này của nàng chẳng qua cũng chỉ như một giọt nước rơi xuống đại dương, căn bản là không dậy nổi bọt sóng.”
“Còn không phải sao?” Lâm quản sự cũng phụ họa nói: “Đại cô nương dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, ngây thơ ấu trĩ, không đáng để lo lắng.”
Tô Trường Đình vuốt râu, đắc ý nói: “Nể mặt Trần gia, ta sẽ không ép sát nàng, cứ để mặc nàng lăn lộn đi xem thử có nên cơm nên cháo gì không rồi lại nói.”
…………………………………….
Lúc này trong Diệp gia viên, Hoàng quản sự dùng bút đánh dấu mấy cái tên trên danh sách rồi mới giao lại cho Tô Ngọc Uyển, giải thích nói: “Ta đã đánh dấu những nơi cách vườn trà chúng ta gần nhất.”
Tô Ngọc Uyển nhìn danh sách một chút rồi đưa cho Lập Xuân thu hồi, nói: “Ngoại trừ mấy người trồng chè này, khả năng còn có chủ nhân của mấy vườn trà nhỏ cũng sẽ đến. Ngươi chuẩn bị trước một chút, tận lực chọn những người có tiên diệp tốt, nói không chừng sau này còn có thể hợp tác lâu dài.”
“Hợp tác lâu dài?” Hoàng quản sự trong lòng chua xót.
Bởi vì chuyện cơ mật, Tô Ngọc Uyển vẫn chưa đem tính toán của mình nói cho Hoàng quản sự biết, cho nên suy nghĩ của Hoàng quản sự cũng không khác với Tô Trường Đình là mấy, cho rằng Tô Ngọc Uyển làm vậy cũng chỉ là để phòng ngừa Tô Trường Đình cắt đứt nguồn cung ứng chè sô của nàng. Lúc biết được Tô Ngọc Uyển tính toán làm như vậy, hắn đã tận lực khuyên bảo nhưng nàng lại cố chấp không nghe, hắn không có cách nào cũng chỉ có thể yên lặng thở dài.
“Làm như vậy chỉ e là phí tổn quá cao. Lần này là nhờ có tiền vi phạm khế ước của nhóm nông dân trồng chè kia để bổ khuyết vào nên chúng ta cũng không tính là thiệt thòi. Nhưng sang năm nếu vẫn làm như vậy, chúng ta bất quá cũng chỉ là làm không công, chứ lợi nhuận không lớn.” Hắn vẫn muốn khuyên nhủ Tô Ngọc Uyển.
“Tâm tư của ngươi ta hiểu, bất quá việc này ta tự có chủ trương, ngươi cứ nghe theo phân phó là được.” Tô Ngọc Uyển xua xua tay nói.
Nhìn Tô Ngọc Uyển vẫn mang theo mũ sa, Hoàng quản sự chỉ đành thở dài, cáo từ rời đi.
……………………….
Nghe tin Tô Ngọc Uyển thu mua tiên diệp, hơn nữa giá cả còn rất tốt, mấy chủ vườn trà nhỏ ở phụ cận cũng động tâm, ngay trưa hôm đó đã cho người đã cho người đến hỏi thăm Hoàng quản sự. Sau khi xin chỉ thị của Tô Ngọc Uyển, Hoàng quản sự đã ký khế ước thu mua với hai nhà. Buổi sáng ngày kế tiếp lại ký kết khế ước với một ít nông hộ nữa.
Những người đã ký khế ước tới ngày thứ ba đã lục tục đem tiên diệp tới. Tô Ngọc Uyển phái hộ vệ thủ quanh sân của nàng, người không liên qua không được đến gần, chỉ chừa một cửa nhỏ để Ngô Chính Hạo cùng A Cửu vận chuyển tiên diệp vào trong. Còn mình cùng bốn nha hoàn ở hậu viện, và thợ sao trà của Diệp gia viên ở tiền viện dùng nồi bạc Ngô Chính Hạo lấy về từ trên Tùng La am bắt đầu sao chế trà.
Lượng tiên diệp thu mua cùng hái được mỗi ngày trong vườn nhà mình Tô Ngọc Uyển đã tính qua, lượng tiên diệp mỗi ngày nàng cùng nha hoàn và năm thợ sao trà kia lúc sao trà Minh Tiền cũng đã thống kê một lần. Lần này, ngoại trừ năm thợ sao trà, nàng còn cho phép bọn họ mang theo ba đồ đệ, cũng trả công hậu hĩnh nên nhóm thợ này làm việc cũng rất nhiệt tình. Mặc dù lượng tiên diệp mỗi ngày đều gấp ba, bốn lần năm trước, nhưng trà sao ra vẫn có chất lượng tốt.
Qua mấy ngày, bỗng Ngô Chính Hạo vội vã tiến vào nói với Cốc Vũ: “Lê ma ma tới, nói có việc muốn bẩm báo cô nương.”
Bởi vì ngại sao trà vướng víu, trong viện lại chỉ có người nhà nên Tô Ngọc Uyển cũng không đội mũ sa nữa. Nhưng hôn sự chưa lui, xuất phát từ cẩn thận nàng cũng không muốn để ngoại nhân trông thấy mặt mình, vì vậy cố ý an bài Cốc Vũ ở gần cửa, nếu có chuyện gì thì để Ngô Chính Hạo báo với Cốc Vũ, còn mình tránh ở trong gian phòng gần rừng trúc sao trà.
Cốc Vũ nghe xong thì để phụ thân thay mình sao trà trong nồi, chạy đi bẩm báo.
Tô Ngọc Uyển nhíu mày, nàng biết nếu không có đại sự, Lê ma ma sẽ không quấy rầy nàng lúc này. Lại nhìn nồi trà đang sao, quay sang phân phó: “Nói bà ấy đợi một chút, ta sao xong nồi này sẽ ra.”
“Vâng.” Cốc Vũ xoay người ra ngoài báo lại với Ngô Chính Hạo.
Tô Ngọc Uyển nhanh nhẹn sao xong nồi trà, sửa sang lại quần áo, đội mũ sa lên đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa đã thấy Lê ma ma đứng đợi ở đó, vẫn đang nhìn sang bên này. Thấy nàng ra tới thì nhanh chóng tiến lên bẩm báo: “Cô nương, Lý gia phái người tới nói muốn từ hôn. Phu nhân kêu cô nương trở về thương nghị việc này.”
Tô Ngọc Uyển trong lòng vui vẻ, thấy Ngô Chính Hạo cùng A Cửu đang ở phụ cận thì kéo ma ma lại gần nói: “Ngươi trở về nói với phu nhân là Lý gia nếu muốn từ hôn thì cứ đáp ứng bọn họ là được. Vụ trà xuân này đối với chúng ta vô cùng quan trọng, ta hiện tại không thể ly khai. Hơn nữa Lý phu nhân đã quyết định từ hôn, cho dù ta có trở về cũng vô dụng, còn khiến người khác xem thường. Phu nhân không muốn lui hôn bất quá cũng chỉ là sợ ta sau này không tìm được nhà chồng tốt, ngươi cứ lấy lời Hàn ma ma nói lúc trước ra khuyên nhủ một phen, bà ấy nhất định sẽ nghe.”
Việc Tô Ngọc Uyển bị hủy dung chính là một tay Lê ma ma an bai, tâm tư của nàng bà làm sao có thể không biết. Chuyến này đi cũng chỉ là diễn một chút cho Ân thị xem mà thôi, thật sự cũng không cần Tô Ngọc Uyển phí lời.
Bà nắm bàn tay thô ráp của Tô Ngọc Uyển đau lòng nói: “Cô nương yên tâm, lão nô đã biết. Cô nương cứ yên tâm xử lý chuyện vườn trà, chuyện này lão nô nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
Trước mặt Lê ma ma, Tô Ngọc Uyển cũng chỉ giống như nữ hài tử bình thường mà làm nũng, nàng ôm tay ma ma, thanh thúy nói: “Ma ma làm việc, ta làm sao lại không yên tâm, ta có được như hôm nay đều là do ma ma dạy nha.”
Lê ma ma rất thích bộ dạng này của Tô Ngọc Uyển, cười chỉ vào mũi nàng nói: “Miệng cô nương bôi mật hay sao mà ngọt vậy?”
Nói xong lại đưa một cái tay nải cho Tô Ngọc Uyển: “Thời tiết tuy đã ấm hơn chút nhưng sáng sớm vẫn rất lạnh, lão nô có mang theo ít áo ngoài, cô nương mặc nhiều chút, đừng để bị lạnh.”
Lại có người cao giọng hỏi: “Hoàng quản sự, có người nhờ ta hỏi giúp, tiên diệp của mấy người trồng trà bội ước trong vụ trà Minh Tiền lần trước, các ngươi có thu hay không?”
Mấy người trồng chè đứng xa xa đằng kia, vừa nghe được lời này thì ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Hoàng quản sự. Bọn họ chính là những người bội ước lần trước, sợ Hoàng quản sự sẽ không cho mình chút mặt mũi nên không dám đến hỏi, chỉ phải nhờ người giúp.
Quả nhiên Hoàng quả sự nghe được lời này thì hừ lạnh nói: “Lá trà đó của bọn họ chúng ta cũng không dám thu, bằng không lỡ như lại xé bỏ hiệp ước thêm lần nữa, chúng ta cũng không chịu nổi lăn lộn.”
Mấy nông dân kia cảm thấy xấu hổ không thôi. Một người kéo kéo tay áo đồng bọn, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Đợi thêm một chút đi, lúc này đi rất dễ bị chú ý, trước cứ theo chân bọn họ.”
Những người khác nghe vậy cũng chỉ liếc bọn họ một cái rồi thôi, chuyển sang vây quay quanh Hoàng quản sự hỏi: “Chúng ta có thể đăng ký trước hay không, cũng xem như không uổng công hôm nay đến một chuyến.”
“Đúng vậy, đăng ký trước một chút đi.” Những người khác cũng nhao nhao đồng tình.
“Được, không thành vấn đề.” Hoàng quản sự gật đầu, lập tức lấy giấy mực ra bắt đầu lập danh sách đăng ký.
Mấy hộ trồng chè cũng đem tên cùng sản lượng tiên diệp mà mình có thể cung ứng báo lên xong mới rời đi.
… …… …… …… …… …… …… …… …….
Lúc này ở vườn trà của nhị phòng, Tô Trường Đình cũng đã nhận được tin tức, nhíu mày nói: “Nàng muốn làm gì?”
Từ lúc cây trà Tùng La ra đời đến nay, mọi người ngoại trừ sản lượng trà của chính nhà mình trồng được ra thì cũng chỉ thu chè sô của nhà khác mà thôi. Tiên diệp một khi hái xuống nếu không sao chế kịp sẽ bị biến đen làm ảnh hưởng phẩm chất của trà thành phẩm. Hiện tại đã tới mùa thu trà, thợ sao trà tốt sớm đã bị người ta mời hết, Tô Ngọc Uyển biết đi đâu tìm người? Một khi không tìm đủ thợ sao trà, những tiên diệp đó chẳng phải sẽ biến chất hay sao?
Quản sự trong vườn trà của hắn cũng lắc lắc đầu nói: “Thật đúng là không biết đại cô nương đang nghĩ gì, việc này dù sao cũng chỉ là tốn công vô ích.”
Tô Trường Đình cười lạnh: “Còn có thể nghĩ gì? Đại khái là đề phòng ta lại ra tay mà thôi. Nhưng nàng lại không nghĩ tới, sản lượng trà xuân có bao nhiêu lớn, núi Tùng La tuy nói không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, nàng có thể thu mua bao nhiêu tiên diệp, lại sao chế thành nhiều ít chè sô còn khó nói, huống hồ giá trà xuân lại chỉ bằng một nửa của Minh Tiền trà. Số lượng nhiều, giá cả lại thấp, cách này của nàng chẳng qua cũng chỉ như một giọt nước rơi xuống đại dương, căn bản là không dậy nổi bọt sóng.”
“Còn không phải sao?” Lâm quản sự cũng phụ họa nói: “Đại cô nương dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, ngây thơ ấu trĩ, không đáng để lo lắng.”
Tô Trường Đình vuốt râu, đắc ý nói: “Nể mặt Trần gia, ta sẽ không ép sát nàng, cứ để mặc nàng lăn lộn đi xem thử có nên cơm nên cháo gì không rồi lại nói.”
…………………………………….
Lúc này trong Diệp gia viên, Hoàng quản sự dùng bút đánh dấu mấy cái tên trên danh sách rồi mới giao lại cho Tô Ngọc Uyển, giải thích nói: “Ta đã đánh dấu những nơi cách vườn trà chúng ta gần nhất.”
Tô Ngọc Uyển nhìn danh sách một chút rồi đưa cho Lập Xuân thu hồi, nói: “Ngoại trừ mấy người trồng chè này, khả năng còn có chủ nhân của mấy vườn trà nhỏ cũng sẽ đến. Ngươi chuẩn bị trước một chút, tận lực chọn những người có tiên diệp tốt, nói không chừng sau này còn có thể hợp tác lâu dài.”
“Hợp tác lâu dài?” Hoàng quản sự trong lòng chua xót.
Bởi vì chuyện cơ mật, Tô Ngọc Uyển vẫn chưa đem tính toán của mình nói cho Hoàng quản sự biết, cho nên suy nghĩ của Hoàng quản sự cũng không khác với Tô Trường Đình là mấy, cho rằng Tô Ngọc Uyển làm vậy cũng chỉ là để phòng ngừa Tô Trường Đình cắt đứt nguồn cung ứng chè sô của nàng. Lúc biết được Tô Ngọc Uyển tính toán làm như vậy, hắn đã tận lực khuyên bảo nhưng nàng lại cố chấp không nghe, hắn không có cách nào cũng chỉ có thể yên lặng thở dài.
“Làm như vậy chỉ e là phí tổn quá cao. Lần này là nhờ có tiền vi phạm khế ước của nhóm nông dân trồng chè kia để bổ khuyết vào nên chúng ta cũng không tính là thiệt thòi. Nhưng sang năm nếu vẫn làm như vậy, chúng ta bất quá cũng chỉ là làm không công, chứ lợi nhuận không lớn.” Hắn vẫn muốn khuyên nhủ Tô Ngọc Uyển.
“Tâm tư của ngươi ta hiểu, bất quá việc này ta tự có chủ trương, ngươi cứ nghe theo phân phó là được.” Tô Ngọc Uyển xua xua tay nói.
Nhìn Tô Ngọc Uyển vẫn mang theo mũ sa, Hoàng quản sự chỉ đành thở dài, cáo từ rời đi.
……………………….
Nghe tin Tô Ngọc Uyển thu mua tiên diệp, hơn nữa giá cả còn rất tốt, mấy chủ vườn trà nhỏ ở phụ cận cũng động tâm, ngay trưa hôm đó đã cho người đã cho người đến hỏi thăm Hoàng quản sự. Sau khi xin chỉ thị của Tô Ngọc Uyển, Hoàng quản sự đã ký khế ước thu mua với hai nhà. Buổi sáng ngày kế tiếp lại ký kết khế ước với một ít nông hộ nữa.
Những người đã ký khế ước tới ngày thứ ba đã lục tục đem tiên diệp tới. Tô Ngọc Uyển phái hộ vệ thủ quanh sân của nàng, người không liên qua không được đến gần, chỉ chừa một cửa nhỏ để Ngô Chính Hạo cùng A Cửu vận chuyển tiên diệp vào trong. Còn mình cùng bốn nha hoàn ở hậu viện, và thợ sao trà của Diệp gia viên ở tiền viện dùng nồi bạc Ngô Chính Hạo lấy về từ trên Tùng La am bắt đầu sao chế trà.
Lượng tiên diệp thu mua cùng hái được mỗi ngày trong vườn nhà mình Tô Ngọc Uyển đã tính qua, lượng tiên diệp mỗi ngày nàng cùng nha hoàn và năm thợ sao trà kia lúc sao trà Minh Tiền cũng đã thống kê một lần. Lần này, ngoại trừ năm thợ sao trà, nàng còn cho phép bọn họ mang theo ba đồ đệ, cũng trả công hậu hĩnh nên nhóm thợ này làm việc cũng rất nhiệt tình. Mặc dù lượng tiên diệp mỗi ngày đều gấp ba, bốn lần năm trước, nhưng trà sao ra vẫn có chất lượng tốt.
Qua mấy ngày, bỗng Ngô Chính Hạo vội vã tiến vào nói với Cốc Vũ: “Lê ma ma tới, nói có việc muốn bẩm báo cô nương.”
Bởi vì ngại sao trà vướng víu, trong viện lại chỉ có người nhà nên Tô Ngọc Uyển cũng không đội mũ sa nữa. Nhưng hôn sự chưa lui, xuất phát từ cẩn thận nàng cũng không muốn để ngoại nhân trông thấy mặt mình, vì vậy cố ý an bài Cốc Vũ ở gần cửa, nếu có chuyện gì thì để Ngô Chính Hạo báo với Cốc Vũ, còn mình tránh ở trong gian phòng gần rừng trúc sao trà.
Cốc Vũ nghe xong thì để phụ thân thay mình sao trà trong nồi, chạy đi bẩm báo.
Tô Ngọc Uyển nhíu mày, nàng biết nếu không có đại sự, Lê ma ma sẽ không quấy rầy nàng lúc này. Lại nhìn nồi trà đang sao, quay sang phân phó: “Nói bà ấy đợi một chút, ta sao xong nồi này sẽ ra.”
“Vâng.” Cốc Vũ xoay người ra ngoài báo lại với Ngô Chính Hạo.
Tô Ngọc Uyển nhanh nhẹn sao xong nồi trà, sửa sang lại quần áo, đội mũ sa lên đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa đã thấy Lê ma ma đứng đợi ở đó, vẫn đang nhìn sang bên này. Thấy nàng ra tới thì nhanh chóng tiến lên bẩm báo: “Cô nương, Lý gia phái người tới nói muốn từ hôn. Phu nhân kêu cô nương trở về thương nghị việc này.”
Tô Ngọc Uyển trong lòng vui vẻ, thấy Ngô Chính Hạo cùng A Cửu đang ở phụ cận thì kéo ma ma lại gần nói: “Ngươi trở về nói với phu nhân là Lý gia nếu muốn từ hôn thì cứ đáp ứng bọn họ là được. Vụ trà xuân này đối với chúng ta vô cùng quan trọng, ta hiện tại không thể ly khai. Hơn nữa Lý phu nhân đã quyết định từ hôn, cho dù ta có trở về cũng vô dụng, còn khiến người khác xem thường. Phu nhân không muốn lui hôn bất quá cũng chỉ là sợ ta sau này không tìm được nhà chồng tốt, ngươi cứ lấy lời Hàn ma ma nói lúc trước ra khuyên nhủ một phen, bà ấy nhất định sẽ nghe.”
Việc Tô Ngọc Uyển bị hủy dung chính là một tay Lê ma ma an bai, tâm tư của nàng bà làm sao có thể không biết. Chuyến này đi cũng chỉ là diễn một chút cho Ân thị xem mà thôi, thật sự cũng không cần Tô Ngọc Uyển phí lời.
Bà nắm bàn tay thô ráp của Tô Ngọc Uyển đau lòng nói: “Cô nương yên tâm, lão nô đã biết. Cô nương cứ yên tâm xử lý chuyện vườn trà, chuyện này lão nô nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”
Trước mặt Lê ma ma, Tô Ngọc Uyển cũng chỉ giống như nữ hài tử bình thường mà làm nũng, nàng ôm tay ma ma, thanh thúy nói: “Ma ma làm việc, ta làm sao lại không yên tâm, ta có được như hôm nay đều là do ma ma dạy nha.”
Lê ma ma rất thích bộ dạng này của Tô Ngọc Uyển, cười chỉ vào mũi nàng nói: “Miệng cô nương bôi mật hay sao mà ngọt vậy?”
Nói xong lại đưa một cái tay nải cho Tô Ngọc Uyển: “Thời tiết tuy đã ấm hơn chút nhưng sáng sớm vẫn rất lạnh, lão nô có mang theo ít áo ngoài, cô nương mặc nhiều chút, đừng để bị lạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.