Chương 172: Thông cảm
Gia Mộc
19/12/2020
Ân thị thấy nữ nhi lạnh lẽo thì không dám khóc nữa, dùng khăn tay lau nước mắt, giải thích: “Nương cũng là vì muốn tốt cho con chứ không phải vì đệ đệ của con. Mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, con sống không tốt chẳng lẽ nương còn có thể vui vẻ hay sao? Vị trí phu nhân thế tử hầu phủ kia có bao nhiêu tôn quý chẳng lẽ con không biết? Huống hồ vị công tử kia chẳng những tuấn tú lịch sự, còn rất tôn trọng con cho nên mới tới cửa thăm dò ý tứ trước. Hôn sự tốt như vậy mà con không cần, vậy thì con còn muốn gả cho người thế nào nữa? Nương cũng là sốt ruột mới giơ tay, con đừng trách nương.” Bà nói xong liền nâng mắt lên sợ hãi nhìn Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển thấy mẫu thân như vậy cũng chỉ có thể thở dài, chậm rãi giải thích: “Ngạch cửa của hầu phủ quá cao, người có thân phận thấp như chúng ta nếu vào đó, chỉ có thể nhận hết khinh thường, mỗi ngày còn không biết phải đối mặt với bao nhiêu gian nan và nguy hiểm nữa. Còn vị công tử hầu phủ kia bây giờ đúng là cũng có chút coi trọng con, nhưng mà sau khi con gả vào đó rồi, đông một di nương, tây một tiểu thiếp, xưa nay chỉ thấy người mới cười, đâu biết người xưa khóc, đến lúc đó liệu hắn sẽ còn lại bao nhiêu phần tình cảm đây? Dựa vào hắn con còn không biết mình sẽ phải chết mấy trăm lần mới đủ nữa ấy chứ.”
“Huống hồ.” Tô Ngọc Uyển hơi hổn hển nói, “Con cũng đã nói với nương tình hình nhà hắn rồi. Với hoàn cảnh như vậy, xuất thân này của con một khi vào cửa cũng chỉ có thể tìm chết mà thôi.” Tô Ngọc Uyển yên lặng nhìn Ân thị, ánh mắt sắc bén, “Vậy mà nương còn khuyên con gả cho hắn, này còn không phải mong con chết sớm hay sao?” Nói xong liền đứng dậy phất tay áo rời đi.
Nhưng Ân thị lại vội vàng nhào qua kéo tay áo của nàng lại nói: “Uyển tỷ nhi, nương không biết, cũng không nghĩ nhiều như vậy, là nương suy xét không chu toàn, con đừng trách nương.” Môi bà hơi run run, “Nương sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, con là thịt trên người của nương, nương chỉ muốn nhìn thấy con tốt mà thôi. Là nương thiển cận, cứ nghĩ đây là mối hôn sự tốt cho nên mới khuyên con như vậy. Sau này nương sẽ không như vậy nữa, hôn nhân của con con cứ làm chủ là được, nương sẽ không bức con.”
Tô Ngọc Uyển chính là chờ những lời này của Ân thị.
Cái nhà tuy vẫn do nàng làm chủ, nhưng Ân thị dù sao cũng là mẫu thân của nàng, là gia trưởng trong nhà, ý kiến của bà ít nhiều cũng không thể bỏ qua. Huống hồ hôn nhân xưa nay đều là “lệnh cha mẹ, lời mai mối”, về tình về lý thì hôn sự của nàng đều phải nghe theo an bài của Ân thị, nếu bà ấy bướng bỉnh cố chấp thì nàng cũng không có cách nào.
Có những lời này của Ân thị, chuyện sau này liền dễ làm hơn nhiều.
Lê ma ma vẫn đứng bên ngoài nghe, lúc này mới tiến vào khuyên nhủ: “Cô nương, lúc nãy phu nhân cũng không phải cố ý. Nếu nói phu nhân chỉ biết có các thiếu gia mà không thương cô nương thì cũng không đúng. Phu nhân thương cô nương cũng không kém gì thiếu gia đâu, lời này của cô nương chẳng khác nào đâm dao vào lòng của phu nhân cả.”
Ân thị nghe xong liền rơi nước mắt, lấy khăn che miệng, nghẹn ngào.
Tô Ngọc Uyển nhìn Ân thị thở dài: “Nương, lúc nãy con tức giận lên mới nói như vậy thôi, nương đừng để trong lòng. Con biết nương cũng chỉ muốn tốt cho con, nhưng mà tự con cũng có suy tính của mình. Có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn mặt ngoài, mà phải suy nghĩ cặn kẽ từng chút bên trong nữa. Chuyện này liên quan tới cả đời của con, con không thể không lo xa.”
Ân thị gật đầu thật mạnh: “Là nương suy nghĩ không chu toàn, Uyển tỷ nhi cũng đừng trách nương.”
Thấy hai mẹ con đã tháo gỡ khúc mắc, Lê ma ma liền cười cười đi tới, cùng với Tô Ngọc Uyển đỡ Ân thị ngồi lên ghế, bắt đầu khai đạo: “Phu nhân cũng đừng lo lắng chuyện hôn sự của cô nương nữa. Ngay cả thế tử hầu phủ ở kinh thành còn muốn tới cửa cầu cưới cô nương thì phu nhân còn sợ gì cô nương không tìm được nhà tốt để gả? Theo ý của lão nô, nếu muốn cô nương có thể sống tốt thì vẫn nên tìm một nhà môn đăng hộ đối thôi. Thực lòng mà nói thì tính tình của cô nương cũng không phải là hiền hòa gì cho cam, muốn nàng nén giận để qua ngày còn khó chịu hơn là bắt nàng phải chết. Cứ tìm một nhà có gia cảnh vừa phải, tốt nhất là vừa vào cửa liền có thể làm gia chủ, như vậy thì cô nương mới có thể sống thoải mái được.”
Thời gian này Lê ma ma tốn rất nhiều tâm tư để khai đạo cho Ân thị nên lời của bà Ân thị cũng rất chịu nghe.
Bà nói như vậy, Ân thị cũng an lòng, kéo tay Tô Ngọc Uyển nói: “Con không biết chứ thời gian này nương cả ngày đều lo lắng chuyện hôn sự của con đến mất ăn mất ngủ, chỉ sợ ngày nào đó Trần gia lại tính kế con, buộc con phải làm tiểu thiếp, rồi bị chủ mẫu tra tấn. Cho nên vừa nghe có thế tử hầu phủ tới cửa cầu hôn, nương mới vui quá hóa dở, tự mình rối loạn trận tuyến như vậy. Sau này chuyện hôn sự của con nương sẽ không nhúng tay, nhưng mà con cũng phải để tâm một chút, lựa chọn cho thật kĩ càng mới được. Tuổi xuân ngắn ngủi, chờ đến khi con ra hiếu mới đi nghị thân thì cũng chỉ có thể là kế thê, kế mẫu cho người ta mà thôi. Chuyện này nếu để cha con biết được nhất định cũng sẽ trách cứ chúng ta. Lúc còn sống cha con thương con nhất, cho nên con cũng đừng để ông ấy thất vọng thương tâm đấy nhé!”
Tô Ngọc Uyển không dám để cho Ân thị biết được những suy đoán của Mã chưởng quầy về hành động của người Hình gia cho nên bà mới nói những lời này.
“Nương, con biết rồi. Dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của mình, con làm sao lại không để bụng được chứ? Nương cứ yên tâm đi.” Tô Ngọc Uyển nói.
Khúc mắc đã được tiêu trừ, lại có Lê ma ma đứng ra hòa giải, chọn những chuyện vui vẻ mà nói, hơn nữa cả Ân thị và Tô Ngọc Uyển đều lo lắng người kia sẽ tức giận cho nên cố ý đi dỗ đối phương, bầu không khí trong phòng cũng dần hòa hợp lên.
… …… …… …… …… …… …… …… ……..
Tô Ngọc Uyển thấy Tiết Sương sầu não đứng ở cạnh cửa bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tiết Sương liền tiến vào hành lễ với Ân thị xong mới cười nói với Tô Ngọc Uyển: “Mã chưởng quầy chờ ở tiền viện cũng được một lúc rồi, ông ấy giục nô tỳ lại đây xem thử cô nương có rảnh không.” Vừa nói ánh mắt vừa quét về phía Ân thị, chắc là lúc này đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trong phòng.
Từ khi Tô lão thái gia bắt đầu khởi nghiệp, tới Tô Trường Thanh và Tô Ngọc Uyển, ai cũng tôn trọng mấy vị chưởng quầy nhà mình, trù phi là trong nhà có đại sự bằng không sẽ không để cho chưởng quầy phải đợi dài cổ.
Ân thị vừa nghe Tiết Sương nói xong liền vội vàng thúc giục: “Con nhanh đi đi, đừng để Mã chưởng quầy phải đợi lâu.”
Tô Ngọc Uyển biết Mã chưởng quầy vì sao lại quay lại chỗ này. Nhan An Lan cầu thân không thành tất nhiên là sẽ không nói với Mã chưởng quầy mục đích của chuyến đi hôm nay. Mã chưởng quầy không biết lý do thực sự, tự nhiên là sẽ nghĩ tới chuyện làm ăn, chứ cũng không thể nào nghĩ tới chuyện tư tình nam nữ được.
Ân thị thúc giục nên Tô Ngọc Uyển cũng không nán lại thêm nữa, đi thẳng tới tiểu khóa viện ở tiền viện.
Mã chưởng quầy từ trước tới nay vẫn luôn trầm ổn nhưng mà lúc này lại cứ như trẻ con sốt ruột, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước cửa, một khắc cũng không thể yên tĩnh. Vừa trông thấy Tô Ngọc Uyển liền bất chấp thi lễ, bước nhanh về phía trước hỏi nàng, “Cô nương, Nhan công tử tới đây làm gì thế?”
“Vào nhà rồi nói.” Tô Ngọc Uyển cũng không dừng lại, đi thẳng vào thính đường.
“Phải, phải, phải. Là ta sốt ruột.” Mã chưởng quầy vỗ đầu, đi theo Tô Ngọc Uyển vào phòng. Mặc dù ngồi xuống rồi cũng không mở miệng thúc giục nhưng đôi mắt lại bán đứng nội tâm vội vàng của lão.
Lão có thể không vội được sao? Nếu chuyện làm ăn của đại phòng Tô gia có thể lọt vào mắt của thế tử hầu phủ thì sẽ có rất nhiều cơ hội để phát triển hơn nữa. Biết đâu sau này cũng có khả năng trở thành một Thẩm gia thứ hai.
Mặc dù lão lớn tuổi nhưng hùng tâm tráng trí vẫn còn, ít ra cũng không thua kém mấy người trẻ tuổi bây giờ.
Tô Ngọc Uyển cũng không giấu diếm, kể cho Mã chưởng quầy nghe mục đích chuyến này của Nhan An Lan xong rồi mới nói: “Ta đã cự tuyệt hắn rồi.”
Mã chưởng quầy cũng kinh ngạc không kém gì Ân thị, không ngờ hôm trước Hình gia mới lộ ra chút ý tứ, hôm nay thế tử Vĩnh An hầu phủ đã tự mình tới cửa cầu hôn luôn rồi.
“Này, này, này…” Lão nhân gia hắn cũng không biết phải nói gì cho phải, nhìn cô nương nhà mình như nhìn thấy núi vàng vô cùng quý hiếm vậy.
“Sao vậy? Ta không đáp ứng khiến Mã chưởng quầy thất vọng sao?” Tô Ngọc Uyển tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Mã chưởng quầy phục hồi tinh thần, xua xua tay: “Không có. Chuyện này cô nương nhất định không thể đáp ứng. Những nơi hào môn huân quý đó, nhìn bề ngoài thì ngăn nắp gọn gàng nhưng bên trong lại vô cùng thối rữa, một năm còn không biết đã chết đi bao nhiêu người đâu. Chỉ vì một cái tước vị mà ngươi lừa ta gạt, ngươi chết ta sống, làm sao có thể sống thoải mái được? Dựa vào bản lĩnh của cô nương, tìm một nhà thích hợp ở Huy Châu, sau khi gả vào liền có thể làm chủ sẽ tốt hơn so với việc bước chân vào nơi hào môn “sâu như biển” đó. Chuyện này cô nương không đáp ứng mới tốt.”
Tô Ngọc Uyển nghe vậy cũng hòa hoãn hơn một chút.
“Có điều, cô nương.” Mã chưởng quầy quan sát vẻ mặt của Tô Ngọc Uyển, cẩn thận nói, “Chúng ta không đáp ứng cửa hôn sự này nhưng mà có thể để lộ ra một chút tin tức không? Như vậy thì đối với hôn sự của cô nương hay là sinh ý của cửa hàng cũng đều có lợi.”
“Không được.” Tô Ngọc Uyển chém đinh chặt sắt nói
P/s: Lọ mọ mãi mà vẫn chưa tìm được cái theme ưng ý, mỗi ngày thử một tí và khuya ơi là khuya mới xong:((
Tô Ngọc Uyển thấy mẫu thân như vậy cũng chỉ có thể thở dài, chậm rãi giải thích: “Ngạch cửa của hầu phủ quá cao, người có thân phận thấp như chúng ta nếu vào đó, chỉ có thể nhận hết khinh thường, mỗi ngày còn không biết phải đối mặt với bao nhiêu gian nan và nguy hiểm nữa. Còn vị công tử hầu phủ kia bây giờ đúng là cũng có chút coi trọng con, nhưng mà sau khi con gả vào đó rồi, đông một di nương, tây một tiểu thiếp, xưa nay chỉ thấy người mới cười, đâu biết người xưa khóc, đến lúc đó liệu hắn sẽ còn lại bao nhiêu phần tình cảm đây? Dựa vào hắn con còn không biết mình sẽ phải chết mấy trăm lần mới đủ nữa ấy chứ.”
“Huống hồ.” Tô Ngọc Uyển hơi hổn hển nói, “Con cũng đã nói với nương tình hình nhà hắn rồi. Với hoàn cảnh như vậy, xuất thân này của con một khi vào cửa cũng chỉ có thể tìm chết mà thôi.” Tô Ngọc Uyển yên lặng nhìn Ân thị, ánh mắt sắc bén, “Vậy mà nương còn khuyên con gả cho hắn, này còn không phải mong con chết sớm hay sao?” Nói xong liền đứng dậy phất tay áo rời đi.
Nhưng Ân thị lại vội vàng nhào qua kéo tay áo của nàng lại nói: “Uyển tỷ nhi, nương không biết, cũng không nghĩ nhiều như vậy, là nương suy xét không chu toàn, con đừng trách nương.” Môi bà hơi run run, “Nương sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, con là thịt trên người của nương, nương chỉ muốn nhìn thấy con tốt mà thôi. Là nương thiển cận, cứ nghĩ đây là mối hôn sự tốt cho nên mới khuyên con như vậy. Sau này nương sẽ không như vậy nữa, hôn nhân của con con cứ làm chủ là được, nương sẽ không bức con.”
Tô Ngọc Uyển chính là chờ những lời này của Ân thị.
Cái nhà tuy vẫn do nàng làm chủ, nhưng Ân thị dù sao cũng là mẫu thân của nàng, là gia trưởng trong nhà, ý kiến của bà ít nhiều cũng không thể bỏ qua. Huống hồ hôn nhân xưa nay đều là “lệnh cha mẹ, lời mai mối”, về tình về lý thì hôn sự của nàng đều phải nghe theo an bài của Ân thị, nếu bà ấy bướng bỉnh cố chấp thì nàng cũng không có cách nào.
Có những lời này của Ân thị, chuyện sau này liền dễ làm hơn nhiều.
Lê ma ma vẫn đứng bên ngoài nghe, lúc này mới tiến vào khuyên nhủ: “Cô nương, lúc nãy phu nhân cũng không phải cố ý. Nếu nói phu nhân chỉ biết có các thiếu gia mà không thương cô nương thì cũng không đúng. Phu nhân thương cô nương cũng không kém gì thiếu gia đâu, lời này của cô nương chẳng khác nào đâm dao vào lòng của phu nhân cả.”
Ân thị nghe xong liền rơi nước mắt, lấy khăn che miệng, nghẹn ngào.
Tô Ngọc Uyển nhìn Ân thị thở dài: “Nương, lúc nãy con tức giận lên mới nói như vậy thôi, nương đừng để trong lòng. Con biết nương cũng chỉ muốn tốt cho con, nhưng mà tự con cũng có suy tính của mình. Có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn mặt ngoài, mà phải suy nghĩ cặn kẽ từng chút bên trong nữa. Chuyện này liên quan tới cả đời của con, con không thể không lo xa.”
Ân thị gật đầu thật mạnh: “Là nương suy nghĩ không chu toàn, Uyển tỷ nhi cũng đừng trách nương.”
Thấy hai mẹ con đã tháo gỡ khúc mắc, Lê ma ma liền cười cười đi tới, cùng với Tô Ngọc Uyển đỡ Ân thị ngồi lên ghế, bắt đầu khai đạo: “Phu nhân cũng đừng lo lắng chuyện hôn sự của cô nương nữa. Ngay cả thế tử hầu phủ ở kinh thành còn muốn tới cửa cầu cưới cô nương thì phu nhân còn sợ gì cô nương không tìm được nhà tốt để gả? Theo ý của lão nô, nếu muốn cô nương có thể sống tốt thì vẫn nên tìm một nhà môn đăng hộ đối thôi. Thực lòng mà nói thì tính tình của cô nương cũng không phải là hiền hòa gì cho cam, muốn nàng nén giận để qua ngày còn khó chịu hơn là bắt nàng phải chết. Cứ tìm một nhà có gia cảnh vừa phải, tốt nhất là vừa vào cửa liền có thể làm gia chủ, như vậy thì cô nương mới có thể sống thoải mái được.”
Thời gian này Lê ma ma tốn rất nhiều tâm tư để khai đạo cho Ân thị nên lời của bà Ân thị cũng rất chịu nghe.
Bà nói như vậy, Ân thị cũng an lòng, kéo tay Tô Ngọc Uyển nói: “Con không biết chứ thời gian này nương cả ngày đều lo lắng chuyện hôn sự của con đến mất ăn mất ngủ, chỉ sợ ngày nào đó Trần gia lại tính kế con, buộc con phải làm tiểu thiếp, rồi bị chủ mẫu tra tấn. Cho nên vừa nghe có thế tử hầu phủ tới cửa cầu hôn, nương mới vui quá hóa dở, tự mình rối loạn trận tuyến như vậy. Sau này chuyện hôn sự của con nương sẽ không nhúng tay, nhưng mà con cũng phải để tâm một chút, lựa chọn cho thật kĩ càng mới được. Tuổi xuân ngắn ngủi, chờ đến khi con ra hiếu mới đi nghị thân thì cũng chỉ có thể là kế thê, kế mẫu cho người ta mà thôi. Chuyện này nếu để cha con biết được nhất định cũng sẽ trách cứ chúng ta. Lúc còn sống cha con thương con nhất, cho nên con cũng đừng để ông ấy thất vọng thương tâm đấy nhé!”
Tô Ngọc Uyển không dám để cho Ân thị biết được những suy đoán của Mã chưởng quầy về hành động của người Hình gia cho nên bà mới nói những lời này.
“Nương, con biết rồi. Dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự của mình, con làm sao lại không để bụng được chứ? Nương cứ yên tâm đi.” Tô Ngọc Uyển nói.
Khúc mắc đã được tiêu trừ, lại có Lê ma ma đứng ra hòa giải, chọn những chuyện vui vẻ mà nói, hơn nữa cả Ân thị và Tô Ngọc Uyển đều lo lắng người kia sẽ tức giận cho nên cố ý đi dỗ đối phương, bầu không khí trong phòng cũng dần hòa hợp lên.
… …… …… …… …… …… …… …… ……..
Tô Ngọc Uyển thấy Tiết Sương sầu não đứng ở cạnh cửa bèn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tiết Sương liền tiến vào hành lễ với Ân thị xong mới cười nói với Tô Ngọc Uyển: “Mã chưởng quầy chờ ở tiền viện cũng được một lúc rồi, ông ấy giục nô tỳ lại đây xem thử cô nương có rảnh không.” Vừa nói ánh mắt vừa quét về phía Ân thị, chắc là lúc này đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trong phòng.
Từ khi Tô lão thái gia bắt đầu khởi nghiệp, tới Tô Trường Thanh và Tô Ngọc Uyển, ai cũng tôn trọng mấy vị chưởng quầy nhà mình, trù phi là trong nhà có đại sự bằng không sẽ không để cho chưởng quầy phải đợi dài cổ.
Ân thị vừa nghe Tiết Sương nói xong liền vội vàng thúc giục: “Con nhanh đi đi, đừng để Mã chưởng quầy phải đợi lâu.”
Tô Ngọc Uyển biết Mã chưởng quầy vì sao lại quay lại chỗ này. Nhan An Lan cầu thân không thành tất nhiên là sẽ không nói với Mã chưởng quầy mục đích của chuyến đi hôm nay. Mã chưởng quầy không biết lý do thực sự, tự nhiên là sẽ nghĩ tới chuyện làm ăn, chứ cũng không thể nào nghĩ tới chuyện tư tình nam nữ được.
Ân thị thúc giục nên Tô Ngọc Uyển cũng không nán lại thêm nữa, đi thẳng tới tiểu khóa viện ở tiền viện.
Mã chưởng quầy từ trước tới nay vẫn luôn trầm ổn nhưng mà lúc này lại cứ như trẻ con sốt ruột, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước cửa, một khắc cũng không thể yên tĩnh. Vừa trông thấy Tô Ngọc Uyển liền bất chấp thi lễ, bước nhanh về phía trước hỏi nàng, “Cô nương, Nhan công tử tới đây làm gì thế?”
“Vào nhà rồi nói.” Tô Ngọc Uyển cũng không dừng lại, đi thẳng vào thính đường.
“Phải, phải, phải. Là ta sốt ruột.” Mã chưởng quầy vỗ đầu, đi theo Tô Ngọc Uyển vào phòng. Mặc dù ngồi xuống rồi cũng không mở miệng thúc giục nhưng đôi mắt lại bán đứng nội tâm vội vàng của lão.
Lão có thể không vội được sao? Nếu chuyện làm ăn của đại phòng Tô gia có thể lọt vào mắt của thế tử hầu phủ thì sẽ có rất nhiều cơ hội để phát triển hơn nữa. Biết đâu sau này cũng có khả năng trở thành một Thẩm gia thứ hai.
Mặc dù lão lớn tuổi nhưng hùng tâm tráng trí vẫn còn, ít ra cũng không thua kém mấy người trẻ tuổi bây giờ.
Tô Ngọc Uyển cũng không giấu diếm, kể cho Mã chưởng quầy nghe mục đích chuyến này của Nhan An Lan xong rồi mới nói: “Ta đã cự tuyệt hắn rồi.”
Mã chưởng quầy cũng kinh ngạc không kém gì Ân thị, không ngờ hôm trước Hình gia mới lộ ra chút ý tứ, hôm nay thế tử Vĩnh An hầu phủ đã tự mình tới cửa cầu hôn luôn rồi.
“Này, này, này…” Lão nhân gia hắn cũng không biết phải nói gì cho phải, nhìn cô nương nhà mình như nhìn thấy núi vàng vô cùng quý hiếm vậy.
“Sao vậy? Ta không đáp ứng khiến Mã chưởng quầy thất vọng sao?” Tô Ngọc Uyển tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Mã chưởng quầy phục hồi tinh thần, xua xua tay: “Không có. Chuyện này cô nương nhất định không thể đáp ứng. Những nơi hào môn huân quý đó, nhìn bề ngoài thì ngăn nắp gọn gàng nhưng bên trong lại vô cùng thối rữa, một năm còn không biết đã chết đi bao nhiêu người đâu. Chỉ vì một cái tước vị mà ngươi lừa ta gạt, ngươi chết ta sống, làm sao có thể sống thoải mái được? Dựa vào bản lĩnh của cô nương, tìm một nhà thích hợp ở Huy Châu, sau khi gả vào liền có thể làm chủ sẽ tốt hơn so với việc bước chân vào nơi hào môn “sâu như biển” đó. Chuyện này cô nương không đáp ứng mới tốt.”
Tô Ngọc Uyển nghe vậy cũng hòa hoãn hơn một chút.
“Có điều, cô nương.” Mã chưởng quầy quan sát vẻ mặt của Tô Ngọc Uyển, cẩn thận nói, “Chúng ta không đáp ứng cửa hôn sự này nhưng mà có thể để lộ ra một chút tin tức không? Như vậy thì đối với hôn sự của cô nương hay là sinh ý của cửa hàng cũng đều có lợi.”
“Không được.” Tô Ngọc Uyển chém đinh chặt sắt nói
P/s: Lọ mọ mãi mà vẫn chưa tìm được cái theme ưng ý, mỗi ngày thử một tí và khuya ơi là khuya mới xong:((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.